Tước Tích
Quyển 3 - Chương 6: Phùng ma
Dịch giả: xoxASAxox
【Phía tây Aslan • Bầu trời khu vực Trung Nguyên】
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời đã sớm xuyên phá tầng mây, treo trên đỉnh đầu, ánh sáng và nhiệt độ đều mười phần dữ dội hơn nhiều so với sáng sớm. Nhưng thật ra không thể nói là có xuyên phá tầng mây hay không, bởi vì giờ phút này đoàn người Kỳ Linh đang bay trên tầng mây. Vô số đám mây trước mặt hướng bọn họ lao tới, thoạt nhìn vô cùng kinh hãi, nhưng trên thực tế, lại chỉ như một luồng voan mỏng quất vào mặt mà qua, chỉ để lại trên mặt cảm giác lạnh lẽo mảy may. Lúc xuyên qua một đám mây thật lớn mà lại dày nặng, cảm giác giống như trời đổ sương mù. Chung quanh là một mảnh trắng xóa kỳ ảo, như gần như xa, kèm theo âm thanh khí lưu khe khẽ trên bầu trời, làm cho người ta có cảm giác đặc biệt không chân thật.
Kỳ Linh vuốt ve lông ngắn mềm mạo, mịn màng nơi cổ của Thương Tuyết Chi Nha, nó thích Kỳ Linh xoa chỗ này của nó, mỗi lúc như vậy, nó sẽ hơi nheo mắt lại, trong cổ họng ngốc nghếch phát ra tiếng hừ hừ, tư thái đế vương hùng sư hai cánh của bản thân liền trở nên giống như một con chó săn lông vàng dễ bảo, ngốc nghếch, mà lúc này đang giơ lên hai chân, bị gió thổi đến có chút đỏ lên. Kỳ Linh xoay người, hướng về Thiên Thúc U Hoa đang ngồi phía sau mình, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có lạnh không?"
"Không lạnh." Âm thanh thật thấp mang theo thanh thúy và e thẹn đặc trưng của thiếu nữ. Kỳ Linh không nhìn thấy biểu tình của U Hoa phía sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu cười, vẫn như cũ kéo qua một góc áo choàng dày nặng của mình, nhẹ nhàng bọc lấy tay U Hoa.
Lúc này, nếu Kỳ Linh có thể quay đầu lại, nhất định có thể thấy biểu tình cả mặt đỏ bừng của Thiên Thúc U Hoa. Trong ánh mắt nàng lóe ra một loại mong chờ của thiếu nữ. Mùi vị truyền tới chóp mũi, ngoại trừ hơi thở mát lạnh của bầu trời ngày đông bao la, còn có hơi thở đến từ Kỳ Linh cách mình mấy phân, phần da sau tai và gáy lộ ra ngoài của hắn, tản mát ra mùi hương thiếu niên ấm áp như có như không, dù bị gió thổi tan vào trời cao bao la, vẫn như cũ có thể bắt được mỏng manh còn sót lại. Đó là một loại hơi thở giống như hạt cát bị ánh mặt trời hong nóng. 'Nó ngửi giống như muối.' Thiên Thúc U Hoa bị suy nghĩ này trong lòng mình làm cho tâm tình chập chùng, trái tim tựa như sắp nhảy ra từ trong ngực.
Bay bên cạnh Thương Tuyết Chi Nha là hồn thú Diêm Sí to lớn của Quỷ Sơn Liên Tuyền, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, thân thể nó to đến khiến người khác khiếp sợ, nó phe phẩy cánh lớn màu trắng, thoạt nhìn tựa như một hòn đảo nhỏ trôi nổi treo trên bầu trời. Thương Tuyết Chi Nha bay bên cạnh nó, thoạt nhìn giống như một con bồ câu nho nhỏ bay lượn lờ bên cạnh pho tượng tuyết.
Trên lưng Diêm Sí, ngồi cùng Liên Tuyền ở phía sau nàng là Thần Âm vẫn như cũ không thể sử dụng hồn lực. Vốn dĩ, lúc lại xuất phát, Quỷ Sơn Liên Tuyền và Thiên Thúc U Hoa ngồi cùng nhau. Liên Tuyền là xuất phát từ suy nghĩ muốn bảo vệ nàng, dù sao giữa mình và nàng tồn tại đạo 'Vĩnh Sinh khế ước' tàn khốc kia, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bảo vệ nàng cũng chính là bảo vệ mình.
Thế nhưng Thiên Thúc U Hoa hừ lạnh hai tiếng, "Ai muốn cùng với ngươi." Sau đó xoay người hướng Kỳ Linh đi đến, "Kỳ Linh, ta ngồi với ngươi."Quỷ Sơn Liên Tuyền bất đắc dĩ cười cười, giữa hai chân mày có một loại uể oải. Nàng không nói thêm gì, xoay người, đưa tay về phía Thần Âm, "Vậy ngươi và ta cùng nhau đi, vừa lúc ngươi không cách nào sử dụng hồn lực, bay trên cao đối với ngươi mà nói vẫn là quá nguy hiểm, ta dùng dây xích cố định ngươi ở trên lưng Diêm Sí, như vậy sẽ không thành vấn đề."
Thần Âm gật đầu, chật vật leo lên tấm lưng cao to của Diêm Sí. Đối với sứ đồ giết chóc đã từng hô mưa gọi gió như nàng mà nói, chưa từng nghĩ tới bản thân có một ngày, thậm chí ngay cả bò lên cao một chút cũng tốn sức như vậy. Đương nhiên, nàng càng không ngờ tới chính là, Quỷ Sơn Liên Tuyền, không lâu trước đây đã từng bị chính mình truy sát đến thoi thóp, lúc này lại trở thành người bảo vệ mình.
Chính là trên thế giới này, từ trong sâu xa, tự có phép tắc vận hành thuộc về riêng nó. Duyên phận cũng được, ràng buộc cũng được, thậm chí 'linh tê' độc nhất vô nhị thuộc về thế giới hồn thuật, đều bao trùm trong quỹ tích thuộc về số mệnh.
Mà A Khắc Lưu Khắc thì càng không cần phải nói. Y hoàn toàn không cần cưỡi bất cứ hồn thú gì, ở trên trời tự do lui tới, tựa như con của gió vậy, bóng dáng lơ lửng không cố định, lúc thì ở xa xa chân trời phía trước đợi bọn họ theo kịp, chỉ chớp mắt lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ, nhắc nhở bọn họ lộ trình. Bóng dáng y tốc độ cực kỳ nhanh chóng, trong lúc qua lại chỉ còn lại tàn ảnh thỉnh thoảng lại xuyên tới chân trời.
Quỷ Sơn Liên Tuyền cúi đầu, xoay người nhẹ nhàng mà nói với Thần Âm sau lưng mấy câu gì, sắc mặt Thần Âm thoạt nhìn rất chăm chú, nàng trầm tư một hồi, rướn người tới trước, ghé vào bên tai Quỷ Sơn Liên Tuyền, nhỏ giọng đáp lại mấy câu.
"Các ngươi đang thầm thì cái gì vậy?" Bóng dáng A Khắc Lưu Khắc đột nhiên 'Chợt ——'xuất hiện ở trên lưng Diêm Sí, y nhẹ nhàng treo một chân đứng thẳng giữa trời, một chân khác nhẹ nhàng vòng lấy, động tác thoạt nhìn phóng khoáng mà lại thoải mái, y giống như được một bàn tay khổng lồ vô hình nâng lên giữa trời, theo tốc độ của Diêm Sí di chuyển về phía trước.
"Chúng ta đang nói" Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn A Khắc Lưu Khắc, dừng một chút, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười, "Ngươi vác một cái quan tài lớn như vậy, không phiền sao?"
A Khắc Lưu Khắc yên lặng nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền, giống như trên mặt nàng nở ra một đóa hoa, nhìn hồi lâu, y mới gian tà, nhếch miệng cười, "Ta đường đường là sứ đồ Phong Nguyên, đàn ông bảy thước, cũng không yếu đuối như con gái các cô."
"Cô gái yếu đuối ở trước mặt ta, không phải sứ đồ sao, nàng hiện giờ lại là Vương tước ba mạch hồn nha." Thần Âm tiếp lời, giơ tay lên che miệng, nhịn không được cười nói. Có lẽ đã quen với hơi thở giết chóc và gương mặt bao phủ băng tuyết của nàng, lần đầu tiên thấy Thần Âm mỉm cười, A Khắc Lưu Khắc cũng không nhịn được bị nụ cười của nàng lây nhiễm. Ngay cả Kỳ Linh bay ở bên cạnh, cũng không nhịn được từ đằng xa xoay đầu lại.
A Khắc Lưu Khắc ngoẹo đầu, đầy ý vị nhìn Thần Âm, Liên Tuyền một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía trước lao đi. Quan tài to lớn vẫn như cũ vác trên tấm lưng rắn chắc của y, từ xa nhìn lại, giống như một bao kiếm gỗ đen khổng lồ. Động tác của y chậm rãi tựa như tản bộ hướng về phía chân trời xa xôi phía trước, mây trắng cuồn cuộn dưới chân y giống như đóa hoa màu trắng bên bờ biển, tia sáng mạnh mẽ đem bóng lưng y kéo ra một loại cảm giác bi tráng như võ sĩ mạt thế vậy.Mấy giờ trước, bọn họ xuất phát từ rừng rậm ngoại ô Cách Lan Nhĩ Đặc. Khiến mọi người bất ngờ là, A Khắc Lưu Khắc cũng không lựa chọn lộ trình đến Ryn. Dù Ryn là thành phố lớn gần Cách Lan Nhĩ Đặc nhất. Tuyến đường A Khắc Lưu Khắc lựa chọn là một đường hướng bắc.
"Chúng ta bây giờ bắt đầu một đường bay theo hướng đông bắc, mục đích của chúng ta chính là Tháp Thành Josephine." Y đứng bên cạnh Thương Tuyết Chi Nha, vươn tay sờ sờ lông cỗ dày đặc của nó, giống như niên thiếu bướng bỉnh đang chọc con chó lớn. "Sau đó, từ chỗ đó, ra khỏi biên cảnh, tiến vào Nhân Đức."
"Xuất cảnh cần công văn qua cửa, bằng không, ngươi cũng biết, đối với Vương tước và Sứ đồ mà nói, dưới tình huống không có công văn qua cửa tiến vào lãnh thổ nước khác, ý nghĩa thế nào." Vô số ánh sáng trắng cuộn trào mãnh liệt từ trong tước ấn của Quỷ Sơn Liên Tuyền gào thét ra, nàng vừa dứt lời, Diêm Sí to lớn hiện ra ngay phía sau nàng, nó kêu lên to rõ, chấn động tán cây trên đỉnh đầu, tại biển tán cây nơi rừng sâu trên đỉnh đầu khuếch tán ra rung động như sóng biển.
"Đến đó rồi, ta tự nhiên có cách." A Khắc Lưu Khắc cười xấu xa nháy mắt với bốn người một cái, "Các ngươi yên tâm."
【Phía Tây Aslan • Ngoại ô Cổ Ma Trấn】
Rừng rậm yên tĩnh, lúc này bao trùm trong một mảnh ánh chiều tà ấm áp của ngày đông. Rừng cây cũng không rậm rạp, cũng không cao lớn, nhận ra được là một mảnh rừng rậm còn ít tuổi vùng ngoại thành. Trong rừng rậm có một con đường không tính là rộng rãi nhưng coi như bằng phẳng, trên mặt đường nhìn thấy có vết bánh xe ngựa đi qua để lại. Đối với trấn nhỏ dân số cũng không đông đúc mà nói, con đường này cũng được cho là con đường giao thông chính rồi.
Một dịch trạm gỗ lim dọc đường, lúc này đang từ trước cửa sổ tràn ngập ra mùi cơm nồng nặc. Chủ quán đứng ở trên đường chỗ bệ cửa sổ, khom người sửa cái chêm gỗ lỏng ra trên cửa sổ.
Trận gió mạnh bất ngờ kia, chính là vào lúc này mà cuốn lên.
Chủ quán quay đầu lại, liền bị vô số ánh sáng màu trắng đan xem chiếu đến hoa mắt. Đợi sau khi thị giác dần dần khôi phục, năm người trẻ tuổi thoạt nhìn khí chất bất phàm đã xuất hiện ở cửa dịch trạm, lúc này, biển hiệu gỗ treo trên cửa chính có khắc "Dịch trạm ngoại thành Cổ Ma Trấn " bị gió thổi đến lắc lư qua lại, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Thiếu niên đi ở trước nhất mang bao tay da hoẵng thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, trên mặt y mang theo biểu tình của thiếu niên bướng bỉnh, dùng một loại bước chân kỳ dị, hướng chính mình đi tới, thoạt nhìn rất không phù hợp, giống như vừa học bước đi vậy, giọng y thật ra lại rất to và hồn hậu, nghe vào mười phần tinh lực, "Ông ơi, chúng tôi ở trọ!"
"Ngươi một thằng nhãi con, ngươi gọi ai là ông?" Chủ quán mắng một tiếng, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, thở phì phò thổi một nhúm râu dưới cằm mình, mặt đỏ lên, "Ta năm nay mới bốn mươi mốt!"
"Đại ca. Em tôi không hiểu chuyện, anh đừng trách nó. Chúng ta đi đường thật xa, đêm nay có thể phải ngủ trọ tại dịch trạm này của anh rồi. Phiền anh giúp chúng tôi chuẩn bị mấy gian phòng đi." Quỷ Sơn Liên Tuyền đứng ở đàng xa, dịu dàng nói. Trên gương mặt tinh xảo của nàng mang theo mỉm cười ngọt ngào, trong một mảnh trời chiều màu cam ấm áp thoạt nhìn đặc biệt động lòng người.Quả nhiên, chủ quán cười ha hả, vỗ vỗ ngực, "Không thành vấn đề." Quay đầu trừng A Khắc Lưu Khắc liếc mắt, "Ngươi xem chị gái ngươi, lễ phép cỡ nào!"
A Khắc Lưu Khắc quay đầu lại, hướng Quỷ Sơn Liên Tuyền méo miệng, liếc mắt.
"Chỗ này của ta có hai gian phòng khách, lưỡng đứa con trai ở một phòng, ba cô gái thì khổ cực một chút, chen chúc một chút. Ta lấy thêm giường cho các ngươi. Ta là Khắc La Mỗ, các ngươi có chuyện gì cứ bảo ta. Quán này của ta nhỏ, chủ quán, phục vụ, đầu bếp, đều là ta." Khắc La Mỗ vừa nói, vừa vòng về quầy hàng phía sau cửa sổ, lật giở sổ ghi chép mỏng trong tay, "Quả nhiên chỉ còn hai gian thôi, ta không nhớ nhầm." Hắn đi tới, nhìn mấy người một cái, nói: "Các ngươi không có hành lý à?"
Thiên Thúc U Hoa đi tới, nghiêng người nhìn đại sảnh dịch trạm bên trong cửa chính một chút, hiển nhiên, nàng đối không gian chật hẹp bên trong và bàn gỗ đơn sơ cũng không hài lòng, "Khắc La Mỗ, ông giúp ta chuẩn bị một gian phòng riêng, ta cũng không muốn cùng hai người phụ nữ này nhét chung một chỗ."
"Cũng chỉ còn có hai gian phòng thôi, tìm không ra." Khắc La Mỗ chào hỏi mấy người, đi vào trong, "Chỗ này của ta nhỏ, tổng cộng chỉ có năm gian phòng, ba gian khác đều có người ở rồi."
"Vậy đuổi những người đó ra."Thiên Thúc U Hoa làm như đương nhiên nói.
"Hắc!" Mặt Khắc La Mỗ trầm xuống, "Cô gái, tuổi ngươi không lớn lắm, khẩu khí nói chuyện lại rất lớn. Phòng dư không có, thích chen hay không!" Hiển nhiên, Khắc La Mỗ cũng là một ông chú tính tình nóng nảy.
"Ngươi biết ta là ai không?" Thiên Thúc U Hoa bước một bước dài tới trước, bóng dáng vừa chớp, cả người nàng đã vút tới trước mặt Khắc La Mỗ, nàng nhanh chóng duỗi tay ra phía trước, nhanh như tia chớp ngưng tụ ra một cái đao băng sắc bén, tiếng đóng băng răng rắc răng rắc vang lên giữa năm ngón tay của nàng.
"U Hoa ngươi dừng tay!" Kỳ Linh vội vàng quát lớn, thế nhưng, động tác của nàng quá nhanh, mắt thấy cũng đã sắp đưa đến trước mặt Khắc La Mỗ rồi.
Lúc này, khi lưỡi đao băng lóe tia lạnh gần như sắp kề sát Khắc La Mỗ, lưỡi đao băng trên tay nàng liền loảng xoảng vỡ nát. Thiên Thúc U Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn Kỳ Linh. Kỳ Linh cũng bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho ngây dại, hắn ngây ngẩn nói: "...Không, không phải ta."
Trên mặt Thiên Thúc U Hoa bao phủ một tầng đỏ ửng xấu hổ và giận dữ, ánh mắt nàng di động qua lại trên mặt Quỷ Sơn Liên Tuyền và A Khắc Lưu Khắc, thậm chí nàng ngay cả Thần Âm lúc này hồn lực bị phong ấn cũng không buông tha, nhưng ba người lúc này đều là vẻ mặt tươi cười việc không liên quan mình, trong nụ cười mơ hồ mang theo một tia khinh thường, xem náo nhiệt.
Thiên Thúc U Hoa dậm chân, giận dữ hướng bên trong cửa chính đi tới.
"Được rồi được rồi, ngại quá ông chú, em gái ta được nuông chiều từ nhỏ..." A Khắc Lưu Khắc gương mặt vô lại, cười xấu xa chạy tới ôm chầm lấy vai ông chú Khắc La Mỗ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, còn chưa tỉnh hồn lại, vừa nói vừa đi vào trong.
"Ngươi thấy hắn ra tay thế nào không?" Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn bóng lưng A Khắc Lưu Khắc biến mất sau cửa lớn, nhẹ nhàng nghiêng đầu, quay sang Thần Âm bên cạnh nói."Tốc độ của hắn rất nhanh. Hơn nữa biên độ động tác vô cùng nhỏ. Hầu như chỉ trong một nháy mắt." Thần Âm gật đầu, nàng và Liên Tuyền đứng song song trong bóng cây hoàng hôn, thoạt nhìn quyến rũ mà lại động lòng người. Nếu là đàn ông thông thường đi ngang qua đây, nhất định sẽ bị dung mạo xinh đẹp của hai người bọn họ hấp dẫn đến nhìn không chuyển mắt.
"Các ngươi mau vào đi." Kỳ Linh đi ở phía trước, đã sắp bước qua cửa vào, xoay người bắt chuyện với hai người bọn họ.
"Ngươi đi vào trước đi, chúng ta tới ngay." Quỷ Sơn Liên Tuyền hướng về phía Kỳ Linh phất tay ra hiệu, sau đó nàng xoay người, tiếp tục nói thầm với Thần Âm: "Ngươi thấy trong nháy mắt đó không?"
"Nói đến trùng hợp, bởi vì cho tới nay, ta phát hiện A Khắc Lưu Khắc đều mang theo bao tay da hoẵng, dọc theo đường đi, ta hầu như cũng chưa từng thấy hắn tháo xuống. Cho nên, ta vô tình hay cố ý sẽ len lén chú ý đôi tay kia của hắn. Mà vừa rồi, đao băng của Thiên Thúc U Hoa chính là bị đao gió trên ngón tay hắn xoay chuyển ra đánh nát. Vì A Khắc Lưu Khắc cũng không phải người của Thủy Nguyên, cho nên hắn không thể điều khiển băng thể trên tay Thiên Thúc U Hoa, thế nhưng, biên độ động tác trên ngón tay hắn cực kỳ nhỏ, nếu như không phải ta vừa vặn đang chú ý tay hắn, không ai sẽ chú ý tới động tác của hắn, hắn thoạt nhìn giống như hai người chúng ta, hoàn toàn đứng yên bất động, hơn nữa từ dao động hồn lực cảm ứng được vừa rồi, trong không khí hầu như chỉ có hồn lực của U Hoa, hồn lực của A Khắc Lưu Khắc giống như hơi thở mong manh, khó thể nắm bắt..."
"Nói cách khác" Quỷ Sơn Liên Tuyền hít vào một hơi, chậm rãi nói, "Hắn dùng hồn lực gần như yếu đến không thể nhận ra đã đánh tan đao băng do ba phần hồn lực của Thiên Thúc U Hoa ngưng tụ thành?"
"Cho nên ta thật ra đang nghi ngờ, cặp bao tay kia của hắn có vấn đề." Thần Âm đè nén âm thanh tới càng thấp hơn, hầu như không thể nghe thấy, "Có thể, bao tay của hắn chính là hồn khí của hắn, có thể cường hóa mỗi một tia hồn lực hắn phát động, khiến sức mạnh tất cả hồn thuật của hắn tăng lên gấp bội."
"Nhưng ta với suy nghĩ của ngươi lại tương phản..." Ánh mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền chớp động, "Ta ngược lại nghi ngờ, bao tay kia của hắn, là vì ràng buộc hồn lực của hắn, ức chế sức mạnh khó thể ước đoán trong cơ thể hắn, khiến hắn mỗi lần phát động, đều có thể bị vây trong phạm vi có thể khống chế, mà không đến mức tạo thành thương tổn có tính hủy diệt không thể vãn hồi."
"Sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy?" Thần Âm ngẩng đầu, nhìn Liên Tuyền so với mình cao hơn gần nửa cái đầu, gò má nàng thoạt nhìn tựa như sông băng đỉnh núi, thanh lãnh tú lệ như tuyết.
"Lúc hắn chữa trị hồn lộ của ta, hắn đã tháo xuống đôi bao tay kia. Trong nháy mắt hắn tháo bao tay xuống, mức độ hồn lực thả ra từ trên hai tay hắn giống như tăng lên mấy lần vậy. Lúc hắn chữa trị mạch hồn của ta, động tác của đôi tay thon dài mà lại hoàn mỹ không tỳ vết kia làm ra, mức độ chính xác, tinh xảo, quả thật khiến người khác nhìn mà than thở. Ngươi cũng biết, mạch hồn trong cơ thể chúng ta phức tạp cỡ nào, mật độ giống như mạch máu hoặc dây thần kinh mỏng manh vậy, trồng ở trong thân thể chúng ta, thế nhưng, ngón tay hắn có thể tinh xảo đến chữa trị đứt gãy mỏng manh trong đó. Mức độ chính xác khi hắn dùng mười ngón tay điều khiển hồn lực, trong tất cả Vương tước ra đã biết, không ai có thể lợi hại hơn so với hắn."Biểu tình trên mặt Thần Âm đem nội tâm chấn động của nàng viết rõ trên mặt. Nàng há miệng, muốn nói điều gì, rồi lại không mở miệng nữa.
"Đúng vậy, so với U Minh lợi hại hơn. Nếu như ngươi muốn hỏi là lời này. Ta và U Minh đã giao đấu, cho nên ta rất rõ ràng. Hồn lực của U Minh là bá đạo, hung dũng, giống như sóng thần có thể phá hủy tất cả, thế nhưng, hồn lực của A Khắc Lưu Khắc lại chính xác, giống như kim bạc ghim vào huyệt vị không kém chút nào, nhè nhẹ từng sợi, liên miên không dứt, rồi lại không chút kẽ hở. Cách thức điều khiển hồn lực này khiến ta nghĩ tới một người."
"Gil... gamesh..." giọng Thần Âm hơi chút run rẩy, "Truyền thuyết từng xuất hiện trong lịch sử Aslan, Vương tước cấp một mạnh nhất. Ngươi muốn nói, là hắn sao?"
"Đúng, cách thức bọn họ sử dụng hồn lực hiệu quả như nhau, dù chỉ có một tia hồn lực, bọn họ cũng có thể đem sức mạnh có hạn này, phát huy ra năng lượng nhìn mà than thở."
"Có điều, nói như ngươi vậy, ta lại nhớ tới một việc..." Thần Âm ôm lấy áo choàng khoác lên người, hiển nhiên, theo mặt trời lặn sau ngon núi phía tây, nhiệt độ không khí từ từ giảm xuống. Sắc chiều mỏng manh từ từ bị bóng tối dâng lên mọi nơi thấm vào. Trên cửa hiên dịch trạm treo ngọn đèn đồng, cũng đã đốt sáng lên, ánh lửa nhún nhảy vừa lúc rơi vào trong con ngươi nàng, "Trước đó lúc ở dưới cầu, ngươi còn nhớ Đặc Lôi Á bảo U Minh dùng hồn khí Tử Linh Kính của hắn không? Ta hiểu rất rõ uy lực hồn khí này của hắn, thế nhưng lúc đó, tử linh chiếu ra, cũng chỉ có Kỳ Linh, U Hoa cùng với hai chúng ta, tổng cộng bốn người. A Khắc Lưu Khắc cũng không bị chiếu được. Chỉ cần hồn lực bản thể thấp hơn người sử dụng, vậy thì Tử Linh Kính đều có thể trăm phần trăm chiếu ra, có thể thấy được, hồn lực của A Khắc Lưu Khắc vượt xa U Minh, nói như ngươi vậy, ta cũng đồng ý cái nhìn của ngươi. Bao tay của hắn lại thật ra là đang áp chế và ràng buộc hồn lực của hắn."
Liên Tuyền không tỏ rõ ý kiến, nhẹ giọng nói: "Nhưng không phải hắn nói hắn đã sớm chạy khỏi không gian khóa kín do Đặc Lôi Á dùng băng tạo ra sao?"
"Lời của hắn, ngươi nghĩ có thể tin hoàn toàn sao?" Thần Âm hỏi lại.
"Đi vào trước rồi nói." Liên Tuyền khe khẽ thở dài, đang chuẩn bị đi vào trong, bị Thần Âm gọi lại.
"Liên Tuyền."
"Hửm?" Liên Tuyền quay đầu lại, Thần Âm đứng trong một mảnh bóng cây hoàng hôn, thoạt nhìn từ xa so với nàng lúc bình thường có vẻ nhỏ nhắn, yếu đuối. Trên mặt nàng đã không còn loại vẻ đẹp kiêu ngạo và lệ khí tanh ngọt của sứ đồ giết chóc, trong thân thể nàng lúc này không cảm giác được bất cứ hơi thở hồn lực gì, nàng thoạt nhìn giống như thiếu nữ bình thường nhất nơi trấn nhỏ này.
"Ngươi không hận ta?" Thần Âm ôm lấy tóc bị gió thổi bay dán trên mặt, ánh mắt nàng thoạt nhìn cùng hoàng hôn giữa núi rừng mệt mỏi như nhau, "Anh ngươi Quỷ Sơn Phùng Hồn chết trong tay ta và U Minh, ngay cả chính ngươi, cũng từng thiếu chút nữa chết trong tay ta... Ngươi không muốn báo thù sao? Hiện tại chính là thời điểm tốt nhất."
"Ta không hận ngươi." Liên Tuyền không quay đầu lại, nàng chậm rãi hướng cửa dịch trạm đi tới, "Ta ai cũng không hận. Ta hiện tại chỉ muốn sống sót.""Đây là cái gì? Thứ này làm sao có thể mang vào trong quán chứ! Ngươi đừng nói giỡn!" Khắc La Mỗ bị quan tài đen kịt trước mắt kia dọa sợ, mặt hắn lại một lần nữa giống như gan heo phồng đến đỏ bừng, "Mau đem ra đi! Ta còn phải buôn bán nữa, quá xui xẻo mà!"
"Ngươi cố ý?" A Khắc Lưu Khắc quay đầu, nheo mắt lại trừng Kỳ Linh.
"Đại ca, tôi đâu biết anh để cái quan tài này ở phía sau anh chứ? Hơn nữa, không phải anh khiến nó ẩn hình rất tốt sao?! Ta chỉ là đi ngang qua phía sau ngươi, ta làm sao biết sẽ đánh ngã nó?" Kỳ Linh tùy tiện kéo lại một băng ghế bên cạnh bàn, ngồi xuống, mở tay ra, biểu tình "không liên quan đến ta".
A Khắc Lưu Khắc chỉ đành phải quay đầu, nhìn chủ quán Khắc La Mỗ, ngón tay chỉ chỉ chính mình, nói: "Tên của ta là A Khắc Lưu Khắc, ta không phải người nước này, ta là từ Nhân Đức Đế Quốc tới, đường xa cũng là khách thôi ông chú, hơn nữa ta ở Phong Nguyên, lại là người có mặt mũi, không tin ông cứ đi hỏi thăm thử... 'Thứ' này, là bảo vật ta rất vất vả mới lấy được đó!"
"Ta quan tâm ngươi là 'Đại ca hay Lục ca', ta không biết ngươi là ai, ta cũng lười đi hỏi thăm ai đó, loại trấn nhỏ này của chúng ta đều là người địa phương. Ngươi đừng làm loạn với ta, mau đem ra ngoài đi!"
Một giây sau, A Khắc Lưu Khắc một tay vịn quan tài, một tay vịn quầy hàng, tận tình cùng Khắc La Mỗ cò kè mặc cả, giữ chừng không phun ra một hai câu đối thoại không thể tưởng tượng nổi:
"Chú có thể coi nó thành một món trang sức không, ví dụ như giá sách hay gì đó. Chất gỗ này rất có bóng loáng, thoạt nhìn rất đẹp, đúng không?"
"Ông chú, giúp một chút được không? Mẹ ta lúc còn sống chỉ để lại cho ta đồ gia truyền chính là cái quan tài này, mẹ ta dặn ta phải mang theo bên người!"
"Được rồi, ta thừa nhận, ta vừa rồi vẫn luôn nói dối, thật ra đây là tủ quần áo của ta."
...
Kỳ Linh và U Hoa, cùng với Liên Tuyền và Thần Âm vừa đi tới, nhìn bộ dáng dây dưa của A Khắc Lưu Khắc, trên trán cũng không nhịn được đổ mồ hôi. Cuối cùng, A Khắc Lưu Khắc tức giận nâng lên cái quan tài thật lớn kia, một lần nữa quay lại, hắn đặt quan tài xuống đất, phóng ra một cái khinh thường to lớn, hít thở sâu một hơi, nói: "Hắn nói, nếu ta nhất định phải mang theo cái quan tài này, ta đây phải ngủ ở phòng củi phía sau dịch trạm."
"Vậy thì tốt quá, giường của ngươi vừa lúc có thể nhường cho ta!" Vui sướng của Thiên Thúc U Hoa trực tiếp viết ở trên mặt, nhưng lập tức, nàng liền ý thức được hàm nghĩa ẩn trong lời chính mình thốt ra. Nhanh chóng lại bổ sung, "Ta là nói... Ý của ta cũng không phải nói ta muốn ngủ cùng Kỳ Linh... Ta chỉ là... Ta chỉ là..." Mặt của nàng dưới ánh đèn của đại sảnh rộng thoáng, giống như táo chín. Nàng biểu tình xấu hổ như vậy, khiến Kỳ Linh ngồi bên cạnh cũng không nhịn được đỏ mặt lên.
Mà kết thúc cục diện khó xử này là một hồi tiếng gõ cửa.
Tất cả mọi người nhịn không được ngẩng đầu, nhìn lại ngoài cửa trước, thế nhưng mọi người phát hiện, cửa lớn dịch trạm mở rộng, hơn nữa ngoài cửa không có một bóng người, đèn lớn ngoài hiên đem đường lớn chiếu đến rất sáng, ngoài cửa là khoảng không mênh mông đã bị bóng đêm bao phủ.Lúc tiếng đập cửa vang lên lần nữa, ánh mắt mọi người đều tập trung lên quan tài A Khắc Lưu Khắc vịn tay lên, dựng đứng trên mặt đất.
Âm thanh là vọng ra từ trong quan tài, lúc này, lại một lần nữa vang lên rất khẽ rất khẽ, giống như là sợ quấy rầy người khác, nhưng không cách nào bị lờ đi, cốc, cốc, cốc.
—— là rất lâu sau đó, vào lúc lại một lần nữa rảnh rỗi nói chuyện trời đất, Liên Tuyền mới nói cho ta biết, ngày đó, lúc A Khắc Lưu Khắc mở nắp quan tài, ta có chừng mấy phút, tựa như là linh hồn biến mất, vẫn không động đậy. Nói vẫn không động đậy cũng không đủ, bởi vì nàng nói cho ta biết, ta một mực khóc, ta bởi vì hít thở mạnh mà trong cổ họng phát ra tiếng ô ô, nghe như một con sói lạc đường, nôn nóng mà lại sợ sệt. Nàng nói ta hai mắt đỏ bừng, ngay cả xương quai xanh đều nổi lên nhất mảng lớn tơ máu hồng hồng. Nhưng chính ta lại cũng không ý thức được điểm này.
—— Ta không có cách nào không khóc.
—— Ta nhìn thấy gương mặt kia, suy yếu xuất hiện ở trước mặt ta, dung mạo hắn như băng tuyết, cùng với trong trí nhớ của ta giống nhau như đúc, da thịt trắng nõn giống như đám tuyết mới lặng lẽ xuất hiện trên cửa sổ đêm qua, lộ ra vẻ linh hoạt, kỳ ảo làm cho không ai nào có thể dời mắt. Hắn lẳng lặng nhắm mắt lại, lông mi mềm mại mà nồng đậm run rẩy theo hơi thở khó nhọc của hắn. Hắn vươn tay đỡ lấy mép quan tài, đầu nhẹ nhàng mà tựa bên cạnh. Hắn thoạt nhìn rất thống khổ, rồi lại rất bình tĩnh.
—— Ta đã từng cho rằng đời này cũng không nhìn thấy hắn nữa. Lúc ta ôm đầu gối của hắn khóc thầm, thật ra ta cảm giác mình là đang cười to. Chỉ là nước mắt của ta khiến biểu tình của ta thoạt nhìn chật vật mà lại đáng thương. Nhưng ta không quan tâm.
—— Ta nói với Liên Tuyền, cuộc đời này còn có thể gặp lại Ngân Trần, ngoài ra còn có gì đáng giá quan tâm chứ?
【Phía tây Aslan • Đồng hoang sau dịch trạm Cổ Ma Trấn】
A Khắc Lưu Khắc nhìn cỗ quan tài trống không, đi tới phòng củi ở cửa sau dịch trạm. Y đặt quan tài tới bên cạnh thạch ma nơi cửa, lẳng lặng đứng một hồi, nhìn không ra vẻ mặt của y, cũng không thể nào đoán được suy nghĩ của y.
Ánh trăng đã từ từ lên cao, nhô đầu ra từ ven rừng cây, đem ánh sáng màu trắng sáng tỏ vẽ loạn lên đồng cỏ trống trãi sau nhà. Bãi cỏ xa xa là một dòng suối nhỏ thong thả chảy xuôi. Suối nước um lặng róc rách, chỉ có ánh sáng trong vắt xao động, tôn lên mảnh ngoại ô cuồng dã này càng thêm yên tĩnh.
A Khắc Lưu Khắc xoay người, hướng con đường phía trước đi tới. Đi hai bước, phát hiện Liên Tuyền chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên dòng suối. Nàng ngửa đầu, hướng ánh mắt là cửa sổ phòng Kỳ Linh. Lúc này, cửa sổ lộ ra ánh sáng màu vàng ấm áp, giống như một cái kén phát sáng trong màn đêm đen nhánh, thoạt nhìn ấm áp đến làm cho người khác muốn nghẹn ngào.
"Ngươi có phải nhớ tới anh ngươi rồi không?"
Âm thanh bất ngờ xuất hiện khiến Liên Tuyền từ trong trầm tư giật mình tỉnh dậy, A Khắc Lưu Khắc đứng ở phía sau mình, hắn khoác nhất cái áo choàng đen dài, thoạt nhìn giống như hòa cùng màn đêm làm một thể."Sao ngươi biết chuyện của ta?" Liên Tuyền thu lại ánh mắt, nhìn về phía sau lưng A Khắc Lưu Khắc. Trên mặt nàng mang theo một loại dáng vẻ tươi cười thản nhiên xa cách, giống như núi xa phía chân trời trong mưa to bàng bạc, có loại mơ hồ khó thể đoán.
"Ta nghe Thiên Thúc U Hoa nhắc tới." Hắn nhẹ giọng nói, giọng nói trầm thấp có sức hút giống như bị bóng đêm thấm vào vậy.
Quỷ Sơn Liên Tuyền một lần nữa ngẩng đầu, nhìn cửa sổ phát sáng kia, "Kỳ Linh vẫn ở trên đó chứ?"
"Ừ." A Khắc Lưu Khắc gật đầu, "Tâm tình của hắn vẫn rất kích động, ta vừa gặp hắn. Hắn nói ta đừng quấy rầy hắn."
"Ta có thể hiểu được tâm tình của hắn." Quỷ Sơn Liên Tuyền phát ra một tiếng thở dài hầu như không nghe được, "Nếu ta cũng có thể nhìn thấy Vương tước của mình, ta nghĩ ta có thể so với hắn còn kích động hơn. Cùng là sứ đồ như ngươi, mới có thể hiểu loại 'linh tê' độc nhất vô nhị thuộc về chúng ta này? Nếu có một ngày, Vương tước Pháp Dạ của ngươi, gọi là Pháp Dạ phải không? Nếu như hắn sống lại một lần nữa, ngươi chẳng lẽ sẽ không mừng rỡ như điên sao?"
Câu hỏi của Liên Tuyền không nhận được trả lời, giống như một phiến đá ném vào biển rộng màu đen. Nàng quay đầu nhìn về phía A Khắc Lưu Khắc, hắn im lặng nhìn cửa sổ phát ra ánh sáng màu vàng trên lầu, không nói gì, gò má hắn chậm rãi bị bóng đêm nuốt lấy.
"Ta không cho rằng vì Ngân Trần là Vương tước của hắn." Qua thật lâu, A Khắc Lưu Khắc nhẹ giọng nói.
"Cái gì?" Quỷ Sơn Liên Tuyền quay đầu, nhìn hắn, thế nhưng trên mặt lại cũng không có biểu tình quá giật mình.
"Không cần làm bộ giật mình như vậy, trong lòng ngươi rất rõ ràng, ngươi nghĩ giống như ta. Người trong quan tài này, cũng không phải là Ngân Trần các ngươi nói." A Khắc Lưu Khắc tựa như nhìn thấu tất cả, khinh thường cười.
"Vì sao ngươi khẳng định như vậy?"
"Mệnh lệnh ta nhận được, là tới đế đô Cách Lan Nhĩ Đặc của Thủy Nguyên tìm một người, đặc thù rõ rệt nhất của hắn chính là thân thể không có thuộc tính, cũng không có mạch hồn, càng không có hồn lực, hắn giống như là một cái lọ trống rỗng không chứa bất cứ thứ gì. Nhưng đồng thời, người này đối với Thủy Nguyên, lại là bảo bối trông coi vô cùng chặt chẽ. Tuy rằng ta hiện giờ vẫn chưa thể xác định ta có hoàn thành nhiệm vụ của mình hay không, trộm được thứ ta nên trộm, thế nhưng ta có thể xác định, người trong quan tài này, nhất định không phải Vương tước Kỳ Linh. Nếu không, hắn làm sao có thể hoàn toàn không có hồn lực? Đương nhiên, sau đó ta sẽ tiến thêm một bước kiểm tra một chút, xem thử rốt cuộc là tình huống gì, có một chút đặc thù, nếu như có thể xác nhận, ta sẽ phải rõ ràng hơn." A Khắc Lưu Khắc cười nói, "Ngươi có muốn đi cùng với ta hay không?"
Quỷ Sơn Liên Tuyền suy tư một chút, nói: "Được."
"Có điều trước đó" A Khắc Lưu Khắc đột nhiên dừng bước, nói, "Ngươi có thể lại thi triển thiên phú mới của ngươi một chút không, Tuyết Yêu Thiểm Quang?"
"Vì sao?" Quỷ Sơn Liên Tuyền không rõ y vì sao đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.
"Bởi vì ta cảm thấy thiên phú mới của ngươi có vấn đề." A Khắc Lưu Khắc hời hợt nói một câu."... Có ý gì?" Tim Liên Tuyền trầm xuống.
"Ta bây giờ nói không rõ lắm, ngươi thi triển trước, ta nhìn một lần nữa, hẳn là có thể nói cho ngươi biết." Trên mặt A Khắc Lưu Khắc vẫn là loại mỉm cười sâu không thể dò kia, gian tà, tản ra mị lực mê người.
Liên Tuyền im lặng giây lát, lập tức con ngươi căng thẳng, mấy sợi hoa văn màu vàng kim trên cổ trong nháy mắt ẩn hiện ánh sáng, phát ra tiếng dây cung "Ong ong ——". Trong không khí chung quanh vang lên vô số tiếng nứt vỡ lúc kếy băng, âm thanh càng lúc càng lớn, mà khung cảnh xung quanh rất nhanh biến thành một mảnh màu trắng đục ngầu, trong mấy giây, bãi cỏ dưới chân đã biến thành một mảnh tuyết đọng đến mắt cá chân, cây cối xung quanh đều bị băng tuyết dày đặc bao vây lại. Dòng suối cách đó không xa cũng giống như trút xuống mưa to, mặt nước phồng lên rõ ràng, dòng nước trở nên chảy xiết hơn.
"Hắc, thì ra là như vậy." A Khắc Lưu Khắc khe khẽ vỗ tay, thoạt nhìn bộ dạng thở phào nhẹ nhõm. Y hướng Liên Tuyền đi tới, đứng ở trước mặt nàng, cách nàng rất gần. Gần đến dù Liên Tuyền không ngẩng đầu, nhưng vẫn như cũ có thể nghe thấy hơi thở y truyền tới. Thân thể y vấn vít một loại mùi vị lạnh lẽo, làm cho người khác nghĩ tới bầu trời xanh thẳm mùa đông. Y chậm rãi tháo xuống bao tay, năm ngón tay thon dài trắng nõn, tựa như ngọc thạch tạo thành của y lộ ra trong không khí, y nhẹ nhàng mà đặt ngón cái và ngón trỏ lên một chỗ sau cổ Liên Tuyền, nhẹ nhàng nắm lấy thứ gì đó vô hình trong không khí, hướng lên cẩn thận khẩy một cái, mấy sợi tơ màu vàng kim phát sáng từ trên da Liên Tuyền bị kéo lên, giống như sợi tơ được cắt tỉa, bện thành một đoàn. Vẻ mặt y thoạt nhìn đặc biệt kiên nhẫn mà bình tĩnh.
"Được rồi." Ngón tay y đem mấy sợi tơ vàng óng ánh y mới bện lại một lần nữa, nhẹ nhàng ấn vào gáy Liên Tuyền, hắn giơ lên đôi tay tinh xảo không rảnh rỗi, ở trong không khí làm một động tác khéo léo, trong nháy mắt, một cơn lốc cuộn trào mãnh liệt mà đến khiến Liên Tuyền không mở mắt ra được. Đợi lúc tiếng gió kêu gào bên tai biến mất vào bóng đêm, xung quanh trở lại yên tĩnh, Liên Tuyền mới lại một lần nữa mở mắt ra, nàng phát hiện, trong vòng phạm vi một dặm xung quanh, tuyệt động thật dày vừa rồi, lúc này đã bị thổi không thấy bóng dáng, dưới chân lại lần nữa biến thành bãi cỏ héo rũ ngày đông, dòng suối cách đó không xa, vẫn như cũ thong thả mà lặng im róc rách.
"Ngươi lại phát động 【Tuyết Yêu Thiểm Quang】 thử." A Khắc Lưu Khắc mỉm cười nhìn chính mình, vừa nói, vừa một lần nữa đeo vào bao tay.
Con ngươi Liên Tuyền căng thẳng, gió tuyết lần thứ hai vọt tới, thế nhưng lần này, không đợi Liên Tuyền kịp phản ứng, xung quanh đã biến thành trời băng đất tuyết rồi.
"Nhanh như vậy..." Trong lòng Liên Tuyền không nhịn nổi kinh ngạc.
"Ta đã nói rồi." A Khắc Lưu Khắc vỗ vỗ tay, thoạt nhìn giống như đứa trẻ vừa làm xong trò đùa đắc ý nhướng mày, "Lúc chữa trị mạch hồn của ngươi, phía sau cổ có mấy sợi chưa chải vuốt rõ ràng, cho nên, trước đó lúc ngươi phát động thiên phú mới có thể chậm như vậy. Hiện tại ổn rồi, nhanh hơn rất nhiều. Có điều tốc độ này, vẫn có thể nhanh hơn. Khi ngươi quen với thiên phú của ngươi, mới có thể đạt tới nhanh chóng xứng với tên gọi của nó...""Xứng với tên gọi của nó?" Liên Tuyền cúi đầu suy nghĩ một chút, "Ngươi là chỉ... Thiểm Quang?"
"Đúng vậy, nghe tên cũng biết là ý này thôi, chỉ cần thiểm quang trong một nháy mắt, thiên phú phát động liền hoàn thành." A Khắc Lưu Khắc chắp hai tay sau lưng, trên mặt thoạt nhìn là biểu tình hâm mộ, "Thật fanh tị người Thủy Nguyên các ngươi, thiên phú của các ngươi, đại đa số đều không cần ngâm xướng, không giống bọn ta, thiên phú của Phong tước bọn ta, đại đa số đều cần phải ngâm xướng."
"Ngâm xướng?" Liên Tuyền không hiểu.
"Đúng, ngâm xướng, chính là chỉ lúc phát động thiên phú cũng không phải lập tức, có vài thiên phú hiếm thấy, từ phát động đến hoàn thành, thậm chí là chuyện cần đến mấy phút, không giống thiên phú của các ngươi, lập tức là có hiệu lực. Thế nhưng tương ứng, một khi mấy thiên phú này hoàn thành phát động, cấp bậc năng lực vốn có của nó, cũng vượt xa hiệu quả của đại đa số thiên phú không cần ngâm xướng." A Khắc Lưu Khắc vừa thở dài, vừa nói.
"Thiên phú của ngươi, cần ngâm xướng sao?" Liên Tuyền chậm rãi truy hỏi một câu
"Xướng chứ, thường cả buổi đấy" A Khắc Lưu Khắc thở dài, "Ta có đôi khi cũng cảm giác mình là người ca hát đây."
"Thiên phú của ngươi đến cùng là gì? Là chữa trị mạch hồn sao? Cho nên ngươi mới nói ngươi là một bác sĩ?"
"Vậy cũng không phải, chữa trị mạch hồn chỉ là một kỹ năng của ta, không phải thiên phú. Giống như rất nhiều hồn thuật sư sở trường kiếm thuật, hoặc là am hiểu thể thuật phức tạp có thể làm ra các loại động tác phức tạp và kỹ xảo vậy, ta am hiểu chữa trọ mạch hồn bị tổn hại." A Khắc Lưu Khắc ngoẹo đầu, giống như đang nói một việc nghiêm túc cỡ nào, biểu tình thoạt nhìn đặc biệt chăm chú, "Còn về thiên phú của ta... Chưa nói còn rất tốt. Nói ra, e là dọa sợ người khác."
【Một đoạn Thần Âm nói kia chính là Thần Âm so với Liên Tuyền còn mạnh hơn, cho nên bị người bày ra phong ấn mạnh mẽ, A Khắc Lưu Khắc thật sự không giải được, nói đây là 'Lồng sắt bền chắc nhất' hắn từng gặp.】
【Phía tây Aslan • Biên giới • Tháp Thành Josephine】
Vốn là một mảnh trời đêm trống trải bao la, không một áng mây, trăng tròn trong sáng đem ánh sáng lộng lẫy bao phủ lên toàn bộ Tháp Thành Josephine. Rừng rậm vây quanh ngoài thành, không động đậy đứng sửng trong bóng tối. Đây là ngày không có gió hiếm có vào mùa đông của Josephine. Cư dân hoặc lữ khách trong thành đều đã đi vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng chó sủa, đem vẻ mộc mạc của buổi tối tôn lên càng thêm to lớn. Xa xa tiếng sóng sông Josephine lao nhanh không ngừng, tựa như bài hát ru con buổi tối.
Đột nhiên, dòng không khí không biết từ đâu mà tới đem bầu trời cuốn lên rung động trong suốt. Sau một lát, một mảnh mây đen không biết đến từ đâu, đem ánh trăng trong nháy mắt nuốt chửng. Toàn bộ ánh sáng của Tháp Thành Josephine, trong nháy mắt tối đi, giống như một tấm màn to lớn đem đường phó bao trùm lại toàn bộ.
Trong ánh sáng mờ tối, một trận ánh sáng xoay tròn từ không trung vội vàng rơi xuống, một con sói tuyết phát sáng thật lớn lặng yên không một tiếng động chạy băng băng tới một con hẻm dài, hai bên là mặt tường cao vút. Nó chạy một lát, nhanh chóng dừng bước, sau đó dáng người nó đột nhiên hiên ngang dựng thẳng, ánh sáng xoay chuyển bốn phía, trong khoảnh khắc hợp lại một cái mắt gió, sói tuyết to lớn biến mất trong không khí, trong tia sáng còn sót lại, hai bóng người cao to giống như ám dạ tinh linh, lặng im xuất hiện tại Tháp Thành Josephine.Tây Lỗ Phù lặng lẽ nâng lên tà váy quét đất của mình, lấm lét nhìn trái phải một chút, hiển nhiên rất hài lòng bản thân lặng lẽ đáp xuống. Nàng ngẩng đầu, chậm rãi phất phất tay, đám mây đen bao vây lấy ánh trăng trên bầu trời, trong khoảnh khắc tan đi không còn thấy tăm hơi. Ánh sáng vằng vặc lần nữa từ trên bầu trời chiếu xuống, Tháp Thành Josephine khôi phục sáng sủa dưới ánh trăng.
"Đi thôi." Tây Lỗ Phù hướng Y Hách Lạc Tư sau lưng vẫy tay, vừa muốn dời bước, liền thấy bóng lưng cao ngất của hắn đi tới trước mặt mình. Tây Lỗ Phù nhịn không được khẽ cười rộ lên, Y Hách Lạc Tư vẫn luôn cẩn thận đi ở trước mặt mình, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ngăn cản mọi nguy cơ có thể tạo thành thương tổn cho Tây Lỗ Phù. Bước chân hắn có lực nhưng lại lặng yên không tiếng động, bởi vì do chiều cao của hắn, cho nên không được mấy bước, liền đi tới trước mặt. Tây Lỗ Phù nhẹ nhàng mà di động bước chân, nhìn như không nhanh không chậm, nhưng lại như u linh, trong nháy mắt liền đuổi theo.
"Này, ta nói Hách Hách" Tây Lỗ Phù giơ tay lên, vỗ vỗ cánh tay Y Hách Lạc Tư trước sau nắm chặt chuôi đao, "Ngươi không cần khẩn trương như vậy được không, bộ dạng đằng đằng sát khí này cuera ngươi, người khác nhìn thấy chẳng lẽ không bị hù chết sao? Hơn nữa ngươi không cần lại bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút đao chém người đi..."
Y Hách Lạc Tư nhanh chóng buông tay từ trên chuôi đao xuống, cúi đầu nói: "... Vâng."
"Hách Hách, ta không phải nói với ngươi rồi sao, đừng nói 'Vâng', phải nói 'Được'." Tây Lỗ Phù cau chân mày, không thể tránh được oán trách, "Trong đối thoại của dân chúng thông thường cũng không có đầy miệng loại 'Vâng', 'Tuân lệnh' và gì đó này như ngươi."
"Vâng..." Y Hách Lạc Tư hai tay thành quyền.
Tây Lỗ Phù: "..."
"Thuộc hạ đáng chết." Y Hách Lạc Tư quỳ một chân trên đất.
Tây Lỗ Phù: "... Được rồi, ta thua rồi." Nói xong, nàng nâng váy lên, hướng về phía trước mặt đi tới. Chưa đi được hai bước, Y Hách Lạc Tư liền đuổi theo. Hắn vẫn như cũ kiên quyết đi ở trước mặt Tây Lỗ Phù, gương mặt kiên nghị mà anh tuấn của hắn, dưới ánh trăng thoạt nhìn nhiều thêm một chút nhu hòa, da tay hắn thoạt nhìn như răng ngà trơn nhẵn. Hắn vừa đi, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tây Lỗ Phù một chút, ánh mắt hắn chớp động thoạt nhìn có một loại bất cứ lúc nào cũng cảm giác muốn vọt tới trước mặt Tây Lỗ Phù, giúp nàng đỡ một dao. Tây Lỗ Phù vừa đi, vừa thở dài, "Ngươi thật sự không cần căng thẳng như vậy, ngươi thả lỏng vai một chút được không?"
Y Hách Lạc Tư: "... Được, chủ nhân."
Tây Lỗ Phù nhướng lên lông mi, "Không tệ lắm! Có tiến bộ! Được rồi, Hách Hách, ngươi nghe đây, chúng ta bây giờ đi tìm một dịch trạm tìm nơi ngủ trọ. Chúng ta thoạt nhìn phù hợp với thân phận của chúng ta. Ngươi nói chúng ta thoạt nhìn giống cái gì? Vậy sắm vai một đôi vợ chồng được rồi... Dù sao hai chúng ra thoạt nhìn... Ngươi làm gì thế? ..." Tây Lỗ Phù bị Y Hách Lạc Tư đột nhiên xoay người, leng keng quỳ xuống trước mặt mình dọa sợ.
"... sao có thể!" Y Hách Lạc Tư cúi đầu, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được mặt hắn đỏ tới mang tai, hắn thở hào hển, ở trước mặt ngưng tụ lại từng đám lớn sương trắng."Ta nói thử mà thôi, ngươi mau dậy đi, ngươi đột nhiên quỳ như vậy, ta thiếu chút nữa sợ đến hồn vía cũng bay mất." Tây Lỗ Phù vừa bực mình vừa buồn cười, "Chúng ta đây cứ nói là anh em là được rồi."
Y Hách Lạc Tư vẫn như cũ quỳ xuống một gối, vệt ửng đỏ trên mặt hắn dần dần lui xuống. Hắn tiếp tục cúi đầu nói: "... Thuộc hạ không dám."
"Có gì không dám, ta nói được là được rồi." Tây Lỗ Phù không muốn lại cùng "sợi gân" này dây dưa tiếp, "Nếu ngươi còn cứng nhắc như vậy, lần sau ta ra ngoài sẽ đổi một thị vệ tùy thân."
"Khó mà làm được!" Y Hách Lạc Tư đột nhiên đứng lên, biểu tình trên mặt vừa chăm chú vừa nghiêm túc, vóc người của hắn quá mức cao to, đứng ở trước mặt Tây Lỗ Phù như một pho tượng khôi ngô.
【Phía tây Aslan • Tháp Thành Josephine • Dịch Trạm】
Cửa sổ cũng không đóng chặt, cho nên, tiếng nước sông Josephine nức nở xa xa vẫn có thể nghe được. Tại đêm tối yên tĩnh này, tiếng nước giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại này nghe tựa như nỗi buồn vô cớ.
Ngãi Âu Tư nằm ở trên giường, cũng không ngủ. Mắt hắn trợn tròn, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu không động đậy mà xuất thần. Sau một lát, hắn đứng dậy, đi tới cửa sổ trước mặt, ngắm nhìn núi tuyết xa xa. Ánh trăng bao phủ thân thể để trần của hắn, đem bắp thịt lồng ngực rắn chắc phát họa ra bóng mờ cùng ánh sáng chập chùng. Hắn giơ lên tay trái, ánh mắt vẫn vững vàng đọng lại trên hình xăm màu đen kia. Hắn mơ hồ có một loại cảm giác vi diệu, như là...
Hắn lắc đầu, tựa hồ ngay cả mình cũng không tin tưởng. Đã hai ngày trôi qua, Gilgamesh không có bất kỳ tin tức gì. Linh hồn Ngân Trần nhốt trong cánh tay trái của mình, lúc này đang ngủ say, mọi thứ bình yên vô sự. Thế nhưng hắn biết rõ, chỉ cần vượt qua kỳ hạn bốn ngày, nếu không đem linh hồn này thả ra, linh hồn ngủ này sẽ như ác ma thức tỉnh trong thân thể, dần dần từng bước xâm chiếm thần trí của mình, thẳng đến khi hoàn toàn chiếm lấy thân thể mình.
Thế nhưng, loại cảm giác dần dần mãnh liệt này rốt cuộc là gì? Lúc trước trong tất cả quá trình nhiếp hồn, Ngãi Âu Tư cũng không có quá cảm giác như vậy, giống như là... Giống như linh hồn trong cánh tay trái có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, hắn có thể cảm nhận được vui sướng và bi thương, chấp nhất và quyết tuyệt, nguyện vọng và hy sinh của linh hồn này... Loại cộng hưởng vô cùng rõ ràng này, khiến hắn cảm thấy... linh hồn này giống như chính là bản thân hắn.
Đại sảnh dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, kéo Ngãi Âu Tư từ trong trầm tư trở về. Hắn vốn phải trở lại trên giường đi vào giấc ngủ, thế nhưng, đột nhiên một trận cảm giác kỳ dị từ dưới lầu truyền đến. Ngãi Âu Tư gở xuống trường bào của mình, khoát lên thân thể trần trụi của mình, mở cửa, lặng yên đứng trong bóng tối hàng lang.
Hắn cảm giác được một hồn lực vô cùng quen thuộc.
Hắn nghĩ, vị 'bạn cũ' này, lại cũng tới.
Phục vụ của quán vừa run rẩy mặc áo bông, vừa mở then cửa, trong ánh đèn dưới mái nhà cong ngoài cửa, hai người nam nữ cao cao mà xinh đẹp đứng song song ở cửa.Phục vụ của quán vừa mở cửa ra, vừa kéo chặt áo, "Hai vị vào trước đi, bên ngoài quá lạnh rồi. Ta đây phải đi kiểm tra một chút, các ngươi nghỉ ngơi một chút."
"Được, làm phiền rồi." Tây Lỗ Phù kéo Y Hách Lạc Tư đi vào đại sảnh, nàng vừa khẽ cười, nhìn bày trí xung quanh dịch trạm, vừa hướng quầy hàng đi tới.
"Hai vị là... vợ chồng sao? Là ở cùng một gian phòng?" Phục vụ của quán lật giở sổ sách, ngẩng đầu hỏi.
"Dĩ nhiên không phải!" Mặt Y Hách Lạc Tư trong nháy mắt lại phồng đến đỏ bừng. Tay hắn đã theo bản năng đặt lên chuôi đao rồi, trong miệng hai chữ "láo xược" đang chuẩn bị phun ra, đột nhiên phát hiện miệng mình không căng ra, tay như bị băng quấn lên chuôi đao không thể động đậy. Ngẩng đầu, mười ngón nhỏ dài của Tây Lỗ Phù đang hướng chính mình linh hoạt hươ động. Nàng hung hăng trừng Y Hách Lạc Tư, sau đó dừng lại động tác mười ngón.
"Chúng ta là anh em. Nếu có thể, vẫn là hai gian phòng đi." Tây Lỗ Phù đứng ở trước mặt quầy, ngọt ngào hướng phujv vụ của quán mỉm cười. Dưới ánh đèn màu vàng, Tây Lỗ Phù thật sự là quá đẹp.
Phục vụ của quán nhìn đến ngây ngốc, vừa gật đầu, vừa hỏi: "Xin hỏi tên hai vị? Ta làm đăng ký."
"Tây phù, tên của ta là Tây Phù, " Tây Lỗ Phù quay đầu lại hướng Y Hách Lạc Tư hất hất cằm, "Anh của ta ngươi gọi hắn Lang Vương là được rồi."
Trên mặt Y Hách Lạc Tư nhịn không được hiện ra vẻ cao hứng. Ánh mắt của hắn lấp lánh thoạt nhìn giống như tướng quân vừa chiến thắng trở về.
"Được rồi, hai vị đi lên lầu, bên trái cầu thang lầu ba phòng thứ nhất và thứ hai là được."
"Cảm ơn." Tây Lỗ Phù đưa chìa khóa qua, xoay người kéo tay áo Y Hách Lạc Tư, chạy lên lầu.
Lúc vừa đi nhanh đến lầu ba, Tây Lỗ Phù đột nhiên dừng bước. Y Hách Lạc Tư đi ở trước mặt nàng nhịn không được quay đầu lại, "Sao vậy?"
Ánh mắt Tây Lỗ Phù trống rỗng, dừng lại ở một chỗ không biết rõ, giống như thất thần, sau đó biểu tình trên mặt nàng từ mơ hồ biến thành kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành mỉm cười, cuối cùng nụ cười mỉm thoạt nhìn thần bí khó lường kia liền dừng lại trên đôi môi kiều diễm của nàng. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt một lần nữa ngưng tụ, nàng hướng Y Hách Lạc Tư nói: "Không ngờ tới, người bạn cũ này cũng tới rồi." Nói xong, nàng giơ lên ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên môi mình, làm một động tác tay "không cần nói". Sau đó, nàng lại tùy ý hươ loạn trong không khí mấy cái, Y Hách Lạc Tư ý thức được, lúc này, hai người bọn họ đã ẩn thân.
Y Hách Lạc Tư nhìn lại dưới lầu, cửa đại sảnh một lần nữa mở ra.
Một người mang mũ trùm màu đen đi tới, thân thể hắn bọc trong trường bào đen kịt giống như u linh, dù vậy, vẫn có thể nhìn ra vóc người gầy gò mà thon dài của hắn, thẳng đến hắn gỡ xuống mũ trùm đội trên đầu, Y Hách Lạc Tư mới phát hiện mình sai rồi. Tới không phải hắn, mà là nàng. Ngũ quan nàng tinh xảo mà xinh đẹp, mang theo một luồng linh khí như bị gió tuyết thổi xuyên, lông mi màu đen tinh tế mềm mại giống như hai cái lông chim giống như towng xứng với con ngươi như mặt nước hồ thu của nàng vậy. Chiều cao này với đàn ông mà nói, cũng coi như cao ngất rồi, huống chi là phụ nữ. Thảo nào Y Hách Lạc Tư lại cho rằng nàng là một người đàn ông. Trong không khí truyền đến từng đợt mùi hương thanh tịnh như hoa sen tuyết từ người này mang tới.
Thẳng đến nàng mở miệng, Y Hách Lạc Tư mới biết được, chính mình lại sai rồi, giọng nói trầm thấp mà có sức hút, trăm phần trăm nói rõ, người đến là một người đàn ông.
"Thời nay lại có đàn ông có dung mạo thanh tú như vậy, quả thực so với đại đa số phụ nữ còn muốn đẹp hơn." Y Hách Lạc Tư quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Tây Lỗ Phù, lại phát hiện, trên mặt Tây Lỗ Phù, lộ ra một loại mỉm cười khó thể miêu tả. Ánh mắt của nàng khỏa chặt trên người người đàn ông dưới lầu, dáng tươi cười nơi khóe miệng ngây ngất, giống như một cái đầm sóng nước mùa xuân sâu không thấy đáy.
"Thưa ngài, phiền đăng ký tên một chút ạ."
"Tất Lạp." Người áo đen thong thả mà trầm thấp nói ra, nói xong, ngẩng đầu hướng lên lầu, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua.
----------------
Đúng ra là chương này lên sớm hơn, nhưng mấy ngày nay tự nhiên bị bệnh, đầu cứ nhức bưng bưng, tới giờ mới hoàn thành, có khi nào sắp chết rồi không?
【Phía tây Aslan • Bầu trời khu vực Trung Nguyên】
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời đã sớm xuyên phá tầng mây, treo trên đỉnh đầu, ánh sáng và nhiệt độ đều mười phần dữ dội hơn nhiều so với sáng sớm. Nhưng thật ra không thể nói là có xuyên phá tầng mây hay không, bởi vì giờ phút này đoàn người Kỳ Linh đang bay trên tầng mây. Vô số đám mây trước mặt hướng bọn họ lao tới, thoạt nhìn vô cùng kinh hãi, nhưng trên thực tế, lại chỉ như một luồng voan mỏng quất vào mặt mà qua, chỉ để lại trên mặt cảm giác lạnh lẽo mảy may. Lúc xuyên qua một đám mây thật lớn mà lại dày nặng, cảm giác giống như trời đổ sương mù. Chung quanh là một mảnh trắng xóa kỳ ảo, như gần như xa, kèm theo âm thanh khí lưu khe khẽ trên bầu trời, làm cho người ta có cảm giác đặc biệt không chân thật.
Kỳ Linh vuốt ve lông ngắn mềm mạo, mịn màng nơi cổ của Thương Tuyết Chi Nha, nó thích Kỳ Linh xoa chỗ này của nó, mỗi lúc như vậy, nó sẽ hơi nheo mắt lại, trong cổ họng ngốc nghếch phát ra tiếng hừ hừ, tư thái đế vương hùng sư hai cánh của bản thân liền trở nên giống như một con chó săn lông vàng dễ bảo, ngốc nghếch, mà lúc này đang giơ lên hai chân, bị gió thổi đến có chút đỏ lên. Kỳ Linh xoay người, hướng về Thiên Thúc U Hoa đang ngồi phía sau mình, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có lạnh không?"
"Không lạnh." Âm thanh thật thấp mang theo thanh thúy và e thẹn đặc trưng của thiếu nữ. Kỳ Linh không nhìn thấy biểu tình của U Hoa phía sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu cười, vẫn như cũ kéo qua một góc áo choàng dày nặng của mình, nhẹ nhàng bọc lấy tay U Hoa.
Lúc này, nếu Kỳ Linh có thể quay đầu lại, nhất định có thể thấy biểu tình cả mặt đỏ bừng của Thiên Thúc U Hoa. Trong ánh mắt nàng lóe ra một loại mong chờ của thiếu nữ. Mùi vị truyền tới chóp mũi, ngoại trừ hơi thở mát lạnh của bầu trời ngày đông bao la, còn có hơi thở đến từ Kỳ Linh cách mình mấy phân, phần da sau tai và gáy lộ ra ngoài của hắn, tản mát ra mùi hương thiếu niên ấm áp như có như không, dù bị gió thổi tan vào trời cao bao la, vẫn như cũ có thể bắt được mỏng manh còn sót lại. Đó là một loại hơi thở giống như hạt cát bị ánh mặt trời hong nóng. 'Nó ngửi giống như muối.' Thiên Thúc U Hoa bị suy nghĩ này trong lòng mình làm cho tâm tình chập chùng, trái tim tựa như sắp nhảy ra từ trong ngực.
Bay bên cạnh Thương Tuyết Chi Nha là hồn thú Diêm Sí to lớn của Quỷ Sơn Liên Tuyền, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, thân thể nó to đến khiến người khác khiếp sợ, nó phe phẩy cánh lớn màu trắng, thoạt nhìn tựa như một hòn đảo nhỏ trôi nổi treo trên bầu trời. Thương Tuyết Chi Nha bay bên cạnh nó, thoạt nhìn giống như một con bồ câu nho nhỏ bay lượn lờ bên cạnh pho tượng tuyết.
Trên lưng Diêm Sí, ngồi cùng Liên Tuyền ở phía sau nàng là Thần Âm vẫn như cũ không thể sử dụng hồn lực. Vốn dĩ, lúc lại xuất phát, Quỷ Sơn Liên Tuyền và Thiên Thúc U Hoa ngồi cùng nhau. Liên Tuyền là xuất phát từ suy nghĩ muốn bảo vệ nàng, dù sao giữa mình và nàng tồn tại đạo 'Vĩnh Sinh khế ước' tàn khốc kia, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bảo vệ nàng cũng chính là bảo vệ mình.
Thế nhưng Thiên Thúc U Hoa hừ lạnh hai tiếng, "Ai muốn cùng với ngươi." Sau đó xoay người hướng Kỳ Linh đi đến, "Kỳ Linh, ta ngồi với ngươi."Quỷ Sơn Liên Tuyền bất đắc dĩ cười cười, giữa hai chân mày có một loại uể oải. Nàng không nói thêm gì, xoay người, đưa tay về phía Thần Âm, "Vậy ngươi và ta cùng nhau đi, vừa lúc ngươi không cách nào sử dụng hồn lực, bay trên cao đối với ngươi mà nói vẫn là quá nguy hiểm, ta dùng dây xích cố định ngươi ở trên lưng Diêm Sí, như vậy sẽ không thành vấn đề."
Thần Âm gật đầu, chật vật leo lên tấm lưng cao to của Diêm Sí. Đối với sứ đồ giết chóc đã từng hô mưa gọi gió như nàng mà nói, chưa từng nghĩ tới bản thân có một ngày, thậm chí ngay cả bò lên cao một chút cũng tốn sức như vậy. Đương nhiên, nàng càng không ngờ tới chính là, Quỷ Sơn Liên Tuyền, không lâu trước đây đã từng bị chính mình truy sát đến thoi thóp, lúc này lại trở thành người bảo vệ mình.
Chính là trên thế giới này, từ trong sâu xa, tự có phép tắc vận hành thuộc về riêng nó. Duyên phận cũng được, ràng buộc cũng được, thậm chí 'linh tê' độc nhất vô nhị thuộc về thế giới hồn thuật, đều bao trùm trong quỹ tích thuộc về số mệnh.
Mà A Khắc Lưu Khắc thì càng không cần phải nói. Y hoàn toàn không cần cưỡi bất cứ hồn thú gì, ở trên trời tự do lui tới, tựa như con của gió vậy, bóng dáng lơ lửng không cố định, lúc thì ở xa xa chân trời phía trước đợi bọn họ theo kịp, chỉ chớp mắt lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ, nhắc nhở bọn họ lộ trình. Bóng dáng y tốc độ cực kỳ nhanh chóng, trong lúc qua lại chỉ còn lại tàn ảnh thỉnh thoảng lại xuyên tới chân trời.
Quỷ Sơn Liên Tuyền cúi đầu, xoay người nhẹ nhàng mà nói với Thần Âm sau lưng mấy câu gì, sắc mặt Thần Âm thoạt nhìn rất chăm chú, nàng trầm tư một hồi, rướn người tới trước, ghé vào bên tai Quỷ Sơn Liên Tuyền, nhỏ giọng đáp lại mấy câu.
"Các ngươi đang thầm thì cái gì vậy?" Bóng dáng A Khắc Lưu Khắc đột nhiên 'Chợt ——'xuất hiện ở trên lưng Diêm Sí, y nhẹ nhàng treo một chân đứng thẳng giữa trời, một chân khác nhẹ nhàng vòng lấy, động tác thoạt nhìn phóng khoáng mà lại thoải mái, y giống như được một bàn tay khổng lồ vô hình nâng lên giữa trời, theo tốc độ của Diêm Sí di chuyển về phía trước.
"Chúng ta đang nói" Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn A Khắc Lưu Khắc, dừng một chút, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười, "Ngươi vác một cái quan tài lớn như vậy, không phiền sao?"
A Khắc Lưu Khắc yên lặng nhìn Quỷ Sơn Liên Tuyền, giống như trên mặt nàng nở ra một đóa hoa, nhìn hồi lâu, y mới gian tà, nhếch miệng cười, "Ta đường đường là sứ đồ Phong Nguyên, đàn ông bảy thước, cũng không yếu đuối như con gái các cô."
"Cô gái yếu đuối ở trước mặt ta, không phải sứ đồ sao, nàng hiện giờ lại là Vương tước ba mạch hồn nha." Thần Âm tiếp lời, giơ tay lên che miệng, nhịn không được cười nói. Có lẽ đã quen với hơi thở giết chóc và gương mặt bao phủ băng tuyết của nàng, lần đầu tiên thấy Thần Âm mỉm cười, A Khắc Lưu Khắc cũng không nhịn được bị nụ cười của nàng lây nhiễm. Ngay cả Kỳ Linh bay ở bên cạnh, cũng không nhịn được từ đằng xa xoay đầu lại.
A Khắc Lưu Khắc ngoẹo đầu, đầy ý vị nhìn Thần Âm, Liên Tuyền một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía trước lao đi. Quan tài to lớn vẫn như cũ vác trên tấm lưng rắn chắc của y, từ xa nhìn lại, giống như một bao kiếm gỗ đen khổng lồ. Động tác của y chậm rãi tựa như tản bộ hướng về phía chân trời xa xôi phía trước, mây trắng cuồn cuộn dưới chân y giống như đóa hoa màu trắng bên bờ biển, tia sáng mạnh mẽ đem bóng lưng y kéo ra một loại cảm giác bi tráng như võ sĩ mạt thế vậy.Mấy giờ trước, bọn họ xuất phát từ rừng rậm ngoại ô Cách Lan Nhĩ Đặc. Khiến mọi người bất ngờ là, A Khắc Lưu Khắc cũng không lựa chọn lộ trình đến Ryn. Dù Ryn là thành phố lớn gần Cách Lan Nhĩ Đặc nhất. Tuyến đường A Khắc Lưu Khắc lựa chọn là một đường hướng bắc.
"Chúng ta bây giờ bắt đầu một đường bay theo hướng đông bắc, mục đích của chúng ta chính là Tháp Thành Josephine." Y đứng bên cạnh Thương Tuyết Chi Nha, vươn tay sờ sờ lông cỗ dày đặc của nó, giống như niên thiếu bướng bỉnh đang chọc con chó lớn. "Sau đó, từ chỗ đó, ra khỏi biên cảnh, tiến vào Nhân Đức."
"Xuất cảnh cần công văn qua cửa, bằng không, ngươi cũng biết, đối với Vương tước và Sứ đồ mà nói, dưới tình huống không có công văn qua cửa tiến vào lãnh thổ nước khác, ý nghĩa thế nào." Vô số ánh sáng trắng cuộn trào mãnh liệt từ trong tước ấn của Quỷ Sơn Liên Tuyền gào thét ra, nàng vừa dứt lời, Diêm Sí to lớn hiện ra ngay phía sau nàng, nó kêu lên to rõ, chấn động tán cây trên đỉnh đầu, tại biển tán cây nơi rừng sâu trên đỉnh đầu khuếch tán ra rung động như sóng biển.
"Đến đó rồi, ta tự nhiên có cách." A Khắc Lưu Khắc cười xấu xa nháy mắt với bốn người một cái, "Các ngươi yên tâm."
【Phía Tây Aslan • Ngoại ô Cổ Ma Trấn】
Rừng rậm yên tĩnh, lúc này bao trùm trong một mảnh ánh chiều tà ấm áp của ngày đông. Rừng cây cũng không rậm rạp, cũng không cao lớn, nhận ra được là một mảnh rừng rậm còn ít tuổi vùng ngoại thành. Trong rừng rậm có một con đường không tính là rộng rãi nhưng coi như bằng phẳng, trên mặt đường nhìn thấy có vết bánh xe ngựa đi qua để lại. Đối với trấn nhỏ dân số cũng không đông đúc mà nói, con đường này cũng được cho là con đường giao thông chính rồi.
Một dịch trạm gỗ lim dọc đường, lúc này đang từ trước cửa sổ tràn ngập ra mùi cơm nồng nặc. Chủ quán đứng ở trên đường chỗ bệ cửa sổ, khom người sửa cái chêm gỗ lỏng ra trên cửa sổ.
Trận gió mạnh bất ngờ kia, chính là vào lúc này mà cuốn lên.
Chủ quán quay đầu lại, liền bị vô số ánh sáng màu trắng đan xem chiếu đến hoa mắt. Đợi sau khi thị giác dần dần khôi phục, năm người trẻ tuổi thoạt nhìn khí chất bất phàm đã xuất hiện ở cửa dịch trạm, lúc này, biển hiệu gỗ treo trên cửa chính có khắc "Dịch trạm ngoại thành Cổ Ma Trấn " bị gió thổi đến lắc lư qua lại, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Thiếu niên đi ở trước nhất mang bao tay da hoẵng thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, trên mặt y mang theo biểu tình của thiếu niên bướng bỉnh, dùng một loại bước chân kỳ dị, hướng chính mình đi tới, thoạt nhìn rất không phù hợp, giống như vừa học bước đi vậy, giọng y thật ra lại rất to và hồn hậu, nghe vào mười phần tinh lực, "Ông ơi, chúng tôi ở trọ!"
"Ngươi một thằng nhãi con, ngươi gọi ai là ông?" Chủ quán mắng một tiếng, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, thở phì phò thổi một nhúm râu dưới cằm mình, mặt đỏ lên, "Ta năm nay mới bốn mươi mốt!"
"Đại ca. Em tôi không hiểu chuyện, anh đừng trách nó. Chúng ta đi đường thật xa, đêm nay có thể phải ngủ trọ tại dịch trạm này của anh rồi. Phiền anh giúp chúng tôi chuẩn bị mấy gian phòng đi." Quỷ Sơn Liên Tuyền đứng ở đàng xa, dịu dàng nói. Trên gương mặt tinh xảo của nàng mang theo mỉm cười ngọt ngào, trong một mảnh trời chiều màu cam ấm áp thoạt nhìn đặc biệt động lòng người.Quả nhiên, chủ quán cười ha hả, vỗ vỗ ngực, "Không thành vấn đề." Quay đầu trừng A Khắc Lưu Khắc liếc mắt, "Ngươi xem chị gái ngươi, lễ phép cỡ nào!"
A Khắc Lưu Khắc quay đầu lại, hướng Quỷ Sơn Liên Tuyền méo miệng, liếc mắt.
"Chỗ này của ta có hai gian phòng khách, lưỡng đứa con trai ở một phòng, ba cô gái thì khổ cực một chút, chen chúc một chút. Ta lấy thêm giường cho các ngươi. Ta là Khắc La Mỗ, các ngươi có chuyện gì cứ bảo ta. Quán này của ta nhỏ, chủ quán, phục vụ, đầu bếp, đều là ta." Khắc La Mỗ vừa nói, vừa vòng về quầy hàng phía sau cửa sổ, lật giở sổ ghi chép mỏng trong tay, "Quả nhiên chỉ còn hai gian thôi, ta không nhớ nhầm." Hắn đi tới, nhìn mấy người một cái, nói: "Các ngươi không có hành lý à?"
Thiên Thúc U Hoa đi tới, nghiêng người nhìn đại sảnh dịch trạm bên trong cửa chính một chút, hiển nhiên, nàng đối không gian chật hẹp bên trong và bàn gỗ đơn sơ cũng không hài lòng, "Khắc La Mỗ, ông giúp ta chuẩn bị một gian phòng riêng, ta cũng không muốn cùng hai người phụ nữ này nhét chung một chỗ."
"Cũng chỉ còn có hai gian phòng thôi, tìm không ra." Khắc La Mỗ chào hỏi mấy người, đi vào trong, "Chỗ này của ta nhỏ, tổng cộng chỉ có năm gian phòng, ba gian khác đều có người ở rồi."
"Vậy đuổi những người đó ra."Thiên Thúc U Hoa làm như đương nhiên nói.
"Hắc!" Mặt Khắc La Mỗ trầm xuống, "Cô gái, tuổi ngươi không lớn lắm, khẩu khí nói chuyện lại rất lớn. Phòng dư không có, thích chen hay không!" Hiển nhiên, Khắc La Mỗ cũng là một ông chú tính tình nóng nảy.
"Ngươi biết ta là ai không?" Thiên Thúc U Hoa bước một bước dài tới trước, bóng dáng vừa chớp, cả người nàng đã vút tới trước mặt Khắc La Mỗ, nàng nhanh chóng duỗi tay ra phía trước, nhanh như tia chớp ngưng tụ ra một cái đao băng sắc bén, tiếng đóng băng răng rắc răng rắc vang lên giữa năm ngón tay của nàng.
"U Hoa ngươi dừng tay!" Kỳ Linh vội vàng quát lớn, thế nhưng, động tác của nàng quá nhanh, mắt thấy cũng đã sắp đưa đến trước mặt Khắc La Mỗ rồi.
Lúc này, khi lưỡi đao băng lóe tia lạnh gần như sắp kề sát Khắc La Mỗ, lưỡi đao băng trên tay nàng liền loảng xoảng vỡ nát. Thiên Thúc U Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn Kỳ Linh. Kỳ Linh cũng bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho ngây dại, hắn ngây ngẩn nói: "...Không, không phải ta."
Trên mặt Thiên Thúc U Hoa bao phủ một tầng đỏ ửng xấu hổ và giận dữ, ánh mắt nàng di động qua lại trên mặt Quỷ Sơn Liên Tuyền và A Khắc Lưu Khắc, thậm chí nàng ngay cả Thần Âm lúc này hồn lực bị phong ấn cũng không buông tha, nhưng ba người lúc này đều là vẻ mặt tươi cười việc không liên quan mình, trong nụ cười mơ hồ mang theo một tia khinh thường, xem náo nhiệt.
Thiên Thúc U Hoa dậm chân, giận dữ hướng bên trong cửa chính đi tới.
"Được rồi được rồi, ngại quá ông chú, em gái ta được nuông chiều từ nhỏ..." A Khắc Lưu Khắc gương mặt vô lại, cười xấu xa chạy tới ôm chầm lấy vai ông chú Khắc La Mỗ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, còn chưa tỉnh hồn lại, vừa nói vừa đi vào trong.
"Ngươi thấy hắn ra tay thế nào không?" Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn bóng lưng A Khắc Lưu Khắc biến mất sau cửa lớn, nhẹ nhàng nghiêng đầu, quay sang Thần Âm bên cạnh nói."Tốc độ của hắn rất nhanh. Hơn nữa biên độ động tác vô cùng nhỏ. Hầu như chỉ trong một nháy mắt." Thần Âm gật đầu, nàng và Liên Tuyền đứng song song trong bóng cây hoàng hôn, thoạt nhìn quyến rũ mà lại động lòng người. Nếu là đàn ông thông thường đi ngang qua đây, nhất định sẽ bị dung mạo xinh đẹp của hai người bọn họ hấp dẫn đến nhìn không chuyển mắt.
"Các ngươi mau vào đi." Kỳ Linh đi ở phía trước, đã sắp bước qua cửa vào, xoay người bắt chuyện với hai người bọn họ.
"Ngươi đi vào trước đi, chúng ta tới ngay." Quỷ Sơn Liên Tuyền hướng về phía Kỳ Linh phất tay ra hiệu, sau đó nàng xoay người, tiếp tục nói thầm với Thần Âm: "Ngươi thấy trong nháy mắt đó không?"
"Nói đến trùng hợp, bởi vì cho tới nay, ta phát hiện A Khắc Lưu Khắc đều mang theo bao tay da hoẵng, dọc theo đường đi, ta hầu như cũng chưa từng thấy hắn tháo xuống. Cho nên, ta vô tình hay cố ý sẽ len lén chú ý đôi tay kia của hắn. Mà vừa rồi, đao băng của Thiên Thúc U Hoa chính là bị đao gió trên ngón tay hắn xoay chuyển ra đánh nát. Vì A Khắc Lưu Khắc cũng không phải người của Thủy Nguyên, cho nên hắn không thể điều khiển băng thể trên tay Thiên Thúc U Hoa, thế nhưng, biên độ động tác trên ngón tay hắn cực kỳ nhỏ, nếu như không phải ta vừa vặn đang chú ý tay hắn, không ai sẽ chú ý tới động tác của hắn, hắn thoạt nhìn giống như hai người chúng ta, hoàn toàn đứng yên bất động, hơn nữa từ dao động hồn lực cảm ứng được vừa rồi, trong không khí hầu như chỉ có hồn lực của U Hoa, hồn lực của A Khắc Lưu Khắc giống như hơi thở mong manh, khó thể nắm bắt..."
"Nói cách khác" Quỷ Sơn Liên Tuyền hít vào một hơi, chậm rãi nói, "Hắn dùng hồn lực gần như yếu đến không thể nhận ra đã đánh tan đao băng do ba phần hồn lực của Thiên Thúc U Hoa ngưng tụ thành?"
"Cho nên ta thật ra đang nghi ngờ, cặp bao tay kia của hắn có vấn đề." Thần Âm đè nén âm thanh tới càng thấp hơn, hầu như không thể nghe thấy, "Có thể, bao tay của hắn chính là hồn khí của hắn, có thể cường hóa mỗi một tia hồn lực hắn phát động, khiến sức mạnh tất cả hồn thuật của hắn tăng lên gấp bội."
"Nhưng ta với suy nghĩ của ngươi lại tương phản..." Ánh mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền chớp động, "Ta ngược lại nghi ngờ, bao tay kia của hắn, là vì ràng buộc hồn lực của hắn, ức chế sức mạnh khó thể ước đoán trong cơ thể hắn, khiến hắn mỗi lần phát động, đều có thể bị vây trong phạm vi có thể khống chế, mà không đến mức tạo thành thương tổn có tính hủy diệt không thể vãn hồi."
"Sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy?" Thần Âm ngẩng đầu, nhìn Liên Tuyền so với mình cao hơn gần nửa cái đầu, gò má nàng thoạt nhìn tựa như sông băng đỉnh núi, thanh lãnh tú lệ như tuyết.
"Lúc hắn chữa trị hồn lộ của ta, hắn đã tháo xuống đôi bao tay kia. Trong nháy mắt hắn tháo bao tay xuống, mức độ hồn lực thả ra từ trên hai tay hắn giống như tăng lên mấy lần vậy. Lúc hắn chữa trị mạch hồn của ta, động tác của đôi tay thon dài mà lại hoàn mỹ không tỳ vết kia làm ra, mức độ chính xác, tinh xảo, quả thật khiến người khác nhìn mà than thở. Ngươi cũng biết, mạch hồn trong cơ thể chúng ta phức tạp cỡ nào, mật độ giống như mạch máu hoặc dây thần kinh mỏng manh vậy, trồng ở trong thân thể chúng ta, thế nhưng, ngón tay hắn có thể tinh xảo đến chữa trị đứt gãy mỏng manh trong đó. Mức độ chính xác khi hắn dùng mười ngón tay điều khiển hồn lực, trong tất cả Vương tước ra đã biết, không ai có thể lợi hại hơn so với hắn."Biểu tình trên mặt Thần Âm đem nội tâm chấn động của nàng viết rõ trên mặt. Nàng há miệng, muốn nói điều gì, rồi lại không mở miệng nữa.
"Đúng vậy, so với U Minh lợi hại hơn. Nếu như ngươi muốn hỏi là lời này. Ta và U Minh đã giao đấu, cho nên ta rất rõ ràng. Hồn lực của U Minh là bá đạo, hung dũng, giống như sóng thần có thể phá hủy tất cả, thế nhưng, hồn lực của A Khắc Lưu Khắc lại chính xác, giống như kim bạc ghim vào huyệt vị không kém chút nào, nhè nhẹ từng sợi, liên miên không dứt, rồi lại không chút kẽ hở. Cách thức điều khiển hồn lực này khiến ta nghĩ tới một người."
"Gil... gamesh..." giọng Thần Âm hơi chút run rẩy, "Truyền thuyết từng xuất hiện trong lịch sử Aslan, Vương tước cấp một mạnh nhất. Ngươi muốn nói, là hắn sao?"
"Đúng, cách thức bọn họ sử dụng hồn lực hiệu quả như nhau, dù chỉ có một tia hồn lực, bọn họ cũng có thể đem sức mạnh có hạn này, phát huy ra năng lượng nhìn mà than thở."
"Có điều, nói như ngươi vậy, ta lại nhớ tới một việc..." Thần Âm ôm lấy áo choàng khoác lên người, hiển nhiên, theo mặt trời lặn sau ngon núi phía tây, nhiệt độ không khí từ từ giảm xuống. Sắc chiều mỏng manh từ từ bị bóng tối dâng lên mọi nơi thấm vào. Trên cửa hiên dịch trạm treo ngọn đèn đồng, cũng đã đốt sáng lên, ánh lửa nhún nhảy vừa lúc rơi vào trong con ngươi nàng, "Trước đó lúc ở dưới cầu, ngươi còn nhớ Đặc Lôi Á bảo U Minh dùng hồn khí Tử Linh Kính của hắn không? Ta hiểu rất rõ uy lực hồn khí này của hắn, thế nhưng lúc đó, tử linh chiếu ra, cũng chỉ có Kỳ Linh, U Hoa cùng với hai chúng ta, tổng cộng bốn người. A Khắc Lưu Khắc cũng không bị chiếu được. Chỉ cần hồn lực bản thể thấp hơn người sử dụng, vậy thì Tử Linh Kính đều có thể trăm phần trăm chiếu ra, có thể thấy được, hồn lực của A Khắc Lưu Khắc vượt xa U Minh, nói như ngươi vậy, ta cũng đồng ý cái nhìn của ngươi. Bao tay của hắn lại thật ra là đang áp chế và ràng buộc hồn lực của hắn."
Liên Tuyền không tỏ rõ ý kiến, nhẹ giọng nói: "Nhưng không phải hắn nói hắn đã sớm chạy khỏi không gian khóa kín do Đặc Lôi Á dùng băng tạo ra sao?"
"Lời của hắn, ngươi nghĩ có thể tin hoàn toàn sao?" Thần Âm hỏi lại.
"Đi vào trước rồi nói." Liên Tuyền khe khẽ thở dài, đang chuẩn bị đi vào trong, bị Thần Âm gọi lại.
"Liên Tuyền."
"Hửm?" Liên Tuyền quay đầu lại, Thần Âm đứng trong một mảnh bóng cây hoàng hôn, thoạt nhìn từ xa so với nàng lúc bình thường có vẻ nhỏ nhắn, yếu đuối. Trên mặt nàng đã không còn loại vẻ đẹp kiêu ngạo và lệ khí tanh ngọt của sứ đồ giết chóc, trong thân thể nàng lúc này không cảm giác được bất cứ hơi thở hồn lực gì, nàng thoạt nhìn giống như thiếu nữ bình thường nhất nơi trấn nhỏ này.
"Ngươi không hận ta?" Thần Âm ôm lấy tóc bị gió thổi bay dán trên mặt, ánh mắt nàng thoạt nhìn cùng hoàng hôn giữa núi rừng mệt mỏi như nhau, "Anh ngươi Quỷ Sơn Phùng Hồn chết trong tay ta và U Minh, ngay cả chính ngươi, cũng từng thiếu chút nữa chết trong tay ta... Ngươi không muốn báo thù sao? Hiện tại chính là thời điểm tốt nhất."
"Ta không hận ngươi." Liên Tuyền không quay đầu lại, nàng chậm rãi hướng cửa dịch trạm đi tới, "Ta ai cũng không hận. Ta hiện tại chỉ muốn sống sót.""Đây là cái gì? Thứ này làm sao có thể mang vào trong quán chứ! Ngươi đừng nói giỡn!" Khắc La Mỗ bị quan tài đen kịt trước mắt kia dọa sợ, mặt hắn lại một lần nữa giống như gan heo phồng đến đỏ bừng, "Mau đem ra đi! Ta còn phải buôn bán nữa, quá xui xẻo mà!"
"Ngươi cố ý?" A Khắc Lưu Khắc quay đầu, nheo mắt lại trừng Kỳ Linh.
"Đại ca, tôi đâu biết anh để cái quan tài này ở phía sau anh chứ? Hơn nữa, không phải anh khiến nó ẩn hình rất tốt sao?! Ta chỉ là đi ngang qua phía sau ngươi, ta làm sao biết sẽ đánh ngã nó?" Kỳ Linh tùy tiện kéo lại một băng ghế bên cạnh bàn, ngồi xuống, mở tay ra, biểu tình "không liên quan đến ta".
A Khắc Lưu Khắc chỉ đành phải quay đầu, nhìn chủ quán Khắc La Mỗ, ngón tay chỉ chỉ chính mình, nói: "Tên của ta là A Khắc Lưu Khắc, ta không phải người nước này, ta là từ Nhân Đức Đế Quốc tới, đường xa cũng là khách thôi ông chú, hơn nữa ta ở Phong Nguyên, lại là người có mặt mũi, không tin ông cứ đi hỏi thăm thử... 'Thứ' này, là bảo vật ta rất vất vả mới lấy được đó!"
"Ta quan tâm ngươi là 'Đại ca hay Lục ca', ta không biết ngươi là ai, ta cũng lười đi hỏi thăm ai đó, loại trấn nhỏ này của chúng ta đều là người địa phương. Ngươi đừng làm loạn với ta, mau đem ra ngoài đi!"
Một giây sau, A Khắc Lưu Khắc một tay vịn quan tài, một tay vịn quầy hàng, tận tình cùng Khắc La Mỗ cò kè mặc cả, giữ chừng không phun ra một hai câu đối thoại không thể tưởng tượng nổi:
"Chú có thể coi nó thành một món trang sức không, ví dụ như giá sách hay gì đó. Chất gỗ này rất có bóng loáng, thoạt nhìn rất đẹp, đúng không?"
"Ông chú, giúp một chút được không? Mẹ ta lúc còn sống chỉ để lại cho ta đồ gia truyền chính là cái quan tài này, mẹ ta dặn ta phải mang theo bên người!"
"Được rồi, ta thừa nhận, ta vừa rồi vẫn luôn nói dối, thật ra đây là tủ quần áo của ta."
...
Kỳ Linh và U Hoa, cùng với Liên Tuyền và Thần Âm vừa đi tới, nhìn bộ dáng dây dưa của A Khắc Lưu Khắc, trên trán cũng không nhịn được đổ mồ hôi. Cuối cùng, A Khắc Lưu Khắc tức giận nâng lên cái quan tài thật lớn kia, một lần nữa quay lại, hắn đặt quan tài xuống đất, phóng ra một cái khinh thường to lớn, hít thở sâu một hơi, nói: "Hắn nói, nếu ta nhất định phải mang theo cái quan tài này, ta đây phải ngủ ở phòng củi phía sau dịch trạm."
"Vậy thì tốt quá, giường của ngươi vừa lúc có thể nhường cho ta!" Vui sướng của Thiên Thúc U Hoa trực tiếp viết ở trên mặt, nhưng lập tức, nàng liền ý thức được hàm nghĩa ẩn trong lời chính mình thốt ra. Nhanh chóng lại bổ sung, "Ta là nói... Ý của ta cũng không phải nói ta muốn ngủ cùng Kỳ Linh... Ta chỉ là... Ta chỉ là..." Mặt của nàng dưới ánh đèn của đại sảnh rộng thoáng, giống như táo chín. Nàng biểu tình xấu hổ như vậy, khiến Kỳ Linh ngồi bên cạnh cũng không nhịn được đỏ mặt lên.
Mà kết thúc cục diện khó xử này là một hồi tiếng gõ cửa.
Tất cả mọi người nhịn không được ngẩng đầu, nhìn lại ngoài cửa trước, thế nhưng mọi người phát hiện, cửa lớn dịch trạm mở rộng, hơn nữa ngoài cửa không có một bóng người, đèn lớn ngoài hiên đem đường lớn chiếu đến rất sáng, ngoài cửa là khoảng không mênh mông đã bị bóng đêm bao phủ.Lúc tiếng đập cửa vang lên lần nữa, ánh mắt mọi người đều tập trung lên quan tài A Khắc Lưu Khắc vịn tay lên, dựng đứng trên mặt đất.
Âm thanh là vọng ra từ trong quan tài, lúc này, lại một lần nữa vang lên rất khẽ rất khẽ, giống như là sợ quấy rầy người khác, nhưng không cách nào bị lờ đi, cốc, cốc, cốc.
—— là rất lâu sau đó, vào lúc lại một lần nữa rảnh rỗi nói chuyện trời đất, Liên Tuyền mới nói cho ta biết, ngày đó, lúc A Khắc Lưu Khắc mở nắp quan tài, ta có chừng mấy phút, tựa như là linh hồn biến mất, vẫn không động đậy. Nói vẫn không động đậy cũng không đủ, bởi vì nàng nói cho ta biết, ta một mực khóc, ta bởi vì hít thở mạnh mà trong cổ họng phát ra tiếng ô ô, nghe như một con sói lạc đường, nôn nóng mà lại sợ sệt. Nàng nói ta hai mắt đỏ bừng, ngay cả xương quai xanh đều nổi lên nhất mảng lớn tơ máu hồng hồng. Nhưng chính ta lại cũng không ý thức được điểm này.
—— Ta không có cách nào không khóc.
—— Ta nhìn thấy gương mặt kia, suy yếu xuất hiện ở trước mặt ta, dung mạo hắn như băng tuyết, cùng với trong trí nhớ của ta giống nhau như đúc, da thịt trắng nõn giống như đám tuyết mới lặng lẽ xuất hiện trên cửa sổ đêm qua, lộ ra vẻ linh hoạt, kỳ ảo làm cho không ai nào có thể dời mắt. Hắn lẳng lặng nhắm mắt lại, lông mi mềm mại mà nồng đậm run rẩy theo hơi thở khó nhọc của hắn. Hắn vươn tay đỡ lấy mép quan tài, đầu nhẹ nhàng mà tựa bên cạnh. Hắn thoạt nhìn rất thống khổ, rồi lại rất bình tĩnh.
—— Ta đã từng cho rằng đời này cũng không nhìn thấy hắn nữa. Lúc ta ôm đầu gối của hắn khóc thầm, thật ra ta cảm giác mình là đang cười to. Chỉ là nước mắt của ta khiến biểu tình của ta thoạt nhìn chật vật mà lại đáng thương. Nhưng ta không quan tâm.
—— Ta nói với Liên Tuyền, cuộc đời này còn có thể gặp lại Ngân Trần, ngoài ra còn có gì đáng giá quan tâm chứ?
【Phía tây Aslan • Đồng hoang sau dịch trạm Cổ Ma Trấn】
A Khắc Lưu Khắc nhìn cỗ quan tài trống không, đi tới phòng củi ở cửa sau dịch trạm. Y đặt quan tài tới bên cạnh thạch ma nơi cửa, lẳng lặng đứng một hồi, nhìn không ra vẻ mặt của y, cũng không thể nào đoán được suy nghĩ của y.
Ánh trăng đã từ từ lên cao, nhô đầu ra từ ven rừng cây, đem ánh sáng màu trắng sáng tỏ vẽ loạn lên đồng cỏ trống trãi sau nhà. Bãi cỏ xa xa là một dòng suối nhỏ thong thả chảy xuôi. Suối nước um lặng róc rách, chỉ có ánh sáng trong vắt xao động, tôn lên mảnh ngoại ô cuồng dã này càng thêm yên tĩnh.
A Khắc Lưu Khắc xoay người, hướng con đường phía trước đi tới. Đi hai bước, phát hiện Liên Tuyền chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên dòng suối. Nàng ngửa đầu, hướng ánh mắt là cửa sổ phòng Kỳ Linh. Lúc này, cửa sổ lộ ra ánh sáng màu vàng ấm áp, giống như một cái kén phát sáng trong màn đêm đen nhánh, thoạt nhìn ấm áp đến làm cho người khác muốn nghẹn ngào.
"Ngươi có phải nhớ tới anh ngươi rồi không?"
Âm thanh bất ngờ xuất hiện khiến Liên Tuyền từ trong trầm tư giật mình tỉnh dậy, A Khắc Lưu Khắc đứng ở phía sau mình, hắn khoác nhất cái áo choàng đen dài, thoạt nhìn giống như hòa cùng màn đêm làm một thể."Sao ngươi biết chuyện của ta?" Liên Tuyền thu lại ánh mắt, nhìn về phía sau lưng A Khắc Lưu Khắc. Trên mặt nàng mang theo một loại dáng vẻ tươi cười thản nhiên xa cách, giống như núi xa phía chân trời trong mưa to bàng bạc, có loại mơ hồ khó thể đoán.
"Ta nghe Thiên Thúc U Hoa nhắc tới." Hắn nhẹ giọng nói, giọng nói trầm thấp có sức hút giống như bị bóng đêm thấm vào vậy.
Quỷ Sơn Liên Tuyền một lần nữa ngẩng đầu, nhìn cửa sổ phát sáng kia, "Kỳ Linh vẫn ở trên đó chứ?"
"Ừ." A Khắc Lưu Khắc gật đầu, "Tâm tình của hắn vẫn rất kích động, ta vừa gặp hắn. Hắn nói ta đừng quấy rầy hắn."
"Ta có thể hiểu được tâm tình của hắn." Quỷ Sơn Liên Tuyền phát ra một tiếng thở dài hầu như không nghe được, "Nếu ta cũng có thể nhìn thấy Vương tước của mình, ta nghĩ ta có thể so với hắn còn kích động hơn. Cùng là sứ đồ như ngươi, mới có thể hiểu loại 'linh tê' độc nhất vô nhị thuộc về chúng ta này? Nếu có một ngày, Vương tước Pháp Dạ của ngươi, gọi là Pháp Dạ phải không? Nếu như hắn sống lại một lần nữa, ngươi chẳng lẽ sẽ không mừng rỡ như điên sao?"
Câu hỏi của Liên Tuyền không nhận được trả lời, giống như một phiến đá ném vào biển rộng màu đen. Nàng quay đầu nhìn về phía A Khắc Lưu Khắc, hắn im lặng nhìn cửa sổ phát ra ánh sáng màu vàng trên lầu, không nói gì, gò má hắn chậm rãi bị bóng đêm nuốt lấy.
"Ta không cho rằng vì Ngân Trần là Vương tước của hắn." Qua thật lâu, A Khắc Lưu Khắc nhẹ giọng nói.
"Cái gì?" Quỷ Sơn Liên Tuyền quay đầu, nhìn hắn, thế nhưng trên mặt lại cũng không có biểu tình quá giật mình.
"Không cần làm bộ giật mình như vậy, trong lòng ngươi rất rõ ràng, ngươi nghĩ giống như ta. Người trong quan tài này, cũng không phải là Ngân Trần các ngươi nói." A Khắc Lưu Khắc tựa như nhìn thấu tất cả, khinh thường cười.
"Vì sao ngươi khẳng định như vậy?"
"Mệnh lệnh ta nhận được, là tới đế đô Cách Lan Nhĩ Đặc của Thủy Nguyên tìm một người, đặc thù rõ rệt nhất của hắn chính là thân thể không có thuộc tính, cũng không có mạch hồn, càng không có hồn lực, hắn giống như là một cái lọ trống rỗng không chứa bất cứ thứ gì. Nhưng đồng thời, người này đối với Thủy Nguyên, lại là bảo bối trông coi vô cùng chặt chẽ. Tuy rằng ta hiện giờ vẫn chưa thể xác định ta có hoàn thành nhiệm vụ của mình hay không, trộm được thứ ta nên trộm, thế nhưng ta có thể xác định, người trong quan tài này, nhất định không phải Vương tước Kỳ Linh. Nếu không, hắn làm sao có thể hoàn toàn không có hồn lực? Đương nhiên, sau đó ta sẽ tiến thêm một bước kiểm tra một chút, xem thử rốt cuộc là tình huống gì, có một chút đặc thù, nếu như có thể xác nhận, ta sẽ phải rõ ràng hơn." A Khắc Lưu Khắc cười nói, "Ngươi có muốn đi cùng với ta hay không?"
Quỷ Sơn Liên Tuyền suy tư một chút, nói: "Được."
"Có điều trước đó" A Khắc Lưu Khắc đột nhiên dừng bước, nói, "Ngươi có thể lại thi triển thiên phú mới của ngươi một chút không, Tuyết Yêu Thiểm Quang?"
"Vì sao?" Quỷ Sơn Liên Tuyền không rõ y vì sao đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.
"Bởi vì ta cảm thấy thiên phú mới của ngươi có vấn đề." A Khắc Lưu Khắc hời hợt nói một câu."... Có ý gì?" Tim Liên Tuyền trầm xuống.
"Ta bây giờ nói không rõ lắm, ngươi thi triển trước, ta nhìn một lần nữa, hẳn là có thể nói cho ngươi biết." Trên mặt A Khắc Lưu Khắc vẫn là loại mỉm cười sâu không thể dò kia, gian tà, tản ra mị lực mê người.
Liên Tuyền im lặng giây lát, lập tức con ngươi căng thẳng, mấy sợi hoa văn màu vàng kim trên cổ trong nháy mắt ẩn hiện ánh sáng, phát ra tiếng dây cung "Ong ong ——". Trong không khí chung quanh vang lên vô số tiếng nứt vỡ lúc kếy băng, âm thanh càng lúc càng lớn, mà khung cảnh xung quanh rất nhanh biến thành một mảnh màu trắng đục ngầu, trong mấy giây, bãi cỏ dưới chân đã biến thành một mảnh tuyết đọng đến mắt cá chân, cây cối xung quanh đều bị băng tuyết dày đặc bao vây lại. Dòng suối cách đó không xa cũng giống như trút xuống mưa to, mặt nước phồng lên rõ ràng, dòng nước trở nên chảy xiết hơn.
"Hắc, thì ra là như vậy." A Khắc Lưu Khắc khe khẽ vỗ tay, thoạt nhìn bộ dạng thở phào nhẹ nhõm. Y hướng Liên Tuyền đi tới, đứng ở trước mặt nàng, cách nàng rất gần. Gần đến dù Liên Tuyền không ngẩng đầu, nhưng vẫn như cũ có thể nghe thấy hơi thở y truyền tới. Thân thể y vấn vít một loại mùi vị lạnh lẽo, làm cho người khác nghĩ tới bầu trời xanh thẳm mùa đông. Y chậm rãi tháo xuống bao tay, năm ngón tay thon dài trắng nõn, tựa như ngọc thạch tạo thành của y lộ ra trong không khí, y nhẹ nhàng mà đặt ngón cái và ngón trỏ lên một chỗ sau cổ Liên Tuyền, nhẹ nhàng nắm lấy thứ gì đó vô hình trong không khí, hướng lên cẩn thận khẩy một cái, mấy sợi tơ màu vàng kim phát sáng từ trên da Liên Tuyền bị kéo lên, giống như sợi tơ được cắt tỉa, bện thành một đoàn. Vẻ mặt y thoạt nhìn đặc biệt kiên nhẫn mà bình tĩnh.
"Được rồi." Ngón tay y đem mấy sợi tơ vàng óng ánh y mới bện lại một lần nữa, nhẹ nhàng ấn vào gáy Liên Tuyền, hắn giơ lên đôi tay tinh xảo không rảnh rỗi, ở trong không khí làm một động tác khéo léo, trong nháy mắt, một cơn lốc cuộn trào mãnh liệt mà đến khiến Liên Tuyền không mở mắt ra được. Đợi lúc tiếng gió kêu gào bên tai biến mất vào bóng đêm, xung quanh trở lại yên tĩnh, Liên Tuyền mới lại một lần nữa mở mắt ra, nàng phát hiện, trong vòng phạm vi một dặm xung quanh, tuyệt động thật dày vừa rồi, lúc này đã bị thổi không thấy bóng dáng, dưới chân lại lần nữa biến thành bãi cỏ héo rũ ngày đông, dòng suối cách đó không xa, vẫn như cũ thong thả mà lặng im róc rách.
"Ngươi lại phát động 【Tuyết Yêu Thiểm Quang】 thử." A Khắc Lưu Khắc mỉm cười nhìn chính mình, vừa nói, vừa một lần nữa đeo vào bao tay.
Con ngươi Liên Tuyền căng thẳng, gió tuyết lần thứ hai vọt tới, thế nhưng lần này, không đợi Liên Tuyền kịp phản ứng, xung quanh đã biến thành trời băng đất tuyết rồi.
"Nhanh như vậy..." Trong lòng Liên Tuyền không nhịn nổi kinh ngạc.
"Ta đã nói rồi." A Khắc Lưu Khắc vỗ vỗ tay, thoạt nhìn giống như đứa trẻ vừa làm xong trò đùa đắc ý nhướng mày, "Lúc chữa trị mạch hồn của ngươi, phía sau cổ có mấy sợi chưa chải vuốt rõ ràng, cho nên, trước đó lúc ngươi phát động thiên phú mới có thể chậm như vậy. Hiện tại ổn rồi, nhanh hơn rất nhiều. Có điều tốc độ này, vẫn có thể nhanh hơn. Khi ngươi quen với thiên phú của ngươi, mới có thể đạt tới nhanh chóng xứng với tên gọi của nó...""Xứng với tên gọi của nó?" Liên Tuyền cúi đầu suy nghĩ một chút, "Ngươi là chỉ... Thiểm Quang?"
"Đúng vậy, nghe tên cũng biết là ý này thôi, chỉ cần thiểm quang trong một nháy mắt, thiên phú phát động liền hoàn thành." A Khắc Lưu Khắc chắp hai tay sau lưng, trên mặt thoạt nhìn là biểu tình hâm mộ, "Thật fanh tị người Thủy Nguyên các ngươi, thiên phú của các ngươi, đại đa số đều không cần ngâm xướng, không giống bọn ta, thiên phú của Phong tước bọn ta, đại đa số đều cần phải ngâm xướng."
"Ngâm xướng?" Liên Tuyền không hiểu.
"Đúng, ngâm xướng, chính là chỉ lúc phát động thiên phú cũng không phải lập tức, có vài thiên phú hiếm thấy, từ phát động đến hoàn thành, thậm chí là chuyện cần đến mấy phút, không giống thiên phú của các ngươi, lập tức là có hiệu lực. Thế nhưng tương ứng, một khi mấy thiên phú này hoàn thành phát động, cấp bậc năng lực vốn có của nó, cũng vượt xa hiệu quả của đại đa số thiên phú không cần ngâm xướng." A Khắc Lưu Khắc vừa thở dài, vừa nói.
"Thiên phú của ngươi, cần ngâm xướng sao?" Liên Tuyền chậm rãi truy hỏi một câu
"Xướng chứ, thường cả buổi đấy" A Khắc Lưu Khắc thở dài, "Ta có đôi khi cũng cảm giác mình là người ca hát đây."
"Thiên phú của ngươi đến cùng là gì? Là chữa trị mạch hồn sao? Cho nên ngươi mới nói ngươi là một bác sĩ?"
"Vậy cũng không phải, chữa trị mạch hồn chỉ là một kỹ năng của ta, không phải thiên phú. Giống như rất nhiều hồn thuật sư sở trường kiếm thuật, hoặc là am hiểu thể thuật phức tạp có thể làm ra các loại động tác phức tạp và kỹ xảo vậy, ta am hiểu chữa trọ mạch hồn bị tổn hại." A Khắc Lưu Khắc ngoẹo đầu, giống như đang nói một việc nghiêm túc cỡ nào, biểu tình thoạt nhìn đặc biệt chăm chú, "Còn về thiên phú của ta... Chưa nói còn rất tốt. Nói ra, e là dọa sợ người khác."
【Một đoạn Thần Âm nói kia chính là Thần Âm so với Liên Tuyền còn mạnh hơn, cho nên bị người bày ra phong ấn mạnh mẽ, A Khắc Lưu Khắc thật sự không giải được, nói đây là 'Lồng sắt bền chắc nhất' hắn từng gặp.】
【Phía tây Aslan • Biên giới • Tháp Thành Josephine】
Vốn là một mảnh trời đêm trống trải bao la, không một áng mây, trăng tròn trong sáng đem ánh sáng lộng lẫy bao phủ lên toàn bộ Tháp Thành Josephine. Rừng rậm vây quanh ngoài thành, không động đậy đứng sửng trong bóng tối. Đây là ngày không có gió hiếm có vào mùa đông của Josephine. Cư dân hoặc lữ khách trong thành đều đã đi vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng chó sủa, đem vẻ mộc mạc của buổi tối tôn lên càng thêm to lớn. Xa xa tiếng sóng sông Josephine lao nhanh không ngừng, tựa như bài hát ru con buổi tối.
Đột nhiên, dòng không khí không biết từ đâu mà tới đem bầu trời cuốn lên rung động trong suốt. Sau một lát, một mảnh mây đen không biết đến từ đâu, đem ánh trăng trong nháy mắt nuốt chửng. Toàn bộ ánh sáng của Tháp Thành Josephine, trong nháy mắt tối đi, giống như một tấm màn to lớn đem đường phó bao trùm lại toàn bộ.
Trong ánh sáng mờ tối, một trận ánh sáng xoay tròn từ không trung vội vàng rơi xuống, một con sói tuyết phát sáng thật lớn lặng yên không một tiếng động chạy băng băng tới một con hẻm dài, hai bên là mặt tường cao vút. Nó chạy một lát, nhanh chóng dừng bước, sau đó dáng người nó đột nhiên hiên ngang dựng thẳng, ánh sáng xoay chuyển bốn phía, trong khoảnh khắc hợp lại một cái mắt gió, sói tuyết to lớn biến mất trong không khí, trong tia sáng còn sót lại, hai bóng người cao to giống như ám dạ tinh linh, lặng im xuất hiện tại Tháp Thành Josephine.Tây Lỗ Phù lặng lẽ nâng lên tà váy quét đất của mình, lấm lét nhìn trái phải một chút, hiển nhiên rất hài lòng bản thân lặng lẽ đáp xuống. Nàng ngẩng đầu, chậm rãi phất phất tay, đám mây đen bao vây lấy ánh trăng trên bầu trời, trong khoảnh khắc tan đi không còn thấy tăm hơi. Ánh sáng vằng vặc lần nữa từ trên bầu trời chiếu xuống, Tháp Thành Josephine khôi phục sáng sủa dưới ánh trăng.
"Đi thôi." Tây Lỗ Phù hướng Y Hách Lạc Tư sau lưng vẫy tay, vừa muốn dời bước, liền thấy bóng lưng cao ngất của hắn đi tới trước mặt mình. Tây Lỗ Phù nhịn không được khẽ cười rộ lên, Y Hách Lạc Tư vẫn luôn cẩn thận đi ở trước mặt mình, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ngăn cản mọi nguy cơ có thể tạo thành thương tổn cho Tây Lỗ Phù. Bước chân hắn có lực nhưng lại lặng yên không tiếng động, bởi vì do chiều cao của hắn, cho nên không được mấy bước, liền đi tới trước mặt. Tây Lỗ Phù nhẹ nhàng mà di động bước chân, nhìn như không nhanh không chậm, nhưng lại như u linh, trong nháy mắt liền đuổi theo.
"Này, ta nói Hách Hách" Tây Lỗ Phù giơ tay lên, vỗ vỗ cánh tay Y Hách Lạc Tư trước sau nắm chặt chuôi đao, "Ngươi không cần khẩn trương như vậy được không, bộ dạng đằng đằng sát khí này cuera ngươi, người khác nhìn thấy chẳng lẽ không bị hù chết sao? Hơn nữa ngươi không cần lại bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút đao chém người đi..."
Y Hách Lạc Tư nhanh chóng buông tay từ trên chuôi đao xuống, cúi đầu nói: "... Vâng."
"Hách Hách, ta không phải nói với ngươi rồi sao, đừng nói 'Vâng', phải nói 'Được'." Tây Lỗ Phù cau chân mày, không thể tránh được oán trách, "Trong đối thoại của dân chúng thông thường cũng không có đầy miệng loại 'Vâng', 'Tuân lệnh' và gì đó này như ngươi."
"Vâng..." Y Hách Lạc Tư hai tay thành quyền.
Tây Lỗ Phù: "..."
"Thuộc hạ đáng chết." Y Hách Lạc Tư quỳ một chân trên đất.
Tây Lỗ Phù: "... Được rồi, ta thua rồi." Nói xong, nàng nâng váy lên, hướng về phía trước mặt đi tới. Chưa đi được hai bước, Y Hách Lạc Tư liền đuổi theo. Hắn vẫn như cũ kiên quyết đi ở trước mặt Tây Lỗ Phù, gương mặt kiên nghị mà anh tuấn của hắn, dưới ánh trăng thoạt nhìn nhiều thêm một chút nhu hòa, da tay hắn thoạt nhìn như răng ngà trơn nhẵn. Hắn vừa đi, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tây Lỗ Phù một chút, ánh mắt hắn chớp động thoạt nhìn có một loại bất cứ lúc nào cũng cảm giác muốn vọt tới trước mặt Tây Lỗ Phù, giúp nàng đỡ một dao. Tây Lỗ Phù vừa đi, vừa thở dài, "Ngươi thật sự không cần căng thẳng như vậy, ngươi thả lỏng vai một chút được không?"
Y Hách Lạc Tư: "... Được, chủ nhân."
Tây Lỗ Phù nhướng lên lông mi, "Không tệ lắm! Có tiến bộ! Được rồi, Hách Hách, ngươi nghe đây, chúng ta bây giờ đi tìm một dịch trạm tìm nơi ngủ trọ. Chúng ta thoạt nhìn phù hợp với thân phận của chúng ta. Ngươi nói chúng ta thoạt nhìn giống cái gì? Vậy sắm vai một đôi vợ chồng được rồi... Dù sao hai chúng ra thoạt nhìn... Ngươi làm gì thế? ..." Tây Lỗ Phù bị Y Hách Lạc Tư đột nhiên xoay người, leng keng quỳ xuống trước mặt mình dọa sợ.
"... sao có thể!" Y Hách Lạc Tư cúi đầu, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được mặt hắn đỏ tới mang tai, hắn thở hào hển, ở trước mặt ngưng tụ lại từng đám lớn sương trắng."Ta nói thử mà thôi, ngươi mau dậy đi, ngươi đột nhiên quỳ như vậy, ta thiếu chút nữa sợ đến hồn vía cũng bay mất." Tây Lỗ Phù vừa bực mình vừa buồn cười, "Chúng ta đây cứ nói là anh em là được rồi."
Y Hách Lạc Tư vẫn như cũ quỳ xuống một gối, vệt ửng đỏ trên mặt hắn dần dần lui xuống. Hắn tiếp tục cúi đầu nói: "... Thuộc hạ không dám."
"Có gì không dám, ta nói được là được rồi." Tây Lỗ Phù không muốn lại cùng "sợi gân" này dây dưa tiếp, "Nếu ngươi còn cứng nhắc như vậy, lần sau ta ra ngoài sẽ đổi một thị vệ tùy thân."
"Khó mà làm được!" Y Hách Lạc Tư đột nhiên đứng lên, biểu tình trên mặt vừa chăm chú vừa nghiêm túc, vóc người của hắn quá mức cao to, đứng ở trước mặt Tây Lỗ Phù như một pho tượng khôi ngô.
【Phía tây Aslan • Tháp Thành Josephine • Dịch Trạm】
Cửa sổ cũng không đóng chặt, cho nên, tiếng nước sông Josephine nức nở xa xa vẫn có thể nghe được. Tại đêm tối yên tĩnh này, tiếng nước giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại này nghe tựa như nỗi buồn vô cớ.
Ngãi Âu Tư nằm ở trên giường, cũng không ngủ. Mắt hắn trợn tròn, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu không động đậy mà xuất thần. Sau một lát, hắn đứng dậy, đi tới cửa sổ trước mặt, ngắm nhìn núi tuyết xa xa. Ánh trăng bao phủ thân thể để trần của hắn, đem bắp thịt lồng ngực rắn chắc phát họa ra bóng mờ cùng ánh sáng chập chùng. Hắn giơ lên tay trái, ánh mắt vẫn vững vàng đọng lại trên hình xăm màu đen kia. Hắn mơ hồ có một loại cảm giác vi diệu, như là...
Hắn lắc đầu, tựa hồ ngay cả mình cũng không tin tưởng. Đã hai ngày trôi qua, Gilgamesh không có bất kỳ tin tức gì. Linh hồn Ngân Trần nhốt trong cánh tay trái của mình, lúc này đang ngủ say, mọi thứ bình yên vô sự. Thế nhưng hắn biết rõ, chỉ cần vượt qua kỳ hạn bốn ngày, nếu không đem linh hồn này thả ra, linh hồn ngủ này sẽ như ác ma thức tỉnh trong thân thể, dần dần từng bước xâm chiếm thần trí của mình, thẳng đến khi hoàn toàn chiếm lấy thân thể mình.
Thế nhưng, loại cảm giác dần dần mãnh liệt này rốt cuộc là gì? Lúc trước trong tất cả quá trình nhiếp hồn, Ngãi Âu Tư cũng không có quá cảm giác như vậy, giống như là... Giống như linh hồn trong cánh tay trái có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, hắn có thể cảm nhận được vui sướng và bi thương, chấp nhất và quyết tuyệt, nguyện vọng và hy sinh của linh hồn này... Loại cộng hưởng vô cùng rõ ràng này, khiến hắn cảm thấy... linh hồn này giống như chính là bản thân hắn.
Đại sảnh dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, kéo Ngãi Âu Tư từ trong trầm tư trở về. Hắn vốn phải trở lại trên giường đi vào giấc ngủ, thế nhưng, đột nhiên một trận cảm giác kỳ dị từ dưới lầu truyền đến. Ngãi Âu Tư gở xuống trường bào của mình, khoát lên thân thể trần trụi của mình, mở cửa, lặng yên đứng trong bóng tối hàng lang.
Hắn cảm giác được một hồn lực vô cùng quen thuộc.
Hắn nghĩ, vị 'bạn cũ' này, lại cũng tới.
Phục vụ của quán vừa run rẩy mặc áo bông, vừa mở then cửa, trong ánh đèn dưới mái nhà cong ngoài cửa, hai người nam nữ cao cao mà xinh đẹp đứng song song ở cửa.Phục vụ của quán vừa mở cửa ra, vừa kéo chặt áo, "Hai vị vào trước đi, bên ngoài quá lạnh rồi. Ta đây phải đi kiểm tra một chút, các ngươi nghỉ ngơi một chút."
"Được, làm phiền rồi." Tây Lỗ Phù kéo Y Hách Lạc Tư đi vào đại sảnh, nàng vừa khẽ cười, nhìn bày trí xung quanh dịch trạm, vừa hướng quầy hàng đi tới.
"Hai vị là... vợ chồng sao? Là ở cùng một gian phòng?" Phục vụ của quán lật giở sổ sách, ngẩng đầu hỏi.
"Dĩ nhiên không phải!" Mặt Y Hách Lạc Tư trong nháy mắt lại phồng đến đỏ bừng. Tay hắn đã theo bản năng đặt lên chuôi đao rồi, trong miệng hai chữ "láo xược" đang chuẩn bị phun ra, đột nhiên phát hiện miệng mình không căng ra, tay như bị băng quấn lên chuôi đao không thể động đậy. Ngẩng đầu, mười ngón nhỏ dài của Tây Lỗ Phù đang hướng chính mình linh hoạt hươ động. Nàng hung hăng trừng Y Hách Lạc Tư, sau đó dừng lại động tác mười ngón.
"Chúng ta là anh em. Nếu có thể, vẫn là hai gian phòng đi." Tây Lỗ Phù đứng ở trước mặt quầy, ngọt ngào hướng phujv vụ của quán mỉm cười. Dưới ánh đèn màu vàng, Tây Lỗ Phù thật sự là quá đẹp.
Phục vụ của quán nhìn đến ngây ngốc, vừa gật đầu, vừa hỏi: "Xin hỏi tên hai vị? Ta làm đăng ký."
"Tây phù, tên của ta là Tây Phù, " Tây Lỗ Phù quay đầu lại hướng Y Hách Lạc Tư hất hất cằm, "Anh của ta ngươi gọi hắn Lang Vương là được rồi."
Trên mặt Y Hách Lạc Tư nhịn không được hiện ra vẻ cao hứng. Ánh mắt của hắn lấp lánh thoạt nhìn giống như tướng quân vừa chiến thắng trở về.
"Được rồi, hai vị đi lên lầu, bên trái cầu thang lầu ba phòng thứ nhất và thứ hai là được."
"Cảm ơn." Tây Lỗ Phù đưa chìa khóa qua, xoay người kéo tay áo Y Hách Lạc Tư, chạy lên lầu.
Lúc vừa đi nhanh đến lầu ba, Tây Lỗ Phù đột nhiên dừng bước. Y Hách Lạc Tư đi ở trước mặt nàng nhịn không được quay đầu lại, "Sao vậy?"
Ánh mắt Tây Lỗ Phù trống rỗng, dừng lại ở một chỗ không biết rõ, giống như thất thần, sau đó biểu tình trên mặt nàng từ mơ hồ biến thành kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành mỉm cười, cuối cùng nụ cười mỉm thoạt nhìn thần bí khó lường kia liền dừng lại trên đôi môi kiều diễm của nàng. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt một lần nữa ngưng tụ, nàng hướng Y Hách Lạc Tư nói: "Không ngờ tới, người bạn cũ này cũng tới rồi." Nói xong, nàng giơ lên ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên môi mình, làm một động tác tay "không cần nói". Sau đó, nàng lại tùy ý hươ loạn trong không khí mấy cái, Y Hách Lạc Tư ý thức được, lúc này, hai người bọn họ đã ẩn thân.
Y Hách Lạc Tư nhìn lại dưới lầu, cửa đại sảnh một lần nữa mở ra.
Một người mang mũ trùm màu đen đi tới, thân thể hắn bọc trong trường bào đen kịt giống như u linh, dù vậy, vẫn có thể nhìn ra vóc người gầy gò mà thon dài của hắn, thẳng đến hắn gỡ xuống mũ trùm đội trên đầu, Y Hách Lạc Tư mới phát hiện mình sai rồi. Tới không phải hắn, mà là nàng. Ngũ quan nàng tinh xảo mà xinh đẹp, mang theo một luồng linh khí như bị gió tuyết thổi xuyên, lông mi màu đen tinh tế mềm mại giống như hai cái lông chim giống như towng xứng với con ngươi như mặt nước hồ thu của nàng vậy. Chiều cao này với đàn ông mà nói, cũng coi như cao ngất rồi, huống chi là phụ nữ. Thảo nào Y Hách Lạc Tư lại cho rằng nàng là một người đàn ông. Trong không khí truyền đến từng đợt mùi hương thanh tịnh như hoa sen tuyết từ người này mang tới.
Thẳng đến nàng mở miệng, Y Hách Lạc Tư mới biết được, chính mình lại sai rồi, giọng nói trầm thấp mà có sức hút, trăm phần trăm nói rõ, người đến là một người đàn ông.
"Thời nay lại có đàn ông có dung mạo thanh tú như vậy, quả thực so với đại đa số phụ nữ còn muốn đẹp hơn." Y Hách Lạc Tư quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Tây Lỗ Phù, lại phát hiện, trên mặt Tây Lỗ Phù, lộ ra một loại mỉm cười khó thể miêu tả. Ánh mắt của nàng khỏa chặt trên người người đàn ông dưới lầu, dáng tươi cười nơi khóe miệng ngây ngất, giống như một cái đầm sóng nước mùa xuân sâu không thấy đáy.
"Thưa ngài, phiền đăng ký tên một chút ạ."
"Tất Lạp." Người áo đen thong thả mà trầm thấp nói ra, nói xong, ngẩng đầu hướng lên lầu, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua.
----------------
Đúng ra là chương này lên sớm hơn, nhưng mấy ngày nay tự nhiên bị bệnh, đầu cứ nhức bưng bưng, tới giờ mới hoàn thành, có khi nào sắp chết rồi không?
Tác giả :
Quách Kính Minh