Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 140: Gả cho anh đi (Hạ)
Qua Việt Tú cúi đầu nhìn điện thoại của mình, người đàn ông trẻ tuổi đó đang đứng bên cạnh cô, người đàn ông trẻ đó không hỏi cô đang làm gì, cũng chẳng hỏi cô sao thế, anh ta chỉ đứng ở bên cạnh cô.
Người hỏi cô đang làm gì và làm sao thế là Cố Lan Sinh.
"Em đang làm gì, em sao thế?" Đó là tín hiệu của một người lúc đang cô độc phát ra để cầu cứu thế giới, thế giới này không có ai bỏ quên bạn đâu.
"Em đang làm gì?"
"Bây giờ tôi đang rất buồn."
"Em sao thế?"
"Bây giờ tôi buồn khổ lắm."
Đúng vậy, bây giờ Qua Việt Tú buồn khổ muốn chết, có lẽ nếu có người trò chuyện với cô thì sẽ đỡ hơn một chút.
Người hỏi cô đang làm gì, làm sao thế là Cố Lan Sinh, cách nhau bởi đường truyền điện thoại.
Dưới ánh mắt chằm chặp kia, Qua Việt Tú ngẩng đầu lên, người đàn ông trẻ kia đang nhìn cô.
Cô giành mở lời trước, Qua Việt Tú lạnh mặt, xoay người, quay lưng về phía người đàn ông trẻ tuổi
Cô xem điện thoại, cái bóng của cô cũng đang nhìn điện thoại.
Khoảng nửa phút sau, Qua Việt Tú gọi điện thoại cho Cố Lan Sinh.
Điện thoại được kết nối.
Cô hỏi: "Cố Lan Sinh, bây giờ anh là người chưa lập gia đình phải không?
"Qua Việt Tú, em uống lộn thuốc hả?"
Cô hỏi: "Cố Lan Sinh, anh chắc chắn mình là người chưa lập gia đình chứ?"
"Qua Việt Tú..."
"Xin hãy trả lời tôi."
"Phải, hiện giờ Cố Lan Sinh là người chưa lập gia đình."
Cô gật đầu.
Tiếp tục hỏi: "Cố Lan Sinh, hiện giờ anh không có hôn ước cũng không có bất kỳ đối tượng sống chung nào chứ?"
"Qua Việt Tú..."
"Trả lời tôi!"
"Qua Việt Tú..."
"Trả lời mau lên."
"Phải, hiện giờ Cố Lan Sinh không có bất kỳ hôn ước cũng không có bất kỳ đối tượng sống chung nào."
Cô gật đầu.
Sau đó cúp điện thoại.
Một chiếc xe buýt đến bến, có một trạm dừng trêи tuyến đường này.
Qua Việt Tú lên xe.
Trêи đường đến trạm xe kế tiếp xảy ra một chuyện nhỏ, bác tài bảo cô đưa tiền, nhưng trêи người cô bây giờ không có một xu dính túi, cô chỉ có thẻ, cô cởi đồng hồ đeo tay đưa cho bác tài xế, bác tài xế lắc đầu một cách bất lực ra hiệu cho cô tìm chỗ ngồi xuống.
Cô xuống xe, vào trạm xe buýt.
Trạm xe công cộng hiện lên thông báo: còn 15 phút nữa sẽ có một chuyến xe cuối đến San Francisco, xin hãy hoàn thành thủ tục mua vé xe. Qua Việt Tú thành công lên chuyến xe cuối cùng đến San Francisco vào giây cuối cùng
Qua Việt Tú gọi điện cho Cố Lan Sinh, cô nói với Cố Lan Sinh rằng tôi muốn gặp anh.
Cố Lan Sinh hỏi cô thông tin chuyến xe của cô.
Vừa mới cúp điện thoại thì chuông lại reo lên.
Nhìn tên người gọi nhấp nháy trêи màn hình, cô cứ nhìn, nhìn mãi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cứ để mặc chuông điện thoại reo cũng không phải là cách, trong xe còn có những hành khách khác, nhưng cuộc điện thoại này cô không thể nhận được, bây giờ Qua Việt Tú ngay cả dũng khí nghe giọng nói của Tống Du Liệt cũng không dám.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô kéo cửa kính xe ra, chỗ cô ngồi ở ghế đầu, cô không cần biết điện thoại ném về phía nào, phải ném nó đi thật xa. Như vậy, cô sẽ không còn phải nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo nữa.
"Quả mâm xôi ngọt ngào của em" đang nhấp nháy trêи màn hình bầu trời đầy sao.
Cô nhìn kĩ một lần.
Giơ tay lên.
Tiếng chuông cùng tên hiển thị trêи màn hình vạch một đường cong rơi xuống giữa đêm đen.
Cô nhìn về phía chân trời, cười một tiếng. Cười đến nỗi chẳng nhận ra bản thân nữa
Giờ phút này, vị thần số mệnh vĩ đại trêи những đám mây kia nhất định đang mỉm cười rạng rỡ.
Qua Việt Tú đã thỏa hiệp rồi, bây giờ Qua Việt Tú rất ngoan.
Cô ấy đã trở nên rất ngoan ngoãn rồi, nhìn xem, mọi chuyện trở nên thuận lợi biết bao.
Một xu dính túi cũng không có mà vẫn được lên xe buýt, giây cuối cùng còn bắt kịp chuyến xe cuối cùng, những điều này đang nói cho cô biết đây chính là phần thưởng cho sự vâng lời của cô.
Con à, con là một bệnh nhân tâm thần, con đừng theo đuổi những thứ nên thuộc về người bình thường, ví dụ như... hạnh phúc.
Như là cùng người con yêu thương chung sống hạnh phúc cả đời.
Con à, những thứ ấy không thuộc về con.
Con à, con là đứa trẻ đầy khiếm khuyết tạo hóa cố ý tạo ra.
Có khiếm khuyết mới càng làm nổi bật sự hoàn mỹ của người khác.
Đầu cô chôn thật sâu vào đầu gối, tiếng cười biến thành tiếng khóc rấm rức.
Đến San Francisco đã là rạng sáng.
Khi cô bước vào làn đường cho khách đi bộ, Qua Việt Tú nghe thấy đài phát thanh đang nhắc cô đến một khu vực nào đó. Cô đi theo khu vực đài phát thanh nhắc nhở, Qua Việt Tú nhìn thấy Cố Lan Sinh.
Trong tay Cố Lan Sinh đang cầm một chiếc áo bông quê mùa lớn.
Nhưng chiếc áo bông quê mùa lớn này rất ấm áp.
Cố Lan Sinh sống ở khu vực Sunset District, lúc đẩy cánh cửa kia ra đã là rạng sáng 2 giờ 40 phút.
Không gian rộng như vậy chỉ có cô và anh, giữa ánh sáng le lói, hai người nhìn nhau.
"Nhất định là bây giờ em đang rất mệt mỏi." Anh nhỏ giọng hỏi cô.
Cô gật đầu.
"Bây giờ em cần một ly sữa bò nóng, và cả... bánh bao dưa chua mới ra lò."
Cắn một miếng bánh bao dưa chua mới ra lò, bánh bao dưa chua nóng hổi khiến Qua Việt Tú muốn rơi nước mắt.
Cô lấp đầy bụng.
Tiếp theo...
"Tiếp theo em cần tắm một bồn đầy nước nóng và ngả người trêи một chiếc giường lớn mềm mại."
Giờ phút ấy, bác sĩ Cố đã biến thành một nhà ảo thuật.
Cô tiến về phía trước một bước, cô ôm anh, sau đó lại thở dài.
Cô than vãn: "Cố Lan Sinh, cuộc điện thoại kia đã biến anh trở thành một kẻ xui xẻo."
Đúng vậy, lúc ấy, khi cô và cái bóng của mình đang nói chuyện với nhau, Cố Lan Sinh không gọi cuộc điện thoại kia thì tốt biết bao, rất mau thôi Cố Lan Sinh sẽ biết cuộc gọi kia đã biến anh trở thành một kẻ xui xẻo.
Sau khi tắm nước nóng xong, cô thay bộ quần áo thoải mái, đèn cũng lười bật, Qua Việt Tú ngã lên giường một cái.
Cuối cùng cô có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Qua Việt Tú ngủ một mạch đến chiều tối hôm sau.
Hoàng hôn San Francisco chẳng khác gì hoàng hôn ở Los Angeles, nhưng nếu quan sát kỹ thì lại chẳng giống tí nào. Sắc trời hoàng hôn Los Angeles tựa như màu hoàng kim, còn sắc trời hoàng hôn San Francisco dường như trầm hơn, giống màu trà ấm.
Tay cô đặt lên trái tim mình, giống như tối qua, tĩnh lặng không một tiếng động.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để ngẩn ngơ.
Lúc này, Qua Việt Tú mới nhìn rõ bộ quần áo mà Cố Lan Sinh đưa cho cô tối qua, vừa rộng lại vừa to, xem ra xíu nữa muốn sử dụng mỹ nhân kế với bác sĩ Cố e là khó.
Sau khi cô rửa mặt chải đầu xong, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa, còn ai vào đây nữa.
Cố Lan Sinh đến mời khách xuống cùng ăn tối.
Đây nhà nhà anh trai Cố Lan Sinh, là ngôi nhà ba tầng theo phong cách Mỹ, tường sơn màu xám nhạt, nóc nhà sơn màu xám đậm.
Phòng ăn và sân thượng thiết kế theo phong cách mở, 1/3 chiếc bàn ăn hình chữ nhật dài ra đến sân thượng, hai góc sân thượng đặt hai cây thông Noel.
Có hai người một thấp một cao đứng dưới cây thông Noel bên trái đang nhìn nhau cười.
Người cao cao kia chắc là Cố Uyên Trí - anh trai Cố Lan Sinh, còn người thấp thấp kia...
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
"Em là Cố Hàng, em là con bố Cố Uyên Trí, là cháu của chú nhỏ Cố Lan Sinh." Thằng bé cao chừng một mét rưỡi đến trước mặt Qua Việt Tú, đưa tay ra.
Bữa tối bắt đầu, bữa ăn thịnh soạn thế này do một tay anh trai Cố Lan Sinh chuẩn bị.
Theo lời của Cố Lan sinh, cả nhà chỉ có mình cô là phụ nữ, thế là cái đĩa của cô chưa bao giờ trống trơn, bởi vì bạn nhỏ Cố Hàng tiếp đãi khách rất nhiệt tình.
Chút nữa sẽ làm chuyện có lỗi nên khi đối mặt với hai vị chủ nhà nhiệt tình như vậy khiến Qua Việt Tú áp lực nhân đôi, cô cố gắng cười tươi nhưng biểu cảm lại cứng đờ.
Cuối cùng, họ gắp cái gì vào đĩa của cô thì cô ăn cái đấy.
Ăn tối xong, Cố Lan Sinh dẫn cô đến phòng của anh, mở máy tính ra.
Mấy website thịnh hành của California đều đưa tin tức Hạ Yên bị hôn mê khẩn cấp phải đưa đến bệnh viện ở trang đầu. Địa điểm Hạ Yên bị ngất xỉu là ngay trong phòng làm việc của mình, thời gian bà được đưa đến bệnh viện là khoảng sáu giờ chiều hôm qua.
Tối hôm qua, lúc Qua Việt Tú đi thì Hạ Yên vẫn còn ở trong phòng làm việc.
Nói như vậy, sau khi cô đi chưa được bao lâu thì Hạ Yên rơi vào tình trạng hôn mê.
Nguyên nhân Hạ Yên hôn mê là do não bộ bị kϊƈɦ thích nghiêm trọng dẫn đến ngất xỉu, may là nhân viên trực ban phát hiện ra, nếu không thì hậu quả rất khôn lường.
Dì nhỏ của cô thì bị đả kϊƈɦ cái gì chứ.
Trêи website còn đưa tin trong lúc đưa đến bệnh viện, tim Hạ Yên xuất hiện tình trạng ngừng đập trong vòng 5 giây, may thay được chạy chữa kịp thời, đến giờ Hạ Yên đã qua cơn nguy hiểm.
Mấy tấm hình tiếp theo, Qua Việt Tú còn nhìn thấy ảnh mình và Tống Du Liệt, cô bị chụp ở bãi đỗ xe, đó là ảnh cắt từ camera giám sát ở bãi đỗ xe, tuy rằng ảnh không rõ nhưng phàm là người quen cô chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô ngay, nghe nói đây là bức ảnh cảnh sát tìm được khi đang điều tra .
Bảo vệ ở cửa khai rằng chính mắt ông ta thấy một cô gái trẻ tuổi vào văn phòng cùng Hạ Yên. Dựa theo lời khai của bảo vệ thì cô gái trẻ kia có vẻ tâm lý không được tốt lắm, cô gái trẻ đó rời đi một mình, khi cô gái trẻ kia đi rồi thì không lâu sau đó nhân viên trực ban phát hiện Hạ Yên đang bất tỉnh nhân sự.
Đáng tiếc bây giờ Qua Việt Tú không còn tâm trạng đâu mà đi đoán dì nhỏ của cô đang diễn vở kịch gì.
Cô nhìn xuống hình ảnh cuối cùng.
Đó là bức ảnh chụp ở hành lang bệnh viện của Hạ Yên, Tống Du Liệt mặc chiếc áo khoác dài tối màu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Chú thích hình ảnh là CEO SN Energy đang từ chối mọi câu hỏi liên quan đến mẹ mình.
Mấy trăm người dân được Hạ Yên giúp đỡ đem hoa tươi và thiệp chúc đến đặt ở cửa bệnh viện, một số đoàn thể người Hoa còn tổ chức hoạt động cầu nguyện cho Hạ Yên.
"Em trực tiếp đi từ đó đến đây à?" Cố Lan Sinh chỉ vào hình ảnh phòng làm việc của Hạ Yên.
Cô gật đầu.
Đêm qua toàn bộ dân chúng phố người Hoa đều bàn tán sôi nổi về chuyện này, mọi người còn đoán già đoán non xem cô gái thần bí kia là ai.
Nhưng sáng nay trợ lý của Hạ Yên đã đưa ra thông báo đính chính, nguyên nhân bà hôn mê là do quá mệt mỏi và áp lực, không liên quan gì đến cô gái trẻ kia, những câu chuyện bàn tán về cô gái trẻ thần bí kia giảm hẳn, vì thế, chỉ còn mấy website giữ lại hình của cô gái trẻ tuổi kia. Cố Lan Sinh kể với cô.
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Ảnh của em cũng sẽ nhanh chóng được gỡ xuống."
Cô nhìn Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh cũng đang nhìn cô.
"Anh gọi điện cho bạn nhờ giúp đỡ, bạn anh nói đã có người đi trước một bước gỡ ảnh của em xuống rồi.", anh dừng một lát "Anh đoán chắc là em họ của em sai người gỡ ảnh xuống."
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cô quay đầu đi chỗ khác, sắc trời đã tắt rồi.
Rất nhanh, màn đêm sẽ phủ xuống.
Lúc này Qua Việt Tú hi vọng rằng đêm đen sẽ đến nhanh hơn một chút, nhưng trong lòng lại không muốn màn đêm kia đến.
Ánh mắt cô tập trung vào vệt sáng le lói cuối cùng, chờ đến khi vệt sáng kia bị bóng đêm nuốt chửng.
Cô nhỏ giọng nói: "Cố Lan Sinh, chờ đến khi trời tối, tôi sẽ cho anh xem một thứ."
"Qua Việt Tú..."
Cô không nhìn Cố Lan Sinh, đưa tay ra hiệu bảo anh yên lặng.
Cuối cùng vệt sáng kia cũng bị màn đêm nuốt chửng.
Trời tối rồi.
Cô kéo tay Cố Lan Sinh, dẫn anh đến phòng cô ngủ lúc nãy, để anh đứng ngoài cửa phòng, bắt anh không được nhúc nhích, đợi năm phút sau lại mở cửa phòng.
Cô đóng cánh cửa kia lại, Cố Lan Sinh ở bên ngoài, Qua Việt Tú ở trong phòng.
Cô mượn ánh sáng tờ mờ, kéo rèm cửa thật kín, sau khi đã xác nhận rằng không có một tia sáng nào lọt vào nữa, tay cô run rẩy lấy túi hồ sơ dưới gối đầu mà Hạ Yên đưa cho cô.
Cô ngồi xuống thảm, đặt túi hồ sơ trước mặt.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Tiếng mở cửa khẽ khàng vang lên, rồi lại vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
"Đừng bật đèn."
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt cô.
Qua Việt Tú vỗ lên thảm, Cố Lan Sinh ngồi đối diện theo ý cô.
Qua khoảng một phút sau, Qua Việt Tú mới nặn ra thành tiếng:
"Cố Lan Sinh, trêи thế giới này có một số chuyện không thích hợp nói ở nơi có ánh sáng, bởi vì không được phép, từ pháp luật cho đến luân thường đạo lý, thậm chí kể cả anh, cả tôi. Thứ chấp nhận nó chỉ có thể là bóng tối. Ví dụ như câu chuyện mà tôi sắp kể cho anh."
Tiếp theo, câu chuyện mà Qua Việt Tú kể cho Cố Lan Sinh nên bắt đầu từ đâu?
Cô nhìn những mảnh vụn màu đen đến sững sờ, nhìn chúng khuếch tán rồi lại nhìn chúng tụ lại.
Quá khứ như đồng hồ cát chảy xuôi.
Đôi giày ba lê đỏ đối diện với đôi xăng đan lộ năm đầu ngón chân.
Nước mắt cô chảy ra khỏi khóe mắt.
Tống Du Liệt, em nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, rất rõ ràng.
Câu chuyện Qua Việt Tú sắp kể cho Cố Lan Sinh có lẽ nên bắt đầu từ đôi giày ba lê đỏ và đôi xăng đan lộ đầu ngón chân.
Giờ phút ấy, câu chuyện xưa như dòng nước chảy róc rách.
Kỳ quái là hồi tưởng lại những năm tháng ấy, cô tuyệt nhiên không thấy hổ thẹn với lương tâm một chút nào.
Cô làm sao vậy, cô bị sao thế?
Chẳng lẽ, cô thật sự đúng là một con quái vật?
Rất nhanh đã đến đoạn cô ép Tống Du Liệt hôn mình, đoạn này cô nên cảm thấy hổ thẹn mới đúng.
Nhưng cô vẫn không thấy hổ thẹn.
Cô tiếp tục kể.
Đầu cô chôn sâu vào đầu gối, bả vai không ngừng run rẩy, run rẩy... không biết đây là thiên đường hay là địa ngục nữa.
Câu "Đã kể xong chuyện xưa chưa?", vừa xa lại vừa gần.
Cô vội vàng ngẩng đầu.
Đôi mắt chỉ thấy bóng đêm.
Giữa những mảnh vụn của vật thể đen, dường như có một đôi mắt đang nhìn cô chăm chú.
Giống như gọi linh hồn về chốn cũ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Chuyện xưa đã kể xong chưa? Qua Việt Tú kể chuyện xưa cho Cố Lan Sinh đã xong chưa? Cô cũng không rõ nữa, vì vậy cô hỏi Cố Lan Sinh cô kể chuyện đến đâu rồi?
Vừa mở miệng, Qua Việt Tú bị chính giọng nói của mình dọa cho hoảng sợ, giọng cô khản đặc.
Xem ra cô đã nói rất nhiều rất nhiều, những lời này cộng lại chắc là còn nhiều hơn lời cô nói từ lúc mới sinh ra đến nay.
Chỉ là, cô đã kể xong chuyện xưa chưa? Câu chuyện xưa ấy đã kể đến đâu rồi?
"Bắt đầu từ đôi giày ba lê đỏ và đôi xăng đan lộ đầu ngón chân, em đã kể đến đoạn em ném chiếc điện thoại đi trêи đường từ Los Angeles đến San Francisco, rồi đến lúc ở nhà ga thì gặp Cố Lan Sinh đang cầm một chiếc áo bông quê mùa cực lớn, quê mùa nhưng rất ấm áp." Cố Lan Sinh trả lời.
Ừm, vậy là đã kể gần xong.
"Câu chuyện còn nhắc đến, đêm bình an, Cố Lan Sinh gọi điện cho Qua Việt Tú thì bị tên nhóc đi đôi xăng đan thò năm đầu ngón chân nghe được, tên nhóc kia rất tức giận. Sau đó tên nhóc đi đôi xăng đan thò năm đầu ngón chân còn liên tục nhập sai mật mã phòng của Qua Việt Tú, rốt cuộc đến lần thứ năm mới nhập chính xác."
Trong bóng tối, Qua Việt Tú không có cách nào nhìn biểu cảm của Cố Lan Sinh khi đang nói những lời này.
Bây giờ cô đã mệt mỏi đến cùng cực rồi, cô không muốn phân tích giọng điệu của Cố Lan Sinh khi nói những nói này là thế nào nữa.
Cô ôm đầu, chết tiệt, tại sao cô lại kể chi tiết như vậy chứ, dám chắc là không chỉ dừng tại đó.
Chỉ có điều nếu Cố Lan Sinh chốc nữa từ chối cô, có lẽ trong lòng cô sẽ dễ chịu được phần nào.
Đúng rồi, đã nghe xong chuyện xưa rồi, không biết Cố Lan Sinh có hiểu được ý đồ của cô không, cũng không biết cô có kể cái đoạn mình nói chuyện với cái bóng của mình ở trạm xe khi nhận được cuộc gọi của Cố Lan Sinh không.
Vấn đề này, cô không thể không hỏi Cố Lan Sinh.
"Kể rồi."
Kể rồi? Vậy là được rồi, vậy là được rồi.
Sau đó...
"Cố Lan Sinh, anh nghe hiểu đúng không?"
"Ừ."
Nghe hiểu rồi.
Cô nhếch miệng, mặt dày dõng dạc nói: "Cố Lan Sinh, anh thật may mắn, bởi vì cuộc gọi của anh mà Qua Việt Tú đã nảy sinh ý định muốn gả cho anh."
Cố Lan Sinh dùng sự im lặng đáp lại.
Cô thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem đây không phải là may mắn thì là gì, Cố Lan Sinh, anh có muốn kết hôn với Qua Việt Tú không?"
Cố Lan Sinh, xin hãy ở bên Qua Việt Tú.
Cô cũng không thể lại đi từ đầu thế giới này đến đầu kia thế giới nữa. Nói dễ nghe thì đó là chuyến du lịch vòng quanh trái đất, mở mang tri thức, khó nghe là kẻ lang thang, ngày qua ngày, ghế băng trêи công viên hay căn hộ xa hoa thật ra ý nghĩa cũng giống nhau, cô cần một bến cảng để nghỉ ngơi.
Vẫn im lặng.
Lúc này Qua Việt Tú không còn dũng khí mở miệng nói chuyện nữa.
Trong bóng đêm, đồng hồ chạy tích tắc.
Tiếng gọi "Qua Việt Tú" như gần lại như xa.
"ừm"
Cố Lan sinh hỏi cô, tên nhóc đi đôi xăng đan thò năm đầu ngón chân trong câu chuyện cô kể ấy có phải là Tống Du Liệt không?
Thì ra, cái tên Tống Du Liệt chưa từng xuất hiện trong câu chuyện xưa mà Qua Việt Tú kể cho Cố Lan Sinh nghe.
Cô gật đầu.
"Em điên rồi, đó là em họ của em, em điên thật rồi. Tống Du Liệt cũng điên rồi. Các người đều điên hết cả rồi."
Lời của Cố Lan Sinh đánh thẳng vào màng nhĩ cô khiến tai cô ong ong choáng váng.
Cô bình tĩnh lại...
Nở một nụ cười sầu thảm.
Xem ra cô vẫn biết hổ thẹn với lương tâm.
Cô đặt túi hồ sơ trước mặt Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh, cái này còn nát hơn nhiều.
"Cố Lan Sinh, anh cần xem cái này một chút." Cô cúi đầu, nói.
Nói thì rất khảng khái nhưng đến khi Cố Lan Sinh muốn xem túi hồ sơ thì cô giữ chặt nó lại .
Cố Lan Sinh vẫn xem túi hồ sơ, nhưng cô để anh đến phòng khác xem.
Đóng cửa lại.
Cố Lan Sinh đi rồi.
Qua Việt Tú ngồi lẻ loi trong bóng tối.
Người hỏi cô đang làm gì và làm sao thế là Cố Lan Sinh.
"Em đang làm gì, em sao thế?" Đó là tín hiệu của một người lúc đang cô độc phát ra để cầu cứu thế giới, thế giới này không có ai bỏ quên bạn đâu.
"Em đang làm gì?"
"Bây giờ tôi đang rất buồn."
"Em sao thế?"
"Bây giờ tôi buồn khổ lắm."
Đúng vậy, bây giờ Qua Việt Tú buồn khổ muốn chết, có lẽ nếu có người trò chuyện với cô thì sẽ đỡ hơn một chút.
Người hỏi cô đang làm gì, làm sao thế là Cố Lan Sinh, cách nhau bởi đường truyền điện thoại.
Dưới ánh mắt chằm chặp kia, Qua Việt Tú ngẩng đầu lên, người đàn ông trẻ kia đang nhìn cô.
Cô giành mở lời trước, Qua Việt Tú lạnh mặt, xoay người, quay lưng về phía người đàn ông trẻ tuổi
Cô xem điện thoại, cái bóng của cô cũng đang nhìn điện thoại.
Khoảng nửa phút sau, Qua Việt Tú gọi điện thoại cho Cố Lan Sinh.
Điện thoại được kết nối.
Cô hỏi: "Cố Lan Sinh, bây giờ anh là người chưa lập gia đình phải không?
"Qua Việt Tú, em uống lộn thuốc hả?"
Cô hỏi: "Cố Lan Sinh, anh chắc chắn mình là người chưa lập gia đình chứ?"
"Qua Việt Tú..."
"Xin hãy trả lời tôi."
"Phải, hiện giờ Cố Lan Sinh là người chưa lập gia đình."
Cô gật đầu.
Tiếp tục hỏi: "Cố Lan Sinh, hiện giờ anh không có hôn ước cũng không có bất kỳ đối tượng sống chung nào chứ?"
"Qua Việt Tú..."
"Trả lời tôi!"
"Qua Việt Tú..."
"Trả lời mau lên."
"Phải, hiện giờ Cố Lan Sinh không có bất kỳ hôn ước cũng không có bất kỳ đối tượng sống chung nào."
Cô gật đầu.
Sau đó cúp điện thoại.
Một chiếc xe buýt đến bến, có một trạm dừng trêи tuyến đường này.
Qua Việt Tú lên xe.
Trêи đường đến trạm xe kế tiếp xảy ra một chuyện nhỏ, bác tài bảo cô đưa tiền, nhưng trêи người cô bây giờ không có một xu dính túi, cô chỉ có thẻ, cô cởi đồng hồ đeo tay đưa cho bác tài xế, bác tài xế lắc đầu một cách bất lực ra hiệu cho cô tìm chỗ ngồi xuống.
Cô xuống xe, vào trạm xe buýt.
Trạm xe công cộng hiện lên thông báo: còn 15 phút nữa sẽ có một chuyến xe cuối đến San Francisco, xin hãy hoàn thành thủ tục mua vé xe. Qua Việt Tú thành công lên chuyến xe cuối cùng đến San Francisco vào giây cuối cùng
Qua Việt Tú gọi điện cho Cố Lan Sinh, cô nói với Cố Lan Sinh rằng tôi muốn gặp anh.
Cố Lan Sinh hỏi cô thông tin chuyến xe của cô.
Vừa mới cúp điện thoại thì chuông lại reo lên.
Nhìn tên người gọi nhấp nháy trêи màn hình, cô cứ nhìn, nhìn mãi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cứ để mặc chuông điện thoại reo cũng không phải là cách, trong xe còn có những hành khách khác, nhưng cuộc điện thoại này cô không thể nhận được, bây giờ Qua Việt Tú ngay cả dũng khí nghe giọng nói của Tống Du Liệt cũng không dám.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô kéo cửa kính xe ra, chỗ cô ngồi ở ghế đầu, cô không cần biết điện thoại ném về phía nào, phải ném nó đi thật xa. Như vậy, cô sẽ không còn phải nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo nữa.
"Quả mâm xôi ngọt ngào của em" đang nhấp nháy trêи màn hình bầu trời đầy sao.
Cô nhìn kĩ một lần.
Giơ tay lên.
Tiếng chuông cùng tên hiển thị trêи màn hình vạch một đường cong rơi xuống giữa đêm đen.
Cô nhìn về phía chân trời, cười một tiếng. Cười đến nỗi chẳng nhận ra bản thân nữa
Giờ phút này, vị thần số mệnh vĩ đại trêи những đám mây kia nhất định đang mỉm cười rạng rỡ.
Qua Việt Tú đã thỏa hiệp rồi, bây giờ Qua Việt Tú rất ngoan.
Cô ấy đã trở nên rất ngoan ngoãn rồi, nhìn xem, mọi chuyện trở nên thuận lợi biết bao.
Một xu dính túi cũng không có mà vẫn được lên xe buýt, giây cuối cùng còn bắt kịp chuyến xe cuối cùng, những điều này đang nói cho cô biết đây chính là phần thưởng cho sự vâng lời của cô.
Con à, con là một bệnh nhân tâm thần, con đừng theo đuổi những thứ nên thuộc về người bình thường, ví dụ như... hạnh phúc.
Như là cùng người con yêu thương chung sống hạnh phúc cả đời.
Con à, những thứ ấy không thuộc về con.
Con à, con là đứa trẻ đầy khiếm khuyết tạo hóa cố ý tạo ra.
Có khiếm khuyết mới càng làm nổi bật sự hoàn mỹ của người khác.
Đầu cô chôn thật sâu vào đầu gối, tiếng cười biến thành tiếng khóc rấm rức.
Đến San Francisco đã là rạng sáng.
Khi cô bước vào làn đường cho khách đi bộ, Qua Việt Tú nghe thấy đài phát thanh đang nhắc cô đến một khu vực nào đó. Cô đi theo khu vực đài phát thanh nhắc nhở, Qua Việt Tú nhìn thấy Cố Lan Sinh.
Trong tay Cố Lan Sinh đang cầm một chiếc áo bông quê mùa lớn.
Nhưng chiếc áo bông quê mùa lớn này rất ấm áp.
Cố Lan Sinh sống ở khu vực Sunset District, lúc đẩy cánh cửa kia ra đã là rạng sáng 2 giờ 40 phút.
Không gian rộng như vậy chỉ có cô và anh, giữa ánh sáng le lói, hai người nhìn nhau.
"Nhất định là bây giờ em đang rất mệt mỏi." Anh nhỏ giọng hỏi cô.
Cô gật đầu.
"Bây giờ em cần một ly sữa bò nóng, và cả... bánh bao dưa chua mới ra lò."
Cắn một miếng bánh bao dưa chua mới ra lò, bánh bao dưa chua nóng hổi khiến Qua Việt Tú muốn rơi nước mắt.
Cô lấp đầy bụng.
Tiếp theo...
"Tiếp theo em cần tắm một bồn đầy nước nóng và ngả người trêи một chiếc giường lớn mềm mại."
Giờ phút ấy, bác sĩ Cố đã biến thành một nhà ảo thuật.
Cô tiến về phía trước một bước, cô ôm anh, sau đó lại thở dài.
Cô than vãn: "Cố Lan Sinh, cuộc điện thoại kia đã biến anh trở thành một kẻ xui xẻo."
Đúng vậy, lúc ấy, khi cô và cái bóng của mình đang nói chuyện với nhau, Cố Lan Sinh không gọi cuộc điện thoại kia thì tốt biết bao, rất mau thôi Cố Lan Sinh sẽ biết cuộc gọi kia đã biến anh trở thành một kẻ xui xẻo.
Sau khi tắm nước nóng xong, cô thay bộ quần áo thoải mái, đèn cũng lười bật, Qua Việt Tú ngã lên giường một cái.
Cuối cùng cô có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Qua Việt Tú ngủ một mạch đến chiều tối hôm sau.
Hoàng hôn San Francisco chẳng khác gì hoàng hôn ở Los Angeles, nhưng nếu quan sát kỹ thì lại chẳng giống tí nào. Sắc trời hoàng hôn Los Angeles tựa như màu hoàng kim, còn sắc trời hoàng hôn San Francisco dường như trầm hơn, giống màu trà ấm.
Tay cô đặt lên trái tim mình, giống như tối qua, tĩnh lặng không một tiếng động.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để ngẩn ngơ.
Lúc này, Qua Việt Tú mới nhìn rõ bộ quần áo mà Cố Lan Sinh đưa cho cô tối qua, vừa rộng lại vừa to, xem ra xíu nữa muốn sử dụng mỹ nhân kế với bác sĩ Cố e là khó.
Sau khi cô rửa mặt chải đầu xong, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa, còn ai vào đây nữa.
Cố Lan Sinh đến mời khách xuống cùng ăn tối.
Đây nhà nhà anh trai Cố Lan Sinh, là ngôi nhà ba tầng theo phong cách Mỹ, tường sơn màu xám nhạt, nóc nhà sơn màu xám đậm.
Phòng ăn và sân thượng thiết kế theo phong cách mở, 1/3 chiếc bàn ăn hình chữ nhật dài ra đến sân thượng, hai góc sân thượng đặt hai cây thông Noel.
Có hai người một thấp một cao đứng dưới cây thông Noel bên trái đang nhìn nhau cười.
Người cao cao kia chắc là Cố Uyên Trí - anh trai Cố Lan Sinh, còn người thấp thấp kia...
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
"Em là Cố Hàng, em là con bố Cố Uyên Trí, là cháu của chú nhỏ Cố Lan Sinh." Thằng bé cao chừng một mét rưỡi đến trước mặt Qua Việt Tú, đưa tay ra.
Bữa tối bắt đầu, bữa ăn thịnh soạn thế này do một tay anh trai Cố Lan Sinh chuẩn bị.
Theo lời của Cố Lan sinh, cả nhà chỉ có mình cô là phụ nữ, thế là cái đĩa của cô chưa bao giờ trống trơn, bởi vì bạn nhỏ Cố Hàng tiếp đãi khách rất nhiệt tình.
Chút nữa sẽ làm chuyện có lỗi nên khi đối mặt với hai vị chủ nhà nhiệt tình như vậy khiến Qua Việt Tú áp lực nhân đôi, cô cố gắng cười tươi nhưng biểu cảm lại cứng đờ.
Cuối cùng, họ gắp cái gì vào đĩa của cô thì cô ăn cái đấy.
Ăn tối xong, Cố Lan Sinh dẫn cô đến phòng của anh, mở máy tính ra.
Mấy website thịnh hành của California đều đưa tin tức Hạ Yên bị hôn mê khẩn cấp phải đưa đến bệnh viện ở trang đầu. Địa điểm Hạ Yên bị ngất xỉu là ngay trong phòng làm việc của mình, thời gian bà được đưa đến bệnh viện là khoảng sáu giờ chiều hôm qua.
Tối hôm qua, lúc Qua Việt Tú đi thì Hạ Yên vẫn còn ở trong phòng làm việc.
Nói như vậy, sau khi cô đi chưa được bao lâu thì Hạ Yên rơi vào tình trạng hôn mê.
Nguyên nhân Hạ Yên hôn mê là do não bộ bị kϊƈɦ thích nghiêm trọng dẫn đến ngất xỉu, may là nhân viên trực ban phát hiện ra, nếu không thì hậu quả rất khôn lường.
Dì nhỏ của cô thì bị đả kϊƈɦ cái gì chứ.
Trêи website còn đưa tin trong lúc đưa đến bệnh viện, tim Hạ Yên xuất hiện tình trạng ngừng đập trong vòng 5 giây, may thay được chạy chữa kịp thời, đến giờ Hạ Yên đã qua cơn nguy hiểm.
Mấy tấm hình tiếp theo, Qua Việt Tú còn nhìn thấy ảnh mình và Tống Du Liệt, cô bị chụp ở bãi đỗ xe, đó là ảnh cắt từ camera giám sát ở bãi đỗ xe, tuy rằng ảnh không rõ nhưng phàm là người quen cô chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô ngay, nghe nói đây là bức ảnh cảnh sát tìm được khi đang điều tra .
Bảo vệ ở cửa khai rằng chính mắt ông ta thấy một cô gái trẻ tuổi vào văn phòng cùng Hạ Yên. Dựa theo lời khai của bảo vệ thì cô gái trẻ kia có vẻ tâm lý không được tốt lắm, cô gái trẻ đó rời đi một mình, khi cô gái trẻ kia đi rồi thì không lâu sau đó nhân viên trực ban phát hiện Hạ Yên đang bất tỉnh nhân sự.
Đáng tiếc bây giờ Qua Việt Tú không còn tâm trạng đâu mà đi đoán dì nhỏ của cô đang diễn vở kịch gì.
Cô nhìn xuống hình ảnh cuối cùng.
Đó là bức ảnh chụp ở hành lang bệnh viện của Hạ Yên, Tống Du Liệt mặc chiếc áo khoác dài tối màu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Chú thích hình ảnh là CEO SN Energy đang từ chối mọi câu hỏi liên quan đến mẹ mình.
Mấy trăm người dân được Hạ Yên giúp đỡ đem hoa tươi và thiệp chúc đến đặt ở cửa bệnh viện, một số đoàn thể người Hoa còn tổ chức hoạt động cầu nguyện cho Hạ Yên.
"Em trực tiếp đi từ đó đến đây à?" Cố Lan Sinh chỉ vào hình ảnh phòng làm việc của Hạ Yên.
Cô gật đầu.
Đêm qua toàn bộ dân chúng phố người Hoa đều bàn tán sôi nổi về chuyện này, mọi người còn đoán già đoán non xem cô gái thần bí kia là ai.
Nhưng sáng nay trợ lý của Hạ Yên đã đưa ra thông báo đính chính, nguyên nhân bà hôn mê là do quá mệt mỏi và áp lực, không liên quan gì đến cô gái trẻ kia, những câu chuyện bàn tán về cô gái trẻ thần bí kia giảm hẳn, vì thế, chỉ còn mấy website giữ lại hình của cô gái trẻ tuổi kia. Cố Lan Sinh kể với cô.
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Ảnh của em cũng sẽ nhanh chóng được gỡ xuống."
Cô nhìn Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh cũng đang nhìn cô.
"Anh gọi điện cho bạn nhờ giúp đỡ, bạn anh nói đã có người đi trước một bước gỡ ảnh của em xuống rồi.", anh dừng một lát "Anh đoán chắc là em họ của em sai người gỡ ảnh xuống."
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cô quay đầu đi chỗ khác, sắc trời đã tắt rồi.
Rất nhanh, màn đêm sẽ phủ xuống.
Lúc này Qua Việt Tú hi vọng rằng đêm đen sẽ đến nhanh hơn một chút, nhưng trong lòng lại không muốn màn đêm kia đến.
Ánh mắt cô tập trung vào vệt sáng le lói cuối cùng, chờ đến khi vệt sáng kia bị bóng đêm nuốt chửng.
Cô nhỏ giọng nói: "Cố Lan Sinh, chờ đến khi trời tối, tôi sẽ cho anh xem một thứ."
"Qua Việt Tú..."
Cô không nhìn Cố Lan Sinh, đưa tay ra hiệu bảo anh yên lặng.
Cuối cùng vệt sáng kia cũng bị màn đêm nuốt chửng.
Trời tối rồi.
Cô kéo tay Cố Lan Sinh, dẫn anh đến phòng cô ngủ lúc nãy, để anh đứng ngoài cửa phòng, bắt anh không được nhúc nhích, đợi năm phút sau lại mở cửa phòng.
Cô đóng cánh cửa kia lại, Cố Lan Sinh ở bên ngoài, Qua Việt Tú ở trong phòng.
Cô mượn ánh sáng tờ mờ, kéo rèm cửa thật kín, sau khi đã xác nhận rằng không có một tia sáng nào lọt vào nữa, tay cô run rẩy lấy túi hồ sơ dưới gối đầu mà Hạ Yên đưa cho cô.
Cô ngồi xuống thảm, đặt túi hồ sơ trước mặt.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Tiếng mở cửa khẽ khàng vang lên, rồi lại vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
"Đừng bật đèn."
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt cô.
Qua Việt Tú vỗ lên thảm, Cố Lan Sinh ngồi đối diện theo ý cô.
Qua khoảng một phút sau, Qua Việt Tú mới nặn ra thành tiếng:
"Cố Lan Sinh, trêи thế giới này có một số chuyện không thích hợp nói ở nơi có ánh sáng, bởi vì không được phép, từ pháp luật cho đến luân thường đạo lý, thậm chí kể cả anh, cả tôi. Thứ chấp nhận nó chỉ có thể là bóng tối. Ví dụ như câu chuyện mà tôi sắp kể cho anh."
Tiếp theo, câu chuyện mà Qua Việt Tú kể cho Cố Lan Sinh nên bắt đầu từ đâu?
Cô nhìn những mảnh vụn màu đen đến sững sờ, nhìn chúng khuếch tán rồi lại nhìn chúng tụ lại.
Quá khứ như đồng hồ cát chảy xuôi.
Đôi giày ba lê đỏ đối diện với đôi xăng đan lộ năm đầu ngón chân.
Nước mắt cô chảy ra khỏi khóe mắt.
Tống Du Liệt, em nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, rất rõ ràng.
Câu chuyện Qua Việt Tú sắp kể cho Cố Lan Sinh có lẽ nên bắt đầu từ đôi giày ba lê đỏ và đôi xăng đan lộ đầu ngón chân.
Giờ phút ấy, câu chuyện xưa như dòng nước chảy róc rách.
Kỳ quái là hồi tưởng lại những năm tháng ấy, cô tuyệt nhiên không thấy hổ thẹn với lương tâm một chút nào.
Cô làm sao vậy, cô bị sao thế?
Chẳng lẽ, cô thật sự đúng là một con quái vật?
Rất nhanh đã đến đoạn cô ép Tống Du Liệt hôn mình, đoạn này cô nên cảm thấy hổ thẹn mới đúng.
Nhưng cô vẫn không thấy hổ thẹn.
Cô tiếp tục kể.
Đầu cô chôn sâu vào đầu gối, bả vai không ngừng run rẩy, run rẩy... không biết đây là thiên đường hay là địa ngục nữa.
Câu "Đã kể xong chuyện xưa chưa?", vừa xa lại vừa gần.
Cô vội vàng ngẩng đầu.
Đôi mắt chỉ thấy bóng đêm.
Giữa những mảnh vụn của vật thể đen, dường như có một đôi mắt đang nhìn cô chăm chú.
Giống như gọi linh hồn về chốn cũ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Chuyện xưa đã kể xong chưa? Qua Việt Tú kể chuyện xưa cho Cố Lan Sinh đã xong chưa? Cô cũng không rõ nữa, vì vậy cô hỏi Cố Lan Sinh cô kể chuyện đến đâu rồi?
Vừa mở miệng, Qua Việt Tú bị chính giọng nói của mình dọa cho hoảng sợ, giọng cô khản đặc.
Xem ra cô đã nói rất nhiều rất nhiều, những lời này cộng lại chắc là còn nhiều hơn lời cô nói từ lúc mới sinh ra đến nay.
Chỉ là, cô đã kể xong chuyện xưa chưa? Câu chuyện xưa ấy đã kể đến đâu rồi?
"Bắt đầu từ đôi giày ba lê đỏ và đôi xăng đan lộ đầu ngón chân, em đã kể đến đoạn em ném chiếc điện thoại đi trêи đường từ Los Angeles đến San Francisco, rồi đến lúc ở nhà ga thì gặp Cố Lan Sinh đang cầm một chiếc áo bông quê mùa cực lớn, quê mùa nhưng rất ấm áp." Cố Lan Sinh trả lời.
Ừm, vậy là đã kể gần xong.
"Câu chuyện còn nhắc đến, đêm bình an, Cố Lan Sinh gọi điện cho Qua Việt Tú thì bị tên nhóc đi đôi xăng đan thò năm đầu ngón chân nghe được, tên nhóc kia rất tức giận. Sau đó tên nhóc đi đôi xăng đan thò năm đầu ngón chân còn liên tục nhập sai mật mã phòng của Qua Việt Tú, rốt cuộc đến lần thứ năm mới nhập chính xác."
Trong bóng tối, Qua Việt Tú không có cách nào nhìn biểu cảm của Cố Lan Sinh khi đang nói những lời này.
Bây giờ cô đã mệt mỏi đến cùng cực rồi, cô không muốn phân tích giọng điệu của Cố Lan Sinh khi nói những nói này là thế nào nữa.
Cô ôm đầu, chết tiệt, tại sao cô lại kể chi tiết như vậy chứ, dám chắc là không chỉ dừng tại đó.
Chỉ có điều nếu Cố Lan Sinh chốc nữa từ chối cô, có lẽ trong lòng cô sẽ dễ chịu được phần nào.
Đúng rồi, đã nghe xong chuyện xưa rồi, không biết Cố Lan Sinh có hiểu được ý đồ của cô không, cũng không biết cô có kể cái đoạn mình nói chuyện với cái bóng của mình ở trạm xe khi nhận được cuộc gọi của Cố Lan Sinh không.
Vấn đề này, cô không thể không hỏi Cố Lan Sinh.
"Kể rồi."
Kể rồi? Vậy là được rồi, vậy là được rồi.
Sau đó...
"Cố Lan Sinh, anh nghe hiểu đúng không?"
"Ừ."
Nghe hiểu rồi.
Cô nhếch miệng, mặt dày dõng dạc nói: "Cố Lan Sinh, anh thật may mắn, bởi vì cuộc gọi của anh mà Qua Việt Tú đã nảy sinh ý định muốn gả cho anh."
Cố Lan Sinh dùng sự im lặng đáp lại.
Cô thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem đây không phải là may mắn thì là gì, Cố Lan Sinh, anh có muốn kết hôn với Qua Việt Tú không?"
Cố Lan Sinh, xin hãy ở bên Qua Việt Tú.
Cô cũng không thể lại đi từ đầu thế giới này đến đầu kia thế giới nữa. Nói dễ nghe thì đó là chuyến du lịch vòng quanh trái đất, mở mang tri thức, khó nghe là kẻ lang thang, ngày qua ngày, ghế băng trêи công viên hay căn hộ xa hoa thật ra ý nghĩa cũng giống nhau, cô cần một bến cảng để nghỉ ngơi.
Vẫn im lặng.
Lúc này Qua Việt Tú không còn dũng khí mở miệng nói chuyện nữa.
Trong bóng đêm, đồng hồ chạy tích tắc.
Tiếng gọi "Qua Việt Tú" như gần lại như xa.
"ừm"
Cố Lan sinh hỏi cô, tên nhóc đi đôi xăng đan thò năm đầu ngón chân trong câu chuyện cô kể ấy có phải là Tống Du Liệt không?
Thì ra, cái tên Tống Du Liệt chưa từng xuất hiện trong câu chuyện xưa mà Qua Việt Tú kể cho Cố Lan Sinh nghe.
Cô gật đầu.
"Em điên rồi, đó là em họ của em, em điên thật rồi. Tống Du Liệt cũng điên rồi. Các người đều điên hết cả rồi."
Lời của Cố Lan Sinh đánh thẳng vào màng nhĩ cô khiến tai cô ong ong choáng váng.
Cô bình tĩnh lại...
Nở một nụ cười sầu thảm.
Xem ra cô vẫn biết hổ thẹn với lương tâm.
Cô đặt túi hồ sơ trước mặt Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh, cái này còn nát hơn nhiều.
"Cố Lan Sinh, anh cần xem cái này một chút." Cô cúi đầu, nói.
Nói thì rất khảng khái nhưng đến khi Cố Lan Sinh muốn xem túi hồ sơ thì cô giữ chặt nó lại .
Cố Lan Sinh vẫn xem túi hồ sơ, nhưng cô để anh đến phòng khác xem.
Đóng cửa lại.
Cố Lan Sinh đi rồi.
Qua Việt Tú ngồi lẻ loi trong bóng tối.
Tác giả :
Tg Loan