Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi
Chương 9: Nụ hôn đầu tiên từ người xa lạ
Edit: Ngân Đường
Beta: Sally
“Ly vương, cẩn thận!" Thiếu Ly quát to một tiếng, tuy rằng phóng phi đao chỉ là một tiểu hài tử mười mấy tuổi nhưng lực đạo tuyệt đối không đơn giản.
Lại thấy nam tử đẹp đẻ xuất một độ cung hoàn mỹ trên không trung, quả đấm thu hết phi đao trong tay, cả người như diều bay tới chỗ Tri Nhã.
Động tác ưu nhã lại nhanh gọn. Tri Nhã không có xoay người, chỉ cảm thấy bên tai xẹt qua trận gió, trong nháy mắt thân ảnh dời đi rất mạnh, nam tử lại thưởng trước một bước, hai tay chế trụ đầu Tri Nhã.
Gương mặt tà mị của nam nhân phóng đại trước mắt, Tri Nhã nhất thời ngẩn ra, ôn nhuận hôn vào gò má của nàng.
Dường như cánh điệp nhẹ nhàng xẹt qua, mùi hương nhẹ nhàng. Nam tử tươi cười thật đẹp: “Đây coi là nghiêm phạt ngươi ám toán ta!"
Sắc mặt lạnh nhạt của Tri Nhã lại kịch biến, không phải nàng chưa từng gặp qua loại tình huống này, nam tử này quá ghê tởm!
Thân thể mạnh lui về phía sau, thân thể nho nhỏ nhảy lên một cái, xông thẳng vào mạch máu nam tử, nàng cho tới bây giờ đều không phải là người tốt lành gì, người đắc tội nàng chỉ có chết!
Nhưng không nghĩ nam tử động tác nhanh hơn, song quyền tương giao. Thân ảnh nho nhỏ như gió xoáy, công kích chặt chẽ. Nhưng thân ảnh nam tử nhẹ nhàng càng phát ra ưu nhã, chuẩn xác vòng qua tất cả công kích.
Công kích vừa lui vừa thủ, trong mắt Tri Nhã lóe lên kinh ngạc, nam tử này tuyệt đối là người thâm tàng bất lộ, vốn phẫn nộ trong nháy mắt biến thành khiêu chiến.
Yêu mị nam tử khóe môi cong lên, nhìn thấu ý đồ Tri Nhã, thả chậm động tác.
Lưỡng đạo thân ảnh ở sân huấn luyện càng đánh càng mãnh liệt.
Hiên Viên Thành đã triệt để ngây ngốc đứng tại chỗ, lực đạo là hắn học vài năm cũng chưa chắc đạt tới!
Lá cây rơi đầy đất, Tri Nhã chợt giơ lên một chân, nam tử trở tay giữ chân Tri Nhã lại. Nhưng không nghĩ cái chân còn lại của Tri Nhã nhất thời đá lên, cả người lộn trên không trung, vững vàng rơi xuống đất.
“Ngừng ——" Sở Thiếu Ly không đợi nữa, nhẹ thân nhảy chắn hai người. “Ly Vương gia, bớt giận! Tri Nhã nhanh xin lỗi!" Hắn nào biết từng chiêu Tri Nhã đều hạ độc thủ. Nếu như Ly vương tức giận, hậu quả nghĩ tới là không chịu nổi.
Lá khô rơi xuống, dường như không có cơ hội tung cánh bay.
Tri Nhã dừng động tác lại, nhưng không làm theo lời Sở Thiếu Ly, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Ly vương. Đôi mắt lãnh liệt, không chút ôn độ.
“Ngươi là Ly vương Hiên Viên Uyên?"
“Ngươi là thừa tướng thiên kim Phượng Tri Nhã?"
Đối thoại lạnh lùng tới cực điểm, mâu quang hai người quấn quít, tương hỗ giằng co.
Áp lực vô hình hóa thành phi long giận dữ lẩn quẩn ở giữa hai người, ai thắng ai thua, đều có định.
Tri Nhã đột nhiên nhấc chân lên, đi tới Uyên trước mặt Hiên Viên. “Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?" Mắt cùng mắt tương đối: “Dám lỗ mảng với ta, còn chưa tới mấy người!" Lạnh lùng cuồng vọng từ môi anh đào phun ra. Khí phách hoàn toàn bất đồng với tuổi tác này.
“Dám nói với ta như vậy, cũng không có mấy người!" Hiên Viên Uyên tà mị cúi người, hơi thở ấm áp phà vào mặt Tri Nhã.
Tri Nhã ngửa đầu cười yếu ớt, trong mắt nhìn Hiên Viên Uyên đầy khiêu khích, môi mềm mại rõ ràng đọc nhấn rõ từng chữ.
“Nghe đồn Hiên Viên Ly vương là thúc của Thập Thất Hiên Viên đế, năm ấy mười hai tuổi giúp tiên đế đoạt đi Trường Giang và Hoàng Hà! Mười lăm tuổi giúp Hiên Viên đế đăng cơ! Hai mươi tuổi tay cầm cờ dẫn năm mươi vạn đại quân, ta nói đúng không?"
“Đúng!" Đôi mắt Hiên Viên Uyên lộ tà mị. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt trẻ con, lại gây cho người cảm giác mười phần khí phách.
Tri Nhã nhếch môi, tiểu thân thể đứng thẳng: “Ngươi rất lợi hại, ta nhớ kỹ ngươi." Nàng cũng không phủ nhận người khác cường đại, bây giờ nàng cũng không phải đối thủ của Hiên Viên Uyên. “Lần sau không cần ngươi nhường ta!"
Nhìn Tri Nhã xoay người rời đi, Hiên Viên Uyên sờ sờ môi, ôn mềm lưu lại ở bên môi. Hai tròng mắt ám tử quang mang dần dần ẩn lui xuống.
Phượng Tri Nhã, lâu như vậy không gặp, nàng trưởng thành so với ta tưởng tượng rất nhiều.
Vậy là, đã đến lúc phải giữ nàng lại.
Beta: Sally
“Ly vương, cẩn thận!" Thiếu Ly quát to một tiếng, tuy rằng phóng phi đao chỉ là một tiểu hài tử mười mấy tuổi nhưng lực đạo tuyệt đối không đơn giản.
Lại thấy nam tử đẹp đẻ xuất một độ cung hoàn mỹ trên không trung, quả đấm thu hết phi đao trong tay, cả người như diều bay tới chỗ Tri Nhã.
Động tác ưu nhã lại nhanh gọn. Tri Nhã không có xoay người, chỉ cảm thấy bên tai xẹt qua trận gió, trong nháy mắt thân ảnh dời đi rất mạnh, nam tử lại thưởng trước một bước, hai tay chế trụ đầu Tri Nhã.
Gương mặt tà mị của nam nhân phóng đại trước mắt, Tri Nhã nhất thời ngẩn ra, ôn nhuận hôn vào gò má của nàng.
Dường như cánh điệp nhẹ nhàng xẹt qua, mùi hương nhẹ nhàng. Nam tử tươi cười thật đẹp: “Đây coi là nghiêm phạt ngươi ám toán ta!"
Sắc mặt lạnh nhạt của Tri Nhã lại kịch biến, không phải nàng chưa từng gặp qua loại tình huống này, nam tử này quá ghê tởm!
Thân thể mạnh lui về phía sau, thân thể nho nhỏ nhảy lên một cái, xông thẳng vào mạch máu nam tử, nàng cho tới bây giờ đều không phải là người tốt lành gì, người đắc tội nàng chỉ có chết!
Nhưng không nghĩ nam tử động tác nhanh hơn, song quyền tương giao. Thân ảnh nho nhỏ như gió xoáy, công kích chặt chẽ. Nhưng thân ảnh nam tử nhẹ nhàng càng phát ra ưu nhã, chuẩn xác vòng qua tất cả công kích.
Công kích vừa lui vừa thủ, trong mắt Tri Nhã lóe lên kinh ngạc, nam tử này tuyệt đối là người thâm tàng bất lộ, vốn phẫn nộ trong nháy mắt biến thành khiêu chiến.
Yêu mị nam tử khóe môi cong lên, nhìn thấu ý đồ Tri Nhã, thả chậm động tác.
Lưỡng đạo thân ảnh ở sân huấn luyện càng đánh càng mãnh liệt.
Hiên Viên Thành đã triệt để ngây ngốc đứng tại chỗ, lực đạo là hắn học vài năm cũng chưa chắc đạt tới!
Lá cây rơi đầy đất, Tri Nhã chợt giơ lên một chân, nam tử trở tay giữ chân Tri Nhã lại. Nhưng không nghĩ cái chân còn lại của Tri Nhã nhất thời đá lên, cả người lộn trên không trung, vững vàng rơi xuống đất.
“Ngừng ——" Sở Thiếu Ly không đợi nữa, nhẹ thân nhảy chắn hai người. “Ly Vương gia, bớt giận! Tri Nhã nhanh xin lỗi!" Hắn nào biết từng chiêu Tri Nhã đều hạ độc thủ. Nếu như Ly vương tức giận, hậu quả nghĩ tới là không chịu nổi.
Lá khô rơi xuống, dường như không có cơ hội tung cánh bay.
Tri Nhã dừng động tác lại, nhưng không làm theo lời Sở Thiếu Ly, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Ly vương. Đôi mắt lãnh liệt, không chút ôn độ.
“Ngươi là Ly vương Hiên Viên Uyên?"
“Ngươi là thừa tướng thiên kim Phượng Tri Nhã?"
Đối thoại lạnh lùng tới cực điểm, mâu quang hai người quấn quít, tương hỗ giằng co.
Áp lực vô hình hóa thành phi long giận dữ lẩn quẩn ở giữa hai người, ai thắng ai thua, đều có định.
Tri Nhã đột nhiên nhấc chân lên, đi tới Uyên trước mặt Hiên Viên. “Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?" Mắt cùng mắt tương đối: “Dám lỗ mảng với ta, còn chưa tới mấy người!" Lạnh lùng cuồng vọng từ môi anh đào phun ra. Khí phách hoàn toàn bất đồng với tuổi tác này.
“Dám nói với ta như vậy, cũng không có mấy người!" Hiên Viên Uyên tà mị cúi người, hơi thở ấm áp phà vào mặt Tri Nhã.
Tri Nhã ngửa đầu cười yếu ớt, trong mắt nhìn Hiên Viên Uyên đầy khiêu khích, môi mềm mại rõ ràng đọc nhấn rõ từng chữ.
“Nghe đồn Hiên Viên Ly vương là thúc của Thập Thất Hiên Viên đế, năm ấy mười hai tuổi giúp tiên đế đoạt đi Trường Giang và Hoàng Hà! Mười lăm tuổi giúp Hiên Viên đế đăng cơ! Hai mươi tuổi tay cầm cờ dẫn năm mươi vạn đại quân, ta nói đúng không?"
“Đúng!" Đôi mắt Hiên Viên Uyên lộ tà mị. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt trẻ con, lại gây cho người cảm giác mười phần khí phách.
Tri Nhã nhếch môi, tiểu thân thể đứng thẳng: “Ngươi rất lợi hại, ta nhớ kỹ ngươi." Nàng cũng không phủ nhận người khác cường đại, bây giờ nàng cũng không phải đối thủ của Hiên Viên Uyên. “Lần sau không cần ngươi nhường ta!"
Nhìn Tri Nhã xoay người rời đi, Hiên Viên Uyên sờ sờ môi, ôn mềm lưu lại ở bên môi. Hai tròng mắt ám tử quang mang dần dần ẩn lui xuống.
Phượng Tri Nhã, lâu như vậy không gặp, nàng trưởng thành so với ta tưởng tượng rất nhiều.
Vậy là, đã đến lúc phải giữ nàng lại.
Tác giả :
An Nhược Ẩn