Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu
Chương 66-4: Ba ngàn dòng nước, chỉ cần một gáo (4)
Edit: Sóc Fsk
Beta: Tiểu Nguyệt Dương
“A… Vương làm sao có thể xử tử cô cơ chứ? Xem lần này hắn gấp gáp rối loạn thế nào kìa." Quỳnh uyển nghi kì quái nói, dễ nhận ra trong giọng nói có lẫn chút chua xót.
Uất Trì Nghiên San đắc ý, “Đấy là bản lĩnh của ta!" Cũng là lợi thế của nàng.
Nàng dám cược Hoàng Phủ Nhiễm Phong sẽ không dễ dàng vứt bỏ công cụ đối phó với Hoàng Phủ Vũ Trạch như nàng đâu!
Quả nhiên, sắc mặt Quỳnh uyển nghi khó coi hơn hẳn, vô cùng ghen tị, nhưng lại không dám đối nghịch, dù sao thì để hoàn thành nhiệm vụ, cô ta chỉ có thể trông cậy vào nàng.
“Đúng rồi, hai nữ nhân kia thế nào?" Đương nhiên là Tĩnh phi và Huyên phi.
Lúc trước nàng tự lấy thân mình làm mồi nhử, có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim, không chỉ làm cho Lâu Thư Nhã bại lộ, còn khiến hai nữ nhân kia quay sang đối chọi gay gắt với nhau.
Quỳnh uyển nghi đắc ý cười: “Ta làm việc thì cô cứ yên tâm, hai ả đó càng đấu càng vui kia kìa."
“Ừ, cô cứ dội vào bọn họ thêm chút lửa, cho thoải mái cắn nhau đi, đừng dư thừa tinh lực quay sang đối phó ta, làm hỏng kế hoạch là được."
“Ta biết rồi." Quỳnh uyển nghi thản nhiên gật đầu, nói: “Xong chuyện rồi thì ta đi đây. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên kia sẽ nhanh chóng ra chỉ thị đấy."
Nói xong, Quỳnh uyển nghi tựa như ma quỷ lướt ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một chút bóng tàn.
Nhìn ánh nến lóe sáng, Uất Trì Nghiên San nhịn không được thở dài.
Tóm lại, nàng tính kế tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân mình.
Nàng vốn định buông tha cho Lâu Thư Nhã, chỉ khổ nỗi, nàng ta lại không muốn buông tha cho mình.
Vốn đã không phải hạng người thiện lương gì, nếu người ta đã một lòng muốn dồn mình vào chỗ chết, sao mình lại không phản kích cơ chứ?
Vì thế, nàng quyết định tương kế tựu kế, dựng nên màn kịch trúng độc, mà người đưa thuốc giải kia đương nhiên cũng đã được an bài sẵn từ đầu.
Quyết định như vậy không chỉ vì giải quyết Lâu Thư Nhã. Kích thích Vũ Trạch, để chàng thấy rõ tình cảm bản thân, đồng thời bức phụ thân phải rời kinh đến bên này mới là mục đích chính.
Hoàng Phủ Nhiễm Phong cũng không cho nàng nhiều thời gian, sớm hay muộn cũng phải đối chọi với gã. Đến lúc đó, phụ thân nhất định sẽ nguy hiểm. Băn khoăn đến an nguy của phụ thân cũng khiến hành động của nàng bị bó buộc.
Nàng không muốn làm tổn thương Vũ Trạch, không muốn phản bội hắn, không muốn quay con đường hủy diệt kiếp trước nữa. Nhưng nàng cũng tuyệt đối không để phụ thân vì nàng mà chịu bất trắc.
Đáng tiếc, phụ thân không muốn rời xa nơi mẫu thân nằm xuống, cho nên chỉ luôn một mình gác kiếm, canh giữ chốn đó mà thôi.
Hy vọng một ngày nào đó phụ thân biết được chân tướng vụ việc sẽ không trách nàng, còn cả Vũ Trạch, Nhiễm Trần, Uyển Quân, Khởi Lăng…
Làm mọi người kinh hoảng hay lừa gạt sự quan tâm như thế không phải là mong muốn của nàng, nhưng nếu có thể làm lại, nàng vẫn sẽ chọn như vậy.
Bị buộc rơi vào bước đường cùng, ngoại trừ phản kích, trí tử hồi sinh, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Về phần Quỳnh uyển nghi và mấy nữ nhân có mưu đồ khác, không phải nàng không muốn giải quyết, mà do trước mắt còn chưa một vùng đất phong nho nhỏ thì có điểm gì hấp dẫn, đáng giá tranh đoạt như vậy.
Chỉ khi biết rõ điểm này, nàng mới có thể giải quyết ổn thỏa các phiền toái đươch. Nếu không xử lí tốt, có thể sẽ lại thêm những kẻ khác ẩn nấp tiến vào. Nếu vậy, không bằng hiện tại cứ đặt phiền toái ở nơi mình có thể kiểm soát được như hiện nay.
Nghĩ lại mới thấy, hóa ra kiếp trước Hoàng Phủ Nhiễm Phong vẫn còn đề phòng nàng. Có lẽ việc giết Vũ Trạch không phải là điều hắn thật sự mong muốn. Vậy rốt cuộc điều hắn muốn, hay nói đúng ra là các “Đại nhân vật" muốn, rốt cuộc là cái gì?
Đang chìm trong suy nghĩ, Hoàng Phủ Vũ Trạch tiến vào lúc nào, nàng cũng không hay biết. Đến khi hắn nhéo mũi đến nỗi không thở được, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
“Nghĩ gì mà bần thần cả người vậy?" Hiển nhiên là tâm tình Hoàng Phủ Vũ Trạch vô cùng tốt, nói đúng ra là, tâm tình mấy ngày hôm nay đều rất tốt, bước đi cũng nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Em đang suy nghĩ, đất phong của chúng ta chắc hẳn có bảo vật." Uất Trì Nghiên San nửa thật nửa giả nói.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mày khẽ cười, nói: “Hả? Nói thế là sao?"
“Nếu không có bảo vật thì sao hấp dẫn được nhiều yêu ma quỷ quái đến vậy?" Uất Trì Nghiên San cũng học hắn, nhíu mày cười khẽ.
“Xem ra nhỏ ngốc của ta đã biết không ít đâu." Hoàng Phủ Vũ Trạch ra vẻ phiền não, khe khẽ thở dài: “Hầy, nữ nhân quá thông minh là không được đâu nhé, thân là nam nhân, ta sẽ có áp lực rất lớn."
“Làm trò! Ý định xấu xa không đâu. Thông minh hơn chăng nữa cũng có thể vượt qua vị Vương vĩ đại của chúng ta sao?"
“Xem cái miệng dẻo ngọt của nàng kìa, để cô vương nếm thử xem nào, có phải vừa ăn mật hay không?"
Dứt lời, Hoàng Phủ Vũ Trạch cười cười tiến đến. Nhìn dáng vẻ cấp bách của hắn, Uất Trì Nghiên San không khỏi cười khanh khách ra tiếng. Hai người ngây thơ chơi trò mèo vờn chuột trên giường.
Tiếng cười dễ nghe không ngừng bay ra khỏi phòng, cung nhân canh giữ bên ngoài cũng thấy vui mừng theo, khóe môi đều nở nụ cười.
Về đám “yêu ma quỷ quái" hay “bảo vật" gì đó, hai người đều ăn ý không nhắc tới nữa. Không phải cố ý đề phòng đối phương, chỉ là, không muốn vì chút chuyện luẩn quẩn mà phá hỏng tâm tình. Chỉ cần trong lòng đều tự hiểu, không phải được rồi sao?
Dù sao, có những việc chưa chắc chắn, giờ nói ra thì có hơi sớm.
“Ha ha, Vũ Trạch, được rồi, đừng náo loạn nữa, em không thở nổi rồi."
“Nếu nàng không hôn ta, ta sẽ không tha đâu!" Chỉ chỉ cánh môi của mình, Hoàng Phủ Vũ Trạch bày ra dáng vẻ lưu manh.
Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ phát hiện tình cảm ngày càng sâu sắc. Trước mặt nàng, hắn đã ngày một vô lại hơn rồi. Đây là chuyện xấu hay chuyện tốt nhỉ?
Hầy, thật là hết cách với hắn mà!
Vì mong sớm thoát khỏi “nanh vuốt ma quỷ", Uất Trì Nghiên San ngượng ngùng chạm một cái lên cánh môi hắn. Ai ngờ, có người lập tức vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, còn vừa lòng chép miệng, “Ừm, quả là rất ngọt, không hổ là báu vật của cô vương."
Beta: Tiểu Nguyệt Dương
“A… Vương làm sao có thể xử tử cô cơ chứ? Xem lần này hắn gấp gáp rối loạn thế nào kìa." Quỳnh uyển nghi kì quái nói, dễ nhận ra trong giọng nói có lẫn chút chua xót.
Uất Trì Nghiên San đắc ý, “Đấy là bản lĩnh của ta!" Cũng là lợi thế của nàng.
Nàng dám cược Hoàng Phủ Nhiễm Phong sẽ không dễ dàng vứt bỏ công cụ đối phó với Hoàng Phủ Vũ Trạch như nàng đâu!
Quả nhiên, sắc mặt Quỳnh uyển nghi khó coi hơn hẳn, vô cùng ghen tị, nhưng lại không dám đối nghịch, dù sao thì để hoàn thành nhiệm vụ, cô ta chỉ có thể trông cậy vào nàng.
“Đúng rồi, hai nữ nhân kia thế nào?" Đương nhiên là Tĩnh phi và Huyên phi.
Lúc trước nàng tự lấy thân mình làm mồi nhử, có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim, không chỉ làm cho Lâu Thư Nhã bại lộ, còn khiến hai nữ nhân kia quay sang đối chọi gay gắt với nhau.
Quỳnh uyển nghi đắc ý cười: “Ta làm việc thì cô cứ yên tâm, hai ả đó càng đấu càng vui kia kìa."
“Ừ, cô cứ dội vào bọn họ thêm chút lửa, cho thoải mái cắn nhau đi, đừng dư thừa tinh lực quay sang đối phó ta, làm hỏng kế hoạch là được."
“Ta biết rồi." Quỳnh uyển nghi thản nhiên gật đầu, nói: “Xong chuyện rồi thì ta đi đây. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên kia sẽ nhanh chóng ra chỉ thị đấy."
Nói xong, Quỳnh uyển nghi tựa như ma quỷ lướt ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một chút bóng tàn.
Nhìn ánh nến lóe sáng, Uất Trì Nghiên San nhịn không được thở dài.
Tóm lại, nàng tính kế tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân mình.
Nàng vốn định buông tha cho Lâu Thư Nhã, chỉ khổ nỗi, nàng ta lại không muốn buông tha cho mình.
Vốn đã không phải hạng người thiện lương gì, nếu người ta đã một lòng muốn dồn mình vào chỗ chết, sao mình lại không phản kích cơ chứ?
Vì thế, nàng quyết định tương kế tựu kế, dựng nên màn kịch trúng độc, mà người đưa thuốc giải kia đương nhiên cũng đã được an bài sẵn từ đầu.
Quyết định như vậy không chỉ vì giải quyết Lâu Thư Nhã. Kích thích Vũ Trạch, để chàng thấy rõ tình cảm bản thân, đồng thời bức phụ thân phải rời kinh đến bên này mới là mục đích chính.
Hoàng Phủ Nhiễm Phong cũng không cho nàng nhiều thời gian, sớm hay muộn cũng phải đối chọi với gã. Đến lúc đó, phụ thân nhất định sẽ nguy hiểm. Băn khoăn đến an nguy của phụ thân cũng khiến hành động của nàng bị bó buộc.
Nàng không muốn làm tổn thương Vũ Trạch, không muốn phản bội hắn, không muốn quay con đường hủy diệt kiếp trước nữa. Nhưng nàng cũng tuyệt đối không để phụ thân vì nàng mà chịu bất trắc.
Đáng tiếc, phụ thân không muốn rời xa nơi mẫu thân nằm xuống, cho nên chỉ luôn một mình gác kiếm, canh giữ chốn đó mà thôi.
Hy vọng một ngày nào đó phụ thân biết được chân tướng vụ việc sẽ không trách nàng, còn cả Vũ Trạch, Nhiễm Trần, Uyển Quân, Khởi Lăng…
Làm mọi người kinh hoảng hay lừa gạt sự quan tâm như thế không phải là mong muốn của nàng, nhưng nếu có thể làm lại, nàng vẫn sẽ chọn như vậy.
Bị buộc rơi vào bước đường cùng, ngoại trừ phản kích, trí tử hồi sinh, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Về phần Quỳnh uyển nghi và mấy nữ nhân có mưu đồ khác, không phải nàng không muốn giải quyết, mà do trước mắt còn chưa một vùng đất phong nho nhỏ thì có điểm gì hấp dẫn, đáng giá tranh đoạt như vậy.
Chỉ khi biết rõ điểm này, nàng mới có thể giải quyết ổn thỏa các phiền toái đươch. Nếu không xử lí tốt, có thể sẽ lại thêm những kẻ khác ẩn nấp tiến vào. Nếu vậy, không bằng hiện tại cứ đặt phiền toái ở nơi mình có thể kiểm soát được như hiện nay.
Nghĩ lại mới thấy, hóa ra kiếp trước Hoàng Phủ Nhiễm Phong vẫn còn đề phòng nàng. Có lẽ việc giết Vũ Trạch không phải là điều hắn thật sự mong muốn. Vậy rốt cuộc điều hắn muốn, hay nói đúng ra là các “Đại nhân vật" muốn, rốt cuộc là cái gì?
Đang chìm trong suy nghĩ, Hoàng Phủ Vũ Trạch tiến vào lúc nào, nàng cũng không hay biết. Đến khi hắn nhéo mũi đến nỗi không thở được, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
“Nghĩ gì mà bần thần cả người vậy?" Hiển nhiên là tâm tình Hoàng Phủ Vũ Trạch vô cùng tốt, nói đúng ra là, tâm tình mấy ngày hôm nay đều rất tốt, bước đi cũng nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Em đang suy nghĩ, đất phong của chúng ta chắc hẳn có bảo vật." Uất Trì Nghiên San nửa thật nửa giả nói.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mày khẽ cười, nói: “Hả? Nói thế là sao?"
“Nếu không có bảo vật thì sao hấp dẫn được nhiều yêu ma quỷ quái đến vậy?" Uất Trì Nghiên San cũng học hắn, nhíu mày cười khẽ.
“Xem ra nhỏ ngốc của ta đã biết không ít đâu." Hoàng Phủ Vũ Trạch ra vẻ phiền não, khe khẽ thở dài: “Hầy, nữ nhân quá thông minh là không được đâu nhé, thân là nam nhân, ta sẽ có áp lực rất lớn."
“Làm trò! Ý định xấu xa không đâu. Thông minh hơn chăng nữa cũng có thể vượt qua vị Vương vĩ đại của chúng ta sao?"
“Xem cái miệng dẻo ngọt của nàng kìa, để cô vương nếm thử xem nào, có phải vừa ăn mật hay không?"
Dứt lời, Hoàng Phủ Vũ Trạch cười cười tiến đến. Nhìn dáng vẻ cấp bách của hắn, Uất Trì Nghiên San không khỏi cười khanh khách ra tiếng. Hai người ngây thơ chơi trò mèo vờn chuột trên giường.
Tiếng cười dễ nghe không ngừng bay ra khỏi phòng, cung nhân canh giữ bên ngoài cũng thấy vui mừng theo, khóe môi đều nở nụ cười.
Về đám “yêu ma quỷ quái" hay “bảo vật" gì đó, hai người đều ăn ý không nhắc tới nữa. Không phải cố ý đề phòng đối phương, chỉ là, không muốn vì chút chuyện luẩn quẩn mà phá hỏng tâm tình. Chỉ cần trong lòng đều tự hiểu, không phải được rồi sao?
Dù sao, có những việc chưa chắc chắn, giờ nói ra thì có hơi sớm.
“Ha ha, Vũ Trạch, được rồi, đừng náo loạn nữa, em không thở nổi rồi."
“Nếu nàng không hôn ta, ta sẽ không tha đâu!" Chỉ chỉ cánh môi của mình, Hoàng Phủ Vũ Trạch bày ra dáng vẻ lưu manh.
Uất Trì Nghiên San bất đắc dĩ phát hiện tình cảm ngày càng sâu sắc. Trước mặt nàng, hắn đã ngày một vô lại hơn rồi. Đây là chuyện xấu hay chuyện tốt nhỉ?
Hầy, thật là hết cách với hắn mà!
Vì mong sớm thoát khỏi “nanh vuốt ma quỷ", Uất Trì Nghiên San ngượng ngùng chạm một cái lên cánh môi hắn. Ai ngờ, có người lập tức vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, còn vừa lòng chép miệng, “Ừm, quả là rất ngọt, không hổ là báu vật của cô vương."
Tác giả :
Hư Vọng Phù Sinh