Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu
Chương 15: Độc tâm
“Xin hỏi di nương, hai nàng ấy đã phạm tội gì mà không thể tha thứ được, để người phải đối xử tàn nhẫn như vậy cơ chứ?" Uất Trì Duẫn cả giận nói: “Đừng nói hôm nay ta tuyệt không đồng ý xử tử nàng ấy, mà cho dù ta đồng ý, người cũng không thể động vào họ được!"
“Ý đệ là gì?" Uất Trì Hàm Tranh liếc qua mẫu thân đang bị tức trợn trắng mắt tựa vào trên người mình, khó hiểu cất lời.
“Đánh chó phải ngó mặt chủ, hai người ấy là do đại tỷ tặng ta, trong phủ từ trên xuống dưới trừ bỏ phụ thân, còn có kẻ nào đủ tư cách động vào chắc?"
“Mày ······ Cái thằng bất hiếu này!"
Vốn đã tức giận không thôi, Tần Nhu vừa nghe đến lời này, cơn tức trong lòng lại tạch ầm ầm bùng nổ. Cả Uất Trì Hàm Tranh cũng ngậm miệng, oán hận trừng mắt nhìn hai kẻquỳ trên mặt đất, sâu trong đáy mắt lộ ra tàn nhẫn âm độc khôn cùng.
Vì cái gì? Vì cái gì mà con tiện nhân Uất Trì Nghiên San may mắn như vậy?
Dung mạo xinh đẹp hơn, thiên phú luyện võ cao hơn, mà rõ ràng đều là nữ nhi của phụ thân, vì sao chỉ có tiện nhân kia mới được phụ thân sủng ái, mà bất luận mình làm gì cũng không đổi được một ánh mắt của người?
Điều đáng chết nhất, cùng là con gái Uất Trì gia, vậy mà người ngoài nhắc tới Uất Trì gia lại chỉ biết một Đại tiểu thư Uất Trì Nghiên San!
Mà mình thì sao, “Nhị cô nương", ngay cả một tiếng “Tiểu thư" cũng không có!
Phân biệt xuất thân, cái loại phân biệt xuất thân chết tiệt!
Uất Trì Nghiên San, sớm hay muộn cũng có một ngày ta nhất định phải hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân, xé nát cái mác hoa lệ trên người ngươi!
Hít mấy hơi thật sâu, Uất Trì Hàm Tranh biết đệ đệ nói không sai, không ai trong số những người này có khả năng động tới hai tiện tỳ đó!
Tinh tế cân nhắc một hồi, Uất Trì Hàm Tranh dùng sức kéo Tần Như sắp sửa bạo phát lại, kề sát bên tai bà ta, thấp giọng nói: “Di nương, vạn vạn không thể hành động theo cảm tình! Duẫn đệ nói đúng, hai tiện tỳ này không thể động vào."
Tần Nhu khinh thường: “Ta dù gì cũng là trưởng bối, dù động vào người của nó thì nó có thể làm gì được ta cơ chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hai con tiện tỳ mà trở mặt với ta?"
“Có lẽ sẽ không trở mặt, nhưng trong lòng ả tất nhiên sẽ có oán khí. Người cứ làm vậy không phải tương đương với việc tát vào mặt ả một cái ngay trước mắt mọi người đấy sao? Ả không oán giận mới là lạ!"
“Nếu như vậy, sau này ả nhất định sẽ tạo cơ hội đáp trả chúng ta. Di nương đừng quên, cho dù chúng ta không muốn thừa nhận thì thân phận ả cũng cao hơn mình. Chưa kể, nếu để phụ thân biết chuyện, ông ấy ······"
Uất Trì Hàm Tranh không nói hết lời nhưng Tần Nhu hiển nhiên đã hiểu ra, thân mình không kìm chế được mà run rẩy.
Cho dù không sợ Uất Trì Nghiên San nghĩ ra cái gì để đối phó, nhưng bà lại quên mất, sau lưng tiểu tiện nhân còn có còn có núi lớn để dựa vào!
“Nhưng······ Chẳng lẽ buông tha cho hai con tiện nhân này như vậy thôi sao?" Tần Nhu cắn răng không cam lòng, ánh mắt nhìn Hồng Y và Lục Ngạc như hận không thể lăng trì hai người họ ngay lập tức!
Uất Trì Hàm Tranh cười lạnh: “Người thấy con là cái loại biết nén giận sao? Cụ thể thế nào thì chờ chúng ta trở về hãy nói, đây cũng không phải chỗ để nói chuyện."
Nghĩ nghĩ, Tần Nhu cũng thất lời nữ nhi có lý, thở phì phì quăng lại một câu “Về sau đừng hòng xin tao một văn tiền nào cả" rồi lập tức phất tay chạy lấy người.
Đi một hồi trở lại phòng mình, Tần Nhu rốt cuộc không nhịn được nữa, vơ lấy mọi thứ quăng đập bừa bãi như phát điên, chỉ lát sau, tất cả đồ đạc bày trong phòng đều bị đập cho biến dạng hoàn toàn.
Uất Trì Hàm Tranh đứng từ xa phất phất tay, cho đám tỳ nữ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
“Mẹ, đừng tức giận mà hại thân."
“Con bảo ta không tức thế nào được chứ? Con trai hiếu thảo của ta cũng là đệ đệ tốt của con đã biến thành bộ dáng như hôm nay, vậy mà ngay cả hai ả tiện tỳ chết tiệt kia ta cũng không xử trí được!"
“Ta ······ ta thật sự không nuốt trôi được cơn tức này!"
Vừa nghĩ đến lần đầu tiên con trai chống đối mình lại chỉ vì hai đứa tiện tỳ, quét sạch mặt mũi của mình ngay trước mặt một đám hạ nhân, tim gan phèo phổi trong người bà đều tức giận muốn chết.
Không thể hận con của mình, bà liền đem toàn bộ oán hận đổ lên đầu Hồng Y với Lục Ngạc, đương nhiên cũng chưa quên “đầu sỏ gây chuyện" – Uất Trì Nghiên San.
“Mẹ bớt giận đã. Duẫn đệ còn trẻ không hiểu chuyện nên mới bị hai ả mê hoặc, chỉ cần đem giải quyết chúng, người lại dạy bảo đệ ấy cẩn thận, nhất định Duẫn đệ sẽ trở lại như trước kia thôi."
“Giải quyết? Phải giải quyết thế nào đây?" Tần Nhu khẩn cấp hỏi, bà vẫn luôn yên tâm với tâm cơ của con gái mình, cho nên vừa rồi mới dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Người là do Uất Trì Nghiên San đưa, vậy đi tìm ả đòi công đạo là được. Con không tin ả biết chuyện hai tiện nhân kia làm ra rồi còn có thể ngồi yên không động đến. Nếu còn không động thì người bên ngoài biết được sẽ dèm pha thế nào? Nhất định ả cũng không phải loại ngu xuẩn."
“Ả mới là đầu sỏ gây chuyện! Nếu không phải ả kiên quyết đưa hai tiện tỳ kia cho Duẫn nhi, Duẫn nhi của ta sao có thể trở nên hoang đường như vậy được? Ta ······ ta hận không thể xé nát ả ta ra!" Tần Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao con lại không muốn giết chết tiện nhân ấy chứ? Nhưng là, bây giờ ả còn chưa thể chết được, phía hoàng thượng ······" Uất Trì Hàm Tranh oán hận giật khăn tay, trong lòng tràn đầy không cam tâm.
Hai mHaHaẹ con họ đều trầm mặc, chẳng phải không muốn đối phó Uất Trì Nghiên San, mà vì đại kế ngày sau, bọn họ không thể động tới một đầu ngón tay của ả!
Không cam tâm! Thật sự rất không cam tâm!
Bỗng nhiên, Uất Trì Hàm Tranh đảo mắt, tươi cười ngoan độc, “Chúng ta tạm thời không giết ả, nhưng có thể bắt ả sống không bằng chết!"
“Ý gì?" Tần Nhu bức thiết nói.
“Làm ả thất trinh!" Uất Trì Hàm Tranh âm hiểm mở miệng: “Minh Vương không phải có ý với ả sao? Con lại muốn nhìn thử xem, trong đêm tân hôn, nếu Minh Vương phát hiện thê tử của mình chỉ là một con đàn bà mất trinh dơ bẩn, hắn sẽ có loại phản ứng nào đây!"
“Nhỡ Minh Vương giết ả luôn thì sao? Vậy kế hoạch ······"
“Sẽ không! Thân phận của tiện nhân kia chính là người kế thừa sản nghiệp và quân đội của Uất Trì gia, con chẳng tin Minh Vương không thèm muốn! Tuy vậy ······ tiện nhân ấy tuyệt đối cũng không thể an nhàn sung sướng được. Con khẩn cấp muốn biết, một Minh Vương tâm ngoan thủ lạt đến tột cùng sẽ ra tay tra tấn ả như thế nào."
“Còn phía hoàng thượng, tuy ả chỉ là một quân cờ trong tay ngài nhưng không thể phủ nhận là dung mạo dáng người đó vô cùng quyến rũ câu hồn người, con chỉ sợ hoàng thượng sẽ luyến tiếc ả ta."
“Lấy tính tình đa nghi của ngài ấy, rất có khả năng sẽ đoạt trinh tiết ả ngay trước khi xuất giá để bảo đảm chắc chắn mọi chuyện. Mà con muốn cả hai bọn họ đều không thể có được tấm thân trong sạch của ả ta! Con muốn bọn họ đều cho rằng, tiện nhân kia căn bản chỉ là một con đàn bà đê tiện lẳng lơ, không biết liêm sỉ!"
Uất Trì Nghiên San, hoàng thượng là của ta, Minh Vương cũng tuyệt đối không phải của ngươi!
Cho dù ta không có được Minh Vương thì cũng tuyệt đối không để ngươi có cơ hội ấy!
Ngươi chỉ là một quân cờ, căn bản không có tư cách đạt được hạnh phúc hay chân tình!
“Ý đệ là gì?" Uất Trì Hàm Tranh liếc qua mẫu thân đang bị tức trợn trắng mắt tựa vào trên người mình, khó hiểu cất lời.
“Đánh chó phải ngó mặt chủ, hai người ấy là do đại tỷ tặng ta, trong phủ từ trên xuống dưới trừ bỏ phụ thân, còn có kẻ nào đủ tư cách động vào chắc?"
“Mày ······ Cái thằng bất hiếu này!"
Vốn đã tức giận không thôi, Tần Nhu vừa nghe đến lời này, cơn tức trong lòng lại tạch ầm ầm bùng nổ. Cả Uất Trì Hàm Tranh cũng ngậm miệng, oán hận trừng mắt nhìn hai kẻquỳ trên mặt đất, sâu trong đáy mắt lộ ra tàn nhẫn âm độc khôn cùng.
Vì cái gì? Vì cái gì mà con tiện nhân Uất Trì Nghiên San may mắn như vậy?
Dung mạo xinh đẹp hơn, thiên phú luyện võ cao hơn, mà rõ ràng đều là nữ nhi của phụ thân, vì sao chỉ có tiện nhân kia mới được phụ thân sủng ái, mà bất luận mình làm gì cũng không đổi được một ánh mắt của người?
Điều đáng chết nhất, cùng là con gái Uất Trì gia, vậy mà người ngoài nhắc tới Uất Trì gia lại chỉ biết một Đại tiểu thư Uất Trì Nghiên San!
Mà mình thì sao, “Nhị cô nương", ngay cả một tiếng “Tiểu thư" cũng không có!
Phân biệt xuất thân, cái loại phân biệt xuất thân chết tiệt!
Uất Trì Nghiên San, sớm hay muộn cũng có một ngày ta nhất định phải hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân, xé nát cái mác hoa lệ trên người ngươi!
Hít mấy hơi thật sâu, Uất Trì Hàm Tranh biết đệ đệ nói không sai, không ai trong số những người này có khả năng động tới hai tiện tỳ đó!
Tinh tế cân nhắc một hồi, Uất Trì Hàm Tranh dùng sức kéo Tần Như sắp sửa bạo phát lại, kề sát bên tai bà ta, thấp giọng nói: “Di nương, vạn vạn không thể hành động theo cảm tình! Duẫn đệ nói đúng, hai tiện tỳ này không thể động vào."
Tần Nhu khinh thường: “Ta dù gì cũng là trưởng bối, dù động vào người của nó thì nó có thể làm gì được ta cơ chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hai con tiện tỳ mà trở mặt với ta?"
“Có lẽ sẽ không trở mặt, nhưng trong lòng ả tất nhiên sẽ có oán khí. Người cứ làm vậy không phải tương đương với việc tát vào mặt ả một cái ngay trước mắt mọi người đấy sao? Ả không oán giận mới là lạ!"
“Nếu như vậy, sau này ả nhất định sẽ tạo cơ hội đáp trả chúng ta. Di nương đừng quên, cho dù chúng ta không muốn thừa nhận thì thân phận ả cũng cao hơn mình. Chưa kể, nếu để phụ thân biết chuyện, ông ấy ······"
Uất Trì Hàm Tranh không nói hết lời nhưng Tần Nhu hiển nhiên đã hiểu ra, thân mình không kìm chế được mà run rẩy.
Cho dù không sợ Uất Trì Nghiên San nghĩ ra cái gì để đối phó, nhưng bà lại quên mất, sau lưng tiểu tiện nhân còn có còn có núi lớn để dựa vào!
“Nhưng······ Chẳng lẽ buông tha cho hai con tiện nhân này như vậy thôi sao?" Tần Nhu cắn răng không cam lòng, ánh mắt nhìn Hồng Y và Lục Ngạc như hận không thể lăng trì hai người họ ngay lập tức!
Uất Trì Hàm Tranh cười lạnh: “Người thấy con là cái loại biết nén giận sao? Cụ thể thế nào thì chờ chúng ta trở về hãy nói, đây cũng không phải chỗ để nói chuyện."
Nghĩ nghĩ, Tần Nhu cũng thất lời nữ nhi có lý, thở phì phì quăng lại một câu “Về sau đừng hòng xin tao một văn tiền nào cả" rồi lập tức phất tay chạy lấy người.
Đi một hồi trở lại phòng mình, Tần Nhu rốt cuộc không nhịn được nữa, vơ lấy mọi thứ quăng đập bừa bãi như phát điên, chỉ lát sau, tất cả đồ đạc bày trong phòng đều bị đập cho biến dạng hoàn toàn.
Uất Trì Hàm Tranh đứng từ xa phất phất tay, cho đám tỳ nữ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
“Mẹ, đừng tức giận mà hại thân."
“Con bảo ta không tức thế nào được chứ? Con trai hiếu thảo của ta cũng là đệ đệ tốt của con đã biến thành bộ dáng như hôm nay, vậy mà ngay cả hai ả tiện tỳ chết tiệt kia ta cũng không xử trí được!"
“Ta ······ ta thật sự không nuốt trôi được cơn tức này!"
Vừa nghĩ đến lần đầu tiên con trai chống đối mình lại chỉ vì hai đứa tiện tỳ, quét sạch mặt mũi của mình ngay trước mặt một đám hạ nhân, tim gan phèo phổi trong người bà đều tức giận muốn chết.
Không thể hận con của mình, bà liền đem toàn bộ oán hận đổ lên đầu Hồng Y với Lục Ngạc, đương nhiên cũng chưa quên “đầu sỏ gây chuyện" – Uất Trì Nghiên San.
“Mẹ bớt giận đã. Duẫn đệ còn trẻ không hiểu chuyện nên mới bị hai ả mê hoặc, chỉ cần đem giải quyết chúng, người lại dạy bảo đệ ấy cẩn thận, nhất định Duẫn đệ sẽ trở lại như trước kia thôi."
“Giải quyết? Phải giải quyết thế nào đây?" Tần Nhu khẩn cấp hỏi, bà vẫn luôn yên tâm với tâm cơ của con gái mình, cho nên vừa rồi mới dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Người là do Uất Trì Nghiên San đưa, vậy đi tìm ả đòi công đạo là được. Con không tin ả biết chuyện hai tiện nhân kia làm ra rồi còn có thể ngồi yên không động đến. Nếu còn không động thì người bên ngoài biết được sẽ dèm pha thế nào? Nhất định ả cũng không phải loại ngu xuẩn."
“Ả mới là đầu sỏ gây chuyện! Nếu không phải ả kiên quyết đưa hai tiện tỳ kia cho Duẫn nhi, Duẫn nhi của ta sao có thể trở nên hoang đường như vậy được? Ta ······ ta hận không thể xé nát ả ta ra!" Tần Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao con lại không muốn giết chết tiện nhân ấy chứ? Nhưng là, bây giờ ả còn chưa thể chết được, phía hoàng thượng ······" Uất Trì Hàm Tranh oán hận giật khăn tay, trong lòng tràn đầy không cam tâm.
Hai mHaHaẹ con họ đều trầm mặc, chẳng phải không muốn đối phó Uất Trì Nghiên San, mà vì đại kế ngày sau, bọn họ không thể động tới một đầu ngón tay của ả!
Không cam tâm! Thật sự rất không cam tâm!
Bỗng nhiên, Uất Trì Hàm Tranh đảo mắt, tươi cười ngoan độc, “Chúng ta tạm thời không giết ả, nhưng có thể bắt ả sống không bằng chết!"
“Ý gì?" Tần Nhu bức thiết nói.
“Làm ả thất trinh!" Uất Trì Hàm Tranh âm hiểm mở miệng: “Minh Vương không phải có ý với ả sao? Con lại muốn nhìn thử xem, trong đêm tân hôn, nếu Minh Vương phát hiện thê tử của mình chỉ là một con đàn bà mất trinh dơ bẩn, hắn sẽ có loại phản ứng nào đây!"
“Nhỡ Minh Vương giết ả luôn thì sao? Vậy kế hoạch ······"
“Sẽ không! Thân phận của tiện nhân kia chính là người kế thừa sản nghiệp và quân đội của Uất Trì gia, con chẳng tin Minh Vương không thèm muốn! Tuy vậy ······ tiện nhân ấy tuyệt đối cũng không thể an nhàn sung sướng được. Con khẩn cấp muốn biết, một Minh Vương tâm ngoan thủ lạt đến tột cùng sẽ ra tay tra tấn ả như thế nào."
“Còn phía hoàng thượng, tuy ả chỉ là một quân cờ trong tay ngài nhưng không thể phủ nhận là dung mạo dáng người đó vô cùng quyến rũ câu hồn người, con chỉ sợ hoàng thượng sẽ luyến tiếc ả ta."
“Lấy tính tình đa nghi của ngài ấy, rất có khả năng sẽ đoạt trinh tiết ả ngay trước khi xuất giá để bảo đảm chắc chắn mọi chuyện. Mà con muốn cả hai bọn họ đều không thể có được tấm thân trong sạch của ả ta! Con muốn bọn họ đều cho rằng, tiện nhân kia căn bản chỉ là một con đàn bà đê tiện lẳng lơ, không biết liêm sỉ!"
Uất Trì Nghiên San, hoàng thượng là của ta, Minh Vương cũng tuyệt đối không phải của ngươi!
Cho dù ta không có được Minh Vương thì cũng tuyệt đối không để ngươi có cơ hội ấy!
Ngươi chỉ là một quân cờ, căn bản không có tư cách đạt được hạnh phúc hay chân tình!
Tác giả :
Hư Vọng Phù Sinh