Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 82: Sắp trở thành hiện thực
Editor: Tư Di
Mộ Dung Tiểu Tiểu bước đi chầm chậm, ánh mắt thoáng qua sự lo lắng bất an, bàn tay nhỏ bé trắng nõn kẽ run lên, mấy lần muốn đưa ra đỡ lấy Nam Cung Nguyệt Bân nhưng cuối cùng lại bất lực buông xuống, không phải vì Nam Cung Nguyệt Bân trách mắng mà là vì cánh tay đang ôm eo nàng đột nhiên siết chặt.
Đúng vậy, hiện tại ngoài ra vẻ thật tâm ra thì nàng còn có thể làm gì khác nữa? Nếu bây giờ không nhẫn tâm chặt đứt đoạn tình cảm này thì đây mới là điều tàn nhẫn nhất với Việt Bân!
Trong cơ thể Việt Bân có độc, nàng sẽ nghĩ cách, cho dù phải cầu xin sư phụ xuất cốc nàng cũng phải chữa khỏi cho hắn. Kiếp trước nàng đã trơ mắt bất lực nhìn hắn chết trước mặt nàng, kiếp này nàng tuyệt đối không cho phép hắn lại chết trước mặt nàng.
Nam Cung Nguyệt Bân nghĩ là Dạ Nguyệt Ly cố ý, hắn biết nhất định Dạ Nguyệt Ly thấy rõ khát vọng mãnh liệt trong mắt hắn, một người cực kỳ sắc bén mà lại cương quyết cắt đứt khẩn cầu của hắn.
Nếu như Tiểu Tiểu không để ý tới sự cự tuyệt của hắn ta mà dứt khoát tới quan tâm hắn thì có lẽ hắn còn có thể mơ tưởng hão huyền, cảm thấy được hắn còn có vị trí riêng trong lòng nàng, nhưng nàng không tới. Chút ảo tương cuối cùng của hắn cũng bị phá hủy.
Nhất định Dạ Nguyệt Ly hiểu rõ đạo lý này, hắn ta cũng không dám đánh cược ván này, cho nên hắn ta cản nàng lại.
Nam Cung Nguyệt Bân nhanh chóng ôm ngực, khổ sở xoay người, cố gắng kìm nén đau đớn trong lồng ngực, nhưng vẫn đang cười: “A…ha..ha…"
Hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm phủ định, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Nàng không phải, sao nàng có thể là…."
Hắn không muốn thừa nhận hắn thất bại, thất bại thảm hại, vận mệnh thật mỉa mai, thật nực cười…
Trong cổ họng Ninh Thanh Phong trào lên chua sót, trong lòng bị đè nén đến mức chỉ muốn tìm một nơi để hít thở!
Nàng bỏ qua cảm giác đau đớn như đâm vào tim, thừa dịp lúc Nam Cung Nguyệt Bân còn chìm đắm trong đau khổ, lắc mình tiến lên, nàng nhanh như chớt đánh Nam Cung Nguyệt Bân hôn mê bất tỉnh, nàng ôm hắn tựa vào lòng, thân thể đột nhiên run lên mãnh liệt.
Nàng không dám tin mà cúi mắt nhìn xuống, một giọt nước óng ánh mang theo nhiệt độ nóng bỏng còn đọng trên mu bàn tay đang ôm eo hắn của nàng, nó nóng đến mức muốn làm bỏng làn da của nàng, đây là…
Nam nhân ngốc này!
Đáy mắt Ninh Thanh Phong thoáng hiện lên tia đau lòng rồi lập tức trở lại bình tĩnh nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Tiểu Tiểu trầm giọng nói: “ Mộ Dung cô nương, ta biết nhất định cô hiểu rõ độc trên người chủ tử ta như thế nào, Thanh Phong cũng biết một chút y thuật, hôm nay Thanh Phong mạn phép đưa chủ tử hồi phù, ngày khác sẽ tới thỉnh giáo cô nương, mong cô nương vui lòng chỉ bào."
“Lúc nào Ninh công tử cũng có thể tới, nếu cần trợ giúp, cứ phái người trực tiếp đến phủ tìm ta." Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút an tâm, không ngờ Ninh Thanh Phong biết y thuật, có hắn bên người Việt Bân, tạm thời nàng có thể không bị phân tâm mà chuyên tâm nghiên cứu độc trong cơ thể Việt Bân.
Ninh Thanh Phong mang Nam Cung Nguyệt Bân rời khỏi hậu viện, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, màn đêm sắp buông xuống, mưa thu cũng mỗi lúc một lớn dần, nàng tránh thoát vòng tay ôm ấp của Dạ Nguyệt Ly, khẽ nói: “Đi thôi, đi ăn cơm đã."
Không đợi Dạ Nguyệt Ly đuổi kịp, nàng lạnh lùng gọi: “Tần Thương!"
Mấy ngày này thường xuyên không thấy bóng dáng Ngư Nhi, nàng biết Ngư Nhi ở trong ẩn cốc đã lâu, lần đầu bắt gặp thế giới phồn hoa không tránh khỏi nảy sinh tính tình trẻ con, huống chi nàng ấy đúng là đứa trẻ mười ba tuổi, nàng cũng không muốn cấm đoán nàng ấy, cứ kệ nàng ấy thôi.
Nhưng nàng biết Tần Thương luôn luôn bên cạnh nàng, cho nên, nàng vừa dứt lời bóng dáng Tần Thương đã xuất hiện trước mặt nàng trong nháy mắt.
Tần Thương lạnh lùng nghiêm mặt, quỳ một gối trước mặt nàng, cung kính đáp: “Tiểu thư có điều gì giao phó."
“Chuyển thư cho bà ngoại, khiến bà ngoại nhất định phải mang theo sư phụ tới giúp ta chủ trì lễ cập kê*." Mộ Dung Tiểu Tiểu lạnh lùng ra lệnh rồi sau đó không ngừng bước chân đến nhà ăn.
*lễ cập kê: lễ trưởng thành
“Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thấy Dạ Nguyệt Ly đưa lưng về phía hắn phẩy phẩy tay, ánh mắt Tức Mặc Tuyết Dương chợt lóe lên, hắn biết hôm nay tránh được một kiếp. Hắn là nguyên nhân khiến chủ tử suýt nữa bị tình địch uy hiếp, còn là người dẫn tình địch kia đến mà được miễn phạt, rốt cuộc chuyện này là sao.
Hắn nhớ đến khuôn mặt không chút thay đôi của tiểu nha đầu đó khi rời đi liền nhanh chóng rời đi, trong lòng không phúc hậu mà vui sướng khi có người sắp gặp họa lớn, chủ tử, ngươi tự lo thân mình cho tốt.
Nếu Tức Mặc Tuyết Dương biết chỉ vì một chút tâm tư nho nhỏ ngày hôm nay mà ngày sau bị Dạ Nguyệt Ly trả thù, chọn lúc hắn và Tinh Di vui vẻ bên nhau mà ban cho phiền toái lớn, thì có đánh chết hắn cũng không dám len lén cười thầm.
Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận.
Đáy mắt Dạ Nguyệt Ly âm u thâm thúy, vội vàng đuổi theo tiếng bước chân trong không gian của Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn biết tâm trạng của nàng đang khó chịu giống như loại khó chịu hít thở không thông của hắn lúc này, hắn nheo đôi mắt đỏ rực, cố gắng áp chế ý muốn tiến lên ôm nàng thật chặt, hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy kích thích kia!
Nhưng hắn không muốn tạo áp lực cho nàng, nếu như hắn chỉ nghĩ đến việc trói nàng thật thặt bên cạnh mình thì tin rằng tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại, sẽ càng đẩy nàng ra xa hơn, chẳng bằng cho nàng thời gian suy nghĩ, hắn tin trong lòng nàng chỉ có mình hắn.
Cả người Dạ Nguyệt Ly bao trùm lạnh lẽo và u ám, mãi cho đến khi Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi xuống bên cạnh bàn ăn mới cảm giác thấy bớt đi một chút, mắt nàng khép hờ, giơ tay ra cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn, bởi vì không biết nói gì cho nên chỉ có thể im lặng.
Dạ Nguyệt Ly cũng không nói gì, chỉ là lông mày nhíu chặt, trước giờ bữa cơm nào cũng là hắn ôm nàng ăn, lúc này một mình ngồi bên cạnh bàn lại khiến hắn cảm thấy vô vị, hắn thở dài một hơi không nặng không nhẹ, vừa đủ để Mộ Dung Tiểu Tiểu chú ý rồi nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ai oán, cũng không nói lời nào…
Hắn hối hận rồi, hắn nên để nàng ăn uống xong xuôi rồi cho nàng thời gian suy nghĩ, giờ hắn đổi ý có được không?
Làm sao Mộ Dung Tiểu Tiểu nàng lại không nhìn ra chút tâm tư nho nhỏ của Dạ Nguyệt Ly, nàng nhìn thẳng không thèm để ý đến cặp mắt u oán của hắn, gắp một chút thức ăn mà ngày thường hắn thích ăn vào bát hắn, giọng nói có chút mệt mỏi: “Ăn nhanh đi, ăn xong ta còn có việc muốn hỏi huynh."
Con mắt Dạ Nguyệt Ly dừng trong giây lát rồi ngơ ngác cúi xuống nhìn đồ ăn trong bát mình, rầu rĩ đáp: “Ừm…"
Vẫn là một trước một sau trở lại phòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rãi quay người lại ngẩng đầu nhìn Dạ Nguyệt Ly, liền bắt gặp ánh mắt sâu xa của hắn dừng trên người nàng, vẫn có thể thấy được sự ôn nhu cùng cưng chiều, đôi môi mỏng vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt, hắn nói: “Ta không muốn ép nàng nhưng nàng còn không để ý ta như vậy lần nữa, ta sẽ điên mất." Câu cuối cùng, giọng nói cực kỳ chán nản.
Hàng lông mi dài của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ rung động, nàng cố tình xem nhẹ sự hỗn loạn đeo bám trong lòng, chỉ thản nhiên hỏi: “Việt Bân đến lúc nào? Vì sao huynh phải ngăn huynh ấy lại?"
Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly hơi trầm xuống, nụ cười trên mặt có chút không duy trì được, quả nhiên nàng vẫn quan tâm đến hắn ta.
Hắn khẽ hất cằm lộ ra đường cong duyên dáng, giọng điệu lạnh lùng có chút khinh thường đáp: “Nếu ta không muốn cho hắn ta gặp nàng, nàng nghĩ hắn ta có thể tiến vào cửa chính của biệt viện sao?"
Hắn không muốn thừa nhận cảm giác cực kỳ chua sót trong lòng, nha đầu nghi ngờ hắn? Trong mắt nàng, Dạ Nguyệt Ly hắn là hạng người đê tiện như thế sao?
Hắn dừng một chút, nhìn thật sâu nơi đáy mắt trong veo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, giọng nói hắn lạnh lùng trầm thấp: “Ta không biết hắn trúng độc, không muốn ngăn cản hắn, chỉ là không muốn hắn phá vỡ giấc ngủ của nàng! Nếu hắn có thể đợi được thì đợi, không đợi được thì có thể đi!"
Tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu có cảm giác như bị ai đó nhéo đau, nàng rất không thích cảm giác như vậy, hắn đang giận nàng sao? Nàng ngước mắt nhìn hằn, bắt gặp đôi mắt đỏ rực lộ ra sự thất vọng cùng đau xót, nơi đáy mắt hiện lên sự ảm đạm cùng lạnh lẽo, nàng không thể không chế vươn đôi tay trắng nón ôm lấy eo hắn, giọng nói mang chút run rẩy: “Đừng nhìn ta như vậy, cũng đừng dùng giọng điệu như thế nói chuyện với ta, ta không thích huynh như vậy với ta…"
Hắn như vậy khiến nàng sợ hãi, nàng không nghi ngờ hắn. Chẳng qua, nếu nàng gặp Việt Bân sớm một chút, có thể nhận ra sự khác biệt sớm một chút, như thế có thể độc trong người Việt Bân sẽ không phát tác. Đối với việc không thể đáp lại tình cảm của Việt Bân, trong lòng nàng có chút áy náy với hắn, cũng không muốn Việt Bân lại chết trước mặt nàng.
Thân hình Dạ Nguyệt Ly chấn động, nhìn người thơm ngát trước ngực, nữ tử gần như khiến hắn mê say, cổ họng căng thẳng, đôi tay lập tức giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của người nào đó, tim hắn mềm nhũn, khẽ run rẩy trong lồng ngực.
Hắn khẽ nhếch khóe môi, trong đôi mắt màu đỏ rực lại ánh lên sự cưng chiều, mạnh mẽ ôm lấy cơ thể nàng, như muốn dùng hết sức lực khảm nàng vào xương tủy, khiến nàng ngạt thở trong giây lát, nụ hôn nóng bỏng của hắn phủ lên trán nàng, rồi phủ lên giữa hàng mi, mắt, khóe môi.
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu cứng ngắc, mặc kệ đôi môi đang trằn trọc triền miên của hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tạm thời vứt hết những muộn phiền.
Sau khi vừa chạm vào thì Dạ Nguyệt Ly liền không thể ngăn cản được mà đoạt lấy, tay xuyên qua áo nàng, ép nàng vào chính mình, rồi sau đó thỏa mãn thở dài một tiếng, nhấc nhẹ một cái liền ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt nhẹ lên giường.
Sau khi nụ hôn nóng hổi thâm tình tạm thời kết thúc, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới có thời gian thở dốc, bàn tay trắng nõn của nàng nắm chặt vạt áo trước ngực của hắn, lông mi khẽ run rẩy, mới chậm rãi mở mắt, lại không biết vì sao cảm thấy toàn thân vô lực.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú phóng to gần ngay trước mặt, Dạ Nguyệt Ly nhìn nàng đầy thâm tình, hắn nói: “Dù ta không ngừng nhắc nhở chính mình, Nam Cung Nguyệt Bân không thể cướp nàng đi, nhưng khi ánh mắt nàng dừng lại trên người hắn ta, nàng có biết khi đó trong lòng ta có biết bao nhiêu sợ hãi và tức giận không? Ta có ý muốn giết người! Nhưng ta lại không dám giết hắn ta vì sợ nàng thất vọng về ta."
Nàng lại khiến hắn có cảm giác không an toàn sao? Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm giác được nụ hôn nóng bỏng đang chuyển đến bên tai nàng, rồi xuống đến cổ, rồi trên xương quai xanh của nàng khẽ cắn nhẹ, khiến toán thân nàng run rẩy, càng lúc càng vô lực như muốn hóa thành nước, thậm chí trong đầu nàng chợt hiện lên ý nghĩ, nếu hắn muốn, nàng cho hắn, chỉ cần hắn không sợ.
Thấy dáng vẻ yêu kiều mặc cho số phận của nàng, Dạ Nguyệt Ly khẽ cười, ánh mắt nhìn nàng thâm thúy, nói: “Ta biết nàng muốn thỉnh sư phụ xuất cốc, ta sẽ không ngăn cản, chỉ là sau khi chữa khỏi cho Nam Cung Nguyệt Bân, nợ còn lại của nàng với hắn ta kiếp trước, ta sẽ thay nàng trả lại toàn bộ."
Sau đó, nàng hoàn toàn thuộc về ta, không còn bất kỳ quan hệ nào với hắn...
Nàng khẽ nhướng mi, khó hiểu nhìn hắn. Hắn trả lại toàn bộ? Trả lại như thế nào?
“Nàng không cần xen vào những chuyện này, việc tiếp theo, sư huynh sẽ chuẩn bị giúp nàng, nha đầu, sư huynh chờ ngày nàng trưởng thành."
Đó là hy vọng ngày đêm của hắn, ước nguyện từ bé, cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực
Mộ Dung Tiểu Tiểu bước đi chầm chậm, ánh mắt thoáng qua sự lo lắng bất an, bàn tay nhỏ bé trắng nõn kẽ run lên, mấy lần muốn đưa ra đỡ lấy Nam Cung Nguyệt Bân nhưng cuối cùng lại bất lực buông xuống, không phải vì Nam Cung Nguyệt Bân trách mắng mà là vì cánh tay đang ôm eo nàng đột nhiên siết chặt.
Đúng vậy, hiện tại ngoài ra vẻ thật tâm ra thì nàng còn có thể làm gì khác nữa? Nếu bây giờ không nhẫn tâm chặt đứt đoạn tình cảm này thì đây mới là điều tàn nhẫn nhất với Việt Bân!
Trong cơ thể Việt Bân có độc, nàng sẽ nghĩ cách, cho dù phải cầu xin sư phụ xuất cốc nàng cũng phải chữa khỏi cho hắn. Kiếp trước nàng đã trơ mắt bất lực nhìn hắn chết trước mặt nàng, kiếp này nàng tuyệt đối không cho phép hắn lại chết trước mặt nàng.
Nam Cung Nguyệt Bân nghĩ là Dạ Nguyệt Ly cố ý, hắn biết nhất định Dạ Nguyệt Ly thấy rõ khát vọng mãnh liệt trong mắt hắn, một người cực kỳ sắc bén mà lại cương quyết cắt đứt khẩn cầu của hắn.
Nếu như Tiểu Tiểu không để ý tới sự cự tuyệt của hắn ta mà dứt khoát tới quan tâm hắn thì có lẽ hắn còn có thể mơ tưởng hão huyền, cảm thấy được hắn còn có vị trí riêng trong lòng nàng, nhưng nàng không tới. Chút ảo tương cuối cùng của hắn cũng bị phá hủy.
Nhất định Dạ Nguyệt Ly hiểu rõ đạo lý này, hắn ta cũng không dám đánh cược ván này, cho nên hắn ta cản nàng lại.
Nam Cung Nguyệt Bân nhanh chóng ôm ngực, khổ sở xoay người, cố gắng kìm nén đau đớn trong lồng ngực, nhưng vẫn đang cười: “A…ha..ha…"
Hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm phủ định, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Nàng không phải, sao nàng có thể là…."
Hắn không muốn thừa nhận hắn thất bại, thất bại thảm hại, vận mệnh thật mỉa mai, thật nực cười…
Trong cổ họng Ninh Thanh Phong trào lên chua sót, trong lòng bị đè nén đến mức chỉ muốn tìm một nơi để hít thở!
Nàng bỏ qua cảm giác đau đớn như đâm vào tim, thừa dịp lúc Nam Cung Nguyệt Bân còn chìm đắm trong đau khổ, lắc mình tiến lên, nàng nhanh như chớt đánh Nam Cung Nguyệt Bân hôn mê bất tỉnh, nàng ôm hắn tựa vào lòng, thân thể đột nhiên run lên mãnh liệt.
Nàng không dám tin mà cúi mắt nhìn xuống, một giọt nước óng ánh mang theo nhiệt độ nóng bỏng còn đọng trên mu bàn tay đang ôm eo hắn của nàng, nó nóng đến mức muốn làm bỏng làn da của nàng, đây là…
Nam nhân ngốc này!
Đáy mắt Ninh Thanh Phong thoáng hiện lên tia đau lòng rồi lập tức trở lại bình tĩnh nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Tiểu Tiểu trầm giọng nói: “ Mộ Dung cô nương, ta biết nhất định cô hiểu rõ độc trên người chủ tử ta như thế nào, Thanh Phong cũng biết một chút y thuật, hôm nay Thanh Phong mạn phép đưa chủ tử hồi phù, ngày khác sẽ tới thỉnh giáo cô nương, mong cô nương vui lòng chỉ bào."
“Lúc nào Ninh công tử cũng có thể tới, nếu cần trợ giúp, cứ phái người trực tiếp đến phủ tìm ta." Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút an tâm, không ngờ Ninh Thanh Phong biết y thuật, có hắn bên người Việt Bân, tạm thời nàng có thể không bị phân tâm mà chuyên tâm nghiên cứu độc trong cơ thể Việt Bân.
Ninh Thanh Phong mang Nam Cung Nguyệt Bân rời khỏi hậu viện, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, màn đêm sắp buông xuống, mưa thu cũng mỗi lúc một lớn dần, nàng tránh thoát vòng tay ôm ấp của Dạ Nguyệt Ly, khẽ nói: “Đi thôi, đi ăn cơm đã."
Không đợi Dạ Nguyệt Ly đuổi kịp, nàng lạnh lùng gọi: “Tần Thương!"
Mấy ngày này thường xuyên không thấy bóng dáng Ngư Nhi, nàng biết Ngư Nhi ở trong ẩn cốc đã lâu, lần đầu bắt gặp thế giới phồn hoa không tránh khỏi nảy sinh tính tình trẻ con, huống chi nàng ấy đúng là đứa trẻ mười ba tuổi, nàng cũng không muốn cấm đoán nàng ấy, cứ kệ nàng ấy thôi.
Nhưng nàng biết Tần Thương luôn luôn bên cạnh nàng, cho nên, nàng vừa dứt lời bóng dáng Tần Thương đã xuất hiện trước mặt nàng trong nháy mắt.
Tần Thương lạnh lùng nghiêm mặt, quỳ một gối trước mặt nàng, cung kính đáp: “Tiểu thư có điều gì giao phó."
“Chuyển thư cho bà ngoại, khiến bà ngoại nhất định phải mang theo sư phụ tới giúp ta chủ trì lễ cập kê*." Mộ Dung Tiểu Tiểu lạnh lùng ra lệnh rồi sau đó không ngừng bước chân đến nhà ăn.
*lễ cập kê: lễ trưởng thành
“Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thấy Dạ Nguyệt Ly đưa lưng về phía hắn phẩy phẩy tay, ánh mắt Tức Mặc Tuyết Dương chợt lóe lên, hắn biết hôm nay tránh được một kiếp. Hắn là nguyên nhân khiến chủ tử suýt nữa bị tình địch uy hiếp, còn là người dẫn tình địch kia đến mà được miễn phạt, rốt cuộc chuyện này là sao.
Hắn nhớ đến khuôn mặt không chút thay đôi của tiểu nha đầu đó khi rời đi liền nhanh chóng rời đi, trong lòng không phúc hậu mà vui sướng khi có người sắp gặp họa lớn, chủ tử, ngươi tự lo thân mình cho tốt.
Nếu Tức Mặc Tuyết Dương biết chỉ vì một chút tâm tư nho nhỏ ngày hôm nay mà ngày sau bị Dạ Nguyệt Ly trả thù, chọn lúc hắn và Tinh Di vui vẻ bên nhau mà ban cho phiền toái lớn, thì có đánh chết hắn cũng không dám len lén cười thầm.
Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận.
Đáy mắt Dạ Nguyệt Ly âm u thâm thúy, vội vàng đuổi theo tiếng bước chân trong không gian của Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn biết tâm trạng của nàng đang khó chịu giống như loại khó chịu hít thở không thông của hắn lúc này, hắn nheo đôi mắt đỏ rực, cố gắng áp chế ý muốn tiến lên ôm nàng thật chặt, hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy kích thích kia!
Nhưng hắn không muốn tạo áp lực cho nàng, nếu như hắn chỉ nghĩ đến việc trói nàng thật thặt bên cạnh mình thì tin rằng tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại, sẽ càng đẩy nàng ra xa hơn, chẳng bằng cho nàng thời gian suy nghĩ, hắn tin trong lòng nàng chỉ có mình hắn.
Cả người Dạ Nguyệt Ly bao trùm lạnh lẽo và u ám, mãi cho đến khi Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi xuống bên cạnh bàn ăn mới cảm giác thấy bớt đi một chút, mắt nàng khép hờ, giơ tay ra cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn, bởi vì không biết nói gì cho nên chỉ có thể im lặng.
Dạ Nguyệt Ly cũng không nói gì, chỉ là lông mày nhíu chặt, trước giờ bữa cơm nào cũng là hắn ôm nàng ăn, lúc này một mình ngồi bên cạnh bàn lại khiến hắn cảm thấy vô vị, hắn thở dài một hơi không nặng không nhẹ, vừa đủ để Mộ Dung Tiểu Tiểu chú ý rồi nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ai oán, cũng không nói lời nào…
Hắn hối hận rồi, hắn nên để nàng ăn uống xong xuôi rồi cho nàng thời gian suy nghĩ, giờ hắn đổi ý có được không?
Làm sao Mộ Dung Tiểu Tiểu nàng lại không nhìn ra chút tâm tư nho nhỏ của Dạ Nguyệt Ly, nàng nhìn thẳng không thèm để ý đến cặp mắt u oán của hắn, gắp một chút thức ăn mà ngày thường hắn thích ăn vào bát hắn, giọng nói có chút mệt mỏi: “Ăn nhanh đi, ăn xong ta còn có việc muốn hỏi huynh."
Con mắt Dạ Nguyệt Ly dừng trong giây lát rồi ngơ ngác cúi xuống nhìn đồ ăn trong bát mình, rầu rĩ đáp: “Ừm…"
Vẫn là một trước một sau trở lại phòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rãi quay người lại ngẩng đầu nhìn Dạ Nguyệt Ly, liền bắt gặp ánh mắt sâu xa của hắn dừng trên người nàng, vẫn có thể thấy được sự ôn nhu cùng cưng chiều, đôi môi mỏng vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt, hắn nói: “Ta không muốn ép nàng nhưng nàng còn không để ý ta như vậy lần nữa, ta sẽ điên mất." Câu cuối cùng, giọng nói cực kỳ chán nản.
Hàng lông mi dài của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ rung động, nàng cố tình xem nhẹ sự hỗn loạn đeo bám trong lòng, chỉ thản nhiên hỏi: “Việt Bân đến lúc nào? Vì sao huynh phải ngăn huynh ấy lại?"
Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly hơi trầm xuống, nụ cười trên mặt có chút không duy trì được, quả nhiên nàng vẫn quan tâm đến hắn ta.
Hắn khẽ hất cằm lộ ra đường cong duyên dáng, giọng điệu lạnh lùng có chút khinh thường đáp: “Nếu ta không muốn cho hắn ta gặp nàng, nàng nghĩ hắn ta có thể tiến vào cửa chính của biệt viện sao?"
Hắn không muốn thừa nhận cảm giác cực kỳ chua sót trong lòng, nha đầu nghi ngờ hắn? Trong mắt nàng, Dạ Nguyệt Ly hắn là hạng người đê tiện như thế sao?
Hắn dừng một chút, nhìn thật sâu nơi đáy mắt trong veo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, giọng nói hắn lạnh lùng trầm thấp: “Ta không biết hắn trúng độc, không muốn ngăn cản hắn, chỉ là không muốn hắn phá vỡ giấc ngủ của nàng! Nếu hắn có thể đợi được thì đợi, không đợi được thì có thể đi!"
Tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu có cảm giác như bị ai đó nhéo đau, nàng rất không thích cảm giác như vậy, hắn đang giận nàng sao? Nàng ngước mắt nhìn hằn, bắt gặp đôi mắt đỏ rực lộ ra sự thất vọng cùng đau xót, nơi đáy mắt hiện lên sự ảm đạm cùng lạnh lẽo, nàng không thể không chế vươn đôi tay trắng nón ôm lấy eo hắn, giọng nói mang chút run rẩy: “Đừng nhìn ta như vậy, cũng đừng dùng giọng điệu như thế nói chuyện với ta, ta không thích huynh như vậy với ta…"
Hắn như vậy khiến nàng sợ hãi, nàng không nghi ngờ hắn. Chẳng qua, nếu nàng gặp Việt Bân sớm một chút, có thể nhận ra sự khác biệt sớm một chút, như thế có thể độc trong người Việt Bân sẽ không phát tác. Đối với việc không thể đáp lại tình cảm của Việt Bân, trong lòng nàng có chút áy náy với hắn, cũng không muốn Việt Bân lại chết trước mặt nàng.
Thân hình Dạ Nguyệt Ly chấn động, nhìn người thơm ngát trước ngực, nữ tử gần như khiến hắn mê say, cổ họng căng thẳng, đôi tay lập tức giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của người nào đó, tim hắn mềm nhũn, khẽ run rẩy trong lồng ngực.
Hắn khẽ nhếch khóe môi, trong đôi mắt màu đỏ rực lại ánh lên sự cưng chiều, mạnh mẽ ôm lấy cơ thể nàng, như muốn dùng hết sức lực khảm nàng vào xương tủy, khiến nàng ngạt thở trong giây lát, nụ hôn nóng bỏng của hắn phủ lên trán nàng, rồi phủ lên giữa hàng mi, mắt, khóe môi.
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu cứng ngắc, mặc kệ đôi môi đang trằn trọc triền miên của hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tạm thời vứt hết những muộn phiền.
Sau khi vừa chạm vào thì Dạ Nguyệt Ly liền không thể ngăn cản được mà đoạt lấy, tay xuyên qua áo nàng, ép nàng vào chính mình, rồi sau đó thỏa mãn thở dài một tiếng, nhấc nhẹ một cái liền ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt nhẹ lên giường.
Sau khi nụ hôn nóng hổi thâm tình tạm thời kết thúc, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới có thời gian thở dốc, bàn tay trắng nõn của nàng nắm chặt vạt áo trước ngực của hắn, lông mi khẽ run rẩy, mới chậm rãi mở mắt, lại không biết vì sao cảm thấy toàn thân vô lực.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú phóng to gần ngay trước mặt, Dạ Nguyệt Ly nhìn nàng đầy thâm tình, hắn nói: “Dù ta không ngừng nhắc nhở chính mình, Nam Cung Nguyệt Bân không thể cướp nàng đi, nhưng khi ánh mắt nàng dừng lại trên người hắn ta, nàng có biết khi đó trong lòng ta có biết bao nhiêu sợ hãi và tức giận không? Ta có ý muốn giết người! Nhưng ta lại không dám giết hắn ta vì sợ nàng thất vọng về ta."
Nàng lại khiến hắn có cảm giác không an toàn sao? Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm giác được nụ hôn nóng bỏng đang chuyển đến bên tai nàng, rồi xuống đến cổ, rồi trên xương quai xanh của nàng khẽ cắn nhẹ, khiến toán thân nàng run rẩy, càng lúc càng vô lực như muốn hóa thành nước, thậm chí trong đầu nàng chợt hiện lên ý nghĩ, nếu hắn muốn, nàng cho hắn, chỉ cần hắn không sợ.
Thấy dáng vẻ yêu kiều mặc cho số phận của nàng, Dạ Nguyệt Ly khẽ cười, ánh mắt nhìn nàng thâm thúy, nói: “Ta biết nàng muốn thỉnh sư phụ xuất cốc, ta sẽ không ngăn cản, chỉ là sau khi chữa khỏi cho Nam Cung Nguyệt Bân, nợ còn lại của nàng với hắn ta kiếp trước, ta sẽ thay nàng trả lại toàn bộ."
Sau đó, nàng hoàn toàn thuộc về ta, không còn bất kỳ quan hệ nào với hắn...
Nàng khẽ nhướng mi, khó hiểu nhìn hắn. Hắn trả lại toàn bộ? Trả lại như thế nào?
“Nàng không cần xen vào những chuyện này, việc tiếp theo, sư huynh sẽ chuẩn bị giúp nàng, nha đầu, sư huynh chờ ngày nàng trưởng thành."
Đó là hy vọng ngày đêm của hắn, ước nguyện từ bé, cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực
Tác giả :
Như Nhược Yên