Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 81: Muội không phải nàng
Editor: Taiga
Lúc sắp rời đi, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly xẹt qua Nam Cung Nguyệt Bân, như có thâm ý khác, tựa như cảnh cáo, lại như nhắc nhở, rồi mới cười như không cười tiêu sái đi về phía hành lang cách đó không xa, tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu và Nam Cung Nguyệt Bân phía bên này.
Tức Mặc Tuyết Dương đứng đằng sau lau trán đầy mồ hôi lạnh, chỉ mong nhìn thấy bóng lưng chủ tử nhà mình, hắn không kịp ngăn người lại, là hắn không làm tròn nhiệm vụ, chỉ mong trừng phạt sẽ không quá nặng, ai.
Nam Cung Nguyệt Bân không để ý đến hàm ý trong mắt Dạ Nguyệt Ly, giờ phút này hắn chỉ muốn cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu nói chuyện một chút, vì sao lúc này tỉnh cảnh giữa hai người bọn họ lại biến thành như vậy? Hắn không muốn nàng ở trong ngực nam nhân khác, chuyện này là một sự giày vò đối với hắn.
Hắn vẫn có thể cho nàng che chở như kiếp trước, thậm chí có thể tốt hơn, nhiều hơn, rõ ràng là hai người bọn họ biết nhau trước, ở cạnh nhau cũng lâu hơn, vì sao hắn mới chỉ tách ra một chút, nàng đã vào vòng tay người khác.
“Tiểu Tiểu…" thật khó khăn mới gặp được nàng. Nam Cung Nguyệt Bân lại không biết mở miệng như nào, trước khi đến trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhìn đến tình huống chướng mắt kia, tất cả những gì muốn nói đột nhiên biến mất.
Hắn thấp thỏm lo lắng, giải thích rõ ràng liệu có tác dụng? Hay chỉ là tình cảm đơn phương của hắn? Căn bản là nàng không để ý?
Nam Cung Nguyệt Bân không dám nghĩ thêm nữa, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, ánh mắt ôn nhu như nước kia lúc này tràn ngập đau thương.
Đây là lần đầu tiên Thanh Phong nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Bân như vậy, nàng ngoài lo lắng, trong tâm lại càng thấy phiền muộn hơn, nàng không biết mình bị làm sao, chỉ có thể im lặng đứng cạnh hắn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ chớp lông mi, im lặng đánh giá Nam Cung Nguyệt Bân, không còn vẻ trầm tĩnh, ấm áp dịu dàng như lần đầu gặp gỡ ở kiếp này, lúc này đầu tóc hắn hơi toán loạn, nếu nàng không đoán sai, là Việt Bân vội vã đến đây. Cẩm bào màu xanh thẫm làm nổi lên thân thể như ngọc của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ, mà đôi kia ấm áp như ánh nắng tháng năm, đều là những chuyện phức tạp nàng không muốn chạm đến.
Nàng liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly ở hành lang, tuy là tùy tiện đứng yên ở đó nhưng ánh mắt rơi trên người nàng lại không chút nào buông lỏng, mặc dù không nghe thấy nàng cùng Việt Bân nói chuyện gì, nhưng nàng tin chắc rằng nếu Việt Bân manh động, Dạ Nguyệt Ly chắc chắn sẽ bộc phát, đầu tiên sẽ đến cạnh nàng.
Nàng như có điều suy nghĩ nhìn sang Tức Mặc Tuyết Dương đang ảo não, nhất thời hiểu ra.
“Muội còn muốn hôm nào đó sẽ tới phủ của huynh đáp lễ, không ngờ là huynh lại đích thân đến, lần trước cũng chưa kịp nói chuyện gì, Việt Bân, mấy năm nay huynh có khỏe không?" Mộ Dung Tiểu Tiểu dương khóe môi cười khẽ.
Đây từng là thân nhân duy nhất của nàng, là thân nhân chấp nhận dùng tính mạng của mình đổi lấy an toàn cho nàng, hôm nay, tại một thế giới khác bọn họ lại gặp nhau lần nữa, trải qua cuộc sống không có tự do của kiếp trước, nàng vốn không tin quỷ thần, lúc này lại rất cảm kích trời xanh đã ưu đãi với nàng như vậy.
Nam Cung Nguyệt Bân không khỏi có chút may mắn Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa biết chuyện gì, hắn vẫn kịp tự mình đến giải thích.
Nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt trong suốt như lưu ly kia, ngoài sự quan tâm cùng hoài niệm còn có sự biết ơn mà hắn không muốn nhìn thấy, hắn chỉ cảm thấy vô lực, đau khổ lan đầy lồng ngực.
“Muội thích chiếc chuông gió đó không?" Nam Cung Nguyệt Bân đáp lại.
Hắn có tốt hay không không quan trọng, quan trọng là…, nàng đang đứng trước mặt hắn.
Tựa như chuyện bằng cách nào nàng đến được thế giời này không quan trọng, quan trọng là…, nàng đang đứng trước mặt hắn.
Lúc còn sống có thể để cho nàng biết hắn yêu nàng, yêu nàng đã nhiều năm…
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền giật mình, nhưng ngay sau đó khẽ cười nói: “Cảm ơn huynh đã tặng lễ vật."
Quả nhiên!
Nam Cung Nguyệt Bân nở nụ cười khổ, hắn hít một hơi thật sâu bầu không khí ẩm ướt sau cơm mưa, từ từ nói: “Từ nhỏ muội đã theo sau ta, lúc đó muội cũng không chơi đùa cùng những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, mà chỉ chấp nhận thân thiết với huynh."
Trên mặt hắn có chút hoài niệm, lại có chút bất đắc dĩ, ánh mắt mang vẻ cưng chiều thân thiết, rồi lại hơi chật vật nói: “Năm muội năm tuổi, chúng ta vào tổ chức, sủng vật muội yêu quý nhất bị người trong tổ chức giết hại, muội đã lén khóc hai ngày, ta làm cách nào cũng không dỗ muội được, muội đã thề đời này sẽ không ăn thịt thỏ nữa…"
“Mặc dù muội không muốn tiếp nhận sự thật, nhưng cuối cùng lúc ta bị thương ngã xuống, muội lại chấp nhận vì ta cầm vũ khí lên, cùng nhau tồn tại. Tiểu Tiểu, ta nghĩ dù có chết cũng không thể quên được muội khi đó."
“Mặc dù căm hận cuộc sống không có tự do tay nhuộm máu tươi kia, nhưng muội cũng chưa từng bỏ qua bất kỳ mục tiêu cần giết nào và cả những người có sát tâm muốn giết muội."
“Nhưng là!" hô hấp Nam Cung Nguyệt Bân đột nhiên nặng nề, hai bàn tay nắm chặt giấu trong tay áo, đầu ngón tay đã trắng bệch, ý muốn hỏi lại thôi, bỗng nhiên hắn nhắm hai mắt lại, lần nữa mở mắt ra đã khôi phục tỉnh táo.
“Tiểu Tiểu, muội đã thay đổi. Nếu không nhìn thấy việc muội ăn thịt thỏ tại cung yến lúc mới gặp, có lẽ huynh sẽ nhận ra muội ngay! Là huynh quá tự tin cho rằng muội sẽ không nhanh chóng thay đổi? Hay là trong những ngày tháng huynh không bên cạnh muội, muội đã sớm thay đổi những thói quen ngày trước? Muội buông tha Triệu Thi Nhân khiêu khích muội, làm cho ta hoàn toàn mất hy vọng! Đến lần thứ hai vô tình gặp muội trong phố, ta rốt cuộc tin tưởng ông trời mang ta đến dị giới này cũng không để ta phải cô đơn cả đời, bởi vì ông trời đã đưa muội đến bên cạnh ta."
Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu lần mộng tưởng, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng đều không có cách nào ngủ trở lại, trong đầu đều là bóng dáng lạnh lùng kia, dường như cả lúc mở mắt cũng có thể thấy được bóng dáng nàng, lại càng làm cho tâm hắn càng khó có thể bình lặng.
Ngay cả biết là ý nghĩ điên cuồng, hắn cũng biết khả năng nàng cũng xuyên qua là vô cùng nhỏ. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, người mà hắn nhớ thương lúc này thật sự đứng trước mặt hắn.
Nhưng nàng lại dựa vào lòng người đàn ông khác, tàn bạo như nàng cũng có thể dịu dàng như nước. Mặc dù nàng đang ở ngay trước mặt hắn nhưng lại không cần hắn quan tâm nữa, cho dù là hắn tình nguyện.
Chẳng qua sao nàng có thể hành hạ hắn như vậy? Hắn mới là người nên ở bên cạnh nàng! Giống như kiếp trước vậy!
Mùa đông sắp bắt đầu, cây cối trong biệt viện gần như chỉ còn cành khô, Mộ Dung Tiểu Tiểu giơ bàn tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng kéo cành cây vươn vào hành lang, mưa thu vừa tạnh, đầu cành còn đọng lại giọt nước trong suốt, chỉ một chút đã dính vào tay nàng, trong nháy mắt thu lai vẻ lạnh nhạt trong lòng.
Nàng yên lặng lắng nghe Nam Cung Nguyệt Bân, nhếch môi, im lặng trầm mặc, cũng không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp làm nàng khó đối mặt kia.
Nàng không phải lạnh nhạt, không phải vì lợi ích cá nhân, chỉ là nàng đã yêu Dạ Nguyệt Ly.
Việt Bân có ý nghĩ khác với nàng từ lúc nào nàng không biết, cũng không muốn biết, bởi vì nàng nhất định sẽ phụ hắn.
Nam Cung Nguyệt Bân ngắm nhìn đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sắc sảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, dáng vẻ của nàng ngăn cách hắn ở ngoài ngàn dặm, hờ hững lạnh nhạt, rõ ràng đang đứng trước mặt hắn, lại xa cách đến mức không thể chạm tới.
Hắn bỗng cảm thấy khó có thể chấp nhận, từ lúc vào đình viện này, thân thể vẫn cố gắng chống đỡ không chịu được hơi run rẩy.
“Vì sao đối xử với ta như vậy? Tiểu Tiểu, ta yêu muội! Ta chờ muội nhiều năm như vậy, kiếp này khó khăn lắm mới gặp được nhau, vì sao không muốn gặp ta!"
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ chấn động, ngón tay nhỏ dùng sức liền bẻ gãy nhánh cây, nàng kinh ngạc nhìn cành khô trong tay, trong lòng giật mình!
Ánh mắt nàng chìm xuống, Việt Bân, huynh mang tâm tình này mà đến sao? Hay muốn ép ta đáp lại tình cảm của huynh?
Những lời như vậy trước đây Dạ Nguyệt Ly cũng từng nói với nàng, hắn cũng đợi nàng nhiều năm, yêu nàng nhiều năm…
Chỉ khác ở chỗ những lời nói của Dạ Nguyệt Ly làm tim nàng đập thình thịch, đầu óc trống rỗng. Mà đối với Việt Bân, dù bên ngoài nàng không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Vì sao không thể giống như kiếp trước, nàng và Việt Bân tiếp tục giống như người thân hỗ trợ lẫn nhau.
Thì ra đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu…
Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rãi xoay người, nhìn vào đáy mắt đầy mong chờ kia, nàng khẽ nói: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể dự đoán trước được, chúng ta không thể kiểm soát được mọi việc, vì chúng ta không thể biết trước được tương lai, giống như chuyện chúng ta rõ ràng đã chết đi, lại tái sinh ở dị giới này, như kỳ tích chúng ta lại gặp nhau lần nữa."
“Cho nên muội gặp hắn, cũng yêu hắn? Thậm chí vì hắn mà chấp nhận thay đổi thói quen của mình?" Nam Cung Nguyệt Bân nói đúng trọng điểm, hắn không muốn nghe được những lời chói tai kia từ Mộ Dung Tiểu Tiểu, thật là đáng châm chọc! Hắn chỉ muốn cười, cất tiếng cười thật to, gặp gỡ? Nàng đang muốn nói cho hắn tình yêu có thể làm thay đổi thói quen?
Như vậy hắn còn muốn cảm ơn ông Trời? Đưa nàng đến dị giới để nàng gặp lại hắn, rồi lại miễn cưỡng để nàng bên cạnh hắn! Thật buồn cười, hắn tình nguyện vĩnh viễn không gặp lại nàng, như vậy hắn có thể giữ lại trí nhớ kiếp trước và một phần ảo tưởng của hắn, nàng vẫn thuộc về hắn! Tim hắn sẽ không bị thực tế làm bị thương đẫm máu như vậy.
“Việt Bân, chúng ta không biết mình có thể sống bao lâu, cho nên chúng ta nên quý trọng cuộc sống khó có được này, chuyện kiếp trước đã sớm theo gió trôi đi, muội hy vọng huynh không nên lún sâu vào những chuyện đã qua nữa."
Kiếp trước nàng không thể yêu hắn, kiếp này sớm đã muốn làm bạn cả đời, mà chuyện nàng và Việt Bân sống nương tựa lẫn nhau từ kiếp trước đã một đi không trở lại, thời gian sẽ không quay lại, nàng càng không thể yêu hắn…
Lồng ngực Nam Cung Nguyệt Bân như bị đánh một quyền nặng nề, đau đến không thể hô hấp, không chỉ bị xé rách bình thường, lồng ngực đau đớn vô cùng, cơ hồ như bị tê liệt…
“Tiểu Tiểu, muội thật độc, hơn hai mươi năm gắn bó sinh tử, muội nói quên liền quên, muội có để ý đến cảm nhận của ta không? Ta một mình ở dị giới, trải qua biết bao ngày đêm, chính là nhờ nhớ lại những ký ức này mới có thể kiên cường sống sót, ôm hy vọng vô cùng nhỏ bé, đi khắp đại giang nam bắc, nghĩ rằng muội cũng có thể sống lại ở dị giới này, yên lặng chờ đợi kỳ tích xuất hiện, nhưng ta không ngờ gặp lại muội lại không phải là chuyện tốt đẹp mà chính là sự khởi đầu, cũng là từ Thiên đường rơi xuống thực tế Địa ngục! Muội đã yêu người khác! Muội đã sớm quên mất ta! Sao muội có thể đối xử với ta như vậy!"
Khóe mắt Nam Cung Nguyệt Bân như muốn nứt ra, một câu nhắm thẳng vào Mộ Dung Tiểu Tiểu lên án, sự tin tưởng từ kiếp trước và kiếp này phút chốc bị hủy, hắn chỉ cảm thấy đau đến không sống nổi! Khí huyết cuồn cuộn sôi trào trong lồng ngực, lục phủ ngũ tạng khó chịu, sau đó trong cổ họng tràn ra vị ngai ngái, hắn kìm nén mím chặt môi, không muốn lộ ra vẻ chật vật trước mặt nàng!
Hắn cứ đưa mắt chăm chủ nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, ánh mắt bi thương lại tràn ngập thâm tình…
Đến lúc này hắn liền phát hiện, thì ra hắn sống hai kiếp, kiếp trước tràn đầy đau đớn, nhẫn nhịn và không cam lòng, còn kiếp này, ngoài việc ngày đêm tưởng nhớ thì lại là đau lòng.
Bệnh cũ thỉnh thoảng tái phát, tình yêu không được đáp lại, so với tám năm trước càng đau khổ hơn, khó có thể tiếp nhận hơn! Bởi vì nàng không còn cần hắn nữa! Mặc dù phẫn hận không cam lòng, nhưng hắn yêu nàng!
Dạ Nguyệt Ly bị tiếng gào thét của Nam Cung Nguyệt Bân làm giật mình định lắc mình đi đến lại bị sánh mắt sắc bén của Mộ Dung Tiểu Tiểu ngăn lại, chỉ đành thầm hận đứng tại chỗ, đôi mắt đỏ lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyệt Bân, không bỏ qua chút biểu hiện nào của hắn, Nam Cung Nguyệt Bân nếu dám dùng ân tình kiếp trước ép nha đầu, hắn chắc chắn sẽ giết chết Nam Cung Nguyệt Bân!
Bên này Thanh Phong nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Nguyệt Bân từ từ chuyển đen đã sớm lo lắng không dứt, không để ý địa vị chủ tớ vội vàng đỡ Nam Cung Nguyệt Bân, tay phải nhanh chóng đặt lên bắt mạch ở cổ tay Nam Cung Nguyệt Bân, nhất thời sắc mặt đại biến!
“Chủ tử, người không khỏe? Thanh Phong lập tức đưa người hồi phủ…"
“Lui ra!" Nam Cung Nguyệt Bân trầm giọng khiển trách, đột nhiên đẩy Thanh Phong đang đứng che trước mặt ra, hai tròng mắt hắn híp lại mang ý cảnh cáo nhìn lướt qua Ninh Thanh Phong, sau đó không chút lưu tình nghiêm khắc ra lệnh: “Không có lệnh của bổn vương không được tự tiện hành động!"
Hiểu được thâm ý trong mắt Nam Cung Nguyệt Bân, đáy lòng Ninh Thanh Phong đột nhiên trầm xuống, trong lòng phảng phất một loại buồn phiền, chỉ cảm thấy bị đè nén! Hôm nay nàng rốt cuộc bị làm sao? Còn chủ tử nữa, nữ nhân trước mặt này ngoại trừ dung mạo có điểm xuất sắc, nàng thật sự không cmar thấy có điểm nào có thể làm cho chủ tử bi thương đến vậy?
Thanh Phong cúi đầu lui ra, trong lòng lại tự giễu cười một tiếng, từ lúc nào mà Thanh Phong nàng không lạnh nhạt như làn gió nữa, cũng không còn vẻ lạnh nhạt tiêu sái? Là vì nam tử trước mặt này?
Ngay từ lúc Nam Cung Nguyệt Bân tiến vào đình viện, Mộ Dung Tiểu Tiểu đã phát hiện hơi thở của hắn không ổn, hiện tại sau khi tâm tình kích động, nàng càng khẳng định thân thể Nam Cung Nguyệt Bân nhất định là có vấn đề, nàng nhíu chặt đôi mi thanh tú, lên tiếng hỏi: “Việt Bân, huynh làm sao vậy?"
Thân thể liền giật mình, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt mi tâm, bộ dáng vô cùng lo lắng, trong nháy mắt ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân ôn nhu như nước, ở tận sâu đáy mắt nơi nàng không nhìn thấy hiện lên một tia mững rỡ, thật tốt, nàng vẫn quan tâm hắn.
Hắn lắc đầu, mạnh mẽ muốt xuống ngụm máu nơi cổ họng, khẽ cười an ủi: “Muội đừng lo lắng, ta không sao."
Rõ ràng Mộ Dung Tiểu Tiểu không tin lời Nam Cung Nguyệt Bân, nàng tiến đến gần hắn, không để ý hắn cự tuyệt, mạnh mẽ cầm lấy cổ tay phải, bắt mạch cho hắn, nàng tin rằng sự việc chắc chắn không đơn giản như hắn nói!
Bàn tay nhỏ bé mềm mại kia vừa mới chạm đến cổ tay hắn, Nam Cung Nguyệt Bân dường như chấn kinh run lên, chỉ cảm thấy chỗ da thịt bị nàng tiếp xúc bỏng rát đến không chịu được, cả người hắn căng thẳng, không dám lộn xộn, hô hấp cũng cố ý nhẹ lại, hắn cứ ngu ngơ như vậy, chăm chú nhìn nàng.
Cho đến khi sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu bỗng như đóng băng, sát khí tràn ra, Nam Cung Nguyệt Bân mới đột nhiên hoàn hồn, biết nhất định là nàng phát hiện hắn bị trúng độc gì, hắn mỉm cười nói: “Tiểu Tiểu, thật sự không có chuyện gì." Hắn cũng biết nàng là đệ tử Thần Phong Cốc, hiểu biết ý thuật, không muốn bại lộ trước mặt nàng, không ngờ cuối cùng cũng không thể giấu được.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều không kháng cự nàng vì không muốn nàng thất vọng, cho nên lần này hắn do dự. Hoặc là từ sâu trong tiềm thức hắn hy vọng Tiểu Tiểu phát hiện trong cơ thể hắn có độc, có thể nàng sẽ vì lo lắng mà ở bên cạnh hắn.
A, Nam Cung Nguyệt Bân, ngươi lại suy đồi đến mức này?
Dạ Nguyệt Ly tức giận đến hai tròng mắt phóng hỏa, hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đang cầm kia, hận không thể xông lên phía trước một kiếm chặt xuống!
Chết tiệt! Hắn còn chưa được nha đầu bắt mạch, tại sao cái tên súc sinh Nam Cung Nguyệt Bân này lại được hưởng thụ trước?
Không được! Hắn sẽ nói rõ ràng với nha đầu, từ nay về sau chỉ được bắt mạch cho hắn.
Dạ Nguyệt Ly sớm đã quên Mộ Dung Tiểu Tiểu căn bản chỉ hiểu dùng độc, y thuật chỉ giới hạn ở châm cứu, trừ phi hắn mỗi ngày chấp nhận làm vật thí nghiệm của Mộ Dung Tiểu Tiểu, hoặc là nếm thử cảm giác bị châm cứu?
Tức Mặc Tuyết Dương nuốt một ngụm nước bọt, không chút tiếng động lùi về sau hai bước để tránh lát nữa làm bia đỡ đạn. Nếu như có thể, hắn muốn tránh đi, ô ô.
Ninh Thanh Phong lại mững rỡ, chủ tử lần này có lẽ được cứu rồi, đệ tử của Thần Phong lão nhân, làm sao nàng có thể quên chuyện này?
“Là ai hạ độc?" sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu lộ vẻ tàn nhẫn, nàng thu hồi bàn tay trắng nõn lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Nam Cung Nguyệt Bân xuất hiện một trận mất mác, cảm xúc ấm áp kia còn chưa kịp hưởng thụ đã bị nàng thu hồi không chút lưu luyến, mặt hắn đầy khổ sở nói: “Là ai hạ độc thì đã sao? Tiểu Tiểu, ta biết muội không yêu ta, nhưng ta không cần muội thương hại, không cần trả ơn ta."
Thật sự nhịn không nổi nữa!
Dạ Nguyệt Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dáng ‘vô cùng thân thiết’ của Mộ Dung Tiểu Tiểu và Nam Cung Nguyệt Bân, đầy oán hận!
Không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu cho phép hắn đã mặt đầy u ám tiến đến, hắn bá đạo ôm chầm lấy vòng eo Mộ Dung Tiểu Tiểu, hai cánh tay khóa chặt nàng trong ngực, mắt đỏ híp lại lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyệt Bân, u ám nói: “Nha đầu bắt mạch cho ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại không biết điều!"
Nha đầu nhà hắn là người như vậy? Muốn nàng bố thí cho sự thương hại cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không! Độc chết cũng tốt, đỡ phái đến tranh giành nha đầu với hắn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc mắt, sư huynh thật là không tự chủ, dám nghe lén bọn họ nói chuyện.
Nàng dịu dàng ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly như vậy đã khiến Nam Cung Nguyệt Bân kinh ngạc rồi, giờ phút này phát hiện một mặt xinh đẹp của nàng như vậy, trái tim Nam Cung Nguyệt Bân mất mác càng sâu.
Cố gắng giữ thẳng thân thể, không thể rơi xuống hạ phong trước mặt Dạ Nguyệt Ly, cười lạnh nói: “Tam hoàng đệ có ý kiến với hoàng huynh?"
Một tiếng “Tam hoàng đệ" nói ra khiến cho thân phận Dạ Nguyệt Ly thấp hơn Nam Cung Nguyệt Bân một bậc.
Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly đỏ tươi sâu kín nhìn hắn, nụ cười tàn khốc, lời nói sắc bén, “Ngươi không phải Hoàng huynh của ta."
Trong nháy mắt không khí ngưng trệ, nhất thời không người nào nói thêm gì, chẳng biết từ lúc nào mưa phùn bắt đầu rơi, mưa cuối thu luôn lạnh giá.
Nam Cung Nguyệt Bân rũ mắt xuống, cười đến chua xót, “Muội không phải Tiểu Tiểu, muội không phải Tiểu Tiểu của ta, ha ha…"
Cho dù hắn không muốn tin tưởng, nhưng chuyện nàng từ dị giới đến cũng nói cho Dạ Nguyệt Ly đủ thấy tình cảm giữa hai bọn họ đã kiên định đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu không người thường sao có thể chấp nhận chuyện như vậy?
Nam Cung Nguyệt Bân vẫn đang cười, cười đến thê lương cô đơn…
Đột nhiên! Hắn “Oa" một tiếng, bờ môi không thể khống chế phun ra một ngụm máu tươi, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu đi đến, hắn đột nhiên cao giọng, “Không được tới đây, muội không phải là nàng!"
Lúc sắp rời đi, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly xẹt qua Nam Cung Nguyệt Bân, như có thâm ý khác, tựa như cảnh cáo, lại như nhắc nhở, rồi mới cười như không cười tiêu sái đi về phía hành lang cách đó không xa, tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu và Nam Cung Nguyệt Bân phía bên này.
Tức Mặc Tuyết Dương đứng đằng sau lau trán đầy mồ hôi lạnh, chỉ mong nhìn thấy bóng lưng chủ tử nhà mình, hắn không kịp ngăn người lại, là hắn không làm tròn nhiệm vụ, chỉ mong trừng phạt sẽ không quá nặng, ai.
Nam Cung Nguyệt Bân không để ý đến hàm ý trong mắt Dạ Nguyệt Ly, giờ phút này hắn chỉ muốn cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu nói chuyện một chút, vì sao lúc này tỉnh cảnh giữa hai người bọn họ lại biến thành như vậy? Hắn không muốn nàng ở trong ngực nam nhân khác, chuyện này là một sự giày vò đối với hắn.
Hắn vẫn có thể cho nàng che chở như kiếp trước, thậm chí có thể tốt hơn, nhiều hơn, rõ ràng là hai người bọn họ biết nhau trước, ở cạnh nhau cũng lâu hơn, vì sao hắn mới chỉ tách ra một chút, nàng đã vào vòng tay người khác.
“Tiểu Tiểu…" thật khó khăn mới gặp được nàng. Nam Cung Nguyệt Bân lại không biết mở miệng như nào, trước khi đến trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhìn đến tình huống chướng mắt kia, tất cả những gì muốn nói đột nhiên biến mất.
Hắn thấp thỏm lo lắng, giải thích rõ ràng liệu có tác dụng? Hay chỉ là tình cảm đơn phương của hắn? Căn bản là nàng không để ý?
Nam Cung Nguyệt Bân không dám nghĩ thêm nữa, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, ánh mắt ôn nhu như nước kia lúc này tràn ngập đau thương.
Đây là lần đầu tiên Thanh Phong nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Bân như vậy, nàng ngoài lo lắng, trong tâm lại càng thấy phiền muộn hơn, nàng không biết mình bị làm sao, chỉ có thể im lặng đứng cạnh hắn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ chớp lông mi, im lặng đánh giá Nam Cung Nguyệt Bân, không còn vẻ trầm tĩnh, ấm áp dịu dàng như lần đầu gặp gỡ ở kiếp này, lúc này đầu tóc hắn hơi toán loạn, nếu nàng không đoán sai, là Việt Bân vội vã đến đây. Cẩm bào màu xanh thẫm làm nổi lên thân thể như ngọc của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ, mà đôi kia ấm áp như ánh nắng tháng năm, đều là những chuyện phức tạp nàng không muốn chạm đến.
Nàng liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly ở hành lang, tuy là tùy tiện đứng yên ở đó nhưng ánh mắt rơi trên người nàng lại không chút nào buông lỏng, mặc dù không nghe thấy nàng cùng Việt Bân nói chuyện gì, nhưng nàng tin chắc rằng nếu Việt Bân manh động, Dạ Nguyệt Ly chắc chắn sẽ bộc phát, đầu tiên sẽ đến cạnh nàng.
Nàng như có điều suy nghĩ nhìn sang Tức Mặc Tuyết Dương đang ảo não, nhất thời hiểu ra.
“Muội còn muốn hôm nào đó sẽ tới phủ của huynh đáp lễ, không ngờ là huynh lại đích thân đến, lần trước cũng chưa kịp nói chuyện gì, Việt Bân, mấy năm nay huynh có khỏe không?" Mộ Dung Tiểu Tiểu dương khóe môi cười khẽ.
Đây từng là thân nhân duy nhất của nàng, là thân nhân chấp nhận dùng tính mạng của mình đổi lấy an toàn cho nàng, hôm nay, tại một thế giới khác bọn họ lại gặp nhau lần nữa, trải qua cuộc sống không có tự do của kiếp trước, nàng vốn không tin quỷ thần, lúc này lại rất cảm kích trời xanh đã ưu đãi với nàng như vậy.
Nam Cung Nguyệt Bân không khỏi có chút may mắn Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa biết chuyện gì, hắn vẫn kịp tự mình đến giải thích.
Nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt trong suốt như lưu ly kia, ngoài sự quan tâm cùng hoài niệm còn có sự biết ơn mà hắn không muốn nhìn thấy, hắn chỉ cảm thấy vô lực, đau khổ lan đầy lồng ngực.
“Muội thích chiếc chuông gió đó không?" Nam Cung Nguyệt Bân đáp lại.
Hắn có tốt hay không không quan trọng, quan trọng là…, nàng đang đứng trước mặt hắn.
Tựa như chuyện bằng cách nào nàng đến được thế giời này không quan trọng, quan trọng là…, nàng đang đứng trước mặt hắn.
Lúc còn sống có thể để cho nàng biết hắn yêu nàng, yêu nàng đã nhiều năm…
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền giật mình, nhưng ngay sau đó khẽ cười nói: “Cảm ơn huynh đã tặng lễ vật."
Quả nhiên!
Nam Cung Nguyệt Bân nở nụ cười khổ, hắn hít một hơi thật sâu bầu không khí ẩm ướt sau cơm mưa, từ từ nói: “Từ nhỏ muội đã theo sau ta, lúc đó muội cũng không chơi đùa cùng những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, mà chỉ chấp nhận thân thiết với huynh."
Trên mặt hắn có chút hoài niệm, lại có chút bất đắc dĩ, ánh mắt mang vẻ cưng chiều thân thiết, rồi lại hơi chật vật nói: “Năm muội năm tuổi, chúng ta vào tổ chức, sủng vật muội yêu quý nhất bị người trong tổ chức giết hại, muội đã lén khóc hai ngày, ta làm cách nào cũng không dỗ muội được, muội đã thề đời này sẽ không ăn thịt thỏ nữa…"
“Mặc dù muội không muốn tiếp nhận sự thật, nhưng cuối cùng lúc ta bị thương ngã xuống, muội lại chấp nhận vì ta cầm vũ khí lên, cùng nhau tồn tại. Tiểu Tiểu, ta nghĩ dù có chết cũng không thể quên được muội khi đó."
“Mặc dù căm hận cuộc sống không có tự do tay nhuộm máu tươi kia, nhưng muội cũng chưa từng bỏ qua bất kỳ mục tiêu cần giết nào và cả những người có sát tâm muốn giết muội."
“Nhưng là!" hô hấp Nam Cung Nguyệt Bân đột nhiên nặng nề, hai bàn tay nắm chặt giấu trong tay áo, đầu ngón tay đã trắng bệch, ý muốn hỏi lại thôi, bỗng nhiên hắn nhắm hai mắt lại, lần nữa mở mắt ra đã khôi phục tỉnh táo.
“Tiểu Tiểu, muội đã thay đổi. Nếu không nhìn thấy việc muội ăn thịt thỏ tại cung yến lúc mới gặp, có lẽ huynh sẽ nhận ra muội ngay! Là huynh quá tự tin cho rằng muội sẽ không nhanh chóng thay đổi? Hay là trong những ngày tháng huynh không bên cạnh muội, muội đã sớm thay đổi những thói quen ngày trước? Muội buông tha Triệu Thi Nhân khiêu khích muội, làm cho ta hoàn toàn mất hy vọng! Đến lần thứ hai vô tình gặp muội trong phố, ta rốt cuộc tin tưởng ông trời mang ta đến dị giới này cũng không để ta phải cô đơn cả đời, bởi vì ông trời đã đưa muội đến bên cạnh ta."
Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu lần mộng tưởng, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng đều không có cách nào ngủ trở lại, trong đầu đều là bóng dáng lạnh lùng kia, dường như cả lúc mở mắt cũng có thể thấy được bóng dáng nàng, lại càng làm cho tâm hắn càng khó có thể bình lặng.
Ngay cả biết là ý nghĩ điên cuồng, hắn cũng biết khả năng nàng cũng xuyên qua là vô cùng nhỏ. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, người mà hắn nhớ thương lúc này thật sự đứng trước mặt hắn.
Nhưng nàng lại dựa vào lòng người đàn ông khác, tàn bạo như nàng cũng có thể dịu dàng như nước. Mặc dù nàng đang ở ngay trước mặt hắn nhưng lại không cần hắn quan tâm nữa, cho dù là hắn tình nguyện.
Chẳng qua sao nàng có thể hành hạ hắn như vậy? Hắn mới là người nên ở bên cạnh nàng! Giống như kiếp trước vậy!
Mùa đông sắp bắt đầu, cây cối trong biệt viện gần như chỉ còn cành khô, Mộ Dung Tiểu Tiểu giơ bàn tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng kéo cành cây vươn vào hành lang, mưa thu vừa tạnh, đầu cành còn đọng lại giọt nước trong suốt, chỉ một chút đã dính vào tay nàng, trong nháy mắt thu lai vẻ lạnh nhạt trong lòng.
Nàng yên lặng lắng nghe Nam Cung Nguyệt Bân, nhếch môi, im lặng trầm mặc, cũng không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp làm nàng khó đối mặt kia.
Nàng không phải lạnh nhạt, không phải vì lợi ích cá nhân, chỉ là nàng đã yêu Dạ Nguyệt Ly.
Việt Bân có ý nghĩ khác với nàng từ lúc nào nàng không biết, cũng không muốn biết, bởi vì nàng nhất định sẽ phụ hắn.
Nam Cung Nguyệt Bân ngắm nhìn đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sắc sảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, dáng vẻ của nàng ngăn cách hắn ở ngoài ngàn dặm, hờ hững lạnh nhạt, rõ ràng đang đứng trước mặt hắn, lại xa cách đến mức không thể chạm tới.
Hắn bỗng cảm thấy khó có thể chấp nhận, từ lúc vào đình viện này, thân thể vẫn cố gắng chống đỡ không chịu được hơi run rẩy.
“Vì sao đối xử với ta như vậy? Tiểu Tiểu, ta yêu muội! Ta chờ muội nhiều năm như vậy, kiếp này khó khăn lắm mới gặp được nhau, vì sao không muốn gặp ta!"
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ chấn động, ngón tay nhỏ dùng sức liền bẻ gãy nhánh cây, nàng kinh ngạc nhìn cành khô trong tay, trong lòng giật mình!
Ánh mắt nàng chìm xuống, Việt Bân, huynh mang tâm tình này mà đến sao? Hay muốn ép ta đáp lại tình cảm của huynh?
Những lời như vậy trước đây Dạ Nguyệt Ly cũng từng nói với nàng, hắn cũng đợi nàng nhiều năm, yêu nàng nhiều năm…
Chỉ khác ở chỗ những lời nói của Dạ Nguyệt Ly làm tim nàng đập thình thịch, đầu óc trống rỗng. Mà đối với Việt Bân, dù bên ngoài nàng không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Vì sao không thể giống như kiếp trước, nàng và Việt Bân tiếp tục giống như người thân hỗ trợ lẫn nhau.
Thì ra đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu…
Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rãi xoay người, nhìn vào đáy mắt đầy mong chờ kia, nàng khẽ nói: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể dự đoán trước được, chúng ta không thể kiểm soát được mọi việc, vì chúng ta không thể biết trước được tương lai, giống như chuyện chúng ta rõ ràng đã chết đi, lại tái sinh ở dị giới này, như kỳ tích chúng ta lại gặp nhau lần nữa."
“Cho nên muội gặp hắn, cũng yêu hắn? Thậm chí vì hắn mà chấp nhận thay đổi thói quen của mình?" Nam Cung Nguyệt Bân nói đúng trọng điểm, hắn không muốn nghe được những lời chói tai kia từ Mộ Dung Tiểu Tiểu, thật là đáng châm chọc! Hắn chỉ muốn cười, cất tiếng cười thật to, gặp gỡ? Nàng đang muốn nói cho hắn tình yêu có thể làm thay đổi thói quen?
Như vậy hắn còn muốn cảm ơn ông Trời? Đưa nàng đến dị giới để nàng gặp lại hắn, rồi lại miễn cưỡng để nàng bên cạnh hắn! Thật buồn cười, hắn tình nguyện vĩnh viễn không gặp lại nàng, như vậy hắn có thể giữ lại trí nhớ kiếp trước và một phần ảo tưởng của hắn, nàng vẫn thuộc về hắn! Tim hắn sẽ không bị thực tế làm bị thương đẫm máu như vậy.
“Việt Bân, chúng ta không biết mình có thể sống bao lâu, cho nên chúng ta nên quý trọng cuộc sống khó có được này, chuyện kiếp trước đã sớm theo gió trôi đi, muội hy vọng huynh không nên lún sâu vào những chuyện đã qua nữa."
Kiếp trước nàng không thể yêu hắn, kiếp này sớm đã muốn làm bạn cả đời, mà chuyện nàng và Việt Bân sống nương tựa lẫn nhau từ kiếp trước đã một đi không trở lại, thời gian sẽ không quay lại, nàng càng không thể yêu hắn…
Lồng ngực Nam Cung Nguyệt Bân như bị đánh một quyền nặng nề, đau đến không thể hô hấp, không chỉ bị xé rách bình thường, lồng ngực đau đớn vô cùng, cơ hồ như bị tê liệt…
“Tiểu Tiểu, muội thật độc, hơn hai mươi năm gắn bó sinh tử, muội nói quên liền quên, muội có để ý đến cảm nhận của ta không? Ta một mình ở dị giới, trải qua biết bao ngày đêm, chính là nhờ nhớ lại những ký ức này mới có thể kiên cường sống sót, ôm hy vọng vô cùng nhỏ bé, đi khắp đại giang nam bắc, nghĩ rằng muội cũng có thể sống lại ở dị giới này, yên lặng chờ đợi kỳ tích xuất hiện, nhưng ta không ngờ gặp lại muội lại không phải là chuyện tốt đẹp mà chính là sự khởi đầu, cũng là từ Thiên đường rơi xuống thực tế Địa ngục! Muội đã yêu người khác! Muội đã sớm quên mất ta! Sao muội có thể đối xử với ta như vậy!"
Khóe mắt Nam Cung Nguyệt Bân như muốn nứt ra, một câu nhắm thẳng vào Mộ Dung Tiểu Tiểu lên án, sự tin tưởng từ kiếp trước và kiếp này phút chốc bị hủy, hắn chỉ cảm thấy đau đến không sống nổi! Khí huyết cuồn cuộn sôi trào trong lồng ngực, lục phủ ngũ tạng khó chịu, sau đó trong cổ họng tràn ra vị ngai ngái, hắn kìm nén mím chặt môi, không muốn lộ ra vẻ chật vật trước mặt nàng!
Hắn cứ đưa mắt chăm chủ nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, ánh mắt bi thương lại tràn ngập thâm tình…
Đến lúc này hắn liền phát hiện, thì ra hắn sống hai kiếp, kiếp trước tràn đầy đau đớn, nhẫn nhịn và không cam lòng, còn kiếp này, ngoài việc ngày đêm tưởng nhớ thì lại là đau lòng.
Bệnh cũ thỉnh thoảng tái phát, tình yêu không được đáp lại, so với tám năm trước càng đau khổ hơn, khó có thể tiếp nhận hơn! Bởi vì nàng không còn cần hắn nữa! Mặc dù phẫn hận không cam lòng, nhưng hắn yêu nàng!
Dạ Nguyệt Ly bị tiếng gào thét của Nam Cung Nguyệt Bân làm giật mình định lắc mình đi đến lại bị sánh mắt sắc bén của Mộ Dung Tiểu Tiểu ngăn lại, chỉ đành thầm hận đứng tại chỗ, đôi mắt đỏ lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyệt Bân, không bỏ qua chút biểu hiện nào của hắn, Nam Cung Nguyệt Bân nếu dám dùng ân tình kiếp trước ép nha đầu, hắn chắc chắn sẽ giết chết Nam Cung Nguyệt Bân!
Bên này Thanh Phong nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Nguyệt Bân từ từ chuyển đen đã sớm lo lắng không dứt, không để ý địa vị chủ tớ vội vàng đỡ Nam Cung Nguyệt Bân, tay phải nhanh chóng đặt lên bắt mạch ở cổ tay Nam Cung Nguyệt Bân, nhất thời sắc mặt đại biến!
“Chủ tử, người không khỏe? Thanh Phong lập tức đưa người hồi phủ…"
“Lui ra!" Nam Cung Nguyệt Bân trầm giọng khiển trách, đột nhiên đẩy Thanh Phong đang đứng che trước mặt ra, hai tròng mắt hắn híp lại mang ý cảnh cáo nhìn lướt qua Ninh Thanh Phong, sau đó không chút lưu tình nghiêm khắc ra lệnh: “Không có lệnh của bổn vương không được tự tiện hành động!"
Hiểu được thâm ý trong mắt Nam Cung Nguyệt Bân, đáy lòng Ninh Thanh Phong đột nhiên trầm xuống, trong lòng phảng phất một loại buồn phiền, chỉ cảm thấy bị đè nén! Hôm nay nàng rốt cuộc bị làm sao? Còn chủ tử nữa, nữ nhân trước mặt này ngoại trừ dung mạo có điểm xuất sắc, nàng thật sự không cmar thấy có điểm nào có thể làm cho chủ tử bi thương đến vậy?
Thanh Phong cúi đầu lui ra, trong lòng lại tự giễu cười một tiếng, từ lúc nào mà Thanh Phong nàng không lạnh nhạt như làn gió nữa, cũng không còn vẻ lạnh nhạt tiêu sái? Là vì nam tử trước mặt này?
Ngay từ lúc Nam Cung Nguyệt Bân tiến vào đình viện, Mộ Dung Tiểu Tiểu đã phát hiện hơi thở của hắn không ổn, hiện tại sau khi tâm tình kích động, nàng càng khẳng định thân thể Nam Cung Nguyệt Bân nhất định là có vấn đề, nàng nhíu chặt đôi mi thanh tú, lên tiếng hỏi: “Việt Bân, huynh làm sao vậy?"
Thân thể liền giật mình, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt mi tâm, bộ dáng vô cùng lo lắng, trong nháy mắt ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân ôn nhu như nước, ở tận sâu đáy mắt nơi nàng không nhìn thấy hiện lên một tia mững rỡ, thật tốt, nàng vẫn quan tâm hắn.
Hắn lắc đầu, mạnh mẽ muốt xuống ngụm máu nơi cổ họng, khẽ cười an ủi: “Muội đừng lo lắng, ta không sao."
Rõ ràng Mộ Dung Tiểu Tiểu không tin lời Nam Cung Nguyệt Bân, nàng tiến đến gần hắn, không để ý hắn cự tuyệt, mạnh mẽ cầm lấy cổ tay phải, bắt mạch cho hắn, nàng tin rằng sự việc chắc chắn không đơn giản như hắn nói!
Bàn tay nhỏ bé mềm mại kia vừa mới chạm đến cổ tay hắn, Nam Cung Nguyệt Bân dường như chấn kinh run lên, chỉ cảm thấy chỗ da thịt bị nàng tiếp xúc bỏng rát đến không chịu được, cả người hắn căng thẳng, không dám lộn xộn, hô hấp cũng cố ý nhẹ lại, hắn cứ ngu ngơ như vậy, chăm chú nhìn nàng.
Cho đến khi sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu bỗng như đóng băng, sát khí tràn ra, Nam Cung Nguyệt Bân mới đột nhiên hoàn hồn, biết nhất định là nàng phát hiện hắn bị trúng độc gì, hắn mỉm cười nói: “Tiểu Tiểu, thật sự không có chuyện gì." Hắn cũng biết nàng là đệ tử Thần Phong Cốc, hiểu biết ý thuật, không muốn bại lộ trước mặt nàng, không ngờ cuối cùng cũng không thể giấu được.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều không kháng cự nàng vì không muốn nàng thất vọng, cho nên lần này hắn do dự. Hoặc là từ sâu trong tiềm thức hắn hy vọng Tiểu Tiểu phát hiện trong cơ thể hắn có độc, có thể nàng sẽ vì lo lắng mà ở bên cạnh hắn.
A, Nam Cung Nguyệt Bân, ngươi lại suy đồi đến mức này?
Dạ Nguyệt Ly tức giận đến hai tròng mắt phóng hỏa, hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đang cầm kia, hận không thể xông lên phía trước một kiếm chặt xuống!
Chết tiệt! Hắn còn chưa được nha đầu bắt mạch, tại sao cái tên súc sinh Nam Cung Nguyệt Bân này lại được hưởng thụ trước?
Không được! Hắn sẽ nói rõ ràng với nha đầu, từ nay về sau chỉ được bắt mạch cho hắn.
Dạ Nguyệt Ly sớm đã quên Mộ Dung Tiểu Tiểu căn bản chỉ hiểu dùng độc, y thuật chỉ giới hạn ở châm cứu, trừ phi hắn mỗi ngày chấp nhận làm vật thí nghiệm của Mộ Dung Tiểu Tiểu, hoặc là nếm thử cảm giác bị châm cứu?
Tức Mặc Tuyết Dương nuốt một ngụm nước bọt, không chút tiếng động lùi về sau hai bước để tránh lát nữa làm bia đỡ đạn. Nếu như có thể, hắn muốn tránh đi, ô ô.
Ninh Thanh Phong lại mững rỡ, chủ tử lần này có lẽ được cứu rồi, đệ tử của Thần Phong lão nhân, làm sao nàng có thể quên chuyện này?
“Là ai hạ độc?" sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu lộ vẻ tàn nhẫn, nàng thu hồi bàn tay trắng nõn lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Nam Cung Nguyệt Bân xuất hiện một trận mất mác, cảm xúc ấm áp kia còn chưa kịp hưởng thụ đã bị nàng thu hồi không chút lưu luyến, mặt hắn đầy khổ sở nói: “Là ai hạ độc thì đã sao? Tiểu Tiểu, ta biết muội không yêu ta, nhưng ta không cần muội thương hại, không cần trả ơn ta."
Thật sự nhịn không nổi nữa!
Dạ Nguyệt Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dáng ‘vô cùng thân thiết’ của Mộ Dung Tiểu Tiểu và Nam Cung Nguyệt Bân, đầy oán hận!
Không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu cho phép hắn đã mặt đầy u ám tiến đến, hắn bá đạo ôm chầm lấy vòng eo Mộ Dung Tiểu Tiểu, hai cánh tay khóa chặt nàng trong ngực, mắt đỏ híp lại lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyệt Bân, u ám nói: “Nha đầu bắt mạch cho ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại không biết điều!"
Nha đầu nhà hắn là người như vậy? Muốn nàng bố thí cho sự thương hại cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không! Độc chết cũng tốt, đỡ phái đến tranh giành nha đầu với hắn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc mắt, sư huynh thật là không tự chủ, dám nghe lén bọn họ nói chuyện.
Nàng dịu dàng ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly như vậy đã khiến Nam Cung Nguyệt Bân kinh ngạc rồi, giờ phút này phát hiện một mặt xinh đẹp của nàng như vậy, trái tim Nam Cung Nguyệt Bân mất mác càng sâu.
Cố gắng giữ thẳng thân thể, không thể rơi xuống hạ phong trước mặt Dạ Nguyệt Ly, cười lạnh nói: “Tam hoàng đệ có ý kiến với hoàng huynh?"
Một tiếng “Tam hoàng đệ" nói ra khiến cho thân phận Dạ Nguyệt Ly thấp hơn Nam Cung Nguyệt Bân một bậc.
Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly đỏ tươi sâu kín nhìn hắn, nụ cười tàn khốc, lời nói sắc bén, “Ngươi không phải Hoàng huynh của ta."
Trong nháy mắt không khí ngưng trệ, nhất thời không người nào nói thêm gì, chẳng biết từ lúc nào mưa phùn bắt đầu rơi, mưa cuối thu luôn lạnh giá.
Nam Cung Nguyệt Bân rũ mắt xuống, cười đến chua xót, “Muội không phải Tiểu Tiểu, muội không phải Tiểu Tiểu của ta, ha ha…"
Cho dù hắn không muốn tin tưởng, nhưng chuyện nàng từ dị giới đến cũng nói cho Dạ Nguyệt Ly đủ thấy tình cảm giữa hai bọn họ đã kiên định đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu không người thường sao có thể chấp nhận chuyện như vậy?
Nam Cung Nguyệt Bân vẫn đang cười, cười đến thê lương cô đơn…
Đột nhiên! Hắn “Oa" một tiếng, bờ môi không thể khống chế phun ra một ngụm máu tươi, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu đi đến, hắn đột nhiên cao giọng, “Không được tới đây, muội không phải là nàng!"
Tác giả :
Như Nhược Yên