Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 75: Lần đầu tỷ thí

Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 75: Lần đầu tỷ thí

Nam Cung Nguyệt Bân hạ triều, đang trên đường cưỡi ngựa về phủ, đột nhiên thấy một đoàn hắc y nhân phóng qua, phía sau có một bạch y nữ tử đuổi theo, Nam Cung Nguyệt Bân nhận ra đó là Mộ Dung Tiểu Tiểu. Ở Nam Dục hắn chưa từng thấy nữ tử nào mặc y phục trắng lại có thể duyên dáng thanh tao như nàng vậy.

Nam Cung Nguyệt Bân không lên tiếng quấy nhiễu, nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt đôi mi thanh tú, nhất định là vô cùng để ý tiểu hài tử trong tay Hắc y nhân phía trước. Tuy hắn biết Mộ Dung Tiểu Tiểu võ công rất cao, nhưng vẫn đề khí đuổi theo. Hắn không quên quay đầu phân phó Cát Tường: “Cát Tường, ngươi nhanh đến Biệt viện Ly Vương báo cáo tình hình của Mộ Dung cô nương."

“Vâng" Lúc này Cát Tường không để ý địa vị, nhảy lên ngựa của chủ tử chạy đến Biệt viện Ly Vương.

Mặc dù chưa từng tiếp xúc với Nam Cung Nguyệt Ly, nhưng dù gì cũng là đệ đệ của thân thể này, cho dù Nam Cung Nguyệt Ly là hoàng tử một nước lại nguyện ý yêu một cô gái trọn đời trọn kiếp, không khỏi làm người từ hiện đại xuyên qua như Nam Cung Nguyệt Bân cảm thấy đáng quý, thêm nữa Mộ Dung Tiểu Tiểu lại giống như “nàng" vậy, Nam Cung Nguyệt Bân liền không yên lòng mà đi theo, nếu nàng thật sự gặp nguy hiểm, hắn cũng có thể giúp đỡ một chút.

Nhưng mà!

Khi hắn ẩn nấp trong bóng tối quan sát thân pháp vừa nhanh nhẹn vừa sắc bén kia của Mộ Dung Tiểu Tiểu, trái tim vốn luôn bình tĩnh trong suốt nhiều năm nhất thời cuộn trào mãnh liệt.

Giống như cận thân ám sát! Nếu như không phải đến từ thế kỷ hai mươi mốt, còn ai có thể biết được những chiêu thức này?

Mắt thấy không đến mười giây nàng đã hoàn toàn đánh gục mười tên Hắc y nhân kia, đều là bị dao găm trong tay nàng khéo léo cắt đứt động mạch, nàng vẫn một thân áo trắng thuần khiết như trước, nhưng toàn thân đầy sát khí kinh người!

Cho dù trong ngõ tối mùi máu tanh nồng nặc đến buồn nôn, vẫn không che giấu được vẻ vui sướng trên mặt của Nam Cung Nguyệt Bân! Loại kích động này so với chuyện hắn sống lại còn mãnh liệt hơn.

Tiểu Tiểu, chính là nàng! Thật sự là nàng!

Phát hiện Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn ôm tiểu hài tử dời đi, Nam Cung Nguyệt Bân muốn bước ra bỗng nhiên dừng lại, thu lại vui sướng, hắn nhớ tới tình cảnh lúc cung yến, nhớ đến khay thịt thỏ kia, còn có sự nhân từ nương tay không nên có lúc đó, vốn không phải là chuyện mà sát thủ Tiểu Tiểu ngày trước có thể làm ra.

Sau khi hoài nghi, Nam Cung Nguyệt Bân tự mình an ủi, đã nhiều năm trôi qua, thói quen cũng có thể thay đổi. Huống chi thân pháp tàn nhẫn kia, nếu không phải hắn cũng đến từ hiện đại thì sao có thể biết được?

Hắn đau lòng không dứt, nếu không phải nàng bỏ mạng, Tiểu Tiểu làm sao có thể ở nơi này? Mọi chuyện không cần nói cũng biết!

Nàng là báu vật mà kiếp trước hắn muốn làm mọi cách để che chở bảo vệ, không tiếc tay nhuộm máu tươi, không ngại chôn giấu tình cảm chân thật nhất của mình, cũng không muốn nàng có một chút gánh nặng nào mà tiếp tục sống, lại không nghĩ tới cuối cùng cũng không thoát được số mệnh!

Nam Cung Nguyệt Bân giấu đi suy nghĩ đang vô cùng phức tạp trong lòng, vận khí đuổi theo Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn muốn hỏi cho rõ, lần này, hắn không cần cố kỵ điều gì nữa, bởi vì hắn có thể nắm bắt được vận mệnh của mình. Nếu như nàng thật sự là “Tiểu Tiểu", kiếp trước chịu nhiều đau khổ, hắn muốn kiếp này giúp nàng đền bù lại toàn bộ!

Bên này, Nam Cung Nguyệt Ly bị Nam Cung Quân Hạo lưu lại thật sự không có tâm tình diễn trò, lời kịch vốn chuẩn bị sẵn giờ phút này cũng không còn hứng thú, hắn nhíu lông mày, hơi phiền não nói: “Phụ hoàng, nhi thần đột nhiên cảm thấy thân thể có chút khó chịu, xin được hồi phủ."

Hắn cũng không đợi Nam Cung Quân Hạo lên tiếng đã xoay người rời đi, nghĩ đến rất nhanh sẽ thấy nàng, Dạ Nguyệt Ly lại vui vẻ, tinh thần sảng khoái trái ngược với vẻ phiền muộn vừa rồi, đi về biệt viện.

Nam Cung Quân Hạo ngồi trên kim loan điện đang suy nghĩ hỏi chuyện như thế nào, liền thấy Dạ Nguyệt Ly nói thân thể khó chịu, thân thể trước mặt chợt lóe trong nháy mặt đã ra đến ngoài điện.

Cái gì mà thân thể khó chiu!

Nam Cung Quân Hạo giận đến nghiến răng, hung hăng đấm một quyền lên tấu chương trước mặt! “Quả nhiên Huyết Thiên nói không sai. Binh phù đã bị hắn cất giấu thật kỹ."

Hắn tin tưởng Huyết Thiên không dám lừa dối hắn, càng không nghĩ hắn sẽ chiếm lấy binh phù, nếu không sao Nam Cung Nguyệt Ly lại có dũng khí không cho hắn mặt mũi như vậy? Còn không phải là đang nắm binh phù trong tay!

Dạ Nguyệt Ly không nghĩ đến chỉ vì giờ phút này vô cùng muốn gặp nàng, lại làm lỡ chuyện hôm nay muốn hoàn thành. Hiện tại trong tâm trí hắn cũng chỉ có tiểu nữ tử nào đó, cũng không quản Nam Cung Quân Hạo nghĩ gì? Hắn nghĩ nàng có phải còn đang ngủ hay không? Hay đang ngồi trong viện ngẩn người nhớ đến hắn? Nghĩ đến đây, trong lòng ngọt ngào không dứt, Dạ Nguyệt Ly lại càng tăng tốc, hận không thể trở lại biệt viện ngay lập tức, ôm nàng vào ngực.

Toái Nguyệt vội vàng đánh xe ngựa đuổi theo phía sau, khuôn mặt có chút thay đổi, khóe miệng co rút, bất quá đáy mắt là vui mừng khó có thể phát hiện, chủ tử sinh động như vậy mới là người bọn hắn muốn thấy.

“Tiểu Tiểu a di, người kia còn đi theo chúng ta." Mạc Bảo bị Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm, hắn chỉ vào Nam Cung Nguyệt Bân đã đi theo hai con đường, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy vẻ khó hiểu.

“Không cần để ý đến hắn." Mộ Dung Tiểu Tiểu cười nhạt, ngay từ đầu nàng đã biết Nam Cung Nguyệt Bân ẩn thân phía sau, bất quá nàng mặc kệ, hắn vẫn theo dõi nàng như lần trước, không có một chút sát khí nào. Chuyện quan trọng trước mắt là đem Mạc Bảo về phủ, cảnh báo Mạc Du Ly, xem ra bọn họ vừa tới Nam Dục đã bị người theo dõi!

Nam Cung Nguyệt Bân thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hiện ra hắn lại không tính dừng bước, liền chính mình nghiêng người tiến lên, thanh âm có chút vội vàng nói: “Xin chờ một chút!"

Thấy Nam Cung Nguyệt Bân, Mộ Dung Tiểu Tiểu lần nữa cảm thấy nam nhân này thật sự rất đẹp, hôm nay hắn mặc cẩm bào màu lam thanh nhã, khí chất quanh thân như mặt nước ôn hòa, trầm tĩnh, bờ môi nở nụ cười, nhu hòa phảng phất ấm áp, liếc mắt nhìn liền làm cho người ta đắm chìm trong đó. Chẳng qua lần này nàng không có phát hiện lạnh lẽo ẩn giấu trong mắt cùng tia nguy hiểm thỉnh thoảng lại xẹt qua kia.

Không chỉ có vậy, ánh mắt của Nam Cung Nguyệt Bân nhìn nàng, hoài niệm? Ách, đó là kích động? Không phải nàng nhìn lầm chứ?

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu đôi mi thanh tú, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống, mũi chân chạm đất rồi sau mới để Mạc Bảo xuống, bất quá bàn tay trắng nõn vẫn nắm chặt lấy tay hắn. Nơi này cách phủ Mạc Du Ly cũng không xa, phu xe chắc đã đưa tin đến, đoán chừng Mạc Du Ly cũng nhanh chóng đến.

Khóe miệng nàng nở nụ cười xa cách, môi khẽ mở: “Bân Vương có gì chỉ giáo?"

Nàng cũng không cho là đám người vừa rồi của Nam Cung Nguyệt Bân, cả quá trình tầm mắt hắn vẫn rơi trên người nàng, rõ ràng cho thấy hắn nhằm vào nàng mà đến.

Nam Cung Nguyệt Bân nhanh chóng đáp xuống, hai tay nắm chặt trong tay áo, đốt ngón tay trắng bệch, hắn từng bước từng bước nhích tới gần Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Tiểu… Tiểu Tiểu… Là nàng… Là nàng đúng không…" bờ môi hắn run rẩy vì khẩn trương nên có chút nói không rõ ràng, lại khó nén kích động cùng cao hứng trên mặt, “Nói cho ta biết, Tiểu Tiểu, là nàng phải không?"

Hắn kỳ vọng sớm nghe được đáp án trong lòng, nhưng cũng không khỏi sợ hãi, dừng lại cách nàng một thước, ẩn giấu nước mắt, giọng điệu cầu khẩn, “Trả lời ta, cô nhi viện, tổ chức, ta là Việt Bân, Tiểu Tiểu, có phải nàng không?!"

‘Oanh----’

Tựa như sấm sét đột nhiên nổ vang trong đầu! Mộ Dung Tiểu Tiểu trừng lớn mắt, trái tim đột nhiên nhảy dựng!

Thì ra là vậy! Vì sao mới gặp mặt lại có cảm giác quen thuộc! Bây giờ nhìn lại cái vẻ ôn hòa ẩn giấu nguy hiểm kia rất giống Việt Bân, chính vì Nguyệt Bân chính là Việt Bân! Vì sao nàng không sớm phát hiện ra?

“Việt Bân? Huynh còn sống?" Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút cay mắt, nàng trừng mắt nhìn hắn, không để cho trước mắt trở nên mờ nhạt, âm thanh có chút nghẹn ngào, lại vẫn cố gắng nói rõ ràng!

Hồi tưởng lại những năm tháng kia, cuộc sống hai người nương tựa lẫn nhau như thước phim xẹt qua trước mắt nàng, hắn là thân nhân duy nhất của nàng, lại vì nàng mà chết, kết quả thịt nát xương tan, may mắn, may mắn hắn còn sống, ông Trời, cảm ơn Người, Người đối với Mộ Dung Tiểu Tiểu ta thật tốt!

Mạc Bảo mặt tràn đầy nghi ngờ, hắn nhìn Nam Cung Nguyệt Bân một chút, lại nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu một chút, không hiểu hai người này làm sao?

“Tiểu Tiểu, nàng hận ta sao? Ta đã bỏ nàng lại…" Nam Cung Nguyệt Bân không dám đưa tay ra chạm vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn sợ nàng không tha thứ cho hắn.

“Thật xin lỗi, ta làm cơ hội sinh tồn mà huynh quên mình đổi lấy dễ dàng chấm dứt… Huynh nhất định xem thường ta." Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng đầu về một bên, không dám nhìn trực diện Nam Cung Nguyệt Bân.

Nam Cung Nguyệt Bân lắc đầu, hắn ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Lúc này nàng đứng trước mặt ta, đây mới là chuyện đáng mừng nhất, những chuyện cũ kia hãy để cho nó theo gió bay đi…"

Hắn không hối hận vì nàng mà chết, thậm chí, đáy lòng âm thầm may mắn, nguyên nhân chính vì cách làm cực đoan của nàng, hắn mới không một mình tồn tại ở dị giới này, may mắn nàng đã xuất hiện. Kiếp này hắn sẽ không giấu diếm tình cảm của mình, tình yêu của hắn tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của nàng!

Nam Cung Nguyệt Bân chậm rãi bước về phía trước, nhìn nàng, mặt mày ôn nhu đến mức muốn tan chảy…

Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhếch môi, mắt thấy Nam Cung Nguyệt Bân muốn đi qua ôm nàng, tâm tình vô cùng phức tạp, nếu là trước kia, nàng không ghét cái ôm này, nhưng bây giờ nàng do dự.

Trước kia Nam Cung Nguyệt Bân cũng dung loại ánh mắt này nhìn nàng, lúc đó không có tình cảm mãnh liệt như thế, khi đó nàng không hiểu tình yêu nam nữ, chỉ nghĩ là nàng là thân nhân duy nhất không thể thay thế trong lòng Việt Bân, mà ánh mắt kia còn là nàng rất quan trọng đối với hắn.

Nhưng hiện tại, nàng gần như lúc nào cũng thấy sư huynh dung ánh mắt say đắm như thế ngắm nhìn nàng, nàng cho dù chậm hiểu đi nữa cũng rõ ràng tâm tư của Việt Bân với nàng! Bất quá nàng cùng Việt Bân là chuyện không thể!

Kiếp trước hai người là người thân, kiếp này bọn họ cũng giống như vậy, cũng chỉ có thể là người thân. Vì trong lòng nàng đã có sư huynh, chỉ có sư huynh!

Đang muốn tránh đi, Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên giật mình phía sau có người đến gần, còn không kịp xoay người đã bị người từ phía sau ôm ngang lưng thật mạnh, phải vội vàng buông tay Mạc Bảo ra, bóng dáng hai người lao nhanh về phía sau một chút, lúc này mới dừng lại.

Lồng ngực vững chãi và ấm áp kia là nơi nàng không muốn rời xa nhất, nàng giãy dụa quay người lại, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến híp mắt, đắy mắt mang theo nỗi nhớ khó nói lên lời, hơi làm nũng nói: “Sư huynh, huynh đến rồi…"

Tái tim Dạ Nguyệt Ly còn đang nhảy dựng lên, hắn kinh hãi không dứt, nếu buổi tối mới trở lại, có phải nha đầu sẽ tiến vào trong ngực người khác? Làm sao có thể? Nàng là nữ nhân của hắn!

Lời nói làm nũng từ người trong ngực trong nháy mắt xoa dịu trái tim bất an của Dạ Nguyệt Ly! Hắn nhìn thấy nỗi nhớ từ đáy mắt người trong ngực, tức giận mãnh liệt lúc trước nhất thời tan thành mây khói!

Quả nhiên nha đầu để ý hắn…

Dạ Nguyệt Ly cúi đầu áp môi mỏng xuống bên tai, khẽ nghiêng người, ở chỗ người không nhìn thấy khẽ cắn, đè thấp âm thanh dằn giọng nói, “Hừ, nha đầu thật không ngoan, đợi lát nữa về nhà, sư huynh sẽ dạy dỗ muội thật tốt!"

Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu không nhịn được run rẩy, lại bị Dạ Nguyệt Ly ôm càng chặt hơn!

“Bân Vương tìm Vương phi của bổn vương có việc gì?" Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng hỏi, hắn híp đôi mắt đỏ, ánh mắt lạnh lùng, vừa nói “Vương phi của bổn vương" vừa ôm chặt Mộ Dung Tiểu Tiểu bên hông như thể hiện sự chiếm giữ.

Khi chân trước hắn vừa tới cửa viện, liền thấy thị vệ của Nam Cung Nguyệt Bân kích động chạy về phía hắn, báo với hắn chuyện trong phố. Đến lúc hắn lòng như lửa đốt tìm được nha đầu, liền thấy một màn vô cùng muốn giết người! Tên chết tiệt! Lại muốn thừa dịp hắn không có ở đây muốn ôm nữ nhân của hắn! Hắn có thể một đao giết chết tên kia hay không?

Nam Cung Nguyệt Bân nhíu mày, giờ phút này hắn có chút ảo não, vì sao lại để Cát Tường báo tin cho Ly vương phủ? Thật sự là làm chuyện thừa! Lúc này thấy Dạ Nguyệt Ly hắn mới chợt nhớ ra Tiểu Tiểu là Ly vương phi tương lai! Thật đáng giận! Vì sao hắn không trở về Nam Dục sớm một chút? Không nhận ra nàng sớm một chút?

Nhưng mà hắn cũng không lo lắng. Nếu như hắn nhớ không nhầm, Tiểu Tiểu và Nam Cung Nguyệt Ly cũng là sau sáu năm mới gặp lại, tin rằng tình cảm giữa hai người sẽ không quá sâu, hắn vẫn có cơ hội! Chỉ bằng việc kiếp trước hắn và Tiểu Tiểu gắn bó làm bạn với nhau hai mươi mấy năm, hắn không cho là Nam Cung Nguyệt Ly có thể so sánh được với hắn!

Hắn nhẹ nhàng giương môi, nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn thẳng Dạ Nguyệt Ly không có chút lùi bước, đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá đệ đệ này, không thể không thừa nhận nam tử này là nhân trung chi long, một cái nhìn kia không phải là đơn giản! Ánh mắt đỏ kia lạnh thấu xương khiến người khiếp sợ, đáy mắt thỉnh thoảng tràn ra sát khí, xem ra hắn đối với người ca ca này đã động sát tâm, là vì vừa rồi mình muốn ôm Tiểu Tiểu?

Tròng mắt Dạ Nguyệt Ly híp lại, nhìn kỹ Nam Cung Nguyệt Bân, hắn có thể khẳng định Nam Cung Nguyệt Bân biết nha đầu, trừ ánh mắt ái mộ khiến hắn muốn giết người kia, trong mắt Nam Cung Nguyệt Bân nhìn nha đầu còn có hoài niệm, đó sẽ không phải là ánh mắt sẽ có giữa hai người mới quen biết, nhưng hắn khẳng định đây là lần thứ hai nha đầu nhìn thấy Nam Cung Nguyệt Bân.

Xem ra hắn cần phải đi điều tra thật kỹ vị Bân Vương biến mất tám năm này, so ra có điểm thông minh hơn Nam Cung Nguyệt Hiên, nhưng lại vọng tưởng có tâm tư với nữ nhân của hắn, đó chính là tự tìm đường chết! Hắn sẽ không ngại Nam Cung Nguyệt Bân là vương gia một nước, càng không để ý hắn là huynh trưởng của mình, tóm lại, nếu dám mơ ước nữ nhân của hắn, hắn không ngần ngại đích thân động thủ giết người!

Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, sát khí bốn phía, trong nháy mắt đều thấy đối phương kiên trì.

“Bổn Vương cáo từ." Nam Cung Nguyệt Bân không muốn ở lại chỗ này giành cao thấp, dục tốc bất đạt, những lời này hắn hiểu rõ, hắn cười với Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu, ta sẽ còn tới tìm nàng." Dứt lời, Nam Cung Nguyệt Bân phi thân rời đi.

Đợi bóng dáng Nam Cung Nguyệt Bân biến mất, Mạc Du Ly mới chậm chạp xuất hiện, không phải là hắn không muốn tới cứu Mạc Bảo sớm một chút, mà là trong lúc mấu chốt Dạ Nguyệt Ly cùng kẻ địch giao chiến, hắn đột nhiên xuất hiện quấy rầy người ta, tám chín phần mười Dạ Nguyệt Ly sẽ xử lý hắn, hắn nên thức thời xuất hiện muộn một chút.

Mạc Bảo vừa nhìn thấy bóng dáng cha mình hưng phấn hô lên, chỉ là không đợi hắn mở miệng, Mạc Du Ly nhanh tay ôm lấy hắn chạy trối chết.

Không khí cực kỳ không ổn, rời đi mới là thượng sách!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại