Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 104: Ra cửa gặp xui xẻo
Editor: Tư Di
Khi Mộ Dung Tiểu Tiểu nói cho Dạ Nguyệt Ly biết vì sao đột nhiên hôm qua nàng nôn mửa thì Dạ Nguyệt Ly trừ lo lắng cho thân thể nàng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói thi thể Dạ Tâm Nghiên bị trộm, hắn đã xác định do Huyết Thiên làm, nên không muốn nói thêm nữa. Hắn hiểu nàng, nói nhiều khó đảm bảo nàng sẽ không đến thò chân vào, Huyết Thiên không giống người khác, tất nhiên hắn không muốn nha đầu dính vào một chút nguy hiểm.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhếch cái miệng nhỏ lên, nhưng trong lòng thầm nghĩ, hắn không nói nàng không thể đi hỏi người khác sao?
Dạ Nguyệt Ly giống như nhìn thấy ý nghĩ của nàng, chỉ bất đắc dĩ cười khẽ, trong mắt dao động dịu dàng sủng ái gần như có thể nhấn chìm người khác trong đó, hắn sẽ không cho nàng biết, năm đó Huyết Thiên dùng nàng làm uy hiếp, buộc hắn trở về Nam Dục, hắn đã từng trong cơn tức giận sai Tiêu Diêu sơn trang phá mấy chỗ trọng điểm của Huyết Môn, sở dĩ có thể chắc 100% do Huyết Thiên gây nên là bời vì hắn đã từng nhìn thấy mấy cái được goi là "chế tác vụng về", vì sao trong thông đạo không thấy mũi tên? Không thấy máu? Hiển nhiên tác phẩm của Huyết Thiên đã hoàn toàn làm xong, cũng mang theo bia đỡ kia.
Mà rốt cuộc Huyết Thiên có âm mưu gì, hắn tin rằng không lâu sau cũng nên sáng tỏ, hắn cũng không thích cảm giác bị người khác tính kế.
Ngày hôm sau.
Khi Mộ Dung Tiểu Tiểu tỉnh lại, Dạ Nguyệt Ly đã sớm không còn ở đó, nhưng hơi thở ấm áp còn lưu lại bên người cho nàng biết, hắn rời đi không lâu, có lẽ một khắc* trước.
*một khắc: 15 phút
Vừa mới tỉnh ngủ, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy có chút ít mệt mỏi, cả người đều lười biếng, nàng có chút lười biếng vùi vào trong chăn, cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết đưa ra vuốt vuốt khóe mắt lim dim, nhưng vẫn miễn cướng không muốn đứng dậy.
Trong sương phòng, từ xa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, chốc lát sau, hơi thở Dạ Nguyệt Ly đã ở bên cạnh, nàng mở mịt xoay mặt, dung nhan tuấn tú phóng đại khắc sâu vào tầm mắt, gần trong gang tấc, hô hấp cũng nghe thấy.
"Đã tỉnh rồi hả?" Thừa dịp nàng còn mơ hồ, Dạ Nguyệt Ly hôn trộm một cái rồi sau đó ngồi ở đầu giường, dịu dàng dụ dỗ nói: "Dùng bữa thôi."
Nếu là bình thường, thỉnh thoảng hắn còn theo tính tình của nàng để nàng đổ thừa ngủ nướng mà bỏ bữa sáng, nhưng bây giờ, hiển nhiên không thể bởi vì nàng tham ngủ mà không để ý đến bảo bảo trong bụng nàng, yêu chiều nàng vô điều kiện, nếu không, chính là hại nàng. Hắn nhìn nàng không nặng mấy, thầm nghĩ chờ chuyện này qua đi, ba bữa cơm của nàng sẽ tự mình lo liệu thỏa đáng.
"Ly muốn đi ra ngoài sao?" Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đưa từ trong chăn ra muốn Dạ Nguyệt Ly ôm nàng, nàng khẽ buồn bực, bình thường Ly sẽ không gọi nàng dậy đi ăn sáng sớm như vậy, mặc dù là tự nàng tỉnh lại.
Dạ Nguyệt Ly lập tức cầm lấy, lòng bàn tay ấm áp khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu không cảm thấy lạnh chút nào, hắn nhẹ nàng ôm nàng ngồi trên đầu gối mình, giúp nàng mặc áo lông cáo kỹ càng, gập đầu nói: "Ừ, đợi lát nữa Đường Tuyên Tuyên đến, nha đầu ở nhà có thể tìm nàng ấy hỏi về việc mang thai, huynh sẽ mau chóng trở lại."
Mộ Dung Tiểu Tiểu nằm trong ngực ấm áp của Dạ Nguyệt Ly, giọng nói mang theo lười biếng vừa mới tỉnh ngủ: "Vậy bọn muội có thể đi chơi không?"
Dứt lời, nàng lại muốn đưa bàn tay trắng nỏn ra, Dạ Nguyệt Ly nhăn mặt lại, gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, mau chóng bắt được bàn tay bé nhỏ làm loạn, nắm thật chặt trong bàn tay, trầm giọng nói: "Chớ lộn xộn, coi chừng lạnh." Nàng bây giờ không thể có chút ngoài ý muốn nào, hắn liền nói: "Nếu muốn ra ngoài, phải chờ huynh trở lại, ra ngoài một mình cẩn thận huynh dùng gia pháp phục vụ"
Nghe lời nói của Dạ Nguyệt Ly, bàn tay Mộ Dung Tiểu Tiểu thoát ra, sau đó vòng lên cổ hắn, vẻ mặt cợt nhả với hắn: "Ly sẽ không dám, cẩn thận bảo bảo tương lai chỉ hôn muội, không gần gũi với huynh, he he."
Dạ Nguyệt Ly không kịp đứng dậy đề phòng, bàn tay không nặng không nhẹ nhéo mông nhỏ của nàng, cố ý trầm mặt xuống quát: "Không cho phép nghịch ngợm với huynh."
Dùng xong đồ ăn sáng, Mạc Du Ly dẫn một nhà lớn nhỏ đến biệt viện, sau khi để Đường Tuyên Tuyên và Đường Bảo Bảo xuống, chào hỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu xong liền theo Dạ Nguyệt Ly, bộ mặt Toái Nguyệt và Di Tinh thận trọng ra khỏi cửa viện.
Trước khi rời khỏi cửa, gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly liếc nhìn Mạc Bảo Bảo đầy kỳ quái, sau đó phân phó Tức Mặc Tuyết Dương cái gì đó, lúc này lông mày mới dãn ra chút -tưdi. Mộ Dung Tiểu Tiểu ngắm nhìn bóng lưng cưỡi tuấn mã cao lớn của Dạ Nguyệt Ly biến mất ở góc đường, lúc này chợt cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ, cho đến khi tiếng nói mềm dèo vui vẻ trẻ con của Mạc Bảo Bảo vang lên, sắc mặt của nàng mới hơi thay đổi.
"Tiểu Tiểu a di! Nương tử thân ái của con có tốt không? Nàng ấy có nói muốn con hay không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn béo múp míp của Mạc Bảo Bảo hiện rõ tâm trạng phấn khởi, hắn hoàn thành trách nghiệm dắt bụng bầu Đường Tuyên Tuyên, con ngươi nhỏ đen lóe sáng, hình như vô cùng muốn sờ sờ bụng Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Khóe mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu giật giật, giờ nàng đã hiểu vì sao lúc từ biệt Dạ Nguyệt Ly lại có thâm ý khác rồi.
Không thể không nói giọng điệu Mạc Bảo Bảo khiến người khác kinh ngạc, nàng dở khóc dở cười, sao hắn có thể xác định nàng hoài thai nữ nhi?
Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương giật mình, khó trách vì sao lúc đi chủ tử sai hắn nhìn chăm chăm tiểu tử thúi này nhiều một chút, không ngờ âm hiểm như vậy, lúc này tiểu tử này có tâm cơ và thủ đoạn, không đơn giản không đơn giản.
Đường Tuyên Tuyên đỡ eo đi tới bên cạnh, ánh mắt mỉm cười, gương mặt mẫu tính* chói lọi: "Tiểu Tiểu, đừng để ý đến hắn, là hắn bị đả kích."
*mẫu tính: bản năng người mẹ
Sờ sờ đỉnh đầu Mạc Bảo Bảo, Mộ Dung Tiểu Tiểu không hiểu cười hỏi: "Hắn sao thế?"
"Còn không phải bời vì bà đỡ nói thai của ta nhất định là nam hài, Bảo Nhi một lòng mong đợi muội muội, sợ rắng khiến hắn thất vọng."
Vừa nghe nhắc tới những thứ này, Mạc Bảo Bảo liền muốn vỗ lực liên tục, lệ rơi đầy mặt, từ nhỏ hắn đã khát vọng có một muội muội có thể để hắn bảo vệ, ước mơ thành anh hùng của hắn, cho dù là lần trước bị bắt giữa đường, sau khi được Mộ Dung Tiểu Tiểu cứu, hi vọng càng lớn hơn trước kia.
Nhưng hôm này, chao ôi, một lời khó nói hết.
Ngay sau đó, Mạc Bảo Bảo vừa nóng vừa giận, hắn phồng má nói: "Mẫu thân, con không muốn muội muội! Con muốn nương tử thân ái!"
Bộ mặt Tức Mặc Tuyết Dương như du côn đi đến trước mặt Mạc Bảo Bảo, bóng dáng cao lớn trong nháy mắt bảo phủ bánh pudding Mạc Bảo Bảo, hắn dùng sức xoa đỉnh đầu chải chỉnh tề của Mạc Bảo Bảo, cười đến nhe răng nhếch mép: "Tiểu tử, ai nói với ngươi a di này hoài thai nữ nhi?"
Đôi tay Mạc Bảo Bảo che đầu, từ lúc ma chảo của Tức Mặc Tuyết Dương tung ra cố gắng giải cứu đầu, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, trợn mắt nhìn lại Tức Mặc Tuyết Dương, cả giận nói: "Đương nhiên là ta biết, hơn nữa tương lại tiểu gia còn phải cưới nàng về nhà làm nương tử, thế nào, ngươi có ý kiến?"
"Đương nhiên ta có ý kiến!" Không, hắn phát biểu ý kiến thay chủ tử, hắn muốn nói không có ý kiến, lúc về chủ tử lại có ý kiến với hắn.
Mạc Bảo Bảo quan sát Tức Mặc Tuyết Dương từ trên xuống dưới, mặt ghét bỏ: "Ngươi có ý kiến cũng phí công, nhìn dáng vẻ đáng khinh của ngươi đi, từng này tuổi còn tranh giành với tiểu gia, ngươi tranh được hơn tiểu gia ta sao?"
"Ta?" Tức Mặc Tuyết Dương ngạc nhiên chỉ chóp mũi mình: "Tranh với ngươi?" Lại chỉ vào tiểu bất điểm* Mạc Bảo Bảo, mặt khó có thể tin.
*tiểu bất điềm: trong trường hợp này có thể hiểu là đứa nhỏ
Hai tay Mạc Bảo Bảo chống nạnh, chân nhỏ đạp một cái, ngón cái lau chóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn hừ lạnh nói: "Tiểu gia nói cho ngươi biết, nằm mơ đi, tiểu gia sớm đã tính rồi, ngươi, đứng sang một bên."
"Tiểu tử, ngươi không muốn sống rồi hả?" Đỉnh đầu Tức Mặc Tuyết Dương bốc khói, tiểu tử này, phách lối!"
"Thế nào? Muốn đánh nhau với tiểu gia? Ngươi nghĩ kỹ rồi?" Mạc Bảo Bảo càng thêm khinh bỉ nhìn.
"......"
Mộ Dung Tiểu Tiểu bất lực vỗ trán, buồn cười mà cười không nổi, trước khi đi Ly giao phó Tức Mặc Tuyết Dương đúng là cái này rồi, hai đại nam nhân này không ngây thơ chứ? Đánh nhau với hài tử.
Ngư Nhi sau lưng nàng cũng trợn mắt nhìn thẳng, sau khi nhìn qua liền chuyển lực chú ý lên trên người Mộ Dung Tiểu Tiêu, nàng quan tâm nói: "Tiểu thư, bên ngoài lạnh, chúng ta về phòng cho ấm đi."
"Chờ tí, Tiểu Tiểu, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, ở trong phủ rất chán." Không biết người hầu nhà Đường Tuyên Tuyên kiếm từ đâu ra băng ghế để nàng ngồi -tưdi, nhiệt tình ăn điểm tâm xem diễn trò, hiếm khi nhi tử nhà nàng làm chút việc vui, vừa nghe thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu phải về phòng lập tức không xem nữa.
"Tuyên Tuyên, bên ngoài dòng người nhiều, ngươi đã mang thai tám tháng rồi, thật sự không nên đi ra ngoài." Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức không đồng ý, nàng thật sự rất muốn đi ra ngoài, cũng muốn làm chuyện của mình, nhưng sẽ không bốc đồng liên lụy đến Đường Tuyên Tuyên.
"Không sao, mang theo nhiều người là được rồi." Đường Tuyên Tuyên cười nói không sao cả: "Lần trước ngươi cập kê ta cũng không tham gia, đi, ta dẫn ngươi đi chọn quà, cũng cảm ơn lần trước ngươi cứu Bảo Nhi nhà ta." Từ lần trước khi Mạc Bảo Bảo vô cớ bị bắt, kể cả nàng cũng không qua cửa phủ nữa, và lại mang thai nên Mạc Du Ly cái này không đồng ý, cái kia cũng không đồng ý, thật hẹp hòi, cả ngày buồn bực trong phủ, nàng cực kỳ bất mãn.
"Chuyện này…" Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu đôi mày thanh tú, trong lòng do dự.
Nàng nghĩ tới nếu ra ngoài mà có thể làm ít chuyện, đến lúc đó để Đường Tuyên Tuyên ở trong cửa hàng của Lan Y giáo, lưu lại ám vệ bảo vệ Đường Tuyên Tuyên, nên không lo, và lại nàng không cần rời đi quá lâu đã có thể trở về.
"Đi thôi đi thôi, đã mang thai nên đi qua đi lại nhiều một chút…" Đường Tuyên Tuyên vừa đi vừa giảng giải cho Mộ Dung Tiểu Tiểu những việc cần chú ý của nữ nhân khi mang thai, Ngư Nhi và Tần Thương theo sát phía sau hai người, ám vệ biệt viện Ly Vương cũng rời đi một ít, trong đó có một nhóm bay về phía nào đó.
Bên này Tức Mặc Tuyết Dương phục hồi lại tinh thần thì Mộ Dung Tiểu Tiểu và Đường Tuyên Tuyên đã rời khỏi cửa viện, ngồi lên xe ngựa của Đường Tuyên Tuyên lúc tới, hắn đột nhiên vỗ trán một cái, vẻ mặt như đưa đám đuổi theo, thầm nói mình chết chắc chết chắc, nhất định chủ tử trở về sẽ lột da hắn.
Mạc Bảo Bảo cũng đuổi theo.
Tức Mặc Tuyết Dương đang muốn tiến lên khuyên chủ tử thì Mộ Dung Tiểu Tiểu thò đầu ra, thản nhiên nói: "Ngươi cũng đi cùng đi, ta sẽ không nán lại bên ngoài quá lâu, hơn nữa ta có khả năng tự vệ, ngươi chỉ cần chú ý tình huống xung quanh nhiều chút." Để ý nhiều đến nhóm Đường Tuyên Tuyên.
Câu cuối cùng nàng chưa nói nhưng nàng biết Tức Mặc Tuyết Dương hiểu được, người bắt Mạc Bảo Bảo lần trước, tin rằng bằng thế lực của Ly, Tức Mặc Tuyết Dương bọn họ đã sớm tra rõ, cộng thêm ám vệ đi theo phía sau, tính tính toán toán sẽ không có gì đáng ngại.
Tức Mặc Tuyết Dương không biết nói gì liền im lặng đàng hoàng đi theo phía sau.
Ra cửa gặp xui xẻo.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn Âu Dương Tĩnh ưu nhà cười yếu ớt và bộ mặt chán ghét của Triệu Thi Mộng cùng đứng song song trước mặt, lông mày khẽ nhíu lại.
Từ khi nào quan hệ của hai người này tốt như vậy, còn cùng nhau đi dạo phố rồi?
"Đây là người nào vậy, Tiểu Tiểu." Đường Tuyên Tuyên được Ngư Nhi đỡ xuống xe ngựa, tiện liếc mắt một cái nhìn thấy diện mạo xinh đẹp có ý vị của Âu Dương Tĩnh, thấy mặt nàng ôn nhu cười nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, cho là người quen.
"Tĩnh trắc phi, Triệu nhị tiểu thư." Lời nói Mộ Dung Tiểu Tiểu bình tĩnh, là vì Đường Tuyên Tuyên mà giới thiệu, cũng là cho hai người chào hỏi, hôm nay nàng không muốn gây chuyện, mặc dù Triệu Thi Mộng rõ ràng có địch ý với nàng khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Đường Tuyên Tuyên không phải là người ngu xuẩn, vừa nghe lời nói lạnh nhạt không thanh điệu của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền biết được hai người trước mặt là kẻ không tốt tới, nàng nhẹ nhàng nâng khóe môi, gật đầu lễ phép với hai người một cái, rồi sau đó mới giả bộ đã hiểu rõ nói: "Xem ra hai vị có việc bận, Tiểu Tiểu, chúng ta cũng đừng đứng lỳ ở đây làm trễ nãi người ta."
------ lời ngoài lề ------
(Lời tác giả)
Cám ơn ‘Phương Thủy Nhi’, ‘Màu tím khả ai’, mọi người ~
Hôm qua không muốn đứt đoạn, đáng tiếc làm tăng ca về đã hơn mười giờ, thật không còn kịp nữa ~
Xin lỗi mọi người, sao sao sao ~
Khi Mộ Dung Tiểu Tiểu nói cho Dạ Nguyệt Ly biết vì sao đột nhiên hôm qua nàng nôn mửa thì Dạ Nguyệt Ly trừ lo lắng cho thân thể nàng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói thi thể Dạ Tâm Nghiên bị trộm, hắn đã xác định do Huyết Thiên làm, nên không muốn nói thêm nữa. Hắn hiểu nàng, nói nhiều khó đảm bảo nàng sẽ không đến thò chân vào, Huyết Thiên không giống người khác, tất nhiên hắn không muốn nha đầu dính vào một chút nguy hiểm.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhếch cái miệng nhỏ lên, nhưng trong lòng thầm nghĩ, hắn không nói nàng không thể đi hỏi người khác sao?
Dạ Nguyệt Ly giống như nhìn thấy ý nghĩ của nàng, chỉ bất đắc dĩ cười khẽ, trong mắt dao động dịu dàng sủng ái gần như có thể nhấn chìm người khác trong đó, hắn sẽ không cho nàng biết, năm đó Huyết Thiên dùng nàng làm uy hiếp, buộc hắn trở về Nam Dục, hắn đã từng trong cơn tức giận sai Tiêu Diêu sơn trang phá mấy chỗ trọng điểm của Huyết Môn, sở dĩ có thể chắc 100% do Huyết Thiên gây nên là bời vì hắn đã từng nhìn thấy mấy cái được goi là "chế tác vụng về", vì sao trong thông đạo không thấy mũi tên? Không thấy máu? Hiển nhiên tác phẩm của Huyết Thiên đã hoàn toàn làm xong, cũng mang theo bia đỡ kia.
Mà rốt cuộc Huyết Thiên có âm mưu gì, hắn tin rằng không lâu sau cũng nên sáng tỏ, hắn cũng không thích cảm giác bị người khác tính kế.
Ngày hôm sau.
Khi Mộ Dung Tiểu Tiểu tỉnh lại, Dạ Nguyệt Ly đã sớm không còn ở đó, nhưng hơi thở ấm áp còn lưu lại bên người cho nàng biết, hắn rời đi không lâu, có lẽ một khắc* trước.
*một khắc: 15 phút
Vừa mới tỉnh ngủ, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy có chút ít mệt mỏi, cả người đều lười biếng, nàng có chút lười biếng vùi vào trong chăn, cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết đưa ra vuốt vuốt khóe mắt lim dim, nhưng vẫn miễn cướng không muốn đứng dậy.
Trong sương phòng, từ xa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, chốc lát sau, hơi thở Dạ Nguyệt Ly đã ở bên cạnh, nàng mở mịt xoay mặt, dung nhan tuấn tú phóng đại khắc sâu vào tầm mắt, gần trong gang tấc, hô hấp cũng nghe thấy.
"Đã tỉnh rồi hả?" Thừa dịp nàng còn mơ hồ, Dạ Nguyệt Ly hôn trộm một cái rồi sau đó ngồi ở đầu giường, dịu dàng dụ dỗ nói: "Dùng bữa thôi."
Nếu là bình thường, thỉnh thoảng hắn còn theo tính tình của nàng để nàng đổ thừa ngủ nướng mà bỏ bữa sáng, nhưng bây giờ, hiển nhiên không thể bởi vì nàng tham ngủ mà không để ý đến bảo bảo trong bụng nàng, yêu chiều nàng vô điều kiện, nếu không, chính là hại nàng. Hắn nhìn nàng không nặng mấy, thầm nghĩ chờ chuyện này qua đi, ba bữa cơm của nàng sẽ tự mình lo liệu thỏa đáng.
"Ly muốn đi ra ngoài sao?" Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đưa từ trong chăn ra muốn Dạ Nguyệt Ly ôm nàng, nàng khẽ buồn bực, bình thường Ly sẽ không gọi nàng dậy đi ăn sáng sớm như vậy, mặc dù là tự nàng tỉnh lại.
Dạ Nguyệt Ly lập tức cầm lấy, lòng bàn tay ấm áp khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu không cảm thấy lạnh chút nào, hắn nhẹ nàng ôm nàng ngồi trên đầu gối mình, giúp nàng mặc áo lông cáo kỹ càng, gập đầu nói: "Ừ, đợi lát nữa Đường Tuyên Tuyên đến, nha đầu ở nhà có thể tìm nàng ấy hỏi về việc mang thai, huynh sẽ mau chóng trở lại."
Mộ Dung Tiểu Tiểu nằm trong ngực ấm áp của Dạ Nguyệt Ly, giọng nói mang theo lười biếng vừa mới tỉnh ngủ: "Vậy bọn muội có thể đi chơi không?"
Dứt lời, nàng lại muốn đưa bàn tay trắng nỏn ra, Dạ Nguyệt Ly nhăn mặt lại, gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, mau chóng bắt được bàn tay bé nhỏ làm loạn, nắm thật chặt trong bàn tay, trầm giọng nói: "Chớ lộn xộn, coi chừng lạnh." Nàng bây giờ không thể có chút ngoài ý muốn nào, hắn liền nói: "Nếu muốn ra ngoài, phải chờ huynh trở lại, ra ngoài một mình cẩn thận huynh dùng gia pháp phục vụ"
Nghe lời nói của Dạ Nguyệt Ly, bàn tay Mộ Dung Tiểu Tiểu thoát ra, sau đó vòng lên cổ hắn, vẻ mặt cợt nhả với hắn: "Ly sẽ không dám, cẩn thận bảo bảo tương lai chỉ hôn muội, không gần gũi với huynh, he he."
Dạ Nguyệt Ly không kịp đứng dậy đề phòng, bàn tay không nặng không nhẹ nhéo mông nhỏ của nàng, cố ý trầm mặt xuống quát: "Không cho phép nghịch ngợm với huynh."
Dùng xong đồ ăn sáng, Mạc Du Ly dẫn một nhà lớn nhỏ đến biệt viện, sau khi để Đường Tuyên Tuyên và Đường Bảo Bảo xuống, chào hỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu xong liền theo Dạ Nguyệt Ly, bộ mặt Toái Nguyệt và Di Tinh thận trọng ra khỏi cửa viện.
Trước khi rời khỏi cửa, gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly liếc nhìn Mạc Bảo Bảo đầy kỳ quái, sau đó phân phó Tức Mặc Tuyết Dương cái gì đó, lúc này lông mày mới dãn ra chút -tưdi. Mộ Dung Tiểu Tiểu ngắm nhìn bóng lưng cưỡi tuấn mã cao lớn của Dạ Nguyệt Ly biến mất ở góc đường, lúc này chợt cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ, cho đến khi tiếng nói mềm dèo vui vẻ trẻ con của Mạc Bảo Bảo vang lên, sắc mặt của nàng mới hơi thay đổi.
"Tiểu Tiểu a di! Nương tử thân ái của con có tốt không? Nàng ấy có nói muốn con hay không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn béo múp míp của Mạc Bảo Bảo hiện rõ tâm trạng phấn khởi, hắn hoàn thành trách nghiệm dắt bụng bầu Đường Tuyên Tuyên, con ngươi nhỏ đen lóe sáng, hình như vô cùng muốn sờ sờ bụng Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Khóe mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu giật giật, giờ nàng đã hiểu vì sao lúc từ biệt Dạ Nguyệt Ly lại có thâm ý khác rồi.
Không thể không nói giọng điệu Mạc Bảo Bảo khiến người khác kinh ngạc, nàng dở khóc dở cười, sao hắn có thể xác định nàng hoài thai nữ nhi?
Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương giật mình, khó trách vì sao lúc đi chủ tử sai hắn nhìn chăm chăm tiểu tử thúi này nhiều một chút, không ngờ âm hiểm như vậy, lúc này tiểu tử này có tâm cơ và thủ đoạn, không đơn giản không đơn giản.
Đường Tuyên Tuyên đỡ eo đi tới bên cạnh, ánh mắt mỉm cười, gương mặt mẫu tính* chói lọi: "Tiểu Tiểu, đừng để ý đến hắn, là hắn bị đả kích."
*mẫu tính: bản năng người mẹ
Sờ sờ đỉnh đầu Mạc Bảo Bảo, Mộ Dung Tiểu Tiểu không hiểu cười hỏi: "Hắn sao thế?"
"Còn không phải bời vì bà đỡ nói thai của ta nhất định là nam hài, Bảo Nhi một lòng mong đợi muội muội, sợ rắng khiến hắn thất vọng."
Vừa nghe nhắc tới những thứ này, Mạc Bảo Bảo liền muốn vỗ lực liên tục, lệ rơi đầy mặt, từ nhỏ hắn đã khát vọng có một muội muội có thể để hắn bảo vệ, ước mơ thành anh hùng của hắn, cho dù là lần trước bị bắt giữa đường, sau khi được Mộ Dung Tiểu Tiểu cứu, hi vọng càng lớn hơn trước kia.
Nhưng hôm này, chao ôi, một lời khó nói hết.
Ngay sau đó, Mạc Bảo Bảo vừa nóng vừa giận, hắn phồng má nói: "Mẫu thân, con không muốn muội muội! Con muốn nương tử thân ái!"
Bộ mặt Tức Mặc Tuyết Dương như du côn đi đến trước mặt Mạc Bảo Bảo, bóng dáng cao lớn trong nháy mắt bảo phủ bánh pudding Mạc Bảo Bảo, hắn dùng sức xoa đỉnh đầu chải chỉnh tề của Mạc Bảo Bảo, cười đến nhe răng nhếch mép: "Tiểu tử, ai nói với ngươi a di này hoài thai nữ nhi?"
Đôi tay Mạc Bảo Bảo che đầu, từ lúc ma chảo của Tức Mặc Tuyết Dương tung ra cố gắng giải cứu đầu, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, trợn mắt nhìn lại Tức Mặc Tuyết Dương, cả giận nói: "Đương nhiên là ta biết, hơn nữa tương lại tiểu gia còn phải cưới nàng về nhà làm nương tử, thế nào, ngươi có ý kiến?"
"Đương nhiên ta có ý kiến!" Không, hắn phát biểu ý kiến thay chủ tử, hắn muốn nói không có ý kiến, lúc về chủ tử lại có ý kiến với hắn.
Mạc Bảo Bảo quan sát Tức Mặc Tuyết Dương từ trên xuống dưới, mặt ghét bỏ: "Ngươi có ý kiến cũng phí công, nhìn dáng vẻ đáng khinh của ngươi đi, từng này tuổi còn tranh giành với tiểu gia, ngươi tranh được hơn tiểu gia ta sao?"
"Ta?" Tức Mặc Tuyết Dương ngạc nhiên chỉ chóp mũi mình: "Tranh với ngươi?" Lại chỉ vào tiểu bất điểm* Mạc Bảo Bảo, mặt khó có thể tin.
*tiểu bất điềm: trong trường hợp này có thể hiểu là đứa nhỏ
Hai tay Mạc Bảo Bảo chống nạnh, chân nhỏ đạp một cái, ngón cái lau chóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn hừ lạnh nói: "Tiểu gia nói cho ngươi biết, nằm mơ đi, tiểu gia sớm đã tính rồi, ngươi, đứng sang một bên."
"Tiểu tử, ngươi không muốn sống rồi hả?" Đỉnh đầu Tức Mặc Tuyết Dương bốc khói, tiểu tử này, phách lối!"
"Thế nào? Muốn đánh nhau với tiểu gia? Ngươi nghĩ kỹ rồi?" Mạc Bảo Bảo càng thêm khinh bỉ nhìn.
"......"
Mộ Dung Tiểu Tiểu bất lực vỗ trán, buồn cười mà cười không nổi, trước khi đi Ly giao phó Tức Mặc Tuyết Dương đúng là cái này rồi, hai đại nam nhân này không ngây thơ chứ? Đánh nhau với hài tử.
Ngư Nhi sau lưng nàng cũng trợn mắt nhìn thẳng, sau khi nhìn qua liền chuyển lực chú ý lên trên người Mộ Dung Tiểu Tiêu, nàng quan tâm nói: "Tiểu thư, bên ngoài lạnh, chúng ta về phòng cho ấm đi."
"Chờ tí, Tiểu Tiểu, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, ở trong phủ rất chán." Không biết người hầu nhà Đường Tuyên Tuyên kiếm từ đâu ra băng ghế để nàng ngồi -tưdi, nhiệt tình ăn điểm tâm xem diễn trò, hiếm khi nhi tử nhà nàng làm chút việc vui, vừa nghe thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu phải về phòng lập tức không xem nữa.
"Tuyên Tuyên, bên ngoài dòng người nhiều, ngươi đã mang thai tám tháng rồi, thật sự không nên đi ra ngoài." Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức không đồng ý, nàng thật sự rất muốn đi ra ngoài, cũng muốn làm chuyện của mình, nhưng sẽ không bốc đồng liên lụy đến Đường Tuyên Tuyên.
"Không sao, mang theo nhiều người là được rồi." Đường Tuyên Tuyên cười nói không sao cả: "Lần trước ngươi cập kê ta cũng không tham gia, đi, ta dẫn ngươi đi chọn quà, cũng cảm ơn lần trước ngươi cứu Bảo Nhi nhà ta." Từ lần trước khi Mạc Bảo Bảo vô cớ bị bắt, kể cả nàng cũng không qua cửa phủ nữa, và lại mang thai nên Mạc Du Ly cái này không đồng ý, cái kia cũng không đồng ý, thật hẹp hòi, cả ngày buồn bực trong phủ, nàng cực kỳ bất mãn.
"Chuyện này…" Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu đôi mày thanh tú, trong lòng do dự.
Nàng nghĩ tới nếu ra ngoài mà có thể làm ít chuyện, đến lúc đó để Đường Tuyên Tuyên ở trong cửa hàng của Lan Y giáo, lưu lại ám vệ bảo vệ Đường Tuyên Tuyên, nên không lo, và lại nàng không cần rời đi quá lâu đã có thể trở về.
"Đi thôi đi thôi, đã mang thai nên đi qua đi lại nhiều một chút…" Đường Tuyên Tuyên vừa đi vừa giảng giải cho Mộ Dung Tiểu Tiểu những việc cần chú ý của nữ nhân khi mang thai, Ngư Nhi và Tần Thương theo sát phía sau hai người, ám vệ biệt viện Ly Vương cũng rời đi một ít, trong đó có một nhóm bay về phía nào đó.
Bên này Tức Mặc Tuyết Dương phục hồi lại tinh thần thì Mộ Dung Tiểu Tiểu và Đường Tuyên Tuyên đã rời khỏi cửa viện, ngồi lên xe ngựa của Đường Tuyên Tuyên lúc tới, hắn đột nhiên vỗ trán một cái, vẻ mặt như đưa đám đuổi theo, thầm nói mình chết chắc chết chắc, nhất định chủ tử trở về sẽ lột da hắn.
Mạc Bảo Bảo cũng đuổi theo.
Tức Mặc Tuyết Dương đang muốn tiến lên khuyên chủ tử thì Mộ Dung Tiểu Tiểu thò đầu ra, thản nhiên nói: "Ngươi cũng đi cùng đi, ta sẽ không nán lại bên ngoài quá lâu, hơn nữa ta có khả năng tự vệ, ngươi chỉ cần chú ý tình huống xung quanh nhiều chút." Để ý nhiều đến nhóm Đường Tuyên Tuyên.
Câu cuối cùng nàng chưa nói nhưng nàng biết Tức Mặc Tuyết Dương hiểu được, người bắt Mạc Bảo Bảo lần trước, tin rằng bằng thế lực của Ly, Tức Mặc Tuyết Dương bọn họ đã sớm tra rõ, cộng thêm ám vệ đi theo phía sau, tính tính toán toán sẽ không có gì đáng ngại.
Tức Mặc Tuyết Dương không biết nói gì liền im lặng đàng hoàng đi theo phía sau.
Ra cửa gặp xui xẻo.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn Âu Dương Tĩnh ưu nhà cười yếu ớt và bộ mặt chán ghét của Triệu Thi Mộng cùng đứng song song trước mặt, lông mày khẽ nhíu lại.
Từ khi nào quan hệ của hai người này tốt như vậy, còn cùng nhau đi dạo phố rồi?
"Đây là người nào vậy, Tiểu Tiểu." Đường Tuyên Tuyên được Ngư Nhi đỡ xuống xe ngựa, tiện liếc mắt một cái nhìn thấy diện mạo xinh đẹp có ý vị của Âu Dương Tĩnh, thấy mặt nàng ôn nhu cười nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, cho là người quen.
"Tĩnh trắc phi, Triệu nhị tiểu thư." Lời nói Mộ Dung Tiểu Tiểu bình tĩnh, là vì Đường Tuyên Tuyên mà giới thiệu, cũng là cho hai người chào hỏi, hôm nay nàng không muốn gây chuyện, mặc dù Triệu Thi Mộng rõ ràng có địch ý với nàng khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Đường Tuyên Tuyên không phải là người ngu xuẩn, vừa nghe lời nói lạnh nhạt không thanh điệu của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền biết được hai người trước mặt là kẻ không tốt tới, nàng nhẹ nhàng nâng khóe môi, gật đầu lễ phép với hai người một cái, rồi sau đó mới giả bộ đã hiểu rõ nói: "Xem ra hai vị có việc bận, Tiểu Tiểu, chúng ta cũng đừng đứng lỳ ở đây làm trễ nãi người ta."
------ lời ngoài lề ------
(Lời tác giả)
Cám ơn ‘Phương Thủy Nhi’, ‘Màu tím khả ai’, mọi người ~
Hôm qua không muốn đứt đoạn, đáng tiếc làm tăng ca về đã hơn mười giờ, thật không còn kịp nữa ~
Xin lỗi mọi người, sao sao sao ~
Tác giả :
Như Nhược Yên