Túng Ngã Triêu Mộ
Chương 6
EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-----------------------
Nhân lúc nghỉ giải lao giữa những cảnh quay, Úc Uyển Ương ngồi ôn lại kịch bản ở trong phòng trang điểm. Nàng nhìn đến phần thoại tiếp theo của mình trong những cảnh sau, ở trong lòng tự biên tự diễn lại một lần.
"Uyển Ương."
Phía sau lưng truyền đến một thanh âm nữ tính. Úc Uyển Ương quay đầu nhìn lại, là Chu Nghê.
"Chu đạo diễn, chị đến đây làm gì a?" - Nàng bận bịu đứng lên chào hỏi, gấp lại kịch bản trong tay mình.
"Thừa dịp mọi người giải lao. Tôi lại đây hàn huyên cùng với em, không cần sốt sắng như vậy." - Chu Nghê mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của nàng.
Chu Nghê vẫn còn nhớ đến đoạn đối thoại giữa mình và Thư Hoài Đạt về Úc Uyển Ương ngày ấy. Bản thân mình hiếm khi nào yêu thích một diễn viên mới như vậy, nhân lúc lấy được một ít thời gian rảnh rỗi, liền muốn đi đến đây để chỉ điểm cho em ấy mấy lời.
"Chu đạo diễn, là do cảnh quay vừa nãy có chỗ nào không tốt sao?" - Úc Uyển Ương cảm thấy Chu Nghê là một đạo diễn nổi danh như vậy, thì làm gì có chuyện tìm đến mình chỉ là để hàn huyên thôi, đoán chừng là chị ấy đối với cảnh quay của mình có một điểm nào bất mãn nên mới đi lại đây.
"Không phải, biểu hiện của em rất tốt." - Chu Nghê ngồi vào cái ghế bên cạnh nàng, lại ra hiệu cho nàng cũng nên ngồi xuống đi, lúc này Chu Nghê mới tiếp tục nói - "Thật ra, lúc tôi nhận được lời mời quay cho bộ phim này, thì ngay lúc đó tôi cũng chưa hề có ý định muốn nhận lời. Bởi vì diễn viên mới quá nhiều, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ quay phim cho diễn viên mới."
Chu Nghê lời này nói cũng không sai. Nàng có thể ở cái tuổi này mà đạt đến thành tích như vậy, cũng chính là có lý do. Bây giờ từ công ty sản xuất cho đến đài truyền hình, họ sẽ không bao giờ đưa người mới vào trong phim do nàng đạo diễn. Nếu như đây không phải là do có lời mời từ Thư Hoài Đạt, thì nàng chắc chắn sẽ không đáp ứng.
"Em biết, những điều này em đã nghe nói qua." - Úc Uyển Ương cũng không cảm thấy những lời này của Chu Nghê là quá mức tự tin. Đại danh của Chu Nghê đối với diễn viên mới chập chững bước vào nghề như là sấm đánh bên tai. Chị ấy có thể làm đạo diễn cho bộ phim này, chí ít đối với Úc Uyển Ương thì đây là vinh hạnh vô cùng.
"Thế nhưng tôi cảm thấy, lần này tôi chọn đúng rồi." - Chu Nghê nhìn một thân Úc Uyển Ương vẫn còn mang đồ hóa trang.
Vai của Úc Uyển Ương trong phim "Diệc Sinh" chính là vai của một nha hoàn. Đây chỉ là thân phận lớp ngoài của nàng, bên trong, thực ra là một sát thủ với võ nghệ tinh xảo. Buổi tối, vai nha hoàn này sẽ vận trang phục của một sát thủ, từ đầu đến thân đều là một lớp vải màu đen, chính là để dễ dàng di chuyển, đánh lừa mắt đối phương khi hành động. Giờ khắc này, Úc Uyển Ương một thân trang phục màu đen liền làm cho nàng toát ra khí chất lạnh lùng lãnh diễm, thật sự rất tương xứng với nhân vật.
"Chu đạo diễn, ý của chị là .." - Úc Uyển Ương không biết rõ ý tứ của Chu Nghê.
Chu Nghê vỗ vỗ tay nàng, khích lệ nói, "Không cần làm rõ ý tứ của tôi quá. Em chỉ cần nhớ kĩ, ở nơi này bất luận là em xảy ra chuyện gì, thì người khác cũng không thèm nhìn đến. Thứ mà họ nhìn đến chính là thực lực của em, chỉ cần có thực lực, em sẽ không bao giờ bị hủy diệt."
Mấy câu nói này vô cùng có thâm ý. Nàng liên hệ tới sự cố phát sinh mấy ngày trước, thì liền hiểu rõ ý tứ của Chu Nghê.
Ở trong showbiz rộng lớn nhưng đầy ô nhiễm này. Nếu như thực lực của bạn bình thường như bao người khác, thì cho dù từng có một bộ phim khiến bạn nổi danh đi chăng nữa, thì chuyện vật đổi sao dời chính là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, sẽ chẳng còn ai sau này nhớ về bạn. Nhưng là nếu như bạn có được một khả năng thiên phú, cùng nỗ lực muốn cố gắng, cộng thêm thực lực không thể xem thường, hành động vượt trội hơn người khác, thì mặc kệ là thời gian trôi qua dài hay ngắn, vĩnh viễn đều sẽ có nhiều người đưa bạn vào trong đáy lòng của chính họ.
Đáy mắt của Úc Uyển Ương lâm vào một trận mê man, "Em hiểu rồi, cám ơn Chu đạo diễn."
"Rõ ràng là tốt rồi. Tôi đi ra ngoài trước." - Chu Nghê lần thứ hai vỗ vỗ bờ vai của nàng, đứng lên đi ra ngoài, nhưng lại nhẹ nhàng mà nói một câu trước khi rời khỏi hẳn - "Tôi mong chờ biểu hiện của em ở bộ Tích Ngôn, cũng đừng để cho tôi phải thất vọng."
Bị Chu Nghê nhắc đến, Úc Uyển Ương một trận run sợ toàn thân. Diễn viên của "Tích Ngôn" đã bước đầu được định ra, kịch bản thì ở trên tay nàng, đạo diễn lần này lại là Chu Nghê, mà lần này, nàng lại là vai chính!
Nàng vẫn đang cảm thấy mơ hồ, tại sao bản thân đã từ chối Chung Dật Minh rồi, thế nhưng vẫn có thể tiếp nhận được vai chính của bộ "Tích Ngôn" đây?
Úc Uyển Ương nhớ đến ngày hôm đó, lần đầu tiên Thư Hoài Đạt đến thăm mình, thái độ của cô ấy kiên định như vậy.
Chẳng lẽ là do cô ấy sắp xếp sao? Nhưng là, cô ấy sắp xếp chuyện này, rốt cuộc là muốn đem mình đưa lên tận trời xanh, hay là triệt để muốn mình rơi vào địa ngục?
Nếu là vế trước, muốn đem mình đưa lên tận trời xanh thì tại sao còn đưa mình loại phim cấm kị nhiều mạo hiểm này, còn nếu như là vế sau thì tại sao lại tốn công sức như vậy đi mời Chu Nghê về đạo diễn cho bộ phim đây?
Úc Uyển Ương kéo kéo cổ áo mà buông tiếng thở dài. Không nghĩ ra gì thì tốt nhất là không nghĩ nữa. Nàng đứng lên, chuẩn bị trở về phim trường. Nàng cầm điện thoại lên để xem thời gian, ngay lúc màn hình bật sáng lên, thì nàng cũng phát hiện điện thoại nàng đã nhận được vài cái tin nhắn chưa đọc.
"Uyển Ương, thân thể tốt hơn chút nào chưa?"
"Anh ở bên này vô cùng bận rộn, nhưng vẫn muốn mua quà về cho em. Em thích cái gì?"
Mọi hành động đều là như thế, mọi lời nói cũng là như vậy, tất cả đều là ám muội. Dãy số này đúng là cái dãy số khiến cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đã từng có lần nàng tìm cách để chặn dãy số này, nàng không muốn nhận thêm bất kì tin nhắn cùng cuộc gọi nào nữa. Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện có một dãy số lạ khác gọi tới cho nàng.
Ngay lúc đó nàng hiểu được, Úc Uyển Ương căn bản vô lực phản kháng loại truy đuổi như chó cắn chặt không buông này.
Úc Uyển Ương siết chặt điện thoại di động, đáy mắt hiếm thấy ngập tràn phẫn nộ. Nàng đi vào phòng thay đồ, thay đổi cho mình một bộ quần áo bình thường rồi sau đó lái xe, rời khỏi phim trường.
Xe tiến vào bãi đậu xe trong công ty Hoa Duệ. Dọc theo đường đi vào công ty, dần dần Úc Uyển Ương cảm thấy bản thân mình tỉnh táo hẳn lại. Những bước chân nàng dần chậm lại khi nàng đi về phía thang máy ở lầu một.
Nàng đến nơi này để làm gì, chẳng lẽ chạy đến nói Thư Hoài Đạt hãy quản tốt chồng của mình, hay là đến để quở trách cô ấy?
Nếu như Thư Hoài Đạt căn bản không biết chuyện này, thì chính mình sẽ biến thành một dạng người lỗ mãng khi mình chạy đến và trách mắng cô ấy. Như vậy, có phải hay không là nàng sẽ tự rước vào mình rất nhiều thị phi?
Úc Uyển Ương cảm thấy bản thân mình như vậy là quá mức kích động. Nàng giương mắt nhìn cánh cửa thang máy đang dần đóng lại, thế nhưng bàn chân thì không hề di chuyển, thậm chí đã có xu hướng đi lui về phía sau. Chỉ là ngay lúc nàng vừa xoay người, liền cảm thấy bản thân mình đã đụng vào cái gì mất rồi.
"Xin lỗi.." - Úc Uyển Ương ngay lúc này cảm thấy kinh hãi vô cùng, vì nàng biết được thân phận của người mà mình đụng phải. Úc Uyển Ương cúi đầu giải thích, nghĩ phải rời khỏi đây lập tức, thế nhưng cánh tay của nàng lại bị một bàn tay thanh mảnh khác bắt được.
"Đi đứng không nhìn trước sau, không cẩn thận lỗ mãng như vậy. Úc tiểu thư đây là muốn làm cái gì?"
Âm thanh hờ hững không gợn sóng. Úc Uyển Ương lại ngẩng đầu nhìn lên, sự kích động vừa nãy của nàng chính là vì người này mà xuất hiện.
"Thư tổng, thành thật xin lỗi." - Úc Uyển Ương chỉ còn cách tự thừa nhận sai lầm của mình, đang ở trên phim trường quay phim như vậy thế nhưng lại tự ý rời đi, điều này vốn không nên chút nào.
Thư Hoài Đạt đối diện ảnh mắt hoảng loạn của Úc Uyển Ương, nàng nheo lại hai mắt. Vào lúc này không ở phim trường quay phim sao, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở công ty?
"Úc tiểu thư đã ăn cơm trưa chưa?" - Nàng buông lỏng tay hỏi.
"A, còn chưa ăn." - Úc Uyển Ương theo bản năng mà trả lời.
"Vậy, cùng đi đi." - Thư Hoài Đạt nói xong liền quay lưng đi ra bên ngoài, không chừa đường thương lượng cho Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương vội vàng cùng Thư Hoài Đạt đi đến bãi đỗ xe. Thư Hoài Đạt dường như rất thích màu đen, thoạt nhìn loại yêu thích này rất tương xứng với tính cách của cô ấy.
"Thư tổng, lúc tôi rời khỏi phim trường không có nói với Chu đạo diễn.." - Úc Uyển Ương do dự nói, trời mới biết ngay cái lúc nàng muốn rời đi thì lại đụng ngay Thư Hoài Đạt ở cửa thang máy đây?!
Thư Hoài Đạt nghe xong chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, sau đó mở cửa xe ngồi vào bên trong. Nhìn dáng dấp hành động của Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương hiểu là cô ấy không cho phép mình từ chối lời mời cơm của bản thân. Úc Uyển Ương ở trong lòng thầm mắng chính mình vài câu, sau đó thành thật leo lên xe mà ngồi, chỉ có điều nàng ngồi ở ghế sau, không ngồi ở ghế phụ lái.
Xe chạy ra khỏi Hoa Duệ. Một lúc sau, Thư Hoài Đạt mới từ ở ghế trước tung ra một câu nói, "Tôi đã nói cho chị ấy rồi, những cảnh quay của Úc tiểu thư sẽ được dời về ngày hôm sau."
"..."
Úc Uyển Ương nhất thời không nói được gì. Thư Hoài Đạt thông báo lúc nào vậy? Hơn nữa còn để lãnh đạo cấp cao như vậy gọi đến cho đạo diễn nổi danh, nói hãy dời cảnh quay của một tiểu minh tinh nào đó về sau, điều này sẽ làm cho đạo diễn nghĩ như thế nào đây?
Hai vợ chồng nhà các người, có thể tránh xa tôi một chút được không..?
"Úc tiểu thư muốn ăn cái gì?" - Thư Hoài Đạt nhìn vào trong gương, từ nơi ấy có thể thấy Úc Uyển Ương trên mặt đang có biểu hiện hơi bất mãn. Nàng nghĩ đến lúc mình đụng cô ấy ngay cửa thang máy, lúc ấy nhìn Úc Uyển Ương cứ như người mất hồn, ngay cả chính mình tới đứng bên cạnh mà cô ấy cũng không biết.
"Thư tổng chọn là tốt rồi." - Nếu như không thể cự tuyệt lời mời này, thì Úc Uyển Ương chỉ còn biết chấp nhận, nhưng là nàng vẫn biết có chừng có mực. Dĩ nhiên sẽ không ở trước mặt Thư Hoài Đạt mà nói mình thích ăn cái gì, người ta bất quá chỉ là hỏi mình một tiếng cho có mà thôi.
Vừa vặn đến ngã tư đường. Thư Hoài Đạt dừng lại chờ đèn đỏ, làm như lơ đãng mà hỏi một câu, "Tại sao Úc tiểu thư lại ở công ty vậy?"
"Tôi .. tôi đến tìm người." - Úc Uyển Ương nghĩ thầm, chắc cô ấy sẽ không hỏi mình tìm ai chứ?
Thư Hoài Đạt cho xe khởi động khi đèn chuyển màu xanh, tay nàng vuốt nhẹ cằm mà hỏi, "Tìm ai?"
"..."
Úc Uyển Ương không khỏi lấy tay che miệng mình. Thư Hoài Đạt thật sự là hỏi mình đến tìm ai sao..?
Không nhận được câu trả lời từ Úc Uyển Ương, khiến cho lòng của Thư Hoài Đạt chợt nảy sinh một cái gai, "Không phải là tìm tôi chứ, chẳng lẽ còn muốn cự tuyệt vai diễn trong phim Tích Ngôn sao?"
"Không phải, bộ phim này tôi sẽ nhận, còn là diễn hết sức mình." - Úc Uyển Ương nghiêm mặt nói.
Nếu đã được Thư Hoài Đạt khuyên nhủ đến mức độ như thế rồi, nếu như nàng còn từ chối lần nữa thì có vẻ quá mức hẹp hòi. Mỗi người đều sẽ có khả năng có được một bộ phim khiến cho công chúng nhớ mãi, sẽ không vì thời gian trôi qua mà quên đi tác phẩm này. Úc Uyển Ương cảm thấy, bộ phim này có khả năng sẽ thay đổi được tương lai con đường đóng phim của nàng.
Thư Hoài Đạt liếc mắt một cái ở gương chiếu hậu, bên môi cắt ra một nụ cười thích thú, "Vậy, tôi đây mỏi mắt mong chờ."
Xe dừng lại ở một nhà hàng nhỏ được trang trí rất nhu hòa. Úc Uyển Ương theo Thư Hoài Đạt đi vào. Nàng đứng một bên, im lặng mà nhìn cô ấy cùng nhân viên trao đổi một chút, sau đó nhân viên liền xoay người, hướng dẫn các nàng đi theo anh ta. Xem ra, Thư Hoài Đạt là khách quen của nơi này.
Úc Uyển Ương khóe mắt nhìn thoáng qua Thư Hoài Đạt, có chút kinh ngạc. Sự kinh ngạc này đến từ nhà hàng này, nàng không nghĩ là Thư Hoài Đạt sẽ ăn trưa ở đây. Càng đi vào sâu bên trong thì nàng càng phát hiện, nhà hàng này giống như bề ngoài của nó, đơn giản mà nội liễm, không phải là một cái nhà hàng xa hoa.
Thư Hoài Đạt tựa hồ là đã phát hiện ánh mắt của Úc Uyển Ương từ sớm rồi. Sau khi tiến vào chỗ ngồi được đặt riêng cho mình, nàng mới nhàn nhạt đáp, "Tôi là đến đây ăn cơm, không phải là đến ăn sơn hào hải vị."
"Tôi không có ý này.." - Úc Uyển Ương lẩm bẩm phủ nhận, nàng là bị Thư Hoài Đạt đoán đâu trúng đấy đến không còn sức lực rồi.
Thật ra, nàng có loại ý nghĩ này cũng không thể trách nàng. Không gian của nhà hàng này rất khác biệt, là một loại không khí vô cùng sạch sẽ và yên tĩnh. Nếu là thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội thì khi xã giao, những người như vậy chắc chắn sẽ không lựa chọn đến nơi này. Bởi vì nơi này không thể nào phô bày được thân phận địa vị của họ.
Như là còn chưa đủ để Úc Uyển Ương kinh ngạc, Thư Hoài Đạt lại tiếp tục nói, "Nhà hàng này lấy phong cách thanh đạm để làm ra một món ăn, so với những khách sạn chỉ đến để uống rượu kia, thì tôi lại càng đến nơi này nhiều hơn."
"Vậy cũng tốt, ăn nhiều thịt cá sẽ dễ phát tướng." - Úc Uyển Ương cười nói, chợt nhớ đến lúc trước, Chung Dật Minh muốn hẹn nàng ở một cái khách sạn để uống rượu, lấy rượu tốt để có với nàng một đêm thật đẹp.
Hai người này, đến tột cùng thực sự là vợ chồng của nhau sao?
Tại sao đàn ông thì phô trương và dung tục như thế, còn phụ nữ lại như vậy ôn nhu nho nhã đây. Úc Uyển Ương cảm thấy bản thân có cảm giác tiên nữ hạ phàm gả cho tiểu nhân thô tục.
Đúng lúc này, cửa phòng ăn bị mở ra. Người phục vụ đem thức ăn đặt lên bàn, sau đó đóng lại cửa rồi đi ra ngoài.
"Thư tổng, cô gọi món lúc nào vậy?" - Úc Uyển Ương bật thốt hỏi, nàng vừa nãy không thấy Thư Hoài Đạt gọi món ăn a?
"Trên đường chờ đèn đỏ, lúc đó đã gọi. Đoạn đường từ công ty đến đây khá dài, tôi không muốn phải lãng phí thời gian." - Thư Hoài Đạt gắp một ít rau xanh bỏ vào chén của mình, sau đó im lặng ăn.
Lễ nghi trên bàn ăn đã có, Úc Uyển Ương tự biết bản thân mình nên làm gì. Nàng cũng biết Thư Hoài Đạt sinh trong một gia đình giàu có, cấp bậc lễ nghi chắc chắn là phải có. Vì nàng cũng đã từng như vậy mà trải qua, ăn không nói, ngủ không nói, cho nên nàng cũng không nói gì.
Chỉ là ánh mắt nàng thỉnh thoảng vẫn quan sát động tác khi ăn của Thư Hoài Đạt. Có lẽ là do tướng mạo và khí chất tích lũy qua nhiều năm của cô ấy, cho nên ngay cả lúc ăn cơm thì cô ấy cũng sẽ thể hiện rõ ra một số hành động cùng thói quen của bản thân. Từ đầu đến cuối, Thư Hoài Đạt vẫn duy trì sự tao nhã, không ung dung thái quá, nhưng cũng không giống như một số phụ nữ khác mà ăn uống tùy ý.
Một người phụ nữ ưu tú như vậy. Bây giờ thì nàng đã hiểu vì sao Chung Dật Minh không có cách nào khiến cho tâm và thân của Thư Hoài Đạt xuôi về phía hắn rồi.