Túng Ngã Triêu Mộ
Chương 12
EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
--------------------------
Sau khi từ nước ngoài công tác trở về, không tính bữa ăn tối với Uyển Ương cùng hai người kia thì đoạn thời gian tiếp theo, Cố Thấm Phong vẫn không có thời gian để đi gặp Úc Uyển Ương hỏi rõ sự tình, liền ngay cả cơ hội cùng Đường Quân Hạo chung đụng cũng đều rất ít. Lần này công việc đã xong, công tác coi như đã tạm thời ổn định, nàng mới đáp ứng Đường Quân Hạo cùng đi ăn tối.
Đường Quân Hạo bởi vì quá lâu không gặp nàng, cũng không cùng nàng thân cận được gì, cho nên sau bữa cơm chiều không lâu, hắn tỏ ý muốn, thế nhưng bởi vì Cố Thấm Phong ban ngày công tác bận rộn, thân thể mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, cho nên khi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của Đường Quân Hạo đâu.
Nàng tựa người vào đầu giường, ánh mắt nhìn về phía phòng khách đen kịt một mảnh thông qua cánh cửa được mở một nửa, sự thê lương trong mắt càng được dày nặng thêm mấy phần.
Đồng hồ treo trên tường đã điểm qua hơn mười giờ, Cố Thấm Phong rời giường thay đổi một bộ quần áo, chỉ khoác thêm một cái áo khoác mỏng rồi liền đi ra khỏi nhà.
Vị trí của tiểu khu này nằm bên cạnh một bờ sông, buổi tối gió mát từ từ, chầm chậm thổi vào vẫn có mấy phần cảm giác mát mẻ. Cố Thấm Phong bó lấy cổ áo của mình, nàng bước nhanh, lại gặp phải một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, phần thái dương hơi trắng bệch.
"Bác Vương, muộn như vậy còn ra khỏi nhà sao?" - Cổ Thấm Phong cười hỏi thăm một chút.
Đường Quân Hạo mua nhà ở chỗ này, nàng đã từng đến hơn một lần, cho nên nàng cũng nhận thức được một số ít người ở xung quanh đây, bác Vương này chính là ở bên dưới lầu.
"Đúng vậy." - Bác Vương dừng bước, giơ lên túi trong tay - "Vợ của bác buổi tối hô đói bụng, bác nói sẽ nấu cho bà ăn, kết quả bà ấy đòi ăn đồ ở bên ngoài, đồ ăn bên ngoài thì có chỗ nào làm ngon chứ?"
Cố Thấm Phong lúc này mới chú ý tới cái túi trên tay bác Vương, nàng cười nói - "Bác Vương nói đúng."
Bác Vương cùng dì Vương, cảm tình của hai người họ đối với nhau, ở trong tiểu khu này mọi người đều biểu, con trai của bọn họ cùng rất hiếu thuận, có năng lực mua được nhà ở một khu nhà giàu như vậy, đại để đều là loại người ở trong đám xã hội thượng lưu, thế nhưng không có mấy ai có thể đem ba mẹ tiếp nhận vào nhà mà ở cùng mình.
"Bác nghĩ, bác cần nên khuyên bà ấy một chút, loại này ăn khuya nhiều không tốt, tốt nhất vẫn là nên ăn ít, chúng ta lớn tuổi, thân thể cũng không phải như các cháu trẻ tuổi tốt đẹp đến vậy." - Bác Vương dặn dò - "Tiểu Phong, cháu cũng vậy, về nhà ăn cơm nhiều một chút, đừng ở bên ngoài mãi như vậy."
"Cháu biết, cảm ơn bác Vương." - Nụ cười của Cố Thấm Phong chưa giảm, nàng gật nhẹ đầu.
Tuy rằng ngoài miệng nói đồ ăn bên ngoài không tốt, nhưng đến cùng vẫn là đêm khuya mà chạy ra ngoài mua đồ ăn cho vợ, bác Vương lớn tuổi thế nhưng vẫn còn tâm thái như vậy, trái lại một số ít đám người trẻ tuổi, phần tâm tình này đã không biết bằng cách nào đó mà đã biến mất.
"Đúng rồi, cháu làm sao muộn như vậy còn ra đây, Quân Hạo đâu?" - Bác Vương lúc này mới quay trở lại đề tài chính, ông đúng là phi thường yêu thích Cố Thấm Phong, đứa nhỏ này hiểu lễ phép, biết tiến lùi, nếu như có thể lấy về làm con dâu của mình, vậy cũng là một chuyện phi thường tốt đẹp.
Đáng tiếc con bé đã là bạn gái của Đường Quân Hạo, khiến cho ông cũng chỉ còn biết lén lút thở dài, chuyện này nói cho cùng cũng chỉ là ước muốn của riêng mình, không thể nói năng bừa bãi.
"Cháu không ngủ được, đi ra tản bộ một chút. Anh ấy có việc, chắc là đi xử lý rồi." - Cố Thấm Phong bịa chuyện một câu, trong lòng nhưng bởi vậy lại càng cảm thấy thất lạc hơn.
Đường Quân Hạo khi nào thì đi, nàng cũng không biết, thậm chí nàng còn không biết Đường Quân Hạo đi nơi nào, đi làm cái gì?
Nơi tiểu khu này, bất quả chỉ là nơi hai người ở chung lúc mới đến thôi.
"Ôi, để con chịu khổ rồi." - Bác Vương vỗ vỗ bả vai nàng, vẫn là không nhịn được an ủi một câu.
Cuộc sống riêng của Đường Quân Hạo, thằng bé này thực sự không biết kiềm chế. Ông đã từng tình cờ gặp qua mấy lần. Mấy lần này, người mà Đường Quân Hạo mang về nhà không phải là Cố Thấm Phong, mà là mấy người đàn bà được trang điểm xin hđẹp, hành động cử chỉ làm càn không thể tả, nơi nào có thể so sánh với Cố Thấm Phong thật lòng vì Đường Quân Hạo như vậy?
"Bác Vương, mau trở về đi thôi, đồ ăn khuya đã gần nguội rồi." - Cố Thấm Phong nhắc nhở, chỉ cần nói thêm một chút nữa, thì đề tài này sẽ chạm đến nơi nàng không muốn ai đụng vào trong lòng mình.
"Ai, cháu nhìn ta xem, đúng là một lão hồ đồ." - Bác Vương vỗ đùi - "Thiếu chút nữa đã quên rồi, vậy cháu về sớm một chút a, đừng đi xa, một cô gái mà ở bên ngoài một mình thì không an toàn."
"Được, bác đi thong thả."
Cố Thấm Phong đứng một chỗ nhìn bác Vương đi xa, loại xoay người mà tiếp tục đi về phía trước.
.
.
.
Trầm Mộ Ngôn tắm xong, đi ra ngồi ở bên giường, mái tóc dài phủ xuống được nằm trong tay nàng, nàng nhẹ nàng sấy khô nó, liếc mắt một cái nhìn về người phụ nữ ngồi phía sau mình, trong lòng nhất thời buồn bực lên.
Người phụ nữ kia dường như không biết thức thời là gì, từ phía sau gần kề đến nàng ,dùng thanh âm yểu điệu mà hỏi, "Mộ Ngôn, chị nói đi, đêm nay làm sao mà lại không nói chuyện, em chọc chị tức giận chỗ nào sao?"
"Không có." - Trầm Mộ Ngôn nhún vai một cái, trong đầu lại hiện ra một màn quấn quýt vừa nãy, trong lòng buồn bực càng sâu.
"Nhưng là em cảm thấy, chị vừa nãy cùng với trước đây không giống nhau." - Người phụ nữ cẩn thận mà thăm dò Trầm Mộ Ngôn, ngữ khí cản thận từng li từng tí một.
Lúc vừa nãy quất quýt ân ái với nhau, nàng cảm thấy Mộ Ngôn mất tập trung, động tác vốn nên là thân mật kịch liệt lại cảm thấy như là qua loa cho có.
"Phạm Dĩnh, không nên hỏi những gì không cần hỏi, lẽ nào tôi vừa rồi không có cho em thỏa mãn sao?" - Trầm Mộ Ngôn bỗng nhiên đứng lên, để cho Phạm Dĩnh đang tựa đầu vào bả vai nàng mà ngã xuống ở trên giường.
Chỉ thấy người phụ nữ được xưng là Phạm Dĩnh này đang nằm ở trên giường, một phần thân thể được lộ ra bên ngoài, bởi vì vừa mới ân ái xong cho nên trên thân thể còn lưu lại những vết hồng nhạt. Nàng kéo tay Trầm Mộ Ngôn, âm thanh càng thấp, "Xin lỗi, em không phải cố ý, chỉ là em lo lắng cho chị mà thôi."
Nàng đối với Trầm Mộ Ngôn thực sự là vừa thương vừa sợ. Yêu nhất là khi chị ấy đối với mình hào phóng cùng săn sóc, nhưng sợ nhất là chị ấy lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng trở lại. Người khác thường nói, những người đa tình là những người vô tình nhất, bởi vì những người ấy chưa bao giờ đem lòng mình đặt vào lòng bàn tay của một ai, một khi đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng, tự nhiên cũng sẽ mất đi phần ôn nhu của ngày xưa. Nàng cảm thấy, Trầm Mộ Ngôn chính là người như vậy.
"Quên đi, chuyện không liên quan đến em." - Trầm Mộ Ngôn quay đầu lại, rút tay mình ra khỏi tay Phạm Dĩnh, sau đó cầm lấy quần áo tỏ vẻ muốn đi.
"Chị đêm nay không ở lại với em sao?"
"Không được, tôi phải về nhà, khoảng thời gian này có lẽ sẽ không tìm em." - Trầm Mộ Ngôn thu dọn quần áo, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm Dĩnh nên nhìn về phía tủ đầu giường - "Tôi đã gửi tiền vào thẻ, có rảnh rỗi thì cũng đừng đến tìm tôi."
Phạm Dĩnh không hỏi lại thêm, Trầm Mộ Ngôn cầm lấy chìa khóa xe rồi nhanh chóng rời đi. Nàng tới nơi này cũng chỉ vì tâm tình không tốt, vừa vặn tiểu minh tinh này lại bật đèn xanh khá rõ ràng với nàng.
Một bên đi một bên lắc lắc chùm chìa khóa xe trong tay, Trầm Mộ Ngôn nhớ tới hành động của ba mình dạo gần đây, ông không biết từ đâu tìm ra một đống thông tin về những chàng thanh niên tuấn kiệt, nói rằng sẽ không ép chính mình đi gặp mặt, thế nhưng tư liệu đều đặt trước mặt mình, nàng nhìn đến ngoại hình của chàng thanh niên này, cảm thấy chỉ cần mình bước ra khỏi cửa, ngoắc tay một cái, đều có đầy.
Trầm Bách Phúc Kiến lại nói, "Tướng mạo này mới có thể để con sau này dựa vào, con nhìn một đám hồ bằng cẩu hữu của con đi, có người nào là đáng tin, cũng may là có mình Thư Hoài Đạt đáng tin!"
Này, đây là cái lý luận gì?
Mặc dù nói nhìn người thì vẫn là nên xem cái tâm bên trong, nhưng tướng mạo quá xấu thì liền làm cho nàng một chút kích động cũng đều không có, làm sao còn có tâm trạng đi xem tâm hồn bên trong đây, căn bản là không có biện pháp để giao du mà!
Trầm Mộ Ngôn tăng nhân bước chân, nàng lắc đầu, lầm bầm một câu, "Phiền chết rồi!"
Chính là vừa đi vừa lắc đầu như vậy, lúc này bờ vai lại không biết sượt qua cái gì, phản ứng đầu tiên của nàng chính là một tiếng xin lỗi, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện đối diện mình là gương mặt tú nhã của Cố Thấm Phong.
"Không sao." - Cố Thấm Phong khẽ mỉm cười, Trầm Mộ Ngôn này, trừ bỏ thói trăng hoa thì bản tính của cô ấy cũng không xấu.
Trầm Mộ Ngôn đầu tiên là sửng sốt, thế giới này không khỏi quá nhỏ đi, cái vòng tròn quan hệ này cũng quá nhỏ mà, bình thường lại đây cũng không đụng cô ấy, ngày hôm nay thế nhưng lại đúng dịp như vậy?
"Cô tại sao lại ở chỗ này?" - Trầm Mộ Ngôn quay đầu lại nhìn hàng hiên cách đó không xa, theo nàng biết, nhà của Cố Thấm Phong cách khá xa nơi này, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này?
"Bạn trai tôi ở đây."
Đường Quân Hạo hiện tại không ở nhà, Cố Thấm Phong cũng không có nói thật, có điều Trầm Mộ Ngôn cũng không có nhu cầu cần biết.
"Đường đại thiếu gia a, chà chà." - Trầm Mộ Ngôn cười rạng rỡ, khôi phục dáng vẻ không đứng đắn.
Quan hệ của Cố Thấm Phong cùng Đường Quân Hạo gần như đã là công khai, tuy rằng không làm to chuyện, nhưng mọi người ngầm hiểu cùng nhau, nghe nói chuyện tốt sắp đến, đương nhiên, Trầm Mộ Ngôn cũng chỉ là nghe nói qua mấy lần.
"Cô như thế nào lại ở chỗ này?" - Cố Thấm Phong không muốn nói về chuyện của mình, liền đem đề tài đẩy sang Trầm Mộ Ngôn.
"Tôi hả?" - Trầm Mộ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói - "Tôi đến xem bạn của tôi, cô ấy bị bệnh, hiện tại đã ngủ rồi, vì lẽ đó tôi đang trên đường chuẩn bị về nhà đây."
Nói dối mà mặt không biến sắc chính là ưu thế của Trầm Mộ Ngôn, dù sao vì che dấu Trầm Bách Phúc Kiến đi tìm thêm một niềm vui mới, nhất định sẽ phải dùng thêm nhiều lời nói dối khác để che đậy sự thật ban đầu kia. Vì dù sao thì nàng cũng không thể nói với Cố Thấm Phong là mình mới abc xyz với minh tinh xong, mà vị minh tinh này còn là phụ nữ.
"Xe tôi ở hướng bên này, cô muốn đi đâu à?" - Trầm Mộ Ngôn nói, cằm hất lên chỉ chỉ phương hướng sau lưng Cố Thấm Phong.
"Tôi cũng phải về rồi, đã quá muộn." - Cố Thấm Phong xoay người chuyển phương hướng, cùng Trầm Mộ Ngôn bước đi.
Hai người không phải là quan hệ thâm giao, lúc này cũng không biết nói gì, chỉ có tiếng giày cao gót đan xen lẫn nhau. Bỗng nhiên bờ sông thổi tới một trận gió mát, mái tóc dài của Cố Thấm Phong được thổi bay tán loạn, nàng đưa tay giữ chúng lại rồi vén qua tai.
Trầm Mộ Ngôn nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy gò má của nàng, cùng hình ảnh nhu hòa nàng đang vén tóc qua tai, nổi lên dưới ánh trăng tròn vằng vặc.
"Cô cảm thấy lạnh sao?" - Trầm Mộ Ngôn cảm thấy sắc mặt nàng đang có chút tái nhợt, cho dù trên người có mặc ác khoác đi chăng nữa.
"Cũng còn tốt."
"Sợ lạnh như vậy, thế nhưng đã tối muộn rồi mà còn ra ngoài đi dạo lung tung, nơi này gần bờ sông, buổi tối gió từ sông lớn thổi tới sẽ rất lạnh." - Trầm Mộ Ngôn lắm miệng dặn dò một câu.
Nàng vốn là người ít nói mấy lời đứng đắn quan tâm, tuy rằng Cố Thấm Phong từ chối cho mình dãy số, nhưng là hai người không có thù oán gì, còn có vấn đề hợp tác giữa nhà hai nhà, còn phải nhìn thấy nhau nhiều lần, tự nhiên là dặn dò một câu cũng không sai.
"Cảm ơn Trầm tổng quan tâm." - Cố Thấm Phong đưa ánh mắt đi xa, biết lễ mà trả lời lại.
"Cô có thể không cần gọi tôi là Trầm tổng?" - Trầm Mộ Ngôn dừng bước lại, oán giận nói - "Bình thường đi làm đã chán nghe rồi, tan ca còn phải nghe, phiền chết rồi!"
Nàng cũng không phải giống như Thư Hoài Đạt, từ sớm đến tối đền vùi đầu làm việc, nghe người ta gọi Thư tổng Thư tổng mà cũng không biết chán đâu!
"Vậy thì nên gọi gì?" - Cố Thấm Phong cũng dừng bước mà quay đầu lại, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt. Trầm Mộ Ngôn người này, ngoại trừ việc bên ngoài kia, thì xác thực không xấu.
"Gọi tên là được."
"Trầm Mộ Ngôn?" - Cố Thấm Phong thử gọi một tiếng.
"Đúng, như vậy không phải rất tốt sao?" - Trầm Mộ Ngôn nhân cơ hội, lấy điện thoại di động ra đè sáng màn hình rồi đưa tới - "Lúc này, sẽ không cự tuyệt đúng không?"
Cố Thấm Phong nhíu mày một cái nhìn điện thoại bị Trầm Mộ Ngôn đè sáng màn hình mà đưa tới. Cuối cùng, nàng vẫn là nhận lấy, nhập lấy số điện thoại của chính mình rồi bấm một cái.
Mãi đến khi điện thoại trong túi nàng được đổ chuông vang lên thì nàng mới cắt đứt, nàng trả lại điện thoại cho Trầm Mộ Ngôn.
"Cho số điện thoại, cũng không có nghĩa tôi cùng với những người cô quen là giống nhau." - Cố Thấm Phong nghiêm mặt nói, nàng cũng không quên hoa danh của Trầm Mộ Ngôn ở bên ngoài kia.
"Ai dám đem Cố tổng làm người bình thường mà đối xử a? Vừa lúc bắt đầu, tôi chưa từng nghĩ như vậy bao giờ." - Trầm Mộ Ngôn hợp lý đáp trả, cũng không bởi vì bị Cố Thấm Phong nhắc nhở mà chột dạ.
Nàng đã từng quyết định với chính mình, nhất định phải để cho Cố Thấm Phong tình nguyện cho nàng dãy số của cô ấy, thế nhưng không có đem Cố Thấm Phong đặt ngang hàng với những người nàng đã từng có quan hệ mà đối xử.
"Tốt." - Cố Thấm Phong liếc mắc nhìn đến hàng hiên cách đó không xa, quay đầu lại nói - "Tôi sắp đến rồi, xe của cô đặt ở trong nhà để xe bên kia đi?"
Nói đến nước này, Trầm Mộ Ngôn tự nhiên hiểu Cố Thấm Phong không có ý muốn tiếp tục tán gẫu, dãy số nàng đã có được, ngày hôm nay đại để là có thể chấm dứt ở đây rồi.
"Được, lần tới đừng quên, sợ lạnh thì buổi tối đừng đi dạo loạn ở bên ngoài." - Trầm Mộ Ngôn nhún vai cười nói, sau đó trong chớp mắt xoay người mà bước đi.
Cố Thấm Phong bên tai còn vang vọng câu nói "Sợ lạnh thì buổi tối đừng đi dạo loạn ở bên ngoài", nàng lấy điện thoại di động ra, đem dãy số cuộc gọi nhỡ đánh vào ba chữ "Trầm Mộ Ngôn", sau đó cẩn thận lưu vào trong máy.