Tung Hoành Đại Thiếu
Chương 37: Quản gia
Quân Đại Soái là ăn cướp sao?
Đương nhiên không phải.
Hắn chỉ là đồ sát mấy con hàng muốn lấy mạng hắn, cùng với những kẻ khinh thường hắn, thuận tiện cầm chút điểm lợi tức mà thôi.
Cho nên, với câu hỏi của Triệu Vân, Quân Đại Soái chỉ là mỉm cười, nụ cười hết sức chân thành.
- Triệu cô nương, ngươi biết những thứ đồ này là của kẻ nào sao?
- Kẻ..nào..?
Triệu Vân có chút ngờ ngợ hỏi, thằng này, làm sao ánh mắt giống như đang dụ dỗ trẻ em vậy a.
- Ừm, có một chút của Chu thị dong binh, cùng một bọn người Minh Kiếm sơn trang gì đó.. Bổn soái cũng không nhớ rõ.
Quân Đại Soái chống cằm, giả vờ suy tư nói ra, khiến cho đối diện mỹ nữ vô cùng kinh ngạc, không tự chủ bật thốt lên.
- Cái gì!
Chu thị dong binh, là Chu thị dong binh đoàn sao.
Còn có, Minh Kiếm sơn trang, lục phẩm kiếm tông.
Thường xuyên đi lại trên giang hồ, tin tức linh thông, cô nàng đương nhiên biết những cái tổ chức này ý vị như thế nào, không phải hạng người cùng hung cực ác, thì chính là đẳng cấp địa vị cao siêu.
Triệu Vân cầm lấy mấy cái vật la liệt dưới đất, cẩn thận kiểm tra, phát hiện quả nhiên có những đồ mang tính tiêu chí của hai cái tổ chức kia.
Bọn hắn, thế mà đều ăn thiệt thòi trong tay kẻ trước mắt ư!
Nhìn xem gương mặt đẹp trai tươi cười vô hại của Quân Đại Soái, Triệu Vân càng nghĩ càng sợ, lắp ba lắp bắp hỏi:
- Ngươi.. ngươi tại sao lại có đồ vật của bọn hắn?
- A, bọn hắn trước chọc ta.
- Sau đó...??
- Đều giết, cho nên, đồ vật vô chủ, ta thuận tay cầm theo mà thôi.
Quân Đại Soái lạnh nhạt nói, thanh âm của hắn như mang theo từng tia gió đông lạnh lẽo, khiến sau gáy Triệu Vân âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Tên này, hoàn toàn là lời nói thật sao?
- Ngươi không sợ bọn hắn báo thù?
Triệu Vân hít sâu một hơi hỏi, đáp lại là ánh mắt tràn đầy khinh thường của kẻ đối diện.
- Hừ, bổn soái tài cao gan lớn, chỉ là một đám ô hợp, ta còn không để vào mắt..
Tốt.
Người không để vào mắt, bổn cô nương để a.
- Khụ, đường đến Thiên Long thành chỉ còn một đoạn, cáo từ.
Triệu Vân chắp tay nói, đoạn xoay người muốn nhảy xuống xe ngựa, lúc này hoàn toàn không thèm quan tâm thù lao gì đó.
Hành tẩu giang hồ, cần nhất là biết bo bo giữ mình, không nên vì chút lợi nhỏ mà vạ lây tính mạng, cái này Triệu cô nương vẫn luôn nhớ rõ.
- Chậm đã.
Quân Đại Soái đưa tay ngăn lại.
Nói đùa gì chứ, người hắn đã muốn, còn mất công tán phét nãy giờ, sao có thể để chạy được.
- Còn có việc?
Quân Đại Soái lại chân thành nhìn vào mắt nàng ta, mỉm cười như gió xuân.
- Triệu cô nương, mộng tưởng của ngươi là gì?
Mộng tưởng sao?
Triệu Vân nghe được câu hỏi này, đầu óc có chút lộn xộn.
Từ bé đến lớn, sinh hoạt khó khăn thiếu thốn, luôn phải chật vật kiếm ăn, cô nàng luôn mong ước bản thân sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền, để không bạc đãi bản thân, thỏa thỏa hưởng thụ vui sướng nhân sinh.
May mắn bước vào con đường tu luyện, mộng tưởng của cô có chút thay đổi, muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, trường sinh bất tử, kỳ trân dị bảo đều có thể nếm trải, cho nên cô nàng làm đủ mọi việc, từ liệp sát yêu thú, đến dẫn đường, thậm chí làm lính đánh thuê cho người ta.
Chỉ là, tu vi cũng chỉ thường thường, không có nhiều nổi bật, muốn hoàn thành mộng tưởng ư, rất khó rất khó.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Triệu Vân dứt bỏ mạch suy nghĩ, đối mắt với Quân Đại Soái hỏi, bỏ qua câu hỏi của hắn.
Tuy nhiên, chút trầm tư trong mắt nàng ta đã khiến Quân Đại Soái nhìn ra.
Còn sợ ngươi không có ham muốn gì, nếu có, dễ làm.
Đã có được đáp án, hắn liền vô cùng "chân thành" nói.
- Không giấu gì cô, bổn soái nhận được truyền thừa tiên tổ, muốn phát dương quang đại gia tộc. Tuy nhiên lúc này, trong tay thiếu thốn nhân thủ, nên muốn thu cô làm thuộc hạ..
- Vậy sao.
Thanh âm tràn đầy nghi ngờ, cái này dễ hiểu, dù sao, đúng là Quân đại thiếu gia đang bịa chuyện.
- Bổn soái có thể chữa trị ám tật do Ma Lang Thử tấn công bên trong cơ thể cô, còn có thể ban cho cô công pháp siêu việt Vô Trần quyết hiện giờ của cô..
Quân Đại Soái giọng nói tràn đầy từ tính, một lời đánh trúng chỗ hiểm, dáng vẻ cao thâm khó dò.
Triệu Vân bị liên tiếp tin tức công phá, hoàn toàn bị chấn kinh, tuy nhiên chưa kịp hỏi rõ ra sao, đã thấy Quân Đại Soái nhàn nhạt nói tiếp.
- Thực lực bổn soái ra sao, cô có thể thấy rõ, bổn soái chỉ mới tu luyện một thời gian ngắn mà thôi. Đi theo bổn soái, bổn soái sẽ không bạc đãi cô.
Triệu Vân đầu hơi cúi thấp, kịch liệt suy nghĩ.
Cuộc sống nay đây mai đó, đối mặt đủ loại phong hiểm, cô nàng đã cảm thấy có chút chán nản rồi a.
Kẻ trước mắt, ánh mắt cay độc, tu vi cao siêu, bản thân trong mắt hắn giống như không phải cái gì quá quan trọng..
Đã thế..
- Tốt, ta đồng ý.
Cô nàng ngửa đầu lên nói, khiến Quân Đại Soái vô cùng hài lòng.
- Ngươi muốn ta làm gì?
Quân đại thiếu gia nghĩ ngợi một hồi, búng tay cái "chóc", vui vẻ nói.
- Xem bộ dáng cô lanh lợi tháo vát như vậy, thì làm quản gia của bổn soái đi.
Đương nhiên không phải.
Hắn chỉ là đồ sát mấy con hàng muốn lấy mạng hắn, cùng với những kẻ khinh thường hắn, thuận tiện cầm chút điểm lợi tức mà thôi.
Cho nên, với câu hỏi của Triệu Vân, Quân Đại Soái chỉ là mỉm cười, nụ cười hết sức chân thành.
- Triệu cô nương, ngươi biết những thứ đồ này là của kẻ nào sao?
- Kẻ..nào..?
Triệu Vân có chút ngờ ngợ hỏi, thằng này, làm sao ánh mắt giống như đang dụ dỗ trẻ em vậy a.
- Ừm, có một chút của Chu thị dong binh, cùng một bọn người Minh Kiếm sơn trang gì đó.. Bổn soái cũng không nhớ rõ.
Quân Đại Soái chống cằm, giả vờ suy tư nói ra, khiến cho đối diện mỹ nữ vô cùng kinh ngạc, không tự chủ bật thốt lên.
- Cái gì!
Chu thị dong binh, là Chu thị dong binh đoàn sao.
Còn có, Minh Kiếm sơn trang, lục phẩm kiếm tông.
Thường xuyên đi lại trên giang hồ, tin tức linh thông, cô nàng đương nhiên biết những cái tổ chức này ý vị như thế nào, không phải hạng người cùng hung cực ác, thì chính là đẳng cấp địa vị cao siêu.
Triệu Vân cầm lấy mấy cái vật la liệt dưới đất, cẩn thận kiểm tra, phát hiện quả nhiên có những đồ mang tính tiêu chí của hai cái tổ chức kia.
Bọn hắn, thế mà đều ăn thiệt thòi trong tay kẻ trước mắt ư!
Nhìn xem gương mặt đẹp trai tươi cười vô hại của Quân Đại Soái, Triệu Vân càng nghĩ càng sợ, lắp ba lắp bắp hỏi:
- Ngươi.. ngươi tại sao lại có đồ vật của bọn hắn?
- A, bọn hắn trước chọc ta.
- Sau đó...??
- Đều giết, cho nên, đồ vật vô chủ, ta thuận tay cầm theo mà thôi.
Quân Đại Soái lạnh nhạt nói, thanh âm của hắn như mang theo từng tia gió đông lạnh lẽo, khiến sau gáy Triệu Vân âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Tên này, hoàn toàn là lời nói thật sao?
- Ngươi không sợ bọn hắn báo thù?
Triệu Vân hít sâu một hơi hỏi, đáp lại là ánh mắt tràn đầy khinh thường của kẻ đối diện.
- Hừ, bổn soái tài cao gan lớn, chỉ là một đám ô hợp, ta còn không để vào mắt..
Tốt.
Người không để vào mắt, bổn cô nương để a.
- Khụ, đường đến Thiên Long thành chỉ còn một đoạn, cáo từ.
Triệu Vân chắp tay nói, đoạn xoay người muốn nhảy xuống xe ngựa, lúc này hoàn toàn không thèm quan tâm thù lao gì đó.
Hành tẩu giang hồ, cần nhất là biết bo bo giữ mình, không nên vì chút lợi nhỏ mà vạ lây tính mạng, cái này Triệu cô nương vẫn luôn nhớ rõ.
- Chậm đã.
Quân Đại Soái đưa tay ngăn lại.
Nói đùa gì chứ, người hắn đã muốn, còn mất công tán phét nãy giờ, sao có thể để chạy được.
- Còn có việc?
Quân Đại Soái lại chân thành nhìn vào mắt nàng ta, mỉm cười như gió xuân.
- Triệu cô nương, mộng tưởng của ngươi là gì?
Mộng tưởng sao?
Triệu Vân nghe được câu hỏi này, đầu óc có chút lộn xộn.
Từ bé đến lớn, sinh hoạt khó khăn thiếu thốn, luôn phải chật vật kiếm ăn, cô nàng luôn mong ước bản thân sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền, để không bạc đãi bản thân, thỏa thỏa hưởng thụ vui sướng nhân sinh.
May mắn bước vào con đường tu luyện, mộng tưởng của cô có chút thay đổi, muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, trường sinh bất tử, kỳ trân dị bảo đều có thể nếm trải, cho nên cô nàng làm đủ mọi việc, từ liệp sát yêu thú, đến dẫn đường, thậm chí làm lính đánh thuê cho người ta.
Chỉ là, tu vi cũng chỉ thường thường, không có nhiều nổi bật, muốn hoàn thành mộng tưởng ư, rất khó rất khó.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Triệu Vân dứt bỏ mạch suy nghĩ, đối mắt với Quân Đại Soái hỏi, bỏ qua câu hỏi của hắn.
Tuy nhiên, chút trầm tư trong mắt nàng ta đã khiến Quân Đại Soái nhìn ra.
Còn sợ ngươi không có ham muốn gì, nếu có, dễ làm.
Đã có được đáp án, hắn liền vô cùng "chân thành" nói.
- Không giấu gì cô, bổn soái nhận được truyền thừa tiên tổ, muốn phát dương quang đại gia tộc. Tuy nhiên lúc này, trong tay thiếu thốn nhân thủ, nên muốn thu cô làm thuộc hạ..
- Vậy sao.
Thanh âm tràn đầy nghi ngờ, cái này dễ hiểu, dù sao, đúng là Quân đại thiếu gia đang bịa chuyện.
- Bổn soái có thể chữa trị ám tật do Ma Lang Thử tấn công bên trong cơ thể cô, còn có thể ban cho cô công pháp siêu việt Vô Trần quyết hiện giờ của cô..
Quân Đại Soái giọng nói tràn đầy từ tính, một lời đánh trúng chỗ hiểm, dáng vẻ cao thâm khó dò.
Triệu Vân bị liên tiếp tin tức công phá, hoàn toàn bị chấn kinh, tuy nhiên chưa kịp hỏi rõ ra sao, đã thấy Quân Đại Soái nhàn nhạt nói tiếp.
- Thực lực bổn soái ra sao, cô có thể thấy rõ, bổn soái chỉ mới tu luyện một thời gian ngắn mà thôi. Đi theo bổn soái, bổn soái sẽ không bạc đãi cô.
Triệu Vân đầu hơi cúi thấp, kịch liệt suy nghĩ.
Cuộc sống nay đây mai đó, đối mặt đủ loại phong hiểm, cô nàng đã cảm thấy có chút chán nản rồi a.
Kẻ trước mắt, ánh mắt cay độc, tu vi cao siêu, bản thân trong mắt hắn giống như không phải cái gì quá quan trọng..
Đã thế..
- Tốt, ta đồng ý.
Cô nàng ngửa đầu lên nói, khiến Quân Đại Soái vô cùng hài lòng.
- Ngươi muốn ta làm gì?
Quân đại thiếu gia nghĩ ngợi một hồi, búng tay cái "chóc", vui vẻ nói.
- Xem bộ dáng cô lanh lợi tháo vát như vậy, thì làm quản gia của bổn soái đi.
Tác giả :
Quân Đại Soái