Từng Đóa Bọt Sóng
Chương 77
Đường Nhất Bạch trở về Đội tuyển Quốc gia, mỗi ngày vội vàng giống như một con chó, đều không có cơ hội ra cửa chính. Mà gần đây Vân Đóa cũng đang bận rộn, phóng viên tòa soạn có vẻ rất thiếu người, không có người mới cố định, trong ba năm thỉnh thoảng cô lại bị điều đi tới tổ khác khi một thành viên lớn tuổi cần giúp đỡ, công việc của bản thân còn làm chưa xong. Một người nhưng lại bị hai người nhờ vả, đừng nhắc tới có bao nhiêu vất vả, cực khổ.
Cho đến trước giải quán quân hai ngày, cô mới hơi thả lỏng một chút, tan việc sớm một chút đi tìm Đường Nhất Bạch.
Đi ra khỏi đơn vị, cô đi đến tiệm đồ uống mua hai ly nước ép hoa quả, một ly nước chanh, một ly nước lựu.
Sau đó xách theo nước trái cây đến ven đường đón taxi.
Lâm Tử lái xe đi qua, hạ cửa kính xe xuống nhìn cô, "Vân Đóa, cô đi đâu vậy, nếu thuận đường thì tôi sẽ đưa cô đi."
Vân Đóa lắc đầu một cái, "Cảm ơn, chẳng qua là tôi muốn đi tới trụ sở huấn luyện bơi lội, chúng ta không thuận đường, cho nên không cần."
Lâm Tử nghiêng đầu hỏi, "Đi tìm Đường Nhất Bạch?"
Vân Đóa cúi đầu cười cười, thẹn thùng giống như một nụ hoa của bông hoa chớm nở. Lâm Tử thấy cô như thế, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cười nói, "Tôi đưa cô đi, dù sao cũng đang nhàn rỗi."
"Vậy thì phiền phức cho anh rồi."
"Khách khí với tôi làm gì, ai bảo cô là lão đại của tôi chứ."
Sau khi Vân Đóa ngồi lên xe, đặt hai ly nước ép lên kệ, Lâm Tử nhìn nước trái cây một chút, hỏi, "Mua cho anh ấy sao?"
"Ừ."
"Vân Đóa, cô chưa bao giờ mua đồ uống cho tôi." Anh ta nói xong, hơi có bất mãn nhìn cô.
Vân Đóa cười nói, "Thật sao, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ mua cho anh."
"Không cần lần sau, lần này luôn đi, tôi muốn uống nước tuyết lê."
"Hả? A, được rồi, anh chờ tôi một chút, tôi đi mua giúp anh."
Lâm Tử lái xe đưa cô đi, cô cảm thấy mình mua cho anh ta một ly nước cũng không có gì quá lớn, vì vậy quả quyết xuống xe.
Trong xe, Lâm Tử nhìn bóng lưng của cô, thấy cô đã đi xa, anh ta tìm tòi ở trong ngực, móc ra một bọc bột màu trắng, mở nắp của hai ly nước trái cây, nhìn thấy một đỏ một trắng.
Bên tai liền nghĩ đến lời nói của Tiểu Tang: "Anh trai, Nhất Bạch thế nhưng lại thích uống nước lựu, ha ha, một người đàn ông mà lại đi thích uống nước lựu, đúng là kì quái." "Anh trai, hôm qua em mua cho anh ấy nước lựu. Anh ấy rất vui . Kêu anh ấy uống thuốc anh ấy đều ngoan ngoãn uống"...
Sắc mặt Lâm Tử âm trầm, đổ toàn bộ bột trắng vào ly nước lựu đỏ.
Khi trở về, Vân Đóa xách theo nước tuyết lê, không hề phát giác bất kỳ khác thường nào. Nhưng khi cô xuống xe, xách theo nước trái cây đi vào cửa chính của trụ sở huấn luyện bơi lội thì bệnh cũ của cô lại tái phát.
Mùa thu là thời gian thích hợp chín của cây lựu, mà bây giờ là mùa xuân, giữ lựu từ mùa thu đến mùa xuân, trong đó phải thêm bao nhiêu chất bảo quản? Nhất định đối với thân thể không tốt. Nếu như Nhất Bạch uống nước lựu này bị đau bụng thì phải làm sao? Hai ngày nữa thì anh ấy phải thi đấu rồi...
Hu hu hu, vẫn là không nên cho anh ấy uống, hiện tại việc ăn uống của Bạch Nhất rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể sơ xuất.
Nghĩ tới đây, Vân Đóa ném ly nước lựu vào thùng rác. Ai, cảm giác lãng phí thức ăn giống như là đang phạm tội.
Vậy thì sao, vì Đường Nhất Bạch, cô nguyện ý phạm tội.
Bởi vì Vân Đóa đã tới nhiều lần, cho nên người gác cổng cũng không cản cô, có Huấn luyện viên Ngũ bên kia nói trước là tốt rồi. Thân là một phóng viên, Vân Đóa cứ như vậy công khai đi vào phòng huấn luyện.
Đúng lúc này, Đường Nhất Bạch vừa kết thúc buổi huấn luyện xế chiều hôm nay, gương mặt đầy mồ hôi, ngay cả áo T shirt cũng bị ướt. Nhìn thấy Vân Đóa, anh nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của cô, cười nói, "Chờ anh đi tắm."
Vân Đóa nói, "Sấy khô tóc rồi trở lại."
"Được."
Đồng đội ở một bên tấm tắc lắc đầu, "Ai nha, có bạn gái quản đúng là không tốt."
Tắm xong, Đường Nhất Bạch một thân nhẹ nhàng khoan khoái dẫn Vân Đóa đi. Vân Đóa không muốn chậm trễ huấn luyện buổi tối của anh, cho nên hai người chọn ăn tối ở phòng ăn trong đội tuyển.
Xem đi, cùng vận động viên nói yêu chính là một cái hố chôn sống, buổi hẹn hò chỉ có thể đi đến phòng ăn.
Tất nhiên, nếu đi tới Đội tuyển Quốc gia, cô và Đường Nhất Bạch sao có thể đơn độc hẹn hò chắc chắn sẽ có DP-boys vây xem rồi...
Hướng Dương Dương rất hưng phấn, cho Vân Đóa rất nhiều món ăn có thịt, Đường Nhất Bạch không hiểu cau mày, "Chị Dương, bạn gái của tôi đến tìm tôi, chị hứng phấn như vậy làm gì?"
Kỳ Duệ Phong nói, "Hướng Dương Dương đang thầm mến bạn gái của anh đấy." Nói xong lời này liền bị độc thủ của Hướng Dương Dương.
Đường Nhất Bạch híp mắt nhìn về phía Dương Dương, " Chị Dương, thật sao?"
Hướng Dương Dương cả giận nói, "Bệnh thần kinh à? Tôi cũng là phụ nữ! Làm sao có thể thầm mến một cô gái được!
Minh Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ mạnh vào trán, "A, thì ra chị Dương Dương chính là phụ nữ? Trời ạ, biết chị đã bao lâu mà bây giờ mới biết chị là phụ nữ đấy! Chị Dương Dương chị mau đưa Tiểu Đinh đi giấu đi nếu không lại bị phát hiện chị là phụ nữ đó!"
"Minh, Thiên!!!"
Tiếp đó Minh Thiên hoàn toàn Hướng Dương Dương đuổi giết .
Vân Đóa bị bọn dở hơi này chọc cho vui vẻ, không nhận ra mình đã ăn rất nhiều món.
Sau khi ăn xong là thời gian nghỉ ngơi, Đường Nhất Bạch mang Vân Đóa về kí túc xá. Trước khi trở về, một lần nữa anh cảnh cáo các DP_boys không được đi theo, còn để cho Kỳ Duệ Phòng đi tìm người khác chơi không cần về kí túc xá, làm cho bốn người kia nhìn anh muốn có bao nhiêu bỉ ổi thì có bây nhiêu bỉ ổi. Vân Đóa, cũng không biết phải giải thích như thế nào. Thật ra cô chỉ muốn ở với anh một lát mà thôi!
Kí túc xá của bọn Đường Nhất Bạch rất rộng rãi, bày biện có chút đơn sơ, cho nên làm cho bên trong phòng càng có vẻ rộng hơn. Là một vận động viên nổi tiếng, thật ra hiện tại anh và Kỳ Duệ Phong cũng có thể ở phòng riêng, chỉ là hai người không muốn đổi, dù sao đã thành thói quen. Có một lần trong lúc lơ đãng Kỳ Duệ Phong tiết lộ chuyện này, tốt lắm, một phen chọc tổ ong vò vẽ, cp đảng này giống như là ăn phải thuốc kích thích...
Thôi, không muốn nói nữa.
Đường Nhất Bạch kéo Vân Đóa vào phòng hôn cho đủ vốn, đến khi Vân Đóa hô ngừng anh mới mang hai cái ghế đến ban công, hai người ngồi ở chỗ này nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Có người bên ngoài đang tản bộ, còn là một đứa bé. Vân Đóa hỏi, "Không phải thật sự tồn tài 'Nhà trẻ Đội tuyển Quốc gia' chứ?"
"Xung quanh đây quả thật có một vườn trẻ, nhưng không phải tên này. Em xem, đối diện là nhà dành cho người thân, người thân của huấn luyện viên và vận động viện ở bên trong, có đứa bé cũng không có gì lạ." Anh dừng một chút, liết nhìn cô một cái, "Thật ra thì em cũng có thể vào trong đó ở."
Mặt Vân Đóa đỏ lên, "Em không muốn, cách đơn vị quá xa."
"Không đúng, em không thể ở," Đường Nhất Bạch đột nhiên lắc đầu một cái, "Muốn làm thủ tục ở nhà dành cho người thân, nếu hai ta không có giấy hôn thú, người ta sẽ không cho làm. Chờ chúng ta kết hôn em mới có thể vào ở, sau đó sẽ cho đứa bé của chúng ta đi nhà trẻ gần đây..."
Vân Đóa vội vàng cắt đứt lời anh, "Cái gì đứa bé với không có đứa bé chứ."
Đường Nhất Bạch gật đầu, "Đúng, đứa trẻ của chúng ta cũng không ở nhà trẻ nơi này. Em nghĩ, đứa trẻ có thể đi đến vườn trẻ tốt hơn của mấy năm sau đó, khi đó anh đã nghỉ thi đấu, cũng không biết sẽ làm gì."
"Đại ca, anh nghĩ xa quá rồi đó..."
"Đóa Đóa, mỗi ngày huấn luyện của anh rất là nhàm chán, không có chuyện gì có thể nghĩ đến những thứ này, có thể giảm bớt mệt mỏi."
Đột nhiên Vân Đóa có chút đồng tình với những người làm vận động viên, huấn luyện khổ cực, trong cuộc sống chỉ có dùng suy nghĩ để giải trí, chất lượng sinh hoạt gần như tiếp cận với bệnh nhân tâm thần. Cho nên, cô sao có thể cướp đi sự giải trí duy nhất của anh đây? Vì vậy cô quyết định giơ ngón cái lên, "Nghĩ rất tốt!"
Đường Nhất Bạch híp mắt nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên anh nói, "Đóa Đóa, hình như vừa rồi anh ăn nhiều quá."
Vân Đóa có chút gấp, "A, vậy làm sao bây giờ? Có cần uống thuốc giúp tiêu hóa không?"
"Không cần. Nếu được, em xoa giúp anh đi?"
"Được rồi, chẳng qua em cũng không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nếu như không có tác dụng, anh nhất định phải đi tìm bác sĩ trong đội khám đấy."
"Được." Anh nói rõ ràng, vén áo T shirt lên, lộ ra bụng.
Vân Đóa có chút quẫn bách, "Cách lớp áo cũng được mà."
"Làm như vậy mới có hiệu quả."
Cô cũng không nói gì nữa, tìm được bộ phần dạ dày của anh, cảm giác cũng không quá cứng, liền thoáng yên tâm, nhẹ nhàng xoa. Tự nhiên ánh mắt của cô rơi vào bụng của anh. Cơ bụng đẹp đều đặn khiến tim cô đập thình thịch, dưới rốn mọc một dãy lông lưa thưa, mọc dọc theo quần dài.
Cô nhìn một hồi liền cảm thấy chột dạ, vội vàng rời ánh mắt đi, ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi môi khẽ mở, phun ra hơi thể nóng như lửa. Gò má của Vân Đóa bởi vì cái nhìn sắc bén của anh mà nổi lên ửng hồng nhàn nhạt, nhận thấy giữa hai người có gì đó bất thường, cô rũ mắt nhìn xuống, anh anh anh, lại muốn giở trò lưu manh!
Đường Nhất Bạch cầm lấy tay của cô ấn xuống. Anh ăn tủy trong xương nên mới biết liếm cũng ngon, đã nếm thử một lần liền nghiện, làm sao chịu bỏ qua.
Vân Đóa vội vàng rút tay về, "Mấy ngày nữa anh phải thi đấu đó, có phải anh nên yên tâm mà thi đấu không!"
Đường Nhất Bạch vẫn nắm tay của cô, thở hổn hển nhìn cô, "Em không giúp, anh sẽ nín đến hỏng thân thể, nín đến hỏng sao có thể thi đấu thật tốt được."
"Anh..." Đây là cái lí do gì chứ!
Thế nhưng cuối cùng Vân Đóa cũng giúp anh. Anh khát vọng nhìn cô, trong đôi mắt là một mảnh cầu khẩn, đặc biệt giống như một con cá tuột khỏi dòng nước, giống như cô không giúp anh nhất định anh sẽ khát đến chết... cô chính là bị bộ dạng này của anh lừa gạt, thật sự không cự tuyệt được, liền. . . Giúp. . .
Vân Đóa đỏ mặt đi ra khỏi kí túc xá của bọn họ, đi theo sau Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch muốn đưa cô trở về, nhưng vẫn không thể bỏ buổi huấn luyện, vì thế liền suy nghĩ biện pháp trung hòa, đó chính là Vân Đóa sẽ đi xem anh huấn luyện, chờ sau khi anh huấn luyện xong sẽ đưa cô về nhà.
Vân Đóa hỏi Đường Nhất Bạch, "Em sẽ bị nhiều người nhìn thấy, vừa rồi ở phòng ăn đã có rất nhiều người nhìn em. Làm sao anh giải thích cho họ được?"
"Không cần giải thích, bọn họ đều đoán được, em là bạn gái của anh."
Vân Đóa cả kinh nói, "Vậy làm sao bây giờ? Có phải quan hệ của chúng ta lộ ra ánh sáng hay không?"
Đường Nhất Bạch xoa đầu trấn an cô, "Sẽ không đâu."
Vân Đóa càng cảm thấy kỳ quái, "Các vận động viên cũng sẽ kính miệng như bưng sao? Em nhớ bọn họ rất nhiều chuyện mà."
"Nhiều chuyện cũng chỉ nhiều chuyện ở trong nội bộ, sẽ không nói ra bên ngoài. Bởi vì trong đội đã quy định, không để cho bọn họ nói với những người khác về anh, nếu như không tuân theo bị bắt được, có thể phải chịu xử phạt."
Vân Đóa thán phục, "Đội tuyển Quốc gia thật nhân tính hóa, ngay cả chuyện như vậy cũng trông nom."
Đường Nhất Bạch cười nói, "Cũng không phải chuyện riêng của mỗi người đều được trông nom. Nguyên nhân chủ yếu là hiện tại anh có chút giá trí buôn bán, có thể giúp đội kiếm tiền không ít, cho nên trong đội tương đối coi trọng cái này."
Hai người đến hồ bơi, Ngũ Dũng thấy Vân Đóa, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, để Vân Đóa ngồi ở một bên nhìn.
Vân Đóa nhìn Đường Nhất Bạch giống như mỹ nhân ngư trong dòng nước xanh thẳm ở trong hồ bơi bơi qua bơi lại. Ngũ Dũng cảm thấy trạng thái huấn luyện lần này của Đường Nhất Bạch rất tốt, ông quay mặt nhìn Vân Đóa, trong lòng liền sáng tỏ. Có bạn gái đúng là không tệ... Một lần nữa Ngũ Dũng cảm thán.
Lại tiếp một vòng nữa, Đường Nhất Bạch dừng ở bên cạnh ao, dựa vào bờ hồ nháy mắt với Vân Đóa. Vân Đóa mím môi cười, làm bộ như không thấy anh.
Ngũ Dũng dừng ở bên cạnh hồ, cười lạnh với Đường Nhất Bạch đang ở trong nước: "Tiểu tử thúi bơi không dùng tay, toàn dựa vào lớp sóng!"
Cho đến trước giải quán quân hai ngày, cô mới hơi thả lỏng một chút, tan việc sớm một chút đi tìm Đường Nhất Bạch.
Đi ra khỏi đơn vị, cô đi đến tiệm đồ uống mua hai ly nước ép hoa quả, một ly nước chanh, một ly nước lựu.
Sau đó xách theo nước trái cây đến ven đường đón taxi.
Lâm Tử lái xe đi qua, hạ cửa kính xe xuống nhìn cô, "Vân Đóa, cô đi đâu vậy, nếu thuận đường thì tôi sẽ đưa cô đi."
Vân Đóa lắc đầu một cái, "Cảm ơn, chẳng qua là tôi muốn đi tới trụ sở huấn luyện bơi lội, chúng ta không thuận đường, cho nên không cần."
Lâm Tử nghiêng đầu hỏi, "Đi tìm Đường Nhất Bạch?"
Vân Đóa cúi đầu cười cười, thẹn thùng giống như một nụ hoa của bông hoa chớm nở. Lâm Tử thấy cô như thế, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cười nói, "Tôi đưa cô đi, dù sao cũng đang nhàn rỗi."
"Vậy thì phiền phức cho anh rồi."
"Khách khí với tôi làm gì, ai bảo cô là lão đại của tôi chứ."
Sau khi Vân Đóa ngồi lên xe, đặt hai ly nước ép lên kệ, Lâm Tử nhìn nước trái cây một chút, hỏi, "Mua cho anh ấy sao?"
"Ừ."
"Vân Đóa, cô chưa bao giờ mua đồ uống cho tôi." Anh ta nói xong, hơi có bất mãn nhìn cô.
Vân Đóa cười nói, "Thật sao, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ mua cho anh."
"Không cần lần sau, lần này luôn đi, tôi muốn uống nước tuyết lê."
"Hả? A, được rồi, anh chờ tôi một chút, tôi đi mua giúp anh."
Lâm Tử lái xe đưa cô đi, cô cảm thấy mình mua cho anh ta một ly nước cũng không có gì quá lớn, vì vậy quả quyết xuống xe.
Trong xe, Lâm Tử nhìn bóng lưng của cô, thấy cô đã đi xa, anh ta tìm tòi ở trong ngực, móc ra một bọc bột màu trắng, mở nắp của hai ly nước trái cây, nhìn thấy một đỏ một trắng.
Bên tai liền nghĩ đến lời nói của Tiểu Tang: "Anh trai, Nhất Bạch thế nhưng lại thích uống nước lựu, ha ha, một người đàn ông mà lại đi thích uống nước lựu, đúng là kì quái." "Anh trai, hôm qua em mua cho anh ấy nước lựu. Anh ấy rất vui . Kêu anh ấy uống thuốc anh ấy đều ngoan ngoãn uống"...
Sắc mặt Lâm Tử âm trầm, đổ toàn bộ bột trắng vào ly nước lựu đỏ.
Khi trở về, Vân Đóa xách theo nước tuyết lê, không hề phát giác bất kỳ khác thường nào. Nhưng khi cô xuống xe, xách theo nước trái cây đi vào cửa chính của trụ sở huấn luyện bơi lội thì bệnh cũ của cô lại tái phát.
Mùa thu là thời gian thích hợp chín của cây lựu, mà bây giờ là mùa xuân, giữ lựu từ mùa thu đến mùa xuân, trong đó phải thêm bao nhiêu chất bảo quản? Nhất định đối với thân thể không tốt. Nếu như Nhất Bạch uống nước lựu này bị đau bụng thì phải làm sao? Hai ngày nữa thì anh ấy phải thi đấu rồi...
Hu hu hu, vẫn là không nên cho anh ấy uống, hiện tại việc ăn uống của Bạch Nhất rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể sơ xuất.
Nghĩ tới đây, Vân Đóa ném ly nước lựu vào thùng rác. Ai, cảm giác lãng phí thức ăn giống như là đang phạm tội.
Vậy thì sao, vì Đường Nhất Bạch, cô nguyện ý phạm tội.
Bởi vì Vân Đóa đã tới nhiều lần, cho nên người gác cổng cũng không cản cô, có Huấn luyện viên Ngũ bên kia nói trước là tốt rồi. Thân là một phóng viên, Vân Đóa cứ như vậy công khai đi vào phòng huấn luyện.
Đúng lúc này, Đường Nhất Bạch vừa kết thúc buổi huấn luyện xế chiều hôm nay, gương mặt đầy mồ hôi, ngay cả áo T shirt cũng bị ướt. Nhìn thấy Vân Đóa, anh nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của cô, cười nói, "Chờ anh đi tắm."
Vân Đóa nói, "Sấy khô tóc rồi trở lại."
"Được."
Đồng đội ở một bên tấm tắc lắc đầu, "Ai nha, có bạn gái quản đúng là không tốt."
Tắm xong, Đường Nhất Bạch một thân nhẹ nhàng khoan khoái dẫn Vân Đóa đi. Vân Đóa không muốn chậm trễ huấn luyện buổi tối của anh, cho nên hai người chọn ăn tối ở phòng ăn trong đội tuyển.
Xem đi, cùng vận động viên nói yêu chính là một cái hố chôn sống, buổi hẹn hò chỉ có thể đi đến phòng ăn.
Tất nhiên, nếu đi tới Đội tuyển Quốc gia, cô và Đường Nhất Bạch sao có thể đơn độc hẹn hò chắc chắn sẽ có DP-boys vây xem rồi...
Hướng Dương Dương rất hưng phấn, cho Vân Đóa rất nhiều món ăn có thịt, Đường Nhất Bạch không hiểu cau mày, "Chị Dương, bạn gái của tôi đến tìm tôi, chị hứng phấn như vậy làm gì?"
Kỳ Duệ Phong nói, "Hướng Dương Dương đang thầm mến bạn gái của anh đấy." Nói xong lời này liền bị độc thủ của Hướng Dương Dương.
Đường Nhất Bạch híp mắt nhìn về phía Dương Dương, " Chị Dương, thật sao?"
Hướng Dương Dương cả giận nói, "Bệnh thần kinh à? Tôi cũng là phụ nữ! Làm sao có thể thầm mến một cô gái được!
Minh Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ mạnh vào trán, "A, thì ra chị Dương Dương chính là phụ nữ? Trời ạ, biết chị đã bao lâu mà bây giờ mới biết chị là phụ nữ đấy! Chị Dương Dương chị mau đưa Tiểu Đinh đi giấu đi nếu không lại bị phát hiện chị là phụ nữ đó!"
"Minh, Thiên!!!"
Tiếp đó Minh Thiên hoàn toàn Hướng Dương Dương đuổi giết .
Vân Đóa bị bọn dở hơi này chọc cho vui vẻ, không nhận ra mình đã ăn rất nhiều món.
Sau khi ăn xong là thời gian nghỉ ngơi, Đường Nhất Bạch mang Vân Đóa về kí túc xá. Trước khi trở về, một lần nữa anh cảnh cáo các DP_boys không được đi theo, còn để cho Kỳ Duệ Phòng đi tìm người khác chơi không cần về kí túc xá, làm cho bốn người kia nhìn anh muốn có bao nhiêu bỉ ổi thì có bây nhiêu bỉ ổi. Vân Đóa, cũng không biết phải giải thích như thế nào. Thật ra cô chỉ muốn ở với anh một lát mà thôi!
Kí túc xá của bọn Đường Nhất Bạch rất rộng rãi, bày biện có chút đơn sơ, cho nên làm cho bên trong phòng càng có vẻ rộng hơn. Là một vận động viên nổi tiếng, thật ra hiện tại anh và Kỳ Duệ Phong cũng có thể ở phòng riêng, chỉ là hai người không muốn đổi, dù sao đã thành thói quen. Có một lần trong lúc lơ đãng Kỳ Duệ Phong tiết lộ chuyện này, tốt lắm, một phen chọc tổ ong vò vẽ, cp đảng này giống như là ăn phải thuốc kích thích...
Thôi, không muốn nói nữa.
Đường Nhất Bạch kéo Vân Đóa vào phòng hôn cho đủ vốn, đến khi Vân Đóa hô ngừng anh mới mang hai cái ghế đến ban công, hai người ngồi ở chỗ này nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Có người bên ngoài đang tản bộ, còn là một đứa bé. Vân Đóa hỏi, "Không phải thật sự tồn tài 'Nhà trẻ Đội tuyển Quốc gia' chứ?"
"Xung quanh đây quả thật có một vườn trẻ, nhưng không phải tên này. Em xem, đối diện là nhà dành cho người thân, người thân của huấn luyện viên và vận động viện ở bên trong, có đứa bé cũng không có gì lạ." Anh dừng một chút, liết nhìn cô một cái, "Thật ra thì em cũng có thể vào trong đó ở."
Mặt Vân Đóa đỏ lên, "Em không muốn, cách đơn vị quá xa."
"Không đúng, em không thể ở," Đường Nhất Bạch đột nhiên lắc đầu một cái, "Muốn làm thủ tục ở nhà dành cho người thân, nếu hai ta không có giấy hôn thú, người ta sẽ không cho làm. Chờ chúng ta kết hôn em mới có thể vào ở, sau đó sẽ cho đứa bé của chúng ta đi nhà trẻ gần đây..."
Vân Đóa vội vàng cắt đứt lời anh, "Cái gì đứa bé với không có đứa bé chứ."
Đường Nhất Bạch gật đầu, "Đúng, đứa trẻ của chúng ta cũng không ở nhà trẻ nơi này. Em nghĩ, đứa trẻ có thể đi đến vườn trẻ tốt hơn của mấy năm sau đó, khi đó anh đã nghỉ thi đấu, cũng không biết sẽ làm gì."
"Đại ca, anh nghĩ xa quá rồi đó..."
"Đóa Đóa, mỗi ngày huấn luyện của anh rất là nhàm chán, không có chuyện gì có thể nghĩ đến những thứ này, có thể giảm bớt mệt mỏi."
Đột nhiên Vân Đóa có chút đồng tình với những người làm vận động viên, huấn luyện khổ cực, trong cuộc sống chỉ có dùng suy nghĩ để giải trí, chất lượng sinh hoạt gần như tiếp cận với bệnh nhân tâm thần. Cho nên, cô sao có thể cướp đi sự giải trí duy nhất của anh đây? Vì vậy cô quyết định giơ ngón cái lên, "Nghĩ rất tốt!"
Đường Nhất Bạch híp mắt nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên anh nói, "Đóa Đóa, hình như vừa rồi anh ăn nhiều quá."
Vân Đóa có chút gấp, "A, vậy làm sao bây giờ? Có cần uống thuốc giúp tiêu hóa không?"
"Không cần. Nếu được, em xoa giúp anh đi?"
"Được rồi, chẳng qua em cũng không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nếu như không có tác dụng, anh nhất định phải đi tìm bác sĩ trong đội khám đấy."
"Được." Anh nói rõ ràng, vén áo T shirt lên, lộ ra bụng.
Vân Đóa có chút quẫn bách, "Cách lớp áo cũng được mà."
"Làm như vậy mới có hiệu quả."
Cô cũng không nói gì nữa, tìm được bộ phần dạ dày của anh, cảm giác cũng không quá cứng, liền thoáng yên tâm, nhẹ nhàng xoa. Tự nhiên ánh mắt của cô rơi vào bụng của anh. Cơ bụng đẹp đều đặn khiến tim cô đập thình thịch, dưới rốn mọc một dãy lông lưa thưa, mọc dọc theo quần dài.
Cô nhìn một hồi liền cảm thấy chột dạ, vội vàng rời ánh mắt đi, ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi môi khẽ mở, phun ra hơi thể nóng như lửa. Gò má của Vân Đóa bởi vì cái nhìn sắc bén của anh mà nổi lên ửng hồng nhàn nhạt, nhận thấy giữa hai người có gì đó bất thường, cô rũ mắt nhìn xuống, anh anh anh, lại muốn giở trò lưu manh!
Đường Nhất Bạch cầm lấy tay của cô ấn xuống. Anh ăn tủy trong xương nên mới biết liếm cũng ngon, đã nếm thử một lần liền nghiện, làm sao chịu bỏ qua.
Vân Đóa vội vàng rút tay về, "Mấy ngày nữa anh phải thi đấu đó, có phải anh nên yên tâm mà thi đấu không!"
Đường Nhất Bạch vẫn nắm tay của cô, thở hổn hển nhìn cô, "Em không giúp, anh sẽ nín đến hỏng thân thể, nín đến hỏng sao có thể thi đấu thật tốt được."
"Anh..." Đây là cái lí do gì chứ!
Thế nhưng cuối cùng Vân Đóa cũng giúp anh. Anh khát vọng nhìn cô, trong đôi mắt là một mảnh cầu khẩn, đặc biệt giống như một con cá tuột khỏi dòng nước, giống như cô không giúp anh nhất định anh sẽ khát đến chết... cô chính là bị bộ dạng này của anh lừa gạt, thật sự không cự tuyệt được, liền. . . Giúp. . .
Vân Đóa đỏ mặt đi ra khỏi kí túc xá của bọn họ, đi theo sau Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch muốn đưa cô trở về, nhưng vẫn không thể bỏ buổi huấn luyện, vì thế liền suy nghĩ biện pháp trung hòa, đó chính là Vân Đóa sẽ đi xem anh huấn luyện, chờ sau khi anh huấn luyện xong sẽ đưa cô về nhà.
Vân Đóa hỏi Đường Nhất Bạch, "Em sẽ bị nhiều người nhìn thấy, vừa rồi ở phòng ăn đã có rất nhiều người nhìn em. Làm sao anh giải thích cho họ được?"
"Không cần giải thích, bọn họ đều đoán được, em là bạn gái của anh."
Vân Đóa cả kinh nói, "Vậy làm sao bây giờ? Có phải quan hệ của chúng ta lộ ra ánh sáng hay không?"
Đường Nhất Bạch xoa đầu trấn an cô, "Sẽ không đâu."
Vân Đóa càng cảm thấy kỳ quái, "Các vận động viên cũng sẽ kính miệng như bưng sao? Em nhớ bọn họ rất nhiều chuyện mà."
"Nhiều chuyện cũng chỉ nhiều chuyện ở trong nội bộ, sẽ không nói ra bên ngoài. Bởi vì trong đội đã quy định, không để cho bọn họ nói với những người khác về anh, nếu như không tuân theo bị bắt được, có thể phải chịu xử phạt."
Vân Đóa thán phục, "Đội tuyển Quốc gia thật nhân tính hóa, ngay cả chuyện như vậy cũng trông nom."
Đường Nhất Bạch cười nói, "Cũng không phải chuyện riêng của mỗi người đều được trông nom. Nguyên nhân chủ yếu là hiện tại anh có chút giá trí buôn bán, có thể giúp đội kiếm tiền không ít, cho nên trong đội tương đối coi trọng cái này."
Hai người đến hồ bơi, Ngũ Dũng thấy Vân Đóa, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, để Vân Đóa ngồi ở một bên nhìn.
Vân Đóa nhìn Đường Nhất Bạch giống như mỹ nhân ngư trong dòng nước xanh thẳm ở trong hồ bơi bơi qua bơi lại. Ngũ Dũng cảm thấy trạng thái huấn luyện lần này của Đường Nhất Bạch rất tốt, ông quay mặt nhìn Vân Đóa, trong lòng liền sáng tỏ. Có bạn gái đúng là không tệ... Một lần nữa Ngũ Dũng cảm thán.
Lại tiếp một vòng nữa, Đường Nhất Bạch dừng ở bên cạnh ao, dựa vào bờ hồ nháy mắt với Vân Đóa. Vân Đóa mím môi cười, làm bộ như không thấy anh.
Ngũ Dũng dừng ở bên cạnh hồ, cười lạnh với Đường Nhất Bạch đang ở trong nước: "Tiểu tử thúi bơi không dùng tay, toàn dựa vào lớp sóng!"
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất