Từng Đóa Bọt Sóng
Chương 56
Đường Nhất Bạch cùng Vân Đóa tay cầm tay đi vào trụ sở huấn luyện, dọc đường hấp dẫn rất nhiều người ghé mắt nhìn. Trong trụ sở đại đa số mọi người đều biết Đường Nhất Bạch, giờ phút này thấy anh âm thầm dẫn một cô gái trở lại, không thông báo trước, đều rối rít cảm thấy kinh ngạc. Chỉ có Từ Lĩnh Đội khi nhìn đến bọn họ, trên mặt biểu hiện “Tôi đây biết hết rồi." Anh nhìn Đường Nhất Bạch cười cười “Nhất Bạch, đây là bạn gái của cậu à?" Nói xong, cười đánh giá Vân Đoá.
"Đúng vậy." Đường Nhất Bạch trả lời đặc biệt dứt khoát.
"Khụ" Vân Đóa cũng không biết anh làm sao có thể không có chút áp lực nào với mối quan hệ mới này như thế. Hiện tại cảm xúc của cô có bồi hồi, ngượng ngùng, có chút không quen nữa. Cho nên đoạn đường này cô đều đỏ mặt mà đi, bởi vì sợ người khác nhìn đến gương mặt đỏ bừng của cô, cô luôn phải cúi đầu.
Từ Lĩnh Đội tinh tế đánh giá Vân Đóa, có chút nghi hoặc, “Em gái, nhìn em rất quen mắt."
Vân Đóa không thể làm gì khác hơn là tự giới thiệu mình, "Chào anh Từ, tôi là Vân Đóa, phóng viên của “Sports Weekly"
"Phóng viên hả?" Từ Lĩnh Đội vội ho một tiếng, không tự giác có chút nghiêm túc “Vân Đóa, em vào bên trong không được chụp ảnh! Đây là quy định."
"Vâng, tôi biết. Anh Từ cứ yên tâm." Vân Đóa gật mạnh đầu.
Bị Từ Lĩnh Đội cho đi sau, Đường Nhất Bạch cùng Vân Đóa đi vào trụ sở huấn luyện. Bên trong trụ sở là bể bơi, chung quanh là rất nhiều phòng huấn luyện, mỗi phòng đều có công dụng khác nhau, loại thiết bị nào cũng có. Đương nhiên Vân Đóa cũng chỉ từ ngoài cửa nhìn vào một cái, hôm nay cô không phải đến tham quan.
Cô một đường đi theo Đường Nhất Bạch trở về phòng huấn luyện của anh.
Người dưới trướng Ngũ Dũng cũng không phải chỉ có mình Đường Nhất Bạch, cho nên giờ phút này trong phòng còn có người khác. Đường Nhất Bạch trở về, trong phòng huấn luyện, ánh mắt mọi người đều nhao nhao dừng trên người Vân Đóa.
"Hi, chào mọi người!" Vân Đóa vẫy tay chào bọn họ, lại bị Đường Nhất Bạch nắm lấy, kết quả không thể kéo trở về…..
Ngũ Dũng đã biết rõ mọi chuyện, nên giờ phút này cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng những người khác lại có chút khiếp sợ, ồn ào đưa mắt quan sát Vân Đóa.
"Bạn gái của tôi." Đường Nhất Bạch giải thích cùng nhóm anh em của anh một câu. Tuyên bố với mọi người cô là bạn gái của anh. Giây phút này anh đã chờ mong thật lâu, hiện tại nói ra thật sự là vô cùng vui vẻ, bước đi cũng phơi phới.
Mọi người giật mình gật đầu, lại giống lúc đầu mang vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ, chờ đợi lời giải thích cặn kẽ hơn.
Lông mày Ngũ Dũng nhăn thành một đường thẳng “Nhìn cái gì vậy, tất cả đi huấn luyện hết cho tôi! Nhiệm vụ không hoàn thành không được ăn cơm!"
Mặc dù lời uy hiếp đổi lại là tiếng kêu rên oán giận, nhưng lại có hiệu quả nhanh chóng, mọi người đều ào ào vùi đầu tiếp tục khổ luyện.
Ngũ Dũng cười như không cười nhìn Đường Nhất Bạch “Còn nghĩ là cậu không trở về đấy."
Đường Nhất Bạch cười, "Sao có thể, dù cho là vậy thì Vân Đóa nhà em cũng không đồng ý."
Lông mày Vân Đóa nhảy dựng, vô cùng muốn chặn miệng anh lại.
Ngũ Dũng cũng có chút nghe không nổi nữa, "Nói chuyện yêu đương làm cho cậu phóng túng rồi."
Đợi khi trong phòng hết người, Đường Nhất Bạch chỉ mỉm cười mà không nói chuyện.
Anh tìm một cái ghế cho Vân Đóa ngồi xuống, sau đó tiếp tục phần tập huấn của bản thân chiều hôm nay. Thật ra phần luyện tập còn dư lại chiều hôm nay cũng không nhiều lắm, mấy lượt nâng tạ đã làm xong, tiếp theo là làm mấy động tác luyện tập cân bằng. Luyện chân sau thăng bằng, động tác nằm sấp xuống, tay ôm đầu, thân thể dịch sang trái phải ba mươi lần, lại làm ba lượt. Sau đó là kéo thân. Anh cảm thấy đây chỉ là động tác luyện tập tương đối đơn giản, nhưng những người bình thường lại có cảm nhận khác nhau. Vân Đóa ở một bên nhìn xem một lát mà cảm thấy gân cốt trên người đau đớn…..
Hoàn thành huấn luyện buổi chiều xong, cũng nên đi ăn gì đó rồi. Đường Nhất Bạch cầm lấy khăn lông trắng lau mồ hôi, nói với Vân Đóa “Anh đi tắm rửa thay quần áo, em ở đây chờ anh một chút."
Vân Đóa gật đầu một cái.
Sau khi Đường Nhất Bạch đi, Vân Đóa ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, nhìn người đi tới người đi lui ngoài cửa. Nhóm vận động viên thực hiện huấn luyện đều thống nhất thời gian, nên hiện tại vào lúc này mọi người đều lục đục kết thúc huấn luyện buổi chiều, vì thế ngoài cửa người qua lại rất nhiều. Phần đông mọi người trong đó, Vân Đóa đều đã gặp qua.
Một bóng người cao lớn đi tới, tầm mắt cô bị che khuất.
Kỳ Duệ Phong dùng một tay chống ở cửa, ngạc nhiên nhìn người trong phòng huấn luyện “Vân Đóa?"
"Là tôi" Vân Đóa gật đầu một cái.
Anh đi tới, ngồi trên thiết bị bên cạnh cô, ánh mắt cổ quái đánh giá cô một chút, hỏi: “Cô đến tìm Đường Nhất Bạch sao?"
"Ừ."
"A, tôi giúp cô đi tìm cậu ta."
"Không cần." Cô vội vã gọi anh lại “Anh ấy sẽ lập tức trở lại."
Kỳ Duệ Phong gật đầu một cái. Thật là trùng hợp, hôm qua Đường Nhất Bạch vẫn còn phiền muộn không biết nên tỏ tình thế nào, hôm nay Vân Đóa đã ngồi trong phòng huấn luyện của cậu ta rồi. Kỳ Duệ Phong gãi gãi đầu, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, vì thế lục lọi cái ba lô đeo trên vai, lấy ra chiếc dây đeo điện thoại.
Dây đeo này là dùng cao su làm thành nhân vật Kỳ Duệ Phong. Anh vứt dây đeo cho Vân Đóa, “Đài truyền hình tổ chức hoạt động kỷ niệm, tặng rất nhiều. Cô là fan của tôi, tặng cho cô một chiếc."
"Cám ơn." Vân Đóa cẩn thận nhận lấy, sau đó mỉm cười, “So với người thật còn đáng yêu hơn."
"Hừ hừ."
Cô nhìn thấy trong ba lô anh lộ ra góc của một quyển sách, nhất thời bị dọa sợ “Kỳ Duệ Phong, anh cũng đọc sách sao?" Quả thật là khó có thể tưởng tượng….
"Ừ." Kỳ Duệ Phong dè dặt gật đầu, thấy Vân Đóa tò mò giống như muốn bộc phát, vì thế anh lấy quyển sách ra cho cô xem.
Vân Đóa vừa mới nhìn thấy, có chút muốn ngất rồi “Tổng giám đốc sói cùng cô vợ nhỏ" Cái quỷ gì thế này?
Cô nhìn bìa sách lại nhìn mặt Kỳ Duệ Phong, ánh mắt qua lại giữa hai nơi vài lần, cuối cùng cũng hỏi: “Sách này là dùng đến tiền để dành phải không?" Nói xong hận không thể đánh bản thân một cái cho tỉnh. Kỳ Duệ Phong là người hào phóng cỡ nào, sao lại có thể dùng đến tiền để dành?
Quả nhiên Kỳ Duệ Phong dùng một loại ánh mắt “Cô thật đúng là không biết thưởng thức" nhìn cô. Anh nói: “Quyển sách này nhìn rất đẹp mắt."
"Thật sao?" Vân Đóa lật vài tờ, vừa lật vừa hỏi anh "Anh cảm thấy đẹp chỗ nào?"
"Cảm xúc rất mạnh."
"Cảm xúc rất rất…...rất mạnh?" Vân Đóa quả thật bị dọa sợ “Đại thần, không cần làm tôi sợ, anh làm thế nào có thể tự xưng hô thành…..cô vợ nhỏ, Băng Tuyết Nhi?"
"Là Đông Phương Hạo Thiên! Tôi chính là thay thế Đông Phương Hạo Thiên!" Kỳ Duệ Phong giống như đang nhìn kẻ ngốc nhìn cô.
"A, đúng đúng." Vân Đóa gõ một cái đầu, "Tổng giám đốc bá đạo nha, đúng đúng, tuyệt đối là anh." Cô an ủi anh. Sau đó cô lại nhìn lại phân diễn của Đông Phương Hạo Thiên, vừa nhìn lại nhịn không được cười to “Ha ha ha…Anh, anh… Ha ha ha…một chút cũng không giống sói nha, càng giống một con Husky. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngoại hình của Husky rất giống sói, cho nên thật ra thì cũng không tính là sai. Tổng giám đốc sói…..Quyển sách này có thể cho tôi mượn xem hay không?"
"Không thể, quyển sách này là Hướng Dương Dương cho tôi mượn, tôi xem xong đem trả mới có thể cho cô xem."
"Chị Dương cũng thích xem loại sách này sao?"
"Đúng, cô ấy cũng là thay thế Đông Phương Hạo Thiên."
Vân Đóa cảm giác cái thế giới này có chút loạn rồi.
Đang nói đến Hướng Dương Dương, không nghĩ tới Hướng Dương Dương lại xuất hhiện rồi. Cô ấy đi qua cửa, trong tay níu chặt lỗ tai Minh Thiên, túm đi về phía trước. Minh Thiên đau kêu lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Kỳ Duệ Phong cùng Vân Đóa trong phòng huấn luyện, cậu hô to: “Anh Phong cứu mạng, chị Vân Đóa cứu mạng, hu hu hu….."
Hướng Dương Dương nghe thấy tên Vân Đóa, quả nhiên quay lại nhìn về phía này, thấy Vân Đóa, cô ấy vui vẻ: “A, Vân Đóa, sao em lại tới đây? Là tới tìm Nhất Bạch sao?"
Vân Đóa nghĩ thầm, có phải là người trên toàn thế giới đều biết cô đến đây tìm Đường Nhất Bạch hay không……
Kỳ Duệ Phong nói, "Hướng Dương Dương, sao cô lại bắt nạt Minh Thiên như thế này?"
Hướng Dương Dương tức giận nói: “Ai bắt nạt cậu ta, cậu không biết cậu ta đã làm chuyện tốt gì đâu." Cô ấy nói xong, mở tay ra cho bọn Vân Đóa xem “Vòng tay tôi tết hơn một tháng lại bị cậu ta kéo đứt rồi. Còn chưa ăn cơm đã tức một bụng lớn, quả thật là muốn ăn đòn."
Trong tay Hướng Dương Dươn là hai đoạn dây bện màu đỏ, hoa văn lộn xộn, so với con giun còn thô hơn, giống như con giun dữ tợn xấu xí. Nếu cô ấy không nói, Vân Đóa thật không dám tin đây là một chiếc vòng tay.
Kỳ Duệ Phong lên tiếng, "Thứ xấu xí như vậy có làm hư cũng không đáng tiếc." Anh quả thật đã nói ra lời Vân Đóa muốn nói nhưng không dám nói.
Vì vậy Hướng Dương Dương quay sang đánh vào đầu Kỳ Duệ Phong một cái.
Vân Đóa vội vàng nói, "Chị Dương, em có thể dạy chị tết nhiều cái hấp dẫn hơn." Thời trung học cô thường dùng việc tết vòng tay nho nhỏ kiểu này làm trò giải trí, đây thật ra chỉ là trò của trẻ con có được hay không.
Hướng Dương Dương nghe Vân Đóa nói như vậy ngược lại vui vẻ trở lại, nhanh chóng rút sợi len trong túi đưa cho cô làm mẫu. Vân Đóa có chút hết chỗ nói, hai người nổi danh là vận động viên xuất sắc thế mà một người mang theo tiểu thuyết tổng giám đốc gì đó, một người thì mang theo sợi len, cảm giác thật là tùy hứng. Cô muốn xem xem người bạn nhỏ Minh Thiên này sẽ mang theo cái gì.
Minh Thiên vuốt vuốt lỗ tai, lấy ra một cái bịch từ sau túi, xé mở gói giấy, lấy một viên đường, sau đó bỏ vào miệng nhai vài cái, phiu…... thổi ra một cái bong bóng thiệt bự.
Vân Đóa: -_-|||
Cô cứ có cảm giác bản thân không phải đến chỗ đội tuyển quốc gia mà là nhà trẻ của đội tuyển quốc gia…..
Cùng lúc đó, Đường Nhất Bạch tắm rửa xong thay quần áo, cũng không có sốt ruột đi tìm Vân Đóa mà là lén lút tìm Ngũ Dũng.
Ngũ Dũng có chút kỳ quái, "Cậu nói cho tôi nghe một chút khuôn mặt mang biểu cảm như đang đi trộm dưa leo của cậu là thế nào? Không phải cậu nên đi hẹn hò sao?"
"Ngũ tổng quản, em có thể nhờ thầy một chuyện hay không?"
Ngũ Dũng liếc mắt, "Đúng là không có chuyện tốt mà. Cậu nói thử nghe xem."
"Là như vầy, hôm nay là lần đầu tiên em và Vân Đóa hẹn hò, em muốn tặng hoa tạo sự ngạc nhiên cho cô ấy."
Ngũ Dũng thở phì phò nói, "Cậu muốn tặng hoa thì liên quan gì đến tôi? Cậu đang cố ý khoe khoang hả? Khi dễ tôi độc thân đúng không?"
"Không phải, em, em….không có hoa."
"Không có thì đi mua ngay, ngu ngốc! Chuyện như vậy cũng hỏi tôi. Cậu mới tốt nghiệp tiểu học à?"
"Là thế này, nếu em đi mua hoa Vân Đóa sẽ nhìn thấy, vậy thì không còn gì là ngạc nhiên nữa rồi."
Ngũ Dũng suy nghĩ một chút, bừng tỉnh hiểu ra, nhìn thẳng Đường Nhất Bạch "Ông đây sống bốn mươi năm, còn không bằng tên nhóc nói chuyện yêu đương cậu! Mẹ kiếp!"
Đường Nhất Bạch nói: "Cho nên Ngũ tổng quản……"
"Đơn giản" Ngũ Dũng khoát tay áo, "Không phải là muốn hoa sao. Trong bồn hoa có rất nhiều quýt, tự mình đi cắt đi, gặp chuyện không may cứ nói là tôi."
Đầu Đường Nhất Bạch đầy vạch đen, cắt cây quýt thì có thể làm chuyện gì. Anh lắc đầu nói: “Em không cần quýt."
"Vậy cậu muốn cái gì?"
"Em muốn hoa hồng."
Ngũ Dũng giận, "Cút đi, không có hoa hồng!"
"Có."
"Nơi nào có?"
"Viên sư thái có trồng một chậu, ngay tại trong phòng huấn luyện của bọn anh Phong."
Cái này Ngũ Dũng biết, chậu hoa mà Viên sư thái trồng kia rất quý, bằng không cũng không thể mùa thu vẫn còn nở hoa, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp. Ngũ Dũng thán phục nhìn Đường Nhất Bạch, “Lá gan của cậu cũng lớn quá rồi, ngay cả đồ của Viên sư thái cũng dám mơ tưởng, cậu không sợ sẽ bị cô ấy đánh chết sao?"
"Sao lại không sợ, cho nên mới muốn nhờ Ngũ tổng quản trông chừng giúp, em sẽ cắt một đóa hoa."
Ngũ Dũng lắc đầu, "Cậu thật sự sắp biến thành tình thánh rồi."
Hôm nay Đường Nhất Bạch vừa mới ôm được bạn gái, tùy lúc tùy nơi đều cảm thấy hưng phấn, “Đây là lý do vì sao mà em có bạn gái, còn thầy lại không có."
". . . . . . Mẹ nó!"
Viên sư thái còn chưa đánh Đường Nhất Bạch, Ngũ Dũng đã tẩn cho anh một trận trước, đánh xong hai người lại đi đến phòng huấn luyện. Ngũ Dũng ở ngoài cửa trông chừng, Đường Nhất Bạch đi vào cắt một đóa hoa hồng xinh đẹp nhất. Sau khi tỉ mỉ cắt tỉa, cần phải đảm bảo nhìn đẹp mắt và không để đâm vào tay Vân Đóa. Làm xong việc anh cẩn thận đặt đóa hoa vào trong ba lô.
Đại công cáo thành, anh lập tức đi tìm Vân Đóa.
Vân Đóa đang tán gẫu với đám người Hướng Dương Dương. Ba người Hướng Dương Dương, Kỳ Duệ Phong cùng Minh Thiên còn chưa biết cô và Đường Nhất Bạch đã ở cùng nhau, vừa nghe nói buổi tối hai người bọn họ muốn đi ăn cơm, ba người liền nháy mắt ý đồ xin đi ăn chực.
Vân Đóa không dám đồng ý, thật vất vả mới chờ được Đường Nhất Bạch tới. Đường Nhất Bạch không cần nhìn cũng biết ba người bọn họ muốn làm cái gì, anh cười tủm tỉm nói: “Thật ngại quá, hôm nay chúng tôi muốn hẹn hò."
Ba người há to mồm nhìn hai người Đường Nhất Bạch cùng Vân Đóa. Ánh mắt này, có khiếp sợ, có giật mình, cũng có nhàn nhạt hâm mộ.
Đường Nhất Bạch bước qua nắm tay Vân Đóa, ánh mắt giống tia laser đảo qua, bước chân ung dung rời đi.
Nắm tay bạn gái, tạm biệt bang phái độc thân…..Trong nháy mắt anh có loại cảm giác thắng lợi.
"Đúng vậy." Đường Nhất Bạch trả lời đặc biệt dứt khoát.
"Khụ" Vân Đóa cũng không biết anh làm sao có thể không có chút áp lực nào với mối quan hệ mới này như thế. Hiện tại cảm xúc của cô có bồi hồi, ngượng ngùng, có chút không quen nữa. Cho nên đoạn đường này cô đều đỏ mặt mà đi, bởi vì sợ người khác nhìn đến gương mặt đỏ bừng của cô, cô luôn phải cúi đầu.
Từ Lĩnh Đội tinh tế đánh giá Vân Đóa, có chút nghi hoặc, “Em gái, nhìn em rất quen mắt."
Vân Đóa không thể làm gì khác hơn là tự giới thiệu mình, "Chào anh Từ, tôi là Vân Đóa, phóng viên của “Sports Weekly"
"Phóng viên hả?" Từ Lĩnh Đội vội ho một tiếng, không tự giác có chút nghiêm túc “Vân Đóa, em vào bên trong không được chụp ảnh! Đây là quy định."
"Vâng, tôi biết. Anh Từ cứ yên tâm." Vân Đóa gật mạnh đầu.
Bị Từ Lĩnh Đội cho đi sau, Đường Nhất Bạch cùng Vân Đóa đi vào trụ sở huấn luyện. Bên trong trụ sở là bể bơi, chung quanh là rất nhiều phòng huấn luyện, mỗi phòng đều có công dụng khác nhau, loại thiết bị nào cũng có. Đương nhiên Vân Đóa cũng chỉ từ ngoài cửa nhìn vào một cái, hôm nay cô không phải đến tham quan.
Cô một đường đi theo Đường Nhất Bạch trở về phòng huấn luyện của anh.
Người dưới trướng Ngũ Dũng cũng không phải chỉ có mình Đường Nhất Bạch, cho nên giờ phút này trong phòng còn có người khác. Đường Nhất Bạch trở về, trong phòng huấn luyện, ánh mắt mọi người đều nhao nhao dừng trên người Vân Đóa.
"Hi, chào mọi người!" Vân Đóa vẫy tay chào bọn họ, lại bị Đường Nhất Bạch nắm lấy, kết quả không thể kéo trở về…..
Ngũ Dũng đã biết rõ mọi chuyện, nên giờ phút này cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng những người khác lại có chút khiếp sợ, ồn ào đưa mắt quan sát Vân Đóa.
"Bạn gái của tôi." Đường Nhất Bạch giải thích cùng nhóm anh em của anh một câu. Tuyên bố với mọi người cô là bạn gái của anh. Giây phút này anh đã chờ mong thật lâu, hiện tại nói ra thật sự là vô cùng vui vẻ, bước đi cũng phơi phới.
Mọi người giật mình gật đầu, lại giống lúc đầu mang vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ, chờ đợi lời giải thích cặn kẽ hơn.
Lông mày Ngũ Dũng nhăn thành một đường thẳng “Nhìn cái gì vậy, tất cả đi huấn luyện hết cho tôi! Nhiệm vụ không hoàn thành không được ăn cơm!"
Mặc dù lời uy hiếp đổi lại là tiếng kêu rên oán giận, nhưng lại có hiệu quả nhanh chóng, mọi người đều ào ào vùi đầu tiếp tục khổ luyện.
Ngũ Dũng cười như không cười nhìn Đường Nhất Bạch “Còn nghĩ là cậu không trở về đấy."
Đường Nhất Bạch cười, "Sao có thể, dù cho là vậy thì Vân Đóa nhà em cũng không đồng ý."
Lông mày Vân Đóa nhảy dựng, vô cùng muốn chặn miệng anh lại.
Ngũ Dũng cũng có chút nghe không nổi nữa, "Nói chuyện yêu đương làm cho cậu phóng túng rồi."
Đợi khi trong phòng hết người, Đường Nhất Bạch chỉ mỉm cười mà không nói chuyện.
Anh tìm một cái ghế cho Vân Đóa ngồi xuống, sau đó tiếp tục phần tập huấn của bản thân chiều hôm nay. Thật ra phần luyện tập còn dư lại chiều hôm nay cũng không nhiều lắm, mấy lượt nâng tạ đã làm xong, tiếp theo là làm mấy động tác luyện tập cân bằng. Luyện chân sau thăng bằng, động tác nằm sấp xuống, tay ôm đầu, thân thể dịch sang trái phải ba mươi lần, lại làm ba lượt. Sau đó là kéo thân. Anh cảm thấy đây chỉ là động tác luyện tập tương đối đơn giản, nhưng những người bình thường lại có cảm nhận khác nhau. Vân Đóa ở một bên nhìn xem một lát mà cảm thấy gân cốt trên người đau đớn…..
Hoàn thành huấn luyện buổi chiều xong, cũng nên đi ăn gì đó rồi. Đường Nhất Bạch cầm lấy khăn lông trắng lau mồ hôi, nói với Vân Đóa “Anh đi tắm rửa thay quần áo, em ở đây chờ anh một chút."
Vân Đóa gật đầu một cái.
Sau khi Đường Nhất Bạch đi, Vân Đóa ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, nhìn người đi tới người đi lui ngoài cửa. Nhóm vận động viên thực hiện huấn luyện đều thống nhất thời gian, nên hiện tại vào lúc này mọi người đều lục đục kết thúc huấn luyện buổi chiều, vì thế ngoài cửa người qua lại rất nhiều. Phần đông mọi người trong đó, Vân Đóa đều đã gặp qua.
Một bóng người cao lớn đi tới, tầm mắt cô bị che khuất.
Kỳ Duệ Phong dùng một tay chống ở cửa, ngạc nhiên nhìn người trong phòng huấn luyện “Vân Đóa?"
"Là tôi" Vân Đóa gật đầu một cái.
Anh đi tới, ngồi trên thiết bị bên cạnh cô, ánh mắt cổ quái đánh giá cô một chút, hỏi: “Cô đến tìm Đường Nhất Bạch sao?"
"Ừ."
"A, tôi giúp cô đi tìm cậu ta."
"Không cần." Cô vội vã gọi anh lại “Anh ấy sẽ lập tức trở lại."
Kỳ Duệ Phong gật đầu một cái. Thật là trùng hợp, hôm qua Đường Nhất Bạch vẫn còn phiền muộn không biết nên tỏ tình thế nào, hôm nay Vân Đóa đã ngồi trong phòng huấn luyện của cậu ta rồi. Kỳ Duệ Phong gãi gãi đầu, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, vì thế lục lọi cái ba lô đeo trên vai, lấy ra chiếc dây đeo điện thoại.
Dây đeo này là dùng cao su làm thành nhân vật Kỳ Duệ Phong. Anh vứt dây đeo cho Vân Đóa, “Đài truyền hình tổ chức hoạt động kỷ niệm, tặng rất nhiều. Cô là fan của tôi, tặng cho cô một chiếc."
"Cám ơn." Vân Đóa cẩn thận nhận lấy, sau đó mỉm cười, “So với người thật còn đáng yêu hơn."
"Hừ hừ."
Cô nhìn thấy trong ba lô anh lộ ra góc của một quyển sách, nhất thời bị dọa sợ “Kỳ Duệ Phong, anh cũng đọc sách sao?" Quả thật là khó có thể tưởng tượng….
"Ừ." Kỳ Duệ Phong dè dặt gật đầu, thấy Vân Đóa tò mò giống như muốn bộc phát, vì thế anh lấy quyển sách ra cho cô xem.
Vân Đóa vừa mới nhìn thấy, có chút muốn ngất rồi “Tổng giám đốc sói cùng cô vợ nhỏ" Cái quỷ gì thế này?
Cô nhìn bìa sách lại nhìn mặt Kỳ Duệ Phong, ánh mắt qua lại giữa hai nơi vài lần, cuối cùng cũng hỏi: “Sách này là dùng đến tiền để dành phải không?" Nói xong hận không thể đánh bản thân một cái cho tỉnh. Kỳ Duệ Phong là người hào phóng cỡ nào, sao lại có thể dùng đến tiền để dành?
Quả nhiên Kỳ Duệ Phong dùng một loại ánh mắt “Cô thật đúng là không biết thưởng thức" nhìn cô. Anh nói: “Quyển sách này nhìn rất đẹp mắt."
"Thật sao?" Vân Đóa lật vài tờ, vừa lật vừa hỏi anh "Anh cảm thấy đẹp chỗ nào?"
"Cảm xúc rất mạnh."
"Cảm xúc rất rất…...rất mạnh?" Vân Đóa quả thật bị dọa sợ “Đại thần, không cần làm tôi sợ, anh làm thế nào có thể tự xưng hô thành…..cô vợ nhỏ, Băng Tuyết Nhi?"
"Là Đông Phương Hạo Thiên! Tôi chính là thay thế Đông Phương Hạo Thiên!" Kỳ Duệ Phong giống như đang nhìn kẻ ngốc nhìn cô.
"A, đúng đúng." Vân Đóa gõ một cái đầu, "Tổng giám đốc bá đạo nha, đúng đúng, tuyệt đối là anh." Cô an ủi anh. Sau đó cô lại nhìn lại phân diễn của Đông Phương Hạo Thiên, vừa nhìn lại nhịn không được cười to “Ha ha ha…Anh, anh… Ha ha ha…một chút cũng không giống sói nha, càng giống một con Husky. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngoại hình của Husky rất giống sói, cho nên thật ra thì cũng không tính là sai. Tổng giám đốc sói…..Quyển sách này có thể cho tôi mượn xem hay không?"
"Không thể, quyển sách này là Hướng Dương Dương cho tôi mượn, tôi xem xong đem trả mới có thể cho cô xem."
"Chị Dương cũng thích xem loại sách này sao?"
"Đúng, cô ấy cũng là thay thế Đông Phương Hạo Thiên."
Vân Đóa cảm giác cái thế giới này có chút loạn rồi.
Đang nói đến Hướng Dương Dương, không nghĩ tới Hướng Dương Dương lại xuất hhiện rồi. Cô ấy đi qua cửa, trong tay níu chặt lỗ tai Minh Thiên, túm đi về phía trước. Minh Thiên đau kêu lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Kỳ Duệ Phong cùng Vân Đóa trong phòng huấn luyện, cậu hô to: “Anh Phong cứu mạng, chị Vân Đóa cứu mạng, hu hu hu….."
Hướng Dương Dương nghe thấy tên Vân Đóa, quả nhiên quay lại nhìn về phía này, thấy Vân Đóa, cô ấy vui vẻ: “A, Vân Đóa, sao em lại tới đây? Là tới tìm Nhất Bạch sao?"
Vân Đóa nghĩ thầm, có phải là người trên toàn thế giới đều biết cô đến đây tìm Đường Nhất Bạch hay không……
Kỳ Duệ Phong nói, "Hướng Dương Dương, sao cô lại bắt nạt Minh Thiên như thế này?"
Hướng Dương Dương tức giận nói: “Ai bắt nạt cậu ta, cậu không biết cậu ta đã làm chuyện tốt gì đâu." Cô ấy nói xong, mở tay ra cho bọn Vân Đóa xem “Vòng tay tôi tết hơn một tháng lại bị cậu ta kéo đứt rồi. Còn chưa ăn cơm đã tức một bụng lớn, quả thật là muốn ăn đòn."
Trong tay Hướng Dương Dươn là hai đoạn dây bện màu đỏ, hoa văn lộn xộn, so với con giun còn thô hơn, giống như con giun dữ tợn xấu xí. Nếu cô ấy không nói, Vân Đóa thật không dám tin đây là một chiếc vòng tay.
Kỳ Duệ Phong lên tiếng, "Thứ xấu xí như vậy có làm hư cũng không đáng tiếc." Anh quả thật đã nói ra lời Vân Đóa muốn nói nhưng không dám nói.
Vì vậy Hướng Dương Dương quay sang đánh vào đầu Kỳ Duệ Phong một cái.
Vân Đóa vội vàng nói, "Chị Dương, em có thể dạy chị tết nhiều cái hấp dẫn hơn." Thời trung học cô thường dùng việc tết vòng tay nho nhỏ kiểu này làm trò giải trí, đây thật ra chỉ là trò của trẻ con có được hay không.
Hướng Dương Dương nghe Vân Đóa nói như vậy ngược lại vui vẻ trở lại, nhanh chóng rút sợi len trong túi đưa cho cô làm mẫu. Vân Đóa có chút hết chỗ nói, hai người nổi danh là vận động viên xuất sắc thế mà một người mang theo tiểu thuyết tổng giám đốc gì đó, một người thì mang theo sợi len, cảm giác thật là tùy hứng. Cô muốn xem xem người bạn nhỏ Minh Thiên này sẽ mang theo cái gì.
Minh Thiên vuốt vuốt lỗ tai, lấy ra một cái bịch từ sau túi, xé mở gói giấy, lấy một viên đường, sau đó bỏ vào miệng nhai vài cái, phiu…... thổi ra một cái bong bóng thiệt bự.
Vân Đóa: -_-|||
Cô cứ có cảm giác bản thân không phải đến chỗ đội tuyển quốc gia mà là nhà trẻ của đội tuyển quốc gia…..
Cùng lúc đó, Đường Nhất Bạch tắm rửa xong thay quần áo, cũng không có sốt ruột đi tìm Vân Đóa mà là lén lút tìm Ngũ Dũng.
Ngũ Dũng có chút kỳ quái, "Cậu nói cho tôi nghe một chút khuôn mặt mang biểu cảm như đang đi trộm dưa leo của cậu là thế nào? Không phải cậu nên đi hẹn hò sao?"
"Ngũ tổng quản, em có thể nhờ thầy một chuyện hay không?"
Ngũ Dũng liếc mắt, "Đúng là không có chuyện tốt mà. Cậu nói thử nghe xem."
"Là như vầy, hôm nay là lần đầu tiên em và Vân Đóa hẹn hò, em muốn tặng hoa tạo sự ngạc nhiên cho cô ấy."
Ngũ Dũng thở phì phò nói, "Cậu muốn tặng hoa thì liên quan gì đến tôi? Cậu đang cố ý khoe khoang hả? Khi dễ tôi độc thân đúng không?"
"Không phải, em, em….không có hoa."
"Không có thì đi mua ngay, ngu ngốc! Chuyện như vậy cũng hỏi tôi. Cậu mới tốt nghiệp tiểu học à?"
"Là thế này, nếu em đi mua hoa Vân Đóa sẽ nhìn thấy, vậy thì không còn gì là ngạc nhiên nữa rồi."
Ngũ Dũng suy nghĩ một chút, bừng tỉnh hiểu ra, nhìn thẳng Đường Nhất Bạch "Ông đây sống bốn mươi năm, còn không bằng tên nhóc nói chuyện yêu đương cậu! Mẹ kiếp!"
Đường Nhất Bạch nói: "Cho nên Ngũ tổng quản……"
"Đơn giản" Ngũ Dũng khoát tay áo, "Không phải là muốn hoa sao. Trong bồn hoa có rất nhiều quýt, tự mình đi cắt đi, gặp chuyện không may cứ nói là tôi."
Đầu Đường Nhất Bạch đầy vạch đen, cắt cây quýt thì có thể làm chuyện gì. Anh lắc đầu nói: “Em không cần quýt."
"Vậy cậu muốn cái gì?"
"Em muốn hoa hồng."
Ngũ Dũng giận, "Cút đi, không có hoa hồng!"
"Có."
"Nơi nào có?"
"Viên sư thái có trồng một chậu, ngay tại trong phòng huấn luyện của bọn anh Phong."
Cái này Ngũ Dũng biết, chậu hoa mà Viên sư thái trồng kia rất quý, bằng không cũng không thể mùa thu vẫn còn nở hoa, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp. Ngũ Dũng thán phục nhìn Đường Nhất Bạch, “Lá gan của cậu cũng lớn quá rồi, ngay cả đồ của Viên sư thái cũng dám mơ tưởng, cậu không sợ sẽ bị cô ấy đánh chết sao?"
"Sao lại không sợ, cho nên mới muốn nhờ Ngũ tổng quản trông chừng giúp, em sẽ cắt một đóa hoa."
Ngũ Dũng lắc đầu, "Cậu thật sự sắp biến thành tình thánh rồi."
Hôm nay Đường Nhất Bạch vừa mới ôm được bạn gái, tùy lúc tùy nơi đều cảm thấy hưng phấn, “Đây là lý do vì sao mà em có bạn gái, còn thầy lại không có."
". . . . . . Mẹ nó!"
Viên sư thái còn chưa đánh Đường Nhất Bạch, Ngũ Dũng đã tẩn cho anh một trận trước, đánh xong hai người lại đi đến phòng huấn luyện. Ngũ Dũng ở ngoài cửa trông chừng, Đường Nhất Bạch đi vào cắt một đóa hoa hồng xinh đẹp nhất. Sau khi tỉ mỉ cắt tỉa, cần phải đảm bảo nhìn đẹp mắt và không để đâm vào tay Vân Đóa. Làm xong việc anh cẩn thận đặt đóa hoa vào trong ba lô.
Đại công cáo thành, anh lập tức đi tìm Vân Đóa.
Vân Đóa đang tán gẫu với đám người Hướng Dương Dương. Ba người Hướng Dương Dương, Kỳ Duệ Phong cùng Minh Thiên còn chưa biết cô và Đường Nhất Bạch đã ở cùng nhau, vừa nghe nói buổi tối hai người bọn họ muốn đi ăn cơm, ba người liền nháy mắt ý đồ xin đi ăn chực.
Vân Đóa không dám đồng ý, thật vất vả mới chờ được Đường Nhất Bạch tới. Đường Nhất Bạch không cần nhìn cũng biết ba người bọn họ muốn làm cái gì, anh cười tủm tỉm nói: “Thật ngại quá, hôm nay chúng tôi muốn hẹn hò."
Ba người há to mồm nhìn hai người Đường Nhất Bạch cùng Vân Đóa. Ánh mắt này, có khiếp sợ, có giật mình, cũng có nhàn nhạt hâm mộ.
Đường Nhất Bạch bước qua nắm tay Vân Đóa, ánh mắt giống tia laser đảo qua, bước chân ung dung rời đi.
Nắm tay bạn gái, tạm biệt bang phái độc thân…..Trong nháy mắt anh có loại cảm giác thắng lợi.
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất