Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh
Quyển 1 - Chương 3
Nghê Tiêu đặt mông ngồi xuống, mở to 2 mắt, uống thì uống, ai sợ ai chứ!
Sự thật chứng minh, Nghê Tiêu vẫn còn quá non, người đàn ông này không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, mới đầu là cô một ly, anh một ly, hai người luân phiên uống, càng về sau thì biến thành anh thoải mái thanh thản dựa trên sofa, cô hoàn toàn không thể dừng lại được
Nghê Tiêu có một tật xấu, là sau khi uống say sẽ bắt đầu đào tâm khoét phổi tâm sự với người khác, cô mắt say lờ đờ, lim dim gục xuống bàn, cười hì hì nói:
“Anh biết không?. Từ nhỏ đến lớn trong lòng tôi chỉ có một mình anh Thiệu Dương…Tôi…Tôi… chờ đợi được gả cho anh ấy….Đàn ông khác, tất cả…. tôi đều cảm thấy chán ghét…"
Có lẽ do uống say, nên đôi mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, màu da trắng noãn phiếm hồng, trên môi đỏ mọng còn vươn giọt rượu, cho dù cô nói về người đàn ông khác ở trước mặt anh, nhưng anh cũng không có cách nào nổi nóng với cô.
Trọng tâm không ổn định, Nghê Tiêu bỗng nhiên muốn ngã khỏi bàn, Đan Diệc Thần nhanh tay lẹ mắt đã bước lên đỡ cô lại
Rơi vào vòng ôm ấm áp, Nghê Tiêu thỏa mãn chui vào lòng anh, đầu cọ sát, thì thào tự nói một mình
“Nghê Tiêu, em đừng mong chạy trốn…"
Anh nhẹ nhàng cúi người, nỉ non ở bên tai của cô, môi mỏng như có như không chạm vào vành tai nhỏ xinh của cô, ái muội, nhu tình, mi hoặc đến cực hạn
Nhắm mắt lại, ký ức lại ùa về. Khi mở mắt ra, phảng phất đã đưa mình trở về quảng trường Paris 4 năm về trước
Suối phun âm nhạc to lớn cách 10 giây sẽ phun ra bọt nước cao mấy chục thước, dưới ánh mặt trời khúc ra xạ 7 màu đẹp đẽ
Trên đường phố nước ngoài, chim bồ câu trắng tao nhã đậu trên vai của du khách, có họa sĩ cõng giá vẽ đi qua, và nhóm mấy anh chàng đẹp trai đang ôm đàn ghi ta hát tình ca, khiến cho thành phố càng tăng thêm màu sắc lãng mạn
Khi ấy, anh vẫn chỉ là một người đàn ông bình thường, đi cùng với thủ trưởng ra nước ngoài giải quyết công việc, còn lại thời gian một ngày cuối cùng không có việc gì làm, liền ngồi ở trong quán cà phê trên quảng trường lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc
Anh vốn có diện mạo tuấn mỹ, hơn nữa cuộc sống quân nhân nhiều năm đã tôi luyện cho anh khí thế lạnh lùng và đường nét sắc bén, thu hút không ít ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh.
Có rất nhiều ánh mắt ái mộ nhìn về phía anh, với độ nhạy bén của nghề nghiệp, khiến anh nhận ra xôn xao xung quanh mình, anh hơi nhíu mày, đứng dậy định đi ra ngoài hít thở không khí.
Anh vốn định tùy ý đi dạo trở về, nhưng trên quảng trường đột nhiên truyền đến tiếng reo hò làm anh tò mò, vì thế không chút để ý liếc qua, nhưng lại làm anh giật mình.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn một người con gái một cách chăm chú.
Trong đám người nhộn nhịp, nhóm mấy anh chàng đẹp trai đang huýt sáo, khảy đàn theo điệu nhạc, một người mặc váy dài Bohemia đang lôi kéo tay một cô gái khiêu vũ, cô xoay tròn, ngoái đầu nhìn lại, trên mặt tươi cười như hoa, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, người xem bốn phía bị sự vui vẻ của cô gái đông phương này cuốn hút, bắt đầu tham gia vào điệu múa nhộn nhịp
Cô gái dần trở thành tiêu điểm giữa đám đông, cô nhẹ nhàng lượn vòng, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo hơi thở của cỏ thơm đặc thù trong những ngày đầu xuân ở Paris. Ánh mặt trời xán lạn tà tà chiếu lên khuôn mặt cô.
Trong khoảng khắc ấy, Đan Diệc Thần không hề nghi ngờ, nếu như sau lưng cô có một đôi cánh, có lẽ cô chính là thiên sứ mà ông trời đã phái xuống để cứu vớt cuộc đời độc thân 20 mấy năm qua của anh.
Chính anh cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi đến khi điệu múa kết thúc, đám đông tản ra, khi cô gái định rời đi, anh đã làm một chuyện mà bản thân anh còn cảm thấy bất ngờ.
“Tiểu thư, có thể nói cho tôi biết số điện thoại của cô không?"
Người đàn ông chưa bao giờ bắt chuyện với phụ nữ, đương nhiên cũng nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu gượng gạo và mất tự nhiên.
Khi đó, cô gái tên Nghê Tiêu không biết người đàn ông trước mắt từ nay về sau, sẽ là người cùng cô dây dưa cho đến chết ở trong sinh mệnh, nếu như biết trước chắc lúc ấy cô sẽ không đùa anh ta như vậy
Đàn ông muốn xin số điện thoại của Nghê Tiêu không ít, nhưng người thẳng thắn như anh ta lại là người đầu tiên, cô giảo hoạt cười, sảng khoái nói:
“Được thôi"
Cô tùy tiện xé một tờ giấy, viết lên một dãy số, rồi chớp chớp mắt nhìn anh: “Tiên sinh, tôi đợi anh liên lạc nha"
Sau đó, cô giống như nai con vui vẻ biến mất trong đám đông
“Nghê Tiêu…"
Anh thì thầm nhớ kĩ tên của cô, trong lòng hình như mở ra một thế giới hoàn toàn mới
Đợi đến buổi tối, khi anh trở về gọi điện thoại cho cô, không có người bắt máy, trái tim anh dần dần đập nhanh, cuối cùng một giọng nam thô kệch vang lên:
“Nơi này là sở nghiên cứu bệnh viện tâm thần chim hòa bình Paris đường đường Thánh Mã Lợi Á, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"
Anh sửng sốt một chút, sau đó dung tiếng Pháp lưu loát để hỏi lại một lần nữa, sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của đối phương, anh tức giận nhào tờ giấy thành nhàu nhĩ
Anh lại bị một cô gái nhỏ đùa giỡn!
Nhớ lại ý cười giảo hoạt trong mắt cô ban sang, trong long anh đột nhiên dâng lên lửa giận, anh thề, nếu có ngày gặp lại, anh nhất định sẽ tra tấn cô cho hả dạ!
Cũng không ngờ, khi gặp lại cô, đã là 4 năm sau.
Đan Diệc Thần không còn là thiếu niên dễ bị kích động như 4 năm trước, mà Nghê Tiêu cũng không còn là cô gái nhỏ không tim không phổi
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của người con gái trong ngực, trên khuôn mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc Hy Lạp lộ ra một tia lãnh khốc
Phùng Tiêu Đình cũng được, Trần Thiệu Dương cũng được, anh hoàn toàn không để ý đến họ, trong mắt anh, không có đối thủ nào không thể đối phó.
Trong mắt chợt hiện lên ý lạnh, anh cười lạnh vài tiếng, cô bé à!. Em chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Nghê Tiêu mơ hồ tỉnh lại từ trong mơ, cô gãi gãi mái tóc lộn xộn, muốn xuống giường nhưng dường như giẫm phải một vật gì đó.
Quan trọng là vật đó còn phát ra tiếng rên.
Cái gì vậy?. Cô miễn cưỡng mở to mí mắt buồn ngủ, chờ sau khi nhìn thấy rõ người ở trước mặt thì hét lên:
“A……………"
Sau đó ôm chăn rơi ở trên đất lên, quấn quanh người…
“Anh, anh, anh! Anh đã làm gì tôi?"
Vẻ mặt cô kích động, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, cô không còn nhớ rõ nữa.
Sáng sớm tinh mơ, Đan Diệc Thần quần áo hở một nửa nằm ở trên giường, trên xương quai xanh khêu gợi còn có vài dấu răng, thật sự khiến người ta mơ tưởng!
Đan Diệc Thần giận tái mặt, tối hôm qua cô xem anh như đồ ăn cắn lung tung, hại anh máu nóng cuồn cuộn, cả đêm không ngủ, lại còn không thể làm gì cô
Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Nghê Tiêu, anh nhất thời lười biếng nghiêng người tựa vào đầu giường, cười lạnh một tiếng:
“Nên làm cũng đã làm rồi, Nghê Tiêu, em sẽ không ngốc đến mức này chứ?"
Ầm một tiếng giống như sấm sét vang trời, Nghê Tiêu run rẩy vươn ngón trỏ:
“"Đan Diệc Thần, tôi,… Tôi muốn thiến anh"
Sự thật chứng minh, Nghê Tiêu vẫn còn quá non, người đàn ông này không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, mới đầu là cô một ly, anh một ly, hai người luân phiên uống, càng về sau thì biến thành anh thoải mái thanh thản dựa trên sofa, cô hoàn toàn không thể dừng lại được
Nghê Tiêu có một tật xấu, là sau khi uống say sẽ bắt đầu đào tâm khoét phổi tâm sự với người khác, cô mắt say lờ đờ, lim dim gục xuống bàn, cười hì hì nói:
“Anh biết không?. Từ nhỏ đến lớn trong lòng tôi chỉ có một mình anh Thiệu Dương…Tôi…Tôi… chờ đợi được gả cho anh ấy….Đàn ông khác, tất cả…. tôi đều cảm thấy chán ghét…"
Có lẽ do uống say, nên đôi mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, màu da trắng noãn phiếm hồng, trên môi đỏ mọng còn vươn giọt rượu, cho dù cô nói về người đàn ông khác ở trước mặt anh, nhưng anh cũng không có cách nào nổi nóng với cô.
Trọng tâm không ổn định, Nghê Tiêu bỗng nhiên muốn ngã khỏi bàn, Đan Diệc Thần nhanh tay lẹ mắt đã bước lên đỡ cô lại
Rơi vào vòng ôm ấm áp, Nghê Tiêu thỏa mãn chui vào lòng anh, đầu cọ sát, thì thào tự nói một mình
“Nghê Tiêu, em đừng mong chạy trốn…"
Anh nhẹ nhàng cúi người, nỉ non ở bên tai của cô, môi mỏng như có như không chạm vào vành tai nhỏ xinh của cô, ái muội, nhu tình, mi hoặc đến cực hạn
Nhắm mắt lại, ký ức lại ùa về. Khi mở mắt ra, phảng phất đã đưa mình trở về quảng trường Paris 4 năm về trước
Suối phun âm nhạc to lớn cách 10 giây sẽ phun ra bọt nước cao mấy chục thước, dưới ánh mặt trời khúc ra xạ 7 màu đẹp đẽ
Trên đường phố nước ngoài, chim bồ câu trắng tao nhã đậu trên vai của du khách, có họa sĩ cõng giá vẽ đi qua, và nhóm mấy anh chàng đẹp trai đang ôm đàn ghi ta hát tình ca, khiến cho thành phố càng tăng thêm màu sắc lãng mạn
Khi ấy, anh vẫn chỉ là một người đàn ông bình thường, đi cùng với thủ trưởng ra nước ngoài giải quyết công việc, còn lại thời gian một ngày cuối cùng không có việc gì làm, liền ngồi ở trong quán cà phê trên quảng trường lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc
Anh vốn có diện mạo tuấn mỹ, hơn nữa cuộc sống quân nhân nhiều năm đã tôi luyện cho anh khí thế lạnh lùng và đường nét sắc bén, thu hút không ít ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh.
Có rất nhiều ánh mắt ái mộ nhìn về phía anh, với độ nhạy bén của nghề nghiệp, khiến anh nhận ra xôn xao xung quanh mình, anh hơi nhíu mày, đứng dậy định đi ra ngoài hít thở không khí.
Anh vốn định tùy ý đi dạo trở về, nhưng trên quảng trường đột nhiên truyền đến tiếng reo hò làm anh tò mò, vì thế không chút để ý liếc qua, nhưng lại làm anh giật mình.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn một người con gái một cách chăm chú.
Trong đám người nhộn nhịp, nhóm mấy anh chàng đẹp trai đang huýt sáo, khảy đàn theo điệu nhạc, một người mặc váy dài Bohemia đang lôi kéo tay một cô gái khiêu vũ, cô xoay tròn, ngoái đầu nhìn lại, trên mặt tươi cười như hoa, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, người xem bốn phía bị sự vui vẻ của cô gái đông phương này cuốn hút, bắt đầu tham gia vào điệu múa nhộn nhịp
Cô gái dần trở thành tiêu điểm giữa đám đông, cô nhẹ nhàng lượn vòng, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo hơi thở của cỏ thơm đặc thù trong những ngày đầu xuân ở Paris. Ánh mặt trời xán lạn tà tà chiếu lên khuôn mặt cô.
Trong khoảng khắc ấy, Đan Diệc Thần không hề nghi ngờ, nếu như sau lưng cô có một đôi cánh, có lẽ cô chính là thiên sứ mà ông trời đã phái xuống để cứu vớt cuộc đời độc thân 20 mấy năm qua của anh.
Chính anh cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi đến khi điệu múa kết thúc, đám đông tản ra, khi cô gái định rời đi, anh đã làm một chuyện mà bản thân anh còn cảm thấy bất ngờ.
“Tiểu thư, có thể nói cho tôi biết số điện thoại của cô không?"
Người đàn ông chưa bao giờ bắt chuyện với phụ nữ, đương nhiên cũng nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu gượng gạo và mất tự nhiên.
Khi đó, cô gái tên Nghê Tiêu không biết người đàn ông trước mắt từ nay về sau, sẽ là người cùng cô dây dưa cho đến chết ở trong sinh mệnh, nếu như biết trước chắc lúc ấy cô sẽ không đùa anh ta như vậy
Đàn ông muốn xin số điện thoại của Nghê Tiêu không ít, nhưng người thẳng thắn như anh ta lại là người đầu tiên, cô giảo hoạt cười, sảng khoái nói:
“Được thôi"
Cô tùy tiện xé một tờ giấy, viết lên một dãy số, rồi chớp chớp mắt nhìn anh: “Tiên sinh, tôi đợi anh liên lạc nha"
Sau đó, cô giống như nai con vui vẻ biến mất trong đám đông
“Nghê Tiêu…"
Anh thì thầm nhớ kĩ tên của cô, trong lòng hình như mở ra một thế giới hoàn toàn mới
Đợi đến buổi tối, khi anh trở về gọi điện thoại cho cô, không có người bắt máy, trái tim anh dần dần đập nhanh, cuối cùng một giọng nam thô kệch vang lên:
“Nơi này là sở nghiên cứu bệnh viện tâm thần chim hòa bình Paris đường đường Thánh Mã Lợi Á, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"
Anh sửng sốt một chút, sau đó dung tiếng Pháp lưu loát để hỏi lại một lần nữa, sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của đối phương, anh tức giận nhào tờ giấy thành nhàu nhĩ
Anh lại bị một cô gái nhỏ đùa giỡn!
Nhớ lại ý cười giảo hoạt trong mắt cô ban sang, trong long anh đột nhiên dâng lên lửa giận, anh thề, nếu có ngày gặp lại, anh nhất định sẽ tra tấn cô cho hả dạ!
Cũng không ngờ, khi gặp lại cô, đã là 4 năm sau.
Đan Diệc Thần không còn là thiếu niên dễ bị kích động như 4 năm trước, mà Nghê Tiêu cũng không còn là cô gái nhỏ không tim không phổi
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của người con gái trong ngực, trên khuôn mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc Hy Lạp lộ ra một tia lãnh khốc
Phùng Tiêu Đình cũng được, Trần Thiệu Dương cũng được, anh hoàn toàn không để ý đến họ, trong mắt anh, không có đối thủ nào không thể đối phó.
Trong mắt chợt hiện lên ý lạnh, anh cười lạnh vài tiếng, cô bé à!. Em chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Nghê Tiêu mơ hồ tỉnh lại từ trong mơ, cô gãi gãi mái tóc lộn xộn, muốn xuống giường nhưng dường như giẫm phải một vật gì đó.
Quan trọng là vật đó còn phát ra tiếng rên.
Cái gì vậy?. Cô miễn cưỡng mở to mí mắt buồn ngủ, chờ sau khi nhìn thấy rõ người ở trước mặt thì hét lên:
“A……………"
Sau đó ôm chăn rơi ở trên đất lên, quấn quanh người…
“Anh, anh, anh! Anh đã làm gì tôi?"
Vẻ mặt cô kích động, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, cô không còn nhớ rõ nữa.
Sáng sớm tinh mơ, Đan Diệc Thần quần áo hở một nửa nằm ở trên giường, trên xương quai xanh khêu gợi còn có vài dấu răng, thật sự khiến người ta mơ tưởng!
Đan Diệc Thần giận tái mặt, tối hôm qua cô xem anh như đồ ăn cắn lung tung, hại anh máu nóng cuồn cuộn, cả đêm không ngủ, lại còn không thể làm gì cô
Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Nghê Tiêu, anh nhất thời lười biếng nghiêng người tựa vào đầu giường, cười lạnh một tiếng:
“Nên làm cũng đã làm rồi, Nghê Tiêu, em sẽ không ngốc đến mức này chứ?"
Ầm một tiếng giống như sấm sét vang trời, Nghê Tiêu run rẩy vươn ngón trỏ:
“"Đan Diệc Thần, tôi,… Tôi muốn thiến anh"
Tác giả :
Thần Mộ Nhi