Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
Chương 70
Edit: Lệ Diệp.
Vết thương trên mặt Giang Lẫm hoàn toàn đã không nhìn ra được, gương mặt vô cùng tuấn mỹ thiếu chút nữa lóe mù đôi mắt bạn học.
Bởi vì sự việc Nhan Niệm Niệm cống hiến phương thuốc mọi người đều biết, mọi người đều biết vết thương trên mặt kia của Cố Lẫm chính là do cái phương thuốc kia chữa khỏi, còn có người tới hỏi Nhan Niệm Niệm cái phương thuốc này có thể dùng để bảo dưỡng da thịt hay không.
Rốt cuộc còn có hai tháng là phải thi đại học, không khí học tập chưa từng có khẩn trương như vậy, các bạn học náo nhiệt hai ngày liền ném sau đầu, lại bắt đầu liều mạng với các loại công thức.
Chỉ có Điền Vũ là một bộ dáng tâm thần không yên.
Lúc trước cô ta bởi vì hình xăm trên mặt, không chỉ bị trường học thông báo phê bình, còn bị cha mẹ hung hăng mà đánh một trận, lúc ấy thật sự cô ta một chút cũng không hối hận, ở trong mắt cô ta, đây là vì tình yêu, mặc kệ phải chịu bao nhiêu trắc trở lớn thế nào, chỉ cần người kia có thể hiểu rõ cô ta là được, tựa như cô ta hiểu rõ anh như thế.
Đáng tiếc, cô ta chưa từng có được một ánh mắt của anh, hiện tại dung mạo của Giang Lẫm khôi phục, bộ dáng tuấn mỹ như thiên thần kia khiến cô ta tự biết xấu hổ, cô ta căn bản là không có dũng khí đi đến trước mặt anh, càng đừng nói bên cạnh anh còn có một Nhan Niệm Niệm, xinh đẹp đến kinh người, hai người cùng tiến cùng ra, thậm chí còn quang minh chính đại mà nắm tay.
Điền Vũ lòng tràn đầy chua xót, cô ta rất rõ ràng bản thân đã thất bại.
Không chỉ có như thế, bởi vì hình xăm trên mặt, có rất nhiều trường học cô ta đều không thể báo danh.
Cô ta phát động dũng khí thật lâu, vẫn là đi tới trước mặt Nhan Niệm Niệm, "Cậu, cái phương thuốc kia của cậu...... Có thể đem hình xăm trên mặt xóa đi sao?"
Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, "Tôi cảm thấy không thể, muốn xóa hình xăm hẳn là phải đi tiệm chuyên nghiệp hoặc là bệnh viện gì đó."
Điền Vũ thất vọng mà rời đi, ngày hôm sau cô ta cùng cha mẹ đi đến bệnh viện xin tư vấn, kinh hỉ mà biết được xóa hình xăm là chuyện đặc biệt dễ dàng, có rất nhiều loại phương pháp có thể xóa đi, hiện tại lưu hành nhất chính là phương pháp laser.
Nhan Niệm Niệm vừa thấy Điền Vũ mang theo khẩu trang tới trường học liền biết cô ta đã xóa hình xăm, làn da còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên dùng khẩu trang che.
Cô không còn chú ý đến chuyện của Điền Vũ, chị Từ đã liên hệ xong với hội quản của buổi biểu diễn, hiện tại cô phải đem mục lục ca khúc quyết định.
Trừ bỏ sáu bài hát đã phát hành, còn có mười bài hát bản thân cô có sẵn, hơn nữa một bài hát cuối cùng chính cô yêu cầu, tổng cộng là mười bảy bài.
Chị Từ đem những bài hát có sẵn của cô đều cầm đi, mang tới Xuân Hoa cùng các lão đại nghiên cứu một hồi, lại từ bên trong chọn ra bai bài, tổng cộng hai mươi bài, cuối cùng chị Từ quyết định toàn bộ buổi biểu diễn đều là Nhan Niệm Niệm tự mình hát, sư huynh sư tỷ tới trợ trận, liền cùng cô hợp xướng là được.
Quyết định xong mục lục bài hát, Nhan Niệm Niệm càng vội hơn, chuẩn bị buổi biểu diễn không phải một chuyện nhẹ nhàng, cô còn phải đi học, còn phải nhìn chằm chằm mấy người Giang Lẫm học tập.
Tờ dán đếm ngược trong phòng học mỗi ngày đều đang giảm bớt, cơ hồ là trong thời gian nháy mắt, thi đại học liền đến.
"Đừng khẩn trương, chúng ta đều có thể thi đậu đại học." Nhan Niệm Niệm khuyến khích mọi người, "Khảo chứng gì đó phải mang, bút chì mang nhiều hai cái, mấy ngày nay không cần ăn cái gì mà ngày thường chưa từng ăn qua."
Giang Lẫm cười sờ sờ đầu nhỏ của cô, tiểu nha đầu thật đúng là nhọc lòng.
Dì Tiết rất sợ bọn họ ăn hư bụng, đặc biệt là Nhan Niệm Niệm, dạ dày của cô trải qua hơn nửa năm điều trị này, đã rất tốt, nhưng vẫn dễ dàng bị kích thích đến. Trước kỳ thi hai ngày dì Tiết làm cơm cho bọn họ đều vô cùng cẩn thận, lấy thanh đạm làm chủ.
Từ trường thi đi ra, Nhan Niệm Niệm liền thấy Giang Lẫm, cô và anh là ở hai khu dạy học liền nhau, thấy trên mặt anh tươi cười nhẹ nhàng, Nhan Niệm Niệm liền biết anh cũng thi không tồi.
"A Lẫm!" Cô vẫy vẫy tay, Giang Lẫm đi nhanh hướng về phía cô.
"Nhan Nhan! Thi xong rồi!" Bên cạnh đều là bạn học đi từ trường thi ra, Giang Lẫm kiềm chế bản thân mới không đem cô ôm vào trong ngực.
Có người vừa hô lại kêu mà vọt tới chỗ bọn họ, "Anh Lẫm! Em gái Nhan!" Kim Nhai giống như một trận gió, tươi cười trên mặt vô cùng khoa trương, cậu ta quá hưng phấn, mở hai tay ra, ý đồ đem Giang Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm đều ôm lấy.
Giang Lẫm giành trước đem Nhan Niệm Niệm ôm vào trong ngực, xoay người, Kim Nhai chỉ ôm lấy phía sau lưng anh.
"Ha ha ha ha ha." Mạnh Hiểu Viên cười đến ngửa tới ngửa lui.
Khóe miệng Miêu Thú cũng cong lên, trên gương mặt tuấn tú mang theo một tia ý cười, đá Kim Nhai một chân, "Đồ ngốc! Em gái Nhan là người cậu có thể ôm sao?"
Kim Nhai bị ghét bỏ bị cười nhạo bị đá cũng không ảo não, cười đến vẻ mặt xán lạn, "Tớ cảm thấy tớ có thể đậu đại học được rồi!"
Nhan Niệm Niệm từ trong lồng ngực Giang Lẫm nhô đầu ra, nhìn sắc mặt của vài người, đều là vừa nhẹ nhàng lại vui sướng, trong lòng hiểu rõ, đoán chừng mọi người phát huy đến độ không tồi.
Mạnh Hiểu Viên đề nghị, "Vất vả lâu như vậy, rốt cuộc cũng thi xong rồi, tớ nghe nói rất nhiều người đều chuẩn bị du lịch sau khi tốt nghiệp, chúng ta cũng đi chỗ nào chơi đi?"
Nháy mắt Kim Nhai liền xuất hiện vài cái ý tưởng, "Mặc kệ đi chỗ nào, nói trước là tớ mời khách, dừng chân ăn cơm đều tính cho tớ, một năm này cơm chiều của tớ đều là do dì Tiết giải quyết, nếu là tính tiền ăn cũng không biết đến bao nhiêu."
"Ai, khó mà làm được, còn có tớ mà, tớ cũng ăn cơm chiều ở biệt thự nhỏ một năm liền." Mạnh Hiểu Viên hô.
"Cũng phải tính tớ một phần." Miêu Thú nói.
Đôi mắt ba người đều nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm, thật ra ăn uống không tính cái gì, nếu bọn họ ở nhà của mình cũng dựa theo cái tiêu chuẩn này mà ăn cơm, cha mẹ cũng sẽ thỏa mãn bọn họ, nhưng Nhan Niệm Niệm kéo bọn họ học tập, thành tích nâng cao kia chính là báu vật vô giá.
Đối với mấy đôi mắt sáng lấp lánh, Nhan Niệm Niệm áy náy cực kỳ, "Thật xin lỗi, tớ phải tổ chức buổi biểu diễn, so với trước khi thi đại học trước còn vội hơn." Trước khi thi đại học xong chị Từ không để cô làm quá nhiều việc, chỉ kêu cô cuối tuần đi Xuân Hoa, hiện tại cô chỉ sợ suốt ngày đều phải bận rộn, cho dù là bài hát cô tự mình viết, cũng phải luyện tập nhiều hơn, cùng dàn nhạc hát đệm rèn luyện, còn luyện tập chút động tác vũ đạo cơ bản, cùng bạn nhảy phối hợp, còn có diễn tập gì đó.
Vài người bận váng đầu, căn bản không biết chuyện Nhan Niệm Niệm muốn tổ chức buổi biểu diễn.
Mạnh Hiểu Viên kêu sợ hãi một tiếng, "Buổi biểu diễn?!"
"Khi nào?" Kim Nhai há hốc mồm.
Miêu Thú nhíu mày, "Hiện tại mua vé còn kịp không?"
Ngón tay thon dài của Giang Lẫm nhẹ nhàng để ở trên vai Nhan Niệm Niệm, "Buổi biểu diễn là vào ngày 20 tháng 8, chính thức bán vé là ngày 10 tháng 6." Thời gian bán vé là vì muốn tránh thời gian thi đại học, còn lại thời gian của buổi biểu diễn là chọn ở nghỉ hè, mọi người đều không khai giảng.
Miêu Thú lấy di động ra, "Cái trang web nào bán vé, tớ nhớ kỹ trước."
"Không cần." Nhan Niệm Niệm cười nói: "Đều để lại chỗ ngồi cho các cậu, chỗ của khách quý."
"Có để lại cho tớ không?" Có người chen vào nói.
Giang Lẫm liếc mắt nhìn Mạc Thừa Hi đang thò qua đây một cái, không nói chuyện.
Nhan Niệm Niệm gật đầu cười, "Để lại."
Cuối cùng vài người thương lượng xong, chờ Nhan Niệm Niệm tổ chức buổi biểu diễn xong lại cùng nhau đi du lịch sau tốt nghiệp.
Buổi biểu diễn được tổ chức ở sân vận động mái vòm nào đó tại Yến Thành, ở tất cả sân vận động mái vòm tại Yến Thành được xem như là cái nhỏ nhất, bán ra hai vạn tấm vé.
Vốn dĩ Giang Lẫm muốn chọn sân vận động mái vòm lớn nhất kia, có thể chứa năm vạn người, hoặc lớn hơn nữa là sân thể dục lộ thiên, khoảng chừng có thể chứa tám vạn người, nhưng chị Từ lại không tán thành, rốt cuộc Nhan Niệm Niệm là lần đầu tiên tổ chức buổi biểu diễn, hơn nữa cô xuất đạo còn chưa đến một năm, nhỡ ra vé vào cửa còn không bán xong, người đến thưa thớt liền khó coi.
Kết quả ngày 10 tháng 6 chính thức bắt đầu bán phiếu, chị Từ liền hối hận, mắt thấy vé vào cửa trong vòng vài ngày bị quét sạch một cái, thiếu chút nữa khiến cho trang web tê liệt, chị Từ cảm thấy đầu quả tim đều đang chảy máu, sớm biết thế thì rằng đổi thành cái sân vận động mái vòm lớn nhất kia! Hoặc là đổi thành sân thể dục lộ thiên!
Nhan Niệm Niệm ngược lại không sao cả, an ủi chị Từ, "Thật ra chỉ dựa vào em hát thì cũng không bán được thành tích tốt như vậy, nếu là chỉ có fans, em cảm thấy bán ra một vạn vé cũng tốt rồi. Đoán chừng rất nhiều người đều là do phương thuốc đi đến cổ động, em rất cảm kích, nhưng không cần thiết, chúng ta bán được hai vạn vé như vậy là đã đủ rồi."
Chị Từ điều chỉnh tâm thái, quả thật, nếu Nhan Niệm Niệm muốn đi xa, cuối cùng vẫn cần nhờ tiếng hát của cô tới đả động người nghe.
Trước mấy ngày buổi biểu diễn, Nhan Niệm Niệm liền rất chú ý bảo vệ trạng thái của mình, không ăn cay độc kích thích, duy trì yết hầu thoải mái, buổi tối cũng không dám đem điều hòa mở đến quá lạnh, nếu bị cảm mà ca hát khẳng định sẽ bị suy giảm lớn.
Buổi biểu diễn hôm nay, không chỉ có Giang Lẫm, Mạnh Hiểu Viên, Kim Nhai, Miêu Thú, Mạc Thừa Hi tới rồi, ngay cả Giang lão gia tử cũng tới. Lão gia tử đeo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, so với Nhan Niệm Niệm còn giống minh tinh hơn.
Mấy người Mạnh Hiểu Viên không dám nói lời nào, Giang Lẫm cùng Mạc Thừa Hi cười đến không chịu được, lão gia tử nhàn nhạt mà nhìn lướt qua, "Ta là không muốn cướp nổi bật của Niệm Niệm."
Giang Lẫm cười đỡ lão gia tử ngồi xuống.
Ánh đèn lờ mờ chiều xuống, bên trên mái vòm sáng lên chút ngôi sao, như bầu trời đêm yên tĩnh, cùng với tiếng đàn ghi-ta thư giãn một cái sân khấu hình tròn chậm rãi dâng lên, Nhan Niệm Niệm một thân váy trắng lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế chân cao, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng khảy đàn ghi-ta trong lồng ngực.
Một bài lại một bài, muôn vàn gậy huỳnh quang theo tiếng hát của cô mà lắc lư, bất tri bất giác, hai giờ đồng hồ liền trôi qua.
Nhan Niệm Niệm cười, con ngươi màu hổ phách trong suốt thuần khiết như ngôi sao lóe sáng, đầu ngón tay trắng nhỏ của cô nâng lên, chỉ về phía chỗ ghế khách quý, "Một bài hát cuối cùng 《 ánh sáng 》, tặng cho thiếu niên tôi yêu nhất."
—— Anh cắt qua mây đen, mang em rời khỏi bóng tối, anh là ánh sáng duy nhất của em.
( chính văn xong)
Vết thương trên mặt Giang Lẫm hoàn toàn đã không nhìn ra được, gương mặt vô cùng tuấn mỹ thiếu chút nữa lóe mù đôi mắt bạn học.
Bởi vì sự việc Nhan Niệm Niệm cống hiến phương thuốc mọi người đều biết, mọi người đều biết vết thương trên mặt kia của Cố Lẫm chính là do cái phương thuốc kia chữa khỏi, còn có người tới hỏi Nhan Niệm Niệm cái phương thuốc này có thể dùng để bảo dưỡng da thịt hay không.
Rốt cuộc còn có hai tháng là phải thi đại học, không khí học tập chưa từng có khẩn trương như vậy, các bạn học náo nhiệt hai ngày liền ném sau đầu, lại bắt đầu liều mạng với các loại công thức.
Chỉ có Điền Vũ là một bộ dáng tâm thần không yên.
Lúc trước cô ta bởi vì hình xăm trên mặt, không chỉ bị trường học thông báo phê bình, còn bị cha mẹ hung hăng mà đánh một trận, lúc ấy thật sự cô ta một chút cũng không hối hận, ở trong mắt cô ta, đây là vì tình yêu, mặc kệ phải chịu bao nhiêu trắc trở lớn thế nào, chỉ cần người kia có thể hiểu rõ cô ta là được, tựa như cô ta hiểu rõ anh như thế.
Đáng tiếc, cô ta chưa từng có được một ánh mắt của anh, hiện tại dung mạo của Giang Lẫm khôi phục, bộ dáng tuấn mỹ như thiên thần kia khiến cô ta tự biết xấu hổ, cô ta căn bản là không có dũng khí đi đến trước mặt anh, càng đừng nói bên cạnh anh còn có một Nhan Niệm Niệm, xinh đẹp đến kinh người, hai người cùng tiến cùng ra, thậm chí còn quang minh chính đại mà nắm tay.
Điền Vũ lòng tràn đầy chua xót, cô ta rất rõ ràng bản thân đã thất bại.
Không chỉ có như thế, bởi vì hình xăm trên mặt, có rất nhiều trường học cô ta đều không thể báo danh.
Cô ta phát động dũng khí thật lâu, vẫn là đi tới trước mặt Nhan Niệm Niệm, "Cậu, cái phương thuốc kia của cậu...... Có thể đem hình xăm trên mặt xóa đi sao?"
Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, "Tôi cảm thấy không thể, muốn xóa hình xăm hẳn là phải đi tiệm chuyên nghiệp hoặc là bệnh viện gì đó."
Điền Vũ thất vọng mà rời đi, ngày hôm sau cô ta cùng cha mẹ đi đến bệnh viện xin tư vấn, kinh hỉ mà biết được xóa hình xăm là chuyện đặc biệt dễ dàng, có rất nhiều loại phương pháp có thể xóa đi, hiện tại lưu hành nhất chính là phương pháp laser.
Nhan Niệm Niệm vừa thấy Điền Vũ mang theo khẩu trang tới trường học liền biết cô ta đã xóa hình xăm, làn da còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên dùng khẩu trang che.
Cô không còn chú ý đến chuyện của Điền Vũ, chị Từ đã liên hệ xong với hội quản của buổi biểu diễn, hiện tại cô phải đem mục lục ca khúc quyết định.
Trừ bỏ sáu bài hát đã phát hành, còn có mười bài hát bản thân cô có sẵn, hơn nữa một bài hát cuối cùng chính cô yêu cầu, tổng cộng là mười bảy bài.
Chị Từ đem những bài hát có sẵn của cô đều cầm đi, mang tới Xuân Hoa cùng các lão đại nghiên cứu một hồi, lại từ bên trong chọn ra bai bài, tổng cộng hai mươi bài, cuối cùng chị Từ quyết định toàn bộ buổi biểu diễn đều là Nhan Niệm Niệm tự mình hát, sư huynh sư tỷ tới trợ trận, liền cùng cô hợp xướng là được.
Quyết định xong mục lục bài hát, Nhan Niệm Niệm càng vội hơn, chuẩn bị buổi biểu diễn không phải một chuyện nhẹ nhàng, cô còn phải đi học, còn phải nhìn chằm chằm mấy người Giang Lẫm học tập.
Tờ dán đếm ngược trong phòng học mỗi ngày đều đang giảm bớt, cơ hồ là trong thời gian nháy mắt, thi đại học liền đến.
"Đừng khẩn trương, chúng ta đều có thể thi đậu đại học." Nhan Niệm Niệm khuyến khích mọi người, "Khảo chứng gì đó phải mang, bút chì mang nhiều hai cái, mấy ngày nay không cần ăn cái gì mà ngày thường chưa từng ăn qua."
Giang Lẫm cười sờ sờ đầu nhỏ của cô, tiểu nha đầu thật đúng là nhọc lòng.
Dì Tiết rất sợ bọn họ ăn hư bụng, đặc biệt là Nhan Niệm Niệm, dạ dày của cô trải qua hơn nửa năm điều trị này, đã rất tốt, nhưng vẫn dễ dàng bị kích thích đến. Trước kỳ thi hai ngày dì Tiết làm cơm cho bọn họ đều vô cùng cẩn thận, lấy thanh đạm làm chủ.
Từ trường thi đi ra, Nhan Niệm Niệm liền thấy Giang Lẫm, cô và anh là ở hai khu dạy học liền nhau, thấy trên mặt anh tươi cười nhẹ nhàng, Nhan Niệm Niệm liền biết anh cũng thi không tồi.
"A Lẫm!" Cô vẫy vẫy tay, Giang Lẫm đi nhanh hướng về phía cô.
"Nhan Nhan! Thi xong rồi!" Bên cạnh đều là bạn học đi từ trường thi ra, Giang Lẫm kiềm chế bản thân mới không đem cô ôm vào trong ngực.
Có người vừa hô lại kêu mà vọt tới chỗ bọn họ, "Anh Lẫm! Em gái Nhan!" Kim Nhai giống như một trận gió, tươi cười trên mặt vô cùng khoa trương, cậu ta quá hưng phấn, mở hai tay ra, ý đồ đem Giang Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm đều ôm lấy.
Giang Lẫm giành trước đem Nhan Niệm Niệm ôm vào trong ngực, xoay người, Kim Nhai chỉ ôm lấy phía sau lưng anh.
"Ha ha ha ha ha." Mạnh Hiểu Viên cười đến ngửa tới ngửa lui.
Khóe miệng Miêu Thú cũng cong lên, trên gương mặt tuấn tú mang theo một tia ý cười, đá Kim Nhai một chân, "Đồ ngốc! Em gái Nhan là người cậu có thể ôm sao?"
Kim Nhai bị ghét bỏ bị cười nhạo bị đá cũng không ảo não, cười đến vẻ mặt xán lạn, "Tớ cảm thấy tớ có thể đậu đại học được rồi!"
Nhan Niệm Niệm từ trong lồng ngực Giang Lẫm nhô đầu ra, nhìn sắc mặt của vài người, đều là vừa nhẹ nhàng lại vui sướng, trong lòng hiểu rõ, đoán chừng mọi người phát huy đến độ không tồi.
Mạnh Hiểu Viên đề nghị, "Vất vả lâu như vậy, rốt cuộc cũng thi xong rồi, tớ nghe nói rất nhiều người đều chuẩn bị du lịch sau khi tốt nghiệp, chúng ta cũng đi chỗ nào chơi đi?"
Nháy mắt Kim Nhai liền xuất hiện vài cái ý tưởng, "Mặc kệ đi chỗ nào, nói trước là tớ mời khách, dừng chân ăn cơm đều tính cho tớ, một năm này cơm chiều của tớ đều là do dì Tiết giải quyết, nếu là tính tiền ăn cũng không biết đến bao nhiêu."
"Ai, khó mà làm được, còn có tớ mà, tớ cũng ăn cơm chiều ở biệt thự nhỏ một năm liền." Mạnh Hiểu Viên hô.
"Cũng phải tính tớ một phần." Miêu Thú nói.
Đôi mắt ba người đều nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm, thật ra ăn uống không tính cái gì, nếu bọn họ ở nhà của mình cũng dựa theo cái tiêu chuẩn này mà ăn cơm, cha mẹ cũng sẽ thỏa mãn bọn họ, nhưng Nhan Niệm Niệm kéo bọn họ học tập, thành tích nâng cao kia chính là báu vật vô giá.
Đối với mấy đôi mắt sáng lấp lánh, Nhan Niệm Niệm áy náy cực kỳ, "Thật xin lỗi, tớ phải tổ chức buổi biểu diễn, so với trước khi thi đại học trước còn vội hơn." Trước khi thi đại học xong chị Từ không để cô làm quá nhiều việc, chỉ kêu cô cuối tuần đi Xuân Hoa, hiện tại cô chỉ sợ suốt ngày đều phải bận rộn, cho dù là bài hát cô tự mình viết, cũng phải luyện tập nhiều hơn, cùng dàn nhạc hát đệm rèn luyện, còn luyện tập chút động tác vũ đạo cơ bản, cùng bạn nhảy phối hợp, còn có diễn tập gì đó.
Vài người bận váng đầu, căn bản không biết chuyện Nhan Niệm Niệm muốn tổ chức buổi biểu diễn.
Mạnh Hiểu Viên kêu sợ hãi một tiếng, "Buổi biểu diễn?!"
"Khi nào?" Kim Nhai há hốc mồm.
Miêu Thú nhíu mày, "Hiện tại mua vé còn kịp không?"
Ngón tay thon dài của Giang Lẫm nhẹ nhàng để ở trên vai Nhan Niệm Niệm, "Buổi biểu diễn là vào ngày 20 tháng 8, chính thức bán vé là ngày 10 tháng 6." Thời gian bán vé là vì muốn tránh thời gian thi đại học, còn lại thời gian của buổi biểu diễn là chọn ở nghỉ hè, mọi người đều không khai giảng.
Miêu Thú lấy di động ra, "Cái trang web nào bán vé, tớ nhớ kỹ trước."
"Không cần." Nhan Niệm Niệm cười nói: "Đều để lại chỗ ngồi cho các cậu, chỗ của khách quý."
"Có để lại cho tớ không?" Có người chen vào nói.
Giang Lẫm liếc mắt nhìn Mạc Thừa Hi đang thò qua đây một cái, không nói chuyện.
Nhan Niệm Niệm gật đầu cười, "Để lại."
Cuối cùng vài người thương lượng xong, chờ Nhan Niệm Niệm tổ chức buổi biểu diễn xong lại cùng nhau đi du lịch sau tốt nghiệp.
Buổi biểu diễn được tổ chức ở sân vận động mái vòm nào đó tại Yến Thành, ở tất cả sân vận động mái vòm tại Yến Thành được xem như là cái nhỏ nhất, bán ra hai vạn tấm vé.
Vốn dĩ Giang Lẫm muốn chọn sân vận động mái vòm lớn nhất kia, có thể chứa năm vạn người, hoặc lớn hơn nữa là sân thể dục lộ thiên, khoảng chừng có thể chứa tám vạn người, nhưng chị Từ lại không tán thành, rốt cuộc Nhan Niệm Niệm là lần đầu tiên tổ chức buổi biểu diễn, hơn nữa cô xuất đạo còn chưa đến một năm, nhỡ ra vé vào cửa còn không bán xong, người đến thưa thớt liền khó coi.
Kết quả ngày 10 tháng 6 chính thức bắt đầu bán phiếu, chị Từ liền hối hận, mắt thấy vé vào cửa trong vòng vài ngày bị quét sạch một cái, thiếu chút nữa khiến cho trang web tê liệt, chị Từ cảm thấy đầu quả tim đều đang chảy máu, sớm biết thế thì rằng đổi thành cái sân vận động mái vòm lớn nhất kia! Hoặc là đổi thành sân thể dục lộ thiên!
Nhan Niệm Niệm ngược lại không sao cả, an ủi chị Từ, "Thật ra chỉ dựa vào em hát thì cũng không bán được thành tích tốt như vậy, nếu là chỉ có fans, em cảm thấy bán ra một vạn vé cũng tốt rồi. Đoán chừng rất nhiều người đều là do phương thuốc đi đến cổ động, em rất cảm kích, nhưng không cần thiết, chúng ta bán được hai vạn vé như vậy là đã đủ rồi."
Chị Từ điều chỉnh tâm thái, quả thật, nếu Nhan Niệm Niệm muốn đi xa, cuối cùng vẫn cần nhờ tiếng hát của cô tới đả động người nghe.
Trước mấy ngày buổi biểu diễn, Nhan Niệm Niệm liền rất chú ý bảo vệ trạng thái của mình, không ăn cay độc kích thích, duy trì yết hầu thoải mái, buổi tối cũng không dám đem điều hòa mở đến quá lạnh, nếu bị cảm mà ca hát khẳng định sẽ bị suy giảm lớn.
Buổi biểu diễn hôm nay, không chỉ có Giang Lẫm, Mạnh Hiểu Viên, Kim Nhai, Miêu Thú, Mạc Thừa Hi tới rồi, ngay cả Giang lão gia tử cũng tới. Lão gia tử đeo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, so với Nhan Niệm Niệm còn giống minh tinh hơn.
Mấy người Mạnh Hiểu Viên không dám nói lời nào, Giang Lẫm cùng Mạc Thừa Hi cười đến không chịu được, lão gia tử nhàn nhạt mà nhìn lướt qua, "Ta là không muốn cướp nổi bật của Niệm Niệm."
Giang Lẫm cười đỡ lão gia tử ngồi xuống.
Ánh đèn lờ mờ chiều xuống, bên trên mái vòm sáng lên chút ngôi sao, như bầu trời đêm yên tĩnh, cùng với tiếng đàn ghi-ta thư giãn một cái sân khấu hình tròn chậm rãi dâng lên, Nhan Niệm Niệm một thân váy trắng lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế chân cao, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng khảy đàn ghi-ta trong lồng ngực.
Một bài lại một bài, muôn vàn gậy huỳnh quang theo tiếng hát của cô mà lắc lư, bất tri bất giác, hai giờ đồng hồ liền trôi qua.
Nhan Niệm Niệm cười, con ngươi màu hổ phách trong suốt thuần khiết như ngôi sao lóe sáng, đầu ngón tay trắng nhỏ của cô nâng lên, chỉ về phía chỗ ghế khách quý, "Một bài hát cuối cùng 《 ánh sáng 》, tặng cho thiếu niên tôi yêu nhất."
—— Anh cắt qua mây đen, mang em rời khỏi bóng tối, anh là ánh sáng duy nhất của em.
( chính văn xong)
Tác giả :
Giản Diệc Dung