Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
Chương 50
Edit: Lệ Diệp.
Vốn dĩ Nhan Niệm Niệm cho rằng sẽ rất lâu cũng không nhìn thấy Liễu Như Chân, không nghĩ tới vừa mới một tuần, Liễu Như Chân liền tìm tới cửa.
Bởi vì là cuối tuần, cô thức dậy so ngày thường muộn chút, xuống lầu ăn bữa sáng với Cố Lẫm, mới phát hiện Liễu Như Chân tới.
Trên mặt Liễu Như Chân mang theo giận tái, mở miệng một cái giọng điệu cũng không tốt lắm, "Cô ở nơi này ngược lại nhàn nhã, tôi nghĩ cô có phải không thoải mái hay không muốn đi lên nhìn xem, vị a di này chính là ngăn cản không cho lên lầu."
Nhan Niệm Niệm kinh ngạc mà nhướng lông mày một chút, cô không biết Liễu Như Chân là tới làm cái gì, cũng khẳng định không phải quan tâm cô có thoải mái hay không, bà ta muốn lên tầng tuyệt đối là dụng tâm kín đáo.
"Cảm ơn dì Tiết." Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà chào hỏi với Tiết.
Sắc mặt Liễu Như Chân càng âm trầm vài phần, dì Tiết ngăn cản bà ta lên lầu, sau đó Nhan Niệm Niệm đã biết câu đầu tiên nói lại là cảm ơn, vậy chẳng phải là cảm ơn với việc dì Tiết cản bà ta? Xem ra hôm nay bà ta muốn tiến vào phòng ngủ của Nhan Niệm Niệm xem xét một phen là không có khả năng.
Liễu Như Chân chậm rãi hít vào một hơi, cười nói: "Biết cô không thoải mái, tôi mang theo một sọt cua lớn tới đây, để a di làm cho cô ăn."
Cố Lẫm cũng không chào hỏi với Liễu Như Chân, kéo Nhan Niệm Niệm ngồi ở cạnh bàn ăn, gắp cho cô một cái sủi cảo tôm thủy tinh, "Một tuần rồi, hiện tại em muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."
Nhan Niệm Niệm vừa lộ ra một vẻ mặt thích thú Cố Lẫm lại bồi thêm một câu: "Trừ bỏ cay độc kích thích."
"...... Nga."
Liễu Như Chân nhìn hai người kia không coi ai ra gì mà thân mật, chỉ cảm thấy ngực như là đổ một cục bông, bà ta đứng lên, "Nếu cô cũng tốt, tôi đây liền rời đi."
Nhan Niệm Niệm nhìn chằm chằm bóng dáng bà ta, nheo đôi mắt lại, chẳng lẽ Liễu Như Chân này liền muốn xuống tay giết cô?
Nhưng mà, một sọt cua lớn lại không phải chỉ có một mình cô ăn, Liễu Như Chân hẳn là sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, đến lúc đó biệt thự nhỏ đã chết bốn năm người, bà ta cái người tặng cua lớn này khẳng định thoát không khỏi liên quan.
Kiếp trước, Liễu Như Chân là xuống tay ở tiệc sinh của Mạc Thừa Hi, hơn nữa cô ăn uống cũng không phải Liễu Như Chân đưa cho cô, hẳn là tìm một cơ hội trộm bỏ ở cái ly, sau đó sai người hầu nhà họ Mạc đưa tới đây cho cô, hơn nữa, thuốc kia ăn xong liền giống như bệnh tim phát tác.
Cho nên, bà ta hẳn là sẽ không ngu xuẩn đến mức hạ độc ở cua lớn.
Nhưng mà, vẫn là cẩn thận tốt hơn.
"Dì Tiế, cua đó vẫn còn sống sao?" Nhan Niệm Niệm hỏi.
Dì Tiết gật gật đầu, "Sống, tinh thần thật sự."
Nhan Niệm Niệm: "Cháu không muốn ăn đồ bà ta đưa, dì Tiết đem chúng nó đều phóng sinh đi."
Dì Tiết cười, "Được." Bà ấy cũng không thèm để ý một sọt cua lớn, nếu Nhan Niệm Niệm nói như vậy, cứ y theo mà làm.
Ăn xong cơm sáng, Nhan Niệm Niệm lên lầu làm ổ ở trên sô pha nhỏ của phòng ngủ, cầm di động lục soát một chút cua lớn có cái cấm kỵ gì.
Vốn dĩ nghĩ có phải người có bệnh dạ dày ăn sẽ có phản ứng khác thường gì hay không, nhưng Nhan Niệm Niệm lục soát một hồi, ngoài ý muốn phát hiện, cua lớn giống như không thích hợp để thai phụ ăn, đặc biệt là giai đoạn mới có, ăn rất có thể sẽ sinh non.
Nhan Niệm Niệm:......
Vừa rồi Liễu Như Chân muốn lên phòng ngủ của cô, có phải muốn nhìn một chút cô có dấu hiệu mang thai hay không sao?
Hai vợ chồng này là điên cuồng không thành?
Cố Lẫm ngồi ở bên cạnh cô, bàn tay to xoa xoa tóc cô, "Nhan Nhan, suy nghĩ cái gì?"
Nhan Niệm Niệm nhăn mày nhỏ, một bộ dáng suy nghĩ hết sức.
"A Lẫm, em muốn hỏi anh một vấn đề."
Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm gợi lên, "Làm sao vậy, nghiêm túc như thế? Muốn hỏi cái gì em cứ việc hỏi." Anh bây giờ còn cái gì không thể nói với cô?
Nhan Niệm Niệm bắt lấy tay anh, ngón tay hơi hơi dùng sức, "Nếu...... Em nói là nếu, có người muốn giết anh, anh cảm thấy sẽ là ai?"
Cô khẩn trương mà nhìn chằm chằm Cố Lẫm, rốt cuộc là ai có khả năng hại Cố Lẫm cô đến bây giờ cũng không suy nghĩ cẩn thận, vốn dĩ cảm thấy không có quan hệ với Cố Đồng Bằng, nhưng là phản ứng của Cố Đồng Bằng gần đây quá kỳ quái, đặc biệt là lúc cô không cẩn thận nôn khan vài cái ở nhà họ Cố, ánh mắt Cố Đồng Bằng là sắc bén cùng hung ác nham hiểm trước đây cô chưa từng gặp.
Cô tổng cảm thấy có thứ gì bản thân vẫn luôn xem nhẹ, có lẽ cô không biết nội tình, Cố Lẫm lại rất rõ ràng đó.
Cố Lẫm thấy cô nghiêm túc như thế hỏi ra vấn đề này, kinh ngạc nhìn cô một cái.
Nếu nói hiện tại anh đã chết ai vui mừng nhất, anh đoán chừng là Mạc Thừa Hi, nhưng người nọ lại chưa chắc có sát tâm, hơn nữa anh cũng sẽ không nói cho tiểu nha đầu, khiến cho cô từ sự việc này mà mơ hồ không rõ, dù sao Mạc Thừa Hi cũng chưa từng thổ lộ.
Anh khẽ cười một tiếng, dựa vào trên sô pha chậm rì rì mà mở miệng, "Vậy phải xem là khi nào?"
"Khi nào?" Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, mảnh dài lông mi nghi hoặc mà chớp vài cái, không rõ sát tâm cùng thời gian có cái quan hệ gì.
Cố Lẫm đem cô kéo về phía sau, để cô dựa vào trong lòng ngực anh, hai tay rắn chắc hữu lực vòng qua cô, cằm để ở đỉnh đầu xõa tung của cô cọ cọ.
"Hiện tại sao, anh đoán chừng người muốn giết anh hẳn là...... Hai tên trùm trường bị anh đánh đến chuyển trường kia."
Nhan Niệm Niệm cẩn thận nghĩ nghĩ, hai tên trùm trường kia cho dù muốn giết Cố Lẫm, thế cho nên trù tính đã nhiều năm, cũng chưa chắc có thế lực có thể động tay kia, nếu là thực sự có quyền thế, cũng liền sẽ không bị Cố Lẫm khiến cho chuyển trường.
"Vậy nếu không phải hiện tại thì sao?"
Ý cười ở khóe miệng Cố Lẫm phai nhạt, "Nếu là sau khi ông ngoại qua đời, mỗi người nhà họ Cố đều hy vọng anh chết."
"......!" Nhan Niệm Niệm đột nhiên từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, đầu ở trên cằm anh va chạm thật mạnh, hai người đồng thời "Tê ——" một tiếng.
Cố Lẫm không rảnh lo cằm của mình, lay đầu nhỏ của cô, "Đâm đau không?"
Nhan Niệm Niệm xoa xoa cằm anh, áy náy lại đau lòng, "Thật xin lỗi, đem anh đều đâm đỏ lên rồi."
Cố Lẫm ở trên đầu cô sờ soạng nửa ngày, không phát hiện có sưng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thấy sắc mặt cô như thường cũng không giống như là đâm hỏng rồi, cười sờ sờ cằm, "Đau đó, muốn Nhan Nhan ôm ấp hôn hít thật nhiều mới có thể tốt."
Nhan Niệm Niệm: "......" Lời kịch này như thế nào có chút quen thuộc?
Cô sát lại gần đó, nhìn chằm chằm cằm anh.
Bởi vì chia tay một đoạn thời gian, Cố Lẫm càng gầy hơn chút, đường cong cằm càng hung hiểm hơn vài phần, lại lộ ra vẻ kiên nghị cùng lực lượng của người đàn ông.
Nhan Niệm Niệm không biết nghĩ tới cái gì, mặt có chút hồng.
Cô chu môi lên, nhanh chóng mà ở trên chiếc cằm kia hôn một cái.
Giống như là chuồn chuồn lướt nước, cũng chưa nhận thức cho tốt liền lui về.
Cố Lẫm mắt đen nhíu lại, duỗi tay đem cô vớt lấy tiến vào trong lòng ngực, hôn lên cánh môi mềm mại hồng nhuận kia.
Tiểu nha đầu rõ ràng thất thần, Cố Lẫm trừng phạt mà nhẹ nhàng cắn một cái.
"Ngô ——" Nhan Niệm Niệm dùng sức đẩy anh ra, "Anh trai!"
"Em đang nói chuyện quan trọng với anh đó!" Nhan Niệm Niệm trừng nhìn anh, trong ánh mắt xinh đẹp trong suốt thủy quang ướt át, một chút lực uy hiếp cũng không có.
Cố Lẫm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đang tức giận của cô, cười nói: "Ừm, em nói đi."
"Vì sao ông ngoại...... Sau khi qua đời, mỗi người nhà họ Cố đều hy vọng anh chết?" Nhan Niệm Niệm có loại trực giác mãnh liệt, đây hẳn là nội tình cô không biết mấu chốt, có lẽ có quan hệ với việc kiếp trước Cố Lẫm bị hại.
"Bởi vì ông ngoại đã sớm lập di chúc, sau khi ông qua đời tập đoàn Xuân Hoa liền để cho anh kế thừa. Nếu anh lại chết, tập đoàn Xuân Hoa liền về tay nhà họ Cố, mỗi người nhà họ Cố đều có thể được chỗ tốt."
Nhan Niệm Niệm: "......"
"Tập đoàn Xuân Hoa...... Là của ông ngoại?!" Nhan Niệm Niệm rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh, "Không phải nhà họ Cố sao?!"
"Không phải." Cố Lẫm ôm lấy cô, "Năm đó thân phận của ông ngoại không thích hợp đi theo thương nghiệp, tất cả chuyện bên trong tập đoàn Xuân Hoa đều là cha anh xử lý, thật ra sau lưng là ông ngoại bỏ vốn. Nói trắng ra là, cha anh chỉ là làm công cho ông ngoại mà thôi, nhận một phần tiền lương ưu đãi, nhưng cũng không phải người sở hữu."
"Ông ngoại ông ấy ở trước mặt anh, trước nay đều không kiêng dè phòng bị đối với cha anh."
Nhan Niệm Niệm nhấp môi, "...... Trách không được."
Tất cả chỗ không hợp lý đều có giải thích.
Trách không được Cố Đồng Bằng đối Cố Lẫm có loại kiêng kỵ mờ mịt......
Trách không được mỗi người nhà họ Cố đối Giang lão gia tử đều khép na khép nép......
Trách không được Cố Lẫm đi xe ngàn vạn, mà Cố Dao ngay cả mười sáu vạn cũng lấy không ra......
Nhan Niệm Niệm rúc ở trong lòng ngực Cố Lẫm, cẩn thận chải vuốt chuyện kiếp trước.
Kiếp trước Giang lão gia tử rơi xuống nước ngoài ý muốn, sau đó thân thể vẫn luôn không tốt, nhưng ông ấy khẳng định sẽ mười phần để bụng với Cố Lẫm, mặc dù Cố Lẫm đi nước ngoài, Cố Đồng Bằng cũng chưa chắc có cơ hội xuống tay.
Chính là, sau khi Cố Lẫm giết Liễu Như Chân, Giang lão gia tử......
Lúc ấy cô đã là một mạt hồn tàn, bị giam cầm ở bên người Cố Lẫm, cũng không biết tình huống của Giang lão gia tử.
Nếu là Giang lão gia tử không có việc gì, cho dù Cố Đồng Bằng giết Cố Lẫm, cũng không chiếm được Xuân Hoa.
Nhưng là nếu Giang lão gia tử ở dưới kích thích một hơi không đi lên, tập đoàn Xuân Hoa đưa về danh nghĩa Cố Lẫm, mà Cố Lẫm chưa kịp lập di chúc, chỉ cần anh đã chết, tài sản trên danh nghĩa của anh liền sẽ về Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân.
Lúc ấy thân thể Cố Lẫm mất đi tự do, đừng nói lập di chúc, khả năng có lẽ là anh không biết lão gia tử xảy ra chuyện.
"A Lẫm, tiền tài động lòng người, tiền tài của anh...... Cũng quá nhiều rồi." Nhan Niệm Niệm thở dài, ngay cả cô cũng nhịn không được tưởng tượng một chút, nếu trong bụng cô có đứa trẻ của Cố Lẫm, sẽ là cái tình hình gì.
Mặc kệ cô có kết hôn với Cố Lẫm hay không, dựa theo luật pháp đứa nhỏ này đều sẽ cùng Cố Đồng Bằng, Liễu Như Chân chia đều di sản của Cố Lẫm, nếu Cố Lẫm sau khi Giang lão gia tử chết, vậy đứa trẻ của cô liền sẽ được chia một phần ba di sản của nhà giàu số một Yến Thành, kia hẳn là một con số kinh người.
"Quá nhiều sao?" Cố Lẫm cười nhéo nhéo tay cô, "Chia cho Nhan Nhan một nửa?"
Dù sao của anh chính là của cô, ngay cả anh cũng là của cô.
Nhan Niệm Niệm trừng anh một cái, "Em không cần tiền, em muốn anh trai bình bình an an, bồi em cả đời."
Trách không được phản ứng của Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân kỳ quái như thế, rất sợ cô mang thai, vừa đưa vật phẩm tránh thai lại còn là cua lớn.
Nhan Niệm Niệm cơ hồ có thể khẳng định, kiếp trước giết chết Cố Lẫm chính là Cố Đồng Bằng.
Cố Đồng Bằng có động cơ, cũng có năng lực.
Nhưng là một đời này, thân thể Giang lão gia tử rất tốt, nếu Cố Đồng Bằng có cơ hội xuống tay với lão gia tử, đã sớm làm như vậy, hơn nữa càng sớm càng tốt, rốt cuộc Cố Lẫm tuổi càng nhỏ càng dễ dàng khống chế.
Vậy Cố Đồng Bằng tính toán hẳn là chờ Giang lão gia tử tự nhiên mất đi, Xuân Hoa tới trong tay Cố Lẫm rồi lại động thủ.
Nhan Niệm Niệm cảm thấy hẳn là phải kêu lão gia tử tăng mạnh phòng bị với Cố Đồng Bằng, nhưng người già đối với chuyện sống chết đều tương đối kiêng dè, nếu là cô nói lão gia tử sẽ chết Cố Lẫm cũng sẽ chết, đoán chừng lão gia tử sẽ tức giận đến mức trực tiếp đem cô ra đánh.
Hơn nữa, hẳn là lão gia tử đối Cố Đồng Bằng vốn dĩ chính là phòng bị.
"Nhan Nhan." Cố Lẫm thấy cô nghĩ đến nhập thần, nhẹ giọng gọi.
Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, cô không thể trực tiếp nói với lão gia tử, nhưng là cô có thể nói với Cố Lẫm.
"Anh trai, anh......" Nhan Niệm Niệm gắt gao mà nắm tay anh, con ngươi trong suốt thuần khiết màu hổ phách ánh lên mặt anh, "Anh biết không, em có một giấc mơ đáng sợ, giấc mơ đặc biệt đặc biệt đáng sợ."
- ----
22c đếm ngược.
Vốn dĩ Nhan Niệm Niệm cho rằng sẽ rất lâu cũng không nhìn thấy Liễu Như Chân, không nghĩ tới vừa mới một tuần, Liễu Như Chân liền tìm tới cửa.
Bởi vì là cuối tuần, cô thức dậy so ngày thường muộn chút, xuống lầu ăn bữa sáng với Cố Lẫm, mới phát hiện Liễu Như Chân tới.
Trên mặt Liễu Như Chân mang theo giận tái, mở miệng một cái giọng điệu cũng không tốt lắm, "Cô ở nơi này ngược lại nhàn nhã, tôi nghĩ cô có phải không thoải mái hay không muốn đi lên nhìn xem, vị a di này chính là ngăn cản không cho lên lầu."
Nhan Niệm Niệm kinh ngạc mà nhướng lông mày một chút, cô không biết Liễu Như Chân là tới làm cái gì, cũng khẳng định không phải quan tâm cô có thoải mái hay không, bà ta muốn lên tầng tuyệt đối là dụng tâm kín đáo.
"Cảm ơn dì Tiết." Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà chào hỏi với Tiết.
Sắc mặt Liễu Như Chân càng âm trầm vài phần, dì Tiết ngăn cản bà ta lên lầu, sau đó Nhan Niệm Niệm đã biết câu đầu tiên nói lại là cảm ơn, vậy chẳng phải là cảm ơn với việc dì Tiết cản bà ta? Xem ra hôm nay bà ta muốn tiến vào phòng ngủ của Nhan Niệm Niệm xem xét một phen là không có khả năng.
Liễu Như Chân chậm rãi hít vào một hơi, cười nói: "Biết cô không thoải mái, tôi mang theo một sọt cua lớn tới đây, để a di làm cho cô ăn."
Cố Lẫm cũng không chào hỏi với Liễu Như Chân, kéo Nhan Niệm Niệm ngồi ở cạnh bàn ăn, gắp cho cô một cái sủi cảo tôm thủy tinh, "Một tuần rồi, hiện tại em muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."
Nhan Niệm Niệm vừa lộ ra một vẻ mặt thích thú Cố Lẫm lại bồi thêm một câu: "Trừ bỏ cay độc kích thích."
"...... Nga."
Liễu Như Chân nhìn hai người kia không coi ai ra gì mà thân mật, chỉ cảm thấy ngực như là đổ một cục bông, bà ta đứng lên, "Nếu cô cũng tốt, tôi đây liền rời đi."
Nhan Niệm Niệm nhìn chằm chằm bóng dáng bà ta, nheo đôi mắt lại, chẳng lẽ Liễu Như Chân này liền muốn xuống tay giết cô?
Nhưng mà, một sọt cua lớn lại không phải chỉ có một mình cô ăn, Liễu Như Chân hẳn là sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, đến lúc đó biệt thự nhỏ đã chết bốn năm người, bà ta cái người tặng cua lớn này khẳng định thoát không khỏi liên quan.
Kiếp trước, Liễu Như Chân là xuống tay ở tiệc sinh của Mạc Thừa Hi, hơn nữa cô ăn uống cũng không phải Liễu Như Chân đưa cho cô, hẳn là tìm một cơ hội trộm bỏ ở cái ly, sau đó sai người hầu nhà họ Mạc đưa tới đây cho cô, hơn nữa, thuốc kia ăn xong liền giống như bệnh tim phát tác.
Cho nên, bà ta hẳn là sẽ không ngu xuẩn đến mức hạ độc ở cua lớn.
Nhưng mà, vẫn là cẩn thận tốt hơn.
"Dì Tiế, cua đó vẫn còn sống sao?" Nhan Niệm Niệm hỏi.
Dì Tiết gật gật đầu, "Sống, tinh thần thật sự."
Nhan Niệm Niệm: "Cháu không muốn ăn đồ bà ta đưa, dì Tiết đem chúng nó đều phóng sinh đi."
Dì Tiết cười, "Được." Bà ấy cũng không thèm để ý một sọt cua lớn, nếu Nhan Niệm Niệm nói như vậy, cứ y theo mà làm.
Ăn xong cơm sáng, Nhan Niệm Niệm lên lầu làm ổ ở trên sô pha nhỏ của phòng ngủ, cầm di động lục soát một chút cua lớn có cái cấm kỵ gì.
Vốn dĩ nghĩ có phải người có bệnh dạ dày ăn sẽ có phản ứng khác thường gì hay không, nhưng Nhan Niệm Niệm lục soát một hồi, ngoài ý muốn phát hiện, cua lớn giống như không thích hợp để thai phụ ăn, đặc biệt là giai đoạn mới có, ăn rất có thể sẽ sinh non.
Nhan Niệm Niệm:......
Vừa rồi Liễu Như Chân muốn lên phòng ngủ của cô, có phải muốn nhìn một chút cô có dấu hiệu mang thai hay không sao?
Hai vợ chồng này là điên cuồng không thành?
Cố Lẫm ngồi ở bên cạnh cô, bàn tay to xoa xoa tóc cô, "Nhan Nhan, suy nghĩ cái gì?"
Nhan Niệm Niệm nhăn mày nhỏ, một bộ dáng suy nghĩ hết sức.
"A Lẫm, em muốn hỏi anh một vấn đề."
Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm gợi lên, "Làm sao vậy, nghiêm túc như thế? Muốn hỏi cái gì em cứ việc hỏi." Anh bây giờ còn cái gì không thể nói với cô?
Nhan Niệm Niệm bắt lấy tay anh, ngón tay hơi hơi dùng sức, "Nếu...... Em nói là nếu, có người muốn giết anh, anh cảm thấy sẽ là ai?"
Cô khẩn trương mà nhìn chằm chằm Cố Lẫm, rốt cuộc là ai có khả năng hại Cố Lẫm cô đến bây giờ cũng không suy nghĩ cẩn thận, vốn dĩ cảm thấy không có quan hệ với Cố Đồng Bằng, nhưng là phản ứng của Cố Đồng Bằng gần đây quá kỳ quái, đặc biệt là lúc cô không cẩn thận nôn khan vài cái ở nhà họ Cố, ánh mắt Cố Đồng Bằng là sắc bén cùng hung ác nham hiểm trước đây cô chưa từng gặp.
Cô tổng cảm thấy có thứ gì bản thân vẫn luôn xem nhẹ, có lẽ cô không biết nội tình, Cố Lẫm lại rất rõ ràng đó.
Cố Lẫm thấy cô nghiêm túc như thế hỏi ra vấn đề này, kinh ngạc nhìn cô một cái.
Nếu nói hiện tại anh đã chết ai vui mừng nhất, anh đoán chừng là Mạc Thừa Hi, nhưng người nọ lại chưa chắc có sát tâm, hơn nữa anh cũng sẽ không nói cho tiểu nha đầu, khiến cho cô từ sự việc này mà mơ hồ không rõ, dù sao Mạc Thừa Hi cũng chưa từng thổ lộ.
Anh khẽ cười một tiếng, dựa vào trên sô pha chậm rì rì mà mở miệng, "Vậy phải xem là khi nào?"
"Khi nào?" Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, mảnh dài lông mi nghi hoặc mà chớp vài cái, không rõ sát tâm cùng thời gian có cái quan hệ gì.
Cố Lẫm đem cô kéo về phía sau, để cô dựa vào trong lòng ngực anh, hai tay rắn chắc hữu lực vòng qua cô, cằm để ở đỉnh đầu xõa tung của cô cọ cọ.
"Hiện tại sao, anh đoán chừng người muốn giết anh hẳn là...... Hai tên trùm trường bị anh đánh đến chuyển trường kia."
Nhan Niệm Niệm cẩn thận nghĩ nghĩ, hai tên trùm trường kia cho dù muốn giết Cố Lẫm, thế cho nên trù tính đã nhiều năm, cũng chưa chắc có thế lực có thể động tay kia, nếu là thực sự có quyền thế, cũng liền sẽ không bị Cố Lẫm khiến cho chuyển trường.
"Vậy nếu không phải hiện tại thì sao?"
Ý cười ở khóe miệng Cố Lẫm phai nhạt, "Nếu là sau khi ông ngoại qua đời, mỗi người nhà họ Cố đều hy vọng anh chết."
"......!" Nhan Niệm Niệm đột nhiên từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, đầu ở trên cằm anh va chạm thật mạnh, hai người đồng thời "Tê ——" một tiếng.
Cố Lẫm không rảnh lo cằm của mình, lay đầu nhỏ của cô, "Đâm đau không?"
Nhan Niệm Niệm xoa xoa cằm anh, áy náy lại đau lòng, "Thật xin lỗi, đem anh đều đâm đỏ lên rồi."
Cố Lẫm ở trên đầu cô sờ soạng nửa ngày, không phát hiện có sưng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thấy sắc mặt cô như thường cũng không giống như là đâm hỏng rồi, cười sờ sờ cằm, "Đau đó, muốn Nhan Nhan ôm ấp hôn hít thật nhiều mới có thể tốt."
Nhan Niệm Niệm: "......" Lời kịch này như thế nào có chút quen thuộc?
Cô sát lại gần đó, nhìn chằm chằm cằm anh.
Bởi vì chia tay một đoạn thời gian, Cố Lẫm càng gầy hơn chút, đường cong cằm càng hung hiểm hơn vài phần, lại lộ ra vẻ kiên nghị cùng lực lượng của người đàn ông.
Nhan Niệm Niệm không biết nghĩ tới cái gì, mặt có chút hồng.
Cô chu môi lên, nhanh chóng mà ở trên chiếc cằm kia hôn một cái.
Giống như là chuồn chuồn lướt nước, cũng chưa nhận thức cho tốt liền lui về.
Cố Lẫm mắt đen nhíu lại, duỗi tay đem cô vớt lấy tiến vào trong lòng ngực, hôn lên cánh môi mềm mại hồng nhuận kia.
Tiểu nha đầu rõ ràng thất thần, Cố Lẫm trừng phạt mà nhẹ nhàng cắn một cái.
"Ngô ——" Nhan Niệm Niệm dùng sức đẩy anh ra, "Anh trai!"
"Em đang nói chuyện quan trọng với anh đó!" Nhan Niệm Niệm trừng nhìn anh, trong ánh mắt xinh đẹp trong suốt thủy quang ướt át, một chút lực uy hiếp cũng không có.
Cố Lẫm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đang tức giận của cô, cười nói: "Ừm, em nói đi."
"Vì sao ông ngoại...... Sau khi qua đời, mỗi người nhà họ Cố đều hy vọng anh chết?" Nhan Niệm Niệm có loại trực giác mãnh liệt, đây hẳn là nội tình cô không biết mấu chốt, có lẽ có quan hệ với việc kiếp trước Cố Lẫm bị hại.
"Bởi vì ông ngoại đã sớm lập di chúc, sau khi ông qua đời tập đoàn Xuân Hoa liền để cho anh kế thừa. Nếu anh lại chết, tập đoàn Xuân Hoa liền về tay nhà họ Cố, mỗi người nhà họ Cố đều có thể được chỗ tốt."
Nhan Niệm Niệm: "......"
"Tập đoàn Xuân Hoa...... Là của ông ngoại?!" Nhan Niệm Niệm rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh, "Không phải nhà họ Cố sao?!"
"Không phải." Cố Lẫm ôm lấy cô, "Năm đó thân phận của ông ngoại không thích hợp đi theo thương nghiệp, tất cả chuyện bên trong tập đoàn Xuân Hoa đều là cha anh xử lý, thật ra sau lưng là ông ngoại bỏ vốn. Nói trắng ra là, cha anh chỉ là làm công cho ông ngoại mà thôi, nhận một phần tiền lương ưu đãi, nhưng cũng không phải người sở hữu."
"Ông ngoại ông ấy ở trước mặt anh, trước nay đều không kiêng dè phòng bị đối với cha anh."
Nhan Niệm Niệm nhấp môi, "...... Trách không được."
Tất cả chỗ không hợp lý đều có giải thích.
Trách không được Cố Đồng Bằng đối Cố Lẫm có loại kiêng kỵ mờ mịt......
Trách không được mỗi người nhà họ Cố đối Giang lão gia tử đều khép na khép nép......
Trách không được Cố Lẫm đi xe ngàn vạn, mà Cố Dao ngay cả mười sáu vạn cũng lấy không ra......
Nhan Niệm Niệm rúc ở trong lòng ngực Cố Lẫm, cẩn thận chải vuốt chuyện kiếp trước.
Kiếp trước Giang lão gia tử rơi xuống nước ngoài ý muốn, sau đó thân thể vẫn luôn không tốt, nhưng ông ấy khẳng định sẽ mười phần để bụng với Cố Lẫm, mặc dù Cố Lẫm đi nước ngoài, Cố Đồng Bằng cũng chưa chắc có cơ hội xuống tay.
Chính là, sau khi Cố Lẫm giết Liễu Như Chân, Giang lão gia tử......
Lúc ấy cô đã là một mạt hồn tàn, bị giam cầm ở bên người Cố Lẫm, cũng không biết tình huống của Giang lão gia tử.
Nếu là Giang lão gia tử không có việc gì, cho dù Cố Đồng Bằng giết Cố Lẫm, cũng không chiếm được Xuân Hoa.
Nhưng là nếu Giang lão gia tử ở dưới kích thích một hơi không đi lên, tập đoàn Xuân Hoa đưa về danh nghĩa Cố Lẫm, mà Cố Lẫm chưa kịp lập di chúc, chỉ cần anh đã chết, tài sản trên danh nghĩa của anh liền sẽ về Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân.
Lúc ấy thân thể Cố Lẫm mất đi tự do, đừng nói lập di chúc, khả năng có lẽ là anh không biết lão gia tử xảy ra chuyện.
"A Lẫm, tiền tài động lòng người, tiền tài của anh...... Cũng quá nhiều rồi." Nhan Niệm Niệm thở dài, ngay cả cô cũng nhịn không được tưởng tượng một chút, nếu trong bụng cô có đứa trẻ của Cố Lẫm, sẽ là cái tình hình gì.
Mặc kệ cô có kết hôn với Cố Lẫm hay không, dựa theo luật pháp đứa nhỏ này đều sẽ cùng Cố Đồng Bằng, Liễu Như Chân chia đều di sản của Cố Lẫm, nếu Cố Lẫm sau khi Giang lão gia tử chết, vậy đứa trẻ của cô liền sẽ được chia một phần ba di sản của nhà giàu số một Yến Thành, kia hẳn là một con số kinh người.
"Quá nhiều sao?" Cố Lẫm cười nhéo nhéo tay cô, "Chia cho Nhan Nhan một nửa?"
Dù sao của anh chính là của cô, ngay cả anh cũng là của cô.
Nhan Niệm Niệm trừng anh một cái, "Em không cần tiền, em muốn anh trai bình bình an an, bồi em cả đời."
Trách không được phản ứng của Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân kỳ quái như thế, rất sợ cô mang thai, vừa đưa vật phẩm tránh thai lại còn là cua lớn.
Nhan Niệm Niệm cơ hồ có thể khẳng định, kiếp trước giết chết Cố Lẫm chính là Cố Đồng Bằng.
Cố Đồng Bằng có động cơ, cũng có năng lực.
Nhưng là một đời này, thân thể Giang lão gia tử rất tốt, nếu Cố Đồng Bằng có cơ hội xuống tay với lão gia tử, đã sớm làm như vậy, hơn nữa càng sớm càng tốt, rốt cuộc Cố Lẫm tuổi càng nhỏ càng dễ dàng khống chế.
Vậy Cố Đồng Bằng tính toán hẳn là chờ Giang lão gia tử tự nhiên mất đi, Xuân Hoa tới trong tay Cố Lẫm rồi lại động thủ.
Nhan Niệm Niệm cảm thấy hẳn là phải kêu lão gia tử tăng mạnh phòng bị với Cố Đồng Bằng, nhưng người già đối với chuyện sống chết đều tương đối kiêng dè, nếu là cô nói lão gia tử sẽ chết Cố Lẫm cũng sẽ chết, đoán chừng lão gia tử sẽ tức giận đến mức trực tiếp đem cô ra đánh.
Hơn nữa, hẳn là lão gia tử đối Cố Đồng Bằng vốn dĩ chính là phòng bị.
"Nhan Nhan." Cố Lẫm thấy cô nghĩ đến nhập thần, nhẹ giọng gọi.
Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, cô không thể trực tiếp nói với lão gia tử, nhưng là cô có thể nói với Cố Lẫm.
"Anh trai, anh......" Nhan Niệm Niệm gắt gao mà nắm tay anh, con ngươi trong suốt thuần khiết màu hổ phách ánh lên mặt anh, "Anh biết không, em có một giấc mơ đáng sợ, giấc mơ đặc biệt đặc biệt đáng sợ."
- ----
22c đếm ngược.
Tác giả :
Giản Diệc Dung