Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
Chương 45
Edit: Lệ Diệp.
Một ngày rồi Cố Lẫm cũng chưa tới đi học, Nhan Niệm Niệm gửi tin nhắn cho anh cũng không trả lời, gọi điện thoại mới phát hiện anh tắt máy.
Thời điểm giữa trưa, Nhan Niệm Niệm cố ý đi tới biệt thự nhỏ, dì Tiết thấy một mình cô tới, rất là kinh ngạc, ngược lại cũng không hỏi cái gì.
Nhan Niệm Niệm ở biệt thự nhỏ chờ đến buổi chiều sắp đi học, Cố Lẫm cũng không tới, cô chạy chậm trở về trường học, vào khu dạy học, đến cửa sau ban năm nhìn nhìn, chỗ ngồi của Cố Lẫm là trống không.
Miêu Thú cùng Kim Nhai thấy cô, từ cửa sau đi ra.
"Biết anh ấy đi đâu không?" Nhan Niệm Niệm hỏi.
Miêu Thú lắc đầu, "Gọi điện thoại cho anh Lẫm anh ấy cũng tắt máy."
Kim Nhai tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không, tớ đem mụ Điền Vũ kia giáo huấn một trận?"
"Không cần." Nhan Niệm Niệm ngăn cậu ta lại, "Trước chớ chọc phiền toái, chúng ta không cần tự loạn đầu trận tuyến."
Vài người đều tức giận đến không được, cơm chiều khi trở lại biệt thự nhỏ cũng không có tâm tình học tập, dì Tiết chưa thấy Cố Lẫm, vừa tò mò lại lo lắng, Nhan Niệm Niệm đành phải giải thích với bà: "Cố Lẫm đang có chút mâu thuẫn nhỏ với cháu."
Đôi mắt Mạnh Hiểu Viên cũng trợn tròn, "Mụ Điền Vũ thật sự quá ghê tởm, tớ thật chịu không nổi cậu ta!"
Kim Nhai: "Cho dù không đánh cô ta, chúng ta cũng có thể đem nàng khi dễ đến tự mình chuyển trường!"
Nhan Niệm Niệm rũ mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên khăn trải bàn đã phát một lát ngốc, "Cậu ta cũng tàn nhẫn quyết tâm xăm hình ở trên mặt, sao có thể sẽ bị chút khi dễ liền chuyển trường, nhẹ đối cậu ta không dùng được, nặng bị thương chính là chúng ta."
"Chúng ta nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng phải thi đậu đại học mới được, đừng vì cậu ta lại cõng xử phạt trên lưng." Cô ngẩng đầu, con ngươi trong suốt thuần khiết ngày trước mang theo một tia kiên định, "Sớm muộn gì, tớ cũng khiến cho cậu ta hối hận vì xăm hình, khiến bản thân cô ta tự vẽ lên thế nào thì tự tẩy rớt thế đó."
......
Thời điểm Cố Lẫm trở lại nhà họ Cố, đã sắp 12 giờ.
Trong tay anh có rất nhiều tiền, tùy tiện ở đâu cũng có thể trôi qua một ngày, nhưng mà, anh chỉ cái quán KTV lần trước ăn sinh nhật ca hát cùng mọi người, còn là cái lô ghế kia.
Anh cũng không ca hát, chỉ là an tĩnh mà ở trên sô pha nằm một ngày, người ở KTV đều biết anh là ai, nói không cần quấy rầy, quả nhiên cả ngày cũng không có người phục vụ nào dám vào tới.
Bộ dáng tiểu nha đầu ngồi ở bên cạnh anh ôm microphone rung đùi đắc ý ca hát dường như còn đang ở ngày hôm qua, nhưng sự việc đảo mắt liền đã xảy ra biến đổi lớn như thế.
Trên mạng nói thật ra anh đều trộm mà nhìn.
"Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như thế có bạn trai vô cùng xấu", "Mỹ nữ cùng dã thú", "Cải trắng tốt nhất bị heo làm ghê tởm cõng đi" gì đó, những lời này khiến trong lòng anh đau đớn khó ổn, mà hình Điền Vũ xăm còn khiến cảm xúc giấu kín ở sâu trong nội tâm hoàn toàn cuồn cuộn đi lên.
Cho tới nay, anh đều là bất an.
Tiểu nha đầu sặc sỡ loá mắt như vậy, anh cảm thấy bản thân giống như là một tên ăn trộm ti tiện, thừa dịp trước khi mọi người phát hiện, đem đá quý trân quý nhất trên thế giới trộm mà chiếm làm của riêng.
Anh bí ẩn mà vui mừng.
Chính là rốt cuộc có một ngày, chuyện này bị người đời biết đến.
Mỗi người đều biết, anh đem kia viên đá quỷ hẳn là nên được khảm ở trên vương miện giấu ở trong lòng ngực quần áo tả tơi của anh.
Anh cùng viên đá quý thuần khiết nhất lóa mắt nhất kia, là không xứng đôi như vậy.
Khi Cố Lẫm về đến nhà, ba chữ "Không xứng đôi" tựa như là ma chú, quanh quẩn ở trong lòng anh.
Anh không dám gõ cửa của cái phòng nhỏ cho khách kia, chỉ lặng yên không một tiếng động mà đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, không có nghe được bất kỳ cái động tĩnh gì, đoán chừng tiểu nha đầu đã ngủ rồi.
Anh cứng đờ mà đứng, có lẽ đây là khoảng cách anh cùng tiểu nha đầu gần nhất, chờ đến qua Nguyên Đán, tiểu nha đầu trở về Tân Thành, chút khoảng cách nhỏ này của anh cũng sẽ mất đi.
Cũng không biết đứng bao lâu, anh đứng đến chân cũng đã tê rần, lúc này mới kéo hai chân dài, cứng đờ trên mặt đất cầu thang.
Toàn bộ tầng bốn đều là của anh, nhìn như cao cao tại thượng, so với cái phòng nhỏ cho khách ở tầng một kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng Cố Lẫm rất rõ ràng, cao cao tại thượng, là thiếu nữ không chớp mắt mà ở phòng nhỏ dành cho khách kia, anh là bùn đất hèn mọn đến không biết tên tồn tại.
Đèn hành lang tầng bốn đều được điều khiển, Cố Lẫm vừa đi lên, toàn bộ hành lang liền sáng.
Anh rời khỏi cầu thang chuyển đến hành lang, bước chân dừng lại.
Cửa phòng ngủ của anh, một thiếu nữ đang cuộn tròn ở đó.
Cô tựa hồ là chờ đến lâu lắm, ngồi ở bên ngoài phòng ngủ anh, sống lưng gầy yếu chống ở cửa phòng ngủ, cánh tay mảnh khảnh ôm hai chân uốn lượn, đầu nhỏ cuộn ở đầu gối, giống như ngủ rồi.
Trong lòng Cố Lẫm đau xót, theo bản năng mà đi về phía trước vài bước, lại đột nhiên ngừng lại.
Anh thật sâu mà nhìn thoáng qua thân ảnh đang cuộn thành một đoàn kia, lén lút xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Anh trai......" Sau lưng truyền đến âm thanh của Nhan Niệm Niệm, cô còn có chút mơ mơ màng màng,âm thanh mềm mại.
Chân Cố Lẫm như là bị dính vào trên sàn nhà, cuối cùng bước chân bất động.
Sau lưng truyền đến âm thanh tất tất tác tác, một đôi cánh tay mềm mại ôm lấy eo anh, cả người cô dán ở trên lưng anh.
"Cố Lẫm, đừng trốn nữa."
Cố Lẫm cứng lại rồi, anh thẳng tắp mà đứng, không dám quay đầu lại nhìn cô.
"Em......" Nhan Niệm Niệm vừa định nói "Em hiểu được cảm nhận của anh", nhưng trải qua chuyện của Điền Vũ, ngay cả hai chữ "Hiểu được" này cũng mang theo một cỗ cảm giác ghê tởm, cô thay đổi cách nói, "Tâm tư của anh trai, em hiểu."
Mặt cô dán ở trên lưng anh, có thể là trước kia thường xuyên rèn luyện học võ, lưng anh tuy rằng mang theo cảm giác mảnh khảnh của thiếu niên, nhưng cơ bắp khẩn trí, rắn chắc lại cân xứng, vô cớ làm cho người ta có một loại cảm giác an tâm.
"Nhưng là, anh lại có cái gì sai chứ? Bị thương lại không phải anh có thể lựa chọn." Âm thanh Nhan Niệm Niệm rất nhẹ, "Chẳng lẽ anh trai cứ như vậy phải trốn tránh cả đời sao?"
Tay Cố Lẫm chặt chẽ nhéo lên, lưng kéo căng đến gắt gao.
"Niệm Niệm."
Cuối cùng anh mở miệng, bởi vì một ngày không ăn không uống, âm thanh anh có chút khàn, "Chúng ta......"
Anh chần chờ nửa ngày, vẫn không có cách nào nói thẳng ra hai chữ "Chia tay."
Anh cúi đầu nhìn cánh tay vòng ở trên eo của mình, ngón tay thon dài ấn ở trên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, một chút một chút mà bẻ ra.
Tay của tiểu nha đầu tay bị anh kéo xuống, không có ôm lại lần nữa.
"Anh nghĩ kỹ rồi, xuất ngoại là một lựa chọn không tồi."
Đầu quả tim của Nhan Niệm Niệm như là bị kim đâm một chút, cô nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng vẫn là đi tới tình cảnh giống như kiếp trước sao.
Cô ngơ ngác mà nhìn lưng anh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy khi nào anh trở về?"
"Không biết, có lẽ...... Thời gian rất lâu cũng không trở lại trong nước."
Khóe miệng Nhan Niệm Niệm cong một chút, "Được, em đây đi tìm anh."
"Không, không cần tìm anh, Niệm Niệm, chúng ta ——"
Yết hầu Cố Lẫm lăn lại lăn, "Chúng ta không xứng đôi...... Cứ như vậy đi."
Nói xong, anh rất sợ bản thân đổi ý, bước ra đi nhanh lao xuống cầu thang, Nhan Niệm Niệm vừa mới đuổi tới tầng một, liền nghe thấy được âm thanh xe nổ máy từ cổng lớn.
Nhan Niệm Niệm trở về phòng nhỏ cho khách, ở trên giường ngồi yên trong chốc lát.
Cố Lẫm đưa ra đề nghị chia tay, cũng không khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí có loại cảm giác kiên định giày rốt cuộc rơi xuống đất quỷ dị.
Mặc kệ lúc trước Cố Lẫm đối xử với cô có bao nhiêu tốt, thật ra cô vẫn luôn đều có chút bất an, cái loại bí ẩn này, giấu ở sâu trong nội tâm bất an ——
Đó là đối Cố Lẫm không tin tưởng.
"Đồ ngốc."
Nhan Niệm Niệm tức giận mà hừ một tiếng, ở trên giường lăn vài vòng, ôm gối đầu cho hả giận giống như một trận loạn quyền.
Gia hỏa này, thật đúng là không có cô phụ suy đoán của cô, vậy mà thật sự lùi bước.
Đồ ngốc!
Ngu ngốc!
Mơ tưởng chạy trốn!
......
Cố Lẫm nghỉ học hai ngày, lại về tới trường học.
Đối với ánh mắt lặng lẽ đánh giá xung quanh, anh làm như không thấy, trên mặt như là che một tầng sương lạnh, không ai dám lúc này đi lên khỏi bị mất mặt.
Trừ bỏ tiểu nha đầu không sợ chết nào đó.
Buổi chiều tan học, Cố Lẫm vừa mới đi đến quảng trường nhỏ trước khu dạy học, liếc mắt một cái liền thấy Nhan Niệm Niệm ngồi ở bên cạnh bồn hoa.
Hai vai cô đeo cặp sách, ngón tay mảnh khảnh câu lấy quai cặp, vừa nhìn thấy anh, đôi mắt tròn xoe liền sáng.
Cô vừa mới đứng lên, Cố Lẫm đã nhanh chóng hướng tới cổng trường mà đi.
Nhan Niệm Niệm vội vàng đuổi theo qua đó.
"Cố Lẫm ——" đuổi theo ra cổng trường, cô rốt cuộc kéo cánh tay anh lại.
Cố Lẫm trầm mặc mà đứng, toàn bộ thân mình đều cứng còng căng chặt, "Niệm Niệm, chúng ta đã...... Chia tay."
Anh rốt cuộc nói ra hai chữ kia, không có như trút được gánh nặng, cũng không có giải thoát tự tại, ngược lại như là lâm vào hắc ám càng sâu, quanh mình đều là lạnh băng đến tận xương.
"Cố Lẫm, em ——"
Ngón tay bắt lấy tay anh kia tinh tế thon dài, tựa hồ nhẹ nhàng bẻ một cái là có thể kéo ra.
Cố Lẫm lại không dám chạm vào, giống đêm đó đem tay cô từng ngón từng ngón bẻ ra rồi lại kéo xuống từ trên người anh, anh làm không được.
Anh không dám đụng vào cô, chỉ sợ một khi đụng tới cô, cho dù là một ngón tay, anh đều sẽ không khống chế được mà đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Trời mới biết hai ngày này anh trải qua như thế nào, anh thậm chí không dám ngủ, một ngủ, tất cả đều là cô.
Nếu không phải thật sự nhớ cô, anh sẽ không tới trường học.
Chẳng sợ nhìn không tới cô, biết cô liền ở bên cạnh, cũng có thể trấn an tư tưởng dường như không thể nhảy lên một chút kia.
Cố Lẫm nhắm mắt lại, rốt cuộc vung cánh tay.
Nhan Niệm Niệm cũng không có dùng sức, cô không phòng bị rằng Cố Lẫm sẽ ném mình ra, bị một giò này của anh trực tiếp đẩy ra ngoài.
Cô lùi lại vài bước, phía sau lưng đánh vào trên một cây ngô đồng thô tráng ven đường.
"Nha ——" Cô ăn đau hô một tiếng, nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Lẫm, ánh mắt sáng quắc.
Đồ ngốc, em đau nga, mau quay đầu lại!
Cố Lẫm dùng toàn bộ ý chí, mới khống chế được bản thân không cần quay đầu lại, bởi vì dùng sức quá mức, tay anh cũng nhẹ nhàng run rẩy.
"Đau quá!" Nhan Niệm Niệm lại hô một tiếng, bảo đảm Cố Lẫm có thể nghe được âm thanh của mình.
Cả người Cố Lẫm đều run rẩy một chút, lưng anh cứng ngắc thành một cái đường thẳng tắp, rốt cuộc ——
Anh bước đi thật nhanh, qua đường cái, lên chiếc xe dừng lại ở ven đường.
Nhan Niệm Niệm trợn mắt há hốc mồm, thất bại mà dựa vào cây ngô đồng ngồi xổm xuống.
Mạnh Hiểu Viên, Mạc Thừa Hi xông tới.
Mạnh Hiểu Viên lòng đầy căm phẫn, "Niệm Niệm, cậu không sao chứ? Đừng để ý tên cặn bã kia!"
Nhan Niệm Niệm ôm đầu gối, nước mắt lưng tròng mà nhìn bọn họ, "Các cậu nói thứ, hiện tại hình tượng của tớ thoạt nhìn đáng thương không?"
"Đáng thương." Mạc Thừa Hi thật sâu mà nhìn cô một cái, quả thật đáng thương, đáng thương đến mức cậu cũng muốn trực tiếp ôm về nhà cưng chiều thật tốt.
"Giúp tớ nhìn xem xe Cố Lẫm còn ở đó không?" Trong ánh mắt Nhan Niệm Niệm có nước mắt, nhìn đồ vật đều hoa mắt.
Mạnh Hiểu Viên: "...... Còn ở đó, cặn bã!"
Nhan Niệm Niệm phất phất tay với phạm vi nhỏ, "Các cậu mau tránh ra, có các cậu vây quanh, thoạt nhìn liền không đáng thương như vậy."
Mạnh Hiểu Viên: "......"
Mạc Thừa Hi: "......"
"Không phải, cậu không thể đổi người mình thích sao? Cứ không phải cậu ta là không thể?" Vẻ mặt Mạc Thừa Hi hận sắt không thành thép.
"Không đổi." Nhan Niệm Niệm lẩm bẩm: "Đi mau đi mau!"
Mạc Thừa Hi cùng Mạnh Hiểu Viên không biết nói gì lại bất đắc dĩ, đành phải đứng lên hướng bên cạnh rời đi vài bước.
Nhan Niệm Niệm lặng lẽ bấm chính mình một chút, thút tha thút thít, nước mắt rốt cuộc theo khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại chảy xuống dưới.
Đồ ngốc, em cũng khóc mà.
Tác giả có lời muốn nói:
A a a, rốt cục viết đến chia tay, không hiểu hưng phấn là chuyện gì xảy ra? ( cắn nhanh của ta tay nhỏ bé khăn. jpg)
Ngày mai nên hòa hảo, có thể hay không quá nhanh, muốn hay không...... Làm cho thời gian bọn họ chia tay dài một chút đây?
Một ngày rồi Cố Lẫm cũng chưa tới đi học, Nhan Niệm Niệm gửi tin nhắn cho anh cũng không trả lời, gọi điện thoại mới phát hiện anh tắt máy.
Thời điểm giữa trưa, Nhan Niệm Niệm cố ý đi tới biệt thự nhỏ, dì Tiết thấy một mình cô tới, rất là kinh ngạc, ngược lại cũng không hỏi cái gì.
Nhan Niệm Niệm ở biệt thự nhỏ chờ đến buổi chiều sắp đi học, Cố Lẫm cũng không tới, cô chạy chậm trở về trường học, vào khu dạy học, đến cửa sau ban năm nhìn nhìn, chỗ ngồi của Cố Lẫm là trống không.
Miêu Thú cùng Kim Nhai thấy cô, từ cửa sau đi ra.
"Biết anh ấy đi đâu không?" Nhan Niệm Niệm hỏi.
Miêu Thú lắc đầu, "Gọi điện thoại cho anh Lẫm anh ấy cũng tắt máy."
Kim Nhai tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không, tớ đem mụ Điền Vũ kia giáo huấn một trận?"
"Không cần." Nhan Niệm Niệm ngăn cậu ta lại, "Trước chớ chọc phiền toái, chúng ta không cần tự loạn đầu trận tuyến."
Vài người đều tức giận đến không được, cơm chiều khi trở lại biệt thự nhỏ cũng không có tâm tình học tập, dì Tiết chưa thấy Cố Lẫm, vừa tò mò lại lo lắng, Nhan Niệm Niệm đành phải giải thích với bà: "Cố Lẫm đang có chút mâu thuẫn nhỏ với cháu."
Đôi mắt Mạnh Hiểu Viên cũng trợn tròn, "Mụ Điền Vũ thật sự quá ghê tởm, tớ thật chịu không nổi cậu ta!"
Kim Nhai: "Cho dù không đánh cô ta, chúng ta cũng có thể đem nàng khi dễ đến tự mình chuyển trường!"
Nhan Niệm Niệm rũ mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên khăn trải bàn đã phát một lát ngốc, "Cậu ta cũng tàn nhẫn quyết tâm xăm hình ở trên mặt, sao có thể sẽ bị chút khi dễ liền chuyển trường, nhẹ đối cậu ta không dùng được, nặng bị thương chính là chúng ta."
"Chúng ta nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng phải thi đậu đại học mới được, đừng vì cậu ta lại cõng xử phạt trên lưng." Cô ngẩng đầu, con ngươi trong suốt thuần khiết ngày trước mang theo một tia kiên định, "Sớm muộn gì, tớ cũng khiến cho cậu ta hối hận vì xăm hình, khiến bản thân cô ta tự vẽ lên thế nào thì tự tẩy rớt thế đó."
......
Thời điểm Cố Lẫm trở lại nhà họ Cố, đã sắp 12 giờ.
Trong tay anh có rất nhiều tiền, tùy tiện ở đâu cũng có thể trôi qua một ngày, nhưng mà, anh chỉ cái quán KTV lần trước ăn sinh nhật ca hát cùng mọi người, còn là cái lô ghế kia.
Anh cũng không ca hát, chỉ là an tĩnh mà ở trên sô pha nằm một ngày, người ở KTV đều biết anh là ai, nói không cần quấy rầy, quả nhiên cả ngày cũng không có người phục vụ nào dám vào tới.
Bộ dáng tiểu nha đầu ngồi ở bên cạnh anh ôm microphone rung đùi đắc ý ca hát dường như còn đang ở ngày hôm qua, nhưng sự việc đảo mắt liền đã xảy ra biến đổi lớn như thế.
Trên mạng nói thật ra anh đều trộm mà nhìn.
"Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như thế có bạn trai vô cùng xấu", "Mỹ nữ cùng dã thú", "Cải trắng tốt nhất bị heo làm ghê tởm cõng đi" gì đó, những lời này khiến trong lòng anh đau đớn khó ổn, mà hình Điền Vũ xăm còn khiến cảm xúc giấu kín ở sâu trong nội tâm hoàn toàn cuồn cuộn đi lên.
Cho tới nay, anh đều là bất an.
Tiểu nha đầu sặc sỡ loá mắt như vậy, anh cảm thấy bản thân giống như là một tên ăn trộm ti tiện, thừa dịp trước khi mọi người phát hiện, đem đá quý trân quý nhất trên thế giới trộm mà chiếm làm của riêng.
Anh bí ẩn mà vui mừng.
Chính là rốt cuộc có một ngày, chuyện này bị người đời biết đến.
Mỗi người đều biết, anh đem kia viên đá quỷ hẳn là nên được khảm ở trên vương miện giấu ở trong lòng ngực quần áo tả tơi của anh.
Anh cùng viên đá quý thuần khiết nhất lóa mắt nhất kia, là không xứng đôi như vậy.
Khi Cố Lẫm về đến nhà, ba chữ "Không xứng đôi" tựa như là ma chú, quanh quẩn ở trong lòng anh.
Anh không dám gõ cửa của cái phòng nhỏ cho khách kia, chỉ lặng yên không một tiếng động mà đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, không có nghe được bất kỳ cái động tĩnh gì, đoán chừng tiểu nha đầu đã ngủ rồi.
Anh cứng đờ mà đứng, có lẽ đây là khoảng cách anh cùng tiểu nha đầu gần nhất, chờ đến qua Nguyên Đán, tiểu nha đầu trở về Tân Thành, chút khoảng cách nhỏ này của anh cũng sẽ mất đi.
Cũng không biết đứng bao lâu, anh đứng đến chân cũng đã tê rần, lúc này mới kéo hai chân dài, cứng đờ trên mặt đất cầu thang.
Toàn bộ tầng bốn đều là của anh, nhìn như cao cao tại thượng, so với cái phòng nhỏ cho khách ở tầng một kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng Cố Lẫm rất rõ ràng, cao cao tại thượng, là thiếu nữ không chớp mắt mà ở phòng nhỏ dành cho khách kia, anh là bùn đất hèn mọn đến không biết tên tồn tại.
Đèn hành lang tầng bốn đều được điều khiển, Cố Lẫm vừa đi lên, toàn bộ hành lang liền sáng.
Anh rời khỏi cầu thang chuyển đến hành lang, bước chân dừng lại.
Cửa phòng ngủ của anh, một thiếu nữ đang cuộn tròn ở đó.
Cô tựa hồ là chờ đến lâu lắm, ngồi ở bên ngoài phòng ngủ anh, sống lưng gầy yếu chống ở cửa phòng ngủ, cánh tay mảnh khảnh ôm hai chân uốn lượn, đầu nhỏ cuộn ở đầu gối, giống như ngủ rồi.
Trong lòng Cố Lẫm đau xót, theo bản năng mà đi về phía trước vài bước, lại đột nhiên ngừng lại.
Anh thật sâu mà nhìn thoáng qua thân ảnh đang cuộn thành một đoàn kia, lén lút xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Anh trai......" Sau lưng truyền đến âm thanh của Nhan Niệm Niệm, cô còn có chút mơ mơ màng màng,âm thanh mềm mại.
Chân Cố Lẫm như là bị dính vào trên sàn nhà, cuối cùng bước chân bất động.
Sau lưng truyền đến âm thanh tất tất tác tác, một đôi cánh tay mềm mại ôm lấy eo anh, cả người cô dán ở trên lưng anh.
"Cố Lẫm, đừng trốn nữa."
Cố Lẫm cứng lại rồi, anh thẳng tắp mà đứng, không dám quay đầu lại nhìn cô.
"Em......" Nhan Niệm Niệm vừa định nói "Em hiểu được cảm nhận của anh", nhưng trải qua chuyện của Điền Vũ, ngay cả hai chữ "Hiểu được" này cũng mang theo một cỗ cảm giác ghê tởm, cô thay đổi cách nói, "Tâm tư của anh trai, em hiểu."
Mặt cô dán ở trên lưng anh, có thể là trước kia thường xuyên rèn luyện học võ, lưng anh tuy rằng mang theo cảm giác mảnh khảnh của thiếu niên, nhưng cơ bắp khẩn trí, rắn chắc lại cân xứng, vô cớ làm cho người ta có một loại cảm giác an tâm.
"Nhưng là, anh lại có cái gì sai chứ? Bị thương lại không phải anh có thể lựa chọn." Âm thanh Nhan Niệm Niệm rất nhẹ, "Chẳng lẽ anh trai cứ như vậy phải trốn tránh cả đời sao?"
Tay Cố Lẫm chặt chẽ nhéo lên, lưng kéo căng đến gắt gao.
"Niệm Niệm."
Cuối cùng anh mở miệng, bởi vì một ngày không ăn không uống, âm thanh anh có chút khàn, "Chúng ta......"
Anh chần chờ nửa ngày, vẫn không có cách nào nói thẳng ra hai chữ "Chia tay."
Anh cúi đầu nhìn cánh tay vòng ở trên eo của mình, ngón tay thon dài ấn ở trên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, một chút một chút mà bẻ ra.
Tay của tiểu nha đầu tay bị anh kéo xuống, không có ôm lại lần nữa.
"Anh nghĩ kỹ rồi, xuất ngoại là một lựa chọn không tồi."
Đầu quả tim của Nhan Niệm Niệm như là bị kim đâm một chút, cô nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng vẫn là đi tới tình cảnh giống như kiếp trước sao.
Cô ngơ ngác mà nhìn lưng anh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy khi nào anh trở về?"
"Không biết, có lẽ...... Thời gian rất lâu cũng không trở lại trong nước."
Khóe miệng Nhan Niệm Niệm cong một chút, "Được, em đây đi tìm anh."
"Không, không cần tìm anh, Niệm Niệm, chúng ta ——"
Yết hầu Cố Lẫm lăn lại lăn, "Chúng ta không xứng đôi...... Cứ như vậy đi."
Nói xong, anh rất sợ bản thân đổi ý, bước ra đi nhanh lao xuống cầu thang, Nhan Niệm Niệm vừa mới đuổi tới tầng một, liền nghe thấy được âm thanh xe nổ máy từ cổng lớn.
Nhan Niệm Niệm trở về phòng nhỏ cho khách, ở trên giường ngồi yên trong chốc lát.
Cố Lẫm đưa ra đề nghị chia tay, cũng không khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí có loại cảm giác kiên định giày rốt cuộc rơi xuống đất quỷ dị.
Mặc kệ lúc trước Cố Lẫm đối xử với cô có bao nhiêu tốt, thật ra cô vẫn luôn đều có chút bất an, cái loại bí ẩn này, giấu ở sâu trong nội tâm bất an ——
Đó là đối Cố Lẫm không tin tưởng.
"Đồ ngốc."
Nhan Niệm Niệm tức giận mà hừ một tiếng, ở trên giường lăn vài vòng, ôm gối đầu cho hả giận giống như một trận loạn quyền.
Gia hỏa này, thật đúng là không có cô phụ suy đoán của cô, vậy mà thật sự lùi bước.
Đồ ngốc!
Ngu ngốc!
Mơ tưởng chạy trốn!
......
Cố Lẫm nghỉ học hai ngày, lại về tới trường học.
Đối với ánh mắt lặng lẽ đánh giá xung quanh, anh làm như không thấy, trên mặt như là che một tầng sương lạnh, không ai dám lúc này đi lên khỏi bị mất mặt.
Trừ bỏ tiểu nha đầu không sợ chết nào đó.
Buổi chiều tan học, Cố Lẫm vừa mới đi đến quảng trường nhỏ trước khu dạy học, liếc mắt một cái liền thấy Nhan Niệm Niệm ngồi ở bên cạnh bồn hoa.
Hai vai cô đeo cặp sách, ngón tay mảnh khảnh câu lấy quai cặp, vừa nhìn thấy anh, đôi mắt tròn xoe liền sáng.
Cô vừa mới đứng lên, Cố Lẫm đã nhanh chóng hướng tới cổng trường mà đi.
Nhan Niệm Niệm vội vàng đuổi theo qua đó.
"Cố Lẫm ——" đuổi theo ra cổng trường, cô rốt cuộc kéo cánh tay anh lại.
Cố Lẫm trầm mặc mà đứng, toàn bộ thân mình đều cứng còng căng chặt, "Niệm Niệm, chúng ta đã...... Chia tay."
Anh rốt cuộc nói ra hai chữ kia, không có như trút được gánh nặng, cũng không có giải thoát tự tại, ngược lại như là lâm vào hắc ám càng sâu, quanh mình đều là lạnh băng đến tận xương.
"Cố Lẫm, em ——"
Ngón tay bắt lấy tay anh kia tinh tế thon dài, tựa hồ nhẹ nhàng bẻ một cái là có thể kéo ra.
Cố Lẫm lại không dám chạm vào, giống đêm đó đem tay cô từng ngón từng ngón bẻ ra rồi lại kéo xuống từ trên người anh, anh làm không được.
Anh không dám đụng vào cô, chỉ sợ một khi đụng tới cô, cho dù là một ngón tay, anh đều sẽ không khống chế được mà đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Trời mới biết hai ngày này anh trải qua như thế nào, anh thậm chí không dám ngủ, một ngủ, tất cả đều là cô.
Nếu không phải thật sự nhớ cô, anh sẽ không tới trường học.
Chẳng sợ nhìn không tới cô, biết cô liền ở bên cạnh, cũng có thể trấn an tư tưởng dường như không thể nhảy lên một chút kia.
Cố Lẫm nhắm mắt lại, rốt cuộc vung cánh tay.
Nhan Niệm Niệm cũng không có dùng sức, cô không phòng bị rằng Cố Lẫm sẽ ném mình ra, bị một giò này của anh trực tiếp đẩy ra ngoài.
Cô lùi lại vài bước, phía sau lưng đánh vào trên một cây ngô đồng thô tráng ven đường.
"Nha ——" Cô ăn đau hô một tiếng, nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Lẫm, ánh mắt sáng quắc.
Đồ ngốc, em đau nga, mau quay đầu lại!
Cố Lẫm dùng toàn bộ ý chí, mới khống chế được bản thân không cần quay đầu lại, bởi vì dùng sức quá mức, tay anh cũng nhẹ nhàng run rẩy.
"Đau quá!" Nhan Niệm Niệm lại hô một tiếng, bảo đảm Cố Lẫm có thể nghe được âm thanh của mình.
Cả người Cố Lẫm đều run rẩy một chút, lưng anh cứng ngắc thành một cái đường thẳng tắp, rốt cuộc ——
Anh bước đi thật nhanh, qua đường cái, lên chiếc xe dừng lại ở ven đường.
Nhan Niệm Niệm trợn mắt há hốc mồm, thất bại mà dựa vào cây ngô đồng ngồi xổm xuống.
Mạnh Hiểu Viên, Mạc Thừa Hi xông tới.
Mạnh Hiểu Viên lòng đầy căm phẫn, "Niệm Niệm, cậu không sao chứ? Đừng để ý tên cặn bã kia!"
Nhan Niệm Niệm ôm đầu gối, nước mắt lưng tròng mà nhìn bọn họ, "Các cậu nói thứ, hiện tại hình tượng của tớ thoạt nhìn đáng thương không?"
"Đáng thương." Mạc Thừa Hi thật sâu mà nhìn cô một cái, quả thật đáng thương, đáng thương đến mức cậu cũng muốn trực tiếp ôm về nhà cưng chiều thật tốt.
"Giúp tớ nhìn xem xe Cố Lẫm còn ở đó không?" Trong ánh mắt Nhan Niệm Niệm có nước mắt, nhìn đồ vật đều hoa mắt.
Mạnh Hiểu Viên: "...... Còn ở đó, cặn bã!"
Nhan Niệm Niệm phất phất tay với phạm vi nhỏ, "Các cậu mau tránh ra, có các cậu vây quanh, thoạt nhìn liền không đáng thương như vậy."
Mạnh Hiểu Viên: "......"
Mạc Thừa Hi: "......"
"Không phải, cậu không thể đổi người mình thích sao? Cứ không phải cậu ta là không thể?" Vẻ mặt Mạc Thừa Hi hận sắt không thành thép.
"Không đổi." Nhan Niệm Niệm lẩm bẩm: "Đi mau đi mau!"
Mạc Thừa Hi cùng Mạnh Hiểu Viên không biết nói gì lại bất đắc dĩ, đành phải đứng lên hướng bên cạnh rời đi vài bước.
Nhan Niệm Niệm lặng lẽ bấm chính mình một chút, thút tha thút thít, nước mắt rốt cuộc theo khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại chảy xuống dưới.
Đồ ngốc, em cũng khóc mà.
Tác giả có lời muốn nói:
A a a, rốt cục viết đến chia tay, không hiểu hưng phấn là chuyện gì xảy ra? ( cắn nhanh của ta tay nhỏ bé khăn. jpg)
Ngày mai nên hòa hảo, có thể hay không quá nhanh, muốn hay không...... Làm cho thời gian bọn họ chia tay dài một chút đây?
Tác giả :
Giản Diệc Dung