Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 35

Edit: Lệ Diệp.

"Cố Lẫm, ngày mai anh đi tới chỗ của lão gia tử đi?" Buổi tối thứ sáu, Nhan Niệm Niệm nhớ tới thứ bảy tuần trước Cố Lẫm không đi ngoại ô, cố ý hỏi một câu.

Cố Lẫm không lên tiếng, ngón tay thon dài nắm tay lái, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng phía trước, một bộ dáng "Anh đang nghiêm túc lái xe cái gì cũng chưa nghe được."

Gia hỏa này!

Nhan Niệm Niệm không nói gì, vươn ngón trỏ mảnh khảnh ở trên cánh tay anh chọc một chút, "Cố Lẫm."

"Ừm." Cố Lẫm làm bộ vừa mới nghe thấy, "Làm sao vậy?"

Nhan Niệm Niệm đành phải nói lại lần nữa, "Ngày mai anh đi thăm lão gia tử đi, lần trước anh không đi, lão gia tử cũng nhớ anh, dù sao cũng không thế lại để lão gia tử tới đây thăm anh."

Cố Lẫm: "Vậy Niệm Niệm bồi anh đi."

"Em không đi." Nhan Niệm Niệm biết anh lo lắng cho mình hận không thể một tấc cũng không rời, nhưng là cô không quá muốn đi tới chỗ của lão gia tử, đặc biệt lần trước đi còn đem cầu tàu làm sụp, "Ngày mai em phải đi biệt thự nhỏ luyện đàn, bài thi chuyên ngành của học viện âm nhạc Hoa Quốc rất khó, em phải luyện tập nhiều mới được."

Cố Lẫm nghĩ nghĩ, tuy rằng anh càng muốn để tiểu nha đầu đi cùng với anh, nhưng quả thật tiểu nha đầu cũng phải luyện đàn, được rồi, chỉ cần không để một mình cô ở lại nhà họ Cố là được, miễn cho thời điểm anh không ở đó, Liễu Như Chân hoặc là chị em Tiêu Dao tìm cô gây phiền toái.

"Vậy sáng mai chúng ta cùng nhau ra ngoài, anh đưa em đi biệt thự nhỏ trước, chờ buổi chiều anh từ ngoại ô trở về, lại đi biệt thự nhỏ bên kia đón em, cơm trưa để dì Tiết làm đồ ăn ngon cho em."

Nhan Niệm Niệm vui vẻ đồng ý.

Ngày kế, hai người cùng nhau ra ngoài, Cố Lẫm đem Nhan Niệm Niệm đưa đến biệt thự nhỏ trước.

"Niệm Niệm, thật sự không muốn đi cùng anh sao?" Cố Lẫm nhéo ngón tay của Nhan Niệm Niệm, một ngón một ngón mà xoa nhẹ từng cái một lần, mắt đen trông mong mà nhìn chằm chằm cô.

Nhan Niệm Niệm buồn cười mà đem tay của mình rút ra, cởi bỏ đai an toàn xuống xe, "Trên đường chú ý an toàn."

Cố Lẫm nhìn chằm chằm cô vào phòng, bất đắc dĩ mà lái xe rời đi.

"Dì Tiết, cháu tới rồi!" Nhan Niệm Niệm cùng dì Tiết chào hỏi trước, lên lầu luyện đàn hai giờ, lại xuống dưới ăn cơm trưa.

Nhan Niệm Niệm bắt chuyện: "Dì Tiết, hai ta cùng nhau ăn đi."

Dì Tiết rất thích cái tiểu nha đầu này, từ khi cô tới Yến Thành, tiểu thiếu gia trong nhà thay đổi rất nhiều, vốn dĩ cao ngạo lạnh nhạt, hiện tại lại thân thiết hơn nhiều, mỗi ngày đều mang theo mấy người bạn bè, nhìn thấy năm đứa trẻ một bàn ăn cơm học tập, dì Tiết liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thấy Nhan Niệm Niệm mời, dì Tiết cũng không khách khí, ngồi ở bên cạnh cô, "Luyện đàn rất vất vả đi?"

"Thích nó liền sẽ không cảm thấy vất vả." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Đúng rồi, Cố Lẫm nói với cháu, trước kia Giang a di đánh đàn đặc biệt tốt, còn nói, nếu là Giang a di còn ở đây, còn có thể cùng cháu bốn tay liên đàn đó."

Nhắc tới Giang Chỉ, dì Tiết lộ ra vẻ mặt hoài niệm thương cảm, "Đúng nha, tiểu thư năm đó chính là nổi danh tài nữ đó."

Nhan Niệm Niệm vốn dĩ cố ý muốn nghe chuyện năm đó thế nào, dẫn dì Tiết đi xuống nói: "Cố Lẫm nói với cháu, Giang a di cùng Cố thúc thúc là ở hai tháng cuối cùng của đại học lâm vào tình yêu cuồng nhiệt rồi kết hôn, bọn họ là học cùng một trường đại học sao?"

Dì Tiết gật gật đầu, "Phải, tuy rằng ở trong một cái trường học, nhưng không phải cùng một chuyên ngành, tiểu thư cùng cô gia là thẳng đến khi thời điểm sắp tốt nghiệp mới quen biết, yêu đương hai tháng, tốt nghiệp một cái liền kết hôn."

"Lão gia tử khẳng định rất luyến tiếc." Nhan Niệm Niệm nói.

Dì Tiết rất là tán đồng, "Thật sự đúng vậy, ngay cả lão gia tử cũng không lay chuyển được tiểu thư, tiểu thư một hai phải gả, lão gia tử cũng chỉ có thể đồng ý."

Nhan Niệm Niệm vội vàng mà sửa sang lại một chút, xem ra năm đó lão gia tử đối Cố Đồng Bằng cũng chưa chắc vừa lòng, chỉ là bởi vì Ciang Chỉ thích Cố Đồng Bằng, mới không thể không đồng ý hôn sự này, trách không được, lão gia tử hiện tại đối Cố Đồng Bằng cũng là không nóng không lạnh.

"Giang a di sinh Cố Lẫm sớm như vậy, bà ấy thích trẻ con sao?" Nhan Niệm Niệm hỏi.

"Thích nha." Dì Tiết không chút do dự, "Thích chứ, mỗi ngày đều ôm vào trong ngực đó."

Nhan Niệm Niệm: "Buổi tối cũng muốn tự mình chăm sóc? Vậy chẳng phải là quá vất vả?" Chẳng lẽ đây là nguyên nhân dẫn tới bệnh trầm cảm sau sinh của Giang Chỉ sao?

"Này thì không có, buổi tối là dì chăm sóc."

"Vậy dì Tiết buổi tối chăm sóc Cố Lẫm, ban ngày chăm sóc Giang a di, cũng rất vất vả."

"Cũng không vất vả nhiều lắm, ban ngày dì chỉ làm cơm cho tiểu thư mà thôi, việc khác có những người khác xử lý." Dì Tiết thở dài, "Chẳng qua đoạn thời gian đi quả thật dì cũng vội, thế cho nên sơ sót mất cảm xúc của tiểu thư."

Nhan Niệm Niệm chuyển tờ khăn giấy qua đó, "Đừng tự trách, đây không phải dì Tiết sai."

Dì Tiết tiếp nhận khăn giấy xoa xoa khóe mắt, "Ngày xảy ra chuyện đó, dì cũng có chút hoảng hốt, nửa đêm tựa hồ còn nghe được tiếng tiểu thiếu gia khóc, kết quả lên vừa thấy, tiểu thiếu gia đang ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ, căn bản là không khóc."

Bà ấy vô cùng hối hận mà thở dài, "Nếu là lúc ấy dì thuận tiện đi xem tiểu thư thì tốt rồi, trước sau chẳng qua cũng chỉ vài phút, biệt thự liền náo loạn lên, nói là tiểu thư xảy ra chuyện."

Nhan Niệm Niệm đối với việc bản thân cố ý gợi lên chuyện thương tâm của người ta rất là áy náy, "Thật xin lỗi, cháu không nên nói tới chuyện đó."

Dì Tiết: "Không có việc gì, tiểu thư là một người đặc biệt ôn nhu, dì rất nhớ bà ấy, có người cùng dì nói chuyện, dì cao hứng đó."

Trong lòng Nhan Niệm Niệm yên lặng sửa sang lại tin tức vừa lấy được một lần.

Giang Chỉ rất thích Cố Đồng Bằng, cũng rất thích Cố Lẫm, không tồn tại khả năng không có chuẩn bị tâm lý thật tốt thích ứng với sự chênh lệch quá lớn trước hôn nhân và sau hôn nhân.

Có dì Tiết ở bên cạnh, đoán chừng còn có lão gia tử sắp xếp những người khác, nếu Cố Đồng Bằng đối xử với Giang Chỉ không tốt, lão gia tử khẳng định sẽ biết tin tức, cho nên, cũng không tồn tại khả năng tình cảm vợ chồng bất hòa đi.

Ban ngày Giang Chỉ mang theo Cố Lẫm, trong nhà có không ít người hầu, bà ấy không cần làm cái gì, buổi tối Cố Lẫm là dì Tiết mang theo, cho nên, Giang Chỉ cũng sẽ không quá mức mệt nhọc.

Loại bỏ từng cái một, tựa hồ không có nhân tố tâm lý có thể khiến cho mắc bệnh trầm cảm sau sinh, chẳng lẽ kích thích tố trong cơ thể không cân bằng kịch liệt, sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy sao sao?

Nhan Niệm Niệm cơm nước xong lại ôm di động tra xét một hồi, cũng không tra được cái tin tức hữu dụng gì.

......

Buổi chiều 5 giờ, Cố Lẫm đã trở lại.

"Sớm như vậy, không có bồi lão gia tử ăn cơm chiều sao?" Nhan Niệm Niệm còn nghĩ rằng anh sẽ bảy tám giờ mới tới đây đó.

Cố Lẫm lôi kéo tay cô, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm mặt cô, "Nhớ em."

(Tội Giang gia gia...)

Nhan Niệm Niệm sửng sốt, khuôn mặt nhỏ tức khắc có chút nóng lên, cô bị anh nhìn chằm chằm đến có chút thẹn thùng, nhấp môi cười, cúi đầu ngượng ngùng nhìn anh.

Mắt thấy trên khuôn mặt trắng nhỏ của tiểu nha đầu nổi lên một tia ửng đỏ, mảnh dài lông mi bất an mà chớp vài cái, khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm sung sướng mà cong lên.

Nhan Niệm Niệm nhìn đông nhìn tây mà nói sang chuyện khác, "Ngày mai, chúng ta ăn cơm chiều sớm một chút."

"Làm cái gì?" Cố Lẫm sửng sốt một chút.

"Đi nghe buổi biểu diễn nha." Nhan Niệm Niệm ngẩng mặt, "Buổi biểu diễn bắt đầu từ 7 giờ tối, chúng ta sớm một chút qua đó, tốt nhất 6 giờ liền đến."

Lúc này Cố Lẫm mới nhớ tới còn có cái chuyện buổi biểu diễn này, nếu không phải Nhan Niệm Niệm nhắc tới, anh hoàn toàn không nhớ rõ.

"Đừng đi." Mới trải qua việc tiểu nha đầu suýt nữa bị phi lễ cưỡng bách, Cố Lẫm không muốn để cô đi tới nơi hỗn loạn nhiều người, cho dù có anh bồi toàn bộ quá trình, nhưng rốt cuộc hoàn cảnh quá không thuận tiện, nhỡ đâu tiểu nha đầu muốn đi toilet, chung quy anh không thể đi theo vào đó.

Vừa nghĩ đến ở cái nơi hỗn loạn nhiều người này khiến cô rời khỏi tầm mắt của mình, trong lòng Cố Lẫm liền không thoải mái.

Nhan Niệm Niệm đen mặt, âm thanh cũng nhịn không được đề cao: "Làm sao có thể không đi chứ? Cũng đã nói xong từ trước rồi!"

Mắt thấy tiểu nha đầu sắp tức giận, Cố Lẫm vội vàng dỗ cô: "Loại địa phương kia quá nhiều người, không an toàn, nếu là em thích, chúng ta đem tất cả đĩa nhạc của cái người kia đều mua về, nhà họ Cố bên kia tầng bốn có phòng nhạc, anh bồi em nghe, được không?"

Nhan Niệm Niệm nhấp môi, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại phồng lên, đôi mắt tròn xoe như nai con mở cực lớn, tức giận mà trừng mắt Cố Lẫm, "Bản thân em cũng có đĩa nhạc của Hạ Duy, cái đó có thể giống nhau sao? Em muốn đi hiện trường nghe! Muốn gặp người thật!"

Trong đầu Cố Lẫm nhanh chóng mà dạo qua một vòng, "Em muốn gặp Hạ Duy, chúng ta đem anh ta mời về nhà làm khách không phải được rồi sao? Em không thích nhà họ Cố, vậy mới đến cái biệt thự nhỏ này đi, vậy thật tốt." Trước kia Hạ Duy còn nổi tiếng, gần nhất cũng không có cái sáng tác mới gì, giống loại minh tinh đã từng nổi tiếng, cho dù mỗi tháng anh mời một lần, Hạ Duy cũng đến.

Nhan Niệm Niệm dừng một chút, không thể không nói, đề nghị của Cố Lẫm còn rất mê người, nếu có thể cùng Hạ Duy trong lén lút gặp mặt...... Nhan Niệm Niệm tưởng tượng một chút, còn rất động tâm.

Nhưng mà rất nhanh cô liền phản ứng lại, lén mời đến gặp mặt cũng không thể thay thế nghe hiện trường buổi biểu diễn, hơn nữa, thật ra Hạ Duy có chút hướng nội, chưa chắc liền thích bị mời đến nhà riêng, cho dù ép buộc với dùng áp lực, trong lòng cũng là miễn cưỡng.

"Không được! Chúng ta đi nghe buổi biểu diễn trước, kết thúc Mạc Thừa Hi sẽ mang em đi hậu trường nhìn Hạ Duy, cậu ấy đáp ứng rồi."

Vừa nghe tên Mạc Thừa Hi, trong lòng Cố Lẫm càng không vui, nắm tay Nhan Niệm Niệm, "Không được đi!"

"Một hai phải đi!"

Cố Lẫm mắt đen nguy hiểm mà cong lên, "Anh nói, không được đi!"

Nhan Niệm Niệm nặng nề mà dẫm anh một chân, "Em nói, một hai phải đi!"

Hai người mặt đối mặt giằng co, Cố Lẫm so với cô cao hơn một đầu, cúi đầu nhìn chằm chằm cô

Nhan Niệm Niệm ngửa đầu, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại phồng lên, không muốn nhân nhượng chút nào.

Cố Lẫm nhéo nhéo ngón tay, nếu đối diện là một người đàn, anh đã sớm một quyền vung qua, nhưng tiểu nha đầu dù dữ, anh cũng không nỡ động vào cô một ngón tay, lần trước không cẩn thận đem cô quăng ra ngoài đụng vào đầu, anh vẫn luôn hối hận đến bây giờ.

Nhan Niệm Niệm thở phì phì, gia hỏa này lại phạm tật xấu, nói với anh chỉ có thể kiến nghị không thể can thiệp, anh vẫn là không nghe lời.

Hai người ai cũng không chịu chịu thua trước, Cố Lẫm cúi đầu còn tốt, Nhan Niệm Niệm vẫn luôn ngẩng mặt, không được một lát liền mệt mỏi.

Chân mày nhỏ tinh tế cau lại, cô nâng tay lên mò ra phía sau đầu tìm kiếm.

"Niệm Niệm!" Sắc mặt Cố Lẫm lập tức liền thay đổi, hai tay đem cô gắt gao mà ôm lấy, "Làm sao vậy? Có phải đau đầu hay không?"

Anh vô cùng ảo não, tiểu nha đầu còn bị thương kìa, anh làm gì dám tức giận với cô, cô muốn đi buổi biểu diễn liền bồi cô đi là được, quản cô muốn gặp Hạ Duy hay là Mạc Thừa Hi làm gì, dù sao anh vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh cô không phải là được rồi sao, vì sao muốn cho cô khổ sở?

Nhan Niệm Niệm: "......"

Thật ra cô không đau đầu, chính là cổ vẫn luôn ngẩng có chút mỏi, muốn xoa một chút mà thôi.

Nhưng mà, nếu anh lo lắng như vậy......

Nhan Niệm Niệm cau mày, cánh môi no đủ hồng nhuận gắt gao nhấp, ngón tay trắng nhỏ nắm tay áo anh, bộ dáng giống như rất khó chịu.

Trong lòng Cố Lẫm đau đớn một trận.

Anh cong lưng, đem Nhan Niệm Niệm chặn ngang bế lên, hai bước đưa đến trên giường, cẩn thận mà buông, "Niệm Niệm, em thế nào? Chúng ta đi bệnh viện đi?"

Hiển nhiên là anh thật sự bị dọa tới rồi, tất cả lạnh nhạt kiêu ngạo ngày trước đều không thấy, trong con ngươi đen tràn đầy nôn nóng, hận không thể lấy thân chịu thay.

Nhan Niệm Niệm có chút áy náy, cô không nên dùng cái này để hù dọa anh.

Cô câu lấy ngón tay anh, ở lòng bàn tay anh nhẹ nhàng cào một chút, đôi mắt cong lên nở nụ cười, "Ha ha, bị lừa."

Cố Lẫm sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, anh không có trách cô trêu đùa mình, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cô không có việc gì, trêu đùa anh như thế nào đều có thể.

"Thật xin lỗi." Con ngươi trong suốt thuần khiết của Nhan Niệm Niệm nghiêm túc mà nhìn anh, "Em vừa rồi ngửa đầu nhìn anh nên cổ có chút mỏi, nâng tay lên chính là muốn xoa cổ một chút thôi, không nghĩ tới anh lại hiểu lầm."

"Cố Lẫm, đầu em đã sớm tốt, anh sờ sờ, mụt nổi lên tất cả đều tiêu đi rồi."

Đầu nhỏ của cô hướng về trước mặt anh tới gần.

Từ khi cô bị thương, mỗi ngày Cố Lẫm đều sờ cái ót của cô, tự nhiên biết cái mụt nổi lên kia đã tiêu, nhưng anh vẫn là nhịn không được, tinh tế mà sờ soạng lần thứ hai xác nhận lại.

"Thật xin lỗi, em không nên dùng cái này nói giỡn." Nhan Niệm Niệm rất nghiêm túc mà xin lỗi.

Cố Lẫm chỉ cần cô tốt là được, mới sẽ không so đo cái này, anh duỗi hai tay ra đem cô ôm vào trong ngực, "Thật xin lỗi, anh không nên cường ngạnh mà yêu cầu em dựa theo tâm ý của anh mà làm việc."

Anh cũng rất nghiêm túc mà xin lỗi, "Anh biết Niệm Niệm không thích, em đã nói có thể đề xuất ý kiến nhưng là không thể thay em quyết định, anh làm không tốt, về sau chậm rãi sửa."

Nhan Niệm Niệm mảnh dài lông mi chớp chớp, hơi có chút kinh ngạc mà nhìn anh.

Cô không nghĩ Cố đại thiếu luôn luôn cao ngạo sẽ hướng chính mình xin lỗi, hơn nữa, anh còn không phải loại người nhận sai lung tung, thật sự là anh biết nơi mấu chốt.

"Cảm ơn anh, Cố Lẫm."

Nhan Niệm Niệm ôm lấy eo anh, "Chúng ta cùng đi buổi biểu diễn, em bảo đảm không chạy loạn, vẫn luôn đợi ở nơi anh nhìn thấy được."

......

Hai người đạt đến nhất trí, 5 giờ đồng hồ buổi chiều ngày hôm sau đã ăn cơm xong rồi, Cố Lẫm lái xe đi buổi biểu diễn.

Trên vai Nhan Niệm Niệm đeo một cái túi, Cố Lẫm thấy cô dọc theo đường đi đều không có ý tứ muốn dừng xe mua hoa, trong lòng thoáng thả lỏng.

Lần đầu tiên tiểu nha đầu nhận hoa không phải anh đưa, nếu là lần đầu tiên cô đưa hoa cũng không phải cho anh, vậy thật đúng là quá khiến người ta giận.

Bởi vì là buổi biểu diễn loại nhỏ, không phải loại sân thể dục mà mang một vòng khán đài, ngược lại có chút giống rạp chiếu phim, hiện trường bố trí cũng đặc biệt ấm áp thoải mái.

Mạc Thừa Hi đưa cho bọn họ vé vào cửa vị trí cực tốt, được sắp xếp ở hàng đầu.

Nhan Niệm Niệm rất là kích động, cô đưa cho Cố Lẫm một cái gậy huỳnh quang, đó là nhận ở cửa.

Cố Lẫm rất không tình nguyện mà nhận lấy, vừa rồi anh cố ý không nhận, không nghĩ tới tiểu nha đầu còn cầm nhiều rồi cho anh một cái.

"Cố Lẫm, anh thích Hạ Duy hát sao?" Nhan Niệm Niệm thấp giọng hỏi.

Cố Lẫm trái lương tâm mà nói: "Thích." Thật ra căn bản là anh chưa từng nghe qua, anh cũng không ngôi sao mình thích, cũng có thể nghe qua nhưng không biết là Hạ Duy hát.

Nhan Niệm Niệm mặt mày hớn hở, "Dễ nghe đi? Em từ lúc tám tuổi liền bắt đầu thích nghe."

Tay Cố Lẫm nhéo gậy huỳnh quang một chút, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi hơi mỏng đột nhiên sung sướng mà cong lên.

Anh cổ động nói: "Vậy đợi lát nữa em thấy Hạ Duy, có thể nói với anh ta như thế, khẳng định anh ta rất cao hứng vì được em thích thích mười năm."

Đầu nhỏ của Nhan Niệm Niệm xù xù nặng nề mà gật xuống hai cái, "Ừm, em còn chuẩn bị quà tặng, không biết anh ấy có thích hay không?"

Quà tặng?

Mặt Cố Lẫm đen lại, "Cái quà tặng gì?"

Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Bí mật."

Cố Lẫm thiếu chút nữa đem gậy huỳnh quang bóp gãy, mắt đen cong lên, nhìn chằm chằm cái túi trên vai Nhan Niệm Niệm trong chốc lát, hận không thể bản thân có một mắt thấu thị, nhìn xem trong túi của tiểu nha đầu rốt cuộc chuẩn bị cái gì.

Buổi biểu diễn bắt đầu trước, Mạc Thừa Hi tới đây, nhìn phương hướng cậu đi tới hình như là hậu trường, xem ra cậu đã sớm tới rồi, rốt cuộc Hạ Duy là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Viêm, vừa rồi khả năng cậu đi thị sát tình huống chuẩn bị.

Mạc Thừa Hi ngồi ở bên cạnh Nhan Niệm Niệm, quen thuộc mà chào hỏi: "Tới rồi? Ăn cơm chiều chưa? Muốn tớ mang hai người đi ăn một chút gì hay không?"

"Ăn qua rồi, cậu vẫn luôn bận như thế sao?" Nhan Niệm Niệm hỏi: "Có phải chưa ăn cơm hay không, vậy cậu đi ăn trước đi, buổi biểu diễn giống như phải kéo dài một tiếng rưỡi đó."

Mạc Thừa Hi lắc đầu, "Vừa rồi tớ có ăn một chút, còn chưa đói bụng." Buổi biểu diễn kết thúc mới 8 giờ rưỡi, ngược lại cậu có thể mượn cơ hội cùng đi ăn với bọn họ.

Cậu vẫy tay, hỏi một người nhân viên công tác muốn gậy huỳnh quang, niết ở giữa ngón tay thon dài dạo qua một vòng, "Nhan Niệm Niệm, vết thương trên đầu cậu tốt chưa?"

"Đã tốt hoàn toàn rồi."

Ba người nói chuyện phiếm vài câu, buổi biểu diễn liền bắt đầu.

Từ hiện thực mà nói, đây là lần đầu tiên Nhan Niệm Niệm nhìn thấy Hạ Duy thật sự. Nhưng mà thời điểm kiếp trước, cô đã gặp qua anh ta rất nhiều lần, đều ở Tinh Viêm, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải.

Chẳng qua Hạ Duy có chút hướng nội, hơn nữa lúc ấy anh ta hãm sâu vào tai tiếng hung bạo với bạn gái, cả người có chút suy sút, đặc biệt kín đáo. Nhan Niệm Niệm cùng anh ta chào hỏi, anh ta cũng chỉ là gật đầu mỉm cười, liền vội vàng rời đi.

Hai người căn bản là không có cơ hội nói chuyện, Nhan Niệm Niệm vẫn luôn rất đáng tiếc.

Lần này nhìn thấy Hạ Huy, bộ dáng của anh ta so với kiếp trước tốt hơn chút, xem ra sự nghiệp tuy rằng đi vào thung lũng, nhưng phương diện tình yêu còn chưa có xảy ra vấn đề.

Đối với tai tiếng Hạ Duy hung bạo với bạn gái, Nhan Niệm Niệm vẫn luôn không quá tin tưởng, từ trong tác phẩm của Hạ Duy không khó coi ra, anh ta là một người tình cảm tinh tế ấm áp dịu dàng.

Hạ Duy là ca sĩ dân dao, hiện trường không có tiếng rock and roll khiến người ta điếc tai cùng ánh đèn lóa mắt, anh ta ôm đàn ghi-ta, an tĩnh mà ngồi ở giữa sân khấu, ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái, chính là một chuỗi âm phù động lòng người.

Nhan Niệm Niệm nghe cũng rất nghiêm túc, toàn bộ hành trình đều không giao lưu với Cố Lẫm.

Cố Lẫm có chút buồn bực.

Nghiêng đầu nhìn cô rất nhiều lần, thấy đôi mắt của tiểu nha đầu sáng lấp lánh, nghe cũng vô cùng mê mẩn, chung quy vẫn là không có quấy rầy cô.

Một tiếng rưỡi cũng qua rất nhanh, âm phù cuối cùng rơi xuống, ngón tay của Hạ Duy ấn ở trên dây đàn, hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Vài giây sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Mạc Thừa Hi kinh ngạc mà nhướng mày, tình trạng mấy năm nay của Hạ Duy có chút không tốt, thời điểm anh ta mới xuất đạo tác phẩm rất nhiều, có thể tàn khốc mà nói anh ta đã hết nổi, ở Tinh Viêm cũng là kiểu người tồn tại không dẫn tới chú ý, không nghĩ tới con người của anh ta còn rất nhớ tới tình bạn cũ.

Nhan Niệm Niệm xoay đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Mạc Thừa Hi.

Mạc Thừa Hi biết ý tứ của cô, "Đi, tớ mang cậu đi hậu trường."

Có Mạc Thừa Hi dẫn đường, ba người thuận lợi mà đi tới hậu trường, dàn nhạc cùng hát đệm còn đang hưng phấn mà thảo luận, trong phòng bày hai bó hoa tươi.

Hạ Duy cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Hóa trang trên mặt anh ta còn chưa tháo, hốc mắt có vẻ thâm thúy, ngón tay thon dài giao nhau, an tĩnh mà ngồi ở một góc, có loại cảm giác cô độc tịch mịch, hoàn toàn không giống như người vừa mới từ trên sân khấu xuống.

Nhìn thấy Mạc Thừa Hi tới, dàn nhạc cùng hát đệm đều cung kính mà chào hỏi, "Tiểu Mạc tổng."

Khóe miệng Cố Lẫm giật giật, Nhan Niệm Niệm đối với cái xưng hô này ngược lại không xa lạ, kiếp trước cô ở Tinh Viêm, nghe được mọi người nhắc tới Mạc Thừa Hi, đều là gọi "Tiểu Mạc tổng".

Mạc Thừa Hi gật đầu, lập tức đi đến trước mặt Hạ Duy, "Hạ Huy, hát cũng không tồi, chúc mừng."

Hạ Duy vội vàng đứng lên, tựa hồ không dự đoán được tiểu Boss sẽ cố ý tới đây cùng chính mình chào hỏi, chân tay có chút luống cuống.

Mạc Thừa Hi chỉ chỉ Nhan Niệm Niệm, "Đây là fans của anh."

Hạ Duy nhìn thoáng qua, tiểu nha đầu thân hình nhỏ bé, đoán chừng còn chưa thành niên, "Em khỏe."

"Anh khỏe!" Nhan Niệm Niệm hưng phấn đến nói: "Em từ tám tuổi năm ấy liền nghe anh hát, có thể nói là em nghe anh hát mà lớn lên!"

Hạ Duy cùng Mạc Thừa Hi đồng thời cứng đờ, trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, ha hả.

Nhan Niệm Niệm còn chưa ý thức được loại cách nói của mình thật ra đang ám chỉ sự thật "Hạ Duy đã già rồi."" Chủ yếu căn bản là cô không cảm thấy Hạ Duy già, Hạ Duy so với cô chỉ lớn hơn mười tuổi, hiện tại cũng chỉ mới 27, đang độ tuổi xuân.

Cho nên, cô cũng không cảm thấy cách nói của mình có nghĩa khác, chỉ là biểu đạt yêu thích của mình với Hạ Duy.

Đầu nhỏ của cô gật gật, "Thật sự, năm tám tuổi ấy en sinh một trận bệnh nặng, sau đó trạng thái tinh thần vẫn luôn không tốt lắm, em là nghe anh hát xong mới chậm rãi thoát khỏi"

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc mà nói: "Tiếng anh hát có loại lực lượng ấm áp chữa khỏi, Hạ Duy, cảm ơn anh."

Hạ Duy có chút động dung, đây thật sự là fans hắn, cô nghe hiểu tiếng hắn hát.

"Cảm ơn em yêu thích, vị này......" Hạ Duy không biết nên xưng hô với cô như thế nào.

Nhan Niệm Niệm cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng non, "Em tên Nhan Niệm Niệm, là bạn học cùng lớp với Mạc Thừa Hi, anh gọi tên của em là được rồi." Đối với người hướng nội mà nói, tốt nhất trực tiếp nói cho hắn xưng hô như thế nào, miễn cho hắn rối rắm.

Quả nhiên, Hạ Duy hiển nhiên thả lỏng, "Nhan Niệm Niệm, tên rất êm tai."

Nhan Niệm Niệm cười nói: "Là cha em đặt cho em. Cái kia, em có quà tặng cho anh."

Cô lấy ra từ trong cái túi trên vai hai trang giấy hơi mỏng, đưa cho Hạ Duy, "Đây là một bài hát em viết, lúc trước thời điểm em viết, đầu óc luôn xuất hiện âm thanh của anh, quả nhiên, viết xong phát hiện rất thích hợp với anh."

Tiểu fans viết cho chính mình một bài hát?

Hạ Duy rất cảm động, trong lòng đối với bài hát này ngược lại cũng không phải rất chờ mong, tiếp nhận tới tay tùy ý quét hai mắt.

Người học âm nhạc chính là như vậy, nhìn bản nhạc trong đầu liền sẽ tự động chuyển hóa âm phù, Hạ Duy chỉ nhìn khúc nhạc dạo, đã bị hấp dẫn ngay lập tức.

Bộ dáng kích động của anh ta khiến cho Mạc Thừa Hi chú ý, thò lại gần cùng Hạ Duy cùng nhau xem, kinh ngạc mà nhìn Nhan Niệm Niệm, "Đây là cậu viết?"

Cậu biết Nhan Niệm Niệm đàn hát đặc biệt dễ nghe, nhưng không nghĩ tới bản thân cô còn có thể phổ nhạc.

Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Là hai năm trước viết, nhưng khi đó tớ ở Tân Thành, không cơ hội giao cho Hạ Duy." Kiếp trước thật ra cô cũng gặp được Hạ Duy, đáng tiếc lúc ấy trạng thái anh ta không tốt, đều cố tình bảo trì khoảng cách với mọi người, đặc biệt là con gái tuổi trẻ, gặp được cũng chỉ là gật đầu chào hỏi một cái, cũng không dừng lại.

Cho nên, bài hát thuộc về Hạ Duy này, vẫn luôn chưa có thể đưa ra.

Hạ Duy cả người đều không giống nhau, ngón tay nhẹ nhàng điểm nhịp, trong miệng hừ vài câu, ngẩng đầu, kích động mà nhìn Nhan Niệm Niệm, "Anh có thể...... Hát một chút không?"

"Đương nhiên có thể." Nhan Niệm Niệm cười nói: "Đây vốn dĩ chính là tặng cho anh, hy vọng anh không cần ghét bỏ. Cái kia, em đối khúc quen thuộc, em có thể đệm nhạc cho anh."

Mạc Thừa Hi vẫy tay một cái, người của dàn nhạc vội vàng đưa lên một cây đàn ghi-ta.

Nhan Niệm Niệm cùng Hạ Duy từng người ôm một cây đàn ghi-ta ngồi xuống, nhìn nhau cười.

Cố Lẫm hừ một tiếng.

- -----

Diệp có chút chuyện, đó là cái PC của Diệp nó bị ra đảo, cũng không biết bao giờ mới về lại đất liền, mà Diệp cũng không thích và cũng không muốn edit trên điện thoại, vừa lâu lại không sử dụng được QT.

Cho nên Diệp đang dự tính sẽ drop truyện, cũng chẳng biết là drop dài hạn hay vĩnh viễn nữa, có thể là drop luôn hoặc cũng có thể drop cho tới khi cái PC của Diệp nó về lại đất liền.

Diệp cũng chưa quyết định được nữa, lười thì drop, nếu chăm lại lặn lội đi edit bằng điện thoại ^^^

Lảm nhảm v thôi á, khỏi nếu Diệp drop mọi người lại bất ngờ ^^

P/s: Chương sau là dấu mốc đi đc 1/2 truyện, chương đó cũng có khá nhiều biến, mà không biết có thể edit rồi đăng được không nữa ????????
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại