Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 34

Edit: Lệ Diệp

Nhan Niệm Niệm tiến vào phòng học, mọi người bắt đầu túm vào quan tâm.

“Niệm Niệm cậu không sao chứ? Ngày hôm qua bệnh đến nghiêm trọng vậy sao?"

“Có tốt không đấy? Nếu là không thoải mái liền xin nghỉ một ngày nữa đi, dù sao cậu học tập tốt như vậy, học thiếu bài một ngày cũng không có gì."

“Đúng rồi, đến lúc đó chúng tớ cho cậu mượn vở"

Nhan Niệm Niệm cười đến đôi mắt cong thành trăng non, “Đều tốt, yên tâm đi."

Mạc Thừa Hi vào phòng học, nhìn thấy Nhan Niệm Niệm bị nữ sinh vây quanh, cười gật đầu.

Nhan Niệm Niệm áy náy mà dời đi ánh mắt.

Ngày hôm qua Mạc Thừa Hi đưa một bó hoa tươi lớn cô rất thích, chờ bọn họ đi rồi để cho dì Tiết tìm một cái bình hoa lớn cắm vào, kết quả tên Cố Lẫm kia rất là bất mãn, còn nói chính mình cũng thích này hoa, còn đoạt đi rồi, đặt tới trên tủ đầu giường của anh.

Nhan Niệm Niệm mới không tin Cố Lẫm sẽ thích hoa tươi, đặc biệt là Mạc Thừa Hi đưa.

Quả nhiên, chờ cô luyện đàn xong đẩy phòng ngủ của Cố Lẫm ra nhìn thoáng qua, hoa tươi kia đã rơi rớt tan tác mà không thành bộ dáng, hiển nhiên là từng bị người ta bạo lực tàn phá.

Nhan Niệm Niệm rất là không biết nói gì, tặng Cố Lẫm vài cái xem thường.

Lúc này gặp lại người đưa hoa, Nhan Niệm Niệm tức khắc có chút chột dạ.

……

Buổi sáng tan học, Nhan Niệm Niệm còn đang chậm rì rì thu thập đồ vật, Mạnh Hiểu Viên chạm chạm cánh tay cô, “Lão đại tới tìm cậu."

Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Cố Lẫm liền đứng ở nơi cửa sau, anh không nói gì, chỉ là lẳng lặng mà chờ cô.

“Cố Lẫm, sao anh lại tới đây?" Nhan Niệm Niệm vội vàng thu thập xong chạy đến cửa sau, ngày thường bọn họ đều là ở ngoài cổng trường rồi đi cùng nhau, giữa trưa cùng buổi chiều đều như thế.

Cố Lẫm: “Cùng nhau đi."

Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm hai người ra khỏi khu dạy học, hướng cổng trường đi đến.

Chuyện ngày hôm qua tuy rằng không truyền ra, nhưng rốt cuộc động tĩnh quá lớn, có không ít người đều biết Cố Lẫm đem Đỗ Cai đánh cho đến mức vào bệnh viện.

Lúc này hai người đi cùng một chỗ, luôn có bạn học trộm đánh giá.

Nhan Niệm Niệm đi tới, đột nhiên hiểu được: Cố Lẫm…… Đây là đang lo lắng cho cô.

Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, anh không yên tâm để cô một mình đi một đoạn đường này.

Thật ra, đúng là thời điểm tan học, từ khu dạy học đến cổng trường có vô số học sinh, chỉ cần bản thân cô không chủ động đi cái địa phương bí mật hẻo lánh gì, thì sẽ không có khả năng có cái nguy hiểm gì.

Gia hỏa này!

Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, anh lo lắng chỉ có dư thừa, chính là, cô lại cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.

Thật ra cô đã sớm phát hiện, Cố Lẫm cũng không thích bị người khác vây xem, nhưng anh vì lo lắng dư thừa này, vẫn là lựa chọn cùng cô cùng nhau ra cổng trường, biết rõ như vậy sẽ đưa tới càng nhiều ánh mắt.

Lên xe, Nhan Niệm Niệm một bên cài đai an toàn, một bên nói: “Cố Lẫm, anh không cần cẩn thận như vậy, em sẽ không bị người ta lừa đến nơi bí mật nguy hiểm đi. Lại nói, thực sự có chuyện gì, em cũng sẽ giống như ngày hôm qua, gọi điện thoại cho anh trước, để anh bồi em."

Cố Lẫm thấp thấp mà “Ừm" một tiếng, cách làm của tiểu nha đầu ngày hôm qua quả thật rất cẩn thận, huống chi trên người cô còn cất giữ cái còi báo nguy có thể vang vọng vườn trường.

Chỉ là, anh không thể an tâm mà ở ngoài cổng trường chờ cô, tổng muốn đem cô đặt ở dưới mí mắt mới tốt.

Nhan Niệm Niệm không biết anh có nghe vào hay không, dù sao cũng không phải cái chuyện quan trọng gì, cứ kệ anh đi là được.

Cố Lẫm không có trực tiếp trở lại biệt thự nhỏ, mà là từ phố bên cạnh vòng một chút.

“Muốn đi làm cái gì?" Nhan Niệm Niệm phát hiện tuyến đường không đúng.

Cố Lẫm dừng xe, “Mua đồ vật, em cũng đi."

Nhan Niệm Niệm còn tưởng rằng là anh muốn mua cái gì cho bản thân dùng, kết quả ngẩng đầu vừa thấy, một tiệm hoa tươi rất lớn.

Nhan Niệm Niệm: “……"

Cố Lẫm giữ chặt cánh tay cô, “Vào xem." Tiểu nha đầu không cho anh nắm tay ở chỗ khác ngoài biệt thự nhỏ, trong lòng Cố Lẫm rất là bất mãn, nhưng mà vẫn là theo cô.

Nhan Niệm Niệm bị anh kéo đi vào, tức khắc bị vô số hoa tươi hấp dẫn.

Cố Lẫm cẩn thận mà quan sát đến ánh mắt cô dừng lại ở đóa hoa, từng cái ghi tạc trong lòng.

Nhan Niệm Niệm cũng biết gia hỏa này là một người lòng dạ hẹp hòi, ngày hôm qua Mạc Thừa Hi tặng hoa, hôm nay bất kể như thế nào cũng đến bù trở về.

Cho nên, cô cũng không khách khí, chọn một bó hoa lớn.

“Cố Lẫm, hôm nay đã tới cửa hàng bán hoa, mua liền mua, về sau đừng đi đường vòng, thời gian giữa trưa ngắn." Nhan Niệm Niệm lo lắng gia hỏa này sẽ đưa hoa mỗi ngày.

Cố Lẫm gật đầu, “Ừm, chỉ hôm nay tới đây." Dù sao hoa tiểu nha đầu thích anh đều nhớ kỹ, chờ về đến nhà anh liệt ra một danh sách, để cửa hàng bán hoa mỗi ngày dựa theo danh sách mà đưa hoa, dì Tiết đặt tới phòng ngủ cho tiểu nha đầu, như vậy cô mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hoa khác nhau.

……

Cái mụt nổi trên đầu của Nhan Niệm Niệm dần dần mà mất đi, Đỗ Cai không còn xuất hiện qua, Cố Dao cũng đi trường học ở nông thôn.

Nhưng mà, Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân không để cô ta cách quá xa, mà là sắp xếp ở ngoại ô Yến Thành, cùng nơi lão gia tử ở là hai cái phương hướng ngược lại.

Trường học rốt cuộc có chút xa, nhưng Cố Dao tình nguyện mỗi ngày tiêu phí hai ba tiếng đồng hồ ở trên đường, cũng không muốn ở lại nông thôn.

Tài xế mỗi ngày đón đưa cô ta đi học phải cùng Cố Tiêu tách ra, Cố Đồng Bằng đành phải đem tài xế của mình cho Cố Dao, mặt khác lại mua cho cô ta một chiếc xe.

Đối với chuyện này, lão gia tử chưa nói cái gì.

Chuyện này ảnh hưởng lớn nhất ngược lại là Cố Lẫm.

Anh luôn lo lắng Nhan Niệm Niệm sẽ chịu tổn thương ngoài ý muốn, cố ý dặn dò Mạnh Hiểu Viên phải vẫn luôn bồi Nhan Niệm Niệm, ví dụ như thời điểm đi vào buồng WC.

Còn anh càng là, chỉ cần có điều kiện, liền một tấc cũng không rời. Tan học cũng không cho Nhan Niệm Niệm tự mình đi ra cổng trường, mà là tới cửa sau ban hai chờ cô trước.

Anh cũng không nói lời nào, chỉ an tĩnh mà dựa vào ven tường cửa sau, khiến cho một đám nam sinh ban hai đều im như ve sầu mùa đông, tan học cũng không dám hô to gọi nhỏ mà lao ra phòng học giống như trước vậy.

Nhan Niệm Niệm nói anh vài lần, Cố Lẫm đều coi như không nghe thấy, cũng chỉ phải kệ anh đi

Thứ hai nghi thức kéo cờ quốc kỳ, Cố Lẫm lại được điểm danh.

Nghe thầy giáo trên sân khấu nói Cố Lẫm lớp 12 ban năm lại lần nữa “Dám làm việc nghĩa", các bạn học đều chấn kinh rồi.

“Lão đại cải tà quy chính a!"

“Cái gì sửa tà? Lão đại vốn dĩ cũng không kỳ lạ đi, người ta trước kia đánh cũng là loại người cặn bã."

“Đúng vậy, chẳng qua là trước đây không có được khen ngợi thôi."

Kim Nhai dỗi Miêu Thú một giò, “Cây non, tớ phát hiện từ lúc em gái Nhan tới, lão đại đây là càng ngày càng phong cảnh."

Miêu Thú lặng lẽ xem xét Cố Lẫm, phát hiện môi mỏng lão đại nhấp, mắt đen không vui mà cong lên, hiển nhiên cũng không thích lần được khen ngợi này.

Cố Lẫm không chú ý nghe các bạn học nghị luận, anh chỉ nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm ban hai phía trước.

Tiểu nha đầu cuốn một cái đuôi ngựa xõa tung, cái ót lông xù xù, nghe được tên của anh, đầu nhỏ nhẹ nhàng lung lay hai cái, có vẻ rất là đắc ý.

Khen ngợi hay là phê bình, anh cũng không sao cả, tiểu nha đầu không thích anh cõng xử phạt, về sau thời điểm đánh nhau chú ý chút là được.

Cho dù được khen ngợi, bị người ta thảo luận cũng không có gì, nhưng lần này được khen ngợi là dùng việc tiểu nha đầu bị khi dễ đổi lấy, còn có vết thương trên đầu cô.

Ngón tay Cố Lẫm nhẹ nhàng nhéo hai cái, anh cảm thấy lần đó xuống tay vẫn là quá nhẹ, Đỗ Cai cũng chỉ là bị gãy mũi mà thôi. Đáng giận tên cặn bã kia vậy mà còn chưa từng xuất hiện nữa, đừng nói trường học, dường như là biến mất khỏi Yến Thành.

Thật ra hiệu trưởng không muốn khen ngợi Cố Lẫm, ông ta là hận không thể đem chuyện này áp xuống không ai nêu ra mới tốt.

Nhưng Giang lão gia tử vậy mà vì chuyện này tới trường học, rất là khiến hiệu trưởng cả kinh không thôi, xong việc cố ý làm một phen bài học, hỏi thăm người nhà của Giang lão gia tử một chút, lúc này mới phát hiện, thì ra Cố Lẫm là cháu ngoại của lão gia tử.

Nghĩ đến hai năm trước trường học cho vài cái xử phạt Cố Lẫm, hiệu trưởng chột dạ một trận.

Trên thực tế tuy rằng Cố Lẫm yêu đánh nhau, nhưng anh đánh đều là học sinh rất kém cỏi cần phê bình, ví dụ như trùm trường bị anh đánh đến chuyển trường kia, thì đặc biệt thích muốn tiền tiêu vặt của học sinh ngoan gì đó.

Tuy rằng lần này Giang lão gia tử là vì Nhan Niệm Niệm mới tới, nhưng rốt cuộc Cố Lẫm mới là cháu ngoại ông, hiệu trưởng hận không thể phát cho Cố Lẫm một tờ chi phí đền bù sơ sẩy quá khứ, nhưng mà đoán chừng người ta cũng chướng mắt tiền, đành phải thôi, chỉ ở trên nghi thức kéo cờ công khai khen ngợi, đây cũng coi như là cho thấy lập trường của mình một chút.

Nghi thức kéo cờ kết thúc, mọi người ồ ạt đi về phía khu dạy học.

Nhan Niệm Niệm cùng Mạnh Hiểu Viên kéo tay, Cố Lẫm không xa không gần mà đi theo phía sau các cô.

Điền Vũ chạy chậm tới bên cạnh Nhan Niệm Niệm, âm thanh thanh thúy vang dội, “Nhan Niệm Niệm, ngày đó buổi chiều cậu không ở trường học, là xảy ra chuyện gì sao? Cùng Đỗ Cai có quan hệ sao?"

Sự việc ngày đó ầm ĩ thật sự lớn, còi cảnh báo vang vọng vườn trường, lúc sau Đỗ Cai lại đầy mặt là máu mà được đưa đến bệnh viện, tuy rằng trường học không có nói là chuyện gì, nhưng rất nhiều người đều mơ hồ đoán được Cố Lẫm dám làm việc nghĩa cùng Đỗ Cai có quan hệ.

Mà Điền Vũ bởi vì cùng Nhan Niệm Niệm ở một cái ban, càng là biết ngày đó sau giữa trưa, Nhan Niệm Niệm liền không ở trường học.

Cô ta phỏng đoán Cố Lẫm cùng Đỗ Cai nổi lên xung đột, rất có thể cùng Nhan Niệm Niệm có quan hệ.

Cái phỏng đoán này khiến trong lòng cô ta một trận lên men, đều có thể ép thành nước chanh.

Ở lúc trước khi Nhan Niệm Niệm chưa chuyển trường tới đây, Cố Lẫm từ trước đến nay đều hận không có quan hệ với nữ sinh, anh đánh nhau nhiều như vậy, không có một lần là vì nữ sinh nào đó.

Hiện tại, Cố Lẫm lại vì Nhan Niệm Niệm ra tay.

Cô ta thậm chí ảo tưởng một chút, đem Nhan Niệm Niệm thay đổi thành chính mình.

Đỗ Cai làm khó cô ta, đang lúc cô ta nhu nhược bất lực là lúc, Cố Lẫm từ trên trời giáng xuống, anh nhìn thấy cô ta bị người khác khi dễ, trong cơn giận dữ, thô bạo hung ác mà đánh Đỗ Cai một trận, sau đó lại ôn nhu mà đem cô ta ôm vào trong ngực, kiên nhẫn mà an ủi cô ta đang khóc thút thít.

(... Chó điên có bệnh, cần trị!!!!)

Đáng tiếc, ảo tưởng này chỉ là bọt biển màu hồng phấn chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái, liền sẽ rách nát.

Nhìn thấy Cố Lẫm đi theo phía sau Nhan Niệm Niệm, cái loại bộ dáng yên lặng bảo vệ này, trái tim Điền Vũ cũng sắp trào ra nước chua..

Dựa vào cái gì, Cố Lẫm vì bảo vệ Nhan Niệm Niệm mà cùng Đỗ Cai đánh nhau, cô lại núp ở phía sau một chút chuyện đều không có?

Ai biết là Đỗ Cai “Bắt nạt" cô như thế nào?

Điền Vũ cố ý giương giọng khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy, “Nhan Niệm Niệm, ngày đó Đỗ Cai bắt nạt cậu sao?"

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên lạnh lẽo, bàn tay to nắm lên, anh đi lên phía trước hai bước, cơ hồ dán tới sau lưng Nhan Niệm Niệm rồi, chuẩn bị nếu là Điền Vũ nói cái gì nữa, liền trực tiếp khiến cô ta câm miệng.

Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ, mảnh dài lông mi chớp chớp, mờ mịt hỏi: “Đỗ Cai? Cùng tôi có cái quan hệ gì? Ngày đó thân thể tôi không thoải mái muốn nghỉ bệnh, thầy giáo đều biết a."

“Phải không?" Vẻ mặt Điền Vũ ngoài ý muốn, “Làm sao lại khéo léo như vậy, vừa vặn ngày đó Đỗ Cai bị thương, tớ còn tưởng rằng cùng cậu có quan hệ đó?"

“Theo lời cậu nói như vậy, ngày đó phàm là người không ở trường học, đều cùng Đỗ Cai bị thương có quan hệ? Tôi không biết người khác, dù sao là tôi bị bệnh, nếu là cậu không tin, có thể đi hỏi thầy Trương chủ nhiệm lớp a." Nhan Niệm Niệm cười cười, “Không cần coi mình là trung tâm thế giới, cậu muốn nghĩ cái gì thế giới liền phải dựa theo suy nghĩ của cậu mà vận hành."

Sắc mặt Điền Vũ cứng đờ, cô ta muốn cho Nhan Niệm Niệm khó xử, không nghĩ tới lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy bị Nhan Niệm Niệm răn dạy, mấu chốt Nhan Niệm Niệm không có sợ hãi, đoán chừng đã cùng chủ nhiệm lớp nói qua.

Mạnh Hiểu Viên hừ một tiếng, “Cậu người này là như thế nào đây? Bạn học bị bệnh không quan tâm thì thôi, ngược lại nói bậy không chỉ một chút. Ngày đó Niệm Niệm sinh bệnh, tôi còn đi thăm đó."

Cố Lẫm quét mắt liếc nhìn Điền Vũ một cái, con người đen lạnh lẽo khiến cô ta có loại cảm giác không rét mà run.

Mạc Thừa Hi không biết từ nơi nào xông ra, “Ngày đó thầy Trương còn kêu tôi cái người làm lớp trưởng này đi thăm bạn học Nhan sinh bệnh đây."

Bạn học xung quanh cũng khinh thường mà nhìn Điền Vũ, người này sao lại thế này, bạn học bị bệnh không đồng tình không nói, ngược lại muốn đem sự việc Đỗ Cai cùng Cố Lẫm đánh nhau hướng vào mặt người ta mà xả..

“Người ta là người đứng thứ nhất lớp a, làm sao sẽ cùng đánh nhau có quan hệ?"

“Có một số người chính là ghen ghét người ta đi."

“Đúng vậy, trước kia còn nói người ta học bổ túc cho bạn học là không biết tự lượng sức mình đó."

Điền Vũ vừa xấu hổ lại phẫn nộ.

Trước kia nhân duyên của cô ta rất tốt, hiện tại Nhan Niệm Niệm tới, chẳng qua chỉ là người thi được đứng đầu lớp, liền có nhiều người vì cô mà nói chuyện như vậy, ai biết người đứng đầu lớp như cô là thi như thế nào, không chắc chính là Tân Thành bên kia vừa vặn từng ra bộ bài thi này để Nhan Niệm Niệm nhặt cái tiện nghi đây.

Cô ta chẳng qua chỉ là là hỏi Nhan Niệm Niệm không tới trường học có phải cùng Đỗ Cai có quan hệ hay không, liền chọc vào nhiều người tức giận, nhiều người tới vây công cô ta như vậy.

Sắc mặt Điền Vũ tái nhợt, nước mắt treo ở khóe mắt lung lay sắp đổ, cô ta khổ sở mà nhìn về phía Cố Lẫm, giờ phút này, cô ta hy vọng cơ nào anh sẽ giống như một người anh hùng, đem người cười nhạo cô ta đều đành đến chạy đi.

Ánh mắt anh hùng lạnh băng, như là lưỡi đao làm từ hàn băng, đi theo phía sau Nhan Niệm Niệm lên tầng, thẳng đến khi đem Nhan Niệm Niệm đưa vào phòng học tầng ba, mới trở lại tầng một.

Điền Vũ ghé vào trên bàn, nước mắt thực mau liền tẩm ướt ống tay áo.

Rõ ràng Cố Lẫm là người cao ngạo như vậy, sao có thể bị Nhan Niệm Niệm câu dẫn chứ.

Đúng rồi, nhất định là bởi vì cái sẹo tình nhân kia!

……

Giữa trưa tan học, Cố Lẫm cũng là tới tầng trước, cùng Nhan Niệm Niệm cùng nhau ra cổng trường, lái xe trở lại biệt thự nhỏ ăn cơm trưa.

Không nghĩ tới lão gia tử cũng tới, ngồi ở trên sô pha cười tủm tỉm mà vẫy tay, “Đều đã trở lại?"

Cố Lẫm: “Ông ngoại sao ông lại tới đây?"

Lão gia tử: “Niệm Niệm không phải bị thương đầu sao, ta tới đây nhìn xem, tốt hơn chút nào chưa?"

“Đã tốt hơn nhiều, làm phiền giang gia gia nhớ mong." Nhan Niệm Niệm lặng lẽ trừng mắt liếc nhìn Cố Lẫm một cái, đều do gia hỏa này, vốn dĩ mỗi ngày thứ bảy anh đều phải đi thăm lão gia tử, tuần này lại một hai phải bồi cô dưỡng thương, lão gia tử khẳng định là nhớ Cố Lẫm, lúc này mới tới đây.

Cố Lẫm thấy tiểu nha đầu xem thường, trong con ngươi đen hiện lên một tia ý cười, tiến lên kéo cánh tay lão gia tử, “Ông ngoại, chúng ta lên lầu nhìn xem."

Lão gia tử vui vẻ đứng dậy, thời điểm lần trước tới Nhan Niệm Niệm còn bị thương, ông liền cũng không lên lầu, lần này vừa vặn nhìn xem nơi cháu ngoại ở thế nào.

Thư phòng, hai bên bàn học mặt đối mặt để hai cái ghế dựa, lão gia tử thật cao hứng, vỗ vỗ bả vai Cố Lẫm.

Trước kia cháu ngoại không yêu học tập, từ khi tiểu nha đầu tới, lúc này mới lại nhắc tới sức mạnh muốn thi đại học. Vừa rồi thời điểm ông đi vào hai đứa nhỏ còn chưa trở về, nghe dì Tiết nói không ít chuyện về bọn họ. Không riêng hai người bọn họ, còn mang theo mấy người bạn đồng, mỗi ngày đều phải nghiêm túc học đến buổi tối 8 giờ.

Nhìn thấy chiếc đàn dương cầm tam giác lớn màu đen trong phòng, lão gia tử nheo đôi mắt lại, “Niệm Niệm biết đánh đàn sao?"

Cái đàn dương cầm này đương nhiên ông nhận được, là cháu ngoại khi còn nhỏ dùng. Nhưng mà từ bị thương mặt, Cố Lẫm dần dần liền không yêu đánh đàn, đã sớm hoang phế hồi lâu. Hiện tại dọn đến nơi đây, hẳn là cho tiểu nha đầu dùng.

“Biết một ít." Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.

Bàn tay to của Cố Lẫm dừng ở trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ một phen, “Quá khiêm tốn. Ông ngoại, Niệm Niệm đánh đàn rất lợi hại."

Lão gia tử nổi hứng thú, “Nha, đàn một đoạn nghe một chút?"

Nhan Niệm Niệm cũng không chối từ, ngồi ở trên ghế đàn, đánh một khúc 《 ánh trăng 》.

Thời điểm cô chơi đàn rất nghiêm túc, eo thon thẳng thắn, hơi hơi cúi đầu, mảnh dài lông mi ở trên gương mặt trắng nõn rũ xuống một mảnh nhỏ bóng ma.

Tay cô nhỏ nhắn thon dài, nhẹ nhàng lại hữu lực, như là ở trên phím đàn đen trắng mà khiêu vũ.

Lão gia tử nhìn nhìn, thất thần.

Đã từng cũng có một tiểu cô nương như vậy, thường xuyên ở trước ông mặt đánh đàn, còn muốn bắt ông hỏi đàn như thế có được không. Không thể chỉ nói tốt, còn phải nói ra là tốt ở chỗ nào.

Đó là ái nữ của ông.

Là đứa con gái ông coi như trân bảo.

Đáng tiếc, sớm đã rời đi cùng cháu ngoại ông.

Khóe mắt lão gia tử có chút ướt.

Nhan Niệm Niệm thấp thỏm mà nhìn Cố Lẫm, cô cố ý chọn một bài đàn dương cầm rất thường thấy, chẳng lẽ vừa vặn gợi lên chuyện thương tâm của lão gia tử?

Cố Lẫm an ủi mà hướng cô cười, “Ông ngoại, Niệm Niệm đàn như thế có được không?"

Lão gia tử nháy mắt hoàn hồn, “Tốt, Niệm Niệm khi còn nhỏ nhất định dùng không ít thời gian để luyện đàn đi?"

“Ừm, cháu rất thích, cũng không cảm thấy vất vả." Nhan Niệm Niệm gật gật đầu.

Ba người lại xuống lầu cùng nhau ăn cơm trưa, bởi vì Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm buổi chiều còn phải đi trường học, lão gia tử ăn xong cơm trưa liền rời đi.

Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm cùng nhau lên lầu, nhớ tới lão gia tử khác thường, muốn nói lại thôi, “Cố Lẫm, lão gia tử ông ấy……"

Cố Lẫm ngược lại không có kiêng kị gì, “Ông ngoại là nhớ tới mẹ anh."

Vừa nói như vậy, Nhan Niệm Niệm lập tức liền hiểu rõ.

Cô ít nhiều cũng từng nghe qua một ít, ái nữ Giang Chỉ của lão gia tử năm đó chính là nổi danh tài nữ, một tay dương cầm đàn đến đặc biệt tốt, khả năng bộ dáng vừa rồi cô đánh đàn khiến lão gia tử nhớ tới Giang Chỉ.

Cố Lẫm nắm tay cô, đem cô đưa vào phòng ngủ, không vội vã rời đi, mà là ở trên sô pha nhỏ ngồi xuống.

“Nếu là mẹ anh còn ở đây, hai người còn có thể bốn tay liên đàn." Cố Lẫm không có kiêng kị gì, có đôi khi anh sẽ tưởng tượng thấy mẹ anh nếu là còn sống thì sẽ là cái dạng tình hình gì, nhưng rốt cuộc sự việc trôi qua nhiều năm như vậy, mà anh với mẹ anh cũng không có bất kỳ cái ấn tượng gì, cũng không có thương tâm như lão gia tử vậy.

“Giang a di bà ấy ——" Nhan Niệm Niệm nhấp môi, không biết có nên hỏi hay không.

Cố Lẫm nắm tay cô, một đầu ngón tay từng cái vân vê, chuyện này mọi người đều giữ kín như bưng, ngược lại anh không có gì khó nói, đặc biệt là tiểu nha đầu, anh vừa mới hỏi nguyên nhân Nhan Thanh Lâm chết, hiện tại đối cô nói tới tình huống của mẹ đẻ, cảm giác cũng thuận lý thành chương.

“Cha mẹ anh là ở hai tháng cuối cùng của đại học lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn, nửa năm sau có anh."

Nhan Niệm Niệm thấy anh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Như thế cùng tình huống của cha mẹ em rất giống nhau đó, nghe nói, Liễu Như Chân cùng cha em cũng là ở hai tháng cuối cùng của đại học lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn."

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, “Bọn họ thật là kỳ lạ, nghe nói những người khác đều là tốt nghiệp đại học vội vàng chia tay, bọn họ lại đi ngược, tốt nghiệp đại học vội vàng yêu đương cuồng nhiệt cùng kết hôn."

Anh đột nhiên xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm.

Nhan Niệm Niệm bị anh nhìn đến trong lòng sợ hãi, ở lòng bàn anh tay nhẹ nhàng cào một chút, “Làm sao vậy?"

“Niệm Niệm, nếu là thời điểm em tốt nghiệp đại học, cũng không thể cùng anh chia tay." Cố Lẫm mắt đen nặng nề, nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm.

Nhan Niệm Niệm “Xì ——" cười ra tiếng, “Noi theo cái truyền thống này của cha mẹ chúng ta, em cảm thấy……"

Câu nói kế tiếp cô ngượng ngùng nói, nhấp môi cười, khuôn mặt nhỏ nổi lên ửng đỏ.

Cố Lẫm sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu rõ tứ của cô.

Cha mẹ cô, cha mẹ anh, tất cả đều là tốt nghiệp đại học một cái liền kết hôn, tiểu nha đầu nói “Truyền thống", vậy chẳng phải là ám chỉ anh cùng tiểu nha đầu cũng là tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn?

“Niệm Niệm!" Đầu quả tim của Cố Lẫm run lên, mở hai tay ra ôm lấy cô.

Cái ôm này khác biệt với lúc trước, anh ôm thật sự chặt, Nhan Niệm Niệm cơ hồ sắp hết dưỡng khí đến nơi.

Nhan Niệm Niệm xấu hổ đến không chịu được, đầu nhỏ rúc ở trước ngực anh không chịu nâng lên, âm thanh buồn bực hỏi: “Sau này thì sao?"

Cố Lẫm thoáng buông ra một chút, lại vẫn như cũ đem bả vai cô ôm lấy, “Sau khi mẹ anh sinh hạ anh, không biết vì sao, bị bệnh trầm cảm sau sinh."

Nhan Niệm Niệm sửng sốt, bệnh trầm cảm sau sinh quả thật rất thường thấy, nhưng điều kiện của Giang Chỉ như vậy, tựa hồ có chút không hợp lý.

“Ngày thường mẹ anh rất ôn nhu, cho dù bị bệnh cũng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng mà nghe dì Tiết dì, mấy ngày cuối cùng quả thật mẹ anh rất lo âu, thường hay thất thần."

“Ở thời điểm hai tháng anh lớn lên, mẹ anh ở đêm khuya từ phòng ngủ tầng bốn nhảy xuống dưới."

“A ——" Nhan Niệm Niệm sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm chặt tay Cố Lẫm.

Cố Lẫm ôm cô, cằm nhẹ nhàng để ở đỉnh đầu xoã tung mềm mại của cô, âm thanh trầm thấp, “Anh cũng từng tra bệnh trầm cảm sau sinh, quả thật có rất nhiều hiện tượng coi thường mạng sống của mình."

Anh không biết vì sao mẹ anh sẽ hậm hực, có lẽ là tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào qua đi, phát hiện tình yêu cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng vậy, mà anh lại vừa vặn đi tới trên đời này.

Có lẽ là thiên kim đại tiểu thư được chịu sủng ái, nhất thời không thể thích ứng thân phận làm người mẹ?

Nhưng là, anh xem qua ảnh chụp của mẹ anh, còn có ảnh chụp mẹ anh ôm anh trong tã lót, vẻ mặt mẹ anh rất ôn nhu như vậy, anh tổng cảm thấy, mẹ anh hẳn là yêu anh.

……

Nhan Niệm Niệm không biết bệnh trầm cảm sau sinh sẽ nghiêm trọng đến loại trình độ này, khiến người ta buông bỏ tất cả, lựa chọn coi thường mạng sống của mình.

Cô dùng di động tra xét rất nhiều, bệnh trầm cảm sau sinh nhiều là bởi vì kích thích tố trong cơ thể kịch liệt biến hóa khiến cho sinh bệnh, cũng nhất định có nhân tố tâm lý, ví dụ như sản phụ trước sinh nở chuẩn bị tâm lý không đủ, thích ứng sau sinh không tốt, chiếu cố trẻ con quá mức mệt nhọc, sản phụ tuổi nhỏ, quan hệ vợ chồng bất hòa…… Từ từ.

Đối với Giang Chỉ mà nói, vừa mới tốt nghiệp liền kết hôn, thời điểm sinh hạ Cố Lẫm hẳn là mới trên dưới 22 tuổi, quả thật tuổi quá nhỏ.

Hơn nữa bà là hòn ngọc quý trên tay Giang lão gia tử, cuộc sống hẳn là sinh hoạt của thiên kim đại tiểu thư, có lẽ từ trên tâm lý còn chưa thích ứng kết hôn sinh con.

Về phần chiếu cố trẻ con quá mức mệt nhọc, cái này hẳn là không có khả năng, trong nhà có người hầu, trước kia dì Tiết chính là chuyên môn chiếu cố Giang Chỉ, trừ phi là bà tự mình chăm sóc Cố Lẫm, bao gồm buổi tối.

Nhan Niệm Niệm nhéo di động, nhăn mày nhỏ, cái này ngược lại có thể hỏi dì Tiết.

Còn có tình cảm vợ chồng bất hòa…… Hẳn là cũng không có khả năng quá cao.

Nghe nói Cố Đồng Bằng rất yêu Giang Chỉ, sau khi Giang Chỉ qua đời ông ta rất là suy sút một đoạn thời gian, thật vất vả mới thoát khỏi quá khứ. Hơn nữa ông vẫn luôn không có tái hôn, thẳng đến khi năm Cố Lẫm tám tuổi ấy bị thương mặt.

Cố Đồng Bằng khả năng cảm thấy rốt cuộc người mẫu cũng không có dụng tâm như người mẹ, cho nên cưới một người mẹ kế về nhà cho Cố Lẫm, đương nhiên, lấy góc độ của Nhan Niệm Niệm mà nhìn, người mẹ kế này hiển nhiên không có dụng tâm của người hẫu, nhìn xem dì Tiết đối Cố Lẫm có bao nhiêu tốt liền biết.

- ----------

Chương này Diệp không beta kỹ, có lỗi mong mọi người bỏ qua.
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại