Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 32

Edit: Lệ Diệp

Hiệu trưởng khiếp sợ mà nhìn thoáng qua Nhan Niệm Niệm, tiểu cô nương vừa mới bắt đầu nói không gọi cha mẹ bản thân có thể làm chủ, ông ta còn lo lắng bản thân tiểu cô nương đối mặt với cha Đỗ cùng Cố Đồng Bằng sẽ thế đơn lực mỏng, thì ra cha mẹ của cô vậy mà là Giang lão gia tử?

Hiệu trưởng đã có chút may mắn tiểu cô nương làm người bị hại sẽ không bị khi dễ, lại có chút lo lắng chuyện này không thể kết thúc dễ dàng, rốt cuộc Giang lão gia tử cũng là nhân vật lớn không phải là ai cũng có thể chọc đến được.

Cha Đỗ sợ tới mức bắp chân nhũn ra, cơ hồ muốn không đứng được.

Con trai bị Cố Lẫm đánh, tuy rằng nói là cùng Cố Lẫm nổi lên xung đột, nhưng rốt cuộc Cố Lẫm không chịu ủy khuất. Nếu nói lão gia tử là vì Cố Lẫm tới, vậy ông ta nhận lỗi sự việc cũng có thể qua đi.

Nhưng lão gia tử lại sờ sờ đầu Nhan Niệm Niệm, giọng điệu còn đặc biệt từ ái, nói là “Niệm Niệm đừng sợ, ông ngoại tới."

Trong đầu cha Đỗ ong ong vang lên, đầy trong đầu óc đều là hai chữ “Xong rồi".

Cố Đồng Bằng miễn cưỡng tiến lên, “Lão gia tử, làm sao ngài tới?"

Lão gia tử thong thả ung dung mà ngồi xuống ở trên sô pha, “Đứa trẻ trong nhà ở trường học bị người ta khi dễ, ta dù sao cũng phải tới đây nhìn xem."

Rốt cuộc Nhan Niệm Niệm cũng phục hồi tinh thần lại, cô nghiêng đầu nhỏ xem xét liếc mắt nhìn Cố Lẫm một cái.

Vừa rồi hiệu trưởng muốn cô gọi cha mẹ, cô đoán chừng Liễu Như Chân sẽ không tới, tới cũng sẽ không giúp cô, cho nên không tính toán gọi, nhưng Cố Lẫm nói muốn gọi giúp cô, cô còn tưởng rằng Cố Lẫm là gọi điện thoại cho Liễu Như Chân, thì ra, lại là gọi lão gia tử tới đây.

Trong lòng Nhan Niệm Niệm ấm áp dễ chịu.

Xem biểu hiện vừa rồi của hiệu trưởng, có quen biết lão gia tử, lại không biết lão gia tử là cha mẹ của ai, hiển nhiên trước kia Cố Lẫm mặc kệ xảy ra chuyện gì ở trường học, cũng chưa từng có làm phiền lão gia tử.

Hiện tại, anh vì chuyện của cô, lại để lão gia tử tới đây.

Cố Lẫm phát hiện tiểu nha đầu đang nhìn mình, nhẹ giọng hỏi: “Niệm Niệm, đau đầu đến lợi hại vậy sao? Muốn nhanh chóng đi bệnh viện hay không?"

“Không cần." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, thật ra cô không đau nhiều, “Chờ đem chuyện này xử lý xong rồi lại nói."

Chân mày lão gia tử cau lại, khả năng thường xuyên làm cái động tác này, giữa mày của ông có ba cái nếp nhăn dựng thẳng, giống cái chữ “Xuyên" (川), “Làm sao vậy, Niệm Niệm bị thương sao?"

Nhan Niệm Niệm cười, “Đầu đụng phải một chút, ông ngoại đừng lo lắng, cháu còn có thể kiên trì."

Ông ngoại? Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười.

Trên mặt Nhan Niệm Niệm có chút nóng lên. Từ trước đến nay cô đều gọi lão gia tử là Giang gia gia, nhưng vừa rồi lão gia tử tự xưng “Ông ngoại", lại làm chuyện như thế trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng chỉ gọi một tiếng “Ông ngoại" trước.

Nhưng cái xưng hô này có chút vi diệu, hình như là đi theo quan hệ của Cố Lẫm mà gọi.

Hiển nhiên lão gia tử rất không cao hứng, “Nói một chút đi, là chuyện như thế nào, các người vừa rồi nói muốn xử trí ai? Nhanh chóng đem chuyện này giải quyết, ta phải mang đứa trẻ nhà ta đi bệnh viện. Con bé cũng bị thương, các người còn ở đây cọ tới cọ lui."

Đầu cha Đỗ đầy mồ hôi lạnh, chân run rẩy đến độ sắp không đứng được.

Xong rồi, lần này ông ta thật sự sắp bị nhi tử hố chết, ngươi nói một chút, hắn chạm vào ai không tốt, một hai phải chạm vào nhà Giang lão gia tử, lại ý đồ cưỡng bách người ta, lại đem đầu người ta đụng phải thành cục lớn.

Cũng may, theo hiểu biết của ông ta, Giang lão gia tử cũng không có cháu ngoại nữ, đoán chừng là xem ở phần của Cố Lẫm, tới chống lưng cho Nhan Niệm Niệm.

Chuyện này cuối cùng còn có một tia chuyển biến tốt, chỉ cần thành khẩn mà nhận sai, mặc kệ lão gia tử nói cái yêu cầu gì, cứ việc đáp ứng là được.

Hiệu trưởng đem sự việc xảy ra nói một lần, ông ta cẩn thận mà nhìn sắc mặt càng ngày càng âm trầm của lão gia tử, cổ họng có chút chua chát, âm thanh nghe tới càng thêm khô cằn.

Không có biện pháp, đứa trẻ nhà lão gia tử ở trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy rằng là hữu kinh vô hiểm (*), nhưng đứa trẻ nhà ai mà không phải bảo bối cục cưng, nếu là lão gia tử thật sự nổi giận lên, chỉ sợ ông ta không chịu nổi.

(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

“A." Lão gia tử ngắn ngủi mà cười một tiếng, “Cố Dao lừa Niệm Niệm đi WC nữ không có người, mà trước đó Đỗ Cai đã mai phục ở đấy dự mưu gây rối, cuối cùng các người thương lượng kết quả là —— muốn xử trí Cố Lẫm?"

“Không không không ——" Sắc mặt Cố Dao tái nhợt lung lay sắp đổ, “Lão gia tử, cháu, cháu không phải cố ý, cháu cho rằng Đỗ Cai là muốn thổ lộ gì đó."

Cô ta vừa sợ hãi lại chua xót, nhiều năm như vậy, cô cùng Cố Tiêu đều chỉ có thể xưng hô “Lão gia tử", mà Nhan Niệm Niệm mới đến Yến Thành một tháng, liền bắt đầu gọi “Ông ngoại".

Trước mắt cũng không phải thời điểm nghĩ những cái đó, cô ta khẩn cầu mà nhìn nhìn Nhan Niệm Niệm, “Niệm Niệm, em, em biết mà, chị không có ác ý."

Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm gật gật đầu, “Nha, tôi cũng không biết, thổ lộ phải ở WC nữ, còn là mai phục đó, đám người vừa tiến đến liền che lại miệng người ta chế trụ cô ấy."

“Chị ——" Cố Dao há miệng thở dốc, nói không ra lời.

Cố Đồng Bằng vội vàng nói: “Lão gia tử, không ai muốn xử trí Cố Lẫm, chúng ta nói chính là, nếu chuyện này đã điều tra xong, quả thật là Cố Lẫm có trách nhiệm đáng nói, rốt cuộc nó làm Đỗ Cai bị thương, ta bồi thường cho nhà họ Đỗ một chút."

“Lỗ tai ta còn chưa có điếc." Lão gia tử lạnh căm căm mà xem xét liếc mắt nhìn ông ta một cái, sớm biết rằng Cố Đồng Bằng đối xử với cháu ngoại không có tốt như đối với chị em Cố Dao, không nghĩ tới đã tới tình cảnh ở trước mặt người ngoài rồi mà vẫn không che lấp chút nào.

Khó trách cháu ngoại mặc kệ xảy ra chuyện gì đều tự mình cõng lần này sẽ phá lệ gọi điện thoại cho ông, tiểu nha đầu bị người ta khi dễ, ngay cả một người có thể chống lưng đều không có.

“Anh đây." Lão gia tử nhìn cha Đỗ, “Anh muốn bồi thường bao nhiêu?"

Chân cha Đỗ mềm nhũn, “Thình thịch ——" một tiếng trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, “Không không không, ta không cần bồi thường, khuyển tử phạm phải sai lầm, thời điểm vừa rồi ta liền nói, bên sai lầm phải xin lỗi bồi thường, cho nên, ta cùng Đỗ Cai sẽ xin lỗi bồi thường cho Nhan tiểu thư cùng Cố thiếu."

“Nhan tiểu thư, tôi biết tiền tài không đủ để đền bù kinh hách cùng tổn thương cô đã chịu, nhưng đây là thành ý của chúng tôi, cô muốn nhiều hay ít, xin cứ việc mở miệng." Ông ta chân thành mà nhìn Nhan Niệm Niệm, vô cùng nóng bỏng mà hy vọng cô thật sự có thể mở miệng báo một con số, mặc kệ nhiều hay ít, tổng so với trừng phạt của lão gia tử còn tốt hơn.

Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, “Tôi nhớ rõ lúc trước ông nói chính là ‘bên sai lầm phải xin lỗi bồi thường thôi học’ nha."

Sắc mặt cha Đỗ cứng đờ, cắn răng một cái, thôi học liền thôi học đi, “Đúng đúng đúng, Nhan tiểu thư tuổi trẻ trí nhớ chính là tốt như vậy, ha ha ha."

Ngón tay của lão gia tử ở trên bàn trà nhẹ nhàng điểm hai cái, “Bồi thường không cần, xin lỗi cũng không cần, về phần thôi học…… Hiệu trưởng, ông thấy thế nào?"

Hiệu trưởng vội vàng gật gật đầu, “Học sinh như Đỗ Cai vậy, quả thật không thích hợp lưu tại trường học, thôi học là việc lên làm."

Lão gia tử gật đầu, “Vậy thì như thế."

Cố Lẫm nhẹ nhàng nhéo nhéo cổ tay Nhan Niệm Niệm, Nhan Niệm Niệm ngẩng mặt, nhấp môi cười.

Cô hiểu rõ vì sao lão gia tử không cần bồi thường cùng xin lỗi, muốn nói bồi thường, Đỗ Cai bị thương so với cô nặng hơn nhiều, bồi thường này cô lấy đến tay không thể đúng lý hợp tình, hơn nữa cái ót của cô cũng chỉ bị đập một chút, cũng không tính toán công phu sư tử ngoạm, cho người ta lưu lại đầu đề câu chuyện.

Về phần xin lỗi, liền càng không cần thiết. Mặc kệ nhà họ Đỗ chọn dùng cái phương thức xin lỗi gì, chuyện này truyền ra, cô liền trở thành trung tâm đồn đãi vớ vẩn. Loại này cũg gần như sự việc đồi trụy, rất dễ dàng bị lệch lạc khi mọi người trà dư tửu hậu nói chuyện say sưa.

Trái tim đang lơ lửng của cha Đỗ rốt cuộc trở lại xuống ngực, ông ta luống cuống tay chân mà từ trên mặt đất bò dậy, cung cung kính kính mà nói: “Đa tạ lão gia tử."

Lão gia tử này xem như khai ân, con trai thôi học là theo lý thường phải làm, cho dù lão gia tử không tới, dựa theo phương pháp công chính xử trí, cũng nên là kết quả này, lão gia tử cũng không có thêm trừng phạt vào.

“Về phần Cố Dao……" Hiệu trưởng chần chờ, Cố Dao là cùng Đỗ Cai hợp mưu, nhưng cô ta một hai phải tuyên bố chính mình là xuất phát từ lòng tốt muốn giúp đỡ bạn học, như thế có chút khó giải quyết.

“Cố Dao liền không cần phiền toái hiệu trưởng." Lão gia tử cười tủm tỉm mà xem xét liếc mắt nhìn một cái Cố Dao, sợ tới mức cô ta thiếu chút nữa muốn quay đầu liền chạy, “Cố Dao cũng coi như là người nhà của chúng ta, tự ta xử trí nó là được."

Hiệu trưởng: “……" Cho nên, thì ra trong truyện này trừ bỏ Đỗ Cai, ba người khác tất cả đều là người trong nhà ngài?

“Lão, lão gia tử, cháu sai rồi." Cố Dao đáng thương hề hề mà nhìn nhìn Cố Đồng Bằng, “Cháu thật sự không phải cố ý, cháu không biết Đỗ Cai sẽ làm ra loại chuyện như vậy."

Cố Đồng Bằng cũng vội vàng hát đệm, “Lão gia tử, Cố Dao còn nhỏ, nhiều thời điểm khó tránh khỏi việc suy nghĩ không chu toàn, con bé cũng là bị Đỗ Cai lừa."

Lông mi mảnh dài của Nhan Niệm Niệm chớp xuống hai cái, đôi mắt tròn xoe như nai con nhìn Cố Dao, “Đúng vậy, Cố Dao cũng mới mười tám tuổi lẻ chín tháng, tôi so với Cố Dao nhỏ hơn mười hai tháng, Cố Lẫm so với Cố Dao nhỏ hơn mười tháng."

Cố Dao oán hận mà trừng mắt liếc nhìn Nhan Niệm Niệm một cái, cô rõ ràng là nói cô ta tuổi lớn nhất, hơn nữa đã đầy mười tám tuổi, hoàn toàn có thể bắt đầu chịu trách nhiệm.

Trong con người đen của Cố Lẫm hiện lên một tia nghi hoặc.

Đúng rồi, lúc trước anh biết sinh nhật của tiểu nha đầu là qua Nguyên Đán, mà sinh nhật của Cố Dao cũng là tháng 1, nhưng anh chưa từng có ý thức được, tiểu nha đầu so với Cố Dao chỉ nhỏ hơn mười hai tháng, vậy chẳng phải là nói, thời điểm Liễu Như Chân vừa mới sinh hạ Cố Dao ba tháng, liền có mang tiểu nha đầu?

“Thích ——" Trong lòng Cố Lẫm khinh thường mà cười nhạo một tiếng, Nhan Thanh Lâm cũng thật không phải người.

Tuy rằng anh không thích Liễu Như Chân, nhưng hiện tại xem ra Liễu Như Chân sau khi vừa mới sinh hạ tiểu nha đầu liền cùng Nhan Thanh Lâm ly hôn, có lẽ về tình cảm là có thể tha thứ.

“Cố Dao……" Lão gia tử trầm ngâm một lát.

Trái tim Cố Dao treo tới cổ họng.

Lão gia tử rốt cuộc mở miệng: “Quả thật Cố Dao còn nhỏ, hoàn cảnh sinh hoạt của nó đơn thuần, không biết nhân gian khó khăn, cho nên mới sẽ bị người lừa bịp."

Trong lòng Cố Dao vui vẻ, lão gia tử vừa chuyển, “Như vậy không thể tiếp tục đi xuống được, đem nó đưa đến ở nông thôn đi thôi, rèn luyện một đoạn thời gian."

Ở nông thôn? Cố Dao kinh hoảng mà nhìn về phía Cố Đồng Bằng.

Cố Đồng Bằng: “Lão gia tử, này, này thích hợp sao? Chúng ta cũng không có thân thích ở nông thôn, đem Cố Dao đưa đến chỗ nào a?"

Lão gia tử cười cười, “Nhà ai không có thân thích rẽ trái rẽ phải, tổng có thể tìm ra mấy người ở nông thôn, nếu là anh không có, ta giúp anh tìm."

“Chỗ nào có thể làm phiền ngài a." Cố Đồng Bằng miễn cưỡng nở một nụ cười.

Ở nông thôn cũng có giàu có nghèo khó, ông ta còn có thể tìm cho Cố Dao một nơi có điều kiện tốt, nếu là để lão gia tử tới sắp xếp, vậy đã có thể nói không chắc được gì.

“Lão gia tử," Cố Dao lắp bắp hỏi: “Cháu phải ở nông thôn ở vài ngày a?"

Lão gia tử: “Xem biểu hiện của cô."

Cố Dao: “?" Là phải biểu hiện đến cần lao dũng cảm sao? Chẳng lẽ phải làm việc nhà nông?

Lão gia tử: “Nếu thành tích thi đại học của cô không tồi, vậy cô vào đại học đi, không phải tự nhiên rời khỏi nông thôn sao?"

Cố Dao: “……!" Lão gia tử đây là muốn cho cô ta ở nông thôn chờ một năm! Mãi cho đến khi cô ta thi đậu đại học!

Sắc mặt Cố Đồng Bằng cũng có chút khó coi, “Lão gia tử, hiện tại Cố Dao học lớp 12, đúng là thời điểm quan trọng nhất, lực lượng thầy giáo cấp ba ở nông thôn chỉ sợ không tốt lắm, chậm trễ một năm…… Thời gian lâu lắm đi?"

“Không cần phải có cái hiểu lầm gì về việc ở nông thôn, đứa trẻ ở nông thôn liền không thi đại học sao?" Lão gia tử cười tủm tỉm, “Nếu là anh không yên tâm, để ta sắp xếp cho Cố Dao, bảo đảm chọn cho nó một cái trường học lên cao."

“Không, không cần." Trong lòng Cố Đồng Bằng chua xót.

Cố Dao còn không cam lòng mà muốn nói gì, lão gia tử đứng lên, “Được rồi, sự việc hôm nay liền giải quyết."

Cố Đồng Bằng cũng đi theo đứng dậy, “Lão gia tử, ngài còn chưa ăn cơm trưa đi? Nếu không đi trong nhà ăn cơm?"

“Không cần," lão gia tử xua xua tay, “Ta cùng Niệm Niệm cùng nhau ăn, Niệm Niệm, hoan nghênh ông ngoại không a?"

Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, đôi mắt cười đến cong lên, “Đương nhiên hoan nghênh nha.

Lão gia tử nheo đôi mắt lại, tuy rằng tiểu nha đầu đang cười, nhưng nụ cười kia lại mười phần miễn cưỡng, hơn nữa, sắc mặt cô có chút trắng không bình thường, trán cũng nổi lên mồ hôi……

Ngay sau đó, rốt cuộc Nhan Niệm Niệm nhịn không được, khom lưng phun ra.

“Niệm Niệm!" Sắc mặt Cố Lẫm đại biến, không rảnh lo hương vị không tốt, ôm lấy cô, “Niệm Niệm, em làm sao vậy?!"

“Không có việc gì." Nhan Niệm Niệm che miệng, vừa rồi cô liền không thoải mái, chuyện Đỗ Cai khiến cho cô ghê tởm, không ăn cơm trưa dạ dày lại đau từng đợt, cũng chính là sự việc chưa giải quyết cô vẫn luôn cố gắng chống đỡ, hiện tại thả lỏng ngược lại nhịn không được.

Thấy bộ dáng lo lắng lại tự trách của Cố Lẫm, Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo anh, nói: “Em không có việc gì, chỉ là dạ dày không quá thoải mái."

“Hiệu trưởng, thật xin lỗi, em đây liền rửa sạch sẽ cho ngài." Nhan Niệm Niệm áy náy mà nhìn mặt đất bị bản thân làm dơ.

Hiệu trưởng liên tục xua tay, “Không cần không cần, em…… Vẫn là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, đau đầu hơn nữa nôn mửa, rất có thể là chấn động não."

Trương Trung Hoà cũng nói: “Đừng sơ suất, vẫn là đi kiểm tra một chút mới tốt, tiết buổi chiều em không dùng tới, ít nhất nghỉ ngơi một buổi trưa."

Lão gia tử cũng có chút lo lắng, ông không biết Nhan Niệm Niệm bị đụng phải có phải nghiêm trọng hay không, phân phó hai bảo tiêu đem mặt đất rửa sạch sẽ, mang theo Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm hướng tới cổng trường đi đến.

Ba người đều lên xe của Cố Lẫm, lão gia tử thói quen ngồi ở ghế sau, Nhan Niệm Niệm vẫn là ngồi ở ghế phụ.

Vừa lên xe, Cố Lẫm liền nhịn không được, anh đau lòng mà vuốt cục sưng trên cái ót của Nhan Niệm Niệm, “Niệm Niệm, thật xin lỗi, khi đó anh quá xúc động, trong đầu một đoàn hỗn loạn, không chú ý tới là em."

“Thật sự không có việc gì." Nhan Niệm Niệm ngượng ngùng mà xem xét liếc nhìn ghế sau, “Cái kia, em không có đau đầu choáng váng, em chỉ là bị Đỗ Cai ghê tởm, hơn nữa không ăn cơm trưa dạ dày không quá thoải mái."

Cố Lẫm nhìn thời gian, cũng sắp hai giờ, đã sớm qua giờ cơm, dạ dày của tiểu nha đầu rất là yếu ớt, khẳng định đói lả.

“Vậy, chúng ta về nhà ăn cơm trước, sau đó đi bệnh viện nhìn xem, được không?"

Thật ra Nhan Niệm Niệm cảm thấy không đi bệnh viện cũng không có việc gì, chính là nhìn Cố Lẫm lo lắng bất an, gật gật đầu, “Được, ăn cơm trước."

Dì Tiết đã sớm chuẩn bị tốt cơm trưa, chhỉ là Cố Lẫm gọi điện thoại cho bà nói là tối nay tới đây, bà chờ mãi chờ mãi, không nghĩ tới cũng sắp hai giờ mới đến, thậm chí ngay cả lão gia tử cũng tới.

“Tiết dì không cần chuẩn bị thứ khác, trước đem cơm có sẵn lên đi, Niệm Niệm đói bụng." Cố Lẫm đỡ Nhan Niệm Niệm, đi buồng vệ sinh tầng một rửa tay.

Nhan Niệm Niệm thấy không ai, lặng lẽ đẩy anh một phen, thấp giọng nói: “Em không có yếu ớt như vậy, không cần đỡ."

Môi mỏng của Cố Lẫm hơi nhấp thành một cái đường thẳng tắp, trong con ngươi đen tràn đầy không tán đồng.

Không yếu ớt? Cô vừa rồi chính là khó chịu đến trực tiếp phun ra.

Mặc kệ Nhan Niệm Niệm có nguyện ý hay không, chờ cô rửa tay xong, Cố Lẫm lại đỡ cô đi ra.

Nhan Niệm Niệm bất đắc dĩ, nhưng mà thật sự là cô đói bụng, trên người cũng mềm mại không có tinh thần, không thể cùng anh so đo, đành phải tùy anh đi.

Cơm nước xong, Cố Lẫm nói: “Ông ngoại, ngài đi về trước đi, cháu mang Niệm Niệm đi bệnh viện là được."

Lão gia tử gật gật đầu, “Ừm, đi bệnh viện nhà mình, ta cùng viện trưởng chào hỏi một cái."

Lão gia tử cùng hai bảo tiêu trở về ngoại ô, Cố Lẫm chờ Nhan Niệm Niệm ngủ trưa một lát, mới mang cô đi bệnh viện.

Bởi vì là bệnh viện tư nhân nhà mình, lão gia tử đã nói trước một tiếng, thời điểm Cố Lẫm đến, viện trưởng đã chờ.

Kiểm tra một lần rồi, bác sĩ nói là không có vấn đề lớn, nhưng thật ra kiến nghị Nhan Niệm Niệm làm kiểm tra nội soi dạ dày, nhưng mà làm nội soi dạ dày, trước một ngày sau buổi tối 8 giờ liền không thể ăn cơm, cho nên lần này không làm được.

Nhan Niệm Niệm không quá muốn làm nội soi dạ dày, cả người tê dại mất đi ý thức cô có loại cảm giác không an toàn, nếu không cần thuốc tê khả năng sẽ nhịn không được nôn mửa.

“Chuyện nội soi dạ dày về sau rồi nói, em đoán chừng em chỉ là có chút viêm dạ dày, người bình thường hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút." Nhan Niệm Niệm kéo cánh tay Cố Lẫm đi ra ngoài.

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, thật là một người nhát gan, nhưng mà, dạ dày cô không tốt, cái nội soi dạ dày này là sớm muộn đều phải làm.

Trường học bên kia đã nói để cho bọn họ nghỉ ngơi một buổi chiều, nhìn xem thời gian cũng sắp bốn giờ, Nhan Niệm Niệm dứt khoát cũng không đi trường học, hai người trực tiếp trở về biệt thự nhỏ.

Từ trên xe xuống dưới, Cố Lẫm lại đỡ cánh tay Nhan Niệm Niệm.

Ngón tay anh thon dài, nhẹ nhàng mà vòng vào cánh tay mảnh khảnh của cô, cách tay áo may bằng vật liệu hơi mỏng, có thể cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của anh.

Nhan Niệm Niệm không biết nói gì mà ngẩng mặt, “Bác sĩ cũng nói em không có việc gì."

Cố Lẫm thấp thấp mà “Ừm" một tiếng, ngón tay dọc theo cánh tay cô trượt đi xuống dưới, lòng bàn tay ở trên cổ tay non mềm của cô cọ qua.

Cuối cùng, anh cầm tay cô.

Nhan Niệm Niệm: “……!"

Cố Lẫm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đen kịt, sâu thẳm khó dò.

Anh nắm đến cũng không nhanh, ngón tay khớp xương rõ ràng dính sát vào cô, Nhan Niệm Niệm đoán chừng chỉ cần chính mình hơi dùng sức chút, là có thể tránh thoát khỏi.

Cố Lẫm an tĩnh mà đứng, không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm cô, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Mặt Nhan Niệm Niệm có chút nóng lên, một mạt ửng đỏ tràn đầy trên gương mặt non mềm trắng trẻo của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hoà thuận vui vẻ.

Mảnh dài lông mi hoảng loạn mà chớp vài cái, giống như con bướm bị chấn kinh vỗ cánh bay đi.

Cánh môi no đủ hồng nhuận nhẹ nhàng nhấp nhấp, ngón tay trắng nhỏ thoáng cong một cái, đem bàn tay to của anh cầm thật chặt chút.

Cố Lẫm mắt đen sáng ngời, nháy mắt kia sáng rọi, như là sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Hai người cứ như vậy nắm tay vào phòng.

Dì Tiết cười tủm tỉm mà chào đón, giống như không thấy được hai bàn tay đang nắm ở bên nhau kia, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, “Niệm Niệm không có việc gì đi?"

Nhan Niệm Niệm chung quy vẫn là thẹn thùng, ngón tay muốn rút ra, bàn tay to của Cố Lẫm vừa thu lại, nắm đến gắt gao.

“Cô ấy không có việc gì, dì Tiết dì, làm cho cô ấy một ly nước bắp."

Nhan Niệm Niệm: “Không muốn uống bắp nước, muốn uống trà sữa."

Dì Tiết cao hứng mà đồng ý, “Được, vậy liền làm trà sữa, tiểu thiếu gia cũng tới một ly đi?"

Cố Lẫm không thích trà sữa ngọt ngào, “Không cần, cháu uống ướp lạnh Coca."

Dì Tiết vào phòng bếp, Cố Lẫm nắm tay Nhan Niệm Niệm đi lên lầu, đem cô trực tiếp đưa vào phòng ngủ của cô.

“Niệm Niệm." Cố Lẫm dựa gần cô ngồi ở trên sô pha nhỏ, nắm tay cô vẫn là không chịu buông ra.

Nhan Niệm Niệm ngượng ngùng nhìn anh, nhấp môi nhìn đông nhìn tây, nhìn tường rồi nhìn đèn treo.

Ngược lại Cố Lẫm buông tay cô ra trước, “Niệm Niệm chờ, anh đi lấy túi đắp đá tới đây."

Túi đắp đá đặt ở tủ lạnh trong phòng bếp dưới tầng, Cố Lẫm đứng lên, chân dài vui vẻ thoải mái mà bước ra phòng ngủ, chờ đến chỗ ngoặt cầu thang, anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, chống lan can cầu thang trực tiếp nhảy tới một sườn khác.

Đến phòng bếp vội vàng cầm túi đắp đá, một bước liền sải lên ba tầng bậc thang.

Dì Tiết nhìn bóng dáng vội vàng của anh, cười thở dài, “Thật tốt a, tiểu thiếu gia rốt cuộc lại khôi phục sức sống."

Nghe được cửa phòng mở, Nhan Niệm Niệm kinh ngạc mà ngẩng đầu, gia hỏa này chẳng lẽ là dùng máy bay, nhanh như vậy liền đã trở lại?

Thoạt nhìn Cố Lẫm một chút đều không nóng nảy, một bộ dáng đại công tử lười biếng tự phụ, chậm rì rì mà trở lại bên cạnh Nhan Niệm Niệm, đem túi đắp đá dán vào cái ót của cô.

Nhan Niệm Niệm là ngồi, nói như vậy anh phải vẫn luôn dùng tay nâng túi đắp đá

“Cái kia, em bò đến trên giường đi." Nhan Niệm Niệm đề nghị.

Hầu kết Cố Lẫm nhanh chóng mà lăn lộn một chút, thấp thấp mà “Ừm" một tiếng

Giường Nhan Niệm Niệm rất mềm, thời điểm cô bò lên, Cố Lẫm cũng thuận thế ngồi ở bên người cô, đều có thể cảm giác được nệm lõm xuống.

Khăn trải giường của cô là màu hồng nhàn nhạt, có đóa hoa cánh lớn.

Nghĩ đến tiểu nha đầu buổi tối liền ngủ ở bên trên, bên tai Cố Lẫm hơi hơi nóng lên.

Nhan Niệm Niệm ôm gối đầu nằm bò, “Được rồi, bỏ lên đi."

Cố Lẫm cẩn thận mà sờ sờ cái ót nổi mụt của cô, đem túi đắp đá dán lên, như vậy quả nhiên có thể vững vàng mà đứng yên, anh cũng không cần đỡ.

Chính là Cố Lẫm cũng không muốn rời đi.

Ánh mắt anh từ trên người Nhan Niệm Niệm đảo qua.

Tiểu nha đầu toàn bộ ghé vào trên giường, bởi vì nguyên nhân tư thế, vòng eo mảnh khảnh lõm xuống phía dưới, đường cong duyên dáng phập phồng, hai cái đùi thẳng tắp giống như bút chì.

Trái tim Cố Lẫm không chịu khống chế mà càng nhảy càng nhanh.

Anh giống như là bị bỏng tới nơi rồi, cuống quít mà đem ánh mắt từ vòng eo của cô dời đi.

“Cố Lẫm, anh có mệt hay không, muốn đi nghỉ một lát hay không nha?" Nhan Niệm Niệm hỏi.

“Không mệt, anh bồi em." Cố Lẫm sao có thể bỏ được mà rời đi, anh nhẹ nhàng sờ sờ đầu vai khéo léo mượt mà của cô, “Niệm Niệm, em làm sao lại thông minh như vậy, gọi điện thoại còn biết ghi âm."

Được khích lệ Nhan Niệm Niệm có chút đắc ý nhỏ, đầu nhỏ lung lay một chút mới nhớ tới túi đắp đá, Cố Lẫm xếp lại cho cô.

“Đây là thói quen tốt của em nha, từ nhỏ dưỡng thành." Nhan Niệm Niệm nói: “Cố Dao đối em lại không có thiện ý, chị ta gọi điện thoại cho em, hẹn em thấy mặt rất có thể là có vấn đề, em đương nhiên phải ghi âm."

Cố Lẫm nhíu mày, “Từ nhỏ dưỡng thành…… Thói quen?"

Nhan Niệm Niệm: “Đúng rồi, anh cũng biết, học sinh sao, khó tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột gì đó."

“Nổi lên xung đột phải kêu cha mẹ, chỉ là ba em là một con mọt sách, anh kêu ông ấy nói thực vật, ông ấy có thể nói ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, muốn cho ông ấy cùng người khác cãi cọ liền thảm, ông ấy tức giận đến đầy mặt đỏ bừng cũng nói không nên cái lời gì."

Cô thở dài, “Thường xuyên đi, rõ ràng là em có lý, cuối cùng ngược lại diễn biến thành em phải nhận lỗi với bạn học."

“Sau này á, em đi học thông minh, giữ lại nhiều chứng cứ, chỉ cần là hoài nghi có vấn đề, em đều sẽ ghi âm."

“Vừa mới bắt đầu, là ba em mua cho em cái bút ghi âm, Cố Lẫm, bút ghi âm kia cũng thật dùng được! Sau này sao, có di động liền càng thuận tiện."

Cô nói còn rất vui vẻ, Cố Lẫm lại nghe đến trong lòng chua xót.

Tiểu nha đầu, cô khi còn nhỏ cũng quá không thuận lợi đi.

- --------

Phận FA edit chương này, cảm thấy anh na9 của cta dễ xúc động quá =))
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại