Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
Chương 27
Edit: Thư Trương
Vài ngày sau, tổ học tập nhỏ nghênh đón kỳ thi lên lớp mười hai lần thứ nhất.
"A a a, làm sao bây giờ?" Kim Nhai lôi kéo Miêu Thú, vẻ mặt đau khổ, "Nếu như thi không tốt cảm giác rất có lỗi với Nhan muội muội, nhưng tớ thật sự không có nắm chắc a."
Miêu Thú trong lòng cũng không chắc chắn, trước kia hắn ta học tập coi như cũng trung bình, bây giờ tiêu chuẩn học tra, đừng nói Kim Nhai, hắn ta cũng có chút sợ hãi, nếu thành tích ra tới không lý tưởng, cũng không còn mặt mũi Nhan Niệm Niệm, dù sao mỗi ngày cô cũng dành ra ba, bốn tiếng giúp bọn họ học bổ túc.
Nhan Niệm Niệm thật ra cũng không có gánh nặng gì, cười tủm tỉm mà an ủi vài người, "Chúng ta học bổ túc thời gian ngắn, cho dù thi không tốt cũng bình thường, cố gắng hết sức phát huy đi, nhẫn nại mà làm, cho dù làm không được, đem công thức dính dáng đến đề liệt kê ra, cũng có thể kiếm được một chút điểm."
Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, thì ra tiểu nha đầu biết bọn họ trước kia đều là chép đáp án.
Dù sao cũng là lớp mười hai, không chỉ có học sinh khẩn trương, ngay cả phụ huynh cũng chú ý đến.
Cha mẹ Kim Nhai sớm đã mất đi tin tưởng đối với đứa con trai học tra này, tính toán chờ hắn ta tốt nghiệp liền mang theo hắn ta làm chút công việc gì đó, chậm rãi rèn luyện con trai thích ứng xã hội. Không nghĩ tới, con trai đột nhiên đổi tính, mỗi ngày hơn 8 giờ tối mới trở về, nói là ở cùng bạn học học bổ túc.
Ba Kim thiếu chút nữa rớt cả quai hàm xuống, đối với cách nói của con trai là nửa tin nửa ngờ.
Nói nó nói dối, cũng không giống.
Con trai trước kia cũng là 8 9 giờ mới về nhà, nó không cần thiết nói dối, hơn nữa, bây giờ con trai về nhà còn muốn học tập một hồi, đến 11 giờ mới ngủ.
Ba Kim và Mẹ Kim trộm quan sát vài lần, đúng thật là đang học tập.
Ba Kim cơ hồ vui đến muốn khóc, mấy ngày này đối với con trai là nhẹ nhàng lắng nghe, không bao giờ xụ mặt giáo huấn con trai, tiền tiêu vặt cũng tăng mấy lần.
Lo lắng thành tích thi không tốt sẽ đả kích tới tính học tập của hắn ta, ba Kim còn an ủi hắn ta, "Không có việc gì, con yên tâm mà thi, cho dù hạng nhất từ dưới đếm lên, chỉ cần côn còn muốn theo đuổi học tập, ba liền không đánh con."
Bộ dáng ôn nhu giọng điệu hiền lành có vẻ hiểu được của ba Kim, làm Kim Nhai da gà toàn thân nổi lên.
Thế nhưng, lúc này hắn ta cũng sâu sắc nhận thức được, thì cha mẹ đối với hắn ta ôm kỳ vọng như vậy, cho tới nay cũng không có từ bỏ hắn ta.
Cha mẹ Miêu Thú càng kích động.
Con trai lúc đầu học tập cũng ổn, mấy năm nay cũng không biết là bị cái kích thích gì, chính là không chịu học tập cho giỏi, bây giờ tỉnh lại một lần nữa, tuy rằng đã lớp mười hai, nhưng trải qua một năm nỗ lực, không chừng vẫn còn có thể thi đậu đại học.
Vì thế, nhóm học tra nổi tiếng ưỡn ngực ngẩng đầu tiến vào trường thi, trong mắt người khác nhìn thấy, là vừa bi thương lại hùng dũng như vậy.
Ngày thi được an bài vào ngày 27 và ngày 28, hai ngày sau khi thi xong là đại hội thể thao của trường học, đại hội thể thao xong chính là lễ quốc khánh.
Cố Lẫm và Kim Nhai Miêu Thú chưa bao giờ tham gia cái gọi đại hội thể thao, liền chờ đến thi xong thì xả, suy nghĩ một chút, đại hội thể thao cộng thêm lễ quốc khánh kia là chín ngày! Cho dù hơn phân nửa thời gian để học tập, dù sao vẫn có thể thả lỏng được hai ngày.
......
Từ trường thi ra tới, Kim Nhai thở phào thật dài, " Ài, lão đại, anh thi thế nào rồi?"
Cố Lẫm nhíu mày, không nói chuyện.
Kim Nhai thức thời không dám hỏi lại.
Mọi người đã hẹn thi xong đi thư giãn một chút, đêm nay đi ca hát không học bổ túc, từ trường thi ra tới, vừa ra ngoài người liền chú ý Cố Lẫm đứng bên xe.
Nhan Niệm Niệm vừa thấy sắc mặt Cố Lẫm liền biết tâm tình hắn không tốt, cười nói: "Chúng ta học bổ túc thời gian quá ngắn, hơn nữa chỉ học một sô bộ phận của chương trình học, nếu thời gian dài mới có thể thấy hiệu quả."
Mạnh Hiểu Viên: "Tớ cũng nói, làm sao cảm thấy mình không có tiến bộ gì cả."
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Không vội, tương lai còn dài."
Sắc mặt Cố Lẫm hơi thay đổi.
Hắn đúng là cảm giác tiến bộ không lớn, bài thi đa phần dựa vào ăm may, phỏng chừng thành tích ra sẽ không có mặt mũi nhìn tiểu nha đầu, càng quan trọng hơn là, hắn bắt đầu lo lắng tình hình cứ như thế, hắn có thể là không thi đậu đại học Yến Thành, đến lúc đó chẳng lẽ phải cùng tiểu nha đầu ở hai nơi riêng biệt?
Suy nghĩ một chút đến bốn năm ở hai trường đại học, trong lòng Cố Lẫm liền từng đợt vội vanhg xao động, hắn thậm chí nghĩ đến, nếu là khác trường đại học, dứt khoát liền từ bỏ, không học đại học hắn cơ hồ tiêu dao tự tại, còn có thể mỗi ngày cùng tiểu nha đầu gặp mặt.
Bây giờ nghe xong Nhan Niệm Niệm nói, cẩn thận suy nghĩ một chút cũng có đạo lý, bọn họ học bổ túc thời gian dù sao cũng quá ngắn.
Miêu Thú trong lòng cũng gấp, hắn ta không gấp riêng gì mình, còn thay Nhan Niệm Niệm sốt ruột.
Có người trộm bàn luận Nhan Niệm Niệm không biết tự lượng sức mình, nếu là lần này cô bị bọn họ liên lụy thi không tốt, khẳng định sẽ bị đàm tiếu.
Hắn ta nhéo nhéo ngón tay, tính toán, nếu như Nhan muội muội không có thi tốt, cùng lắm đem nhưng người nói nhỏ phía sau kia đánh một trận, làm cho bọn họ không dám lại bàn tán.
......
Cố Lẫm lái xe trực tiếp đi KTV, hắn sớm đã chọn phòng tốt, vừa xuống xe liền có người phục vụ lại đây, một người giúp hắn đi đậu xe, một người đi thoe vào trong, "Cố thiếu tới, phòng tất cả đều an bài xong, có cái gì yêu cầu hì kêu chúng tôi."
"Cố...... Thiếu?" Mạnh Hiểu Viên nhỏ giọng nói thầm một tiếng, cánh tay lặng lẽ đẩy đẩy Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm cười liếc mắt nhìn Cố Lẫm một cái, kiếp trước cô cũng chưa từng cùng hắn đi chơi qua, thì ra người ngoài đều kêu hắn như vậy.
Đi qua đại sảnh trang trí vàng son lộng lẫy, người phục vụ cung kính mà dẫn dắt bọn họ vào phòng.
Nhan Niệm Niệm vốn cho là năm người có trong đó bao là đủ rồi, không nghĩ tới tiến vào mới phát hiện là nơi xa hoa, trái cây thập cẩm, quà vặt, rượu đều đã mang lên.
Cố Lẫm nhìn thoáng qua, "Không cần rượu, lui đi."
Người phục vụ vội vàng đem rượu thu vào khay, Cố Lẫm hỏi: "Niệm niệm muốn ăn cái gì?"
Nhan Niệm Niệm nhìn chằm chằm trên bàn trái cây thập cẩm cùng quà vặt, cảm giác không thể ăn no, "Ta muốn ăn ở nhà."
Mấy ngày này đều là dì Tiết nấu cơm cho, hôm nay bọn họ cho dì Tiết nghỉ, thi xong liền tới đây, còn không ăn cơm chiều, Nhan Niệm Niệm đặc biệt muốn ăn rác rưởi thức ăn nhanh, chính là, Cố Lẫm chưa chắc sẽ đáp ứng.
Cô chớp chớp mắt nhìn Cố Lẫm, long mi dài mảnh chớp mắt, mắt tròn xoe như nai con nhìn chằm chằm Cố Lẫm, mang theo một chút lấy lòng, "Lẫm ca, được không?"
Cố Lẫm cười một tiếng, quay đầu phân phó người phục vụ, "Đi mua ba thùng cơm hộp đến đây." Không riêng gì tiểu nha đầu đói, hắn cũng đói bụng, càng đừng nói còn có Kim Nhai Miêu Thú hai con sói đói.
Người phục vụ đáp một tiếng, bưng khay đi ra ngoài.
"Nhan muội muội trước tới trước đi!" Kim Nhai hưng phấn hô hào, " Diễn hội đón người mới đến nghe được một lần, tớ bây giờ còn chưa quên được đâu."
Mạnh Hiểu Viên cũng kích động, "Niệm Niệm, tới đi!"
Nhan Niệm Niệm cũng không khách khí, tiến lên chọn một bài, cô tuy rằng thích ca hát, nhưng xưa giờ không thích độc chiếm, để mọi người từng người thay phiên đến.
......
Người phục vụ rất nhanh mà mua về ba thùng cơm hộp, tìm cái khay lớn, ổn định vững chắc mà nâng.
Mới vừa đi đến cửa phòng chuẩn bị đẩy cửa, đâm đầu đi tới mấy người, bên cạnh cười một cái, "Ngọa tào, ai kêu lượng cơm lớn như vậy, không phải heo chứ."
Người phục vụ vội vàng dựa tường đứng vững nhường cho bọn họ, hắn ta không dám lên tiếng, mấy người vừa được nói là heo này nằm ngay trong phòng bên tay, may mắn không nghe thấy, bằng không lại hỗn loạn một trận.
Vài người bước chân không ngừng đi qua từ bên cạnh hắn ta, có người nói: "Cai ca mấy ngày nay chuẩn bị đi chỗ nào thả lỏng a?"
Người phục vụ nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa ra.
Tiếng ca truyền đến, Đỗ Cai đột nhiên dừng bước.
Âm thanh ngọt ngào thiếu nữ kia, có chút sàn sạt, giống như mưa phùn xẹt qua mây, lại tựa gió nhẹ phất qua lá cây.
Tuyệt đối sẽ không sai, giọng ca đặc biệt như vậy, nghe qua một lần hắn ta liền không quên.
Người bên cạnh cũng kinh ngạc, "Ngọa tào, này la ai ca dễ nghe như vậy?"
Đỗ Cai xoay người, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm phía sau cánh cửa kia, người phục vụ đưa cả thùng đồ ăn bước qua, Đỗ Cai liền đẩy cửa phòng ra, cánh cửa suýt nữa đập vào mặt người phục vụ.
Quả nhiên là cô ấy!
Chờ thấy rõ mấy người trong phòng, lửa giận trong lòng Đỗ Cai liền không kìm được.
Hắn ta phí đi ít nhiều tâm tư, viết thư tình, tặng lễ vật, muốn hẹn cô ra ngoài chơi luôn bị cự tuyệt, sau lại thậm chí kéo số di động của hắn ta vào sổ đen.
Cô gái thanh thuần đáng yêu, không chịu đi chơi, được, hắn ta nhận, cùng lắm thì dùng nhiều tâm tư chút, tốn nhiều thời gian chút, cô cũng đáng để hắn ta chờ, hắn ta thậm chí còn bị từ chối nổi lên hứng thú.
Nhưng bây giờ là tình huống như thế nào?
Cô ôm microphone lung lay cái đầu nhỏ hát đến đắc ý, người ngồi bên cạnh chính là Cố Lẫm!
Thì ra cô không phải không chịu đi, mà là không muốn cùng hắn ta đi!
Hắn ta tại đây hao tâm tổn trí phí sức, đều bị Cố Lẫm chê cười!
Đỗ Cai trong mắt bốc hỏa, người phục vụ luống cuống, "Tiên sinh, nơi này là phòng riêng của người khác, ngài có phải đi nhầm rồi không?"
Cố Lẫm ngồi không nhúc nhích, mắt đen nhàn nhạt quét tới, Miêu Thú và Kim Nhai cùng nhau đứng lên.
Vài người bên cạnh Đỗ Cai không cam lòng yếu thế, cùng nhau tiến lên, không khí trong phòng nháy mắt đã giương cung bạt kiếm.
Nhan Niệm Niệm: "......" Chẳng lẽ là tư thế cô ca hát không đúng, vậy mà ở nơi này gặp được Đỗ Cai?
Cánh tay bị người kéo lại, Nhan Niệm Niệm quay đầu, thấy Mạnh Hiểu Viên vẻ mặt khẩn trương, "Niệm Niệm Niệm Niệm, không không không sẽ không đánh đánh đánh đến đây?"
Nhan Niệm Niệm đếm, không tính cô và Mạnh Hiểu Viên hai cái cọng bún sức chiến đấu bằng 5 này, đối phương có năm người, phía bên mình có ba người.
Ách...... Hình như đánh không lại.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Nhan Niệm Niệm quyết định tạm thời chịu thua trước, cô vừa định đứng lên, trên vai liền bị một bàn tay dựng lại.
Cố Lẫm vốn là vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, Đỗ Cai vào được hắn bất quá là nhìn lướt qua, toàn bộ thể xác và tinh thần đều chú ý quan sát đến Nhan Niệm Niệm.
Tiểu nha đầu bị Đỗ Cai đuổi theo lâu như vậy, tuy rằng trước sau không có đáp lại, lễ vật gì đó cũng tịch thu, nhưng hắn vẫn là không yên tâm.
Đỗ Cai người này, hoa hoa công tử, bên người bạn gái không ngừng, tất nhiên là có ưu thế của hắn ta.
Diện mạo coi như anh tuấn, trong nhà có tiền ra tay hào phóng, ở trường học cũng coi như được hoan nghênh
Bị người như vậy theo đuổi, tiểu nha đầu rốt cuộc có hay không ý động?
Cố Lẫm trên mặt không hiện, trong lòng lại có chút hứng thú, thấy ánh mắt tiểu nha đầu dạo qua đối phương một vòng, lại nhìn nhìn Miêu Thú và Kim Nhai, như vậy hiển nhiên là ở tính ra đối chiến hai bên thực lực.
Cố Lẫm trong lòng nắm chắc, bên trong đôi mắt đen hiện lên ý cười, khoé môi hơi mỏng cũng vui vẻ mà vểnh lên.
Tay Hắn đè trên vai Nhan Niệm Niệm, mặc kệ đối phương tới bao nhiêu người, hắn cũng không để cô gái của mình gương tươi cười đi bồi người khác.
Huống chi mấy người này dưới tay hắn cũng chẳng chiếm được tiện nghi.
"Ngồi yên, đừng nhúc nhích."
Âm thanh của hắn âm trầm thấp bình tĩnh, tay hắn cũng chỉ đè nhẹ, Nhan Niệm Niệm lại đứng dậy không nổi.
Đỗ Cai đỏ ngầu cả mắt.
Hắn ta vốn đang ôm một đường hy vọng, rốt cuộc nơi này có vài người, còn có con gái, Nhan Niệm Niệm chưa chắc đi cùng Cố Lẫm, nhưng bây giờ hắn ta xác định được, giữ hai người kia tuyệt đối có gì đó!
Hắn ta chỗ nào không bằng Cố Lẫm?
Luận ngoại hình, mặt Cố Lẫm bị thương, căn bản là không thể so với hắn.
Luận gia sản, Đỗ gia tuy rằng còn kém rất xa Cố gia, nhưng hắn ta là con trai duy nhất trong nhà, tương lai trong nhà hết thảy đều là của hắn ta. Cố Lẫm vẫn còn có một người em trai, là vợ đương nhiệm của Cố Đồng Bằng sinh, tương lai tài sảm lớn của Cố gia cũng không có liên quan gì đến Cố Lẫm.
Luận học tập, hắn ta ít nhất có thể ở hạng trung bình, nhưng Cố Lẫm căn bản là đội sổ.
Nhưng Nhan Niệm Niệm thà rằng đi cùng tên bị huỷ dung, cũng không chịu phản ứng hắn ta!
Lần trước hắn ta muốn chạm vào vai cô, bị cô hung hăng mà đá một cước, trên đùi xanh tím nhiều ngày cũng chưa hết. Nhưng hiện tại Cố Lẫm nắm vai cô, cô ngay cả một cái giãy giụa cũng không có, cứ như vậy ngoan ngoãn mà ngồi mặc hắn chạm vào! Cũng không biết hai người đi đến bước nào rồi!
Mà Cố Lẫm sắc mặt lạnh nhạt, đôi chân dài lười biếng mà bắt chéo, thấy bọn họ tiến vào đừng nói hoảng loạn, thậm chí cơ thể cũng chưa nhúc nhích chút nào, bình tĩnh lại đạm mạc như vậy mà nhìn bọn họ, như thế hiển nhiên không có để hắn ta vào trong mắt.
Đỗ Cai đầu tức giận đến ong ong vang lên, giơ tay chỉ, "Nhan Niệm Niệm, cô hắn --"
Người bên cạnh một phen kéo cánh tay hắn ta, thấp giọng nói: "Cai ca, Cai ca, bình tĩnh một chút! Người kia là Cố thiếu! Cố thiếu a!"
Đỗ Cai dùng một tránh, "Cố thiếu thế nò, lão tử --"
"Ông ngoại hắn! Cai ca, ngẫm lại bối cảnh của ông ngoại hắn!"
Đỗ Cai dừng tay lại, nếu nói Cố gia bất quá là tiền tài nhiều, hắn không có gì kiêng kị lắm, Giang lão gia tử kia chính là nhân vật tuyệt đối không thể trêu vào.
Đỗ Cai chậm rãi buông tay, tươi cười một cái, "Cố thiếu, quấy rầy, chúng tôi cũng là tới ca hát, muốn một chỗ cùng nhau?"
"Ai cùng một chỗ với mấy?" Kim Nhai trừng mắt với hắn ta, đừng tưởng rằng mọi người không nghe được, hắn ta vừa rồi là muốn mắng Nhan muội muội.
Miêu Thú hừ lạnh một tiếng, người này quá không biết xấu hổ, hắn mặt dày mày dạn mà quấn lấy, nhan muội muội cho hắn để lại vài phần mặt mũi, hắn lại tốt tiến thêm thước.
"Cút đi." Cố Lẫm nhàn nhạt mở miệng, nét mặt khinh thường kia kích thích đến Đỗ Cai suýt nữa không màng tất cả mà muốn động thủ.
May mắn người bên cạnh kéo hắn ta lại, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Cố thiếu, là chúng tôi quấy rầy, tới, dưa trước mâm đựng trái cây bồi tội." Hắn chỉ vào người phục vụ bị dọa ngây người.
"Ai muốn mâm đựng trái cây của mấy người, mâm đựng trái cây của chúng tôi ở đây còn ăn không hết, đi đi đi!" Kim Nhai bắt đầu oanh người.
Vài người thuận thế rời phòng, đem cửa phòng đóng lại, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
"Cai ca," vài người vây quanh đem Đỗ Cai mang đi, tiến vào phòng của bọn họ, "Anh bình tĩnh một chút a."
Đỗ Cai liên tiếp đập vài cái chai, trong phòng đầy mảnh thuỷ tinh và mùi rượu lan toả.
Hắn ta theo đuổi Nhan Niệm Niệm lâu như vậy, không tới tay liền không nói, còn ở trước mặt cô bị người ta làm xấu mặt mũi!
Không đem được Nhan Niệm Niệm tới tay, sự tức giận này mãi mãi cũng không bình thường được!
......
Đỗ Cai đi rồi, Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, bất quá khẩu khí này lập tức lại nhấc lên.
Bởi vì, tay Cố Lẫm còn đè trên vai cô.
Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn hắn, "Cố Lẫm......"
Cô nhấp cánh môi hồng thuận sung mãn, lông mi mảnh dài chớp chớp, con ngươi màu hổ phách thanh tịnh tinh khiết lười hai mắt ám chỉ hướng tay của hắn.
Cố Lẫm trầm thấp mà "Ừm" một tiếng, ánh mắt đen sì nhìn cô, thâm sâu khó dò, hỉ nộ không phân biệt.
Hắn không những không có buông ra, ngón tay thon dài ngược lại cầm thật chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt bờ vai mượt mà nhỏ của cô.
Nhan Niệm Niệm: "......"
Làm sao bây giờ, cô có chút hãi đến hoảng.
Mặt khác ba người bên này cũng phát hiện không thích hợp, bất quá ai cũng không dám lên tiếng, cho dù nhìn cũng không dám nhìn bên này.
Mạnh Hiểu Viên dại ra mà cầm cánh gà nướng nóng hầm hập, mờ mịt mà cắn.
Kim Nhai cầm microphone bắt đầu rống: "Chết cũng phải yêu! Không sâu đậm sẽ không biết hạnh phúc!"
Miêu Thú liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
"Cố, Cố Lẫm......" Nhan Niệm Niệm nhẹ giọng kêu tên của hắn.
Cố Lẫm khoé môi hơi mỏng nhếch lên, cười như không cười mà nhìn cô, cúi người, đầu càng ngày càng thấp, dần dần tới gần mặt cô.
Mạnh Hiểu Viên lập tức nuốt đi vào một ngụm không khí, âm thanh của Kim Nhai cũng biến mất, Miêu Thú nuốt nước miếng xuống.
Nhan Niệm Niệm Tim rất nhanh cũng từ trong lòng ngực nhảy ra ngoài, cô muốn lui về phía sau, nhưng Cố Lẫm tay cầm bả vai cô, thân thể cô căn bản là không thể nhúc nhích.
Phía sau lưng đổ ra một tầng mồ hôi hơi mỏng, Nhan Niệm Niệm quyết định liều, "Ca ca, em đói bụng."
Cơ thể của Cố Lẫm dừng lại.
Nhan Niệm Niệm lôi kéo tay áo của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, gương mặt trắng nõn nà phồng lên, âm thanh mềm mại, "Ca ca ~"
Tiếng ca hát của Kim Nhai quả thật là lăn ra khỏi núi xuống mười tám ngã rẽ.
Cố Lẫm quét hắn ta liếc mắt một cái, ngồi thẳng người, tay cũng từ trên vai Nhan Niệm Niệm để xuống, xách quá một cái cả nhà thùng, "Niệm niệm, muốn ăn cái gì?"
Nhìn đại lão khôi phục bình thường, bốn người đều âm thầm thở phào một cái, về phần Nhan Niệm Niệm vừa rồi nhẹ nhàng mềm mại gọi "Ca ca", có thể làm người ta toàn thân mềm nhũn, không có người dám thử lần hai.
Cả phần đồ ăn hộp vẫn nóng, Nhan Niệm Niệm chọn cái gà rán.
Cố Lẫm mày nhăn lại, "Cái này cay."
"Chỉ là hơi cay." Nhan Niệm Niệm không chịu buông, "Lại nói, cơ hồ tất cả đều có một chút cay."
Cố Lẫm không vui mà nhìn chằm chằm gà rán trong tay cô, thầm nghĩ: Về sau không bao giờ cho ăn loại thức ăn nhanh nữa, dạ dày tiểu nha đầu chính là vì ăn như thế mà hư!
Nhan Niệm Niệm đem cả nhà thùng hướng Cố Lẫm trước mặt đẩy, "Cố Lẫm, anh cũng ăn nha."
Vừa rồi vẫn là "Ca ca", nhanh như vậy liền đổi thành "Cố Lẫm", Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, không có cùng cô so đo, chỉ là nhìn cô thật sâu một cái, cầm lấy một quả gà khối.
Mắt thấy đại lão động thủ, Kim Nhai vội vàng buông xuống microphone, cùng Miêu Thú gom lại một chỗ.
Nhan Niệm Niệm cùng Mạnh Hiểu Viên còn hảo, mặt khác ba cái đều là sói đói, ba cái cả nhà thùng thực mau liền thấy đáy.
"Lẫm ca," Kim Nhai hỏi: "Mai kia chính là đại hội thể thao, chúng ta đi chỗ nào chơi? Hai ngày này lão sư đều nắm chặt thời gian chấm bài thi, sau buổi trưa liền sang tháng thi thành tích, thừa dịp không có thành tích, chúng ta hai ngày này thả lỏng một chút."
Mạnh Hiểu Viên liên tục gật đầu, "Chính là, muốn thả lỏng trong hai ngày này, chờ thành tích ra phỏng chừng liền không có tâm tình thả lỏng."
Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà, "Quốc khánh bảy ngày chúng ta vừa lúc tới cái hệ thống học bổ túc."
Cố Lẫm đem khối gà không chấm đồ chấm cay đưa tới trước mặt Nhan Niệm Niệm, "Niệm Niệm có muốn đi nơi nào không?"
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Em muốn tham gia đại hội thể thao, em báo danh chạy 3000m."
"3000m?!" Kim Nhai cùng Miêu Thú đồng thời kêu lên, "Nhan muội muội em là bị người hố đi? Các người thế uy có phải khi dễ em nên không dám cự tuyệt? Ai mẹ nó báo 3000m a?"
Cố Lẫm khóe môi nhấp thành một cái thẳng tắp, đôi mắt bên trong không còn che dấu lạnh lẽo.
"Không có, tớ chủ động báo danh." Nhan Niệm Niệm vội vàng nói: "Tớ trước kia ở Tân Thành, mỗi lần đại hội thể thao đều là báo danh 3000m."
Mạnh Hiểu Viên: "Oa, Niệm Niệm cậu chẳng lẽ là kiện tướng thể dục thể thao?"
Nhan Niệm Niệm cười, "Không phải, thành tích của tớ, nhưng là bởi vì chạy cự ly có trợ giúp rèn luyện tim phổi công năng,lúc ca hát hơi thở càng ổn càng lâu dài, cho nên tớ trước kia là mỗi ngày đều chạy bộ."
Cố Lẫm không vui mà nhíu mày.
Tiểu nha đầu đã nỗ lực rèn luyện như vậy, nhưng thân thể vẫn là quá kém, lần trước rơi vào trong nước không đến một phút đồng hồ hắn vớt lên được, vẫn là bị cảm một trận, đặc biệt là dạ dày của cô.
Nghĩ đến đây, Cố Lẫm thậm chí có chút trách móc Nhan Thanh Lâm, hiển nhiên là ông ta không có kết thúc trách nhiệm làm cha, để tiểu nha đầu từ nhỏ liền ở bên ngoài chắp vá ăn cơm, lúc này mới bị bệnh bao tử.
Mắt thấy Nhan Niệm Niệm bàn tay hướng về phía một khối cánh cay, Cố Lẫm " Phạch" một tiếng đem cả thùng lấy ra.
Nhan Niệm Niệm: "......"
Cố Lẫm xụ mặt, "Cay không thể ăn, Niệm Niệm ăn trái cây đi."
Miêu Thú thấy Nhan Niệm Niệm vẻ mặt ủy khuất, vội vàng kiến nghị, "Nơi này hình như có bắp rang gì đó, ngọt ngào."
"A, bắp rang!" Nhan Niệm Niệm ánh mắt sáng lên, "Cố Lẫm, em muốn ăn bắp rang!"
Cố Lẫm suy nghĩ một chút, đồng ý.
Bắp rang rất nhanh đưa tới, mới ra nồi không lâu, nhiệt khí đã tản mất, đúng là lúc giòn nhất ngọt nhất.
Nhan Niệm Niệm thích vô cùng, cô ăn một hơi hai miếng, lúc ăn hai má phình phình, thoạt nhìn giống như là thỏ con tham ăn cà rốt.
"Cố Lẫm, anh ăn sao?"Cô hàm hàm hồ hồ hỏi.
Cố Lẫm lắc đầu, nhìn nước trên bàn, muốn chọn cho cô một chai.
Coca Sprite? Không được, có ga, sẽ làm dạ dày cô không thoải mái.
Nước chanh quả táo? Không được, quá lạnh.
Nước lọc? Tính, tiểu nha đầu sẽ không cao hứng.
Chọn nửa ngày, Cố Lẫm chọn trúng một hộp sữa bò, nhìn kỹ xem, là không chứa Lactose. Tiểu nha đầu chịu chứng không chịu được Lactose, bình thường uống sữa bò lên sẽ tiêu chảy buồn nôn, cái này vừa vặn.
Đem ống hút cắm vào, đưa tới Nhan Niệm Niệm trong tay.
Kim Nhai và Miêu Thú trộm nhìn lão đại này tinh tế tỉ mỉ phục vụ, cũng không dám hé răng.
Nhan Niệm Niệm rất tự nhiên mà tiếp nhận, nhấp mấy ngụm.
Kim Nhai nhỏ giọng hỏi Miêu Thú, " Vậy mai chúng ta còn ra ngoài chơi không?"
"Chơi cái rắm." Miêu Thú vỗ một cái trên đầu hắn ta, "Mai khẳng định phải tham gia đại hội thể thao kia, cổ vũ ủng hộ cho Nhan muội muội."
"À." Kim Nhai uể oải ỉu xìu, thời điểm ngày quốc khánh thành tích thi cũng ra tới, khẳng định không vô tâm đi chơi được, Nhan Niệm Niệm còn phải cho bọn họ tới cái "Hệ thống" học bù. Vốn dĩ định trông cậy vào hai ngày này, Nhan Niệm Niệm lại báo cái 3000m.
Miêu Thú vỗ đùi hắn ta một cái, "Cái kia, nữ sinh chạy xong 3000m phỏng chừng mệt đến ngất xỉu đi thôi? Có phải hẳn là nên chuẩn bị đồ uống có lượng đường cao không? Vẫn là chocolate kẹo gì đó?"
"Chocolate đi?" Kim Nhai không quá xác định, "Dù sao cũng mua một chút đồ vật, xách thêm một túi nữa, đến lúc đó xem anh Lẫm cần cái gì."
Nhan Niệm Niệm và Mạnh Hiểu Viên ăn xong bắp rang, lại uống thêm một hộp sữa bò, bụng nhỏ no no, tinh thần cũng rất tốt, "A, bắt đầu ca hát đi."
Một mảnh khăn ướt mang theo mùi thơm đặt vào bên cạnh môi cô, Nhan Niệm Niệm ngây ngẩn cả người.
Cố Lẫm thần thái nhẹ nhàng, tựa hồ đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Khớp xương rõ ràng bàn tay to cầm khăn ướt, mềm nhẹ mà giúp cô chà lau môi, cách khăn ướt hơi mỏng, ngón tay hắn đặt lên cánh môi cô, kia xúc cảm mềm mại mà co dãn, đôi mắt Cố Lẫm lại sâu thêm vài phần, đen kịt.
Vài ngày sau, tổ học tập nhỏ nghênh đón kỳ thi lên lớp mười hai lần thứ nhất.
"A a a, làm sao bây giờ?" Kim Nhai lôi kéo Miêu Thú, vẻ mặt đau khổ, "Nếu như thi không tốt cảm giác rất có lỗi với Nhan muội muội, nhưng tớ thật sự không có nắm chắc a."
Miêu Thú trong lòng cũng không chắc chắn, trước kia hắn ta học tập coi như cũng trung bình, bây giờ tiêu chuẩn học tra, đừng nói Kim Nhai, hắn ta cũng có chút sợ hãi, nếu thành tích ra tới không lý tưởng, cũng không còn mặt mũi Nhan Niệm Niệm, dù sao mỗi ngày cô cũng dành ra ba, bốn tiếng giúp bọn họ học bổ túc.
Nhan Niệm Niệm thật ra cũng không có gánh nặng gì, cười tủm tỉm mà an ủi vài người, "Chúng ta học bổ túc thời gian ngắn, cho dù thi không tốt cũng bình thường, cố gắng hết sức phát huy đi, nhẫn nại mà làm, cho dù làm không được, đem công thức dính dáng đến đề liệt kê ra, cũng có thể kiếm được một chút điểm."
Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, thì ra tiểu nha đầu biết bọn họ trước kia đều là chép đáp án.
Dù sao cũng là lớp mười hai, không chỉ có học sinh khẩn trương, ngay cả phụ huynh cũng chú ý đến.
Cha mẹ Kim Nhai sớm đã mất đi tin tưởng đối với đứa con trai học tra này, tính toán chờ hắn ta tốt nghiệp liền mang theo hắn ta làm chút công việc gì đó, chậm rãi rèn luyện con trai thích ứng xã hội. Không nghĩ tới, con trai đột nhiên đổi tính, mỗi ngày hơn 8 giờ tối mới trở về, nói là ở cùng bạn học học bổ túc.
Ba Kim thiếu chút nữa rớt cả quai hàm xuống, đối với cách nói của con trai là nửa tin nửa ngờ.
Nói nó nói dối, cũng không giống.
Con trai trước kia cũng là 8 9 giờ mới về nhà, nó không cần thiết nói dối, hơn nữa, bây giờ con trai về nhà còn muốn học tập một hồi, đến 11 giờ mới ngủ.
Ba Kim và Mẹ Kim trộm quan sát vài lần, đúng thật là đang học tập.
Ba Kim cơ hồ vui đến muốn khóc, mấy ngày này đối với con trai là nhẹ nhàng lắng nghe, không bao giờ xụ mặt giáo huấn con trai, tiền tiêu vặt cũng tăng mấy lần.
Lo lắng thành tích thi không tốt sẽ đả kích tới tính học tập của hắn ta, ba Kim còn an ủi hắn ta, "Không có việc gì, con yên tâm mà thi, cho dù hạng nhất từ dưới đếm lên, chỉ cần côn còn muốn theo đuổi học tập, ba liền không đánh con."
Bộ dáng ôn nhu giọng điệu hiền lành có vẻ hiểu được của ba Kim, làm Kim Nhai da gà toàn thân nổi lên.
Thế nhưng, lúc này hắn ta cũng sâu sắc nhận thức được, thì cha mẹ đối với hắn ta ôm kỳ vọng như vậy, cho tới nay cũng không có từ bỏ hắn ta.
Cha mẹ Miêu Thú càng kích động.
Con trai lúc đầu học tập cũng ổn, mấy năm nay cũng không biết là bị cái kích thích gì, chính là không chịu học tập cho giỏi, bây giờ tỉnh lại một lần nữa, tuy rằng đã lớp mười hai, nhưng trải qua một năm nỗ lực, không chừng vẫn còn có thể thi đậu đại học.
Vì thế, nhóm học tra nổi tiếng ưỡn ngực ngẩng đầu tiến vào trường thi, trong mắt người khác nhìn thấy, là vừa bi thương lại hùng dũng như vậy.
Ngày thi được an bài vào ngày 27 và ngày 28, hai ngày sau khi thi xong là đại hội thể thao của trường học, đại hội thể thao xong chính là lễ quốc khánh.
Cố Lẫm và Kim Nhai Miêu Thú chưa bao giờ tham gia cái gọi đại hội thể thao, liền chờ đến thi xong thì xả, suy nghĩ một chút, đại hội thể thao cộng thêm lễ quốc khánh kia là chín ngày! Cho dù hơn phân nửa thời gian để học tập, dù sao vẫn có thể thả lỏng được hai ngày.
......
Từ trường thi ra tới, Kim Nhai thở phào thật dài, " Ài, lão đại, anh thi thế nào rồi?"
Cố Lẫm nhíu mày, không nói chuyện.
Kim Nhai thức thời không dám hỏi lại.
Mọi người đã hẹn thi xong đi thư giãn một chút, đêm nay đi ca hát không học bổ túc, từ trường thi ra tới, vừa ra ngoài người liền chú ý Cố Lẫm đứng bên xe.
Nhan Niệm Niệm vừa thấy sắc mặt Cố Lẫm liền biết tâm tình hắn không tốt, cười nói: "Chúng ta học bổ túc thời gian quá ngắn, hơn nữa chỉ học một sô bộ phận của chương trình học, nếu thời gian dài mới có thể thấy hiệu quả."
Mạnh Hiểu Viên: "Tớ cũng nói, làm sao cảm thấy mình không có tiến bộ gì cả."
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Không vội, tương lai còn dài."
Sắc mặt Cố Lẫm hơi thay đổi.
Hắn đúng là cảm giác tiến bộ không lớn, bài thi đa phần dựa vào ăm may, phỏng chừng thành tích ra sẽ không có mặt mũi nhìn tiểu nha đầu, càng quan trọng hơn là, hắn bắt đầu lo lắng tình hình cứ như thế, hắn có thể là không thi đậu đại học Yến Thành, đến lúc đó chẳng lẽ phải cùng tiểu nha đầu ở hai nơi riêng biệt?
Suy nghĩ một chút đến bốn năm ở hai trường đại học, trong lòng Cố Lẫm liền từng đợt vội vanhg xao động, hắn thậm chí nghĩ đến, nếu là khác trường đại học, dứt khoát liền từ bỏ, không học đại học hắn cơ hồ tiêu dao tự tại, còn có thể mỗi ngày cùng tiểu nha đầu gặp mặt.
Bây giờ nghe xong Nhan Niệm Niệm nói, cẩn thận suy nghĩ một chút cũng có đạo lý, bọn họ học bổ túc thời gian dù sao cũng quá ngắn.
Miêu Thú trong lòng cũng gấp, hắn ta không gấp riêng gì mình, còn thay Nhan Niệm Niệm sốt ruột.
Có người trộm bàn luận Nhan Niệm Niệm không biết tự lượng sức mình, nếu là lần này cô bị bọn họ liên lụy thi không tốt, khẳng định sẽ bị đàm tiếu.
Hắn ta nhéo nhéo ngón tay, tính toán, nếu như Nhan muội muội không có thi tốt, cùng lắm đem nhưng người nói nhỏ phía sau kia đánh một trận, làm cho bọn họ không dám lại bàn tán.
......
Cố Lẫm lái xe trực tiếp đi KTV, hắn sớm đã chọn phòng tốt, vừa xuống xe liền có người phục vụ lại đây, một người giúp hắn đi đậu xe, một người đi thoe vào trong, "Cố thiếu tới, phòng tất cả đều an bài xong, có cái gì yêu cầu hì kêu chúng tôi."
"Cố...... Thiếu?" Mạnh Hiểu Viên nhỏ giọng nói thầm một tiếng, cánh tay lặng lẽ đẩy đẩy Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm cười liếc mắt nhìn Cố Lẫm một cái, kiếp trước cô cũng chưa từng cùng hắn đi chơi qua, thì ra người ngoài đều kêu hắn như vậy.
Đi qua đại sảnh trang trí vàng son lộng lẫy, người phục vụ cung kính mà dẫn dắt bọn họ vào phòng.
Nhan Niệm Niệm vốn cho là năm người có trong đó bao là đủ rồi, không nghĩ tới tiến vào mới phát hiện là nơi xa hoa, trái cây thập cẩm, quà vặt, rượu đều đã mang lên.
Cố Lẫm nhìn thoáng qua, "Không cần rượu, lui đi."
Người phục vụ vội vàng đem rượu thu vào khay, Cố Lẫm hỏi: "Niệm niệm muốn ăn cái gì?"
Nhan Niệm Niệm nhìn chằm chằm trên bàn trái cây thập cẩm cùng quà vặt, cảm giác không thể ăn no, "Ta muốn ăn ở nhà."
Mấy ngày này đều là dì Tiết nấu cơm cho, hôm nay bọn họ cho dì Tiết nghỉ, thi xong liền tới đây, còn không ăn cơm chiều, Nhan Niệm Niệm đặc biệt muốn ăn rác rưởi thức ăn nhanh, chính là, Cố Lẫm chưa chắc sẽ đáp ứng.
Cô chớp chớp mắt nhìn Cố Lẫm, long mi dài mảnh chớp mắt, mắt tròn xoe như nai con nhìn chằm chằm Cố Lẫm, mang theo một chút lấy lòng, "Lẫm ca, được không?"
Cố Lẫm cười một tiếng, quay đầu phân phó người phục vụ, "Đi mua ba thùng cơm hộp đến đây." Không riêng gì tiểu nha đầu đói, hắn cũng đói bụng, càng đừng nói còn có Kim Nhai Miêu Thú hai con sói đói.
Người phục vụ đáp một tiếng, bưng khay đi ra ngoài.
"Nhan muội muội trước tới trước đi!" Kim Nhai hưng phấn hô hào, " Diễn hội đón người mới đến nghe được một lần, tớ bây giờ còn chưa quên được đâu."
Mạnh Hiểu Viên cũng kích động, "Niệm Niệm, tới đi!"
Nhan Niệm Niệm cũng không khách khí, tiến lên chọn một bài, cô tuy rằng thích ca hát, nhưng xưa giờ không thích độc chiếm, để mọi người từng người thay phiên đến.
......
Người phục vụ rất nhanh mà mua về ba thùng cơm hộp, tìm cái khay lớn, ổn định vững chắc mà nâng.
Mới vừa đi đến cửa phòng chuẩn bị đẩy cửa, đâm đầu đi tới mấy người, bên cạnh cười một cái, "Ngọa tào, ai kêu lượng cơm lớn như vậy, không phải heo chứ."
Người phục vụ vội vàng dựa tường đứng vững nhường cho bọn họ, hắn ta không dám lên tiếng, mấy người vừa được nói là heo này nằm ngay trong phòng bên tay, may mắn không nghe thấy, bằng không lại hỗn loạn một trận.
Vài người bước chân không ngừng đi qua từ bên cạnh hắn ta, có người nói: "Cai ca mấy ngày nay chuẩn bị đi chỗ nào thả lỏng a?"
Người phục vụ nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa ra.
Tiếng ca truyền đến, Đỗ Cai đột nhiên dừng bước.
Âm thanh ngọt ngào thiếu nữ kia, có chút sàn sạt, giống như mưa phùn xẹt qua mây, lại tựa gió nhẹ phất qua lá cây.
Tuyệt đối sẽ không sai, giọng ca đặc biệt như vậy, nghe qua một lần hắn ta liền không quên.
Người bên cạnh cũng kinh ngạc, "Ngọa tào, này la ai ca dễ nghe như vậy?"
Đỗ Cai xoay người, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm phía sau cánh cửa kia, người phục vụ đưa cả thùng đồ ăn bước qua, Đỗ Cai liền đẩy cửa phòng ra, cánh cửa suýt nữa đập vào mặt người phục vụ.
Quả nhiên là cô ấy!
Chờ thấy rõ mấy người trong phòng, lửa giận trong lòng Đỗ Cai liền không kìm được.
Hắn ta phí đi ít nhiều tâm tư, viết thư tình, tặng lễ vật, muốn hẹn cô ra ngoài chơi luôn bị cự tuyệt, sau lại thậm chí kéo số di động của hắn ta vào sổ đen.
Cô gái thanh thuần đáng yêu, không chịu đi chơi, được, hắn ta nhận, cùng lắm thì dùng nhiều tâm tư chút, tốn nhiều thời gian chút, cô cũng đáng để hắn ta chờ, hắn ta thậm chí còn bị từ chối nổi lên hứng thú.
Nhưng bây giờ là tình huống như thế nào?
Cô ôm microphone lung lay cái đầu nhỏ hát đến đắc ý, người ngồi bên cạnh chính là Cố Lẫm!
Thì ra cô không phải không chịu đi, mà là không muốn cùng hắn ta đi!
Hắn ta tại đây hao tâm tổn trí phí sức, đều bị Cố Lẫm chê cười!
Đỗ Cai trong mắt bốc hỏa, người phục vụ luống cuống, "Tiên sinh, nơi này là phòng riêng của người khác, ngài có phải đi nhầm rồi không?"
Cố Lẫm ngồi không nhúc nhích, mắt đen nhàn nhạt quét tới, Miêu Thú và Kim Nhai cùng nhau đứng lên.
Vài người bên cạnh Đỗ Cai không cam lòng yếu thế, cùng nhau tiến lên, không khí trong phòng nháy mắt đã giương cung bạt kiếm.
Nhan Niệm Niệm: "......" Chẳng lẽ là tư thế cô ca hát không đúng, vậy mà ở nơi này gặp được Đỗ Cai?
Cánh tay bị người kéo lại, Nhan Niệm Niệm quay đầu, thấy Mạnh Hiểu Viên vẻ mặt khẩn trương, "Niệm Niệm Niệm Niệm, không không không sẽ không đánh đánh đánh đến đây?"
Nhan Niệm Niệm đếm, không tính cô và Mạnh Hiểu Viên hai cái cọng bún sức chiến đấu bằng 5 này, đối phương có năm người, phía bên mình có ba người.
Ách...... Hình như đánh không lại.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Nhan Niệm Niệm quyết định tạm thời chịu thua trước, cô vừa định đứng lên, trên vai liền bị một bàn tay dựng lại.
Cố Lẫm vốn là vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, Đỗ Cai vào được hắn bất quá là nhìn lướt qua, toàn bộ thể xác và tinh thần đều chú ý quan sát đến Nhan Niệm Niệm.
Tiểu nha đầu bị Đỗ Cai đuổi theo lâu như vậy, tuy rằng trước sau không có đáp lại, lễ vật gì đó cũng tịch thu, nhưng hắn vẫn là không yên tâm.
Đỗ Cai người này, hoa hoa công tử, bên người bạn gái không ngừng, tất nhiên là có ưu thế của hắn ta.
Diện mạo coi như anh tuấn, trong nhà có tiền ra tay hào phóng, ở trường học cũng coi như được hoan nghênh
Bị người như vậy theo đuổi, tiểu nha đầu rốt cuộc có hay không ý động?
Cố Lẫm trên mặt không hiện, trong lòng lại có chút hứng thú, thấy ánh mắt tiểu nha đầu dạo qua đối phương một vòng, lại nhìn nhìn Miêu Thú và Kim Nhai, như vậy hiển nhiên là ở tính ra đối chiến hai bên thực lực.
Cố Lẫm trong lòng nắm chắc, bên trong đôi mắt đen hiện lên ý cười, khoé môi hơi mỏng cũng vui vẻ mà vểnh lên.
Tay Hắn đè trên vai Nhan Niệm Niệm, mặc kệ đối phương tới bao nhiêu người, hắn cũng không để cô gái của mình gương tươi cười đi bồi người khác.
Huống chi mấy người này dưới tay hắn cũng chẳng chiếm được tiện nghi.
"Ngồi yên, đừng nhúc nhích."
Âm thanh của hắn âm trầm thấp bình tĩnh, tay hắn cũng chỉ đè nhẹ, Nhan Niệm Niệm lại đứng dậy không nổi.
Đỗ Cai đỏ ngầu cả mắt.
Hắn ta vốn đang ôm một đường hy vọng, rốt cuộc nơi này có vài người, còn có con gái, Nhan Niệm Niệm chưa chắc đi cùng Cố Lẫm, nhưng bây giờ hắn ta xác định được, giữ hai người kia tuyệt đối có gì đó!
Hắn ta chỗ nào không bằng Cố Lẫm?
Luận ngoại hình, mặt Cố Lẫm bị thương, căn bản là không thể so với hắn.
Luận gia sản, Đỗ gia tuy rằng còn kém rất xa Cố gia, nhưng hắn ta là con trai duy nhất trong nhà, tương lai trong nhà hết thảy đều là của hắn ta. Cố Lẫm vẫn còn có một người em trai, là vợ đương nhiệm của Cố Đồng Bằng sinh, tương lai tài sảm lớn của Cố gia cũng không có liên quan gì đến Cố Lẫm.
Luận học tập, hắn ta ít nhất có thể ở hạng trung bình, nhưng Cố Lẫm căn bản là đội sổ.
Nhưng Nhan Niệm Niệm thà rằng đi cùng tên bị huỷ dung, cũng không chịu phản ứng hắn ta!
Lần trước hắn ta muốn chạm vào vai cô, bị cô hung hăng mà đá một cước, trên đùi xanh tím nhiều ngày cũng chưa hết. Nhưng hiện tại Cố Lẫm nắm vai cô, cô ngay cả một cái giãy giụa cũng không có, cứ như vậy ngoan ngoãn mà ngồi mặc hắn chạm vào! Cũng không biết hai người đi đến bước nào rồi!
Mà Cố Lẫm sắc mặt lạnh nhạt, đôi chân dài lười biếng mà bắt chéo, thấy bọn họ tiến vào đừng nói hoảng loạn, thậm chí cơ thể cũng chưa nhúc nhích chút nào, bình tĩnh lại đạm mạc như vậy mà nhìn bọn họ, như thế hiển nhiên không có để hắn ta vào trong mắt.
Đỗ Cai đầu tức giận đến ong ong vang lên, giơ tay chỉ, "Nhan Niệm Niệm, cô hắn --"
Người bên cạnh một phen kéo cánh tay hắn ta, thấp giọng nói: "Cai ca, Cai ca, bình tĩnh một chút! Người kia là Cố thiếu! Cố thiếu a!"
Đỗ Cai dùng một tránh, "Cố thiếu thế nò, lão tử --"
"Ông ngoại hắn! Cai ca, ngẫm lại bối cảnh của ông ngoại hắn!"
Đỗ Cai dừng tay lại, nếu nói Cố gia bất quá là tiền tài nhiều, hắn không có gì kiêng kị lắm, Giang lão gia tử kia chính là nhân vật tuyệt đối không thể trêu vào.
Đỗ Cai chậm rãi buông tay, tươi cười một cái, "Cố thiếu, quấy rầy, chúng tôi cũng là tới ca hát, muốn một chỗ cùng nhau?"
"Ai cùng một chỗ với mấy?" Kim Nhai trừng mắt với hắn ta, đừng tưởng rằng mọi người không nghe được, hắn ta vừa rồi là muốn mắng Nhan muội muội.
Miêu Thú hừ lạnh một tiếng, người này quá không biết xấu hổ, hắn mặt dày mày dạn mà quấn lấy, nhan muội muội cho hắn để lại vài phần mặt mũi, hắn lại tốt tiến thêm thước.
"Cút đi." Cố Lẫm nhàn nhạt mở miệng, nét mặt khinh thường kia kích thích đến Đỗ Cai suýt nữa không màng tất cả mà muốn động thủ.
May mắn người bên cạnh kéo hắn ta lại, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Cố thiếu, là chúng tôi quấy rầy, tới, dưa trước mâm đựng trái cây bồi tội." Hắn chỉ vào người phục vụ bị dọa ngây người.
"Ai muốn mâm đựng trái cây của mấy người, mâm đựng trái cây của chúng tôi ở đây còn ăn không hết, đi đi đi!" Kim Nhai bắt đầu oanh người.
Vài người thuận thế rời phòng, đem cửa phòng đóng lại, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
"Cai ca," vài người vây quanh đem Đỗ Cai mang đi, tiến vào phòng của bọn họ, "Anh bình tĩnh một chút a."
Đỗ Cai liên tiếp đập vài cái chai, trong phòng đầy mảnh thuỷ tinh và mùi rượu lan toả.
Hắn ta theo đuổi Nhan Niệm Niệm lâu như vậy, không tới tay liền không nói, còn ở trước mặt cô bị người ta làm xấu mặt mũi!
Không đem được Nhan Niệm Niệm tới tay, sự tức giận này mãi mãi cũng không bình thường được!
......
Đỗ Cai đi rồi, Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, bất quá khẩu khí này lập tức lại nhấc lên.
Bởi vì, tay Cố Lẫm còn đè trên vai cô.
Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn hắn, "Cố Lẫm......"
Cô nhấp cánh môi hồng thuận sung mãn, lông mi mảnh dài chớp chớp, con ngươi màu hổ phách thanh tịnh tinh khiết lười hai mắt ám chỉ hướng tay của hắn.
Cố Lẫm trầm thấp mà "Ừm" một tiếng, ánh mắt đen sì nhìn cô, thâm sâu khó dò, hỉ nộ không phân biệt.
Hắn không những không có buông ra, ngón tay thon dài ngược lại cầm thật chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt bờ vai mượt mà nhỏ của cô.
Nhan Niệm Niệm: "......"
Làm sao bây giờ, cô có chút hãi đến hoảng.
Mặt khác ba người bên này cũng phát hiện không thích hợp, bất quá ai cũng không dám lên tiếng, cho dù nhìn cũng không dám nhìn bên này.
Mạnh Hiểu Viên dại ra mà cầm cánh gà nướng nóng hầm hập, mờ mịt mà cắn.
Kim Nhai cầm microphone bắt đầu rống: "Chết cũng phải yêu! Không sâu đậm sẽ không biết hạnh phúc!"
Miêu Thú liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
"Cố, Cố Lẫm......" Nhan Niệm Niệm nhẹ giọng kêu tên của hắn.
Cố Lẫm khoé môi hơi mỏng nhếch lên, cười như không cười mà nhìn cô, cúi người, đầu càng ngày càng thấp, dần dần tới gần mặt cô.
Mạnh Hiểu Viên lập tức nuốt đi vào một ngụm không khí, âm thanh của Kim Nhai cũng biến mất, Miêu Thú nuốt nước miếng xuống.
Nhan Niệm Niệm Tim rất nhanh cũng từ trong lòng ngực nhảy ra ngoài, cô muốn lui về phía sau, nhưng Cố Lẫm tay cầm bả vai cô, thân thể cô căn bản là không thể nhúc nhích.
Phía sau lưng đổ ra một tầng mồ hôi hơi mỏng, Nhan Niệm Niệm quyết định liều, "Ca ca, em đói bụng."
Cơ thể của Cố Lẫm dừng lại.
Nhan Niệm Niệm lôi kéo tay áo của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, gương mặt trắng nõn nà phồng lên, âm thanh mềm mại, "Ca ca ~"
Tiếng ca hát của Kim Nhai quả thật là lăn ra khỏi núi xuống mười tám ngã rẽ.
Cố Lẫm quét hắn ta liếc mắt một cái, ngồi thẳng người, tay cũng từ trên vai Nhan Niệm Niệm để xuống, xách quá một cái cả nhà thùng, "Niệm niệm, muốn ăn cái gì?"
Nhìn đại lão khôi phục bình thường, bốn người đều âm thầm thở phào một cái, về phần Nhan Niệm Niệm vừa rồi nhẹ nhàng mềm mại gọi "Ca ca", có thể làm người ta toàn thân mềm nhũn, không có người dám thử lần hai.
Cả phần đồ ăn hộp vẫn nóng, Nhan Niệm Niệm chọn cái gà rán.
Cố Lẫm mày nhăn lại, "Cái này cay."
"Chỉ là hơi cay." Nhan Niệm Niệm không chịu buông, "Lại nói, cơ hồ tất cả đều có một chút cay."
Cố Lẫm không vui mà nhìn chằm chằm gà rán trong tay cô, thầm nghĩ: Về sau không bao giờ cho ăn loại thức ăn nhanh nữa, dạ dày tiểu nha đầu chính là vì ăn như thế mà hư!
Nhan Niệm Niệm đem cả nhà thùng hướng Cố Lẫm trước mặt đẩy, "Cố Lẫm, anh cũng ăn nha."
Vừa rồi vẫn là "Ca ca", nhanh như vậy liền đổi thành "Cố Lẫm", Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, không có cùng cô so đo, chỉ là nhìn cô thật sâu một cái, cầm lấy một quả gà khối.
Mắt thấy đại lão động thủ, Kim Nhai vội vàng buông xuống microphone, cùng Miêu Thú gom lại một chỗ.
Nhan Niệm Niệm cùng Mạnh Hiểu Viên còn hảo, mặt khác ba cái đều là sói đói, ba cái cả nhà thùng thực mau liền thấy đáy.
"Lẫm ca," Kim Nhai hỏi: "Mai kia chính là đại hội thể thao, chúng ta đi chỗ nào chơi? Hai ngày này lão sư đều nắm chặt thời gian chấm bài thi, sau buổi trưa liền sang tháng thi thành tích, thừa dịp không có thành tích, chúng ta hai ngày này thả lỏng một chút."
Mạnh Hiểu Viên liên tục gật đầu, "Chính là, muốn thả lỏng trong hai ngày này, chờ thành tích ra phỏng chừng liền không có tâm tình thả lỏng."
Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà, "Quốc khánh bảy ngày chúng ta vừa lúc tới cái hệ thống học bổ túc."
Cố Lẫm đem khối gà không chấm đồ chấm cay đưa tới trước mặt Nhan Niệm Niệm, "Niệm Niệm có muốn đi nơi nào không?"
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Em muốn tham gia đại hội thể thao, em báo danh chạy 3000m."
"3000m?!" Kim Nhai cùng Miêu Thú đồng thời kêu lên, "Nhan muội muội em là bị người hố đi? Các người thế uy có phải khi dễ em nên không dám cự tuyệt? Ai mẹ nó báo 3000m a?"
Cố Lẫm khóe môi nhấp thành một cái thẳng tắp, đôi mắt bên trong không còn che dấu lạnh lẽo.
"Không có, tớ chủ động báo danh." Nhan Niệm Niệm vội vàng nói: "Tớ trước kia ở Tân Thành, mỗi lần đại hội thể thao đều là báo danh 3000m."
Mạnh Hiểu Viên: "Oa, Niệm Niệm cậu chẳng lẽ là kiện tướng thể dục thể thao?"
Nhan Niệm Niệm cười, "Không phải, thành tích của tớ, nhưng là bởi vì chạy cự ly có trợ giúp rèn luyện tim phổi công năng,lúc ca hát hơi thở càng ổn càng lâu dài, cho nên tớ trước kia là mỗi ngày đều chạy bộ."
Cố Lẫm không vui mà nhíu mày.
Tiểu nha đầu đã nỗ lực rèn luyện như vậy, nhưng thân thể vẫn là quá kém, lần trước rơi vào trong nước không đến một phút đồng hồ hắn vớt lên được, vẫn là bị cảm một trận, đặc biệt là dạ dày của cô.
Nghĩ đến đây, Cố Lẫm thậm chí có chút trách móc Nhan Thanh Lâm, hiển nhiên là ông ta không có kết thúc trách nhiệm làm cha, để tiểu nha đầu từ nhỏ liền ở bên ngoài chắp vá ăn cơm, lúc này mới bị bệnh bao tử.
Mắt thấy Nhan Niệm Niệm bàn tay hướng về phía một khối cánh cay, Cố Lẫm " Phạch" một tiếng đem cả thùng lấy ra.
Nhan Niệm Niệm: "......"
Cố Lẫm xụ mặt, "Cay không thể ăn, Niệm Niệm ăn trái cây đi."
Miêu Thú thấy Nhan Niệm Niệm vẻ mặt ủy khuất, vội vàng kiến nghị, "Nơi này hình như có bắp rang gì đó, ngọt ngào."
"A, bắp rang!" Nhan Niệm Niệm ánh mắt sáng lên, "Cố Lẫm, em muốn ăn bắp rang!"
Cố Lẫm suy nghĩ một chút, đồng ý.
Bắp rang rất nhanh đưa tới, mới ra nồi không lâu, nhiệt khí đã tản mất, đúng là lúc giòn nhất ngọt nhất.
Nhan Niệm Niệm thích vô cùng, cô ăn một hơi hai miếng, lúc ăn hai má phình phình, thoạt nhìn giống như là thỏ con tham ăn cà rốt.
"Cố Lẫm, anh ăn sao?"Cô hàm hàm hồ hồ hỏi.
Cố Lẫm lắc đầu, nhìn nước trên bàn, muốn chọn cho cô một chai.
Coca Sprite? Không được, có ga, sẽ làm dạ dày cô không thoải mái.
Nước chanh quả táo? Không được, quá lạnh.
Nước lọc? Tính, tiểu nha đầu sẽ không cao hứng.
Chọn nửa ngày, Cố Lẫm chọn trúng một hộp sữa bò, nhìn kỹ xem, là không chứa Lactose. Tiểu nha đầu chịu chứng không chịu được Lactose, bình thường uống sữa bò lên sẽ tiêu chảy buồn nôn, cái này vừa vặn.
Đem ống hút cắm vào, đưa tới Nhan Niệm Niệm trong tay.
Kim Nhai và Miêu Thú trộm nhìn lão đại này tinh tế tỉ mỉ phục vụ, cũng không dám hé răng.
Nhan Niệm Niệm rất tự nhiên mà tiếp nhận, nhấp mấy ngụm.
Kim Nhai nhỏ giọng hỏi Miêu Thú, " Vậy mai chúng ta còn ra ngoài chơi không?"
"Chơi cái rắm." Miêu Thú vỗ một cái trên đầu hắn ta, "Mai khẳng định phải tham gia đại hội thể thao kia, cổ vũ ủng hộ cho Nhan muội muội."
"À." Kim Nhai uể oải ỉu xìu, thời điểm ngày quốc khánh thành tích thi cũng ra tới, khẳng định không vô tâm đi chơi được, Nhan Niệm Niệm còn phải cho bọn họ tới cái "Hệ thống" học bù. Vốn dĩ định trông cậy vào hai ngày này, Nhan Niệm Niệm lại báo cái 3000m.
Miêu Thú vỗ đùi hắn ta một cái, "Cái kia, nữ sinh chạy xong 3000m phỏng chừng mệt đến ngất xỉu đi thôi? Có phải hẳn là nên chuẩn bị đồ uống có lượng đường cao không? Vẫn là chocolate kẹo gì đó?"
"Chocolate đi?" Kim Nhai không quá xác định, "Dù sao cũng mua một chút đồ vật, xách thêm một túi nữa, đến lúc đó xem anh Lẫm cần cái gì."
Nhan Niệm Niệm và Mạnh Hiểu Viên ăn xong bắp rang, lại uống thêm một hộp sữa bò, bụng nhỏ no no, tinh thần cũng rất tốt, "A, bắt đầu ca hát đi."
Một mảnh khăn ướt mang theo mùi thơm đặt vào bên cạnh môi cô, Nhan Niệm Niệm ngây ngẩn cả người.
Cố Lẫm thần thái nhẹ nhàng, tựa hồ đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Khớp xương rõ ràng bàn tay to cầm khăn ướt, mềm nhẹ mà giúp cô chà lau môi, cách khăn ướt hơi mỏng, ngón tay hắn đặt lên cánh môi cô, kia xúc cảm mềm mại mà co dãn, đôi mắt Cố Lẫm lại sâu thêm vài phần, đen kịt.
Tác giả :
Giản Diệc Dung