Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 83

Mỗi năm cứ đến lúc này là Lâm Phàm cảm thấy rất lạnh, sau khi Trần Uy rời đi cho dù hắn muốn trở về Yến thành cũng không thể, không đủ  thời gian, Lâm Phàm cũng không muốn mừng năm mới ở trên đường. Huống chi ai cũng không biết quân hậu có phái người theo dõi hắn hay không, dù sao lần trước đi hộ quốc tự, bọn họ còn trực tiếp đối mặt, sau khi đi về nhà, có thể mang đến hậu quả không thể đoán trước được hay không.

Trần Uy có nói qua với hắn, những hành động kế tiếp hoàn toàn giao cho ngũ hoàng tử, hắn chỉ cần nhìn kết quả là được. Đợi sau khi vạch mặt được thái tử cùng quân hậu, Lâm Phàm ở trước mặt ngủ hoàng tử tuyệt đối là tâm phúc, cho dù không lo được chức quan, nhưng tuyệt đối về sau sẽ được đế vương chăm sóc nhiều hơn, đương nhiên trước khi tân đế đăng cơ, Lâm Phàm còn phải cắp đuôi làm người, dù sao chuyện tình hiện tại Lâm Phàm điều tra được, sẽ làm mặt mũi của hoàng đế hiện tại bị ném sạch vào hố rác, nói không chừng sẽ trách tội lên đầu Lâm Phàm.

Trong mấy thị vệ A Nhất có quan hệ tốt nhất với Lâm Phàm, mặt khác A Nhất chăm sóc cùng chấp nhận nhiệm vụ của Lâm Phàm, Lâm Phàm coi A Nhất là bằng hữu, Trần Uy nói với hắn, A Nhất là  một người hoàn toàn có thể tin tưởng cùng phó thác.

Trong khoảng thời gian này Lâm Phàm không có chuyện gì làm, vì thế sẽ không ngừng cân nhắc an nguy của bản thân, đứa con của hoàng đế đương nhiên không chỉ có ngũ hoàng tử cùng thái tử, còn có phế thái tử trước kia, thế nhưng dung mạo của phế thái tử đã bị hủy, nhưng lại là huynh đệ cùng cha cùng a mỗ  của ngũ hoàng tử, nếu ngũ hoàng tử khi  còn nhỏ không có phế thái tử che chở, ngũ hoàng tử cũng không sống được đến hôm nay.

Ngoài ra còn có ba vị hoàng tử, còn có đại hoàng tử, do thị nhân trong cung sinh nở, không có mỗ tộc dựa vào, từ vài năm trước cũng đã được ban đất phong rời đi kinh thành, ngoại trừ vị này, trong kinh thành còn có tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử, hai vị này cũng không cần phải đề phòng, Trần gia cùng Trương Dực đều ủng hộ ngũ hoàng tử, kỳ thật lại nói nhị hoàng tử mới là con trai trưởng, nhưng sau khi bị huy dung cũng không có khả năng làm hoàng đế, cho nên hiện tại chính thống chính là ngũ hoàng tử.

Tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử tất cả đều là cái đuôi của thái tử cùng quân hậu, đương nhiên nội tâm của bọn họ nghĩ như thế nào không ai biết, thế nhưng dựa vào  quan hệ tốt giữa Lâm Phàm cùng Trần Uy Trương Dực. Bút lông trong tay Lâm Phàm loạng choạng, mực nước trên ngòi bút liền rơi xuống nền giấy trắng, có vẻ đặc biết chói mắt.

A Nhất mang cơm tiến vào, từ sau khi chủ nhân trở về, cũng không biết nói gì với tiểu thiếu gia, mà tiểu thiếu gia cũng không muốn ra ngoài, A Nhất nghĩ có thể là có liên quan đến những chuyện phía sau chủ nhân sắp xếp, đương nhiên cũng không ngoại trừ là do thời tiết rét lạnh, tiểu chủ nhân không muốn đi ra ngoài chịu đông lạnh.

Lâm Phàm nhìn thấy A Nhất đem cơm đặt lên bàn, buông bút lông trong tay mở miệng nói: “A Nhất hôm nay ăn cơm cùng ta, ta có việc muốn bàn bạc với ngươi."

Lời nói của Lâm Phàm khiến A Nhất có chút khó xử, hắn chần chờ một chút mở miệng nói: “Tiểu thiếu gia ngài có chuyện gì cứ phân phó cho thuộc hạ là được, thuộc hạ hầu hạ người ăn cơm là được." Làm một tử sĩ, cũng không có tư cách ngồi ăn cơm cùng chủ nhân, ngày thường đi ra bên ngoài, hắn mới có thể cùng chủ nhân ăn cơm chung, ở trong nhà tuyệt đối là không cho phép xảy ra chuyện này.

“Kêu ngươi ngồi ăn cùng thì ngồi đi, nói nhiều lời làm gì, ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử, ai là A Nhất, ta phát hiện sau khi Trần Uy đến đây, ngươi thế nào cũng không chịu nghe lời ta nói. Ta một mình ăn cơm nuốt không trôi, ngươi coi như là thương hại người một mình cô đơn là ta đây….." Lâm Phàm nói xong đi đến trước mặt A Nhất, đôi mắt sâu kín nhìn A Nhất, khiến cả người A Nhất đều không được tự nhiên, ánh mắt của tiểu thiếu gia khiến hắn cảm thấy hắn là một người bội tình bạc nghĩa.

A Nhất ở trong lòng phi phi hai cái đuổi đi cảm giác quái dị ở trong đầu, không thể kiên trì với nguyên tắc làm thuộc hạ của mình, ngồi ở bên cạnh chia thức ăn giúp Lâm Phàm, đồng thời cùng tiểu thiếu gia ăn cơm.

Lâm Phàm ăn lửng dạ, quả nhiên có người cùng ăn cũng không tệ lắm, khiến cho hôm nay hắn ăn uống cũng tốt hơn rất nhiều, Lâm Phàm buông bát khoan khoái nhìn về phía A Nhất mở miệng nói: “ A Nhất ngươi có thể liên hệ với cấp trên của chủ nhân ngươi được không, chính là người chuẩn bị hành động với chúng ta, ta cảm thấy quyết định lúc trước của chúng ta không quá bảo đảm, ta muốn bàn bạc chuyện này với chủ nhân của ngươi,  hoặc là ngũ hoàng tử, những người khác không được, nếu không một khi mọi chuyện bại lộ, ta nhất định phải chết, còn có thể liên lụy đến Trần gia bị rơi đầu."

Lâm Phàm nói cũng đúng, kỳ thật Lâm Phàm nghĩ muốn vạch trần quân hậu cùng thái tứ cũng không đảm bảo, tốt nhất, tốt nhất, chính là để cho quân hậu cùng thái tử trực tiếp thực hiện soán vị, chỉ cần bọn họ chuẩn bị hành động, tin tưởng ngũ hoàng tử có thể đối phó. Nếu hoàng đế ở tại đó lúc mọi chuyện xảy ra, ví dụ như bị thương nghiêm trọng, hoặc là trực tiếp chết, hoàng đế không thể không truyền ngôi cho ngũ hoàng tử, người bên người Lâm Phàm là của phe ngũ hoàng tử, như thế nào cũng nên được chút ưu đãi, sinh mệnh của Lâm Phàm cũng coi như tạm thời có thể bảo vệ được.

Thanh âm của Lâm Phàm rất nhẹ, nhưng A Nhất nghe vào trong lỗ tai, lại khiến cho thân mình A Nhất thoáng cái đã ngây ngẩn cả người, hiện gì lá gan của tiểu thiếu gia cũng càng lúc càng lớn, thế nhưng còn dám tìm ngũ hoàng tử bản bạc, những người khác còn không làm được như vậy.

A Nhất gian nan mở miệng nói: “Thiếu gia chuyện này có chút khó, thế nhưng nếu thiếu gia muốn, ta có thể thử xem sao, có thể khiến cho ngũ hoàng tử gặp ngài một lần."

Lâm Phàm nhìn thấy mặt A Nhất khó xử, lại vẫn như cũ muốn thử xem, trong đầu đột nhiên liền hiện lên một ánh sáng, liền cười ha hả, nhưng làm A Nhất ở bên người cần thận dùng cơm bị hù dọa, vội vã mở miệng dò hỏi: “Thiếu gia, thiếu gia ngài không có việc gì chứ, ngươi cũng, đừng làm ta sợ, ngài nếu xảy ra chuyện gì, A Nhất sẽ…sẽ… chết chắc rồi."

“Không có việc gì, không có việc gì, A Nhất ăn cơm của ngươi đi, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay, A Nhất không cần đi tìm ngũ hoàng tử, ta nghĩ ra được một cách rất tốt, ngươi liên hệ Trần Uy cho ta, mập mờ nhắc nhở ngũ hoàng tử, ở thời điểm vạch trần, quân hậu cùng thái tử có thể bí quá hóa liều mà mưu phản, đến lúc đó ta sẽ thúc đẩy cho bọn hắn một chút, ha ha ha, việc này nhất định thành công." Lâm Phàm quay đầu không có việc gì hướng A Nhất cười nói, thấy thế nào cũng là tâm trạng rất tốt.

Những ngày lạnh lẽo dần dần trôi qua, rất nhanh liền đến tết nguyên tiêu, nơi này cũng có tết nguyên tiêu, cũng có lễ hội, chẳng qua thời tiết rét lạnh, bị dời lại một tháng. Lúc này tuy rằng thời tiết vẫn rét lạnh như trước, nhưng mà gió bắc cũng đã không còn, chỉ còn lại lạnh và khô ráo, chỉ cần mặc nhiều quần áo Lâm Phàm vẫn có thể nhẫn nại đi lại một chút.

Từ khi nghĩ ra ý kiến hay, A Nhất đến bây giờ vẫn còn không biết thiếu gia đã nghĩ ra chủ ý gì. Thế nhưng hai ngày nay tâm tình thiếu gia hình như không tồi, cũng nguyện ý chạy ra bên ngoài, trong kinh thành những nơi chơi vui có đồ ăn ngon đều thông suốt hết. Tết nguyên tiểu trên đường rất là đông người, Lâm Phàm thấy nơi nào đông liền chui tới  nơi đó, A Nhất cùng A Nhị và mấy thị vệ, ánh mắt cũng không nháy một chút, ý độ tại nơi đông đúc người này nhìn chằm chằm thiếu gia nhà bọn họ, tránh cho thiếu gia chạy đi bị lạc, nếu không thì dựa vào khuôn mặt của thiếu gia, cũng rất có thể bị đạo tặc bắt cóc đi.

Lâm Phàm từ khi đến thế giới này, cũng không có thấy qua phố xá náo nhiệt như thế, trước kia ở thành Nam Dương tuy rằng nhiều người, nhưng tuyệt đối không có náo nhiệt như hôm này. Sau đó lại tới Yến thành, đa phần Lâm Phàm đều để ý chuyện làm ăn, trong nhà cách bên trong thành Yến thành cũng khá xa, hơn nữa Triệu Hàm lại mang thai, sau đó Triệu Hàm rời đi Lâm Phàm liền dành toàn bộ thời gian chăm sóc đứa nhỏ, chợ đêm náo nhiệt như vậy Lâm Phàm còn chưa có đi qua.

Nhìn thiếu gia đi bộ nơi nơi lung tung, A Nhị mở miệng nói: “Tiểu thiếu gia đây là mới được thả từ trong lao ra sao, ta lần đầu rời đi tầng ngầm cũng không có hưng phấn như tiểu thiếu gia vậy."

“Không cần ngươi quản, ngươi xem trọng tiểu thiếu gia là được, nếu tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì, mấy người chúng ta sẽ chịu không nổi, ai cũng đừng nghĩ chạy trốn." A Nhất căn bản không để ý đến A Nhị nói, đôi mắt sáng ngọc hơi hơi híp lại, ánh mắt một khắc cũng không rời đi Lâm Phàm.

Đi dạo đến hơn nửa đêm một thân đồ mùa đông của Lâm Phàm thế nhưng lại ra một tầng mồ hôi, Lâm Phàm cũng rất lâu rồi cũng không rèn luyện, cảm thấy thân thể tương đối mỏi mệt, tắm nước ấm xong liền lên trên giường nằm, nằm trong ổ chăn dày, cả người lười biếng liền nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm thời điểm Lâm Phàm còn chưa tỉnh lại, A Nhất liền xông vào trong phòng ngủ, đem Lâm Phàm còn đang ngủ đánh thức: “Thiểu gia, thiếu gia dậy dậy, mau dậy, tin tức tốt, có tin tức tốt, ngài có muốn nghe hay không, muốn nghe thì mau nhanh chóng tỉnh lại."

Mắt Lâm Phàm buồn ngủ mông lung, hắn vừa mới ngủ thật thoải mái, đã bị A Nhất lôi từ trong ổ chăn đứng lên, cho dù trong phòng thực ấm áp, nhưng điều này khiến cho Lâm Phàm rất khó chịu, hắn giương mắt nhìn vế phía A Nhất vẻ giận dữ nói: “A Nhất tin tức tốt của ngươi nhất định phải khiến ta hứng thú, nếu không ngươi nhất định chết chắc, ta muốn ngươi ba ngày đều đừng ngủ cho ta, mới sáng sớm làm ồn ào người đang ngủ là thiếu đạo đức."

A Nhất căn bản không thèm để ý đến uy hiếp của tiểu thiếu gia, hắn biết rõ tin tức này sẽ khiến cho tiểu thiếu gia nhảy dựng lên từ trong ổ chăn, đó là điều mà tiểu thiếu gia hi vọng đã lâu.

“Thiếu gia của ta ngài khoan hãy nói, hãy nghe ta nói, vừa rồi triều đình hạ thánh chỉ, hoàng thượng mệnh lệnh bọn Cơ tướng quân quay trở về, bên trong còn có chủ tử cùng Triệu tướng quân, nếu trở về nhất định sẽ được thưởng! Ngài nói tin tức này ta có nên nói với ngài đầu tiên không." Đôi mắt A Nhất mang theo ý cười nhìn vẻ mặt tươi cười của tiểu thiếu gia nói.

“Tin tức tốt tin tức tốt, đương nhiên là tin tức tốt, A Nhất ngươi làm không có sai, Triệu Hàm sẽ mau chóng trở lại, thật sự là quá tốt, bọn họ khi nào thì có thể trở về, cần bao nhiều thời gian, Triệu Hàm trở về ta cần chuẩn bị cái gì." Giờ khắc này Lâm Phàm kích động đến mức nói nhảm.

Chuyện tình vạch trần quân hậu cùng thái tử, tuy rằng giao cho ngũ hoàng tử, nhưng nội tâm của Lâm Phàm vẫn có chút bất an. Hiện giờ nghe được Trần Uy trở về, hơn nữa Triệu Hàm cũng trở về theo, Lâm Phàm vẫn không thể yên tâm, nghĩ đến Triệu Hàm có thể ở bên cạnh hắn, khó khăn cùng nguy hiểm gì đều bị Lâm Phàm vứt ra sau đầu, có người kia ở bên người hắn, Lâm Phàm liền có động lực mười phần làm chuyện to gan lớn mật.

A Nhất cũng không biết làm sao khi thấy Lâm Phàm kích động như vậy, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia ngài không cần chuẩn bị cái gì, chờ Triệu tướng quân trở về là được."

“Bọn họ khi nào thì trở về, là trước tế thiên hay là sau tế thiên," Lâm Phàm túm A Nhất hỏi, kỳ thật Lâm Phàm không rõ khoảng cách từ bắc cương đến kinh thành bao xa, hắn vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

A Nhất thấy vẻ kích động của thiếu gia vội vàng nói: “Thiếu gia kỳ thật cũng không xa, nơi này có đường sông cùng quan đạo chạy thẳng tới bắc cương, nếu đi mau có thể sẽ mất hơn nửa tháng, so với đi Yến thành thì ngắn  hơn một chút." A Nhất trở lời khiến cho Lâm Phàm thật cao hứng, Triệu Hàm cùng Trần Uy trở về, làm cho Lâm Phàm an tâm hơn rất nhiều, dù sao chuyện lớn như vậy, trong lòng Lâm Phàm cũng không xác định có thể thành công hay không, đương nhiên áp lực rất lớn, hiện giờ Triệu Hàm cùng Trần Uy trở về, đối với Lâm Phàm có thể giảm bớt nhiều áp lực.

Hơn nửa tháng sau, Lâm Phàm đứng trong trà lâu, ở dưới lầu hai bên đường đã đầy ắp người, A Nhất không yên tâm để Lâm Phàm đứng ở phía dưới, khuyên can mãi mới đem Lâm Phàm đến bên trong trà lâu. Trên quan đạo ở ngoài cửa thành, một nhóm binh sĩ bước đi chỉnh tề, phía trước binh lính có mấy trăm người cưỡi tuấn mã chậm rãi tới gần cửa thành.

Thái tử cùng các vị đại thần ở mười dặm cửa thành nghênh đón những anh hùng thắng trận trở về, ngũ hoàng tử cũng bình thản như ngày thường, hễ là những chuyện tình trọng đại hắn luôn muộn, thậm chí căn bản không có mặt, cũng không biết ngày hôm nay ngũ hoàng tử lại đang cùng ca nhi nào ở hoa lâu nào chơi đùa khoái hoạt, rất nhiều đại thần đều thở dài than ngắn tuy rằng ngũ hoàng tử là con trai trưởng của tiền quần hậu, nhưng tài cán và năng lực lại kém hơn thái tử hiện giờ, quả thực giống như một người ăn chơi trác táng.

Lâm Phàm đứng ở lầu hai đôi mắt trông mong nhìn xa xa, hy vọng sớm một chút nhìn thấy Triệu Hàm, xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, nghe được tiếng gọi ầm ĩ của người đứng ở hai bên đường, hoan nghênh những anh hùng bảo vệ tổ quốc trở về. Lâm Phàm nhìn quân đội không ngừng tới gần, rất nhanh hắn nhìn thấy Trần Uy ở phía sau Cơ lão tướng quân, còn Triệu Hàm thì đi bên cạnh hắn, lúc này ánh mắt của Triệu Hàm không ngừng đảo qua hai bên đường.

Thường thường quay đầu trao đổi với Trần Uy vài câu, ánh mắt của Trần Uy cũng đảo qua hai bên đường, chắc là cùng giống như Triệu Hàm, đang tìm nhân vật mục tiêu, chính là tiểu đệ khiến hắn lo lắng rất nhiều. Triệu Hàm đã sớm biết Lâm Phàm đang ở kinh thành, hắn rất rõ ràng Phàm tử không có khả năng không biết thời gian hắn trở về kinh thành. Thế nhưng Trần Uy nói với hắn, Phàm tử ăn mặc thành tiểu ca nhân, bộ dạng khác với trước kia rất nhiều, không nói trước thì rất khó nhận ra.

Mà hiện tại ở hai bên đường đều tập trung rất nhiều người, nhiều nhất chính là ca nhi, mà trong tay các ca nhi này đều mang theo rổ, trong rổ có đầy hoa tươi cùng một ít túi hương, không ngừng hướng tới trên người các binh lính, thậm chí có tiểu ca nhân gan lớn, lấy ra túi hương hoặc khăn tay bên người, chạy tới đội ngũ đang hành quân nhét vào trong lòng ngực bính lính ca ca.

Khóe miệng Triệu Hàm co rút, lá gan tiểu ca nhân cũng đủ lớn, cũng may là quân đội Đại Hạ vào thành, nhưng thật ra cũng không nhiều quy củ lắm, thậm chí còn có thể thúc đẩy rất nhiều nhân duyên tốt.

Ngay khi Triệu Hàm tới gần trà lâu, Lâm Phàm không thể trực tiếp gọi Triệu Hàm, lại có thể bắt trước rất nhiều ca nhi gọi Triệu tướng quân, Lâm Phàm hưng phấn cực kỳ, dơ tay lấy một khối điểm tâm ném về hướng Triệu Hàm.

Thanh âm của Lâm Phàm bị bao phủ trong vô số tiếng gào ở hai bên đường, nhưng thanh âm của Lâm Phàm ở trong lỗ tai Triệu Hàm là đặc biệt, khi thanh âm của Lâm Phàm vừa nói ra, Triệu Hàm liền nhìn tới trà lâu Lâm Phàm đang đứng, kết quả liền nhìn thấy một tiểu ca nhân trên đầu mang rất nhiều ngân sức, hứng phấn phất tay với hắn, tiếp theo liền lấy một khổi điểm tâm ném về phía hắn.

Trang sức không giống khuôn mặt cũng không giống, nhưng lại có một đôi mắt trong suốt giống nhau, Triệu Hàm liền giơ tay tiếp lấy khối điểm tâm đang muốn rơi xuống đất, mở miệng cắn một miếng, điểm tâm mềm dẻo mang theo hương vị ngọt ngào, vị ngọt tiến vào trong tâm của Triệu Hàm. Triệu Hàm từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi hương to bằng bàn tay trẻ em, đây là khi Triệu Hàm ở Tinh Diệu nhàm chán làm, dùng chính là tàm sa của Tinh Diệu, trên túi hương có hai con thiên nga một đen một trắng đang giao cổ với nhau, tinh mỹ hoa lệ.

Bên trong túi hương là một viên trầm hương châu ngàn năm, một ít dược liệu đối với cơ thể vô cùng tốt, trầm hương châu kia Triệu Hàm chính là giết chết thống soái quân địch ở trên người hắn lấy được, một chuỗi hạt trầm hương có đến mười viên, tướng lãnh biết Triệu Hàm có được hạt châu này, từng đến xin hắn, hoặc là dùng những thứ tốt khác để trao đổi, cuối cùng Triệu Hàm bảo vệ được một nửa, giữ gìn những hạt châu này rất có tác dụng.

Khả năng chụp đồ của Lâm Phàm  không cần phải nói, thực sự là cực kém, hơn nữa trong lòng hắn lúc này tràn đầy đều là Triệu Hàm, nơi nào chú ý tới túi hương, hoàn hảo bên người Triệu Hàm có A Nhất, mắt thấy Lâm Phàm không chụp được túi hương sắp bị rơi xuống, liền giơ tay chụp lấy túi hương nhét vào trong lòng bàn tay của Lâm Phàm.

Trần Uy đang xúc động, hắn rất hâm mộ tình của Lâm Phàm cùng Triệu Hàm, thật sự là trong lòng có thương nhớ nên chỉ cần nhìn một cái liền thông, cho dù hiện tại Lâm Phàm mặc phục sức ca nhi, trên mặt còn dịch dung, Triệu Hàm chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, còn có thể khẳng định chính là Lâm Phàm, nếu không Triệu Hàm làm sao có thể đem túi hương trần quý như thế ném ra ngoài.

Trong tay Lâm Phàm nắm túi hương, không ngừng hướng Triệu Hàm phất tay, Triệu Hàm nhìn chằm chằm Lâm Phàm trong con ngươi hiện lên ý cưới thích thú, mội khép mở không tiếng động nói với Lâm Phàm, buổi tối hắn sẽ qua chỗ Lâm Phàm. Cặp mắt Lâm Phàm như nước trong veo, nháy mắt liền hiểu được, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, còn kém đi ôm A Nhất ở phía sau hắn để chia sẻ niềm vui này.

Khóe miệng A Nhất run rẩy một chút, tính tình tiểu thiếu gia có đôi khi rất là trẻ con, Triệu tương quân một hồi nữa đến, chỉ số thông minh của tiểu thiếu gia nháy mắt bị rút xuống mười mấy năm, hoàn toàn trở thành một đứa trẻ chiếm được lễ vật nên vui vẻ.

Bước chân bọn Triệu Hàm không có khả năng sẽ dừng lại, binh lính phía sau sau khi vào thành sẽ sắp xếp đến binh doanh, bọn họ còn muốn vào hoàng cung gặp đế vương. Lần này bọn họ trở về, liền dẫn theo mấy trăm thân vệ chính là kỵ binh, còn những bộ binh còn lại đều được sắp xếp ở trong quân đội bọn họ rất tin tưởng, những người này còn thêm Trần Uy và Triệu Hàm tổng cộng có hơn một vạn người.

Sau khi Triệu Hàm đi qua Lâm Phàm, nhìn đến những kỵ binh phía sau có không ít người hắn quen biết, thế nhưng hiện giờ hắn đăng dịch dung nên những người đó hiện tại không nhận ra hắn. Đối với Lâm Phàm thật ra cũng không khổ sở, nghĩ đến buổi tối Triệu Hàm sẽ đến chỗ hắn, khiến Lâm Phàm không bình tĩnh được, binh lính còn chưa đi hết toàn bộ, Lâm Phàm liền lôi kéo A Nhất đi về nhà, còn vội vàng gọi A Nhất chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, lần này Triệu Hàm ở bên ngoài khẳng định chịu không ít khổ, nên cẩn phải bồi bổ lại một chút.

Trong lòng Lâm Phàm rất rõ ràng, Triệu Hàm cố gắng liều mạng như vậy, kỳ thật tất cả đều là vì muốn được ở bên cạnh bảo vệ hắn, nếu không phải bởi vì hắn Triệu Hàm căn bản không cần đi địa phương nguy hiểm kia, thậm chí mấy năm qua đều không thể gặp mặt đứa nhỏ, Triệu Hàm nhớ đứa nhỏ bao nhiêu, Lâm Phàm không thể tưởng tượng được, dù sao hắn chỉ rời nhà đi mấy tháng, cũng đã rất nhớ hai đứa nhỏ ở trong nhà, huống chi là Triệu Hàm, ra ngoài vài năm như vậy không có gặp qua hai đứa con trai, cho dù hắn hình dung bộ dạng đứa nhỏ như thế nào, nói nhiều chuyện thú vị về hai đứa nhỏ như thế nào, cũng không bằng Triệu Hàm có thể trực tiếp nhìn thấy hai đứa nhỏ.

Trở lại tiểu viện Lâm Phàm tuyệt không lo lắng Triệu Hàm sẽ không tìm thấy hắn, trong nồi chuẩn bị nước ấm, tùy thời có thể tắm rửa, A Nhất đã sắp xếp chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, chỉ cần chờ Triệu Hàm tới nữa là được.

Đôi mắt Lâm Phàm trông mong nhìn ngoài cửa, A Nhất đã sớm bị Lâm Phàm kêu đi nghỉ ngơi, vì không muốn quấy rầy chuyện tốt của tiểu thiếu gia, A Nhất sau khi tiểu thiếu gia phân phó liền trốn vào chỗ tối, không có như mọi khi canh giữ ở cửa. Sắc trời dần tối, ánh nến lay động ngay cả khẩu vị ăn uống Lâm Phàm cũng không có, hắn hiện tại một lòng một dạ chỉ chờ đợi Triệu Hàm tới đây.

Ngón nến cháy càng ngắn, ban đầu có rất nhiều ngọn nến chiếu sáng dần dần cũng có chút tối dần, xa xa truyền tới tiếng gõ mõ cầm canh, lúc này đã đêm khuya, khoảng mười một mười hai giờ đêm. Giấc ngủ của Lâm Phàm vẫn rất có quy luật, không giống với đời trước, khi đó Lâm Phàm có thể thức tới khuya khoắt không ngủ được, chơi trò chơi suốt đêm, nhưng hiện tại Lâm Phàm lại làm không được, đã đến giờ ngủ tránh không được sẽ buồn ngủ.

Mí mắt Lâm Phàm bắt đầu díp lại, mắt to dần dần nheo lại, cuối cùng Lâm Phàm liền ghé vào bàn cơm mĩ vị ngủ mất.

Triệu Hàm từ bên ngoài sân tiến vào, Trần Uy liền đi theo phía sau Triệu Hàm, A Nhất vừa thấy hai thân ảnh mạnh mẽ vào sân, lập tức đề cao cảnh giác, thế nhưng hắn rất quen thuộc chủ tử chính mình liếc mắt một cái liền nhận ra, có thể đi theo chủ tử sẽ không phải là địch nhân, cho nên A Nhất liền đi ra khỏi chỗ ẩn thân.

Trần Uy nhìn thấy tử sĩ nhà mình, nhướng mày hỏi: “Phàm tử đâu, làm sao lại không thấy hắn." Trần Uy quả thật có chút nghi hoặc, theo lý mà nói Triệu Hàm trở về, Lâm Phàm hẳn là sẽ ở nhà thắp đèn chờ đợi, như thế nào lại ngược lại ngọn đèn trong phòng ngủ lại lờ mờ, nhìn thấy giống như là đã ngủ thiếp đi ở trên bàn.

“Hồi chủ tử tiểu thiếu gia vẫn chờ, lúc này chắc là liên quan đến giờ ngủ, hắn vẫn chờ từ trưa cho tới bây giờ." A Nhất hồi đáp.

Trần Uy gật gật đầu nói: “Ngươi theo ta đến đây, nơi này giao cho Triệu tướng quân."

Triệu Hàm hướng Trần Uy cười cười, biết Trần Uy không đến quấy rầy hắn cùng Phàm tử gặp nhau, cho dù chỗ này không có A Nhất, nơi này cũng rất an toàn, mấy sân bên gạnh, đã được Trần Uy sắp xếp tốt lắm, nếu có người lạ tới gần, Trần Uy đều có thể biết được, đây là trước khi Trần Uy rời đi từ trước lễ mừng năm mới, tận hết sức lực bảo vệ tiểu đệ hắn.

Triệu Hàm im lặng đẩy ra cửa phòng, bước tới gần người đang ngủ ở trên bàn, nhìn thấy thức ăn ở trên bàn không được động qua, Triệu Hàm nhíu mày một chút, ban đầu không muốn đánh thức Lâm Phàm, nhưng Triệu Hàm cũng không muốn để Lâm Phàm đói bụng, huống chi thời gian lâu như vậy không gặp, Triệu Hàm cũng không muốn đêm nay ngay cả một câu cũng không nói liền trôi qua.

Ngón tay thô ráp vuốt ve đôi môi mềm mại của Lâm Phàm, Triệu Hàm cúi đầu nhấm nháp mĩ vị thật lâu không có chạm qua, nhẹ nhàng thâm nhập vào bên trong miệng, lúc này đôi mắt đen láy không tiếng động mở ra…

Lâm Phàm chớp chớp ánh mắt, ở trạng thái chưa tỉnh ngủ, có chút không xác định được người ở trước mặt mình là thật hay là mơ, giơ tay cầm lấy tay Triệu Hàm, có độ ấm ấm áp, nắm chắc ngón tay đưa vào bên miệng thêm một chút, đôi mắt xoay tít hướng lên trên nhìn vẻ mặt của Triệu Hàm.

Triệu Hàm bị bộ dạng của Lâm Phàm đùa nở nụ cười, ngón tay ở trong miệng Lâm Phàm quấy vài cái, rút ra liền cúi đầu hôn lên đôi môi kia vài cái, hai người bốn mắt nhìn nhau đều không nói gì.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại