Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 74
Trương Dực đương nhiên cũng không biết Lâm Phàm đang suy nghĩ cái gì, hắn hiện tại chỉ muốn Lâm Phàm nghĩ cách giúp hắn, kỳ thật cách không phải là không có, hắn cũng nghĩ ra rất nhiều cách hữu dụng, nhưng hắn không muốn dùng, người được lợi là hắn, cho dù hắn có giải thích như thế nào đều là hắn không cố ý.
Nhưng nếu là Lâm Phàm giải thích sẽ không giống như vậy, cho nên Trương Dực không nhắc nhở Lâm Phàm chuẩn bị lý do, chỉ cần có lý do để cho Tử Lâm chấp nhận, qua thêm mấy năm nữa, chờ đại sự hoàn thành, vị trí này hắn có thể dễ dàng trả lại cho Trương đại ca, đến lúc đó hắn cùng Tử Lâm có thể làm một đôi phu phu người người hâm mộ. Huống chi hiện giờ hắn còn có đứa nhỏ, không bao giờ cần lo lắng Ngô gia không có đời sau, nếu hắn thực sự không sinh được đứa nhỏ, thật sự phải lo lắng nạp thêm sườn phòng cho Tử Lâm, đây là điều Trương Dực hoàn toàn không muốn, cũng là chuyện hắn lo lắng rất lâu, từ sau khi biết chính mình có đứa nhỏ, toàn bộ tâm tình của hắn đều dùng để dưỡng thai.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trương Dực không dám chạy tới nhìn Tử Lâm, nếu không cẩn thận làm đứa nhỏ bị thương, hắn sẽ rất hối hận. Cho nên trước khi Lâm Phàm trở về, Trương Dực rất khó xử, trong lòng thực dày vò, thậm chí cũng không dám nói với Tử Lâm chuyện có đứa nhỏ.
“Khó trách chuyện xảy ra như vậy mà ngươi lại béo lên, ta còn nghĩ ngươi thực sự không thèm để ý đến Tử Lâm, ăn uống đến béo lên, thì ra là có đứa nhỏ, đây là chuyện tốt, còn có thể gia tăng động lực cho Tử Lâm sống sót. Như vậy rất tốt, hôm nay ta trở về sẽ nghĩ cách khiến mọi chuyện ổn thỏa, ngươi sớm ngày mai tới tìm ta, sau đó chúng ta cùng bàn bạc, ta đi Hồng Hà sơn trang trước, ngươi chờ buổi chiều thì hãy sang, như vậy cũng sẽ có thời gian để bình tĩnh, như vậy sẽ tốt hơn." Lâm Phàm hướng Trương Dực nói.
Trương Dực nghe xong gật gật đầu nói: “Có thể, thế nhưng Phàm tử có một số việc ngươi ngàn vạn lần không thể để lộ ra ngoài, chuyện sống chết của ta và ngươi, ngay cả Đại Hạ cũng không thể chôn vùi ở trong tay ta và ngươi, thái tử hắn chính là một tên ma quỷ, ngàn lần không thể để cho hắn lên ngôi vị hoàng đế."
“Yên tâm Lâm Phàm ta hiểu được nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không để bại lộ bất cứ chuyện gì. Tuy rằng mọi người trong thiên hạ này cùng ta không có quan hệ gì, thế nhưng hai đứa con trai nhà ta phải bình an lớn lên. Đại Hạ an ổn, các ngươi sẽ đều tốt, ngày mới của ta cũng sẽ tốt" Lâm Phàm cười nói, hắn rất rõ ràng muốn hưởng phúc về sau thì cần phải bảo vệ mầm non của nó, nếu Trần gia ngã, có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng tới hắn, nhưng cũng không phải là không hoàn toàn nguy hiểm, có thể bị truy ra, Lâm Phàm tuyệt đối không muốn bị Trần gia liên lụy, cho nên nếu Trần gia tốt, hắn trên cơ bản sẽ không có phiền toái gì.
Lâm Phàm có thể nghe lọt lời nói của Trương Dực, Trần gia hiện tại có nguy cơ rất lớn, có thể là bị một hoàng tử nào đó ràng buộc, có lẽ không phải bọn họ tình nguyện, là bị hoàng thượng ép làm như vậy. Nhưng nếu là Trần gia đã lên thuyền, sẽ không thể nữa đường mà xuống thuyền được, bọn họ chỉ có thể đi đến cùng, không phải thăng chức rất nhanh, thì cả nhà sẽ phải chôn cùng, đây cũng là nguyên do cho dù Trần Uy biết chuyện của hắn, cũng không đồng ý nhận hắn về, thậm chí một khi chuyện tình thất bại, liền nhờ Trương Dực đưa cả nhà bọn họ ra hải ngoại, Trần Uy nhất định là cùng trận địa với Trương Dực.
Trương Dực tự mình đưa Lâm Phàm rời khỏi phủ tướng quân, Lâm Phàm sau khi lên thuyền liền trầm mặc tự hỏi, tuy rằng trong lòng không ngừng có ý tứ muốn chọc ghẹo Trương Dực, thế nhưng không muốn làm hỏng chuyện, dù sao hạnh phúc của huynh đệ còn ký thác trên người Trương Dực, huống chi cho dù Trương Dực cùng Lâm Phàm là bằng hữu, gây sức ép một chút thì không có việc gì, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trong lòng Lâm Phàm sẽ không yên.
Thuyền nhỏ ngược dòng mà đi, thế nhưng nửa ngày Lâm Phàm đã trở lại Bích Hà sơn trang, bên trong sơn trang cũng không náo nhiệt, nhưng là có người đi lại, quản gia cụt tay đang chỉ huy quân nhân xuất ngũ vận chuyện một đàn rượu lớn lên thuyền hàng, sau đó những hàng hóa này sẽ được đưa đi những bến tàu lớn, sau đó sẽ đưa đi các thành lớn để bán ra, hiện tại rượu được tiêu thụ ra bên ngoài lớn nhất là rượu thuốc cường thân kiện thể, rượu thuốc trợ hứng cũng có, bỏ trong sọt lớn giả trang, bên trong còn bỏ thêm vỏ gạo, để làm giảm độ xóc nảy tránh cho bình rượu bị vỡ.
Xưởng rượu nhà Lâm Phàm bây giờ sản xuất có rất nhiều con đường tiêu thụ, đây đã là sản nghiệp tương đối lớn, một năm tiêu thụ đến mấy vạn lượng, nếu Lâm Phàm tiếp tục kinh doanh, mấy năm sau nhà Lâm Phàm sẽ trở thành đại tộc ở Yến thành. Đương nhiên đại gia tộc của Lâm Phàm còn không có nội tình gì, đại gia tộc bình thường có rất nhiều tài sản cố định, giống như là bất động sản cửa hiệu mặt tiền nông trang đất đai linh tinh.
Công nhân sau khi bận rộn xong, Lâm Phàm hỏi hắn một ít tình huống tiêu thụ ở thông trang, trên cơ bản việc làm ăn coi như vững chắc, mức tiêu thụ so với mùa đông ít hơn một chút, thế nhưng đây cũng là bình thường, mùa đông mới là mùa mà rượu thuốc bọn họ buôn bán chạy nhất.
Lâm Phàm trở lại trong sơn trang, rửa mặt một chút rồi cùng hai người con trai chơi đùa, ăn qua cơm trưa xong, Lâm Phàm lại kiểm tra tình huống học tập gần đây của Tử An, nhưng thật ra đôi mắt của Tuyết nhi lại trông mong được phụ thân kiểm tra, Lâm Phàm nhìn tiểu bộ dạng của Tuyết nhi, đương nhiên là không đành lòng để nó thật vọng, kiểm tra tiểu tử kia hai bài thơ, nhưng tiểu tử kia quá vui mừng, miệng không ngừng nói chuyện vui vẻ, còn ồn áo nói ca ca đem cả hai bức tượng hổ đều cho hắn.
Lâm Phàm nghe xong liền quay đầu nhìn đứa con lớn đang cầm bút lông luyện chữ, Tử An hướng phụ thân chớp chớp ánh mắt, hắn cũng không còn cách nào, bị nước mắt lưng trong của đệ đệ đả bại, chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.
Tuyết nhi thấy ca ca nháy mắt với phụ thân, lập tức liền lo lắng bị phụ thân mắng, vội vàng nói hắn sẽ cùng ca ca chơi, thế nhưng tượng hổ phải để cho hắn bảo quản, kỳ thật tính tình tiểu tử này có chút độc tài, chuyện này cũng không còn cách nào, trong nhà hắn là nhỏ nhất, được ông nội đau phụ thân yêu ca ca sủng, tính tình tiểu Tuyết không bị dạy hư đã là không tồi.
“Được rồi, phụ thân còn không biết ngươi sao, được tiện nghi còn khoe mã, Tuyệt nhi mặc kệ ngươi có thích bao nhiêu, đều nên để lại cho đại ca ngươi một cái, ngươi phải ngoan ngoãn, chơ ngươi lớn thêm một chút phụ thân sẽ mang ngươi cùng ca ca đi xem a mỗ, hắn cũng rất nhớ hai người các ngươi." Lâm Phàm nhu nhu đầu tiểu Tuyết nói lời thấm thía, hắn đến nơi này mới mấy năm, không nghĩ tới đã có hai đứa nhỏ, trong lúc nhất thời còn có chút cảm khái.
Đem Tuyết nhi giao cho Tử An trông, thấy hai tiểu tử nắm bút châu đầu ghé tai, nhưng thật ra Tử An là đang luyện chữ, Tuyết nhi rất nhanh đã vẽ ra một bức tranh thật xấu, nhìn thấy trong bức tranh của hắn còn có một bức tượng lão hổ, mà lúc này trên bàn tay cùng khuôn mặt của tiểu tử này đã dính không ít mực tàu, Tử An quay đầu nhìn đệ đệ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, chữ cũng không viết, liền lấy ra một tờ giấy vẻ một cái hình giống như lão hổ, ít nhất cũng có thể nhìn ra hình dạng, mà không phải là một đám mực tàu trên giấy như của Tuyết nhi.
Lâm Phàm đứng ở cửa xa xa, nhìn thấy Tuyết nhi kêu to muốn tranh của ca ca, có lẽ là đã đùa đệ đệ đủ, Tử An rốt cuộc đưa bức tranh cho đệ đệ, lúc này mới im lặng bắt đầu luyện chữ. Mà Tuyết nhi mở ra bức tranh của ca ca vẻ con hổ, bắt đầu cầm bút lông dựa theo bức tranh của ca ca nó để vẽ theo, đáng tiếc nó còn quá nhỏ, cho dù đã nhớ được không ít đồ vật, nhưng muốn cầm tốt bút lông thì tay thịt nhỏ phải lớn hơn một chút.
Lâm Phàm trở lại phòng ngủ ở chủ viện, mặc dù rời nhà lâu như vậy, nhưng nơi này vẫn như cũ được quét dọn sạch sẽ, Triệu Hàm đã rời đi ba năm, bày biện trong phòng ngủ cũng không có thay đổi qua một lần nào, vẫn giống như lúc Triệu Hàm chưa rời đi. Cho dù chăn đã cũ hơn lúc trước, Lâm Phàm thay bông ở bên trong, bên ngoài vẫn sử dụng như cũ, hắn nghĩ đợi cho Triệu Hàm trở về, vẫn như là ngôi nhà như lúc trước.
Nằm ở trong phòng ngủ giống như Triệu Hàm còn bên cạnh, gối đầu đã sớm thay bằng chiếc Triệu Hàm làm, hắn lần này trở về mang theo thiệt nhiều đồ vật, một ít áo khoác da, Triệu Hàm làm quần áo thậm chí còn rất tốt, một khi thời tiết lạnh xuống, lấy ra từ trong ngăng tủ là có thể mặc, ở bắc cương thậm chí là địch bắc có rất nhiều vải dệt khác nhau, Triệu Hàm đều làm rất nhiều quần áo cho đứa nhỏ cùng Lâm Phàm, đây là khi ở biên cương Triệu Hàm nhớ tới hắn cùng đứa nhỏ thì làm, dùng để giết thời gian.
Lâm Phàm rất muốn Triệu Hàm, trước kia không gặt mặt thì tốt hơn một chút, nhưng hiện tại Lâm Phàm cảm thấy hắn không nhịn được, hận không thể bay đến bên người Triệu Hàm, hắn thật muốn Triệu Hàm.
Thế nhưng Lâm Phàm thật sự rất mệt, cả tháng đều ở trên thuyền, ăn không ngon ngủ không tốt, lại lo lắng cái này cái kia, hiện tại biết được Trương Dực cũng không có phản bội Ngô Tử Lâm, chuyện của hai người còn có thể thay đổi, tâm tình nặng nề của Lâm Phàm cuối cùng cũng có thể buông xuống, mệt mọi liền thi nhau kéo tới, nằm ở trên giường không kịp nhớ tới Triệu Hàm liền chìm vào giấc ngủ.
Lâm Phàm ngủ một giấc liền bỏ qua giờ cơm chiều, Ngô bá có lẽ cũng biết Lâm Phàm mệt, cho nên cũng không đánh thức Lâm Phàm, để cho Lâm Phàm ngủ một giấc ngon lành.
Cụ thể mà nói Lâm Phàm tỉnh dậy như thế nào, hắn là bị Tuyết nhi đánh thức, tiểu tử kia có lẽ là bị nghẹn tiểu đến nóng nảy, nâng lên cái chân trắng nộn mềm mại đá phụ thân nó một cái, Lâm Phàm lúc đó nếu là bị bất tỉnh, thật sự là không thể nào nói nổi.
Lâm Phàm mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt đen bóng của đứa nhỏ, bên trong tối đen Lâm Phàm liền khẳng định trời đã tối, Lâm Phàm ngáp một cái liền mở miệng hỏi: “Tuyết nhi làm sao vậy, ngươi cùng ca ca đêm nay cùng phụ thân ngủ, vậy thì cần phải ngoan ngoãn, sao lại đạp phụ thân, phụ thân kêu Ngô a ma ôm ngươi trở về."
“Phụ thân ức hiếp ta, ta muốn đi tiểu tiểu…" Tuyết nhi lập tức không thuận theo kêu lên.
Lâm Phàm nghe được lời nói của Tuyết nhi, lập tức từ trên giường đứng lên, ôm lấy tiểu tử kia phóng tới trắc thất, nếu còn tiếp tục để cho tiểu tử này nhịn nữa, tiểu tử kia nín không được có thể sẽ tiểu ở trên giường, Lâm Phàm cũng không muốn ở thời điểm nguy ngập còn đi kêu Ngô a ma, nếu như chăn bị đổi đi, hắn làm sao có thể lưu lại chờ Triệu Hàm trở về, không biết là phải đợi tới khi nào, không thể lưu lại nước tiểu của Tuyết nhi ở bên trên được.
Đi tiểu xong Tuyết nhi rốt cục thoải mái hơn, Lâm Phàm ôm nó về lại trên giường, tiểu tử kia vểnh mông nhỏ bò vào trong giường, ôm khuỷu tay ca ca hắn tìm nơi thoải mái, tiếp tục ngủ.
Lúc này Lâm Phàm lại không ngủ được, bụng hắn cũng đói thầm thì kêu, Lâm Phàm mở ra cửa phòng gọi một tiếng, Ngô a ma vẫn cho một người hầu canh ở bên ngoài, khi Lâm Phàm mở cửa phòng ra người hầu được cử tới hỏi Lâm Phàm muốn ăn cái gì, Lâm Phàm hỏi bây giờ là giờ gì, biết là nửa đêm, cũng không muốn gây sức ép cho người hầu, kêu họ làm một bát mì đơn giản lại đây, sau đó liền cho mọi người đi nghỉ ngơi.
Kỳ thật công việc của người hầu ở nhà Lâm Phàm cũng không nặng, thế nhưng cuối năm sẽ bận rộn một chút, cung may tiền công của Lâm Phàm so với bên ngoài cũng nhiều hơn, mặc kệ là người hầu hay là công nhân, đều nguyện ý ở lại Bích Hà sơn trang làm việc, chỉ cần thành thật làm việc ba năm năm, sau này có thể mua nhà mua đất còn có thể đủ cưới vợ.
Bát mì này của Lâm Phàm là Tiền quản sự đưa tới, món ăn này nọ bày ở trên bàn, Lâm Phàm lúc này đã đốt thêm hai ngọn nến, hắn cầm trong tay đi xem sổ sách. Đời trước hắn tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học, kiếm toán đương nhiên giống như là một bữa ăn sáng, huống chi sổ sách nhà hắn đều là hắn chỉ phương pháp cho phòng thu chi ghi chép, trên cơ bản xem là hiểu ngay.
“Tiền thúc đã trễ thế này sao còn không ngủ, mấy thứ này để cho người hầu đưa tới là được, còn làm phiền ngươi hơn nửa đêm rồi còn phải mang lại đây, có chuyện gì thì nói sau, ngươi cũng sớm một chút trở về cùng vợ ngươi." Lâm Phàm buông sổ sách trong tay đi đến bên cạnh bàn cưới nói. Đối với Tiền quản gia cụt một tay, Lâm Phàm vẫn tương đối tôn trọng, Tiền quản sự cũng là một người bơi lội trong nước rất giỏi, nghe nói năm đó giết rất nhiều thủy phỉ và hải quỷ, mãi cho đến khi cánh tay bị hải quỷ chém bị thương, mới giải ngũ về quê.
Lại bởi vì tuổi lớn tiền cũng không tích góp nhiều lắm, lại thiếu một cánh tay, người trong nhà cầm bạc cũng không chào đón hắn, mỗi ngày bị xem thường, tính tình Tiền quản sự lại kiên cường, một mạch cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ rồi liên hệ trở lại trong quân. Tuy rằng không còn là bính lính, cũng không có nhiều tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng cũng tình nguyện ở trong quân hỗ trợ những việc lặt vặt kiếm cơm ăn. Sau này ở bên Lâm Phàm thiếu người, Trương Dương liền đem Tiền quản sự đưa tới.
Có lẽ Tiền quản sự khó có thể đảm nhiệm được chức đại quản sự ở nhà thị tộc giàu có, nhưng Lâm Phàm cũng không để ý, chỉ cần Tiền quản sự dùng tâm cũng đủ trung tâm, Lâm Phàm sẽ giữ lại Tiền quản sự. Cứ như vậy thủy quân hơi trẻ tuổi một chút xuất ngũ, một đám ở trước mặt Tiền quản sự đều thực nghe lời, kẻ làm việc kiếm miếng cơm thì sẽ làm việc, người luyện tập thì sẽ luyện tập cho thật tốt.
Sau đó Tiền quản sự cùng một phó gia ở nhà Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng không để ý, giúp hai người làm một hôn lễ đơn giản, lại cho hai người một viện tử nhỏ, hiện tại tực phụ của Tiền quản sự đang có thai, cũng đã bảy tám tháng rồi.
Tiền quản sự đem rổ buông xuống nói: “Thiếu gia là chuyện của thôn trang, hiện giờ chúng ta thuê không ít công nhân, có rất nhiều người mang cả người nhà vào trong sơn trang, hiện tại trong thôn trang đã có hơn mười đứa nhỏ, cha mẹ bọn họ cũng muốn đứa nhỏ được đọc sách, ở trong sơn trang lại không thuận tiện, thiếu gia có thể hay không thuận tiện để cho An tiên sinh dạy bọn nhỏ luôn."
Lâm Phàm nghe lời nói của Tiền quản sự xong liền nhíu mày, An tiên sinh cũng không phải là lão sư bình thường, Lâm Phàm phải dùng một số tiền lớn mới tìm được, An tiên sinh còn phải khảo hạch Tử An, mới không dễ dàng mời được tiên sinh đến. Lâm Phàm cũng muốn Tử An đọc sách thật tốt, học vấn cao thâm, đối với hắn mà nói, đứa nhỏ nên được đọc sách, vậy nên mời lão sư tốt, dù sao hiện tại nhà hắn cũng không thiếu tiền.
“Thiếu gia ngài nếu thấy khó xử thì cứ coi như lão Tiền chưa nói gì, ngài nhanh chóng ăn mì đi, nguội là không thể ăn," Tiền quản sự vội vàng nói, tuy rằng tính tình hắn tùy tiện, nhưng cũng không phải là không biết hổ thẹn.
Lâm Phàm buông chiếc đũa đột nhiên cười nói: “Cũng không phải chuyện khó khăn gì, Tiền thúc ngồi xuống ăn cùng ta đi," Lâm Phàm cười hướng Tiền quản sự nói, tuy rằng nói làm một bát mì đơn giản, kỳ thật cũng không phải đơn giản, nước mì là dùng nước xương nấu rất lâu, rau xanh là phải chọn loại non nhất, thịt heo cũng phải hầm mấy giờ, sau đó lại hầm cho thật mềm đến khi cho vào miệng là lập tức tan ra. Bên cạnh còn có mấy món điểm tâm, cùng một ít món ăn chiều, đây là điểm tốt khi có tiền.
Chờ lão Tiền ngồi xuống Lâm Phàm rót một chén rượu, Lâm Phàm lúc này mới mở miệng nói: “Ta nhớ rõ Vu tiểu tử ghi chép sổ sách có đọc sách vài năm, cho hắn thêm hai xâu tiền, kêu hắn mỗi ngày dành ra nửa canh giờ dạy mấy đứa nhỏ này nhận thức chữ. Ngươi cũng biết An tiên sinh không phải đệ tử nào cũng thu, nếu những đứa nhỏ này học tập thật tốt, được An tiên sinh coi trọng mới có cơ hội làm đệ tử của An tiên sinh. Đương nhiên nếu An tiên sinh chướng mắt, chúng ta có thể đưa đứa nhỏ lên trấn trên đọc sách, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho bác lái đò qua lại hai lần mà thôi, nơi này cách trấn trên cũng gẫn cũng không phiền toái."
Lão Tiền gật gật đầu nói: “Dạ, ta sẽ dựa theo lời của thiếu gia mà làm, vậy ta đi về trước."
“Từ từ đừng nóng vội, ngươi đợi tới nửa đêm, sẽ không chỉ vì nói với ta chuyện nhỏ này mà ngươi có thể tự mình quyết định, ta biết ngươi lo lắng cái gì, yên tâm đi, chuyện đó ta sẽ giải quyết, tướng quân các ngươi không có việc gì, ngươi cứ yên tâm ở trong sơn trang đợi. Trở về đi, bụng tức phụ ngươi cũng không còn nhỏ, để ý một chút, đừng để hắn xảy ra chuyện gì, ngươi cứ chờ ôm tiểu tử béo mập là được." Lâm Phàm hướng Tiền quản sự nói.
Tiền quản sự đi rồi, hắn từng là thân vệ của Trương Dương, chuyện Trương Dương bị Trương Dực chiếm đoạt vị trí đại tướng quân sau khi hắn biết được, nhưng hiện giờ hắn ngoại trừ quan tâm tình huống, cũng không có cách nào, lão Tiền chính là lo lắng cho Trương Dương đại tướng quân có gượng dậy nổi không, hiện tại nghe Lâm Phàm nói sẽ giải quyết, vậy là nhất định, Tiền quản sự đi theo Lâm Phàm từ khi sơn trang mới được thành lập, cũng coi như là một lão nhân ở sơn trang này, đương nhiên là hiểu được thiếu gia nhà bọn họ rất thông minh, thủ đoạn cũng rất cao, nếu không cho dù có tướng quân hỗ trợ, cũng không thể đem việc làm ăn làm đến mức gió thổi nước lên như vậy được.
Sáng sớm hôm sau Lâm Phàm đứng lên từ trên giường, Tử An và Tuyết nhi từ sáng sớm đã chạy ra ngoài chơi, hôm nay lão sư của bọn họ lên lớp trễ. Vì thế hai tiểu tử này thừa dịp chưa tới thời gian lên lớp, tranh thủ ra ngoài chơi chốc lát.
Không chờ Lâm Phàm rửa mặt, chợt nghe Ngô bá nói Trương Dực lại đây, đối với loại người vong ân phụ nghĩa này, Ngô bá sẽ không để ở trong mắt, cho nên Trương Dực nhất định là đã chịu không ít ánh mắt của Ngô bá. Cũng may Trương Dực cũng không sao cả, hắn đang làm chuyện lớn, đương nhiên sẽ không để ý những thứ này, vả lại trước kia Ngô bá cũng rất chiếu cố hắn, Trương Dực không phải là người có quyền lực rồi sẽ không quen biết người khác.
Lâm Phàm nhìn thấy Trương Dưc đi vào, liền phun nước muối vừa mới súc ở trong miệng ra, dùng khăn bố lau mặt rồi hướng Ngô bá đứng ở cửa viện nói: “Ngô bá người đi nhìn bọn Tử An, thời gian không còn sớm nữa người kêu bọn họ đi ăn điểm tâm, sặp tới giờ đi học rồi, cũng không thể để cho hai tiểu tử kia chơi đến quên giờ được."
Ngô bá đương nhiên hiểu được Lâm Phàm có chuyện muốn nói với Trương Dực, tuy rằng Ngô bá thật sự không muốn gặp Trương Dực, nhưng vừa rồi hắn cũng không cho tiểu tử này sắc mặt tốt, lại còn không mặn không nhạt châm chọc vài câu, nếu là đại tướng quân khác, trực tiếp định tội bất kính thì dân chúng như bọn họ cũng phải chịu, nhưng Trương Dực chỉ đạm cười, một câu cũng không phản bác cũng không tức giận, cho nên Ngô bá cũng không phải không biết xấu hổ mà nói tiếp.
“Phàm tử thế nào rồi, đã nghĩ ra cách chưa, ta chờ rất lâu, tối hôm qua ta trộm phái người đi xem Tử Lâm, ta như thế nào cũng không nghĩ tới mới chỉ một thời gian ngắn, bộ dáng hắn lại thành như vậy." Sau khi Ngô bá quay người rời đi, đạm cười trên mặt Trương Dực liền biến mất, sắc mặt cũng tái nhợt một chút, thần sắc quái dị không nói lên lời, có thống khổ lại giống như có hối hận hỗn loạn.
Lâm Phàm nhìn bộ dạng của Trương Dực mở miệng nói: “Ngươi hối hận đi, ta tối hôm qua suy nghĩ nửa buổi tối, chuyện này chúng ta không thể gạt hoàn toàn, nhất định phải lộ ra một ít, chỉ cần không nói ra thân phận thật sự của ngươi là không có vấn đề gì. Chúng ta đem chuyện thái tử nắm được nhược điểm của Trương đại ca nói cho Ngô đại ca, sau đó ngươi thu được tin tức thì tiến hành bổ cứu, cầm những chứng cớ quy hàng này cho thái tử, tránh cho vị trí này bị người khác đoạt, coi như là cứu lại Ngô gia cùng Trương đại ca…."
Trương Dực nhìn Lâm Phàm, hắn cũng đã suy nghĩ ra vài cách, nhưng cũng không tính đến vị thái tử này, thật không ngờ Lâm Phàm lại suy nghĩ thẳng đến cách trung tâm. Nói như vậy cũng không sai, cho dù bị truyền ra thì vấn đề cũng không quá lớn, ở trong mắt thái tử hắn chỉ là muốn bảo vệ thủy quân ở Yến thành không rơi vào tay của người khác, muốn vinh hoa phú quý, muốn thăng chức thật nhanh thuận tiện che trở Ngô gia. Căn bản cũng không lo lắng chuyện hắn là gian tế, dù sao chuyện cha hắn và đại bá chết, chỉ có một mình hắn biết được ngọn nguồn, cho dù là a mỗ hắn cũng không hề biết gì.
Năm đó vì muốn đem sự thực nói cho hắn biết, thân vệ thân cận của phụ thân đã mạo hiểm lẻn vào kinh thành, hắn vì muốn phòng bị ngoại công cùng vị quân hậu kia. Hắn liền gặp người đó ở trên đường trở về dâng hương ở Hộ Quốc Tự, phủ thừa tướng nuông chiều ca nhi nên nghỉ tạm ở bờ sông chơi đùa, mà sau đó hắn liền nhận được một bức thư, liền trơ mắt nhìn thân vệ của phụ thân uống thuốc độc tự tử.
Người kia vẫn đi theo phụ thân giống như hình với bóng, nói cho Trương Dực còn nhỏ tuổi, không thể tin bất cứ người nào, cho dù là a mỗ hắn cũng không được nói, trước khi có năng lực báo thù, thì một người cũng không thể lộ ra. Mà thân vệ kia là ví dụ trực tiếp cho Trương Dực, hắn nói với Trương Dực, có người thứ hai biết bí mật này thì sẽ không còn là bí mật nữa, hắn sợ thời gian dài chịu không nổi hấp dẫn, sợ bán đứng phụ thân Trương Dực, sợ phụ thân Trương Dực thất vọng, cho nên mới uống thuốc độc tự sát.
Thế nhưng hiện tại không sao cả, hắn đã giơ lên giao mổ sắc bén, một khi hành động thái tử cũng sẽ không có cơ hội, vị quân hâu kia hiên ngang nhiều năm như vậy, thái tử lại là một tên ma quỷ biến thái, hiện tại Trương Dực nghĩ, có được đứa con như vậy, thật đúng là báo ứng của vị kia, cho dù lần này hắn thành công hay không, một khi chuyện này bại lộ, vậy vị kia đừng mong có thể ngồi yên ổn ở vị trí đó."
Tâm tư hoàng thượng thật sự rất khó đoán, rò ràng đã lập thái tử, rồi lại đem tam thiếu gia của Trần gia an bài làm thư đồng của ngũ vương tử, Trần gia nẵm giữ một phần ba quân đội của Đại Hạ, đây không phải đùa giỡn, quả thật là chuẩn bị cho thái tử cùng hoàng tử đấu một trận lớn. Người Trần gia vẫn rất đoàn kết, tuyệt đối sẽ không nhìn thái tử loại bỏ vị ngũ hoàng tử, mà tam thiếu cùng ngũ hoàng tử lớn lên cùng nhau, cảm tình của hai người rất tốt, thái tử muốn loại bỏ ngũ hoàng tử, nhất định phải loại bỏ tam thiếu trước, cho nên chuyện này trở thành bế tắc, huống chi ngũ hoàng tử có một chút quan hệ với Trần gia, chuyện này Trương Dực chỉ biết một ít, chuyện tình bí ẩn ở bên trong còn chưa rõ ràng.
Thế nhưng Trương Dực cũng không muốn biết, hắn chỉ cần biết rằng ai là địch nhân của hắn, người nào là chiến hữu của hắn là được, chỉ cần lật đổ vị quân hậu sau đó là có thể giúp phụ thân cùng đại bá báo thù, chỉ cần không phải là thái tử đăng cơ, thì đối với Trương Dực hoàn toàn không sao cả.
“Được, cứ theo như ý ngươi mà làm, nếu không hiện tại chúng ta đi luôn, ta rất lo lắng cho Tử Lâm," Trương Dực có chút sốt ruột hướng Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm lắc đầu nói: “Ngươi đừng vội, ta còn chưa có ăn điểm tâm đâu, ngươi cũng cùng ăn với ta một chút, tối hôm qua khẳng định là không ngủ được đi, sắc mặt kém như vậy. Ăn điểm tâm trước, sau đó ngươi ở nhà ta chờ tin tức, chờ ta thuyết phục Tử Lâm, để cho bọn họ tiếp thu xong, ngươi mới đi gặp Tử Lâm, như vậy sẽ tốt hơn nhiều. Nếu không nhìn thấy ngươi, Tử Lâm sẽ kích động, nơi nào còn tâm tư nghe ta nói, hơn nữa ngươi không sợ hắn nghĩ ta và ngươi thông đồng với nhau, tuy rằng chúng ta đúng là thông đồng thật."
“Được rồi, nghe ngươi nói là được, thời gian dài như vậy còn chờ được, cũng không ngại thêm mấy canh giờ," Trương Dực tự hỏi một chút sau đó gật đầu, sắc mặt hắn hiện tại quả thật không tốt, tối hôm qua biết được tình trạng của Tử Lâm, hắn cẳn bản không có tâm tư ăn cơm, có thể là bị ảnh hưởng từ tâm tình, hắn vẫn không có phản ứng nôn ngén, thế nhưng nửa đêm lại cực kỳ khó chịu, nước chua đều ói ra sạch sẽ, nên nghỉ ngơi tốt một chút mới đi gặp Tử Lâm, hắn cũng không muốn để Tử Lâm lo lắng.
Nhưng nếu là Lâm Phàm giải thích sẽ không giống như vậy, cho nên Trương Dực không nhắc nhở Lâm Phàm chuẩn bị lý do, chỉ cần có lý do để cho Tử Lâm chấp nhận, qua thêm mấy năm nữa, chờ đại sự hoàn thành, vị trí này hắn có thể dễ dàng trả lại cho Trương đại ca, đến lúc đó hắn cùng Tử Lâm có thể làm một đôi phu phu người người hâm mộ. Huống chi hiện giờ hắn còn có đứa nhỏ, không bao giờ cần lo lắng Ngô gia không có đời sau, nếu hắn thực sự không sinh được đứa nhỏ, thật sự phải lo lắng nạp thêm sườn phòng cho Tử Lâm, đây là điều Trương Dực hoàn toàn không muốn, cũng là chuyện hắn lo lắng rất lâu, từ sau khi biết chính mình có đứa nhỏ, toàn bộ tâm tình của hắn đều dùng để dưỡng thai.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trương Dực không dám chạy tới nhìn Tử Lâm, nếu không cẩn thận làm đứa nhỏ bị thương, hắn sẽ rất hối hận. Cho nên trước khi Lâm Phàm trở về, Trương Dực rất khó xử, trong lòng thực dày vò, thậm chí cũng không dám nói với Tử Lâm chuyện có đứa nhỏ.
“Khó trách chuyện xảy ra như vậy mà ngươi lại béo lên, ta còn nghĩ ngươi thực sự không thèm để ý đến Tử Lâm, ăn uống đến béo lên, thì ra là có đứa nhỏ, đây là chuyện tốt, còn có thể gia tăng động lực cho Tử Lâm sống sót. Như vậy rất tốt, hôm nay ta trở về sẽ nghĩ cách khiến mọi chuyện ổn thỏa, ngươi sớm ngày mai tới tìm ta, sau đó chúng ta cùng bàn bạc, ta đi Hồng Hà sơn trang trước, ngươi chờ buổi chiều thì hãy sang, như vậy cũng sẽ có thời gian để bình tĩnh, như vậy sẽ tốt hơn." Lâm Phàm hướng Trương Dực nói.
Trương Dực nghe xong gật gật đầu nói: “Có thể, thế nhưng Phàm tử có một số việc ngươi ngàn vạn lần không thể để lộ ra ngoài, chuyện sống chết của ta và ngươi, ngay cả Đại Hạ cũng không thể chôn vùi ở trong tay ta và ngươi, thái tử hắn chính là một tên ma quỷ, ngàn lần không thể để cho hắn lên ngôi vị hoàng đế."
“Yên tâm Lâm Phàm ta hiểu được nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không để bại lộ bất cứ chuyện gì. Tuy rằng mọi người trong thiên hạ này cùng ta không có quan hệ gì, thế nhưng hai đứa con trai nhà ta phải bình an lớn lên. Đại Hạ an ổn, các ngươi sẽ đều tốt, ngày mới của ta cũng sẽ tốt" Lâm Phàm cười nói, hắn rất rõ ràng muốn hưởng phúc về sau thì cần phải bảo vệ mầm non của nó, nếu Trần gia ngã, có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng tới hắn, nhưng cũng không phải là không hoàn toàn nguy hiểm, có thể bị truy ra, Lâm Phàm tuyệt đối không muốn bị Trần gia liên lụy, cho nên nếu Trần gia tốt, hắn trên cơ bản sẽ không có phiền toái gì.
Lâm Phàm có thể nghe lọt lời nói của Trương Dực, Trần gia hiện tại có nguy cơ rất lớn, có thể là bị một hoàng tử nào đó ràng buộc, có lẽ không phải bọn họ tình nguyện, là bị hoàng thượng ép làm như vậy. Nhưng nếu là Trần gia đã lên thuyền, sẽ không thể nữa đường mà xuống thuyền được, bọn họ chỉ có thể đi đến cùng, không phải thăng chức rất nhanh, thì cả nhà sẽ phải chôn cùng, đây cũng là nguyên do cho dù Trần Uy biết chuyện của hắn, cũng không đồng ý nhận hắn về, thậm chí một khi chuyện tình thất bại, liền nhờ Trương Dực đưa cả nhà bọn họ ra hải ngoại, Trần Uy nhất định là cùng trận địa với Trương Dực.
Trương Dực tự mình đưa Lâm Phàm rời khỏi phủ tướng quân, Lâm Phàm sau khi lên thuyền liền trầm mặc tự hỏi, tuy rằng trong lòng không ngừng có ý tứ muốn chọc ghẹo Trương Dực, thế nhưng không muốn làm hỏng chuyện, dù sao hạnh phúc của huynh đệ còn ký thác trên người Trương Dực, huống chi cho dù Trương Dực cùng Lâm Phàm là bằng hữu, gây sức ép một chút thì không có việc gì, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trong lòng Lâm Phàm sẽ không yên.
Thuyền nhỏ ngược dòng mà đi, thế nhưng nửa ngày Lâm Phàm đã trở lại Bích Hà sơn trang, bên trong sơn trang cũng không náo nhiệt, nhưng là có người đi lại, quản gia cụt tay đang chỉ huy quân nhân xuất ngũ vận chuyện một đàn rượu lớn lên thuyền hàng, sau đó những hàng hóa này sẽ được đưa đi những bến tàu lớn, sau đó sẽ đưa đi các thành lớn để bán ra, hiện tại rượu được tiêu thụ ra bên ngoài lớn nhất là rượu thuốc cường thân kiện thể, rượu thuốc trợ hứng cũng có, bỏ trong sọt lớn giả trang, bên trong còn bỏ thêm vỏ gạo, để làm giảm độ xóc nảy tránh cho bình rượu bị vỡ.
Xưởng rượu nhà Lâm Phàm bây giờ sản xuất có rất nhiều con đường tiêu thụ, đây đã là sản nghiệp tương đối lớn, một năm tiêu thụ đến mấy vạn lượng, nếu Lâm Phàm tiếp tục kinh doanh, mấy năm sau nhà Lâm Phàm sẽ trở thành đại tộc ở Yến thành. Đương nhiên đại gia tộc của Lâm Phàm còn không có nội tình gì, đại gia tộc bình thường có rất nhiều tài sản cố định, giống như là bất động sản cửa hiệu mặt tiền nông trang đất đai linh tinh.
Công nhân sau khi bận rộn xong, Lâm Phàm hỏi hắn một ít tình huống tiêu thụ ở thông trang, trên cơ bản việc làm ăn coi như vững chắc, mức tiêu thụ so với mùa đông ít hơn một chút, thế nhưng đây cũng là bình thường, mùa đông mới là mùa mà rượu thuốc bọn họ buôn bán chạy nhất.
Lâm Phàm trở lại trong sơn trang, rửa mặt một chút rồi cùng hai người con trai chơi đùa, ăn qua cơm trưa xong, Lâm Phàm lại kiểm tra tình huống học tập gần đây của Tử An, nhưng thật ra đôi mắt của Tuyết nhi lại trông mong được phụ thân kiểm tra, Lâm Phàm nhìn tiểu bộ dạng của Tuyết nhi, đương nhiên là không đành lòng để nó thật vọng, kiểm tra tiểu tử kia hai bài thơ, nhưng tiểu tử kia quá vui mừng, miệng không ngừng nói chuyện vui vẻ, còn ồn áo nói ca ca đem cả hai bức tượng hổ đều cho hắn.
Lâm Phàm nghe xong liền quay đầu nhìn đứa con lớn đang cầm bút lông luyện chữ, Tử An hướng phụ thân chớp chớp ánh mắt, hắn cũng không còn cách nào, bị nước mắt lưng trong của đệ đệ đả bại, chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.
Tuyết nhi thấy ca ca nháy mắt với phụ thân, lập tức liền lo lắng bị phụ thân mắng, vội vàng nói hắn sẽ cùng ca ca chơi, thế nhưng tượng hổ phải để cho hắn bảo quản, kỳ thật tính tình tiểu tử này có chút độc tài, chuyện này cũng không còn cách nào, trong nhà hắn là nhỏ nhất, được ông nội đau phụ thân yêu ca ca sủng, tính tình tiểu Tuyết không bị dạy hư đã là không tồi.
“Được rồi, phụ thân còn không biết ngươi sao, được tiện nghi còn khoe mã, Tuyệt nhi mặc kệ ngươi có thích bao nhiêu, đều nên để lại cho đại ca ngươi một cái, ngươi phải ngoan ngoãn, chơ ngươi lớn thêm một chút phụ thân sẽ mang ngươi cùng ca ca đi xem a mỗ, hắn cũng rất nhớ hai người các ngươi." Lâm Phàm nhu nhu đầu tiểu Tuyết nói lời thấm thía, hắn đến nơi này mới mấy năm, không nghĩ tới đã có hai đứa nhỏ, trong lúc nhất thời còn có chút cảm khái.
Đem Tuyết nhi giao cho Tử An trông, thấy hai tiểu tử nắm bút châu đầu ghé tai, nhưng thật ra Tử An là đang luyện chữ, Tuyết nhi rất nhanh đã vẽ ra một bức tranh thật xấu, nhìn thấy trong bức tranh của hắn còn có một bức tượng lão hổ, mà lúc này trên bàn tay cùng khuôn mặt của tiểu tử này đã dính không ít mực tàu, Tử An quay đầu nhìn đệ đệ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, chữ cũng không viết, liền lấy ra một tờ giấy vẻ một cái hình giống như lão hổ, ít nhất cũng có thể nhìn ra hình dạng, mà không phải là một đám mực tàu trên giấy như của Tuyết nhi.
Lâm Phàm đứng ở cửa xa xa, nhìn thấy Tuyết nhi kêu to muốn tranh của ca ca, có lẽ là đã đùa đệ đệ đủ, Tử An rốt cuộc đưa bức tranh cho đệ đệ, lúc này mới im lặng bắt đầu luyện chữ. Mà Tuyết nhi mở ra bức tranh của ca ca vẻ con hổ, bắt đầu cầm bút lông dựa theo bức tranh của ca ca nó để vẽ theo, đáng tiếc nó còn quá nhỏ, cho dù đã nhớ được không ít đồ vật, nhưng muốn cầm tốt bút lông thì tay thịt nhỏ phải lớn hơn một chút.
Lâm Phàm trở lại phòng ngủ ở chủ viện, mặc dù rời nhà lâu như vậy, nhưng nơi này vẫn như cũ được quét dọn sạch sẽ, Triệu Hàm đã rời đi ba năm, bày biện trong phòng ngủ cũng không có thay đổi qua một lần nào, vẫn giống như lúc Triệu Hàm chưa rời đi. Cho dù chăn đã cũ hơn lúc trước, Lâm Phàm thay bông ở bên trong, bên ngoài vẫn sử dụng như cũ, hắn nghĩ đợi cho Triệu Hàm trở về, vẫn như là ngôi nhà như lúc trước.
Nằm ở trong phòng ngủ giống như Triệu Hàm còn bên cạnh, gối đầu đã sớm thay bằng chiếc Triệu Hàm làm, hắn lần này trở về mang theo thiệt nhiều đồ vật, một ít áo khoác da, Triệu Hàm làm quần áo thậm chí còn rất tốt, một khi thời tiết lạnh xuống, lấy ra từ trong ngăng tủ là có thể mặc, ở bắc cương thậm chí là địch bắc có rất nhiều vải dệt khác nhau, Triệu Hàm đều làm rất nhiều quần áo cho đứa nhỏ cùng Lâm Phàm, đây là khi ở biên cương Triệu Hàm nhớ tới hắn cùng đứa nhỏ thì làm, dùng để giết thời gian.
Lâm Phàm rất muốn Triệu Hàm, trước kia không gặt mặt thì tốt hơn một chút, nhưng hiện tại Lâm Phàm cảm thấy hắn không nhịn được, hận không thể bay đến bên người Triệu Hàm, hắn thật muốn Triệu Hàm.
Thế nhưng Lâm Phàm thật sự rất mệt, cả tháng đều ở trên thuyền, ăn không ngon ngủ không tốt, lại lo lắng cái này cái kia, hiện tại biết được Trương Dực cũng không có phản bội Ngô Tử Lâm, chuyện của hai người còn có thể thay đổi, tâm tình nặng nề của Lâm Phàm cuối cùng cũng có thể buông xuống, mệt mọi liền thi nhau kéo tới, nằm ở trên giường không kịp nhớ tới Triệu Hàm liền chìm vào giấc ngủ.
Lâm Phàm ngủ một giấc liền bỏ qua giờ cơm chiều, Ngô bá có lẽ cũng biết Lâm Phàm mệt, cho nên cũng không đánh thức Lâm Phàm, để cho Lâm Phàm ngủ một giấc ngon lành.
Cụ thể mà nói Lâm Phàm tỉnh dậy như thế nào, hắn là bị Tuyết nhi đánh thức, tiểu tử kia có lẽ là bị nghẹn tiểu đến nóng nảy, nâng lên cái chân trắng nộn mềm mại đá phụ thân nó một cái, Lâm Phàm lúc đó nếu là bị bất tỉnh, thật sự là không thể nào nói nổi.
Lâm Phàm mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt đen bóng của đứa nhỏ, bên trong tối đen Lâm Phàm liền khẳng định trời đã tối, Lâm Phàm ngáp một cái liền mở miệng hỏi: “Tuyết nhi làm sao vậy, ngươi cùng ca ca đêm nay cùng phụ thân ngủ, vậy thì cần phải ngoan ngoãn, sao lại đạp phụ thân, phụ thân kêu Ngô a ma ôm ngươi trở về."
“Phụ thân ức hiếp ta, ta muốn đi tiểu tiểu…" Tuyết nhi lập tức không thuận theo kêu lên.
Lâm Phàm nghe được lời nói của Tuyết nhi, lập tức từ trên giường đứng lên, ôm lấy tiểu tử kia phóng tới trắc thất, nếu còn tiếp tục để cho tiểu tử này nhịn nữa, tiểu tử kia nín không được có thể sẽ tiểu ở trên giường, Lâm Phàm cũng không muốn ở thời điểm nguy ngập còn đi kêu Ngô a ma, nếu như chăn bị đổi đi, hắn làm sao có thể lưu lại chờ Triệu Hàm trở về, không biết là phải đợi tới khi nào, không thể lưu lại nước tiểu của Tuyết nhi ở bên trên được.
Đi tiểu xong Tuyết nhi rốt cục thoải mái hơn, Lâm Phàm ôm nó về lại trên giường, tiểu tử kia vểnh mông nhỏ bò vào trong giường, ôm khuỷu tay ca ca hắn tìm nơi thoải mái, tiếp tục ngủ.
Lúc này Lâm Phàm lại không ngủ được, bụng hắn cũng đói thầm thì kêu, Lâm Phàm mở ra cửa phòng gọi một tiếng, Ngô a ma vẫn cho một người hầu canh ở bên ngoài, khi Lâm Phàm mở cửa phòng ra người hầu được cử tới hỏi Lâm Phàm muốn ăn cái gì, Lâm Phàm hỏi bây giờ là giờ gì, biết là nửa đêm, cũng không muốn gây sức ép cho người hầu, kêu họ làm một bát mì đơn giản lại đây, sau đó liền cho mọi người đi nghỉ ngơi.
Kỳ thật công việc của người hầu ở nhà Lâm Phàm cũng không nặng, thế nhưng cuối năm sẽ bận rộn một chút, cung may tiền công của Lâm Phàm so với bên ngoài cũng nhiều hơn, mặc kệ là người hầu hay là công nhân, đều nguyện ý ở lại Bích Hà sơn trang làm việc, chỉ cần thành thật làm việc ba năm năm, sau này có thể mua nhà mua đất còn có thể đủ cưới vợ.
Bát mì này của Lâm Phàm là Tiền quản sự đưa tới, món ăn này nọ bày ở trên bàn, Lâm Phàm lúc này đã đốt thêm hai ngọn nến, hắn cầm trong tay đi xem sổ sách. Đời trước hắn tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học, kiếm toán đương nhiên giống như là một bữa ăn sáng, huống chi sổ sách nhà hắn đều là hắn chỉ phương pháp cho phòng thu chi ghi chép, trên cơ bản xem là hiểu ngay.
“Tiền thúc đã trễ thế này sao còn không ngủ, mấy thứ này để cho người hầu đưa tới là được, còn làm phiền ngươi hơn nửa đêm rồi còn phải mang lại đây, có chuyện gì thì nói sau, ngươi cũng sớm một chút trở về cùng vợ ngươi." Lâm Phàm buông sổ sách trong tay đi đến bên cạnh bàn cưới nói. Đối với Tiền quản gia cụt một tay, Lâm Phàm vẫn tương đối tôn trọng, Tiền quản sự cũng là một người bơi lội trong nước rất giỏi, nghe nói năm đó giết rất nhiều thủy phỉ và hải quỷ, mãi cho đến khi cánh tay bị hải quỷ chém bị thương, mới giải ngũ về quê.
Lại bởi vì tuổi lớn tiền cũng không tích góp nhiều lắm, lại thiếu một cánh tay, người trong nhà cầm bạc cũng không chào đón hắn, mỗi ngày bị xem thường, tính tình Tiền quản sự lại kiên cường, một mạch cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ rồi liên hệ trở lại trong quân. Tuy rằng không còn là bính lính, cũng không có nhiều tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng cũng tình nguyện ở trong quân hỗ trợ những việc lặt vặt kiếm cơm ăn. Sau này ở bên Lâm Phàm thiếu người, Trương Dương liền đem Tiền quản sự đưa tới.
Có lẽ Tiền quản sự khó có thể đảm nhiệm được chức đại quản sự ở nhà thị tộc giàu có, nhưng Lâm Phàm cũng không để ý, chỉ cần Tiền quản sự dùng tâm cũng đủ trung tâm, Lâm Phàm sẽ giữ lại Tiền quản sự. Cứ như vậy thủy quân hơi trẻ tuổi một chút xuất ngũ, một đám ở trước mặt Tiền quản sự đều thực nghe lời, kẻ làm việc kiếm miếng cơm thì sẽ làm việc, người luyện tập thì sẽ luyện tập cho thật tốt.
Sau đó Tiền quản sự cùng một phó gia ở nhà Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng không để ý, giúp hai người làm một hôn lễ đơn giản, lại cho hai người một viện tử nhỏ, hiện tại tực phụ của Tiền quản sự đang có thai, cũng đã bảy tám tháng rồi.
Tiền quản sự đem rổ buông xuống nói: “Thiếu gia là chuyện của thôn trang, hiện giờ chúng ta thuê không ít công nhân, có rất nhiều người mang cả người nhà vào trong sơn trang, hiện tại trong thôn trang đã có hơn mười đứa nhỏ, cha mẹ bọn họ cũng muốn đứa nhỏ được đọc sách, ở trong sơn trang lại không thuận tiện, thiếu gia có thể hay không thuận tiện để cho An tiên sinh dạy bọn nhỏ luôn."
Lâm Phàm nghe lời nói của Tiền quản sự xong liền nhíu mày, An tiên sinh cũng không phải là lão sư bình thường, Lâm Phàm phải dùng một số tiền lớn mới tìm được, An tiên sinh còn phải khảo hạch Tử An, mới không dễ dàng mời được tiên sinh đến. Lâm Phàm cũng muốn Tử An đọc sách thật tốt, học vấn cao thâm, đối với hắn mà nói, đứa nhỏ nên được đọc sách, vậy nên mời lão sư tốt, dù sao hiện tại nhà hắn cũng không thiếu tiền.
“Thiếu gia ngài nếu thấy khó xử thì cứ coi như lão Tiền chưa nói gì, ngài nhanh chóng ăn mì đi, nguội là không thể ăn," Tiền quản sự vội vàng nói, tuy rằng tính tình hắn tùy tiện, nhưng cũng không phải là không biết hổ thẹn.
Lâm Phàm buông chiếc đũa đột nhiên cười nói: “Cũng không phải chuyện khó khăn gì, Tiền thúc ngồi xuống ăn cùng ta đi," Lâm Phàm cười hướng Tiền quản sự nói, tuy rằng nói làm một bát mì đơn giản, kỳ thật cũng không phải đơn giản, nước mì là dùng nước xương nấu rất lâu, rau xanh là phải chọn loại non nhất, thịt heo cũng phải hầm mấy giờ, sau đó lại hầm cho thật mềm đến khi cho vào miệng là lập tức tan ra. Bên cạnh còn có mấy món điểm tâm, cùng một ít món ăn chiều, đây là điểm tốt khi có tiền.
Chờ lão Tiền ngồi xuống Lâm Phàm rót một chén rượu, Lâm Phàm lúc này mới mở miệng nói: “Ta nhớ rõ Vu tiểu tử ghi chép sổ sách có đọc sách vài năm, cho hắn thêm hai xâu tiền, kêu hắn mỗi ngày dành ra nửa canh giờ dạy mấy đứa nhỏ này nhận thức chữ. Ngươi cũng biết An tiên sinh không phải đệ tử nào cũng thu, nếu những đứa nhỏ này học tập thật tốt, được An tiên sinh coi trọng mới có cơ hội làm đệ tử của An tiên sinh. Đương nhiên nếu An tiên sinh chướng mắt, chúng ta có thể đưa đứa nhỏ lên trấn trên đọc sách, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho bác lái đò qua lại hai lần mà thôi, nơi này cách trấn trên cũng gẫn cũng không phiền toái."
Lão Tiền gật gật đầu nói: “Dạ, ta sẽ dựa theo lời của thiếu gia mà làm, vậy ta đi về trước."
“Từ từ đừng nóng vội, ngươi đợi tới nửa đêm, sẽ không chỉ vì nói với ta chuyện nhỏ này mà ngươi có thể tự mình quyết định, ta biết ngươi lo lắng cái gì, yên tâm đi, chuyện đó ta sẽ giải quyết, tướng quân các ngươi không có việc gì, ngươi cứ yên tâm ở trong sơn trang đợi. Trở về đi, bụng tức phụ ngươi cũng không còn nhỏ, để ý một chút, đừng để hắn xảy ra chuyện gì, ngươi cứ chờ ôm tiểu tử béo mập là được." Lâm Phàm hướng Tiền quản sự nói.
Tiền quản sự đi rồi, hắn từng là thân vệ của Trương Dương, chuyện Trương Dương bị Trương Dực chiếm đoạt vị trí đại tướng quân sau khi hắn biết được, nhưng hiện giờ hắn ngoại trừ quan tâm tình huống, cũng không có cách nào, lão Tiền chính là lo lắng cho Trương Dương đại tướng quân có gượng dậy nổi không, hiện tại nghe Lâm Phàm nói sẽ giải quyết, vậy là nhất định, Tiền quản sự đi theo Lâm Phàm từ khi sơn trang mới được thành lập, cũng coi như là một lão nhân ở sơn trang này, đương nhiên là hiểu được thiếu gia nhà bọn họ rất thông minh, thủ đoạn cũng rất cao, nếu không cho dù có tướng quân hỗ trợ, cũng không thể đem việc làm ăn làm đến mức gió thổi nước lên như vậy được.
Sáng sớm hôm sau Lâm Phàm đứng lên từ trên giường, Tử An và Tuyết nhi từ sáng sớm đã chạy ra ngoài chơi, hôm nay lão sư của bọn họ lên lớp trễ. Vì thế hai tiểu tử này thừa dịp chưa tới thời gian lên lớp, tranh thủ ra ngoài chơi chốc lát.
Không chờ Lâm Phàm rửa mặt, chợt nghe Ngô bá nói Trương Dực lại đây, đối với loại người vong ân phụ nghĩa này, Ngô bá sẽ không để ở trong mắt, cho nên Trương Dực nhất định là đã chịu không ít ánh mắt của Ngô bá. Cũng may Trương Dực cũng không sao cả, hắn đang làm chuyện lớn, đương nhiên sẽ không để ý những thứ này, vả lại trước kia Ngô bá cũng rất chiếu cố hắn, Trương Dực không phải là người có quyền lực rồi sẽ không quen biết người khác.
Lâm Phàm nhìn thấy Trương Dưc đi vào, liền phun nước muối vừa mới súc ở trong miệng ra, dùng khăn bố lau mặt rồi hướng Ngô bá đứng ở cửa viện nói: “Ngô bá người đi nhìn bọn Tử An, thời gian không còn sớm nữa người kêu bọn họ đi ăn điểm tâm, sặp tới giờ đi học rồi, cũng không thể để cho hai tiểu tử kia chơi đến quên giờ được."
Ngô bá đương nhiên hiểu được Lâm Phàm có chuyện muốn nói với Trương Dực, tuy rằng Ngô bá thật sự không muốn gặp Trương Dực, nhưng vừa rồi hắn cũng không cho tiểu tử này sắc mặt tốt, lại còn không mặn không nhạt châm chọc vài câu, nếu là đại tướng quân khác, trực tiếp định tội bất kính thì dân chúng như bọn họ cũng phải chịu, nhưng Trương Dực chỉ đạm cười, một câu cũng không phản bác cũng không tức giận, cho nên Ngô bá cũng không phải không biết xấu hổ mà nói tiếp.
“Phàm tử thế nào rồi, đã nghĩ ra cách chưa, ta chờ rất lâu, tối hôm qua ta trộm phái người đi xem Tử Lâm, ta như thế nào cũng không nghĩ tới mới chỉ một thời gian ngắn, bộ dáng hắn lại thành như vậy." Sau khi Ngô bá quay người rời đi, đạm cười trên mặt Trương Dực liền biến mất, sắc mặt cũng tái nhợt một chút, thần sắc quái dị không nói lên lời, có thống khổ lại giống như có hối hận hỗn loạn.
Lâm Phàm nhìn bộ dạng của Trương Dực mở miệng nói: “Ngươi hối hận đi, ta tối hôm qua suy nghĩ nửa buổi tối, chuyện này chúng ta không thể gạt hoàn toàn, nhất định phải lộ ra một ít, chỉ cần không nói ra thân phận thật sự của ngươi là không có vấn đề gì. Chúng ta đem chuyện thái tử nắm được nhược điểm của Trương đại ca nói cho Ngô đại ca, sau đó ngươi thu được tin tức thì tiến hành bổ cứu, cầm những chứng cớ quy hàng này cho thái tử, tránh cho vị trí này bị người khác đoạt, coi như là cứu lại Ngô gia cùng Trương đại ca…."
Trương Dực nhìn Lâm Phàm, hắn cũng đã suy nghĩ ra vài cách, nhưng cũng không tính đến vị thái tử này, thật không ngờ Lâm Phàm lại suy nghĩ thẳng đến cách trung tâm. Nói như vậy cũng không sai, cho dù bị truyền ra thì vấn đề cũng không quá lớn, ở trong mắt thái tử hắn chỉ là muốn bảo vệ thủy quân ở Yến thành không rơi vào tay của người khác, muốn vinh hoa phú quý, muốn thăng chức thật nhanh thuận tiện che trở Ngô gia. Căn bản cũng không lo lắng chuyện hắn là gian tế, dù sao chuyện cha hắn và đại bá chết, chỉ có một mình hắn biết được ngọn nguồn, cho dù là a mỗ hắn cũng không hề biết gì.
Năm đó vì muốn đem sự thực nói cho hắn biết, thân vệ thân cận của phụ thân đã mạo hiểm lẻn vào kinh thành, hắn vì muốn phòng bị ngoại công cùng vị quân hậu kia. Hắn liền gặp người đó ở trên đường trở về dâng hương ở Hộ Quốc Tự, phủ thừa tướng nuông chiều ca nhi nên nghỉ tạm ở bờ sông chơi đùa, mà sau đó hắn liền nhận được một bức thư, liền trơ mắt nhìn thân vệ của phụ thân uống thuốc độc tự tử.
Người kia vẫn đi theo phụ thân giống như hình với bóng, nói cho Trương Dực còn nhỏ tuổi, không thể tin bất cứ người nào, cho dù là a mỗ hắn cũng không được nói, trước khi có năng lực báo thù, thì một người cũng không thể lộ ra. Mà thân vệ kia là ví dụ trực tiếp cho Trương Dực, hắn nói với Trương Dực, có người thứ hai biết bí mật này thì sẽ không còn là bí mật nữa, hắn sợ thời gian dài chịu không nổi hấp dẫn, sợ bán đứng phụ thân Trương Dực, sợ phụ thân Trương Dực thất vọng, cho nên mới uống thuốc độc tự sát.
Thế nhưng hiện tại không sao cả, hắn đã giơ lên giao mổ sắc bén, một khi hành động thái tử cũng sẽ không có cơ hội, vị quân hâu kia hiên ngang nhiều năm như vậy, thái tử lại là một tên ma quỷ biến thái, hiện tại Trương Dực nghĩ, có được đứa con như vậy, thật đúng là báo ứng của vị kia, cho dù lần này hắn thành công hay không, một khi chuyện này bại lộ, vậy vị kia đừng mong có thể ngồi yên ổn ở vị trí đó."
Tâm tư hoàng thượng thật sự rất khó đoán, rò ràng đã lập thái tử, rồi lại đem tam thiếu gia của Trần gia an bài làm thư đồng của ngũ vương tử, Trần gia nẵm giữ một phần ba quân đội của Đại Hạ, đây không phải đùa giỡn, quả thật là chuẩn bị cho thái tử cùng hoàng tử đấu một trận lớn. Người Trần gia vẫn rất đoàn kết, tuyệt đối sẽ không nhìn thái tử loại bỏ vị ngũ hoàng tử, mà tam thiếu cùng ngũ hoàng tử lớn lên cùng nhau, cảm tình của hai người rất tốt, thái tử muốn loại bỏ ngũ hoàng tử, nhất định phải loại bỏ tam thiếu trước, cho nên chuyện này trở thành bế tắc, huống chi ngũ hoàng tử có một chút quan hệ với Trần gia, chuyện này Trương Dực chỉ biết một ít, chuyện tình bí ẩn ở bên trong còn chưa rõ ràng.
Thế nhưng Trương Dực cũng không muốn biết, hắn chỉ cần biết rằng ai là địch nhân của hắn, người nào là chiến hữu của hắn là được, chỉ cần lật đổ vị quân hậu sau đó là có thể giúp phụ thân cùng đại bá báo thù, chỉ cần không phải là thái tử đăng cơ, thì đối với Trương Dực hoàn toàn không sao cả.
“Được, cứ theo như ý ngươi mà làm, nếu không hiện tại chúng ta đi luôn, ta rất lo lắng cho Tử Lâm," Trương Dực có chút sốt ruột hướng Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm lắc đầu nói: “Ngươi đừng vội, ta còn chưa có ăn điểm tâm đâu, ngươi cũng cùng ăn với ta một chút, tối hôm qua khẳng định là không ngủ được đi, sắc mặt kém như vậy. Ăn điểm tâm trước, sau đó ngươi ở nhà ta chờ tin tức, chờ ta thuyết phục Tử Lâm, để cho bọn họ tiếp thu xong, ngươi mới đi gặp Tử Lâm, như vậy sẽ tốt hơn nhiều. Nếu không nhìn thấy ngươi, Tử Lâm sẽ kích động, nơi nào còn tâm tư nghe ta nói, hơn nữa ngươi không sợ hắn nghĩ ta và ngươi thông đồng với nhau, tuy rằng chúng ta đúng là thông đồng thật."
“Được rồi, nghe ngươi nói là được, thời gian dài như vậy còn chờ được, cũng không ngại thêm mấy canh giờ," Trương Dực tự hỏi một chút sau đó gật đầu, sắc mặt hắn hiện tại quả thật không tốt, tối hôm qua biết được tình trạng của Tử Lâm, hắn cẳn bản không có tâm tư ăn cơm, có thể là bị ảnh hưởng từ tâm tình, hắn vẫn không có phản ứng nôn ngén, thế nhưng nửa đêm lại cực kỳ khó chịu, nước chua đều ói ra sạch sẽ, nên nghỉ ngơi tốt một chút mới đi gặp Tử Lâm, hắn cũng không muốn để Tử Lâm lo lắng.
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm