Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 71
Lâm Phàm đi vào đại sảnh, lại kêu người hầu đi lấy tượng gỗ ở trong hành lý lại đây, Triệu Hàm phải dùng rất nhiều thời gian mới làm được tượng gỗ hình con hổ này. Lâm Phàm đi vào sân hướng tới hai huynh đệ đang chơi đùa ngoắc, Tử An cùng Tuyết nhi lập tức chạy tới, trực tiếp nhào vào lòng ngực của phụ thân, Tuyết nhi lập tức làm nũng muốn ôm một cái.
“Bảo bối, đây là con hổ mà a mỗ tự tay làm cho các ngươi, lớn là cho ca ca, nhỏ thì cho tiểu đệ đệ, đương nhiên nếu các ngươi thích thì có thể trao đổi cho nhau. Phụ thân mời từ bên ngoài trở về, còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, phải chờ thêm vài ngày nữa phụ thân mới có thể chơi cùng với các ngươi, tiểu Ngô thúc thúc không vui, phụ thân muốn đi khuyên tiểu ngô thúc thúc, các ngươi ở nhà phải thật ngoan ngoãn được không?" Lâm Phàm giơ tay sờ sờ đầu Tử An cùng Tuyết nhi.
Tử An cùng Tuyết nhi đang ở trong túi tìm kiếm tượng gỗ, nghe được lời nói của cha, Tử An mở miệng nói: “Phụ thân ta biết Ngô thúc thúc không vui, phụ thân ngươi đi bồi tiểu Ngô thúc thúc đi, khiến cho tiểu Ngô thúc thúc cũng thực vui vẻ. Giống như trước kia tiểu Ngô thúc thúc cùng chúng ta chơi, chúng ta đều rất vui vẻ, phụ thân làm cho tiểu Ngô thúc thúc đến chơi cùng với chúng ta." Tuyết nhi bên cạnh hai tay nhỏ bé cầm lấy hai tượng gỗ, thế nhưng cũng học theo ca ca hắn gật gật cái đầu nhỏ.
Lâm Phàm gật gật đầu vui mừng cười nói: “Được, phụ thân nhất định sẽ thu phục được tiểu Ngô thúc thúc của các ngươi, dẫn hắn tới đây chơi đùa cùng các ngươi, thế nhưng các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tiểu Ngô thúc thúc sẽ không đến."
Hai tiểu tử liền gật gật đầu, liền kéo túi chạy về hướng Ngô bá ở xa xa, có lẽ là muốn cùng Ngô bá chia sẽ niềm vui sướng khi được nhận quà từ a mỗ.
Lâm Phàm gửi đồ vất đến biên cương rất dễ dàng, nhưng nếu muốn từ biên cương mang đồ vật gì trở về, ngoại trừ thư cùng bạc những cái khác thì rất khó, cho nên khi nào Triệu Hàm nhớ đến Lâm Phàm cùng đứa nhỏ, sẽ làm một ít tượng gỗ, kết quả khi Lâm Phàm đến nơi, lớn là chỉ Tử An, nhỏ là chỉ Tuyết nhi, nhưng thật ra thì lớn là chỉ Lâm Phàm, nhỏ mới là chỉ Tử An cùng Tuyết nhi.
Lâm Phàm cực nhanh đã tẩy đi một thân phong trần, lập tức kêu bác lái đò đưa hắn đi Hồng Hà sơn trang, hắn phải mau chóng biết rõ tình huống. Trương Dực vì sao lại muốn đoạt vị trí đại tướng quân của Trương Dương, ở trong mắt Lâm Phàm Trương Dực tuyệt đối không phải là người như vậy, vậy vì sao lại làm chuyện như vậy, chẳng lẽ là có nỗi khổ gì sao.
Thuyền nhỏ cập bến Hồng Hà sơn trang, Lâm Phàm đối với nơi này rất quen thuộc, trước kia mỗi tháng hắn sẽ đến nơi này một hai lần, người trong sơn trang đều biết Lâm Phàm. Nhưng thật ra trong sơn trang không ít thân vệ thủy quân của Trương Dương, những người này là những người trung thành, cho dù Trương Dương rớt đài, bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ Trương Dương, tiếp tục trách nhiệm bảo vệ Trương Dương.
Lâm Phàm bước nhanh đi vào sân của Ngô Tử Lâm, chỉ thấy cửa phòng trong viện đóng chặt, cảm giác giống như là không có người ở, hôm nay Ngô đại ca cùng Trương Dương không ở đây, cũng không biết hai người đi nơi nào, Lâm Phàm hiện tại cũng không rảnh quan tâm hai người bọn họ, Ngô Tử Lâm mới là người chịu đả kích lớn nhất trong chuyện này, càng cần người trợ giúp.
Cho dù cửa phòng đóng chặt, thời điểm Lâm Phàm tới gần cửa phòng của Ngô Tử Lâm, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Lâm Phàm nhíu nhíu đầu mày, phải uống nhiều rượu như thế nào mới khiến cho trong viện của Ngô Tử Lâm đều tản ra mùi rượu như vậy.
Một cước đá văng cửa phòng đóng chặt, mắt mặt trời chiếu vào bên trong, mùi rượu liền bay lên tận trời, Lâm Phàm tin tưởng hắn chỉ cần một mồi lửa chỗ này sẽ lập tức cháy rụi.
Chỉ thấy trong góc phòng có một nam nhân rất lôi thôi, gầy gò, trong tay giờ một vò rượu, không quan tâm cái gì tiếp tục mở miệng uống rượu. Một vò rượu này non nửa thì đổ vào trong miệng, hơn phân nửa thì đổ ở trên mặt đất, trong góc tất cả đều ẩm ướt, tất cả đều là rượu chảy ra.
Lâm Phàm bước đến bên người Ngô Tử Lâm, túm lấy áo Ngô Tử Lâm, hướng tới Ngô Tử Lâm quát lớn: “Ngô Tử Lâm ngươi biết ngươi đang làm cái gì không, ngươi như vậy là muốn giết chết chính mình đấy, khống muốn sống nữa có phải không. Ngươi còn có biết ta là ai hay không, ngươi tỉnh táo lại cho ta, không phải chỉ là bị phản bội thôi sao, đại ca ngươi cùng Trương đại ca còn chưa có chết, trời còn chưa sập xuống, núi xanh còn đó lo gì mà không có củi đốt, cho dù hiện tại làm lại từ đầu, cũng không phải một chút cơ hội cũng không có."
Ánh mắt Ngô Tử Lâm say lờ đờ mông lung, khi Lâm Phàm mắng hắn, hắn khanh khách cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt, sau đó liền la lớn: “Cho ta rượu, ta còn chưa uống đủ đâu, ngươi biết không ta ngàn chén không say. Ngươi là Lâm Phàm huynh đệ của ta, Phàm tử uống rượu cùng ta, ta còn chưa có say, nào chúng ta không say không về, tiếp tục uống…"
“Mẹ ngươi tỉnh lại cho ta, bộ dạng hiện tại là muốn cho ai nhìn, Trương Dực là một tên khốn, ngươi đem sai lầm của chính hắn đặt lên trên người ngươi. Ngươi nhịn bộ dáng hiện tại của ngươi là gì, nửa sống nửa chết, nơi nào có sự hăng hái khi tới Yến thành năm đó, ngươi tỉnh lại cho ta, huynh đệ chúng ta đồng lòng chuyện gì cũng có thể giải quyết được, chỉ cần cố gắn, đừng nói một Trương Dực, cho dù thống soái tam quân cũng có thể lôi xuống ngựa. Ngô Tử Lâm ngươi nghe rõ cho ta, Trương Dương bởi vì Trương Dực mà mất đi vị trí đại tướng quân, ngươi là trượng phụ của hắn, ngươi không thể bắt nhốt được tức phụ ngươi. Cho nên ngươi phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng phát triển thế lực, chúng ta đánh bại Trương Dực giúp Trương đại ca đoạt lại vị trí đại tướng quân." Lâm Phàm lớn tiếng với Ngô Tử Lâm, còn dùng lực lung lay Ngô Tử Lâm sắp say đến chết.
Nhưng Ngô Tử Lâm thật sự đã quá say, có lẽ căn bản không nghe được lời nói của Lâm Phàm, nhưng trong tiềm thức đã biết Lâm Phàm đã trở lại. Trương Dực hại Trương Dương mất đi vị trí đại tướng quân, Ngô Tử Lâm rất là tự trách, hắn căn bản không dám ở trước mặt đại ca cùng Trương Dương phát tiết tâm tình khủng hoảng bất an cùng phẫn nộ của chính mính.
Thời điểm Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt hắn, ủy khuất cùng bất an của Ngô Tử Lâm lập tức được phát tiết toàn bộ, giờ phút này Ngô Tử Lâm ôm lấy Lâm Phàm gào khóc, khóc khàn cả giọng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Lâm Phàm thấy Ngô Tử Lâm khóc thành như vậy, hắn vài lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì, liền cùng Ngô Tử Lâm lớn tiếng khóc, dùng sức phát tiết tất cả áp lực cùng thống khổ.
Ngô Tử Lâm khóc đến một canh giờ, sắc trời cũng dần dần tối xuống, Lâm Phàm nhìn Ngô Tử Lâm khóc đến thanh âm chỉ còn lại những tiếng nấc nhỏ, lúc này Ngô Tử Lâm đã phát tiết không sai biệt lắm, nếu Ngô Tử Lâm tiếp tục say rượu như vậy, khóc nhiều như vậy cũng không tốt. Lâm Phàm giơ tay ra đằng sau cổ Ngô Tử Lâm nhấn một cái, thân thể Ngô Tử Lâm đột nhiên mềm nhũn, tiếp theo liền ngã xuống.
Lâm Phàm nhìn nhìn tay chính mình, cảm giác thủ pháp A Lỗi dạy hắn không tồi, Lâm Phàm nửa ôm lấy thân thể gầy như que củi của Ngô Tử Lâm đi ra bên ngoài sân, kêu người hầu của Hồng Hà sơn trang dọn dẹp sân này, Lâm Phàm đem Ngô Tử Lâm đến sân mà hắn thường ở khi đến đây, sắp xếp cho người hầu lại đây rửa mặt cho Ngô Tử Lâm, lại rót cho Ngô Tử Lâm nửa chén súp.
Ngô Tử Lâm sau khi ngủ rất là im lặng, có lẽ là thực sự đói, đã không có ý thức, sẽ không từ chối ăn uống.
Buối tối Lâm Phàm cũng không có ăn uống gì, liền canh giữ ở trước giường của Ngô Tử Lâm, ba tháng trước hắn rời đi, vẻ mặt Ngô Tử Lâm hoàn hảo tốt đẹp hạnh phúc, thậm chí bởi vì ngày qua nhẹ nhàng mà còn béo lên một ít. Nhưng Ngô Tử Lâm lúc này, ngoại trừ lớp da ở trên người, thịt ở trên người một chút cũng không có, sắc mặt giống như tro tàn, không thấy một chút huyết sắc, một người khỏe mạnh phải đau lòng như thế nào, mới có thể trong một thời gian ngắn ngủi biến thành như thế này, Trương Dực thật sự quá là ác độc.
“Kẹt kẹt" cửa bị Ngô Tử Vệ từ bên ngoài đẩy ra, nhìn thấy Lâm Phàm hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Ban đầu ngươi đi bắc cương, khó khăn lắm mới có thể cùng Triệu Hàm đoàn tụ, ta không nên để cho Ngô bá kêu ngươi trở về. Nhưng chuyện này đến rất đột ngột, Trương Dực đột nhiên làm khó dễ, ta cùng Trương Dương đều không có chuẩn bị, Tử Lâm rất là tự trách khó có thể tiếp nhận. Chúng ta cũng không có cách nào để khuyên hắn, nhất là hiện tại ta cùng Trương Dương không thể đứng ở trước mặt hắn, nếu không hắn sẽ càng khổ sở. Cho nên gần đây đều phiền toái đến Ngô bá, ngươi trở về là tốt rồi, hắn rất nghe lời ngươi, ngươi khuyên hắn nhiều một chút, có lẽ trong lòng hắn có thể dễ chịu hơn một chút.
Lâm Phàm nhìn về phía Ngô Tử Vệ, một khoảng thời gian không gặp, người ban đầu sắc mặt hăng hái lúc này cũng vàng vọt, cũng gầy đi rất nhiều, cảm giác gió thổi là có thể bay đi bất cứ lúc nào, cả người đệ đệ đều suy sụp, sinh ý khổng lồ cần hắn để ý, có bao nhiêu vất vả chỉ có mình Ngô Tử Vệ rõ ràng.
“Đây không phải là lỗi của Tử Lâm, nếu có sai chính là ta sai, ta lúc trước không nên tác hợp cho hai người bọn họ, nếu như Tử Lâm cùng Trương Dực không cùng một chỗ, có lẽ hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Lâm Phàm hướng Ngô Tử Vệ nói, hắn cũng không phải muốn nhận trách nhiệm về phần mình, mà lúc trước không phải hắn chọc thủng chuyện này, Ngô Tử Lâm chắc chắn cũng sẽ không có hứng thú với Trương Dực, cho kế tiếp có xảy ra chuyện gì, Ngô Tử Lâm cũng sẽ không gặp chuyện như hiện tại vậy."
Ngô Tử Vệ nhìn sâu vào ánh mắt của Lâm Phàm đột nhiên cười nói: “Không sao, tâm tư của Trương Dực thâm trầm, ngươi ta làm sao có thể sánh bằng, huống chi là Tử Lâm, cho dù không phải ngươi chọc thủng, Trương Dực cũng sẽ nghĩ cách chọc thủng chuyện này, hắn cuối cùng cũng sẽ dùng biện pháp đơn giản nhất để đạt được mọi thứ, chúng ta căn bản đấu không lại hắn."
“Tại sao có thể như vậy, nhìn Trương Dực cũng không phải là người như vậy, hắn vài năm trước đã chuẩn bị tất cả, thật sự là rất đáng sợ, chẳng lẽ hắn một chút cũng không thích Tử Lâm." Lâm Phàm lẩm bẩm nói.
Ngô Tử Vệ lắc đầu nói: “Cũng không thể nói như vậy, hắn đúng là có diễn trò, hắn hẳn là rất thích Tử Lâm, nếu không cũng sẽ không đem Trương Dương đạp xuống ngựa, mà là trực tiếp đưa đi đại lao chờ chém. Sau khi hắn cướp đi quyền lực ở trong tay Trương Dương, hắn hoàn toàn không động vào việc làm ăn của nhà chúng ta, cũng không đụng vào việc làm ăn của nhà các ngươi, thậm chí còn thả ra tin đồn, hắn cùng hai nhà Ngô Lâm chúng ta là cùng một thuyền, tin đồn này được truyền ra sau khi chuyện không may xảy ra không lâu, đây cũng là nguyên nhân việc làm ăn của hai nhà chúng ta không bị bất luận kẻ nào đoạt mất.
Lâm Phàm nghe xong lời nói của Ngô Tử Vệ liền gật gật đầu, nếu Trương Dực thật sự vô tình vô nghĩa, thật có thể vĩnh tuyệt hậu họa đại khai sát giới, với thực lực hiện tại của nhà hắn cùng Trương Dương và Ngô đại ca, có thể dễ dàng đối phó với Trương Dực. Nếu như Trương Dực lưu lại bọn họ, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chẳng những Ngô Tử Lâm sẽ hận Trương Dực, Ngô Tử Vệ Trương Dương còn có hắn, sẽ coi Trương Dực là đại địch suốt đời. Cho nên Trương Dực vì sao lại phải lấy lòng bọn họ, bởi vì Trương Dực thích Ngô Tử Lâm, cuối cùng là muốn Ngô Tử Lâm khuất phục.
Chuyện này có phải như vậy hay không, kỳ thật chỉ cần thử một chút là biết, chỉ cần truyền ra bệnh tình của Tử Lâm nguy kịch, chỉ còn lại ba ngày, nếu Trương Dực đến đây thì chứng tỏ Trương Dực còn thích Ngô Tử Lâm, nếu Trương Dực thờ ơ, bọn họ liền nguy hiểm.
Có lẽ trước mắt Trương Dực còn chưa đụng vào bọn họ, có thể là do muốn tiếp quản sự nghiệp của nhà hắn cùng Ngô gia, dù sao mấy năm phát triển, mặc kệ là Lâm Phàm hay Ngô gia, hiện tại có thể nói đều là quái vật lớn, đương nhiên nếu Trương Dực muốn động thủ, cũng phải cố kỵ Triệu Hàm đang ở biên cương.
Lâm Phàm nói ý tưởng của mình cho Ngô Tử Vệ, nhãn tình Ngô Tử Vệ liền sáng lên, lúc trước hắn không nghĩ đến những việc này, chỉ đoán ở trong lòng. Hiện tại được Lâm Phàm nhắc nhở, hắn phải biết rõ ràng cảm tỉnh của Trương Dực đối với đệ đệ của mình, điều này đối với kế hoạch sau này của hắn có trợ giúp rất lớn, mà không phải như hiện tại, hai mặt thâm quầng không có sinh khí.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, Lâm Phàm hỏi Trương Dương ở đâu, làm sao lại không cùng trở về. Ngô Tử Vệ nói với Lâm Phàm, sau khi gặp chuyện không may tinh thần Trương Dương sa sút một thời gian, nhưng sau khi phát hiện Ngô Tử Lâm thống khổ như thế, Trương Dương liền nhanh chóng đứng lên, hắn vứt bỏ chức quan, cũng không phải là bị mất đầu, cho nên Trương Dương bên ngoài có không ít việc làm ăn liền dẫn người đi hỗ trợ xử lý, nếu không xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngô Tử Vệ làm sao có thể trở về đây.
Lâm Phàm trước khi Ngô Tử Vệ rời đi, nói bụng có chút đói, Ngô Tử Vệ lại cùng Lâm Phàm ăn một chút. Lâm Phàm kỳ thật cũng không có ăn gì, chủ yếu là cùng ăn với Ngô Tử Vệ, Lâm Phàm có thể tưởng tượng ra, trong nhà này Ngô Tử Lâm thường xảy ra vấn đề, nếu Ngô Tử Vệ tiếp tục như vậy, nói không chừng người ngã xuống đầu tiên chính là Ngô đại ca.
Lâm Phàm trong khi ăn cùng Ngô Tử Vệ liền nói ra, hiện tại Ngô Tử Vệ mới giật mình phát giác ra tình huống của cơ thể chính mình, sau đó mới cười khổ với Lâm Phàm, nói với Lâm Phàm hắn không có việc gì. Đã trải qua nhiều sóng gió, chỉ cần Tử Lâm cùng Trương Dương đều còn, hắn có thể tiếp tục sống, cố gắng tiếp tục sống sót để chăm sóc đệ đệ cùng ái nhân, bởi vì Ngô Tử Vệ rõ ràng, nếu hắn thực sự ngã xuống, hai người bên cạnh sẽ mất đi cậy trụ cuối cùng, sẽ thật sự sống không nổi.
Dù sao Ngô Tử Vệ không phải Ngô Tử Lâm, đệ đệ Ngô Tử Lâm có thể tủy hứng như vậy, là do Ngô Tử Vệ thành thục cường đại, hắn rất rõ ràng hắn không có quyền lợi tùy hứng, càng không có quyền lợi thống khổ, mấu chốt hiện tại của hắn là chăm sóc tốt đệ đệ và ái nhân, làm cho dựa cho hai người tiếp tục kiên cường đối mặt với cuộc sống. Đối mặt với tất cả khổ cực.
Lâm Phàm để cho Ngô Tử Vệ ngủ cùng Ngô Tử Lâm, hắn nói hai người hẳn là sau khi lớn lên cũng không ngủ cùng nhau, điều này đối với cảm tình sẽ không tốt, hiện tại Ngô Tử Lâm cần được an ủi, nhất là ái nhân của hắn đã đi rồi, mà Tử Lâm lại rất thân với đại ca, tự nhiên là người an ủi đệ đệ tốt nhất.
Cũng may khách phòng của Hồng Hà sơn trang rất lớn, cho dù ba người cùng ngủ, cũng hoàn toàn không chen chúc, đêm nay, Lâm Phàm cùng Ngô Tử Vệ hai người nằm hai bên Tử Lâm ngủ cả đêm.
Ngô Tử Lâm lần ngủ này rất sâu, ngủ tới giữa trưa mới tỉnh lại, Lâm Phàm ngủ cũng cực trầm, tướng ngủ của hắn cũng không tốt, nhất là một chuyến đi bắc cương này, rất nhanh đã bị Triệu Hàm dưỡng thành thói quen xấu, thích ôm người thích đè người. Ngô Tử Lâm đương nhiên là không thể chạy được, kết quả biến thành cái gối ôm, mà Ngô Tử Vệ cũng không rời giường, liền khoác một cái áo khoác tựa vào đầu giường lật xem sổ sách.
Nhìn thấy đệ đệ từ từ tỉnh lại, Lâm Phàm lại còn ôm đệ đệ ngủ đến thơm ngon, Ngô Tử Vệ hướng tới đệ đệ làm động tác chớ có lên tiếng, Lâm Phàm giống như con bạch tuộc tám chân ôm lấy Ngô Tử Lâm.
Ngô Tử Lâm quay đầu nhìn thấy Lâm Phàm ngủ đến hai má đỏ bừng, có lẽ là có chút nóng, trên trán chảy ra một ít mồ hôi, lấp lánh trong suốt, càng khiến cho làn da của Lâm Phàm càng trắng nõn, đẹp khủng khiếp, trong lúc nhất thời Ngô Tử Lâm cũng quên đi thống khổ, giơ tay lên nắn bóp hai má của Lâm Phàm.
Khi đụng chạm đến hai má bóng loáng của Lâm Phàm, Ngô Tử Lâm đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía ca ca kỳ quái hỏi: “Đại ca ta đang nằm mơ có phải không, Phàm tử không phỉa là đi bắc cương sao, khi nào thì trở về. Không đúng, Trương Dương đại ca, Trương Dực, Trương Dực…." Ngô Tử Lâm giống như là nhớ tới cái gì, khuôn mặt tuấn tù liền nhăn lại, thống khổ không chịu nổi.
Ngay khi Ngô Tử Lâm há mồm muốn uống rượu, Ngô Tử Vệ mở miệng nói: “Tối hôm qua ta cùng Phàm tử ngủ cùng ngươi, Tử Lâm ngươi chẳng lẽ muốn tiếp tục như vậy, Phàm tử sau khi nhận được thư, không để ý nguy hiểm dùng hai mượi ngày từ bắc cương trở về, ngươi thật là muốn để hắn thất vọng. Ngươi xem đại ca có sao không, nhìn kỹ mặt đại ca, ngươi nếu tiếp tục tinh thần suy sút, đại ca cũng sẽ không chống đỡ nổi, ngươi thật muốn để cho đại ca một mình đối mặt với mọi thứ, ngươi đã trưởng thành, là người lớn, nên giúp đỡ đại ca chứ."
Ngô Tử Vệ nói xong nước mắt liền lặng lẽ rơi xuống, khiến cho vẻ mặt thống khổ của Ngô Tử Lâm liền ngẩn ra, từ sau khi Trương Dực phản bội, hắn bắt đầu uống rượu, hoàn toàn quên đại ca cũng cần hắn hỗ trợ.
“Ca, đại ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là ta sai, nếu ta không thích Trương Dực, sẽ không có chuyện ngày hôm nay." Ngô Tử Lâm nhào vào trong lòng ngực Ngô Tử Vệ, thanh âm hắn khàn khàn nước măt không ngừng rơi, nhưng Ngô Tử Vệ nghe được cũng rất vui mừng, đệ đệ biết ôm hắn khóc, đã nói lên đệ đệ bắt đầu muốn đối mặt sự thật, vẫn là Phàm tử nói đúng, phải cho một liều thuốc mạnh, chỉ có một liều thuốc mạnh mới có thể khiến cho Tử Lâm tỉnh táo lại.
Hai huynh đệ ôm nhau khóc ròng, rốt cục đánh thức được Lâm Phàm, hắn một đường chạy nhanh trở về, kỳ thật rất là mỏi mệt, tối hôm qua liền trực tiếp ngủ, sau đó lại xảy ra chuyện gì căn bản là không rõ ràng lắm.
Nhưng vào lúc cửa phòng được đẩy ra, Trương Dương mang theo một đám người hầu mang đến một bàn thức ăn nhẹ đến, chủ yếu là lo lắng Tử Lâm, tiểu tử này đã lâu lắm rồi không có ăn uống một cái gì, bát canh gà phải để và trong bình rượu mới có thể lừa gạt được Tử Lâm đang say bí tỉ uống hết, nếu không thì chỉ có thể tìm người hầu ngăn chặn Tử Lâm, mạnh mẽ rót vào, thường thường sẽ bị Tử Lâm nôn hết ra ngoài.
“Tiểu tử Ngô Tử Lâm ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, tiếp tục say như vậy, Trương ca cũng không biết nên làm gì bây giờ. Không đói bụng sao? Đã đến giữa trưa, nhanh đứng lên ăn cơm cùng với ta. Chuyện của Trương Dực cũng không phải do ngươi sai, lúc trước ta giải thích ngươi không chịu nghe, kỳ thật mặc kệ có ngươi hay không, tên tiểu tử Trương Dực kia đã âm thầm lập kế hoạch muốn cướp đi vị trí của ta. Cho nên có ngươi hay không, tóm lại âm mưu đã được Trương Dực thiết kế, ngươi cũng là bị hắn lừa gạt. Cho nên nhanh chóng tỉnh táo lên, chúng ta cùng nhau nghĩ cách đối phó Trương Dực, cho dù không thể đoạt lại vị trí này, chúng ta cũng phải khiến cho Trương Dực có chút phiền toái." Vẻ mặt Trương Dương thoải mái nói với Ngô Tử Lâm.
“Trương đại ca, cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi," Ngô Tử Lâm nâng đầu lên, sau đó nước mắt tiếp tục ào ào rơi, quả thực thật giống như dòng suối nhỏ, như thế nào cũng không thể ngừng được.
Lâm Phàm ngồi dậy đẩy đẩy Ngô Tử Lâm mở miệng nói: “Ngô Tử Lâm nhanh đứng lên, ta muốn đi tiểu, cũng sắp chết đói, còn ngăn cản nữa sẽ phải nhặt xác của ta, ta cũng không muốn ở trên sách sử ghi lại có một người chết vì ngẹn tiểu."
Cảm giác thống khổ dần dần tiêu tan, Ngô Tử Lâm bị Lâm Phàm đùa thiếu chút bật cười, ba người từ trên giường đứng lên, lúc này Ngô Tử Lâm mới bắt đầu oán giận, Lâm Phàm đè nửa người của hắn đến tê dại, hại hắn đứng cũng không vững, chân vừa chạm xuống đất, liền tê dại giống như kim châm muối xát, rất là khó chịu.
Mà Lâm Phàm tuyệt đối không thông cảm cho Ngô Tử Lâm, trực tiếp nói một câu khiến cho Ngô Tử Lâm á khẩu không trả lời được, Lâm Phàm nói với Ngô Tử Lâm quá yếu đuối, hắn đè Triệu Hàm cả đêm, Triệu Hàm cho tới bây giờ còn không có nói bị đè đến tê dại. Ngô Tử Lâm tức giận muốn đi đánh Lâm Phàm, cuối cùng nhìn thấy bàn tay chỉ còn da bọc xương, liền bất đắc dĩ thở dài nói: “Đại ca ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không chà đạp chính mình, ta sẽ kiên cường lên. Ta sẽ tìm Trương Dực nói rõ ràng, cho hắn một phong hưu thư, từ nay về sau Ngô gia chúng ta cùng Trương Dực ân đoạn nghĩa tuyệt, không lui tới nữa, chỉ còn cừu hận ta không chết thì hắn phải vong."
“Bảo bối, đây là con hổ mà a mỗ tự tay làm cho các ngươi, lớn là cho ca ca, nhỏ thì cho tiểu đệ đệ, đương nhiên nếu các ngươi thích thì có thể trao đổi cho nhau. Phụ thân mời từ bên ngoài trở về, còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, phải chờ thêm vài ngày nữa phụ thân mới có thể chơi cùng với các ngươi, tiểu Ngô thúc thúc không vui, phụ thân muốn đi khuyên tiểu ngô thúc thúc, các ngươi ở nhà phải thật ngoan ngoãn được không?" Lâm Phàm giơ tay sờ sờ đầu Tử An cùng Tuyết nhi.
Tử An cùng Tuyết nhi đang ở trong túi tìm kiếm tượng gỗ, nghe được lời nói của cha, Tử An mở miệng nói: “Phụ thân ta biết Ngô thúc thúc không vui, phụ thân ngươi đi bồi tiểu Ngô thúc thúc đi, khiến cho tiểu Ngô thúc thúc cũng thực vui vẻ. Giống như trước kia tiểu Ngô thúc thúc cùng chúng ta chơi, chúng ta đều rất vui vẻ, phụ thân làm cho tiểu Ngô thúc thúc đến chơi cùng với chúng ta." Tuyết nhi bên cạnh hai tay nhỏ bé cầm lấy hai tượng gỗ, thế nhưng cũng học theo ca ca hắn gật gật cái đầu nhỏ.
Lâm Phàm gật gật đầu vui mừng cười nói: “Được, phụ thân nhất định sẽ thu phục được tiểu Ngô thúc thúc của các ngươi, dẫn hắn tới đây chơi đùa cùng các ngươi, thế nhưng các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tiểu Ngô thúc thúc sẽ không đến."
Hai tiểu tử liền gật gật đầu, liền kéo túi chạy về hướng Ngô bá ở xa xa, có lẽ là muốn cùng Ngô bá chia sẽ niềm vui sướng khi được nhận quà từ a mỗ.
Lâm Phàm gửi đồ vất đến biên cương rất dễ dàng, nhưng nếu muốn từ biên cương mang đồ vật gì trở về, ngoại trừ thư cùng bạc những cái khác thì rất khó, cho nên khi nào Triệu Hàm nhớ đến Lâm Phàm cùng đứa nhỏ, sẽ làm một ít tượng gỗ, kết quả khi Lâm Phàm đến nơi, lớn là chỉ Tử An, nhỏ là chỉ Tuyết nhi, nhưng thật ra thì lớn là chỉ Lâm Phàm, nhỏ mới là chỉ Tử An cùng Tuyết nhi.
Lâm Phàm cực nhanh đã tẩy đi một thân phong trần, lập tức kêu bác lái đò đưa hắn đi Hồng Hà sơn trang, hắn phải mau chóng biết rõ tình huống. Trương Dực vì sao lại muốn đoạt vị trí đại tướng quân của Trương Dương, ở trong mắt Lâm Phàm Trương Dực tuyệt đối không phải là người như vậy, vậy vì sao lại làm chuyện như vậy, chẳng lẽ là có nỗi khổ gì sao.
Thuyền nhỏ cập bến Hồng Hà sơn trang, Lâm Phàm đối với nơi này rất quen thuộc, trước kia mỗi tháng hắn sẽ đến nơi này một hai lần, người trong sơn trang đều biết Lâm Phàm. Nhưng thật ra trong sơn trang không ít thân vệ thủy quân của Trương Dương, những người này là những người trung thành, cho dù Trương Dương rớt đài, bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ Trương Dương, tiếp tục trách nhiệm bảo vệ Trương Dương.
Lâm Phàm bước nhanh đi vào sân của Ngô Tử Lâm, chỉ thấy cửa phòng trong viện đóng chặt, cảm giác giống như là không có người ở, hôm nay Ngô đại ca cùng Trương Dương không ở đây, cũng không biết hai người đi nơi nào, Lâm Phàm hiện tại cũng không rảnh quan tâm hai người bọn họ, Ngô Tử Lâm mới là người chịu đả kích lớn nhất trong chuyện này, càng cần người trợ giúp.
Cho dù cửa phòng đóng chặt, thời điểm Lâm Phàm tới gần cửa phòng của Ngô Tử Lâm, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Lâm Phàm nhíu nhíu đầu mày, phải uống nhiều rượu như thế nào mới khiến cho trong viện của Ngô Tử Lâm đều tản ra mùi rượu như vậy.
Một cước đá văng cửa phòng đóng chặt, mắt mặt trời chiếu vào bên trong, mùi rượu liền bay lên tận trời, Lâm Phàm tin tưởng hắn chỉ cần một mồi lửa chỗ này sẽ lập tức cháy rụi.
Chỉ thấy trong góc phòng có một nam nhân rất lôi thôi, gầy gò, trong tay giờ một vò rượu, không quan tâm cái gì tiếp tục mở miệng uống rượu. Một vò rượu này non nửa thì đổ vào trong miệng, hơn phân nửa thì đổ ở trên mặt đất, trong góc tất cả đều ẩm ướt, tất cả đều là rượu chảy ra.
Lâm Phàm bước đến bên người Ngô Tử Lâm, túm lấy áo Ngô Tử Lâm, hướng tới Ngô Tử Lâm quát lớn: “Ngô Tử Lâm ngươi biết ngươi đang làm cái gì không, ngươi như vậy là muốn giết chết chính mình đấy, khống muốn sống nữa có phải không. Ngươi còn có biết ta là ai hay không, ngươi tỉnh táo lại cho ta, không phải chỉ là bị phản bội thôi sao, đại ca ngươi cùng Trương đại ca còn chưa có chết, trời còn chưa sập xuống, núi xanh còn đó lo gì mà không có củi đốt, cho dù hiện tại làm lại từ đầu, cũng không phải một chút cơ hội cũng không có."
Ánh mắt Ngô Tử Lâm say lờ đờ mông lung, khi Lâm Phàm mắng hắn, hắn khanh khách cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt, sau đó liền la lớn: “Cho ta rượu, ta còn chưa uống đủ đâu, ngươi biết không ta ngàn chén không say. Ngươi là Lâm Phàm huynh đệ của ta, Phàm tử uống rượu cùng ta, ta còn chưa có say, nào chúng ta không say không về, tiếp tục uống…"
“Mẹ ngươi tỉnh lại cho ta, bộ dạng hiện tại là muốn cho ai nhìn, Trương Dực là một tên khốn, ngươi đem sai lầm của chính hắn đặt lên trên người ngươi. Ngươi nhịn bộ dáng hiện tại của ngươi là gì, nửa sống nửa chết, nơi nào có sự hăng hái khi tới Yến thành năm đó, ngươi tỉnh lại cho ta, huynh đệ chúng ta đồng lòng chuyện gì cũng có thể giải quyết được, chỉ cần cố gắn, đừng nói một Trương Dực, cho dù thống soái tam quân cũng có thể lôi xuống ngựa. Ngô Tử Lâm ngươi nghe rõ cho ta, Trương Dương bởi vì Trương Dực mà mất đi vị trí đại tướng quân, ngươi là trượng phụ của hắn, ngươi không thể bắt nhốt được tức phụ ngươi. Cho nên ngươi phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng phát triển thế lực, chúng ta đánh bại Trương Dực giúp Trương đại ca đoạt lại vị trí đại tướng quân." Lâm Phàm lớn tiếng với Ngô Tử Lâm, còn dùng lực lung lay Ngô Tử Lâm sắp say đến chết.
Nhưng Ngô Tử Lâm thật sự đã quá say, có lẽ căn bản không nghe được lời nói của Lâm Phàm, nhưng trong tiềm thức đã biết Lâm Phàm đã trở lại. Trương Dực hại Trương Dương mất đi vị trí đại tướng quân, Ngô Tử Lâm rất là tự trách, hắn căn bản không dám ở trước mặt đại ca cùng Trương Dương phát tiết tâm tình khủng hoảng bất an cùng phẫn nộ của chính mính.
Thời điểm Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt hắn, ủy khuất cùng bất an của Ngô Tử Lâm lập tức được phát tiết toàn bộ, giờ phút này Ngô Tử Lâm ôm lấy Lâm Phàm gào khóc, khóc khàn cả giọng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Lâm Phàm thấy Ngô Tử Lâm khóc thành như vậy, hắn vài lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì, liền cùng Ngô Tử Lâm lớn tiếng khóc, dùng sức phát tiết tất cả áp lực cùng thống khổ.
Ngô Tử Lâm khóc đến một canh giờ, sắc trời cũng dần dần tối xuống, Lâm Phàm nhìn Ngô Tử Lâm khóc đến thanh âm chỉ còn lại những tiếng nấc nhỏ, lúc này Ngô Tử Lâm đã phát tiết không sai biệt lắm, nếu Ngô Tử Lâm tiếp tục say rượu như vậy, khóc nhiều như vậy cũng không tốt. Lâm Phàm giơ tay ra đằng sau cổ Ngô Tử Lâm nhấn một cái, thân thể Ngô Tử Lâm đột nhiên mềm nhũn, tiếp theo liền ngã xuống.
Lâm Phàm nhìn nhìn tay chính mình, cảm giác thủ pháp A Lỗi dạy hắn không tồi, Lâm Phàm nửa ôm lấy thân thể gầy như que củi của Ngô Tử Lâm đi ra bên ngoài sân, kêu người hầu của Hồng Hà sơn trang dọn dẹp sân này, Lâm Phàm đem Ngô Tử Lâm đến sân mà hắn thường ở khi đến đây, sắp xếp cho người hầu lại đây rửa mặt cho Ngô Tử Lâm, lại rót cho Ngô Tử Lâm nửa chén súp.
Ngô Tử Lâm sau khi ngủ rất là im lặng, có lẽ là thực sự đói, đã không có ý thức, sẽ không từ chối ăn uống.
Buối tối Lâm Phàm cũng không có ăn uống gì, liền canh giữ ở trước giường của Ngô Tử Lâm, ba tháng trước hắn rời đi, vẻ mặt Ngô Tử Lâm hoàn hảo tốt đẹp hạnh phúc, thậm chí bởi vì ngày qua nhẹ nhàng mà còn béo lên một ít. Nhưng Ngô Tử Lâm lúc này, ngoại trừ lớp da ở trên người, thịt ở trên người một chút cũng không có, sắc mặt giống như tro tàn, không thấy một chút huyết sắc, một người khỏe mạnh phải đau lòng như thế nào, mới có thể trong một thời gian ngắn ngủi biến thành như thế này, Trương Dực thật sự quá là ác độc.
“Kẹt kẹt" cửa bị Ngô Tử Vệ từ bên ngoài đẩy ra, nhìn thấy Lâm Phàm hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Ban đầu ngươi đi bắc cương, khó khăn lắm mới có thể cùng Triệu Hàm đoàn tụ, ta không nên để cho Ngô bá kêu ngươi trở về. Nhưng chuyện này đến rất đột ngột, Trương Dực đột nhiên làm khó dễ, ta cùng Trương Dương đều không có chuẩn bị, Tử Lâm rất là tự trách khó có thể tiếp nhận. Chúng ta cũng không có cách nào để khuyên hắn, nhất là hiện tại ta cùng Trương Dương không thể đứng ở trước mặt hắn, nếu không hắn sẽ càng khổ sở. Cho nên gần đây đều phiền toái đến Ngô bá, ngươi trở về là tốt rồi, hắn rất nghe lời ngươi, ngươi khuyên hắn nhiều một chút, có lẽ trong lòng hắn có thể dễ chịu hơn một chút.
Lâm Phàm nhìn về phía Ngô Tử Vệ, một khoảng thời gian không gặp, người ban đầu sắc mặt hăng hái lúc này cũng vàng vọt, cũng gầy đi rất nhiều, cảm giác gió thổi là có thể bay đi bất cứ lúc nào, cả người đệ đệ đều suy sụp, sinh ý khổng lồ cần hắn để ý, có bao nhiêu vất vả chỉ có mình Ngô Tử Vệ rõ ràng.
“Đây không phải là lỗi của Tử Lâm, nếu có sai chính là ta sai, ta lúc trước không nên tác hợp cho hai người bọn họ, nếu như Tử Lâm cùng Trương Dực không cùng một chỗ, có lẽ hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Lâm Phàm hướng Ngô Tử Vệ nói, hắn cũng không phải muốn nhận trách nhiệm về phần mình, mà lúc trước không phải hắn chọc thủng chuyện này, Ngô Tử Lâm chắc chắn cũng sẽ không có hứng thú với Trương Dực, cho kế tiếp có xảy ra chuyện gì, Ngô Tử Lâm cũng sẽ không gặp chuyện như hiện tại vậy."
Ngô Tử Vệ nhìn sâu vào ánh mắt của Lâm Phàm đột nhiên cười nói: “Không sao, tâm tư của Trương Dực thâm trầm, ngươi ta làm sao có thể sánh bằng, huống chi là Tử Lâm, cho dù không phải ngươi chọc thủng, Trương Dực cũng sẽ nghĩ cách chọc thủng chuyện này, hắn cuối cùng cũng sẽ dùng biện pháp đơn giản nhất để đạt được mọi thứ, chúng ta căn bản đấu không lại hắn."
“Tại sao có thể như vậy, nhìn Trương Dực cũng không phải là người như vậy, hắn vài năm trước đã chuẩn bị tất cả, thật sự là rất đáng sợ, chẳng lẽ hắn một chút cũng không thích Tử Lâm." Lâm Phàm lẩm bẩm nói.
Ngô Tử Vệ lắc đầu nói: “Cũng không thể nói như vậy, hắn đúng là có diễn trò, hắn hẳn là rất thích Tử Lâm, nếu không cũng sẽ không đem Trương Dương đạp xuống ngựa, mà là trực tiếp đưa đi đại lao chờ chém. Sau khi hắn cướp đi quyền lực ở trong tay Trương Dương, hắn hoàn toàn không động vào việc làm ăn của nhà chúng ta, cũng không đụng vào việc làm ăn của nhà các ngươi, thậm chí còn thả ra tin đồn, hắn cùng hai nhà Ngô Lâm chúng ta là cùng một thuyền, tin đồn này được truyền ra sau khi chuyện không may xảy ra không lâu, đây cũng là nguyên nhân việc làm ăn của hai nhà chúng ta không bị bất luận kẻ nào đoạt mất.
Lâm Phàm nghe xong lời nói của Ngô Tử Vệ liền gật gật đầu, nếu Trương Dực thật sự vô tình vô nghĩa, thật có thể vĩnh tuyệt hậu họa đại khai sát giới, với thực lực hiện tại của nhà hắn cùng Trương Dương và Ngô đại ca, có thể dễ dàng đối phó với Trương Dực. Nếu như Trương Dực lưu lại bọn họ, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chẳng những Ngô Tử Lâm sẽ hận Trương Dực, Ngô Tử Vệ Trương Dương còn có hắn, sẽ coi Trương Dực là đại địch suốt đời. Cho nên Trương Dực vì sao lại phải lấy lòng bọn họ, bởi vì Trương Dực thích Ngô Tử Lâm, cuối cùng là muốn Ngô Tử Lâm khuất phục.
Chuyện này có phải như vậy hay không, kỳ thật chỉ cần thử một chút là biết, chỉ cần truyền ra bệnh tình của Tử Lâm nguy kịch, chỉ còn lại ba ngày, nếu Trương Dực đến đây thì chứng tỏ Trương Dực còn thích Ngô Tử Lâm, nếu Trương Dực thờ ơ, bọn họ liền nguy hiểm.
Có lẽ trước mắt Trương Dực còn chưa đụng vào bọn họ, có thể là do muốn tiếp quản sự nghiệp của nhà hắn cùng Ngô gia, dù sao mấy năm phát triển, mặc kệ là Lâm Phàm hay Ngô gia, hiện tại có thể nói đều là quái vật lớn, đương nhiên nếu Trương Dực muốn động thủ, cũng phải cố kỵ Triệu Hàm đang ở biên cương.
Lâm Phàm nói ý tưởng của mình cho Ngô Tử Vệ, nhãn tình Ngô Tử Vệ liền sáng lên, lúc trước hắn không nghĩ đến những việc này, chỉ đoán ở trong lòng. Hiện tại được Lâm Phàm nhắc nhở, hắn phải biết rõ ràng cảm tỉnh của Trương Dực đối với đệ đệ của mình, điều này đối với kế hoạch sau này của hắn có trợ giúp rất lớn, mà không phải như hiện tại, hai mặt thâm quầng không có sinh khí.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, Lâm Phàm hỏi Trương Dương ở đâu, làm sao lại không cùng trở về. Ngô Tử Vệ nói với Lâm Phàm, sau khi gặp chuyện không may tinh thần Trương Dương sa sút một thời gian, nhưng sau khi phát hiện Ngô Tử Lâm thống khổ như thế, Trương Dương liền nhanh chóng đứng lên, hắn vứt bỏ chức quan, cũng không phải là bị mất đầu, cho nên Trương Dương bên ngoài có không ít việc làm ăn liền dẫn người đi hỗ trợ xử lý, nếu không xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngô Tử Vệ làm sao có thể trở về đây.
Lâm Phàm trước khi Ngô Tử Vệ rời đi, nói bụng có chút đói, Ngô Tử Vệ lại cùng Lâm Phàm ăn một chút. Lâm Phàm kỳ thật cũng không có ăn gì, chủ yếu là cùng ăn với Ngô Tử Vệ, Lâm Phàm có thể tưởng tượng ra, trong nhà này Ngô Tử Lâm thường xảy ra vấn đề, nếu Ngô Tử Vệ tiếp tục như vậy, nói không chừng người ngã xuống đầu tiên chính là Ngô đại ca.
Lâm Phàm trong khi ăn cùng Ngô Tử Vệ liền nói ra, hiện tại Ngô Tử Vệ mới giật mình phát giác ra tình huống của cơ thể chính mình, sau đó mới cười khổ với Lâm Phàm, nói với Lâm Phàm hắn không có việc gì. Đã trải qua nhiều sóng gió, chỉ cần Tử Lâm cùng Trương Dương đều còn, hắn có thể tiếp tục sống, cố gắng tiếp tục sống sót để chăm sóc đệ đệ cùng ái nhân, bởi vì Ngô Tử Vệ rõ ràng, nếu hắn thực sự ngã xuống, hai người bên cạnh sẽ mất đi cậy trụ cuối cùng, sẽ thật sự sống không nổi.
Dù sao Ngô Tử Vệ không phải Ngô Tử Lâm, đệ đệ Ngô Tử Lâm có thể tủy hứng như vậy, là do Ngô Tử Vệ thành thục cường đại, hắn rất rõ ràng hắn không có quyền lợi tùy hứng, càng không có quyền lợi thống khổ, mấu chốt hiện tại của hắn là chăm sóc tốt đệ đệ và ái nhân, làm cho dựa cho hai người tiếp tục kiên cường đối mặt với cuộc sống. Đối mặt với tất cả khổ cực.
Lâm Phàm để cho Ngô Tử Vệ ngủ cùng Ngô Tử Lâm, hắn nói hai người hẳn là sau khi lớn lên cũng không ngủ cùng nhau, điều này đối với cảm tình sẽ không tốt, hiện tại Ngô Tử Lâm cần được an ủi, nhất là ái nhân của hắn đã đi rồi, mà Tử Lâm lại rất thân với đại ca, tự nhiên là người an ủi đệ đệ tốt nhất.
Cũng may khách phòng của Hồng Hà sơn trang rất lớn, cho dù ba người cùng ngủ, cũng hoàn toàn không chen chúc, đêm nay, Lâm Phàm cùng Ngô Tử Vệ hai người nằm hai bên Tử Lâm ngủ cả đêm.
Ngô Tử Lâm lần ngủ này rất sâu, ngủ tới giữa trưa mới tỉnh lại, Lâm Phàm ngủ cũng cực trầm, tướng ngủ của hắn cũng không tốt, nhất là một chuyến đi bắc cương này, rất nhanh đã bị Triệu Hàm dưỡng thành thói quen xấu, thích ôm người thích đè người. Ngô Tử Lâm đương nhiên là không thể chạy được, kết quả biến thành cái gối ôm, mà Ngô Tử Vệ cũng không rời giường, liền khoác một cái áo khoác tựa vào đầu giường lật xem sổ sách.
Nhìn thấy đệ đệ từ từ tỉnh lại, Lâm Phàm lại còn ôm đệ đệ ngủ đến thơm ngon, Ngô Tử Vệ hướng tới đệ đệ làm động tác chớ có lên tiếng, Lâm Phàm giống như con bạch tuộc tám chân ôm lấy Ngô Tử Lâm.
Ngô Tử Lâm quay đầu nhìn thấy Lâm Phàm ngủ đến hai má đỏ bừng, có lẽ là có chút nóng, trên trán chảy ra một ít mồ hôi, lấp lánh trong suốt, càng khiến cho làn da của Lâm Phàm càng trắng nõn, đẹp khủng khiếp, trong lúc nhất thời Ngô Tử Lâm cũng quên đi thống khổ, giơ tay lên nắn bóp hai má của Lâm Phàm.
Khi đụng chạm đến hai má bóng loáng của Lâm Phàm, Ngô Tử Lâm đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía ca ca kỳ quái hỏi: “Đại ca ta đang nằm mơ có phải không, Phàm tử không phỉa là đi bắc cương sao, khi nào thì trở về. Không đúng, Trương Dương đại ca, Trương Dực, Trương Dực…." Ngô Tử Lâm giống như là nhớ tới cái gì, khuôn mặt tuấn tù liền nhăn lại, thống khổ không chịu nổi.
Ngay khi Ngô Tử Lâm há mồm muốn uống rượu, Ngô Tử Vệ mở miệng nói: “Tối hôm qua ta cùng Phàm tử ngủ cùng ngươi, Tử Lâm ngươi chẳng lẽ muốn tiếp tục như vậy, Phàm tử sau khi nhận được thư, không để ý nguy hiểm dùng hai mượi ngày từ bắc cương trở về, ngươi thật là muốn để hắn thất vọng. Ngươi xem đại ca có sao không, nhìn kỹ mặt đại ca, ngươi nếu tiếp tục tinh thần suy sút, đại ca cũng sẽ không chống đỡ nổi, ngươi thật muốn để cho đại ca một mình đối mặt với mọi thứ, ngươi đã trưởng thành, là người lớn, nên giúp đỡ đại ca chứ."
Ngô Tử Vệ nói xong nước mắt liền lặng lẽ rơi xuống, khiến cho vẻ mặt thống khổ của Ngô Tử Lâm liền ngẩn ra, từ sau khi Trương Dực phản bội, hắn bắt đầu uống rượu, hoàn toàn quên đại ca cũng cần hắn hỗ trợ.
“Ca, đại ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là ta sai, nếu ta không thích Trương Dực, sẽ không có chuyện ngày hôm nay." Ngô Tử Lâm nhào vào trong lòng ngực Ngô Tử Vệ, thanh âm hắn khàn khàn nước măt không ngừng rơi, nhưng Ngô Tử Vệ nghe được cũng rất vui mừng, đệ đệ biết ôm hắn khóc, đã nói lên đệ đệ bắt đầu muốn đối mặt sự thật, vẫn là Phàm tử nói đúng, phải cho một liều thuốc mạnh, chỉ có một liều thuốc mạnh mới có thể khiến cho Tử Lâm tỉnh táo lại.
Hai huynh đệ ôm nhau khóc ròng, rốt cục đánh thức được Lâm Phàm, hắn một đường chạy nhanh trở về, kỳ thật rất là mỏi mệt, tối hôm qua liền trực tiếp ngủ, sau đó lại xảy ra chuyện gì căn bản là không rõ ràng lắm.
Nhưng vào lúc cửa phòng được đẩy ra, Trương Dương mang theo một đám người hầu mang đến một bàn thức ăn nhẹ đến, chủ yếu là lo lắng Tử Lâm, tiểu tử này đã lâu lắm rồi không có ăn uống một cái gì, bát canh gà phải để và trong bình rượu mới có thể lừa gạt được Tử Lâm đang say bí tỉ uống hết, nếu không thì chỉ có thể tìm người hầu ngăn chặn Tử Lâm, mạnh mẽ rót vào, thường thường sẽ bị Tử Lâm nôn hết ra ngoài.
“Tiểu tử Ngô Tử Lâm ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, tiếp tục say như vậy, Trương ca cũng không biết nên làm gì bây giờ. Không đói bụng sao? Đã đến giữa trưa, nhanh đứng lên ăn cơm cùng với ta. Chuyện của Trương Dực cũng không phải do ngươi sai, lúc trước ta giải thích ngươi không chịu nghe, kỳ thật mặc kệ có ngươi hay không, tên tiểu tử Trương Dực kia đã âm thầm lập kế hoạch muốn cướp đi vị trí của ta. Cho nên có ngươi hay không, tóm lại âm mưu đã được Trương Dực thiết kế, ngươi cũng là bị hắn lừa gạt. Cho nên nhanh chóng tỉnh táo lên, chúng ta cùng nhau nghĩ cách đối phó Trương Dực, cho dù không thể đoạt lại vị trí này, chúng ta cũng phải khiến cho Trương Dực có chút phiền toái." Vẻ mặt Trương Dương thoải mái nói với Ngô Tử Lâm.
“Trương đại ca, cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi," Ngô Tử Lâm nâng đầu lên, sau đó nước mắt tiếp tục ào ào rơi, quả thực thật giống như dòng suối nhỏ, như thế nào cũng không thể ngừng được.
Lâm Phàm ngồi dậy đẩy đẩy Ngô Tử Lâm mở miệng nói: “Ngô Tử Lâm nhanh đứng lên, ta muốn đi tiểu, cũng sắp chết đói, còn ngăn cản nữa sẽ phải nhặt xác của ta, ta cũng không muốn ở trên sách sử ghi lại có một người chết vì ngẹn tiểu."
Cảm giác thống khổ dần dần tiêu tan, Ngô Tử Lâm bị Lâm Phàm đùa thiếu chút bật cười, ba người từ trên giường đứng lên, lúc này Ngô Tử Lâm mới bắt đầu oán giận, Lâm Phàm đè nửa người của hắn đến tê dại, hại hắn đứng cũng không vững, chân vừa chạm xuống đất, liền tê dại giống như kim châm muối xát, rất là khó chịu.
Mà Lâm Phàm tuyệt đối không thông cảm cho Ngô Tử Lâm, trực tiếp nói một câu khiến cho Ngô Tử Lâm á khẩu không trả lời được, Lâm Phàm nói với Ngô Tử Lâm quá yếu đuối, hắn đè Triệu Hàm cả đêm, Triệu Hàm cho tới bây giờ còn không có nói bị đè đến tê dại. Ngô Tử Lâm tức giận muốn đi đánh Lâm Phàm, cuối cùng nhìn thấy bàn tay chỉ còn da bọc xương, liền bất đắc dĩ thở dài nói: “Đại ca ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không chà đạp chính mình, ta sẽ kiên cường lên. Ta sẽ tìm Trương Dực nói rõ ràng, cho hắn một phong hưu thư, từ nay về sau Ngô gia chúng ta cùng Trương Dực ân đoạn nghĩa tuyệt, không lui tới nữa, chỉ còn cừu hận ta không chết thì hắn phải vong."
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm