Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 64

Ngọn đèn trong doanh trướng lay động, bên ngoài mưa rất lớn, sau khi A Thiết xông vào, nhìn thấy Lâm Phàm cả người ướt đẫm lại ngẩn người, lập tức gọi: “Phàm tử ca nhanh thay quần áo đi, đừng để bị sinh bệnh khiến Triệu đại ca lo lắng."

Lâm Phàm nhìn ngọn đèn ngẩn người nghe thấy âm thanh A Thiết liền “Ah" một tiếng, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vừa rồi khi hắn chạy vào trong doanh trướng, vô tình nhìn thấy Triệu Hàm đang cùng vô số địch nhân chiến đấu, máu tươi văng khắp nơi, dị thường khủng bố, nếu không phải A Thiết la lên, có lẽ hắn sẽ chạy qua đó.

Thủ vệ đi theo hai người đi vào doanh trướng, hướng A Thiết nói: “A Thiết tiểu ca ngươi cũng nhanh đi thay quần áo, nơi này để ta trông là được." Nói xong thủ vệ trẻ tuổi mang nước ấm lại cho Lâm Phàm, nhìn thấy Lâm Phàm bắt đầu cởi quần áo liền đi ra ngoài doanh trướng, thủ ở bên ngoài.

Lâm Phàm thay quần áo lau khô tóc, gió bên ngoài càng lúc càng lớn, doanh trướng tuy rằng đã đóng cọc, thế nhưng vẫn bị thổi cho rung động, cảm giác sẽ bị thổi bay đi, Lâm Phàm biết là sẽ có bão, hơn nữa cấp báo chắc chắn sẽ lớn, nếu không sẽ không có gió lớn như vậy.

Lâm Phàm đột nhiên hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, thủ vệ trẻ tuổi vẫn như cũ kiên định canh giữ ở bên ngoài, nghe được tiếng gọi của Lâm Phàm, liền thò đầu vào dò xét: “Phàm thiếu gia ngài an tâm ở trong doanh trướng, chúng ta đứng canh giữ ở bên ngoài, không thể rời bỏ cương vị."

“Mưa gió lớn như vậy các ngươi canh giữ bên ngoài làm sao mà chịu được," Lâm Phàm vội vàng nói.

Thủ vệ trẻ tuổi nở nụ cười nói: “Mặc kệ mưa gió lớn bao nhiêu, chúng ta đều phải thủ, nếu không để địch nhân tiến vào coi như xong rồi. Huống chi hiện tại chỉ là vấn đề nhỏ, mưa gió lớn coi như là đang tắm rửa, thời điểm mùa đông hạ tuyết càng gian nan hơn, ngài ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài, nếu bị bệnh thống lĩnh sẽ đau lòng."

Lâm Phàm nhìn thủ vệ trẻ tuổi lui đầu lại, rèm cửa của doanh trướng được giữ chặt ở trên mặt đất, một giọt mưa cũng không có rơi vào trong doanh trướng, hắn thở dài. Thủ vệ nói không tồi, nếu như trời mưa to gió lớn người đều trốn ở trong doanh trướng, nếu bị địch nhân thừa dịp mà tiến vào, bọn họ không phải là chết chắc sao.

A Thiết sau khi thay quần áo xong cũng không lại đây, đại khái là vô tâm vô phế ngủ rồi, Lâm Phàm chờ có chút nôn nóng, một bên hy vọng Triệu Hàm giết nhiều người lập công, một bên lại muốn Triệu Hàm trốn ở đằng sau sẽ tốt hơn, cho dù có nhiều chiến công cũng không quan trọng bằng mạng sống.

Miên man suy nghĩ một lúc, Lâm Phàm nghĩ bên ngoài mưa gió như vậy, cho dù hắn ở trong doanh trướng cũng cảm thấy nhiệt độ không khí đang dần giảm xuống, vì thế lập tức gẩy than trong bếp lò lên, tiếp theo bắt đầu ở trong doanh trướng tìm kiếm, cuối cùng Lâm Phàm tìm ra được một ít hoa quả khô, thịt khô cùng miến đã sớm bị bỏ quên, Triệu Hàm trở về sẽ rất vội vàng, Lâm Phàm muốn đem những thứ này nấu nhừ lên có thể trực tiếp uống vào, hắn muốn Triệu Hàm bảo trì thể lực thật tốt.

Ngay tại thời điểm Triệu Hàm chuẩn bị thật tốt, lại từ dưới giường lấy ra một vò rượu thuốc mười cân, loại trừ hàn trừ phong thấp, gọi thủ vệ trẻ tuổi tới, Lâm Phàm phân phó chuyện này một chút. Kêu thủ vệ trẻ tuổi đem rượu thuốc đi hỏa đầu doanh, còn phải để cho người nhìn thấy, tránh cho hỏa đầu doanh một mình uống hết, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò thủ vệ, men này rất là lợi hại, mỗi nồi chỉ cần cho nửa bát là đủ, Lâm Phàm cũng không muốn những tên này quá chén, chỉ là hy vọng những binh lính sau khi chiến đấu trở về có thể uống một bát canh trừ lạnh mà thôi.

Sau khi bận rộn, khoai tây cùng cải trắng mà thủ vệ doanh trướng mang về cũng đã được ninh nhừ, cả doanh trướng đều tràn ngập mùi đồ ăn mê người, mỗi một khắc Lâm Phàm sẽ múc một chén đặt lên bàn, chờ Triệu Hàm chở về là có thể uống một chén cánh nóng.

Thời gian từng dây từng phút trôi qua, đêm càng sâu, mưa to cũng vẫn không dừng lại, Lâm Phàm bất tri bất giác ghé vào bàn mà ngủ, mấy ngày này hắn vẫn lo lắng chuyện đại chiến, hơn nữa Triệu Hàm bề bộn nhiều việc rất khó thấy mặt, tâm tình của Lâm Phàm cũng có chút không tốt, những thứ này đều khiến Lâm Phàm cảm thấy rất mệt mỏi.

Gió lạnh đột nhiên thổi vào trong doanh trướng, Lâm Phàm giật mình mở mắt liền nhìn thấy Triệu Hàm đang đứng cạnh bên người mình, những giọt nước mưa trên người liền tí tách nhỏ xuống, Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm không thương tổn gì đột nhiên nở nụ cười, mưa to gió lớn này cũng không phải không có lợi, ít nhất đã cọ rửa toàn bộ vết máu trên người Triệu Hàm.

“Phàm tử lên giường mà ngủ, ta buổi tối còn có việc, chờ qua hai ngày nữa ta có thời gian sẽ ở cùng ngươi, đừng nằm úp sấp trên bàn ngủ, sinh bệnh không tốt." Triệu Hàm vươn tay lạnh lẽo đụng chạm lên mặt Lâm Phàm một chút nói.

Lâm Phàm nghe thấy thanh âm của Triệu Hàm, cảm giác lạnh lẽo trên mặt cho hắn biết Triệu Hàm đã trở lại, lập tức kéo Triệu Hàm đang chuẩn bị rời khỏi doanh trướng nói: “Không cần đi, chờ một chút, ta có nấu canh thịt cho ngươi, nhanh uống một chút trừ lạnh, ta bỏ thêm một chút rượu thuốc. Địch nhân ở bên kính hồ đã bị tiêu diệt rồi sao? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn động thủ với đại quân địch Bắc."

Lâm Phàm một bên hỏi, động tác cũng không chậm, lập tức đưa tới một chén lớn, đem những canh thịt đã nguội đổ vào trong chén lớn, dùng thìa đảo một chút, sau khi trung hòa, độ ấm của canh thịt cũng sẽ không cao như vậy, tuy rằng vẫn có chút nóng, nhưng là đã có thể uống được.

Triệu Hàm liền gật gật đầu, lập tức tiếp nhận chén canh thịt Lâm Phàm đưa đến uống hết một lần, đại chiến một hồi tiêu hao rất nhiều thể lực, lại mưa to gió lớn, Triệu Hàm cảm thấy thân thể đều rét run. Sau khi uống một chén canh thịt nóng hầm hập, chẳng những có thể trừ lạnh lại có thể bổ sung thể lực.

“Ngoan ngoãn ở trong doanh địa, đừng chạy loạn, bên kia cũng có thể sẽ tập kích doanh địa, thế nhưng doanh địa cũng đã chuẩn bị sẵn sáng, chỉ cần ngươi đừng chạy ra, sẽ không có chuyện gì, nghe thấy tiếng kêu cũng đừng sợ." Triệu Hàm giơ tay vỗ vỗ hai má của Lâm Phàm một chút nói.

Lâm Phàm gật gật đầu mở miệng nói: “Ngươi cẩn thận một chút, nhớ rõ ta ở đây chờ ngươi trở về."

“Biết, ta rất là tiếc mạng, » Triệu Hàm nói xong cũng đã uống hết một bán canh thịt  lớn rồi, tiếp theo nhanh chóng bước vào chủ doanh. Lâm Phàm nhìn Triệu Hàm đi xa, mưa tuy rằng đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng gió vẫn thổi mạnh đã có chút lạnh, Lâm Phàm rùng mình một cái, thủ vệ vừa lúc kéo rèm cửa lại, ngăn cách gió lạnh ở ngoài doanh trướng.

Lâm Phàm cầm bát lớn, lại múc một thìa canh thịt, vừa thổi vừa uống, hương vị cũng không ngon như trong tưởng tượng, vị rượu có chút nồng, còn có chút vị ngọt, Lâm Phàm mang theo một bình mật ong ở Yến thành lại đây, có cho một ít vào, hắn nghĩ chất đường rất cần thiết cho não, Triệu Hàm lại đi giết địch, phản ứng phải nhanh, cho nên Lâm Phàm mới cho mật vào trong canh.

Tuy rằng hương vị cũng không tốt lắm, thế nhưng một chén canh thịt nấu thành cháo, cũng bổ sung năng lượng rất tốt, uống một thìa canh xong, Lâm Phàm cảm thấy cả thân mình đều ấm lên.

Triệu Hàm kêu hắn đi ngủ, nhưng nghĩ đến có đại chiến, ở cổ đại chiến dịch như vậy cũng rất khó gặp, nếu đã đến Bắc Cương một lần, có cơ hội để học tập một chút, Lâm Phàm vẫn là muốn đi xem một chút.

Mặc vào áo da trâu cùng dày da, hơn nữa có áo da trâu tránh mưa này, kỳ thật có chút giống áo mưa hiện đại, đây là Lâm Phàm đặc biệt làm, thời điểm năm trước có mưa to, ô căn bản là không che chắn được, hắn đi xem xét lò rượu bị mưa làm cho ướt hết, cuối cùng Lâm Phàm liền làm một bộ quần áo phòng mưa, cho dù ở cổ đại nhìn sẽ buồn cười một ít, thế nhưng sau khi mặc vào cũng không bị mưa làm ướt, còn được Ngô bá khen ngợi vài lần, Lâm Phàm cảm thấy tới đây sẽ cần dùng nên mới mang đi.

Hắn lúc này có chút hối hận, thế nào lại chỉ làm cho mình cùng Ngô bá, cũng nên làm cho Triệu Hàm một cái, như vậy cho dù hôm nay có mưa to, Triệu Hàm cũng có thể mặc vào. Thế nhưng Lâm Phàm suy nghĩ một lát liền từ bỏ, mặc áo mưa này vào động tác sẽ không linh hoạt, nếu là vì để cho Triệu Hàm không bị ướt, lại khiến cho Triệu Hàm bị thương, tuyệt đối mắt nhiều hơn được. Thế nhưng nếu là đi tuần tra, Triệu Hàm vẫn có thể mặc được, cuối cùng Lâm Phàm vẫn quyết định khi trở về sẽ làm cho Triệu Hàm một cái gửi tới đây, thế nhưng cần thiết kế lại một chút, phải linh hoạt một chút mới được.

Ngay khi Lâm Phàm mặc xong, rèm doanh trướng bị nhấc lên, một cái đầu xù xuất hiện, không phải A Thiết thì là ai.

“Phàm tử ca nghe nói đêm nay có thể cùng địch Bắc chiến đấu, thế nào chúng ta cùng đi nhìn xem, cơ hội này mà bõ lỡ rất đáng tiếc, ta đời này chưa bao giờ dùng tên bắn người, luyện tập rất nhiều năm, đêm nay cũng muốn thử xem có thể bắn chết một hai tên bảo vệ quốc gia hay không." A Thiết thò đầu vào hướng Lâm Phàm kêu lên.

Lâm Phàm nhíu mày một chút, hắn ban đầu là muốn trộm đi, A Thiết cũng không biết vì sao lại nói cho hắn những chuyện này, Lâm Phàm gật gật đầu nói: “Đi cũng có thể, thế nhưng ngươi phải đồng ý với ta phải cẩn thận chuyện gì cũng phải nghe theo lời ta, không thể tùy tiện xằng bậy, càng không thể gây phiền phức cho các tướng sĩ giết địch, được chưa, nếu ngươi không đồng ý thì đừng đi. Còn có cung tên trong tay  ngươi có thể dùng được hay không, tiễn pháp của ngươi có được không, ngàn vạn lần đừng bắn bị thương những tướng sĩ bên mình."

Lâm Phàm nhìn thấy A Thiết cầm cung loạng choạng, cũng không tin A Thiết có thể bắn tên, dù sao lúc trước A Thiết cũng chưa bao giờ nói với hắn, hắn cũng không biết những cái này.

“Phàm tử ca ngươi không cần nói ta cũng biết, chúng ta đi lên đài quan sát xem đi, cam đoan không gây phiền toái cho các tướng sĩ, ta sẽ thực ngoan, đại ca ngài kêu ta bắn tay ta tuyệt đối sẽ không bắn đông, tiễn pháp của ta nếu tự xưng là đệ nhị tuyệt đối không có người xưng đệ nhất, ta chính là tiễn thủ bách phát bách chúng, làm sao có thể bắn vào người nhà mình được, ngài hãy an tâm," A Thiết lập tức cam đoan, hắn rất rõ ràng, khuôn mặt này của Phàm tử ca trong quân doanh còn sử dụng tốt hơn hắn, nếu hắn một người ôm cung tên đi ra ngoài, nói không chừng sẽ bị ngăn cản, nhưng nếu mang theo Phàm tử ca sẽ không giống nhau.

Ai biết khuôn mặt của hắn vừa đen lại còn bình thường, người ta đều không thể nhận ra khuôn mặt của hắn, mà Phàm tử ca không giống như vậy, mặc kệ là đi đến đâu, chỉ cần người gặp qua Phàm tử ca một lần, mọi người liền nhớ rõ là tiểu phu lang của Triệu đại ca, nhưng lại có thể tùy ý đi lại trong quân doanh như vậy, ngoại trừ không thể vào chủ trướng nghị sự ra, những nơi khác đều giống nhau có thể đi qua, những điều này đều có thể so với lão thống soái.

Kỳ thật những chuyện này đều có thật, trong quân có một tiểu tử tuấn mĩ như vậy, hễ là người nhìn thoáng qua, cũng sẽ không quên. Lâm Phàm ở trong này sinh sống lâu như vậy, trên cơ bản là cố tình hay vô ý, tất cả mọi người gặp qua Lâm Phàm, cũng chỉ biết Lâm Phàm trong quân doanh là tồn tại đặc biệt.

Đương nhiên trước kia chưa nhìn thấy Lâm Phàm chỉ biết tên đã nổi danh, vừa mới bắt đầu những binh lính ở phía dưới đều mắng rượu thuốc của Lâm Phàm, có mùi thuốc đông y còn khó uống, nhưng bọn họ biết chỗ tốt trong đó xong, lại mang theo cảm kích, hiện giờ người này ở đây, tự nhiên liền rất oanh động, rất nhiều binh lính đến nhìn trộm Lâm Phàm, nhưng mà Lâm Phàm vẫn chưa phát hiện ra.

A Thiết rất là hâm mộ bộ quần áo tránh mưa của Lâm Phàm, thế nhưng hắn chỉ là hâm mộ, sẽ không hỏi Lâm Phàm, hắn biết rõ thân thể của chính mình rất tốt, mưa ướt thì ướt đi, canh gừng cùng rượu thuốc đều đã uống, lại uống thêm một chén canh thịt mà Phàm tử ca nấu, cho dù khó uống một chút, nhưng dạ dày rất là ấm áp, hắn mấy năm nay đều sống ở trong nước, chưa bao giờ sinh bệnh, cho nên hiện tại người cần mặc tự nhiên là Lâm Phàm.

Lâm Phàm miễn cương khen cái cung mà A Thiết cầm mạo hiểm mưa gió mà đi đến một hướng khác của doanh địa, bên kia có mấy đài bắn tên cũng là đài quan sát, dùng để cảnh giới cùng với bắn tên ở trên cao.

Lâm Phàm cùng A Thiết tới gần, lập tức có vài người ngăn cản, Lâm Phàm có chút không rõ, những người này hắn hoàn toàn không quen biết, không phải Lâm Phàm tự đại, chỉ cần gặp qua một lần, cho dù không nhớ tên, Lâm Phàm cũng sẽ có chút ấn tượng, nhất là những người gần đây gặp mặt, hắn càng không thể một chút cũng không có ấn tượng.

“Các ngươi là ai, vì sao lại ngăn cản chúng ta, người trong doanh địa chưa bao giờ ngăn cản chúng ta." A Thiết lập tức giận giữ quát lớn nói, hắn là lần đầu tiên gặp chuyện này, từ sau khi chuyện giáo truyền ra, trong doanh trại từ tướng quân thống lĩnh đến binh lính đối Lâm Phàm cùng A Thiết rất là hòa thuận, không có một người nào đối với bọn họ trừng mắt cùng hung giữ.

Mấy binh lính ngăn lại Lâm Phàm cùng A Thiết lập tực nói với những binh lính bên cạnh: “Hai người này không phải là binh lính, thân phận của bọn họ là gì, vì sao lại xuất hiện ở đây, chạy nhanh đi tìm binh lính chủ doanh hỏi một chút, nếu như không biết, nhất định là gian tế, bắt lại rồi hãy nói."

“Vô liêm sỉ, ta là A Thiết, hắn là ca ta kêu Lâm Phàm, tất cả tướng sĩ trong doanh địa đều biết chúng ta, các ngươi là ai, dám ngăn lại chúng ta," A Thiết lập tức quát lớn, hắn sắp bị tức chết, ngay cả Mã tướng quân cũng không hoài nghi bọn họ là gian tế, mấy binh lính này không biết ở đâu ra, thế nhưng dám dùng đao chỉ vào bọn họ, nói hắn là gian tế.

Binh lính chủ doanh rất nhanh được tìm đến, mới biết được ở chủ doanh còn có hai người tồn tại như vậy, khi giới thiệu Lâm Phàm là người chế tạo rượu thuốc còn người sau là người chế tạo giáo, địa vị của Lâm Phàm đối với những binh lính này lập tức được tạo dựng lên. Lúc này bên người Lâm Phàm liền xuất hiện một thủ vệ, ban đầu thủ vệ doanh trướng kia không biết chạy đi đâu, A Thiết nói hắn có việc bị mộ binh kêu đi rồi, A Thiết cũng là bị thủ vệ kia đánh thức, thủ vệ trẻ tuổi kêu A Thiết đến chăm sóc Lâm Phàm, kết quả không ngờ tới là A Thiết trực tiếp lừa Lâm Phàm chạy sang bên này.

Có thủ vệ đi theo, hành động của hai người cũng không gặp phiền toái gì nữa, hiện tại Lâm Phàm cùng A Thiết đang đứng trên một đài bắn tên, đài bắn tên cao khoảng năm sáu thước  cho dù gió rất lớn nhưng đài bắn tên cũng không lay động, chứng tỏ là chân cọc được chôn rất xâu, hơn nữa đều là kết cấu tam giác, cho nên rất là vững chắc.

“Hai người các ngươi chạy tới đây làm gì, nếu có địch nhân bắn tên lên đây, các ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nhanh đi xuống đợi ở trong doanh trướng." Bạch Diện thống lĩnh nhìn thấy Lâm Phàm cùng A Thiết liền quát lớn.

“Chúng ta chỉ muốn đi lên nhìn xem, muốn tìm hiểu một chút về cảnh tượng quân đội Đại Hạ cùng địch Bắc chiến đấu, Bạch Diện đại ca ngươi cũng đừng đuổi chúng ta đi, ngươi nhìn xem chúng ta đều đứng ở phía sau, huống chi nơi này không phải có tấm ván gỗ ngăn cản hay sao, chắc là không có nguy hiểm gì đi." Lâm Phàm bị Bạch Diện thống lĩnh quát lớn cũng không sinh khí, bọn họ ở trên đây thật sự là gây trở ngại cho các binh lính ở trên đài, thế nhưng nếu đứng ở phía sau thì vấn đề sẽ không lớn.

Bạch Diện thống lĩnh trừng mắt nhìn Lâm Phàm, trong lòng lại nghĩ Triệu Hàm cũng thật sự là không thể dựa vào, ngay cả tiểu phu lang cũng không trông được, lại để cho tiểu tử này ra ngoài gây họa cho người khác. Hắn làm sao mà sợ Lâm Phàm cùng A Thiết gây phiền toái cho hắn, hắn là sợ hai người này chạy tới nơi này bị tổn thương, đến lúc đó Triệu Hàm không lột da hắn mới là lạ, nghĩ lại cái tên kia cũng không cường tráng hơn mình bao nhiêu, mà khí lực thì Võ thống lĩnh cũng lớn hơn Triệu Hàm.

Bạch Diện vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được, nơi này rất nguy hiểm, tấm ván gỗ nhìn rất chắc chắn, nhưng cũng sẽ bị tên của địch bắn thủng, hơn nữa địch Bắc còn có thể phao xạ, tên mới có thể từ trên rơi xuống, các ngươi nếu có gì không tốt ta như thế nào ăn nói với Triệu Hàm, như thế nào công đạo với lão thống lĩnh, đội kỵ giáo của lão thống lĩnh còn chưa chạy đến đâu."

Lâm Phàm nghe lời nói của Bạch Diện lập tức không vui, thở phì phì nói: “Cái gì nói là đội kỵ giáo của lão thống soái chưa chạy đến, vậy nếu chạy đến thì mặc kệ chúng ta đi tìm chết sao."

“Nơi nào nơi nào, gia của ta, các ngươi là gia của ta được hay chưa, các ngươi đừng có góp vui được hay không, đánh giặc sẽ chết người, coi như ta van cầu các ngươi mau chóng trở về đi." Bạch Diện hướng Lâm Phàm cùng A Thiết bất đắc dĩ nói, hắn nói sai một câu, liền bị Lâm Phàm túm được.

Lâm Phàm đột nhiên giữ chặt A Thiết đang ồn ào xem bắn tên hỏi Bạch Diện: “Bạch Diện thống lĩnh nếu chúng ta có thể cam đoan đài bắn tên an toàn, tên không thể xuyên qua tấm chắn phía trước, có phải hay không là có thể ở lại."

“Ngươi nếu như có biện pháp, Bạch Diện ta hôm nay sẽ làm chủ một lần, cho A Thiết cùng ngươi ở chỗ này quan sát, hơn nữa sẽ phái hai người bảo hộ các ngươi, thế nhưng không thể dùng tấm sắt cùng hậu thuẫn, ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng." Bạch Diện hướng Lâm Phàm nói. Kỳ thật hắn chỉ muốn Lâm Phàm biết khó mà lui, không cần tấm sắt cùng hậu thuẫn, trong doanh địa còn có một số đồ vật có thể ngăn trở cường nỏ này của địch Bắc.

Bọn họ không phải là chưa từng nghĩ cách, thế nhưng mấy tấm ván gỗ mấy tấc đôi khi cũng sẽ bị bắn thủng, có thể thấy cường nỏ của địch Bắc mạnh bao nhiêu, phòng hộ bình thường căn bản vô dụng, huống chi vì có thể quan sát ở xa xa, nhìn vòng bảo hộ của đài quan sát kỳ thật rất thấp, nhiều nhất chỉ có bốn mươi li, ngồi cũng có thể quan sát ở phía trước, nhưng như vậy nguy hiểm cũng vẫn rất lớn, một tên của địch nhân cũng có thể bắn thủng đầu người.

“Được, đây là ngươi nói, nói là phải giữ lời, chờ chúng ta nghĩ ra cách lập tức trở về nơi này, đến lúc đó ngươi phải nhớ rõ đừng quỵt nợ." Lâm Phàm nói xong liền lôi kéo A Thiết rời khỏi đài quan sát.

Binh lính bên cạnh thấy Lâm Phàm cùng A Thiết rời đi, nhỏ giọng nói: “Thống lĩnh nếu bọn họ có biện pháp làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự để cho bọn họ đứng ở đây, nơi này rất nguy hiểm."

“Không có cách nào, nếu ta ngăn cản, hai tiểu tử vô liêm sỉ kia chuồn ra ngoài thì không xong, đến lúc đó ta sẽ không thể ăn nói với Triệu thống lĩnh. Hiện tại tìm một ít chuyện cho bọn họ làm, tránh cho bọn họ chạy loạn, nghĩ ra cách đương nhiên tốt, không nghĩ ra được cũng không mất gì. Đương nhiên tiểu tử kia thông minh như vậy, hắn có  lẽ sẽ nghĩ ra cách, việc này đối với những huynh đệ trên đài quan sát đều là chuyện tốt. Thế nhưng nếu bọn họ nghĩ ra biện pháp, đến lúc đó mấy người các ngươi bảo vệ bọn họ, không thể để cho bọn họ chịu thương tổn." Bạch Diện dựa vào cây cột của đài quan sát nói.

Hai binh lính gật gật đầu nói: “Thống lĩnh yên tâm, cho dù chúng ta mất mạng, cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ gặp chuyện không may."

Tiếp theo Bạch Diện lại ở trên đài nhìn xuống dưới, hắn phải tiếp tục tuần tra xem xét tình huống phòng thủ của các binh lính, doanh địa phòng thủ như vậy mới khó bị tiến công, nếu như có phòng hộ, vậy thì sẽ đỡ tốn sức hơn.

Nhưng bọn họ hiện tại không có điều kiện đó, cho dù Bạch Diện có nghĩ ra cũng không thể đi làm, tuyệt đối sẽ không để cho địch Bắc thừa cơ hội mà tiến vào, đương nhiên đây cũng không phải là tuyệt đối, thống soái đoán bọn họ thừa dịp hôm nay sẽ phát động tiến công, cho nên toàn độ doanh địa đều bố trí phòng thủ.

A Thiết đi theo Lâm Phàm tới chỗ sâu nhất của doanh địa, hắn có chút không rõ mở miệng: “Phàm tử ca ngươi có nghĩ ra cách gì không, ngươi vừa rồi không nên đồng ý với Bạch Diện, nếu không nghĩ ra được, chúng ta liền tránh ở bên canh doanh địa, đến lúc đó nếu có địch nhân thừa dịp loạn mà tiến vào, vừa lúc ta có thể giải quyết hắn, ngươi nói được không Phàm tử ca."

“Không được, nếu muốn xem, chúng ta đi lên nhìn ở trên đài quan sát, theo như đài quan sát vừa rồi chúng ta chọn, ngoại trừ bầu trầu cùng vòng bảo hộ là cần phòng thủ, nhìn tấm ván gỗ của đài quan sát là không cần phải lo lắng, nếu thực sự là bị bắn thủng, khi đó chúng ta chắc chắn thua, cho nên chúng ta chỉ cần lo lắng vòng bảo hộ là được. Về phần bầu trời, ngươi quên chúng ta có vải bố sao, có loại vải này thì những mũi tên sẽ rất khó xuyên qua, chỉ cần xếp lại mấy lần, sau đó để thêm mấy cái vung ở bên trên là có thể biến thành vòng bảo hộ giản dị, cho nên ngươi đi hỏa đầu doanh mượn mấy cái tô lại đây." Lâm Phàm cười hướng A Thiết nói.

“Phàm tử ca ngươi thật thông minh, vậy ta sẽ làm theo lời ngươi nói, sau khi chuẩn bị tốt ta sẽ bắn thử vài cái, nếu như không xuyên thủng, vậy chứng minh là có thể sử dụng, đến lúc đó chúng ta hãy dùng. Nhưng vòng bảo hộ của đài quan sát chúng ta phải dùng cái gì, vải bố chúng ta cũng không có nhiều, cũng không có biện pháp làm bảo hộ giản dị, mà vòng bảo hộ cũng không thể để nắp vung vào được." A Thiết vẫn lo lắng dò hỏi, không phải hắn không đủ thông mình, thật sự là hắn không nghĩ ra cách.

Lâm Phàm nhìn vẻ mặt lo lắng của A Thiết cười nói: “Yên tâm sơn nhân sẽ có diệu kế, cam đoan sẽ để cho ngươi bắn tên giết địch, chúng ta phải nhanh lên, đừng để đến khi chúng ta chuẩn bị tốt, chiến đấu cũng đã đến hồi kết, như vậy cũng không tốt."

“Ah" A Thiết sau khi nghe xong, không tự giác bước nhanh đuổi kịp Lâm Phàm.

Lâm Phàm thở dài  nói: “Thời gian quá ngắn, ta không có cách nào chuẩn bị, nếu Bạch Diện nói sớm hơn, ta sẽ nghĩ ra nhiều cách hơn để gia cố tấm chắn của đài quan sát, nhưng lại có cơ hội phòng hộ phao xạ tiễn. Quên đi, hiện tại nói đến thứ này cũng không dùng được, không cần vội, thế nhưng chờ sau khi chiến đấu xong, ta có thể hỗ trợ gia cố đài quan sát một chút."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại