Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 62

Rời đi doanh địa chính là trường đua ngựa, đi qua trường đua ngựa chính là rừng cây, A Thiết mang theo Lâm Phàm dọc theo dòng suối nhỏ xuyên ra rừng cây, đi khoảng nửa chén trà nhỏ, rừng cây cũng không phải rất rậm rạp, hẳn là bị chặt làm hàng rào, hoặc là bị chém làm củi đốt, cho nên trong rừng cây có rất nhiều dấu vết bị chặt.

Đi qua rừng cây Lâm Phàm liền nhìn thấy một dòng suối nhỏ khoảng ba bốn thước, bè tre quả nhiên là được cột vào cọc ở bên bờ sông, Lâm Phàm cùng A Thiết nhìn nhau cười, tiếp theo liền chạy tới bè tre.

Lâm Phàm tuy rằng biết bơi lội, chèo thuyền nhỏ cũng không thành vấn đề, nhưng là bè tre, đồ vật này Lâm Phàm còn chưa dùng qua, ở Yến thành đa phần là thuyền nhỏ hoặc là thuyền buồm. Bè tre cũng có nhưng là Lâm Phàm không có cơ hội dùng qua, những cái này nông gia dùng để bắt cá, cho nên Lâm Phàm không phải có A Thiết giúp đỡ. Hơn nữa Lâm Phàm vẫn chưa quen với bè trè, đứng không vững, nếu không phải A Thiết giúp đỡ, lúc này Lâm Phàm sẽ rơi xuống nước.

“Phàm tử ca ngươi cần thận một chút, nơi đó có một cái ghế nhỏ ngươi ngồi xuống đi, ta phải chống bè tre, yên tâm chống bè tre là sở trường của ta rất ổn định, ngươi đừng lo lắng, hơn nữa nước này cũng không sâu, nếu thực ngã xuống, cũng không chìm được người." A Thiết cười lớn hướng Lâm Phàm  nói, hắn còn tưởng rằng Phàm tử ca là vạn năng, cái gì cũng đều có thể làm, kết quả cũng có cái Phàm tử ca không biết, Phàm tử ca ở Yến thành nhiều năm như vậy, thế nhưng còn không thể đứng vững trên bè tre, nếu để sư phó bọn họ biết được nhất định sẽ bật cười.

Lâm Phàm mặc kệ A Thiết, hắn đi đến ghế nhỏ ngồi xuống, đời trước thêm đời này lần đầu tiên ngồi bè tre, cảm giác thực thần kỳ, không quá ổn làm người ta khó tránh khỏi kinh hoảng càng đứng ngồi không yên.

Cũng may sau khi ngồi xuống Lâm Phàm liền ổn định cảm xúc, tâm bình tĩnh liền cảm thấy khác hẳn, khí lực của A Thiết cũng rất lớn, bè tre này ở trong tay hắn xác định rất tốt, mỗi lần đều có thể khiến cho bè tre đi thực xa. Nước ở sông này cũng giống như A Thiết nói không có sâu, trong hồ còn có bèo, nước tuyệt đối không sâu đến một thước, đừng nói hắn biết bơi, cho dù người trưởng thành không biết bơi có bị rơi vào cũng không bị chìm chết.

Nước sông rất là trong suốt, những đàn cá nhỏ bàng ngón tay út đang bơi lội tung tăng, A Thiết hát lên bài hát của ngư dân Yến thành, thanh âm uyển chuyển êm tai, ở Yến thành Lâm Phàm thường nghe thấy bài hát này, nhưng ở Bắc Cương mà nghe thấy được bài hát của ngư dân Yến thành, cảm giác này thật kỳ diệu, khiến cho Lâm Phàm rất là xúc động.

Lâm Phàm mở túi lấy một ít lương khô bóp nát rồi thả xuống nước, liền có một đám cá nhỏ bơi lại đây, nhưng con cá này chắc là không có ai bắt, lá gan rất lớn, liền nhanh chóng bơi tới chỗ Lâm Phàm thưởng thức.

Kết tiếp Lâm Phàm liền thấy hứng thú, một đám cá nhỏ được gom lại bên cạnh bè tre, trong tay Lâm Phàm càng nhiều cá nhỏ.

A Thiết nhìn thấy liền bật cười, thời điểm Phàm tử ca không đứng đắn, đùa so với đứa trẻ còn ngây thơ hơn.

Nhìn thấy A Thiết đang cười, Lâm Phàm cũng không để ý cười một cái mở miệng nói: “Cá nhỏ thiệt nhiều, nếu mà bắt lại cũng chiên được một bồn lớn, mùi vị kia rất là ngon."

“Phàm tử ca nói chính là cá bột chiên đi, cá đó quả thật không lớn, nhưng thật ra có thể làm thử," A Thiết suy nghĩ một chút nói, thân là ca nhi Yến thành, nếu như không biết làm cá sẽ bị người khác chê cười không có nam tử lấy.

Lâm Phàm nghe thấy lời nói của A Thiết mắt liền sáng lên, thế nhưng lập tức lắc đầu nói: “Ngươi muốn làm cá bột chiên cũng không thể, chúng ta không có lưới đánh cá của ngư dân làm sao mà bắt, cá nhỏ làm sao có thể câu được nhiều như vậy, câu hai ngày cũng không đủ một đĩa, huống chi câu có được hay không còn chưa nói." Lâm Phàm nói đúng, cá này thật là nhỏ, câu lên cũng khó mà bắt lại cũng không dễ dàng.

“Phàm tử ca không cần lo lắng những thứ này, không có lưới đánh cá chúng ta có thể làm sọt bắt cá, ta sẽ làm sọt bắt cá, đến lúc đó bỏ chút cơm hoặc là lương khô vào trong sọt cá, khẳng định là bắt được không ít, đủ cho Triệu ca cùng ngươi ăn." A Thiết cười lớn nói, đi ra từ làng chài, mấy thứ này đều giống như là bản năng.

Dọc theo đường đi phong cảnh cũng không tồi, hướng sông ngòi chảy theo các ngọn núi, cây cối ven bờ dần rậm rạp hơn, nước cũng càng ngày càng sâu, lúc này có thể thấy đáy đến bây giờ đã không còn thấy nữa. Bởi vì ngược dòng, cho nên tốc độ chậm một chút, thế nhưng tốc độ dòng chảy cũng không nhanh rất là ổn định, cho nên bè tre đơn sơ của bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì.

Nước sâu chống đỡ bè tre sẽ cố sức rất nhiều, A Thiết cũng không hát bàn hát của ngư dân nữa, mà hết sức chuyên tâm chống bè tre.

Nhìn thấy A Thiết cố sức, Lâm Phàm mở miệng nói: “A Thiết ngươi đã chống thật lâu, muốn ta giúp đỡ hay không."

A Thiết vừa nghe lời nói Lâm Phàm lập tức nói: “Đừng, đừng, ngài vẫn là ngồi đi thôi, để cho ngài đến chống bè tre, hai người chúng ta thế nào cũng sẽ trở thành thức ăn cho cá.

Lâm Phàm nghe thấy lời nói của A Thiết, ngượng ngùng sờ sờ đầu, hắn quả thật có thể khiến bè tre bị lật, thế nhưng thời gian ngồi lâu như vậy, hắn tin tưởng hắn đứng lên sẽ không  hoảng sợ như vừa rồi, đứng vững hẳn là không có vấn đề gì.

Đương nhiên nếu khiến cho bè tre bị lật, cùng lắm thì rơi xuống nước, dựa và kỹ năng bơi của hắn và A Thiết khẳng định là sẽ không chết đuối được.

Hán tử thợ rèn nói quả thật là đúng, đi qua eo núi Lâm Phàm cùng A Thiết liền nhìn thấy một cái hồ thực lớn, hồ nước trong suốt phong cảnh rất xinh đẹp, đây thật đúng là địa phương thích hợp để nghỉ ngơi, đáng tiếc nơi này không phải là hiện đại, nên không có ai thưởng thức, đương nhiên cũng là một nơi bơi lội cực tốt.

Lâm Phàm cho tay vào trong nước, Lâm Phàm liền nhíu máy, như thế nào lại có băng. Ngọn núi hai bên cũng không cao, cũng chỉ khoảng năm sáu trăm mét, bên trên cũng không có tuyết đọng, nước lại lạnh như vậy có chút kỳ quái. Nước này tuyệt đối không vượt quá hai mươi độ, thậm chí chỉ có mười bốn mười độ, lại đang là mùa hè mà nước hồ lại lạnh như vậy, rất là cổ quái.

Lâm Phàm nếu đã ngĩ không ra thì sẽ không suy nghĩ nữa, độ ấm của nước như vậy Lâm Phàm cũng không dám xuống nước, tuyệt đối sẽ bị rút gân hắn cũng không muốn tự tìm tội.

Bè tre bị buộc ở bờ sông, A Thiếp đón Lâm Phàm qua bờ, Lâm Phàm đứng ở trên bờ, tay lại thử nước một lần, độ ấm nước nơi này so với trong sông càng lạnh hơn.

“Phàm tử ca nước nơi này thực trong suốt, ta xuống nước bơi lội, ngươi có xuống dưới không?" A Thiết vừa cởi áo vừa hỏi.

Lâm Phàm nhìn A Thiết cởi quần áo lắc đầu nói: “Nước này rất lạnh, ta sợ rút gân, ngươi có thể bị gì không? Đừng để xảy ra chuyện, nếu không được thì chúng ta không bơi, rửa một chút cho bớt nóng rồi câu cá ăn là được."

“Phàm tử ca ngươi thật vô dụng, một đại nam nhân còn sợ lạnh, ta thời điểm mùa đông còn bơi lội trong sông, nước này còn chưa đến mức ta chịu không nổi, vậy ngươi ở lại câu cá, ta đi bơi lội thuận tiện xem trong hồ có cá lớn không, ta sẽ bắt lên, chúng ta nướng ăn."

Lâm Phàm cũng không tiếp tục cùng A Thiết cãi cọ, hắn cầm dây câu đi đến bên hồ, địa phương bên kia tương đối nhỏ, lại sâu hơn chắc chắn sẽ có cá. Lâm Phàm cũng không còn cách nào, ở cổ đại cũng không có cần câu cá, mà bọn họ ngay cả gậy trúc cũng không có chuẩn bị, cho nên chỉ có thể ném dây câu vào, có thể bắt được cá hay không thì không rõ, Lâm Phàm cảm thấy chắc là không có, thế nhưng ngựa chết chữa thành ngựa sống, phong cảnh nơi này rất tốt, cho dù không câu được cá nhưng cũng có thể nắm phong cảnh để thay đổi tâm tình, cá thì vẫn là giao cho A Thiết chuyên nghiệp giải quyết đi.

Thế nhưng không giống với dự đoán của Lâm Phàm, cá ở trong hồ này quả thật không ít, Lâm Phàm rất nhanh câu được một con cá chép dài nửa thước, điều này khiến cho Lâm Phàm rất là cao hứng, lập tức có động lực hơn rất nhiều.

Thời gian dần dần trôi qua, Lâm Phàm sau khi câu được con cá đầu tiên, sau đó vận khí cũng không tốt lắm, nhưng mà A Thiết, không biết bơi tới nơi nào bắt được hai con cá không nhỏ trở về, để ở trên bờ để cho Lâm Phàm xử lý.

Khi đến buổi trưa Lâm Phàm cảm thấy bụng đã đói, hắn chuẩn bị giết cá để nướng ăn, kết quả nhìn thấy A Thiết bơi tới chỗ hắn, vẻ mặt kích động không thôi.

A Thiết thở hổn hển lên bờ, hướng Lâm Phàm gọi nhỏ: “Phàm tử ca, Phàm tử ca, đừng giết cá, chạy nhanh đi, chạy nhanh đi. Vừa rồi ta nhìn thấy địch nhân, là địch nhân, là địch Bắc, một tiểu đội, còn có thể có nhiều hơn, bọn họ theo sườn dốc bên kia lại đây. Thoạt nhìn có vẻ là một tiểu đội trinh sát, bọn họ cũng phát hiện ra ta, còn bắn tên vào ta, ngươi chạy nhanh đi ta đem bọn họ dẫn đi, còn có không thể chạy lên bờ, cỏ lau, cỏ lau…."

A Thiết liền theo bờ sống hái xuống hai cây cỏ lau, vặt đầu vặt đuôi, ở giữa rỗng ruột, có thể dùng để hô hấp khi lặn ở dưới nước, tuy rằng rừng cây bên này rậm rạp hơn, nhưng khi nước sông chảy ra bên ngoài, có một đoạn vắng vẻ ngay cả cỏ lau cũng không có, quá mức trống trái sẽ bị người phát hiện.

“Không được A Thiết, nếu ta đi rồi ngươi sẽ làm sao bây giờ, ngươi sẽ chết." Lâm Phàm nhìn thấy A Thiết đưa cỏ lau quá lắc đầu nói.

A Thiết nhìn thấy Lâm Phàm còn do dự lập tức nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, bọn họ đã phát hiện ra ta, căn bản không biết đến sự tồn tại của ngươi, cho nên ngươi có thể đi, ngươi chẳng những phải đi, còn phải đi báo tin, hai người chúng ta không thể đều chết ở chỗ này, ta thấy bọn họ là theo sườn núi bên kia tới, cho nên ngươi phải nhất định nói với Triệu Hàm ca, nhất định phải giết bọn họ báo thù cho ta."

Lâm Phàm nhìn thấy mặt A Thiết tái nhợt, hắn biết A Thiết cũng sợ hãi, vì thế lập tức mở miệng nói: “A Thiết đừng có gấp, sẽ có cách thôi, nhất định sẽ có cách, chúng ta có thể lập tức trốn đi, cũng đủ năng lực không để cho bọn họ phát giác. Đúng rồi, làm như vậy đi…." Khi Lâm Phàm nhìn thấy cỏ lau trong tay A Thiết mắt lập tức sáng lên nói.

A Thiết nghe thấy lời nói của Lâm Phàm mắt lập tức sáng lên, hắn biết Phàm tử ca rất thông minh, nhất định là đã nghĩ ra cách gì, có thể sống ai lại muốn đi tìm đường chết, A Thiết cũng vậy không muốn chết. Hắn vội vàng hỏi: “Phàm tử ca rốt cuộc là có cách gì, ngươi nói cho ta nhanh lên."

“Là như thế này, Triệu Hàm có nói với ta địch nhân không biết bơi lội, kỹ năng bơi của ngươi rất tốt, hiện tại địch nhân đã phát hiện ra ngươi…. Chuyện này chỉ có ngươi mới làm được, ta làm không được, ta trở về báo tin ngươi giả chết mê hoặc địch nhân, nhớ rõ là phải thật cẩn thận, cũng đừng có chết thật, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được." Sau đó Lâm Phàm đem kế hoạch nói rõ ràng với A Thiết.

A Thiết nghe xong lập tức gật đầu, trịnh trọng cam đoan với Lâm Phàm, hắn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ còn sống trở về.

“Phàm tử ca chạy nhanh đi, sẽ không kịp mất, chỉ cần mọi chuyện thuận lợi ta rất nhanh sẽ trở về." A Thiết vừa nói vừa phụ giúp Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua A Thiết, hắn không biết cách này có thể thành công hay không, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì A Thiết có thể sống sót, bởi vì kỹ năng bơi của A Thiết rất tốt.

Lâm Phàm nhảy nhảy vài cái để thư giãn thần kinh, ngay cả thời gian làm nóng thân thể cũng không có, trức tiếp nhảy vào trong nước, nước lạnh lẽo làm Lâm Phàm rùng mình một cái, Lâm Phàm lập tức bơi theo hạ du chạy trốn ra ngoài. May mắn thời điểm Trương Dực không có việc gì làm dạy hắn hô hấp bằng cỏ lau, nếu không hôm nay hắn chết chắc rồi.

Lâm Phàm dọc theo bờ sông bơi về hạ du, cho dù hắn lạnh đến mức hai hàm răng cứ va vào nhau, nhưng hắn vẫn ở trong lòng không ngừng nhắc nhở phải kiên trì, hắn muốn sống có thể truyền tin cho Triệu Hàm.

Sau khi Lâm Phàm nhảy vào nước, A Thiết lập tức gói cá lại một đầu cột vào một tảng đá lớn, sau đó vứt vào trong nước, hắn cầm lấy lương khô tước vài miếng ăn, một bên nhanh chóng xử lý dấu chân của Lâm Phàm, những việc kế tiếp cần phải có thể lực nếu không thì không được.

A Thiết vẫn đứng ở bên bè tre chờ địch nhân chạy lại đây, thời điểm hắn phát hiện động tính, lập tức chống bè tre bỏ chạy, khi hắn nhìn thấy địch nhân bắn tên về phía mình, A Thiết lập tức nhảy vào trong nước bơi tới chỗ sâu trong hồ, cũng giống như vừa rồi những người này cũng không đi vào trong hồ nước bắt hắn.

Một mũi tên nhọn hướng tới A Thiết đang bơi trong nước, đáng tiếc tốc độ A Thiết quá nhanh, phát hiện địch nhân bắn tên vào hắn, hắn lập tức chui xuống đáy nước tránh thoát, tiếp theo chuẩn bị làm theo kế hoạch của Lâm Phàm.

Đội trinh sát của địch Bắc này có hơn mười người, cũng không bởi vì tìm thấy A Thiết mà thả lỏng cảnh giác, mà rất nhanh chia nhân thủ ra một nửa, một nửa thì chạy dọc theo bờ sông, một nửa thì tản vào trong đám rừng, tìm kiếm người có thể đào tẩu hoặc trốn đi.

Lâm Phàm không ngừng bơi dọc theo bờ sông, cỏ lau trong tay hắn đã bị cắn nát, tay cũng bị đông lạnh có chút run run, có đôi khi cỏ lau bị nước vào, Lâm Phàm sẽ cẩn thận phun nước trong miệng ra, nếu uống nhiều nước sông, sẽ khiến cho bụng bị trướng lên, sẽ bị sinh bệnh.

Lúc này trên bờ có hai người chạy tới, Lâm Phàm không biết bọn họ có phát hiện ra không, vừa rồi có người dùng ngôn ngữ đại hạ từ bờ sông nói vọn vòa trong rừng cây, thế nhưng Lâm Phàm căn bản không để ý tới bọn họ, loại xiếc này hắn đời trước đã chơi cùng với cháu hắn, đứa nhỏ ba tuổi cũng không bị lừa huống chi là hắn.

Quả nhiên ở trên bờ sau khi binh lính trinh sát của địch Bắc sau khi gọi vài tiếng xong, sau đó lại tránh đi một lúc, lại gọi vài tiếng, lại tiếp túc đuổi theo…. Lặp lại vài lần mấy người đó liền bàn bạc một chút, Lâm Phàm nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, thế nhưng nhìn thấy không có ai, xem ra hắn tạm thời an toàn. Thế nhưng Lâm Phàm vẫn như cũ không dám lên bờ, nếu là quỷ kế của những người đó, hắn đã chạy trốn tới nơi này bởi vì sơ sẩy mà bị bắt, như vậy chẳng phải là chết không nhắm mắt sao.

Lâm Phàm không dám lên bờ, hắn vẫn cắn cỏ lau rỗng ruột bơi về phía hạ du, trên bờ đã có một đoạn không thấy có địch nhân xuất hiện, nhưng vừa rồi lại đột nhiên tập kích, khiến cho Lâm Phàm không dám thả lỏng.

Tin tức tốt đối với Lâm Phàm lúc này là nước ấm lên một chút, không còn lạnh băng muốn đông chết người nữa, nhưng Lâm Phàm vẫn như cũ thấy rét lạnh, cả người đều thấy lạnh từ trong ra ngoài, hắn một bên run rẩy, một bên bới tới hạ du. Khi cảm thấy lòng sông dần dần cao lên, điều này với Lâm Phàm không phải là tin tức tốt, nước không đủ sâu, hắn sẽ dê dàng bị người ở trên bờ phát hiện.

May mắn những người đó cũng không cẩn thận kiểm tra, nếu không Lâm Phàm khẳng định sẽ bị phát hiện, dù sao mới bắt đầu thì nước sâu đến ba bốn thước, đến bây giờ là hai thước, điều này chứng tỏ nước càng ngày càng nông. Tâm lý Lâm Phàm lo lắng muốn chết, hy vọng là những người đó không đuổi theo hắn tới bên này.

Thời điểm bờ sông không còn bụi cây cùng rừng cây, Lâm Phàm cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nơi này thực trống trải, hắn lo lắng hắn bị địch nhân phát hiện, nhưng đồng thời địch nhân cũng lo lắng bị quân Đại Hạ phát hiện, khẳng định là sẽ thu liễm rất nhiều.

Hắn quay đầu lại quan sát vài thứ, phát hiện những người đó từ sau khi ra khỏi chân núi cũng không đuổi theo hắn nữa. Tuy rằng Lâm Phàm cảm thấy được, nhưng hắn vẫn không dám nổi lên mặt nước, một khi rời khỏi sự bảo vệ của dòng sông, hắn sẽ bại lộ ở trong mắt địch nhân, như vậy sẽ phá hủy toàn bộ kế hoạch, như vậy A Thiết mạo hiểm sẽ không đáng.

Có thể là một giờ đã trội qua, cũng có thể là hai giờ, hắn đã không thể cảm giác thời gian trôi qua bao lâu. Lâm Phàm cảm thấy thân thể đã có những bọt nước sưng lên, cả người vô lực tay chân run rẩy, thậm chí không biết chính mình còn sống hay đã chết, trong đầu chỉ có thể kiên trì, phải kiển trì, nhất định phải trở về gặp Triệu Hàm.

Khi Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn thấy rừng cây thưa thớt, dòng suối nhỏ gấp khúc, trong lòng hắn thực vui vẻ, đã trở lại rốt cục đã trở lại. Vẻ mặt Trắng bệch giống như thủy quỷ trồi lên trên mặt nước, cả người đều ướt bước chân thì lảo đảo, Lâm Phàm gian nan đi tới doanh địa.

Triệu Hàm ngồi ở trong lều lớn, bên cạnh vây quanh mười mấy người, Mã tướng quân nhìn người đối diện nói: “Thế nào, có tra ra được gì không, gần đây quân đội địch Bắc không có động tĩnh gì, ta nghĩ bọn họ khẳng định là có kế hoạch gì đó."

“Ta đã quan sát qua, thủ vệ doanh địa bọn họ cùng với trước đây không có gì khác nhau, binh lính cũng không có dấu hiệu bị điều động, bên ngoài nhìn giống như là không có gì thay đổi, thời điểm này chúng ta đánh lén cũng không chiếm được nhiều tiện nghi." Triệu Hàm mở miệng nói, hắn nửa đêm tối hôm qua mang theo một tiểu đội trinh sát xuất phát, ban này quan sát, hơn nữa thân vệ cũng đi điều tra trước mới đưa ra kết luận như vậy.

Võ tướng quân nghe Triệu Hàm nói lập tức nói: “Quản bọn họ nghĩ ra kế sách gì, tên nào tiến qua lão sẽ giết tên đó, lo lắng nhiều như vậy làm gì."

“Ngươi chỉ biết lỗ mãng thì biết cái gì, lúc nào cũng anh dũng chiến đấu, nếu gặp địch nhân cẩn thận đưa người vào hãm hại ngươi chết lúc nào cũng không biết đâu, Triệu Hàm lại phái người đi thăm dò, ta cũng không tin không tra ra được cái gì, bọn họ thời gian này rất im lặng, khẳng định là có kế hoạch lớn. Được rồi ngươi tối hôm qua cũng chưa ngủ, hiện tại đi nghỉ ngơi đi, chờ điều tra ra chúng ta sẽ đánh một trận, đúng rồi Triệu Hàm Phàm tử nhà ngươi đâu, A Thiết sáng hôm nay cũng không thấy bóng dáng, sẽ không phải là Phàm tử nhà ngươi lại rủ hắn đi chơi rồi chứ, một trăm kỵ binh của chúng ta vẫn chưa có đủ giáo, không phải là bọn họ ham chơi đây chứ." Mã tướng quân hướng Triệu Hàm nói.

“Ta vừa trở về, trong doanh  trướng không có ai, ta trở về hỏi thủ vệ một chút, đợi tới khi tìm được liền đưa A Thiết về lò rèn, tính tình bọn họ đã quen nhảy nhót, tuổi A Thiết cũng còn nhỏ, khó tránh khỏi muốn trộm ra ngoài hít thở không khí." Triệu Hàm cười hướng Mã tướng quân nói.

Mã tướng quân nghĩ lại cũng thấy đúng, mặc kệ là Lâm Phàm hay là A Thiết, đều không phải như binh lính bọn họ, vì thế gật gật đầu nói: “Không cần ngươi đưa lại đây, ta hiện tại cũng không có việc gì, liền cùng ngươi đi qua xem thử, cũng thuận tiện khuyên đứa nhỏ A Thiết một chút."

Chính là khi hai người trở về doanh troại của Triệu Hàm, kết quả tìm khắp mọi nơi, hỏi thủ vệ cũng không ai biết tung tích của Lâm Phàm cùng A Thiết, trong lòng Triệu Hàm hồi hộp, Phàm tử nhất định là đã chạy ra khỏi doanh địa, hơn nữa cũng không trở về ăn cơm trưa, nhất định là chạy đi nơi nào đó thật xa.

Lúc này Mã tướng quân cũng thấy chuyện này không phải nhỏ, bọn họ còn chưa điều tra rõ âm mưu của địch Bắc, cố tình Lâm Phàm cùng A Thiết lại mất tích.

Lò rèn rất nhanh truyền đến tin tức A Thiết nghe nói có nơi bơi lội, sau đó Triệu Hàm rất nhanh tập hợp tin tức, nhất định là A Thiết dụ dỗ Lâm Phàm cùng đi kính hồ chơi đùa. Đã biết phương hướng của hai người, Triệu Hàm thở ra một chút, không phải bị địch Bắc bắt đi là tốt rồi, ít nhất là không có gì nguy hiểm, thế nhưng hắn lại không biết Lâm Phàm lúc này giống như nỏ mạnh hết đà.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại