Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 56
Gió thổi phất qua mặt, dưới thời tiết oi bức mang đến một chút mát mẻ, Lâm Phàm ôm chặt lấy tay cầm dây cương của Triệu Hàm, lần đầu tiên ngồi trên lưng ngựa hắn có chút khẩn trương.
May mắn một tay của Triệu Hàm vẫn ôm ở sau lưng hắn, điều này làm cho Lâm Phàm cảm thấy an tâm một chút, hẳn là sẽ không đột nhiên ngã xuống. Triệu Hàm cũng biết được Lâm Phàm chưa cười ngựa bao giờ, cho nên tốc độ chạy cũng không mau, hơn nữa ngựa này cũng không phải ngựa của hắn, bất kể là sức chịu đựng tốc độ cùng các phương diện khác đều kém hơn rất nhiều.
Triệu Hàm có ngựa của chính mình, là một con ngựa hoang lớn thuẩn chủng màu đen kêu là Bôn Lôi, sau khi đánh thắng phản quân xong hắn liền cùng Lôi Tử đi đồng hoang của Bắc Cương tìm một con ngựa hoang lớn về. Chỉ cần thuần phục được con ngựa thì nó sẽ là một con ngựa can trường mười phần, Triệu Hàm phải tìm hơn một tháng sau đó thuần phục nó, ngay cả lão tướng quân đều hâm mộ Triệu Hàm có một con ngựa tốt.
Mã tràng cách doanh địa không xa, đi khoảng nửa khắc là đến, Triệu Hàm mang Lâm Phàm vào sân trống trải, bởi vì thường xuyên có ngựa phi qua, cỏ dại trên mặt đất rất là thưa thớt, bùn đất cũng rất là chắc chắn.
“Phàm tử, chúng ta tới rồi, ngươi lần đầu tiên cưỡi ngựa không thể cưỡi lâu, nếu không thịt ở đùi trong sẽ bị thương, ta đỡ ngươi xuống trước, chờ ta cùng Trần Kiệt thí nghiệm xong rồi mang ngươi trở về." Triệu Hàm nói xong liền xuống ngựa, sau đó liền đỡ Lâm Phàm có chút ngốc xuống ngựa.
Ngựa của Trần Kiệt ở phía sau đã chạy tới, người này vừa rồi bị kéo lại phía sau, lúc này cố ý ở trước mặt Lâm Phàm khoe khoang.
Quả nhiên thấy đối phương tức giận ngẩng đầu cười một tiếng, cưỡi ngựa chạy băng băng, Lâm Phàm đặc biệt khinh bỉ, có gì đặc biệt hơn người không phải chỉ là cưỡi ngựa thôi sao, hắn cũng không tin hắn học không được. Lâm Phàm trừng mặt liếc Trần Kiệt ở phía xa, trong lòng ầm thầm thề, nhất định phải học được cưỡi ngựa, phải khiến cho Trần Kiệt mở to con mắt xem sự lợi hại của mình.
“Đừng trừng mắt nữa, hắn chạy xa rồi không thấy được, ngươi chờ ở chỗ này đừng chạy loạn, chờ ta tỷ thí xong rồi sẽ mang ngươi trở về, giới thiệu với ngươi những thân vệ của ta bọn họ rất thú vị đều là người tài ba, tin tưởng ngươi cũng sẽ thích họ." Triệu Hàm giơ tay trên khuôn mặt tức giận của Lâm Phàm nhéo nhéo mấy cái, lại hôn một cái, lúc này mới suất khí nhảy lên lưng ngựa, sau đó liền cấp bách chạy đi.
Lâm Phàm đứng ở một bên sân ngựa, lúc này là buổi chiều, ngoại trừ thủ vệ Lâm Phàm cũng không nhìn thấy quân lính khác, trên mã tràng cũng chỉ có Trần Kiệt cùng Triệu Hàm.
Trần Kiệt đã sớm chạy xa, sau đó hắn liền quay đầu ngựa chạy tới, Triệu Hàm cũng cưỡi ngựa nghênh chiến, đao trong tay hai người rất nhanh chạm vào nhau, Lâm Phàm căn bản thấy không rõ lắm, chỉ cảm thấy đao quang kiếm ảnh rất là nguy hiểm.
Đánh vài chiêu với nhau, Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm cưỡi ngựa quay đầu lại, Lâm Phàm nhìn không ra ai thắng, hắn đột nhiên nhớ tới chính mình tạo ra cây giáo cũng không có mang ra đưa cho Triệu Hàm, nếu không Trần Kiệt đừng nói là đánh vài chiêu, chỉ cần một chiêu Triệu Hàm đã có thể hạ gục được Trần Kiệt. Đối với những thứ này Lâm Phàm rất là tự tin, dù sao khi ở bên kia Trương Dương cũng đã thí nghiệm qua, cho dù là thủy quân cũng có tiểu đội kỵ binh, thí nghiệm vũ khí một chút hoàn toàn không có vấn đề.
Nhìn thấy Triệu Hàm tới gần, Lâm Phàm hướng Triệu Hàm phất tay, ngựa chạy tới càng gần, Triệu Hàm không có thả chậm tốc độ, thời điểm gần tới chỗ Lâm Phàm, Triệu Hàm hô một tiếng: “Phàm tử, tay."
Lâm Phàm phản xạ giơ tay, Triệu Hàm vươn tay một cái liền kéo Triệu Hàm lên ngựa, động tác lưu loát phối hợp ăn ý, khiến cho Trần Kiệt ở phía sau rất là hâm mộ, hắn như thế nào không thể tìm được một người ăn ý như thế.
Trở lại doanh địa vật tư, A Thiết cùng với lão Trương mang theo mấy binh lính đang vận chuyển chuyến cuối cùng, những thứ Lâm Phàm mang tới thật sự không ít, bọn họ có hơn mười ngươi đã vận chuyển hai lần, mới có thể vận chuyển được gần hết đống đồ vật này.
“A Thiết giáo đâu ngươi có mang xuống dưới không." Lâm Phàm lập tức nhảy xuống ngựa hỏi.
Hắn gọi miệng tiếng như vậy tự nhiên là kinh động đến những binh lính đang vận chuyển đồ vật, quay đầu nhìn thấy một người tuấn tú như vậy, ánh mắt của một đám đại binh nhất thời liền phát sáng, nói khó nghe còn có người chảy nước miếng. Triệu Hàm nhìn thấy động tác của binh lính, sắc âm âm trầm xuống “hừ" một tiếng, Trần Kiệt còn ngồi trên lưng ngựa thấy vậy lập tức huýt sáo hướng đến trạm canh gác, ánh mắt nhìn xem chung quanh.
“Thổi cái gì mà thổi, thổi nữa thì cởi khôi giáp trả ta." Lâm Phàm quay đầu trừng mắt mắng Trần Kiệt.
Thanh âm của Triệu Hàm tuy khẽ, thế nhưng giống như sâm dậy đất bằng, liền làm cho những binh lính tới hỗ trợ phục hồi lại tinh thần, lập tức xấu hổ lau nước miếng cúi đầu làm việc, ánh mắt cũng không dám nhìn Lâm Phà nữa. Tuy rằng là mỹ nhân, nhưng tính nết hình như không tốt lắm, không thấy người ngay cả Trần tướng quân cũng dám mắng, tiểu binh bọn họ không dám đi trêu chọc.
Trần Kiệt nghe thấy Lâm Phàm gầm lên, lập tức chậm rãi cười nói: “Ta chỉ thổi để trạm canh gác chú ý mà thôi, cũng không phải nhằm vào ngươi, ngươi thẹn thùng cái gì. Áo giáp này rất vừa người, ngươi đã tặng cho ta, làm sao lại không biết xấu hổ mà đòi về."
Lâm Phàm “hừ" một tiếng không có trả lời Trần Kiệt, nhìn thấy những binh lính bên cạnh cũng đã trở nên quy củ, Lâm Phàm cũng không tức giận nữa.
Dung mạo này của hắn sinh ra đã là như vậy, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, chỉ cần đừng thêm phiền toái cho hắn, đừng nhìn chòng chọc vào hắn, Lâm Phàm vẫn có thể nhịn, hắn cũng không thể vô lý không cho mọi người nhìn hắn.
“Phàm tử quay về doanh địa, Trần Kiệt ngươi không được đi theo trêu chọc ta, quay về doanh tiên phong của ngươi đi." Mặt Triệu Hàm không chút thay đổi nhìn thoáng qua Trần Kiệt, tên khốn kiếp này không biết vì cái gì, lại thích trêu chọc Phàm tử, nếu không phải hắn biết Trần Kiệt thích ca nhi, sẽ hoài nghi tên này là cố ý muốn Phàm tử chú ý.
Trần Kiệt nghe thấy Triệu Hàm cảnh cáo, hiểu được Triệu Hàm đã mất hứng, lập tức cười ha ha nói: “Đừng, Phàm tử ở nơi này đều không quen ai, tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu, cũng quen thuộc lẫn nhau, ngươi nếu có việc ta cũng có thể chăm sóc hắn giúp ngươi một ít."
Lời của Trần Kiệt rất đúng, Lâm Phàm tới nơi này với năm sáu người nhưng đều đã quay về, hơn nữa bọn họ quả thật cũng không quen biết, một khi Triệu Hàm có nhiệm vụ rời đi, Trần Kiệt thật sự là có thể chăm sóc một phần. Triệu Hàm cũng hiểu được đạo lý này, cho nên cũng không tiếp tục nói Trần Kiệt, tùy ý người này đuổi kịp ở phía sau.
Lúc này A Thiết đã từ trong đống vật tư lấy ra hai thanh giáo dài bốn thước, dễ dàng đưa đến trước mặt Lâm Phàm nói: “Lâm thiếu gia giáo ở đây, ngươi hiện tại muốn dùng."
Nói đến đây mọi người đều tò mò, nhìn thấy tên tiểu tử gầy teo này cầm một cây giáo đưa cho Lâm Phàm, Lâm Phàm lập tức nhíu mày mở miệng cười mắng: “A Thiết ngươi làm chi, thứ này nặng bao nhiêu không phải ngươi không biết, ta không thể nâng lên được, đưa cho Triệu Hàm, để cho Triệu Hàm thử xem, thuận tay thì mang đi doanh địa, nếu như không thuận thì chúng ta giữ lại để sử dụng.
“Được, Lâm thiếu gia nói đúng," A Thiết nghe lời nói của Lâm Phàm xong, lúc này mới tỉnh ngộ gật gật đầu.
Triệu Hàm nghe thấy lời nói của Lâm Phàm, chỉ biết thứ này hắn là rất nặng, cho dù nhìn thấy A Thiết cầm thực nhẹ nhàng, thế nhưng hắn vừa rồi thấy A Thiết chuyển rương gỗ đi ra liền hiểu được, khí lực của tiểu tử này rất lớn, ở trong tay hắn thì nhìn nhẹ như không, nhưng đến tay người khác thì chưa hẳn vậy, tiểu tử này hẳn là thần lực trời sinh.
Triệu Hàm giơ tây nhận lấy giáo, liền cảm thấy cổ tay trầm xuống quả nhiên là rất nặng, động tác của hắn không thể linh hoạt cử động ngay lập tức. Khẳng định là không phải là từ gang luyện ra, binh khí cực nặng, nếu ngồi trên lưng ngựa, giệt địch khẳng định không linh hoạt, nếu không đủ sức không thể cầm được, nếu như mà bị đánh trúng, khẳng định không chết cũng bị thương.
“Thứ này rất là nặng, kỵ binh xung phong có thể dùng, lực va chạm rất là mạnh, chính là không đủ linh hoạt, thế nhưng chỉ cần đụng vào người, địch nhân nhất định phải chết." Lâm Phàm lập tức hướng Triệu Hàm nói, hắn cũng biết được thứ này rất nặng, Triệu Hàm không nhất định có thể dùng được.
Triệu Hàm thử thử, cảm giác vẫn có thể di chuyển được, nói trắng ra là cảm thấy kỳ quái, sức nặng thì vẫn được, chẳng qua là quá dài không dễ sử dụng lắm, luyện tập ở trên lưng ngựa nhiều lần hẳn là không có vấn đề.
“Phàm tử ta dùng thì không có vấn đề, hiện tại thì không thuận tiện lắm, luyện nhiều một chút thì có thể sử dụng, ta có thể tưởng tượng dùng thứ này tác chiến như thế nào, địch nhân cón chưa tới gần đã bị ta đánh bay, rất tốt." Triệu Hàm cười nói, nói xong liền đưa lại cho A Thiết cất đi, dù sao hiện tại hắn bị thương, dùng sức quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Lâm Phàm nghe Triệu Hàm nói có thể sử dụng thật là cao hứng, Trần Kiệt thấy cũng muốn, nhưng hắn biết rõ sức nặng của thứ này rất lớn, hắn mới dùng có thể không cầm được, vì tránh để xấu mặt cho nên vẫn là muốn trộm thử xem, nếu có thể xử dụng thì hỏi xin Lâm Phàm, nếu không bị chê cười cũng không tốt lắm.
Triệu Hàm lôi kéo Lâm Phàm trở lại doanh địa, Trần Kiệt tự nhiên là cũng đi theo, hiện tại vật tư biên quan khá khẩn trương, cha hắn lại đi Yến thành, không có trong nhà duy trì thì cho dù Trần Kiệt có bạc trong tay cũng không biết đâu là đồ tốt.
Trở lại doanh địa Lâm Phàm tiến vào liều lấy ra không ít đồ vật này nọ, hắn biết Triệu Hàm ở bên này ăn uống đều rất kém cỏi, cho nên mang đến không ít thịt đã qua xử lý còn có rất nhiều đồ ăn có thể để được lâu, có thể cho Triệu Hàm mỗi ngày đều được ăn ngon.
“Triệu Hàm chúng ta mang những thứ này đến phòng bếp làm ăn rất bổ," Lâm Phàm ôm một cái bình nhỏ, bên trong bình là bàn chân gấu hắn dùng men rượu bào chế cùng với mật ong ướp qua. Thứ này rất bổ, hơn nữa dược liệu ngấm vào bên trong đối với thân thể rất tốt, nhất là Triệu Hàm có lượng vận động lớn như vậy, lại bị thương, tuyệt đối là bổ sung khí huyết.
Triệu Hàm mở cái bình ra nhìn vật thể đen tuyền bên trong, có vị ngọt của mật ong, nhìn không ra là cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Phàm tử đây là cái gì, đây không phải là màu sắc của mật."
“Ta biết ngươi sẽ không nhìn ra được, ta dùng dược liệu bào chế cùng với mật ong rồi cho bàn chân gấu vào ướp, vật này rất bổ, dược liệu chuẩn bị tốt lắm, chúng ta nấu nó lên ăn là được." Lâm Phàm cười tủm tỉm nói, có đến bốn cái bàn chây gấu, hắn đem sơ bào chế toàn bộ đều hư hết, vậy có thể biết được kết quả sau khi ăn thử nghiệm là như thế nào, chẳng những thượng hỏa còn chảy máu mũi.
Ngô bá nói dược có chút mạnh, vì thế lại đi tìm thấy thuốc của Ngô đại ca nhờ trung hòa một chút, dược hiệu sẽ không mạnh như vậy, lại đối với thân thể cũng rất tốt.
Triệu Hàm nghe xong liền ngây ngẩn cả người, Phàm tử thế nhưng lại làm bàn chân gấu, thật sự làm khó tiểu tử này, phải biết rằng ở phương Bắc hiện tại là đầu hạ, thời tiết oi bức, đồ vật gì cũng dễ dàng, Phàm tử cũng có rất nhiều tâm tư nha.
Giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt của Triệu Hàm, Triệu Hàm mở miệng nói: “Được thôi, đun ở trong doanh trước luôn đi, đưa đến bên hỏa đầu doanh sẽ bị ăn vụng sạch sẽ, ta đi lấy cho ngươi mấy cái bát, để ta gọi thêm mấy huynh đệ lại đây cùng ăn."
Lâm Phàm nghe lời của Triệu Hàm xong lập tức lắc đầu thực mạnh nói: “Không nên không nên, chỉ có thể cho ngươi ăn, nơi này là quân doanh cả một con heo mẹ đều cũng không có, những người đó ăn sẽ gặp rắc rối, ta lúc trước ăn cũng chịu tội không ít."
Triệu Hàm vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, sau đó hắn liền hiểu được, đồ vật đại bộ ca nhi ăn thì không có vấn đề gì, nhiều nhất là thân thể bị xao động, nhưng hán tử ăn, nhất là trong quân….. những tên này tinh lực dư thừa, vậy không biết là có chuyện gì xảy ra.
“Vậy pha loãng ra, để cho bọn họ bổ một chút là được, đừng để cho bọn họ ăn nhiều," Triệu Hàm cười nói.
Lỗi Tử đã nghe được thanh âm của thống lĩnh, lúc này hắn rốt cuộc không ngủ được, sau khi đi nhà xí liền muốn đi qua doanh trướng của thống lĩnh, huống chi trước doanh trướng của thống lĩnh còn có hai môn thần, hắn không có lý do tự nhiên đi đến vén rèm doanh trướng. Lúc này nghe được thanh âm của thống lĩnh, nếu thống lĩnh ở bên trong khẳng định là tiểu tử tuấn tú kia cũng bên trong, cho nên người này giống như con gà hăng tiết tất cả buồn ngủ đều toàn bộ bay sạch, lập tức đứng lên.
Hắn vừa động liền đánh thức lão Nghiêm cùng A Hán ở bên người, còn có những huynh đệ khác đều bị kinh động, nhìn thấy bộ dáng Lôi Tử hăng tiết gà như vậy, đầu ức vận chuyển một cách nhanh chóng liền hiểu ra Lôi Tử xảy ra chuyện gì, tiểu tử này sau khi mang cơm cho thống lĩnh, liền rơi vào trạng thái hưng phấn giống như du hồn, còn có thần thần bí bí nói với bọn họ, bộ dạng của đệ đệ thống lĩnh rất là tuấn tú, là người đẹp nhất đời này hắn nhìn thấy.
Đầu óc chậm cách mấy cũng phát hiện ra điều dị thường, một đám nhất thời đều nhanh chóng mặc quần áo, chuận bị đi xem người người đẹp nhất trong miệng Lỗi Tử bộ dáng như thế nào.
Ngay khi Lâm Phàm ôm bình, bên cạnh doanh trướng liền chạy ra mười mấy người, một đám chen chúc trước mặt Triệu Hàm xếp hàng hô to thống lĩnh, chẳng qua ánh mắt của đám này đều đặt trên người bên cạnh Triệu Hàm là Lâm Phàm, chỉ cần tên nào nhìn thấy Lâm Phàm, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngốc hề hề.
Không có cách nào, ca nhi trong quân doanh rất ít, cho dù có mấy ca nhi, kia đều so với hán tử còn hán tử hơn, nếu không làm sao có thể ở trong quân doanh, cho nên không cần ảo tưởng. Mà Lâm Phàm rất là tuấn tú, thời điểm ở Yến thành phía Nam, ít nhất còn có chút anh khí, nhìn thấy cũng không giống ca nhi như vậy.
Nhưng tới phương Bắc thì không giống, đối với thân vệ này của Triệu Hàm, tất cả đều là hán tử phương Bắc, với dung mạo của Lâm Phàm ở trong mắt bọn họ, đó là một ca nhi xinh đẹp tuấn tú ở trong thôn bọn họ không có mấy người, ánh mắt làm sao mà không hưng phấn, hơn nữa hai má Lâm Phàm trắng nõn nhặn nhụi còn có chút đỏ ửng, quả thực là cảnh trong mơ của bọn họ
Lâm Phàm vừa rồi còn cùng Triệu Hàm nói chuyện, mười mấy hán tử to cao này vừa tới, mấy trục ánh mắt sáng rực nhìn hắn, nháy mắt cũng không có, ánh mắt kia giống như là muốn nuốt chửng Lâm Phàm.
Triệu Hàm vừa mới bắt đầu còn không có phát hiện, chờ cho hắn phát hiện thì những người này đều mãnh liệt nhìn Lâm Phàm, nhất thời giận “hừ" một tiếng: “Các ngươi rất rảnh phải không, vậy đến mã tràng chạy mười vòng."
Triệu Hàm nói xong công này liền nghe thấy một trận gào khóc thảm thiết, Lỗi Tử lập tức la lớn: “Thông lĩnh như thế nào, nói không chừng còn có thể đánh đêm! Chúng ta phải bảo trì thể lực, hơn nữa cũng sắp ăn cơm, đi chậm còn có thể không có đồ ngon. Thống lĩnh chúng ta làm sai cái gì khiến ngài tức giận sao, này tiểu ca nhân, ngươi tên gì, thống lĩnh ngài giới thiệu cho chúng ta một chút."
Lỗi Tử thời gian đi theo Triệu Hàm cũng không ít, đối với thống lĩnh bọn họ cũng không biết lớn nhỏ, lúc này còn nhớ thương ca nhi xinh đẹp bên người thống lĩnh, chính xác là điếc không sợ súng.
“Khốn nạn, ngươi mới là ca nhi, ngươi mới là ca nhi ý, đem ánh mắt mở cho to, ta là phu lang của thống lĩnh các ngươi," Triệu Hàm còn chưa kịp tức giận, Lâm Phàm bên cạnh đã lập tức dựng lông. Nghe lời của Lỗi Tử xong, lập tức chạy tới trước mặt của Lỗi Tử, định dùng bình đập Lỗi Tử, may mắn Trần Kiệt nhanh tay lẹ mắt cướp cái bình trong tay Lâm Phàm đi, hắn còn muốn ăn bàn chân gấu, nếu mà bị Lâm Phàm đập hư thì thật đáng tiếc.
Lỗi Tử nhất thời trợn tròn mắt, nhìn tiểu ca nhân tuấn tú trước mặt hắn, giơ chân đạp hắn một cái, không còn cách nào khác vừa rồi muốn lấy bình đập người nhưng đã bị Trần Kiệt cướp đi, hắn chỉ có thể dùng chân đạp.
“Không có khả năng, như thế nào có thể, ngươi lớn lên nhìn đẹp như vậy, như thế nào lại là một tiểu tử, ngươi rõ ràng chính là ca nhi, ngươi khẳng định chính là ca nhi, thống lĩnh…." Đôi mắt Lỗi Tử trông mong nhìn về phía Triệu Hàm, đã hoàn toàn không để ý đến Lâm Phàm đạp hắn, đau cũng không cảm giác.
Khi Triệu Hàm gật gật đầu mở miệng nói: “Giới thiệu với các ngươi một chút, đây là phu lang của ta kêu Lâm Phàm, rượu trước kia của chúng ta uống đều là hắn làm ra."
“Không có khả năng thống lĩnh, ngài gạt người, ngài thiên vị hắn, làm sao có hán tử nào lớn lên nhìn xinh đẹp như vậy…." nhất thời mười mấy người đều mở miệng hô lên.
Nhìn mười mấy người vừa rồi còn hứng trí bừng bừng, lúc này có người thất vọng, có người không dám tin, còn có Lỗi Tử là nghiêm trọng nhất, ánh mắt sáng ngời lúc này đều đã ảm đạm, giống như là trời sụp xuống mọi người lúc này đều hoảng loạn, Triệu Hàm có chút không đành lòng, dù sao đây đều là binh lính đi theo bên người hắn.
Trần Kiệt nhìn thấy cảnh tượng này liền vui vẻ bỏ đá xuống giếng: “Này các vị chấp nhận sự thật một chút, sự thật chính là như thế, Phàm tử chính là phu lang của thống lĩnh các ngươi, hắn cũng không phải là ca nhi, hắn cũng giống như các ngươi là hán tử ha ha."
Lâm Phàm nhìn thấy bộ dáng Trần Kiệt không coi ai ra gì, liền thấy rất là khó chịu, nhin thấy Lỗi Tử thất hồn lạc phách ở phía trước, còn có Triệu Hàm đang cau mày ở phía trước, lập tức hừ một tiếng mở miệng nói: “Ý ngươi là gì, lúc trước không phải ngươi cũng tưởng ta là ca nhi sao, còn đùa giỡn qua ta." Lâm Phàm nói những lời này giống như lửa đổ thêm dầu, mấy người thân vệ bên cạnh Triệu Hàm ánh mắt liền đỏ bừng nhìn Trần Kiệt, thật giống như là Trần Kiệt đùa giỡn vợ của bọn họ
May mắn một tay của Triệu Hàm vẫn ôm ở sau lưng hắn, điều này làm cho Lâm Phàm cảm thấy an tâm một chút, hẳn là sẽ không đột nhiên ngã xuống. Triệu Hàm cũng biết được Lâm Phàm chưa cười ngựa bao giờ, cho nên tốc độ chạy cũng không mau, hơn nữa ngựa này cũng không phải ngựa của hắn, bất kể là sức chịu đựng tốc độ cùng các phương diện khác đều kém hơn rất nhiều.
Triệu Hàm có ngựa của chính mình, là một con ngựa hoang lớn thuẩn chủng màu đen kêu là Bôn Lôi, sau khi đánh thắng phản quân xong hắn liền cùng Lôi Tử đi đồng hoang của Bắc Cương tìm một con ngựa hoang lớn về. Chỉ cần thuần phục được con ngựa thì nó sẽ là một con ngựa can trường mười phần, Triệu Hàm phải tìm hơn một tháng sau đó thuần phục nó, ngay cả lão tướng quân đều hâm mộ Triệu Hàm có một con ngựa tốt.
Mã tràng cách doanh địa không xa, đi khoảng nửa khắc là đến, Triệu Hàm mang Lâm Phàm vào sân trống trải, bởi vì thường xuyên có ngựa phi qua, cỏ dại trên mặt đất rất là thưa thớt, bùn đất cũng rất là chắc chắn.
“Phàm tử, chúng ta tới rồi, ngươi lần đầu tiên cưỡi ngựa không thể cưỡi lâu, nếu không thịt ở đùi trong sẽ bị thương, ta đỡ ngươi xuống trước, chờ ta cùng Trần Kiệt thí nghiệm xong rồi mang ngươi trở về." Triệu Hàm nói xong liền xuống ngựa, sau đó liền đỡ Lâm Phàm có chút ngốc xuống ngựa.
Ngựa của Trần Kiệt ở phía sau đã chạy tới, người này vừa rồi bị kéo lại phía sau, lúc này cố ý ở trước mặt Lâm Phàm khoe khoang.
Quả nhiên thấy đối phương tức giận ngẩng đầu cười một tiếng, cưỡi ngựa chạy băng băng, Lâm Phàm đặc biệt khinh bỉ, có gì đặc biệt hơn người không phải chỉ là cưỡi ngựa thôi sao, hắn cũng không tin hắn học không được. Lâm Phàm trừng mặt liếc Trần Kiệt ở phía xa, trong lòng ầm thầm thề, nhất định phải học được cưỡi ngựa, phải khiến cho Trần Kiệt mở to con mắt xem sự lợi hại của mình.
“Đừng trừng mắt nữa, hắn chạy xa rồi không thấy được, ngươi chờ ở chỗ này đừng chạy loạn, chờ ta tỷ thí xong rồi sẽ mang ngươi trở về, giới thiệu với ngươi những thân vệ của ta bọn họ rất thú vị đều là người tài ba, tin tưởng ngươi cũng sẽ thích họ." Triệu Hàm giơ tay trên khuôn mặt tức giận của Lâm Phàm nhéo nhéo mấy cái, lại hôn một cái, lúc này mới suất khí nhảy lên lưng ngựa, sau đó liền cấp bách chạy đi.
Lâm Phàm đứng ở một bên sân ngựa, lúc này là buổi chiều, ngoại trừ thủ vệ Lâm Phàm cũng không nhìn thấy quân lính khác, trên mã tràng cũng chỉ có Trần Kiệt cùng Triệu Hàm.
Trần Kiệt đã sớm chạy xa, sau đó hắn liền quay đầu ngựa chạy tới, Triệu Hàm cũng cưỡi ngựa nghênh chiến, đao trong tay hai người rất nhanh chạm vào nhau, Lâm Phàm căn bản thấy không rõ lắm, chỉ cảm thấy đao quang kiếm ảnh rất là nguy hiểm.
Đánh vài chiêu với nhau, Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm cưỡi ngựa quay đầu lại, Lâm Phàm nhìn không ra ai thắng, hắn đột nhiên nhớ tới chính mình tạo ra cây giáo cũng không có mang ra đưa cho Triệu Hàm, nếu không Trần Kiệt đừng nói là đánh vài chiêu, chỉ cần một chiêu Triệu Hàm đã có thể hạ gục được Trần Kiệt. Đối với những thứ này Lâm Phàm rất là tự tin, dù sao khi ở bên kia Trương Dương cũng đã thí nghiệm qua, cho dù là thủy quân cũng có tiểu đội kỵ binh, thí nghiệm vũ khí một chút hoàn toàn không có vấn đề.
Nhìn thấy Triệu Hàm tới gần, Lâm Phàm hướng Triệu Hàm phất tay, ngựa chạy tới càng gần, Triệu Hàm không có thả chậm tốc độ, thời điểm gần tới chỗ Lâm Phàm, Triệu Hàm hô một tiếng: “Phàm tử, tay."
Lâm Phàm phản xạ giơ tay, Triệu Hàm vươn tay một cái liền kéo Triệu Hàm lên ngựa, động tác lưu loát phối hợp ăn ý, khiến cho Trần Kiệt ở phía sau rất là hâm mộ, hắn như thế nào không thể tìm được một người ăn ý như thế.
Trở lại doanh địa vật tư, A Thiết cùng với lão Trương mang theo mấy binh lính đang vận chuyển chuyến cuối cùng, những thứ Lâm Phàm mang tới thật sự không ít, bọn họ có hơn mười ngươi đã vận chuyển hai lần, mới có thể vận chuyển được gần hết đống đồ vật này.
“A Thiết giáo đâu ngươi có mang xuống dưới không." Lâm Phàm lập tức nhảy xuống ngựa hỏi.
Hắn gọi miệng tiếng như vậy tự nhiên là kinh động đến những binh lính đang vận chuyển đồ vật, quay đầu nhìn thấy một người tuấn tú như vậy, ánh mắt của một đám đại binh nhất thời liền phát sáng, nói khó nghe còn có người chảy nước miếng. Triệu Hàm nhìn thấy động tác của binh lính, sắc âm âm trầm xuống “hừ" một tiếng, Trần Kiệt còn ngồi trên lưng ngựa thấy vậy lập tức huýt sáo hướng đến trạm canh gác, ánh mắt nhìn xem chung quanh.
“Thổi cái gì mà thổi, thổi nữa thì cởi khôi giáp trả ta." Lâm Phàm quay đầu trừng mắt mắng Trần Kiệt.
Thanh âm của Triệu Hàm tuy khẽ, thế nhưng giống như sâm dậy đất bằng, liền làm cho những binh lính tới hỗ trợ phục hồi lại tinh thần, lập tức xấu hổ lau nước miếng cúi đầu làm việc, ánh mắt cũng không dám nhìn Lâm Phà nữa. Tuy rằng là mỹ nhân, nhưng tính nết hình như không tốt lắm, không thấy người ngay cả Trần tướng quân cũng dám mắng, tiểu binh bọn họ không dám đi trêu chọc.
Trần Kiệt nghe thấy Lâm Phàm gầm lên, lập tức chậm rãi cười nói: “Ta chỉ thổi để trạm canh gác chú ý mà thôi, cũng không phải nhằm vào ngươi, ngươi thẹn thùng cái gì. Áo giáp này rất vừa người, ngươi đã tặng cho ta, làm sao lại không biết xấu hổ mà đòi về."
Lâm Phàm “hừ" một tiếng không có trả lời Trần Kiệt, nhìn thấy những binh lính bên cạnh cũng đã trở nên quy củ, Lâm Phàm cũng không tức giận nữa.
Dung mạo này của hắn sinh ra đã là như vậy, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, chỉ cần đừng thêm phiền toái cho hắn, đừng nhìn chòng chọc vào hắn, Lâm Phàm vẫn có thể nhịn, hắn cũng không thể vô lý không cho mọi người nhìn hắn.
“Phàm tử quay về doanh địa, Trần Kiệt ngươi không được đi theo trêu chọc ta, quay về doanh tiên phong của ngươi đi." Mặt Triệu Hàm không chút thay đổi nhìn thoáng qua Trần Kiệt, tên khốn kiếp này không biết vì cái gì, lại thích trêu chọc Phàm tử, nếu không phải hắn biết Trần Kiệt thích ca nhi, sẽ hoài nghi tên này là cố ý muốn Phàm tử chú ý.
Trần Kiệt nghe thấy Triệu Hàm cảnh cáo, hiểu được Triệu Hàm đã mất hứng, lập tức cười ha ha nói: “Đừng, Phàm tử ở nơi này đều không quen ai, tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu, cũng quen thuộc lẫn nhau, ngươi nếu có việc ta cũng có thể chăm sóc hắn giúp ngươi một ít."
Lời của Trần Kiệt rất đúng, Lâm Phàm tới nơi này với năm sáu người nhưng đều đã quay về, hơn nữa bọn họ quả thật cũng không quen biết, một khi Triệu Hàm có nhiệm vụ rời đi, Trần Kiệt thật sự là có thể chăm sóc một phần. Triệu Hàm cũng hiểu được đạo lý này, cho nên cũng không tiếp tục nói Trần Kiệt, tùy ý người này đuổi kịp ở phía sau.
Lúc này A Thiết đã từ trong đống vật tư lấy ra hai thanh giáo dài bốn thước, dễ dàng đưa đến trước mặt Lâm Phàm nói: “Lâm thiếu gia giáo ở đây, ngươi hiện tại muốn dùng."
Nói đến đây mọi người đều tò mò, nhìn thấy tên tiểu tử gầy teo này cầm một cây giáo đưa cho Lâm Phàm, Lâm Phàm lập tức nhíu mày mở miệng cười mắng: “A Thiết ngươi làm chi, thứ này nặng bao nhiêu không phải ngươi không biết, ta không thể nâng lên được, đưa cho Triệu Hàm, để cho Triệu Hàm thử xem, thuận tay thì mang đi doanh địa, nếu như không thuận thì chúng ta giữ lại để sử dụng.
“Được, Lâm thiếu gia nói đúng," A Thiết nghe lời nói của Lâm Phàm xong, lúc này mới tỉnh ngộ gật gật đầu.
Triệu Hàm nghe thấy lời nói của Lâm Phàm, chỉ biết thứ này hắn là rất nặng, cho dù nhìn thấy A Thiết cầm thực nhẹ nhàng, thế nhưng hắn vừa rồi thấy A Thiết chuyển rương gỗ đi ra liền hiểu được, khí lực của tiểu tử này rất lớn, ở trong tay hắn thì nhìn nhẹ như không, nhưng đến tay người khác thì chưa hẳn vậy, tiểu tử này hẳn là thần lực trời sinh.
Triệu Hàm giơ tây nhận lấy giáo, liền cảm thấy cổ tay trầm xuống quả nhiên là rất nặng, động tác của hắn không thể linh hoạt cử động ngay lập tức. Khẳng định là không phải là từ gang luyện ra, binh khí cực nặng, nếu ngồi trên lưng ngựa, giệt địch khẳng định không linh hoạt, nếu không đủ sức không thể cầm được, nếu như mà bị đánh trúng, khẳng định không chết cũng bị thương.
“Thứ này rất là nặng, kỵ binh xung phong có thể dùng, lực va chạm rất là mạnh, chính là không đủ linh hoạt, thế nhưng chỉ cần đụng vào người, địch nhân nhất định phải chết." Lâm Phàm lập tức hướng Triệu Hàm nói, hắn cũng biết được thứ này rất nặng, Triệu Hàm không nhất định có thể dùng được.
Triệu Hàm thử thử, cảm giác vẫn có thể di chuyển được, nói trắng ra là cảm thấy kỳ quái, sức nặng thì vẫn được, chẳng qua là quá dài không dễ sử dụng lắm, luyện tập ở trên lưng ngựa nhiều lần hẳn là không có vấn đề.
“Phàm tử ta dùng thì không có vấn đề, hiện tại thì không thuận tiện lắm, luyện nhiều một chút thì có thể sử dụng, ta có thể tưởng tượng dùng thứ này tác chiến như thế nào, địch nhân cón chưa tới gần đã bị ta đánh bay, rất tốt." Triệu Hàm cười nói, nói xong liền đưa lại cho A Thiết cất đi, dù sao hiện tại hắn bị thương, dùng sức quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Lâm Phàm nghe Triệu Hàm nói có thể sử dụng thật là cao hứng, Trần Kiệt thấy cũng muốn, nhưng hắn biết rõ sức nặng của thứ này rất lớn, hắn mới dùng có thể không cầm được, vì tránh để xấu mặt cho nên vẫn là muốn trộm thử xem, nếu có thể xử dụng thì hỏi xin Lâm Phàm, nếu không bị chê cười cũng không tốt lắm.
Triệu Hàm lôi kéo Lâm Phàm trở lại doanh địa, Trần Kiệt tự nhiên là cũng đi theo, hiện tại vật tư biên quan khá khẩn trương, cha hắn lại đi Yến thành, không có trong nhà duy trì thì cho dù Trần Kiệt có bạc trong tay cũng không biết đâu là đồ tốt.
Trở lại doanh địa Lâm Phàm tiến vào liều lấy ra không ít đồ vật này nọ, hắn biết Triệu Hàm ở bên này ăn uống đều rất kém cỏi, cho nên mang đến không ít thịt đã qua xử lý còn có rất nhiều đồ ăn có thể để được lâu, có thể cho Triệu Hàm mỗi ngày đều được ăn ngon.
“Triệu Hàm chúng ta mang những thứ này đến phòng bếp làm ăn rất bổ," Lâm Phàm ôm một cái bình nhỏ, bên trong bình là bàn chân gấu hắn dùng men rượu bào chế cùng với mật ong ướp qua. Thứ này rất bổ, hơn nữa dược liệu ngấm vào bên trong đối với thân thể rất tốt, nhất là Triệu Hàm có lượng vận động lớn như vậy, lại bị thương, tuyệt đối là bổ sung khí huyết.
Triệu Hàm mở cái bình ra nhìn vật thể đen tuyền bên trong, có vị ngọt của mật ong, nhìn không ra là cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Phàm tử đây là cái gì, đây không phải là màu sắc của mật."
“Ta biết ngươi sẽ không nhìn ra được, ta dùng dược liệu bào chế cùng với mật ong rồi cho bàn chân gấu vào ướp, vật này rất bổ, dược liệu chuẩn bị tốt lắm, chúng ta nấu nó lên ăn là được." Lâm Phàm cười tủm tỉm nói, có đến bốn cái bàn chây gấu, hắn đem sơ bào chế toàn bộ đều hư hết, vậy có thể biết được kết quả sau khi ăn thử nghiệm là như thế nào, chẳng những thượng hỏa còn chảy máu mũi.
Ngô bá nói dược có chút mạnh, vì thế lại đi tìm thấy thuốc của Ngô đại ca nhờ trung hòa một chút, dược hiệu sẽ không mạnh như vậy, lại đối với thân thể cũng rất tốt.
Triệu Hàm nghe xong liền ngây ngẩn cả người, Phàm tử thế nhưng lại làm bàn chân gấu, thật sự làm khó tiểu tử này, phải biết rằng ở phương Bắc hiện tại là đầu hạ, thời tiết oi bức, đồ vật gì cũng dễ dàng, Phàm tử cũng có rất nhiều tâm tư nha.
Giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt của Triệu Hàm, Triệu Hàm mở miệng nói: “Được thôi, đun ở trong doanh trước luôn đi, đưa đến bên hỏa đầu doanh sẽ bị ăn vụng sạch sẽ, ta đi lấy cho ngươi mấy cái bát, để ta gọi thêm mấy huynh đệ lại đây cùng ăn."
Lâm Phàm nghe lời của Triệu Hàm xong lập tức lắc đầu thực mạnh nói: “Không nên không nên, chỉ có thể cho ngươi ăn, nơi này là quân doanh cả một con heo mẹ đều cũng không có, những người đó ăn sẽ gặp rắc rối, ta lúc trước ăn cũng chịu tội không ít."
Triệu Hàm vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, sau đó hắn liền hiểu được, đồ vật đại bộ ca nhi ăn thì không có vấn đề gì, nhiều nhất là thân thể bị xao động, nhưng hán tử ăn, nhất là trong quân….. những tên này tinh lực dư thừa, vậy không biết là có chuyện gì xảy ra.
“Vậy pha loãng ra, để cho bọn họ bổ một chút là được, đừng để cho bọn họ ăn nhiều," Triệu Hàm cười nói.
Lỗi Tử đã nghe được thanh âm của thống lĩnh, lúc này hắn rốt cuộc không ngủ được, sau khi đi nhà xí liền muốn đi qua doanh trướng của thống lĩnh, huống chi trước doanh trướng của thống lĩnh còn có hai môn thần, hắn không có lý do tự nhiên đi đến vén rèm doanh trướng. Lúc này nghe được thanh âm của thống lĩnh, nếu thống lĩnh ở bên trong khẳng định là tiểu tử tuấn tú kia cũng bên trong, cho nên người này giống như con gà hăng tiết tất cả buồn ngủ đều toàn bộ bay sạch, lập tức đứng lên.
Hắn vừa động liền đánh thức lão Nghiêm cùng A Hán ở bên người, còn có những huynh đệ khác đều bị kinh động, nhìn thấy bộ dáng Lôi Tử hăng tiết gà như vậy, đầu ức vận chuyển một cách nhanh chóng liền hiểu ra Lôi Tử xảy ra chuyện gì, tiểu tử này sau khi mang cơm cho thống lĩnh, liền rơi vào trạng thái hưng phấn giống như du hồn, còn có thần thần bí bí nói với bọn họ, bộ dạng của đệ đệ thống lĩnh rất là tuấn tú, là người đẹp nhất đời này hắn nhìn thấy.
Đầu óc chậm cách mấy cũng phát hiện ra điều dị thường, một đám nhất thời đều nhanh chóng mặc quần áo, chuận bị đi xem người người đẹp nhất trong miệng Lỗi Tử bộ dáng như thế nào.
Ngay khi Lâm Phàm ôm bình, bên cạnh doanh trướng liền chạy ra mười mấy người, một đám chen chúc trước mặt Triệu Hàm xếp hàng hô to thống lĩnh, chẳng qua ánh mắt của đám này đều đặt trên người bên cạnh Triệu Hàm là Lâm Phàm, chỉ cần tên nào nhìn thấy Lâm Phàm, tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngốc hề hề.
Không có cách nào, ca nhi trong quân doanh rất ít, cho dù có mấy ca nhi, kia đều so với hán tử còn hán tử hơn, nếu không làm sao có thể ở trong quân doanh, cho nên không cần ảo tưởng. Mà Lâm Phàm rất là tuấn tú, thời điểm ở Yến thành phía Nam, ít nhất còn có chút anh khí, nhìn thấy cũng không giống ca nhi như vậy.
Nhưng tới phương Bắc thì không giống, đối với thân vệ này của Triệu Hàm, tất cả đều là hán tử phương Bắc, với dung mạo của Lâm Phàm ở trong mắt bọn họ, đó là một ca nhi xinh đẹp tuấn tú ở trong thôn bọn họ không có mấy người, ánh mắt làm sao mà không hưng phấn, hơn nữa hai má Lâm Phàm trắng nõn nhặn nhụi còn có chút đỏ ửng, quả thực là cảnh trong mơ của bọn họ
Lâm Phàm vừa rồi còn cùng Triệu Hàm nói chuyện, mười mấy hán tử to cao này vừa tới, mấy trục ánh mắt sáng rực nhìn hắn, nháy mắt cũng không có, ánh mắt kia giống như là muốn nuốt chửng Lâm Phàm.
Triệu Hàm vừa mới bắt đầu còn không có phát hiện, chờ cho hắn phát hiện thì những người này đều mãnh liệt nhìn Lâm Phàm, nhất thời giận “hừ" một tiếng: “Các ngươi rất rảnh phải không, vậy đến mã tràng chạy mười vòng."
Triệu Hàm nói xong công này liền nghe thấy một trận gào khóc thảm thiết, Lỗi Tử lập tức la lớn: “Thông lĩnh như thế nào, nói không chừng còn có thể đánh đêm! Chúng ta phải bảo trì thể lực, hơn nữa cũng sắp ăn cơm, đi chậm còn có thể không có đồ ngon. Thống lĩnh chúng ta làm sai cái gì khiến ngài tức giận sao, này tiểu ca nhân, ngươi tên gì, thống lĩnh ngài giới thiệu cho chúng ta một chút."
Lỗi Tử thời gian đi theo Triệu Hàm cũng không ít, đối với thống lĩnh bọn họ cũng không biết lớn nhỏ, lúc này còn nhớ thương ca nhi xinh đẹp bên người thống lĩnh, chính xác là điếc không sợ súng.
“Khốn nạn, ngươi mới là ca nhi, ngươi mới là ca nhi ý, đem ánh mắt mở cho to, ta là phu lang của thống lĩnh các ngươi," Triệu Hàm còn chưa kịp tức giận, Lâm Phàm bên cạnh đã lập tức dựng lông. Nghe lời của Lỗi Tử xong, lập tức chạy tới trước mặt của Lỗi Tử, định dùng bình đập Lỗi Tử, may mắn Trần Kiệt nhanh tay lẹ mắt cướp cái bình trong tay Lâm Phàm đi, hắn còn muốn ăn bàn chân gấu, nếu mà bị Lâm Phàm đập hư thì thật đáng tiếc.
Lỗi Tử nhất thời trợn tròn mắt, nhìn tiểu ca nhân tuấn tú trước mặt hắn, giơ chân đạp hắn một cái, không còn cách nào khác vừa rồi muốn lấy bình đập người nhưng đã bị Trần Kiệt cướp đi, hắn chỉ có thể dùng chân đạp.
“Không có khả năng, như thế nào có thể, ngươi lớn lên nhìn đẹp như vậy, như thế nào lại là một tiểu tử, ngươi rõ ràng chính là ca nhi, ngươi khẳng định chính là ca nhi, thống lĩnh…." Đôi mắt Lỗi Tử trông mong nhìn về phía Triệu Hàm, đã hoàn toàn không để ý đến Lâm Phàm đạp hắn, đau cũng không cảm giác.
Khi Triệu Hàm gật gật đầu mở miệng nói: “Giới thiệu với các ngươi một chút, đây là phu lang của ta kêu Lâm Phàm, rượu trước kia của chúng ta uống đều là hắn làm ra."
“Không có khả năng thống lĩnh, ngài gạt người, ngài thiên vị hắn, làm sao có hán tử nào lớn lên nhìn xinh đẹp như vậy…." nhất thời mười mấy người đều mở miệng hô lên.
Nhìn mười mấy người vừa rồi còn hứng trí bừng bừng, lúc này có người thất vọng, có người không dám tin, còn có Lỗi Tử là nghiêm trọng nhất, ánh mắt sáng ngời lúc này đều đã ảm đạm, giống như là trời sụp xuống mọi người lúc này đều hoảng loạn, Triệu Hàm có chút không đành lòng, dù sao đây đều là binh lính đi theo bên người hắn.
Trần Kiệt nhìn thấy cảnh tượng này liền vui vẻ bỏ đá xuống giếng: “Này các vị chấp nhận sự thật một chút, sự thật chính là như thế, Phàm tử chính là phu lang của thống lĩnh các ngươi, hắn cũng không phải là ca nhi, hắn cũng giống như các ngươi là hán tử ha ha."
Lâm Phàm nhìn thấy bộ dáng Trần Kiệt không coi ai ra gì, liền thấy rất là khó chịu, nhin thấy Lỗi Tử thất hồn lạc phách ở phía trước, còn có Triệu Hàm đang cau mày ở phía trước, lập tức hừ một tiếng mở miệng nói: “Ý ngươi là gì, lúc trước không phải ngươi cũng tưởng ta là ca nhi sao, còn đùa giỡn qua ta." Lâm Phàm nói những lời này giống như lửa đổ thêm dầu, mấy người thân vệ bên cạnh Triệu Hàm ánh mắt liền đỏ bừng nhìn Trần Kiệt, thật giống như là Trần Kiệt đùa giỡn vợ của bọn họ
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm