Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 50
Lâm Phàm đối với chiến tranh ở bên kia cũng không hiểu biết, lập tức nhìn về phía Trương Dương hỏi: “Thật là như vậy sao, không có nguy hiểm gì chứ?"
Trương Dương nhìn dáng vẻ Lâm Phàm khẩn trương như vậy, buồn cười mở miệng nói: “Trần Kiệt nói thì tình huống hẳn là thật, thế nhưng nói đao kiếm trên chiến trường không có mắt, nguy hiểm thì ở chỗ nào cũng có, cho dù uống miếng nước còn có thể sặc chết, ngươi xem Trần Kiệt trên chiến trường lăn lộn bao nhiêu năm, ngoại trừ trên người có thêm mấy vết sẹo thì cái gì cũng hoàn chỉnh, nếu thật sự muốn có vận may, thì khó mà nói, không có cách nào để cam đoan."
“Ngươi nói cũng đúng, trên chiến trường làm sao mà có thể cam đoan sẽ an toàn, cho dù huấn luyện cũng sẽ có ngoài ý muốn," Lâm Phàm nói xong ánh mắt nhìn về phía Triệu Hàm, rất là luyến tiếc, nhưng đó là giấc mộng của Triệu Hàm, Triệu Hàm mới hai mươi tuổi, Lâm Phàm không thể mở miệng kêu Triệu Hàm đừng đi.
Lâm Phàm rơi vào đường cùng liền mở miệng nói: “Triệu Hàm ngươi lên chiến trường nhất định phải cẩn thận, đừng không sợ chết mà xông lên phía trước, mặc kệ khi nào thì ngươi cũng phải nghĩ đến ta, trong nhà còn có ta cùng hai người con trai chờ ngươi."
Lời nói của Lâm Phàm khiến cho Triệu Hàm cảm thấy tức cười, Ngô Tử Vệ nhìn bộ dáng Lâm Phàm giống như là trời sắp sụp xuống lập tức cười nói: “Lần này từ hải ngoại mang về rất nhiều thứ tốt, ta có một chút đồ vật muốn cho Tử An cùng Tuyết nhi, chờ ta đi lấy lại đây."
Rất nhanh Ngô Tử Vệ mang tới hai hộp gỗ, chỉ to bằng bàn tay, thời điểm Ngô Tử Vệ mở ra, mặc kệ Lâm Phàm hay là Triệu Hàm, chính là ánh mắt của Ngô a ma cũng bị hấp dẫn, một viên bảo thạch đỏ như máu to như trái trứng chim bồ câu liền hiện ra, màu đỏ bên trong không mang theo tạp chất, tuyệt đối là mặt hàng cao cấp.
“Trời, Ngô đại ca đây là thứ từ hải ngoại mang về, thứ tốt." Lâm Phàm lập tức kinh hô.
Ngô Tử Vệ cười, đem viên bảo thạch này đưa cho Lâm Phàm: “Đương nhiên là đồ vật tốt, nếu không làm sao làm lễ vật đưa cho Tử An! Tiểu tử đến đây, đây là thúc thúc tặng cho ngươi, ngươi phải giữ cho thật tốt, chờ ngày nào đó kêu phụ thân ngươi làm thành trang sức cho ngươi, về sau cũng có thể làm đồ gia truyền."
Ngô Tử Vệ nói rất đúng, hoa văn trên bình rượu trợ hứng của Lâm Phàm rất tốt, nhìn vừa có đại khí lại có hàm nghĩa, lại tuyệt đối không có cảm giác tục khí. Trong Bích Hà sơn trang có rất nhiều thiết kế là của Lâm Phàm, mỗi một kiện đều thực dụng lại hào phóng, Ngô Tử Vệ cũng biết không ít.
Tử An tuy rằng nhỏ, nhưng gia giáo vô cùng tốt, không phải ai cho cái gì cũng đều nhận, nếu Ngô Tử Vệ cho nó đồ ăn, nó sẽ nhận.
Nhưng nó nhìn thấy vẻ mặt của phụ thân có chút khoa trương, lại chưa có nhìn thấy thứ kỳ quái như vậy, cho dù nó cũng hiểu nhìn rất đẹp, nhưng cũng không nhận lấy đồ Ngô Tử Vệ đưa qua, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía phụ thân cùng a mỗ.
“Ngô đại ca thứ này thật sự rất quý trọng, chúng ta không thể nhận được." Triệu Hàm lập tức nói, hắn cho dù không hiểu bảo thạch, cũng hiểu được thứ này rất giá trị.
Ngô Tử Vệ nhếch mi cười nói: “Thứ này tuy không tồi, nhưng cũng không phái rất quý giá, chúng ta lần này trao đổi được không ít, chẳng qua là viên bảo thạch này có rất ít tạp chất. Huống chi đây là ta cho Tử An, cũng không phải tặng cho ngươi, chờ hắn lớn lên có thể đưa cho vợ hắn, truyền cho con cháu sau này có gì không tốt, hắn đã gọi ta một tiếng thúc thúc, chờ ta già rồi cũng muốn nghe tiểu tử kia gọi ta một tiếng thúc thúc…"
Thái độ của Ngô Tử Vệ thật khiến cho Lâm Phàm thực khó xử, những đồ vật này mà cầm đến hiện đại, thật sự là vật báu vô giá, đương nhiên ở đây giá cả cũng sẽ không rẻ, nói không chừng so với phần hắn kiếm được lần này còn nhiều hơn.
“Triệu Hàm Phàm tử các ngươi đã cứu mạng Tử Lâm, mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân, với ta mà nói mạng của Tử Lâm là vô giá, cho nên ngươi phải nhận lấy, nếu không chính là ngươi xem thường Ngô đại ca ngươi." Sắc mặt Ngô Tử Vệ chặn lại, Ngô Tử Vệ làm như vậy là có nguyên nhân, giai đoạn trước đầu tư đều chỉ là dệt hoa trên gấm, hắn phải hoàn toàn củng cố tình hữu nghĩ của đệ đệ cùng Phàm tử, như vậy cho dù sau này xảy ra chuyện gì, đệ đệ tốt xấu cũng sẽ có bằng hữu trợ giúp.
Đao kiếm không có mắt hắn cũng đã nhìn thấy, thời gian trước thủy quân còn đánh nhau với hải tặc, làm quân lính tự nhiên phải tiêu diệt hải tặc, bên Trương Dương chết hơn trăm người lính, điều này làm cho Ngô Tử Vệ có chút kinh hoảng, một bãi thi thể, không biết ngày nào đó sẽ có Trương Dương trong đó, cho nên Ngô Tử Vệ muốn bắt đầu chuẩn bị.
“Được rồi, Ngô đại ca nếu đã nói như vậy, chúng ta cũng sẽ nhận," Lâm Phàm hướng Tử An gật gật đầu, tiểu tử lập tức vươn tay thịt nhỏ bé tiếp nhận, cầm trong tay không chỉ phản chiếu ánh mặt trời, viên huyết thạch này còn giống như màu máu tươi bình thường, ánh mặt trời chiếu vào giống như là có máu tươi lưu động, huyết lệ lóa mắt.
Ngô Tử Vệ thấy Tử An cầm chơi vui vẻ sau đó cười nói: “Tốt lắm lễ vật của Tử An đã nhận, hiện tại là lễ vật của Tuyết nhi, thứ này ngoại trừ Tuyết nhi thì không có ai thích hợp hơn."
Mở ra hộp gỗ, một viên ngọc màu xanh da trời tinh thuần liền lộ ra, cái này thì Lâm Phàm hết chỗ nói rồi, chẳng lẽ thuyền của Ngô đại ca rời bến sau đó đổi lấy toàn là bảo thạch, viên huyết thạch đầu tiên còn không nói, hiện tại lại là một viên bảo thạch màu lam, nếu là ở hiện đại, Lâm Phàm sẽ tưởng là giả, nếu không như thế nào lại có thứ hoàn mĩ như vậy.
“Màu lam, thật giống màu mắt của Tuyết nhi," Ngô a ma đứng ở bên cạnh lập tức kinh hô, thời điêm nhìn thấy huyết thạch Ngô a ma cũng không động dung, nhưng là viên ngọc bích này, thật giống với màu mắt của tiểu thiếu gia, tinh thuần trong sạch, nhìn thấy liền cảm thấy rất vui vẻ.
Lâm Phàm cùng Triệu Hàm cũng sợ ngây người, hai người ngây ngốc nhìn bảo thạch trong tay Ngô Tử Vệ, cùng màu mắt của Tuyết nhi rất giống nhau, hai người cũng không biết nên mở miệng như thế nào, thứ này quả thật rất xứng với Tuyết nhi, ít nhất ở Đại Hạ bọn họ, không có ngươi nào có tư cách xứng với bảo thạch màu lam này hơn Tuyết nhi.
“Nâng cằm lên, đều chảy nước miếng kìa, lúc Tử Lâm kiểm tra bảo thạch mang từ hải ngoại về, liền cảm thấy viên bảo thạch này thật giống với màu mắt của Tuyết nhi, tiếp theo liền nói với ta phải đưa bảo thạch này cho Tuyết nhi. Lần này hai người các ngươi cũng đừng khách khí, coi như là Tử Lâm cho Tuyết nhi, hăn chính là cha nuôi của đứa nhỏ, các ngươi mà từ trối thì rất là xấu hổ?" Ngô Tử Vệ cười nói.
Sau khi Tuyết nhi sinh ra Ngô Tử Lâm liền đề nghị qua, thế nhưng Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đều không đồng ý, bên bọn họ có phong tục, nhà mình chưa sinh đứa nhỏ nào, thì không thể nhận con nuôi, vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến con nối dòng, cho nên lúc ấy Lâm Phàm liền giao hẹn với Ngô Tử Lâm, đợi cho đứa nhỏ của Trương Dực cùng Ngô Tử Lâm sinh ra, khi đó sẽ để cho Tuyết nhi bái Ngô Tử Lâm làm cha nuôi.
“Ngô đại ca đã khiến ngươi lo lắng, ta sẽ không nói nhiều, lời cảm ơn ta cũng sẽ không nói, tâm tư của ta ngươi hiểu được, Tử Lâm đời này đều là huynh đệ của Lâm Phàm ta." Lâm Phàm trực tiếp cam đoan với Ngô Tử Vệ.
Ngô Tử Vệ nghe được lời nói của Lâm Phàm liền cười nói: “Được, rất sảng khoái, chúng ta không nói tới những thứ này, về sau mặc kệ chúng ta phát đạt hay nghèo túng, hai người các ngươi đều là huynh đệ."
Hôm nay Triệu Hàm cũng không đi huấn luyện, đứa nhỏ vẫn như cũ giao cho Ngô a ma trông coi, Tử An đã sớm chạy đi tìm những đại binh thân thiết để chơi đùa. Mà Triệu Hàm cùng Lâm Phàm cùng Trương Dương uống rượu ăn hải sản, nghe Ngô Tử Vệ kể rõ chuyện tình mạo hiểm của đội tàu, cái gì mà quái vật biển có thể nuốt thuyền lớn, có rất nhiều chân, cái gì mà hải yêu có thể mê hoặc tâm trí con người….
Cuối cùng là càng nói càng xa, cùng đội tàu hoàn toàn không có bến đỗ, biến thành nói chuyện xưa trên biển, chính là Trương Dương đều nói thêm vào, người này kể đều là chuyện quỷ biển, không biết là nghe ở nơi nào, tóm lại rất là dã man dọa người.
Buổi chiều hôm nay, Lâm Phàm khẳng định mình bị quá chén, khối thân thể này của hắn quá nhạy cảm với cồn, cho dù hắn có luyện tập như thế nào, cuối cùng vẫn là nhờ Triệu Hàm dìu Lâm Phàm trở về.
Đảo mắt đã qua nửa tháng sáu, Triệu Hàm từ thủy quân trở về nhà, năm sáu ngày cuối cùng hắn một mực ở trong nhà cùng Lâm Phàm và bọn nhỏ.
Ngô Tử Vệ hỏi qua Triệu Hàm vì sao nhất định phải đi chiến trường, Triệu Hàm trầm mặc thật lâu mới nói cho Ngô Tử Vệ, chuyện tình của Trần gia Triệu Hàm từ Ngô Tử Vệ biết được rất nhiều, là Ngô Tử Vệ giúp Ngô Tử Lâm tặng sinh lễ mang tin tức về, sau khi Lâm Cảnh Thành vào Trần gia, những ngày trải qua cũng không phải tốt như tưởng tượng, cái gì mà bay lên trở thành phượng hoàng là điều không có khả năng.
Triệu Hàm có thể từ câu chuyện nhìn ra được, Trần gia chính là thân sinh phụ thân của Lâm Phàm, đối với Lâm Cảnh Thành cũng không phải là đặc biệt tốt, hình như càng thêm coi trọng đứa con của đại ca hắn, Trần vương gia từ khi mất đứa con cả, liền chỉ có một ca nhi. Đứa nhỏ kia lớn lên cực giống Lâm Phàm, chắc là con út của đại bá nhà Lâm Phàm, lấy danh nghĩa gởi nuôi ở nhà Trần Vương gia.
Triệu Hàm sau khi biết được tin tức này, hắn có chút lo lắng, nếu Lâm Phàm thật sự trở về, cũng không có khả năng có được Trần Vương gia yêu thích, hắn cũng không muốn Lâm Phàm đi tranh đoạt thế tử vị. Phòng ngươi thì có thể nhưng không thể phòng tâm, ai biết vị kia có thể tha cho Lâm Phàm hay không, mặc kệ như thế nào nếu trong tay hắn nằm binh quyền, đối phương nếu muốn động vào Phàm tử, như thế nào cũng sẽ thận trọng lo lắng một chút.
Ngô Tử Vệ nghe xong cũng hiểu được, cho dù trong tay Trương Dương cầm quân quyền, nhưng loại vấn đề bên trong gia tộc này, cho dù quyền lực trong tay Trương Dương lớn, cũng không thể xen vào. Mà Triệu Hàm là ái nhân của Lâm Phàm, chỉ cần trong tay Triệu Hàm nắm quân quyền, ai muốn đối phó Lâm Phàm đều phải lo lắng cảm thụ của Triệu Hàm một chút.
Lâm Phàm mấy ngày gần đây đều ôm Triệu Hàm, mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại mấy câu, đi phương bắc nhớ rõ mười ngày phải viết thư gửi về nhà, tốt nhất có thể đem chuyện lớn nhỏ xảy ra ở trong quân nói cho hắn biết. Thời điểm lên chiến trường phải cẩn thận, trong nhà còn có hắn cùng đứa nhỏ đang chờ, không thể vì làm anh hùng mà xông lên phía trước, như vậy sẽ chết nhanh nhất.
Buổi sáng ngày thứ năm Triệu Hàm cũng không đánh thức Lâm Phàm dậy, hặn sợ nhìn thấy Lâm Phàm thương tâm hắn không thể đi được, vì thế sau khi nhìn đứa nhỏ, lặng lẽ mang theo một tay nải, Triệu Hàm cứ nhẹ nhàng như vậy rời khỏi Bích Hà sơn trang.
Thời điểm Triệu Hàm đứng dậy Lâm Phàm liền phát hiện, nhưng hắn không hề động, tùy ý để Triệu Hàm hôn môi hôn trán hắn sau đó đi ra khỏi phòng, hắn sợ mở mắt ra sẽ nhịn không được kêu Triệu Hàm ở lại, hắn biết nếu hắn kiên trì Triệu Hàm nhất định sẽ ở lại.
Hắn không muốn để cho Triệu Hàm khó xử, cho nên giả bộ ngủ, đợi cho Triệu Hàm rời đi, hắn lúc này mới nhẹ nhàng đứng lên, trộm đi theo Triệu Hàm từ rất xa, mãi cho đến khi Triệu Hàm lên thuyền rời đi, Lâm Phàm mới trốn ở đăng sau cái cây, hướng tới Triệu Hàm ở xa xa mà phất tay.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy người nữa, mãi cho đến khi thuyền biến mất ở trên mặt sông, Lâm Phàm mới thu hồi tay trên mặt đã tràn đầy nước mắt, lúc này mới phát hiện chính mình đã rơi lệ đầy mặt.
Triệu Hàm đi rồi Lâm Phàm càng cố gắng chiếu cố hơn, ngoài chăm sóc đứa nhỏ, Lâm Phàm tiếp tục mở rộng xưởng ủ rượu, chẳng những cả khe núi đều bị Lâm Phàm khai phá. Khi Triệu Hàm đi được hai tháng, Lâm Phàm nhận được phong thư đầu tiên, trong thư tràn đầy nối nhớ Lâm Phàm cùng đứa nhỏ, còn có những chuyện thú vị trong quân doanh, nói gần đây đều không có chiến đấu, ngoại trừ huấn luyện thì sẽ tuần tra bên ngoài, hắn còn chưa có tham gia chiến đấu.
Lâm Phàm lúc này mới yên tâm hơn, cũng chính từ ngày đó, công nhân san bằng một mỏm núi đá cùng chặt cây xong, thế nhưng phát hiện một sơn động thật lớn, cửa động cũng không cao, rộng khoảng một thước năm, nhưng càng tiến vào sâu bên trong thì không gian rất là rộng lớn, có lẽ có mười nghìn mét vuông, Lâm Phàm cảm thấy trong sơn động đa phần đều là khoảng không.
Kế tiếp chính là một đoạn quanh co khúc khuỷu trong sơn động, Lâm Phàm lúc này cho người đi tra xét, kết quả thật sự quá sâu, công nhân đi xem xét nửa ngày sau mới trở lại, bên trong có chút khó đi, thế nhưng không khí rất lưu thông.
Lâm Phàm thật là cao hứng, tuy rằng hắn không biết sơn động thông tới đâu, nhưng rượu thuốc nhà hắn hoàn toàn có thể tồn trữ trong này, như vậy hắn sẽ có rất nhiều không gian để gieo trồng, có thể thực hiện tự cấp tự túc.
Ngô bá nhìn thấy liền đau lòng, Lâm Phàm mỗi ngày đều bán mạng làm việc, một ngày cũng không chịu nghỉ ngơi.
Nếu Lâm Phàm ở trong sơn trang, Tử An sẽ giống như cái đuôi đi theo, Tuyết nhi cũng lớn lên rất nhiều, hiện giờ hắn có thể nhận ra người khác, buổi tối nhất định phải ngủ cùng phụ thân. Nếu phụ thân không ở, cũng phải ngủ cùng ca, nếu không sẽ làm ầm ĩ, đứa nhỏ lớn đã biết thể hiện ý kiến, hắn khó chịu liền sẽ khóc cho ngươi xem.
Có lẽ có hai người con trai bên cạnh, Lâm Phàm cũng không cảm thấy trống vắng như vậy, sau một đoạn thời gian điên cuồng làm việc, Lâm Phàm liền thích ứng với những ngày không có Triệu Hàm bên cạnh, ngoại trừ mở rộng việc buôn bán, toàn bộ thời gian Lâm Phàm sẽ ở trong sơn trang làm bạn với hai người con.
Ngô bá sau khi nhìn thấy tình huống, cũng an tâm một chút, hắn cũng viết thư cho Triệu Hàm, đem chuyện tình trong sơn trang của Lâm Phàm cùng hai đứa nhỏ nói cho Triệu Hàm.
Về phần những chuyện tình khác, Lâm Phàm sẽ viết thư cho Triệu Hàm, Ngô bá sẽ không viết nhiều.
Lâm Phàm thường xuyên lấy thư của Triệu Hàm ra nhìn một lần, sau đó bắt đầu cái cách vấn đề tiêu thụ rượu thuốc, hắn thường xuyên ra khỏi cửa sẽ nhìn trời, đem phương pháp tiêu thụ rượu thuốc giao cho một cửa hàng ở khu vực đó đại diện tiểu thụ thử, chỉ cần tình huống tiêu thụ tốt, còn có thể lấy phần trăm, rượu thuốc của Lâm Phàm tiểu thụ càng thêm thịnh vượng.
Hơn nữa hắn hiện tại bắt đầu sử dụng bình rượu nhỏ, bán cho quân đội đều dùng bình lớn, một vò mười cân, mà bình sứ nhỏ, một bình sứ chỉ to bằng bàn tay, cũng chỉ chứa được một lạng rượu nhưng giá cả cao hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.
Thời gian qua nhanh, sinh ý của Lâm Phàm càng lớn, đội tàu rời bến lần thứ hai cũng bình an trở về, có hai chiến thuyền bị tổn thất, bị gió bá đánh chìm, ngoài tiền công đưa cho những thuyền viên đi theo, Ngô Tử Lâm còn bồi không ít tiền cho những thuyền viên không may, vì vậy thuyền viên càng nguyện ý giúp Ngô Tử Vệ làm việc.
Ban đầu mỗi lần thuyền rời bến, tiền công của bọn họ đã sớm đưa về nhà, nếu chết ở trong biển rộng, chủ nhân đội tàu cũng không cần trả tiền thêm, chỉ có bình an mang tài phú trở về, mới có thêm tiền tài, mà Ngô Tử Vệ trực tiếp đánh vỡ quy luật này, những thuyền viên ra biển nếu gặp chuyện không may sẽ chiếm được hai phần tiền công bồi thường, kia chính là hai trăm lượng bạc.
Ở cổ đại một trăm lượng là đã đủ mua năm hán tử khỏe mạnh, cho nên dù trụ cột trong nhà có xảy ra chuyện không may, nếu tính toán tốt, cũng đủ cho bọn họ giàu sang qua một đời.
Thư của Triệu Hàm mỗi một phòng đều rất đúng lúc, trong thư nói không xuất hiện trường hợp nguy hiểm gì, nói Trần Kiệt rất là chiếu cố hắn, trên cơ bản hắn đều đi phía sau đại quân. Phản quân Bắc Cương sắp được bình định, Triệu Hàm cũng tử tiểu đội trưởng quản lý mười người, tăng lên thành thiên kỵ úy, hiện tại hắn vẫn như cũ là thuộc hạ của Trần Kiệt.
Mà rượu của Lâm Phàm cũng không ngừng đưa đi Bắc Cương, đa phần là bán ra ngoài, một ít thì đưa đi quân doanh. Mùa đông bên kia rất là rét lạnh, Lâm Phàm lo lắng Triệu Hàm không quen, Trần Kiệt là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Hàm, mỗi lần đều phân một nửa cho hắn, điều này làm cho Trần Kiệt phi thường thỏa mãn, đưa cho vợ uống chính là không giống, không nói đến hương vị tốt, dược hiệu tốt còn không có vị thuốc đông y.
Thời điểm Lâm Phàm không biết, trên người Triệu Hàm che kín các loại vết thương, nếu là không có chiến công, không dám xuất chiến, Triệu Hàm sẽ lấy cái gì để tiến lên, ai sẽ phục hắn. Mới chỉ có thời gian một năm, hắn liền từ tiểu đội trưởng lên trung đội trưởng, lại đến đại đội trưởng, tiếp tục thăng lên làm thiên kỵ úy, tất cả điều này đều là Triệu Hàm dùng mạng để đổi lấy.
Trong doanh trướng của Trần Kiệt, Triệu Hàm bưng một chén rượu thuốc sảng khoái uống cùng với tướng quân trước mặt, mặt mày người này có chút giống Lâm Phàm, Trần Kiệt nói cho hắn, người nó là đứa con cả nhà đại bá của Lâm Phàm, hiện giờ đáng đứng hàng tướng quân, so với Trần Kiệt cao hơn một bậc, dẫn dắt năm vạn kỵ binh biên quan.
Hiện giờ Triệu Hàm là thủ hạ dũng mãnh nhất dưới tay Trần Kiệt, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, trên cơ bản Triệu Hàm mỗi ngày đều đem theo mười hai người thủ hạ đi tuần tra, ngay tại mấy ngày hôm trước, Triệu Hàm phát hiên một tiểu đội địch bắc muốn đánh lén lương thảo của bọn họ, kết quả tự nhiên là bị Triệu Hàm không tiếng động tóm gọn.
Quân công này không lớn, nhưng chuyện lương thảo liên quan đến bụng của mấy vạn tướng sĩ, cho nên bên trên liền phái Trần Uy lại đây khen ngợi Triệu Hàm, đương nhiên Triệu Hàm lập công thì Trần Kiệt cũng được khen ngợi, có cách mang binh.
“Đại tướng quân địch bặc hiện giờ đụng đến quân doanh chúng ta, xem ra một khi tuyết ngừng, có thể diễn ra một cuộc chiến tranh quy mô lớn." Trần Kiệt nhìn về phía Trần Uy nói.
Chỉ cần là Triệu Hàm lập được quân công, Trần Kiệt sẽ không có lần nào gian lận, lần này thời điểm Trần Uy tới, hắn liền kéo Triệu Hàm lại đây, để cho hai người nhất định trở thành thân thích gặp mặt nhau, đương nhiên Trần Kiệt cũng tính toán đẩy người của mình lên.
Triệu Hàm thật sự rất có tài, mặc kệ là dẫn binh hay là đánh giặc, mưu kế lại rất nhiều, rất nhiều lần đội nhân mã bọn họ chiến thắng, đều là có quan hệ đến mưu kế của Triệu Hàm, chẳng những khiến cho bọn họ tổn thật rất ít, chiến công lại lập được rất nhiều.
Trần Kiệt hiểu được Triệu Hàm đi theo hắn sẽ không có tiền đồ quá lớn, nếu như có thể đem Triệu Hàm để cử đến bên người tướng quân, đi theo đại tướng quân Trần Uy đến chủ doanh bên kia, nếu có thể đi theo bên người thống soái, Triệu Hàm tuyệt đối có khả năng đi lên, về sau hắn có thể được Triệu Hàm chiếu cố, lúc trước Trần Kiệt có loại chủ ý này.
Tuy rằng trong đó có nhiều mạo hiểm, nhưng bạn của nguy hiểm luôn luôn là có lợi ích cao, Triệu Hàm tuy rằng nhiều lần gặp nạn trên chiến trường, nhưng mỗi lần đều có ông trời phù hộ, đều có thể biến nguy hiểm thành an, cho nên Trần Kiệt càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, nếu lần này có thể diệt được địch bắc, thì tương lại Triệu Hàm lên chiến trường, chính là địa phương Triệu Hàm lập được quân công.
Trương Dương nhìn dáng vẻ Lâm Phàm khẩn trương như vậy, buồn cười mở miệng nói: “Trần Kiệt nói thì tình huống hẳn là thật, thế nhưng nói đao kiếm trên chiến trường không có mắt, nguy hiểm thì ở chỗ nào cũng có, cho dù uống miếng nước còn có thể sặc chết, ngươi xem Trần Kiệt trên chiến trường lăn lộn bao nhiêu năm, ngoại trừ trên người có thêm mấy vết sẹo thì cái gì cũng hoàn chỉnh, nếu thật sự muốn có vận may, thì khó mà nói, không có cách nào để cam đoan."
“Ngươi nói cũng đúng, trên chiến trường làm sao mà có thể cam đoan sẽ an toàn, cho dù huấn luyện cũng sẽ có ngoài ý muốn," Lâm Phàm nói xong ánh mắt nhìn về phía Triệu Hàm, rất là luyến tiếc, nhưng đó là giấc mộng của Triệu Hàm, Triệu Hàm mới hai mươi tuổi, Lâm Phàm không thể mở miệng kêu Triệu Hàm đừng đi.
Lâm Phàm rơi vào đường cùng liền mở miệng nói: “Triệu Hàm ngươi lên chiến trường nhất định phải cẩn thận, đừng không sợ chết mà xông lên phía trước, mặc kệ khi nào thì ngươi cũng phải nghĩ đến ta, trong nhà còn có ta cùng hai người con trai chờ ngươi."
Lời nói của Lâm Phàm khiến cho Triệu Hàm cảm thấy tức cười, Ngô Tử Vệ nhìn bộ dáng Lâm Phàm giống như là trời sắp sụp xuống lập tức cười nói: “Lần này từ hải ngoại mang về rất nhiều thứ tốt, ta có một chút đồ vật muốn cho Tử An cùng Tuyết nhi, chờ ta đi lấy lại đây."
Rất nhanh Ngô Tử Vệ mang tới hai hộp gỗ, chỉ to bằng bàn tay, thời điểm Ngô Tử Vệ mở ra, mặc kệ Lâm Phàm hay là Triệu Hàm, chính là ánh mắt của Ngô a ma cũng bị hấp dẫn, một viên bảo thạch đỏ như máu to như trái trứng chim bồ câu liền hiện ra, màu đỏ bên trong không mang theo tạp chất, tuyệt đối là mặt hàng cao cấp.
“Trời, Ngô đại ca đây là thứ từ hải ngoại mang về, thứ tốt." Lâm Phàm lập tức kinh hô.
Ngô Tử Vệ cười, đem viên bảo thạch này đưa cho Lâm Phàm: “Đương nhiên là đồ vật tốt, nếu không làm sao làm lễ vật đưa cho Tử An! Tiểu tử đến đây, đây là thúc thúc tặng cho ngươi, ngươi phải giữ cho thật tốt, chờ ngày nào đó kêu phụ thân ngươi làm thành trang sức cho ngươi, về sau cũng có thể làm đồ gia truyền."
Ngô Tử Vệ nói rất đúng, hoa văn trên bình rượu trợ hứng của Lâm Phàm rất tốt, nhìn vừa có đại khí lại có hàm nghĩa, lại tuyệt đối không có cảm giác tục khí. Trong Bích Hà sơn trang có rất nhiều thiết kế là của Lâm Phàm, mỗi một kiện đều thực dụng lại hào phóng, Ngô Tử Vệ cũng biết không ít.
Tử An tuy rằng nhỏ, nhưng gia giáo vô cùng tốt, không phải ai cho cái gì cũng đều nhận, nếu Ngô Tử Vệ cho nó đồ ăn, nó sẽ nhận.
Nhưng nó nhìn thấy vẻ mặt của phụ thân có chút khoa trương, lại chưa có nhìn thấy thứ kỳ quái như vậy, cho dù nó cũng hiểu nhìn rất đẹp, nhưng cũng không nhận lấy đồ Ngô Tử Vệ đưa qua, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía phụ thân cùng a mỗ.
“Ngô đại ca thứ này thật sự rất quý trọng, chúng ta không thể nhận được." Triệu Hàm lập tức nói, hắn cho dù không hiểu bảo thạch, cũng hiểu được thứ này rất giá trị.
Ngô Tử Vệ nhếch mi cười nói: “Thứ này tuy không tồi, nhưng cũng không phái rất quý giá, chúng ta lần này trao đổi được không ít, chẳng qua là viên bảo thạch này có rất ít tạp chất. Huống chi đây là ta cho Tử An, cũng không phải tặng cho ngươi, chờ hắn lớn lên có thể đưa cho vợ hắn, truyền cho con cháu sau này có gì không tốt, hắn đã gọi ta một tiếng thúc thúc, chờ ta già rồi cũng muốn nghe tiểu tử kia gọi ta một tiếng thúc thúc…"
Thái độ của Ngô Tử Vệ thật khiến cho Lâm Phàm thực khó xử, những đồ vật này mà cầm đến hiện đại, thật sự là vật báu vô giá, đương nhiên ở đây giá cả cũng sẽ không rẻ, nói không chừng so với phần hắn kiếm được lần này còn nhiều hơn.
“Triệu Hàm Phàm tử các ngươi đã cứu mạng Tử Lâm, mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân, với ta mà nói mạng của Tử Lâm là vô giá, cho nên ngươi phải nhận lấy, nếu không chính là ngươi xem thường Ngô đại ca ngươi." Sắc mặt Ngô Tử Vệ chặn lại, Ngô Tử Vệ làm như vậy là có nguyên nhân, giai đoạn trước đầu tư đều chỉ là dệt hoa trên gấm, hắn phải hoàn toàn củng cố tình hữu nghĩ của đệ đệ cùng Phàm tử, như vậy cho dù sau này xảy ra chuyện gì, đệ đệ tốt xấu cũng sẽ có bằng hữu trợ giúp.
Đao kiếm không có mắt hắn cũng đã nhìn thấy, thời gian trước thủy quân còn đánh nhau với hải tặc, làm quân lính tự nhiên phải tiêu diệt hải tặc, bên Trương Dương chết hơn trăm người lính, điều này làm cho Ngô Tử Vệ có chút kinh hoảng, một bãi thi thể, không biết ngày nào đó sẽ có Trương Dương trong đó, cho nên Ngô Tử Vệ muốn bắt đầu chuẩn bị.
“Được rồi, Ngô đại ca nếu đã nói như vậy, chúng ta cũng sẽ nhận," Lâm Phàm hướng Tử An gật gật đầu, tiểu tử lập tức vươn tay thịt nhỏ bé tiếp nhận, cầm trong tay không chỉ phản chiếu ánh mặt trời, viên huyết thạch này còn giống như màu máu tươi bình thường, ánh mặt trời chiếu vào giống như là có máu tươi lưu động, huyết lệ lóa mắt.
Ngô Tử Vệ thấy Tử An cầm chơi vui vẻ sau đó cười nói: “Tốt lắm lễ vật của Tử An đã nhận, hiện tại là lễ vật của Tuyết nhi, thứ này ngoại trừ Tuyết nhi thì không có ai thích hợp hơn."
Mở ra hộp gỗ, một viên ngọc màu xanh da trời tinh thuần liền lộ ra, cái này thì Lâm Phàm hết chỗ nói rồi, chẳng lẽ thuyền của Ngô đại ca rời bến sau đó đổi lấy toàn là bảo thạch, viên huyết thạch đầu tiên còn không nói, hiện tại lại là một viên bảo thạch màu lam, nếu là ở hiện đại, Lâm Phàm sẽ tưởng là giả, nếu không như thế nào lại có thứ hoàn mĩ như vậy.
“Màu lam, thật giống màu mắt của Tuyết nhi," Ngô a ma đứng ở bên cạnh lập tức kinh hô, thời điêm nhìn thấy huyết thạch Ngô a ma cũng không động dung, nhưng là viên ngọc bích này, thật giống với màu mắt của tiểu thiếu gia, tinh thuần trong sạch, nhìn thấy liền cảm thấy rất vui vẻ.
Lâm Phàm cùng Triệu Hàm cũng sợ ngây người, hai người ngây ngốc nhìn bảo thạch trong tay Ngô Tử Vệ, cùng màu mắt của Tuyết nhi rất giống nhau, hai người cũng không biết nên mở miệng như thế nào, thứ này quả thật rất xứng với Tuyết nhi, ít nhất ở Đại Hạ bọn họ, không có ngươi nào có tư cách xứng với bảo thạch màu lam này hơn Tuyết nhi.
“Nâng cằm lên, đều chảy nước miếng kìa, lúc Tử Lâm kiểm tra bảo thạch mang từ hải ngoại về, liền cảm thấy viên bảo thạch này thật giống với màu mắt của Tuyết nhi, tiếp theo liền nói với ta phải đưa bảo thạch này cho Tuyết nhi. Lần này hai người các ngươi cũng đừng khách khí, coi như là Tử Lâm cho Tuyết nhi, hăn chính là cha nuôi của đứa nhỏ, các ngươi mà từ trối thì rất là xấu hổ?" Ngô Tử Vệ cười nói.
Sau khi Tuyết nhi sinh ra Ngô Tử Lâm liền đề nghị qua, thế nhưng Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đều không đồng ý, bên bọn họ có phong tục, nhà mình chưa sinh đứa nhỏ nào, thì không thể nhận con nuôi, vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến con nối dòng, cho nên lúc ấy Lâm Phàm liền giao hẹn với Ngô Tử Lâm, đợi cho đứa nhỏ của Trương Dực cùng Ngô Tử Lâm sinh ra, khi đó sẽ để cho Tuyết nhi bái Ngô Tử Lâm làm cha nuôi.
“Ngô đại ca đã khiến ngươi lo lắng, ta sẽ không nói nhiều, lời cảm ơn ta cũng sẽ không nói, tâm tư của ta ngươi hiểu được, Tử Lâm đời này đều là huynh đệ của Lâm Phàm ta." Lâm Phàm trực tiếp cam đoan với Ngô Tử Vệ.
Ngô Tử Vệ nghe được lời nói của Lâm Phàm liền cười nói: “Được, rất sảng khoái, chúng ta không nói tới những thứ này, về sau mặc kệ chúng ta phát đạt hay nghèo túng, hai người các ngươi đều là huynh đệ."
Hôm nay Triệu Hàm cũng không đi huấn luyện, đứa nhỏ vẫn như cũ giao cho Ngô a ma trông coi, Tử An đã sớm chạy đi tìm những đại binh thân thiết để chơi đùa. Mà Triệu Hàm cùng Lâm Phàm cùng Trương Dương uống rượu ăn hải sản, nghe Ngô Tử Vệ kể rõ chuyện tình mạo hiểm của đội tàu, cái gì mà quái vật biển có thể nuốt thuyền lớn, có rất nhiều chân, cái gì mà hải yêu có thể mê hoặc tâm trí con người….
Cuối cùng là càng nói càng xa, cùng đội tàu hoàn toàn không có bến đỗ, biến thành nói chuyện xưa trên biển, chính là Trương Dương đều nói thêm vào, người này kể đều là chuyện quỷ biển, không biết là nghe ở nơi nào, tóm lại rất là dã man dọa người.
Buổi chiều hôm nay, Lâm Phàm khẳng định mình bị quá chén, khối thân thể này của hắn quá nhạy cảm với cồn, cho dù hắn có luyện tập như thế nào, cuối cùng vẫn là nhờ Triệu Hàm dìu Lâm Phàm trở về.
Đảo mắt đã qua nửa tháng sáu, Triệu Hàm từ thủy quân trở về nhà, năm sáu ngày cuối cùng hắn một mực ở trong nhà cùng Lâm Phàm và bọn nhỏ.
Ngô Tử Vệ hỏi qua Triệu Hàm vì sao nhất định phải đi chiến trường, Triệu Hàm trầm mặc thật lâu mới nói cho Ngô Tử Vệ, chuyện tình của Trần gia Triệu Hàm từ Ngô Tử Vệ biết được rất nhiều, là Ngô Tử Vệ giúp Ngô Tử Lâm tặng sinh lễ mang tin tức về, sau khi Lâm Cảnh Thành vào Trần gia, những ngày trải qua cũng không phải tốt như tưởng tượng, cái gì mà bay lên trở thành phượng hoàng là điều không có khả năng.
Triệu Hàm có thể từ câu chuyện nhìn ra được, Trần gia chính là thân sinh phụ thân của Lâm Phàm, đối với Lâm Cảnh Thành cũng không phải là đặc biệt tốt, hình như càng thêm coi trọng đứa con của đại ca hắn, Trần vương gia từ khi mất đứa con cả, liền chỉ có một ca nhi. Đứa nhỏ kia lớn lên cực giống Lâm Phàm, chắc là con út của đại bá nhà Lâm Phàm, lấy danh nghĩa gởi nuôi ở nhà Trần Vương gia.
Triệu Hàm sau khi biết được tin tức này, hắn có chút lo lắng, nếu Lâm Phàm thật sự trở về, cũng không có khả năng có được Trần Vương gia yêu thích, hắn cũng không muốn Lâm Phàm đi tranh đoạt thế tử vị. Phòng ngươi thì có thể nhưng không thể phòng tâm, ai biết vị kia có thể tha cho Lâm Phàm hay không, mặc kệ như thế nào nếu trong tay hắn nằm binh quyền, đối phương nếu muốn động vào Phàm tử, như thế nào cũng sẽ thận trọng lo lắng một chút.
Ngô Tử Vệ nghe xong cũng hiểu được, cho dù trong tay Trương Dương cầm quân quyền, nhưng loại vấn đề bên trong gia tộc này, cho dù quyền lực trong tay Trương Dương lớn, cũng không thể xen vào. Mà Triệu Hàm là ái nhân của Lâm Phàm, chỉ cần trong tay Triệu Hàm nắm quân quyền, ai muốn đối phó Lâm Phàm đều phải lo lắng cảm thụ của Triệu Hàm một chút.
Lâm Phàm mấy ngày gần đây đều ôm Triệu Hàm, mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại mấy câu, đi phương bắc nhớ rõ mười ngày phải viết thư gửi về nhà, tốt nhất có thể đem chuyện lớn nhỏ xảy ra ở trong quân nói cho hắn biết. Thời điểm lên chiến trường phải cẩn thận, trong nhà còn có hắn cùng đứa nhỏ đang chờ, không thể vì làm anh hùng mà xông lên phía trước, như vậy sẽ chết nhanh nhất.
Buổi sáng ngày thứ năm Triệu Hàm cũng không đánh thức Lâm Phàm dậy, hặn sợ nhìn thấy Lâm Phàm thương tâm hắn không thể đi được, vì thế sau khi nhìn đứa nhỏ, lặng lẽ mang theo một tay nải, Triệu Hàm cứ nhẹ nhàng như vậy rời khỏi Bích Hà sơn trang.
Thời điểm Triệu Hàm đứng dậy Lâm Phàm liền phát hiện, nhưng hắn không hề động, tùy ý để Triệu Hàm hôn môi hôn trán hắn sau đó đi ra khỏi phòng, hắn sợ mở mắt ra sẽ nhịn không được kêu Triệu Hàm ở lại, hắn biết nếu hắn kiên trì Triệu Hàm nhất định sẽ ở lại.
Hắn không muốn để cho Triệu Hàm khó xử, cho nên giả bộ ngủ, đợi cho Triệu Hàm rời đi, hắn lúc này mới nhẹ nhàng đứng lên, trộm đi theo Triệu Hàm từ rất xa, mãi cho đến khi Triệu Hàm lên thuyền rời đi, Lâm Phàm mới trốn ở đăng sau cái cây, hướng tới Triệu Hàm ở xa xa mà phất tay.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy người nữa, mãi cho đến khi thuyền biến mất ở trên mặt sông, Lâm Phàm mới thu hồi tay trên mặt đã tràn đầy nước mắt, lúc này mới phát hiện chính mình đã rơi lệ đầy mặt.
Triệu Hàm đi rồi Lâm Phàm càng cố gắng chiếu cố hơn, ngoài chăm sóc đứa nhỏ, Lâm Phàm tiếp tục mở rộng xưởng ủ rượu, chẳng những cả khe núi đều bị Lâm Phàm khai phá. Khi Triệu Hàm đi được hai tháng, Lâm Phàm nhận được phong thư đầu tiên, trong thư tràn đầy nối nhớ Lâm Phàm cùng đứa nhỏ, còn có những chuyện thú vị trong quân doanh, nói gần đây đều không có chiến đấu, ngoại trừ huấn luyện thì sẽ tuần tra bên ngoài, hắn còn chưa có tham gia chiến đấu.
Lâm Phàm lúc này mới yên tâm hơn, cũng chính từ ngày đó, công nhân san bằng một mỏm núi đá cùng chặt cây xong, thế nhưng phát hiện một sơn động thật lớn, cửa động cũng không cao, rộng khoảng một thước năm, nhưng càng tiến vào sâu bên trong thì không gian rất là rộng lớn, có lẽ có mười nghìn mét vuông, Lâm Phàm cảm thấy trong sơn động đa phần đều là khoảng không.
Kế tiếp chính là một đoạn quanh co khúc khuỷu trong sơn động, Lâm Phàm lúc này cho người đi tra xét, kết quả thật sự quá sâu, công nhân đi xem xét nửa ngày sau mới trở lại, bên trong có chút khó đi, thế nhưng không khí rất lưu thông.
Lâm Phàm thật là cao hứng, tuy rằng hắn không biết sơn động thông tới đâu, nhưng rượu thuốc nhà hắn hoàn toàn có thể tồn trữ trong này, như vậy hắn sẽ có rất nhiều không gian để gieo trồng, có thể thực hiện tự cấp tự túc.
Ngô bá nhìn thấy liền đau lòng, Lâm Phàm mỗi ngày đều bán mạng làm việc, một ngày cũng không chịu nghỉ ngơi.
Nếu Lâm Phàm ở trong sơn trang, Tử An sẽ giống như cái đuôi đi theo, Tuyết nhi cũng lớn lên rất nhiều, hiện giờ hắn có thể nhận ra người khác, buổi tối nhất định phải ngủ cùng phụ thân. Nếu phụ thân không ở, cũng phải ngủ cùng ca, nếu không sẽ làm ầm ĩ, đứa nhỏ lớn đã biết thể hiện ý kiến, hắn khó chịu liền sẽ khóc cho ngươi xem.
Có lẽ có hai người con trai bên cạnh, Lâm Phàm cũng không cảm thấy trống vắng như vậy, sau một đoạn thời gian điên cuồng làm việc, Lâm Phàm liền thích ứng với những ngày không có Triệu Hàm bên cạnh, ngoại trừ mở rộng việc buôn bán, toàn bộ thời gian Lâm Phàm sẽ ở trong sơn trang làm bạn với hai người con.
Ngô bá sau khi nhìn thấy tình huống, cũng an tâm một chút, hắn cũng viết thư cho Triệu Hàm, đem chuyện tình trong sơn trang của Lâm Phàm cùng hai đứa nhỏ nói cho Triệu Hàm.
Về phần những chuyện tình khác, Lâm Phàm sẽ viết thư cho Triệu Hàm, Ngô bá sẽ không viết nhiều.
Lâm Phàm thường xuyên lấy thư của Triệu Hàm ra nhìn một lần, sau đó bắt đầu cái cách vấn đề tiêu thụ rượu thuốc, hắn thường xuyên ra khỏi cửa sẽ nhìn trời, đem phương pháp tiêu thụ rượu thuốc giao cho một cửa hàng ở khu vực đó đại diện tiểu thụ thử, chỉ cần tình huống tiêu thụ tốt, còn có thể lấy phần trăm, rượu thuốc của Lâm Phàm tiểu thụ càng thêm thịnh vượng.
Hơn nữa hắn hiện tại bắt đầu sử dụng bình rượu nhỏ, bán cho quân đội đều dùng bình lớn, một vò mười cân, mà bình sứ nhỏ, một bình sứ chỉ to bằng bàn tay, cũng chỉ chứa được một lạng rượu nhưng giá cả cao hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.
Thời gian qua nhanh, sinh ý của Lâm Phàm càng lớn, đội tàu rời bến lần thứ hai cũng bình an trở về, có hai chiến thuyền bị tổn thất, bị gió bá đánh chìm, ngoài tiền công đưa cho những thuyền viên đi theo, Ngô Tử Lâm còn bồi không ít tiền cho những thuyền viên không may, vì vậy thuyền viên càng nguyện ý giúp Ngô Tử Vệ làm việc.
Ban đầu mỗi lần thuyền rời bến, tiền công của bọn họ đã sớm đưa về nhà, nếu chết ở trong biển rộng, chủ nhân đội tàu cũng không cần trả tiền thêm, chỉ có bình an mang tài phú trở về, mới có thêm tiền tài, mà Ngô Tử Vệ trực tiếp đánh vỡ quy luật này, những thuyền viên ra biển nếu gặp chuyện không may sẽ chiếm được hai phần tiền công bồi thường, kia chính là hai trăm lượng bạc.
Ở cổ đại một trăm lượng là đã đủ mua năm hán tử khỏe mạnh, cho nên dù trụ cột trong nhà có xảy ra chuyện không may, nếu tính toán tốt, cũng đủ cho bọn họ giàu sang qua một đời.
Thư của Triệu Hàm mỗi một phòng đều rất đúng lúc, trong thư nói không xuất hiện trường hợp nguy hiểm gì, nói Trần Kiệt rất là chiếu cố hắn, trên cơ bản hắn đều đi phía sau đại quân. Phản quân Bắc Cương sắp được bình định, Triệu Hàm cũng tử tiểu đội trưởng quản lý mười người, tăng lên thành thiên kỵ úy, hiện tại hắn vẫn như cũ là thuộc hạ của Trần Kiệt.
Mà rượu của Lâm Phàm cũng không ngừng đưa đi Bắc Cương, đa phần là bán ra ngoài, một ít thì đưa đi quân doanh. Mùa đông bên kia rất là rét lạnh, Lâm Phàm lo lắng Triệu Hàm không quen, Trần Kiệt là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Hàm, mỗi lần đều phân một nửa cho hắn, điều này làm cho Trần Kiệt phi thường thỏa mãn, đưa cho vợ uống chính là không giống, không nói đến hương vị tốt, dược hiệu tốt còn không có vị thuốc đông y.
Thời điểm Lâm Phàm không biết, trên người Triệu Hàm che kín các loại vết thương, nếu là không có chiến công, không dám xuất chiến, Triệu Hàm sẽ lấy cái gì để tiến lên, ai sẽ phục hắn. Mới chỉ có thời gian một năm, hắn liền từ tiểu đội trưởng lên trung đội trưởng, lại đến đại đội trưởng, tiếp tục thăng lên làm thiên kỵ úy, tất cả điều này đều là Triệu Hàm dùng mạng để đổi lấy.
Trong doanh trướng của Trần Kiệt, Triệu Hàm bưng một chén rượu thuốc sảng khoái uống cùng với tướng quân trước mặt, mặt mày người này có chút giống Lâm Phàm, Trần Kiệt nói cho hắn, người nó là đứa con cả nhà đại bá của Lâm Phàm, hiện giờ đáng đứng hàng tướng quân, so với Trần Kiệt cao hơn một bậc, dẫn dắt năm vạn kỵ binh biên quan.
Hiện giờ Triệu Hàm là thủ hạ dũng mãnh nhất dưới tay Trần Kiệt, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, trên cơ bản Triệu Hàm mỗi ngày đều đem theo mười hai người thủ hạ đi tuần tra, ngay tại mấy ngày hôm trước, Triệu Hàm phát hiên một tiểu đội địch bắc muốn đánh lén lương thảo của bọn họ, kết quả tự nhiên là bị Triệu Hàm không tiếng động tóm gọn.
Quân công này không lớn, nhưng chuyện lương thảo liên quan đến bụng của mấy vạn tướng sĩ, cho nên bên trên liền phái Trần Uy lại đây khen ngợi Triệu Hàm, đương nhiên Triệu Hàm lập công thì Trần Kiệt cũng được khen ngợi, có cách mang binh.
“Đại tướng quân địch bặc hiện giờ đụng đến quân doanh chúng ta, xem ra một khi tuyết ngừng, có thể diễn ra một cuộc chiến tranh quy mô lớn." Trần Kiệt nhìn về phía Trần Uy nói.
Chỉ cần là Triệu Hàm lập được quân công, Trần Kiệt sẽ không có lần nào gian lận, lần này thời điểm Trần Uy tới, hắn liền kéo Triệu Hàm lại đây, để cho hai người nhất định trở thành thân thích gặp mặt nhau, đương nhiên Trần Kiệt cũng tính toán đẩy người của mình lên.
Triệu Hàm thật sự rất có tài, mặc kệ là dẫn binh hay là đánh giặc, mưu kế lại rất nhiều, rất nhiều lần đội nhân mã bọn họ chiến thắng, đều là có quan hệ đến mưu kế của Triệu Hàm, chẳng những khiến cho bọn họ tổn thật rất ít, chiến công lại lập được rất nhiều.
Trần Kiệt hiểu được Triệu Hàm đi theo hắn sẽ không có tiền đồ quá lớn, nếu như có thể đem Triệu Hàm để cử đến bên người tướng quân, đi theo đại tướng quân Trần Uy đến chủ doanh bên kia, nếu có thể đi theo bên người thống soái, Triệu Hàm tuyệt đối có khả năng đi lên, về sau hắn có thể được Triệu Hàm chiếu cố, lúc trước Trần Kiệt có loại chủ ý này.
Tuy rằng trong đó có nhiều mạo hiểm, nhưng bạn của nguy hiểm luôn luôn là có lợi ích cao, Triệu Hàm tuy rằng nhiều lần gặp nạn trên chiến trường, nhưng mỗi lần đều có ông trời phù hộ, đều có thể biến nguy hiểm thành an, cho nên Trần Kiệt càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, nếu lần này có thể diệt được địch bắc, thì tương lại Triệu Hàm lên chiến trường, chính là địa phương Triệu Hàm lập được quân công.
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm