Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 48

“Không Triệu Hàm, nếu ngươi muốn đi, phải đi, ta sẽ ủng hộ ngươi, thế nhưng ngươi mới sinh đứa nhỏ ngày mai mới ra tháng, thân thể vẫn chưa khôi phục trạng thái tốt nhất, ta nghe Trương Dương nói qua thực lực Trương Dực rất mạnh. Như vậy ngày mai ngươi ra tháng, lập tức bắt đầu khôi phục thân thể, tiến hành biên độ luyện tập nhỏ trước, chờ sau khi ngươi thích ứng, kêu quân y lập cho ngươi một danh sách rèn luyện cố định, tránh cho bị thương thân thể." Lâm Phàm nhìn về phía Triệu Hàm nói.

Lâm Phàm đã hiểu rõ, hắn không có quyền lợi đi ngăn cản giấc mộng của Lâm Phàm, vậy đối với Triệu Hàm rất là tàn nhẫn, Lâm Phàm cũng thích Triệu Hàm hăng hái, giống như lần chiếm giết phản quân trước.

Khi đó nhìn Triệu Hàm có chút huyết tinh, nhưng lại đặc biệt mị lực, giống như là đứng trên núi xác biển máu, kỳ thật Lâm Phàm có đôi khi nghĩ Triệu Hàm như vậy thực đẹp trai, càng có cảm giác hấp dẫn, đương nhiên Lâm Phàm không thích máu, cho nên mỗi lần vừa xuất hiện suy nghĩ này Lâm Phàm liền lập tức bóp chết.

Triệu Hàm ban đầu không ôm hy vọng, khi nghe thấy lời nói của Lâm Phàm ánh mắt liền sáng lên, hắn không tự giác tươi cười mở miệng nói: “Phàm tử ngươi thật sự cho ta đi, ta kỳ thật lúc còn nhỏ đã muốn tòng quân, đáng tiếc a mỗ không đồng ý, sau khi lập gia đình cũng không có nghĩ đến nữa."

Lâm Phàm dừng một chút mở miệng nói: “Kỳ thật ta cũng không muốn rời khỏi ta, nhưng ta lại càng hy vọng ngươi có thể vui vẻ theo đuổi giấc mơ của mình, mà không cần phải giống những ca nhi bình thường khác, chúng ta từng đến nhà Trần lão gia, ca nhi đã hoàn toàn biến thành nữ nhân. Triệu Hàm ta không hy vọng ngươi biến thành bộ dạng như vậy, nếu có thể ta cũng thích ngươi trở thành tướng quân dẫn dắt thiên quân vạn mã, như vậy rất là mê người."

“Ngươi thực sự đã nghĩ đến những cái đó, còn nghĩ đến quân lính! Nếu ngươi thực không muốn ta đi, ta đây sẽ không đi, dù sao người cùng đứa nhỏ mới là quan trọng nhất. Đương nhiên nếu có thể ta cũng muốn đi chiến trường giết địch, người sống trên đời đều phải kiến công lập nghiệp, đây là những lời lão tiểu sư năm đó đã nói với ta, ta vẫn thực mong muốn có cuộc sống như vậy, cưỡi ngữa giơ roi lên chiến trường chém giết, thật là khoái trí…." Triệu Hàm cũng nhớ lại ý tưởng hồi đó của mình.

Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm như vậy, trên người giống như là tỏa hòa quang, hắn đột nhiên mở miệng cười nói: “Vậy đi đi, giấc mơ chính là để thực hiện, ta đã nghĩ muốn kiếm thật nhiều tiền, sau này ngươi đánh tới nơi nào, ta sẽ buôn bán ở nơi đó, như vậy giống như chúng ta vẫn cùng ở một chỗ không phải sao, chúng ta ở cùng một địa phương cùng nhau cố gắng, ngươi đánh giắc ta kiếm tiền."

“Được, chúng ta cùng cố gắng, chờ ta kiến công lập nghiệp, chờ ngươi gia tài bạc triệu, chúng ta vinh quang trở về, cho ngươi nhận tổ quy tông, đem những tên giả mạo tất cả đều xử lý." Triệu Hàm cười ha hả nói.

Hai ngươi chìm vào trong thảo luận, đã quên mất có một tiểu tử còn đang ngồi ngủ, đầu của Tử An cũng đã lệch sang một bên khóe miệng cũng chảy ra nước miếng, thân mình một chút hướng sáng bên cạnh, ngay khi Tử An sắp từ trên ghế trượt xuống, khóe mắt Triệu Hàm liền nhìn thấy.

“Phàm tử tóm lấy Tử An," Triệu Hàm cả kinh kêu lên.

Lâm Phàm bị hù dọa, phạn xạ lao tới tóm lấy đứa con đáng hướng tới trên mặt đất.

Cho dù cuối cùng được phụ thân tóm được, nhưng Tử An vẫn bị dọa bửng tỉnh khóc lớn lên, nó hiện giờ cũng không phải là một cục cưng một tuổi, nó hiện tại đang ở thời điểm hiểu về mọi thứ xung quanh, biết sợ hãi nhưng lại không biế nói như thế nào.

Khi nó mở mắt liền phát hiện mũi nó cách mặt đất nửa bàn tay, lập tức liền gào khóc lên, mặc kệ Lâm Phàm có dỗ như thế nào nó cũng bị dọa sợ mà khóc lên.

Lâm Phàm cũng không chắc có thể dỗ được Tử An, tiểu Tuyết bên canh cũng bị tiếng khóc của ca ca làm bừng tỉnh, thế là trong phòng ngủ liền vang lên tiếng khóc của ca hai huynh đệ. Lâm Phàm quay đầu nhìn về phía Triệu Hàm nói: “Nhanh chóng dỗ giúp ta một chút, ta dỗ Tuyết nhi, ngươi dỗ Tử An."

Triệu Hàm liền giơ tay tiếp nhận Tử An, để cho Lâm Phàm đi dỗ Tuyết nhi ở trên giường, tiểu tử kia thực ngoan, khi Triệu Hàm dỗ cho Tử An ngừng khóc xong, Tuyết nhi rất nhanh liền ngủ mất.

Tử An gắt gao túm lấy Triệu Hàm, tiểu tử này đã có một khoảng thời gian không được a mỗ ôm, lần này a mỗ rốt cục ôm hắn, chết sống cũng không bao giờ buông tay nữa, Triệu Hàm không có cách nào đành phải ôm Tử An lên trên giường.

Ban đầu bởi vì là hai ngày lễ mừng năm mới, đứa nhỏ sẽ theo Ngô a ma trở về, một Tuyết nhi hơi lớn một chút, Tử An đến buổi tối sẽ không chịu đi theo Ngô a ma, sau đó Ngô a ma nhắc tới, rõ ràng ngày mừng năm mới Lâm Phàm ôm Tử An đến chủ phòng ngủ, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, tự nhiên là theo phụ thân cùng a mỗ mới tốt.

Trần Kiệt nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, hắn nhớ tới mệnh của hắn được tính toán năm trước, năm kia hắn rất thuận lợi, không ngừng thăng chức còn đánh thắng mấy trận, nhưng năm trước không được thuận lợi, đầu tiên là nếm mùi thất bại, sau đó lại còn bị thương vài lần, sau đó liền đi đoán mệnh, mới phát hiện năm kia hắn có quý nhân phù trợ.

Chính là thầy bói nói năm trước liên hệ giữa hắn cùng quý nhân bị chặt đứt, suy tính thời gian, cuối cùng Trần Kiệt cảm thầy quý nhân của hắn chính là Lâm Phàm cùng Triệu Hàm ở thành Nam Dương.

Đến lúc này hắn mới nhớ tới truyện tình ở thành Nam Dương, ngày phản quân chiếm thành Nam Dương, phụ thân đang ở sơn trang nghỉ ngơi, cho nên cũng không bị lan đến. Lúc ấy hắn đã nghĩ Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đều đã chết, kết quả thời điểm hắn uống rượu thuốc kia, liền biết được tiểu tử kia khẳng định không chết, nghĩ đến hương vị rượu kia hắn rất là quen thuộc.

Cùng là từ sau khi uống rượu bắt đầu, hắn liền cảm thấy vận khí liền thay đổi, đánh mấy trận đều thắng lợi, tuy rằng quy mô nhỏ. Khi đó tuyết rơi, mặc kệ là bọn hắn hay là địch nhân đều cố gắn không khai chiến, nhiều nhất là phải một nhóm nhỏ nhân mã đi quấy rầy mà thôi, tóm lại là vận khí của hắn chuyển biến tốt.

Cho nên lần này thừa dịp mừng năm mới ngừng chiến, hơn nữa các tướng lĩnh còn muốn mua rượu thuốc, cha hắn sau khi trải qua chuyện thành Nam Dương bị đồ sát, liền ở lại Yến thành, cho nên hắn xung phong nhận việc lại đây, một là đi xem cha hắn, hai là đi mua rượu thuốc, ba là đi dụ dỗ với quý nhân.

Tuy rằng Trần Kiệt cảm thấy quý nhân của hắn là Lâm PHàm, nhưng nếu tiểu tử Lâm Phàm này, mang đi chiến trường Lâm Phàm sẽ chết không có nghi ngờ, đem quý nhân ham hại chết đi đó là chuyện ngu xuẩn Trần Kiệt không bao giờ làm.

Khi hắn nghe nói Triệu Hàm bình tĩnh xử lý phản quân, còn mang theo người nhà thoát khỏi điều tra của phản quân, còn chạy trốn tới Yến thành, Trần Kiệt cảm thấy nếu hắn đưa Triệu Hàm đi, vậy điểm yếu của quý nhân không phải đã nằm trong tay hắn sao, vận khí của hắn khẳng định sẽ tốt lên, chỉ cần đánh thắng mấy trận nữa, không chừng hắn còn có thể thăng chức lên trên.

Đương nhiên Trần Kiệt không chỉ lo lắng những cái này, cha hắn tuy rằng từng là tri phủ, nhưng đã lui về phía sau thế lực đã không còn, hắn mấy năm nay cũng cố gắng, nhưng vẫn còn kém rất nhiều. Mà quan hệ giữa hắn cùng Lâm Phàm cũng không phải thực thân thiết, một khi Lâm Phàm nhận tổ quy tông vậy hắn tính là cái gì, cho nên nếu có thể mang Triệu Hàm ra ngoài, còn tạo ra quân công, vậy thì quan hệ giữa hắn cùng Triệu Hàm và Lâm Phàm ngày càng thân thiết.

Như vậy khi Lâm Phàm nhận tổ quy tông, như vậy chắc chắn sẽ kéo theo hắn, dù sao hắn cũng đứng bên phía Lâm Phàm, với lại quan hệ ở trong kinh không phải dễ dàng, nếu không với những công huân mấy năm nay hắn lập được, thế nào cũng đã là một chủ soái, mà không phải là tướng quân của quân tiên phong như hiện nay, không nói đến nguy hiểm, công lao còn bị lược đi mấy tầng, nếu như cha hắn mà làm quan lớn, ai dám làm như thế.

Nói tiếp nữa cũng chỉ khiến cho lòng thêm chua xót, người trong giang hồ nhất định phải biết quy củ, nếu không hắn đã bị những giám quân hoặc đại tướng quân không vừa mắt mà bắt xuống dưới, nếu vậy thì cố gắn mấy năm nay đều coi như uổng phí.

Sáng sớm hôm sau trong lòng Trần Kiệt có chút không yên, hắn biết tư tưởng của tiểu tử Lâm Phàm này rất mở mang, cho nên mới tìm Triệu Hàm bàn trước, nếu Triệu Hàm không đồng ý, hắn liền thử bàn với Lâm Phàm.

Chỉ cần Lâm Phàm chưa trở lại Trần gia ở kinh thành, hắn còn có cơ hội khuyên nhủ tiểu tử này, dù sao muốn trành đoạt vị trí thế tử cũng cần phải có thực lực,  hiện tại Lâm Phàm một chút thế lực cũng không có, cho dù có mấy người bằng hữu có thể giúp một chút, nhưng làm sao có thể an tâm bằng chính mình nắm giữ quyền lực trong tay.

Đây cũng là lý do lớn nhất mà Trần Kiệt có thể dùng để thuyết phục Lâm Phàm cùng Triệu Hàm, hơn nữa hắn có thể nhìn ra Triệu Hàm cũng có ý như vậy, năm đó Triệu Hàm cùng Lâm Phàm đi vào nhà hắn, vẻ mặt Triệu Hàm rất là hâm mộ khi nhìn thấy thân vệ của hắn, hắn liền khắc sâu những cái này vào trong trí nhớ, trong lòng còn nghĩ tiểu tử này bụng dạ thật nham hiểm, một chút cũng không sợ chọc giận những người tham gia quân ngũ, sau đó biết được là ca nhi đã lập gia đình còn thấy đáng tiếc vài ngày.

Sáng sớm Lâm Phàm đã bị Tử An làm ầm ĩ không cho người khác ngủ, ngày mùa đông tuy rằng không có nhiều việc lắm, nhưng mỗi đêm đều phải đút sữa dê cho Tuyết nhi, cho nên chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt, buổi sáng Tuyết nhi còn không tỉnh, thật vất vả mới có thể yên tĩnh ngủ một chút, nhưng tiểu tử kia cứ lăn qua lăn lại, Lâm Phàm cũng không thể nằm mãi ở trên giường được, liền giúp tiểu tử kia mặc xong quần áo.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm đứng dậy liền mở miệng nói: “Ngươi ngủ thêm một lúc nữa đi, ta đưa Tử An sang chỗ Ngô bá, tiện thể sẽ kêu Ngô a ma qua đây chăm sóc Tuyết nhi, mấy ngày nay ngươi đều rất mệt, buổi tối đều không được ngủ ngon."

“Không cần, đều bị tiểu tử này làm ồn ào không còn buồn ngủ nữa, đầu năm mới hai ta cũng nên đi ra ngoài, tuy tiện đi xem nhà Ngô đại ca, tuy rằng hắn nói không cần, nhưng năm trước bọn họ giúp chúng ta rất nhiều, lễ tiết chúng ta không thể bỏ."

Triệu Hàm gật gật đầu: “Ngươi nói đúng, Ngô đại ca cùng Trương đại ca đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta không thể quên nên lễ tiết đương nhiên là phải tuân thủ."

Tuyết nhi có thể cũng bị đánh thức, nằm ở trong nôi thức dậy, Triệu Hàm liền đưa tay bế tiểu tử kia lên, sau đó cho đi tiểu rồi đổi tã, chờ đến khi mặc quần áo xong một nhà bốn người  liền đi đến phòng khách chủ viện.

Mới vừa ra khỏi nhà, Lâm Phàm đã đụng phải Trần Kiệt đứng ở cửa làm cho sợ hãi, mới sáng sớm ra, không có đứa nhỏ quấy rầy, Lâm Phàm tuyệt đối sẽ ngủ tới khi mặt trời chiếu tới mông mới tỉnh dậy, thật không ngờ Trần Kiệt sẽ thức sớm như vậy, còn giống như bức tượng đứng ở trước cửa sân hắn.

“Ngươi có việc gì, mới sáng sớm đã dọa người như vậy." Lâm Phàm tức giận hướng Trần Kiệt nói.

Cho dù hắn đồng ý cho Triệu Hàm đi tòng quân, nhưng nghĩ đến người trước mặt này giống như câu dẫn vợ hắn, dụ dỗ vợ hắn đi tòng quân, Lâm Phàm liền rất là khó chịu, nếu không phải vì một trăm bình rượu hắn mua, nói không chừng Lâm Phàm liền lập tức đuổi Trần Kiệt đi ra ngoài.

Trần Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh, tuyệt đối không để ý đến sự chế nhạo của Lâm Phàm, mà thở ra một hơi khói hướng Lâm Phàm cười nói: “Xem ra ngươi rất không vui, Triệu Hàm nói với ngươi như thế nào, có đồng ý đi theo ta không, ta nói đều là sự thật, nếu ngươi tiếp tục như vậy qua mười năm, trên người hắn có thể hấp dẫn ngươi, nhưng sau này đều sẽ bị nội trạch mài sạch."

“Ngươi khốn kiếp, mặc kệ như thế nào, cho dù trăm năm ngàn năm ta đều chỉ thích Triệu Hàm," Lâm Phàm thấy Trần Kiệt dám chạy tới trước mặt mình thiết kế, hắn tức giận đạp về phía Trần Kiệt.

Trần Kiệt giống như là không nhìn thấy động tác của Lâm Phàm, không lùi cũng không tránh, nhìn thấy trên quần có một dấu chân mới liền nở nụ cười, đừng nhìn động tác của Lâm Phàm hùng hổ như vậy, kỳ thật đối với hắn chỉ là gãi ngứa, cẳn bản không thấy đau.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm xù lông, bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi Phàm tử đừng quậy, thời tiết rất lạnh, chúng ta mau dẫn đứa nhỏ đi nhà ăn, Trần Kiệt ngươi cũng tới đây ăn cơm đi, chuyện ngươi nói ta đồng ý, thế nhưng cần phải thương lượng một chút."

“Ngươi rốt cuộc là có âm mưu gì, vì sao lại nhất định phải ôm vợ ta đi tòng quân, trong thiên hạ nam nhân còn nhiều mà, nói, ngươi có âm mưu gì." Lâm Phàm vẫn như cũ thực sinh khí, chính là muốn tìm ra sự không tự nhiên của Trần Kiệt.

Trần Kiệt nhìn sắc mặt Lâm Phàm trắng xanh nói: “Nếu ta nói muốn uống miễn phí rượu thuốc của nhà ngươi, ngươi có tin không."

“Như thế nào có thể như vậy, ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi, đây là lý do chó má gì, ngươi muốn uống rượu ta tặng miễn phí cho ngươi, ngươi khẳng định là có bí mật gì." Lâm Phàm nói.

Trần Kiệt nhìn thoáng qua Lâm Phàm cười nói: “Kỳ thật ta chỉ cảm thấy Triệu Hàm có thể đi, nói không chừng tương lai có thể làm tướng quân, ta có trực giác, năm đó khi hai người các ngươi đến nhà của ta, ta liền cảm thấy Triệu Hàm không tham gia quân lính thật đáng tiếc, cho nên lần này nghe Triệu Hàm chém chết phản quân thoải mái như vậy, ý niệm này liền nổi lên trong đầu ta, huống chi Triệu Hàm muốn cùng ngươi một chỗ, thì trong tay phải nắm quyền lực, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm."

Tiểu tử này kỳ thật rất thông mình, chỉ tiếc Trương Dương nói Lâm Phàm thường xuyên rèn luyện thân thể, nhưng thân thể này cũng không thể chăm sóc tốt lên được, lên chiến trường là không có khả năng, nếu không Trần Kiệt sẽ không cần phải đi thuyết phục Triệu Hàm, trực tiếp tìm Lâm Phàm là được, nam nhân nào mà không nghĩ kiến công lập nghiệp.

“Ta nói với ngươi Trần Kiệt, ta tuy rằng đồng ý Triệu Hàm đi theo ngươi, thế nhưng ngươi cũng phải chăm sóc hắn thật tốt, nếu hắn mất một cọng lông nào ta sẽ tìm ngươi tính số. Còn nữa hắn hiện tại không thể đi theo ngươi, ít nhất cũng phải đợi nửa năm nữa, khi đó thân thể hắn mới hoàn toàn hổi phục, chúng ta tối hôm qua đã bàn bạc qua, để cho hắn qua thủy quân rèn luyện một khoảng thời gian." Lâm Phàm nhìn thoáng qua Trần Kiệt nói, đây là tuyệt đối không thương lượng.

Trần Kiệt gật gật đầu nói: “Ngươi đồng ý là tốt rồi, đại hạ chúng ta chính là có nhiều hán tử không muốn cho vợ tòng quân, nếu không địch bắc đã sớm bị chúng ta diệt sạch."

Ăn sáng xong, Lâm Phàm lại cùng Trần Kiệt thương lượng một chút, sau đó mới phân phó người chèo thuyền đưa Trần Kiệt rời đi, người này ngày một sẽ cử người tới mang rượu đi bắc cương. Lần này Lâm Phàm thực hiện côn phu sư tử ngoạm, thế nhưng một trăm vò rượu, mà một ngàn lượng bạc, ít nhất kiếm được bảy trăm lượng, thế nhưng mấy vò rượu thuốc này so với mấy vò trước tốt hơn rất nhiều, trong rượu thuốc đều có sừng hươu và xương hươu, dược hiệu so với lúc trước mạnh hơn gấp hai lần.

Trần Kiệt đi rồi, Trương Dực mới thực vất vả rời giường cùng Ngô Tử Lâm từ trong viện đi ra, ánh mắt Ngô Tử Lâm lúc này còn có chút buồn ngủ mông lung, Lâm Phàm liền đem chuyện của Triệu Hàm nói với hai người.

Lúc ấy Ngô Tử Lâm liền sặc, Trương Dực thật ra thì không có ngạc nhiên gì, lấy ra khăn tay đưa cho Ngô Tử Lâm mở miệng nói: “Triệu Hàm những tháng này vẫn là tập trung khôi phục thân thể, sau đó lại khôi phục thể lực, ngươi có thể tập chạy chậm trước, cứ để cho thân thể dần dần thích ứng, sau đó tăng lượng vận động lên. Đợi cho thân thể hoàn toàn khôi phục, thì có thể ra bờ biển, khi đó thời tiết sẽ ấm áp hơn rất nhiều, ngươi có thể cùng mọi người cùng nhau rèn luyện, ta lúc đó nếu có thời gian sẽ luyện tập cùng ngươi, hiện tại hải lý cũng không yên ổn, lúc này thường xuyên có hải tặc xuất hiện, ta còn phải rời bến đuổi bọn chúng đi."

Lâm Phàm nghĩ lại cũng thấy đúng, hiện tại ra bờ biển sẽ bị gió biển quật vào người rất đau, Triệu Hàm mới ra tháng vẫn là nên kiềm chế một chút, lập tức gật đầu đồng ý, hơn nữa còn ba tháng nữa Triệu Hàm mới qua bên đó, đến lúc đó để cho Trương Dực huấn luyện cho Triệu Hàm không ngừng, đồng thời cũng dạy một ít chuyện tình trên chiến trường.

Tuy rằng một bên là thủy quân một bên là lục quân, nhưng đều có điểm chung là tham gia quân ngũ giết địch, đồng thời Lâm Phàm cũng nghĩ đến binh pháp tôn tử đời trước, hắn phải cẩn thận nghĩ lại một chút, thừa dịp hiện tại đều nói hết với Triệu Hàm, đề cao tri thức quân sự của Triệu Hàm một chút, tránh cho Triệu Hàm lên chiến trường hoàn toàn không biết gì.

Lâm Phàm tặng niên lễ qua Hồng Hà sơn trang, Ngô Tử Lâm cùng Trương Dực đều đi theo ca hắn sang bên kia, bọn họ tùy ý để cho thuyền lâu trở lại bờ biển.

Từ khi Trần Kiệt mang rượu đi, Triệu Hàm bắt đầu rèn luyện thân thể, vài ngày đầu Lâm Phàm đều nhìn chằm chằm Triệu Hàm, chỉ sợ Triệu Hàm nóng vội làm bị thương thân thể, cũng may Triệu Hàm cũng nghe lời Trương Dực, làm từng bước khôi phục thể lực cùng thân thể, hắn mười ngày sau mới bắt đầu chạy nhanh, luyện tập quyền cước nâng đá huy đao.

Lâm Phàm thấy Triệu Hàm vẫn thực đúng mực, ngoại trừ khi rảnh rỗi sẽ chỉ cho Triệu Hàm binh pháp tôn tử, tuy rằng đứt quãng, không thực mạch lạc, thế nhưng còn có thể khiến cho Triệu Hàm thán phúc, thì ra chiến đấu còn có nhiều loại đánh như vậy, thật sự thực thần kỳ. Đương nhiên Lâm Phàm nói đều là vũ khí hiện đại hóa, Triệu Hàm liền ngây người, cái gì kêu là một viên đạn hạt nhân có thể đem trăm dặm Yến thành làm nổ tung, kia mà là người sao, đó là thần tiên.

Ngay cả như vậy Triệu Hàm cũng tin tưởng lời Lâm Phàm nói, dù sao những cái thần kì đó, cũng chỉ có thể từ thế giới của Phàm tử đi ra, mới có thể đồng ý cho ca nhi đi tòng quân, điều này khiến cho Triệu Hàm thấy thực may mắn.

Thời tiết dần dần ấm áp, cỏ nhỏ đều từ dưới lòng đất chui lên, những cây ở bờ biển đã mọc ra những chồi non mới, hiện giờ hai người con trai đều là Ngô a ma chăm sóc, Lâm Phàm có rảnh thì sẽ đến chơi với chúng, Tử An vừa mới bắt đầu còn nhắc tới a mỗ, thế nhưng sau đó nhiều ngày cũng không có gặ qua a mỗ, tiểu tử kia càng ngày càng thích cha hắn, Lâm Phàm đi đâu sẽ đi theo hắn, hoàn toàn đã trở thành cái đuôi của Lâm Phàm.

Thời điểm mùa thu năm trước, Lâm Phàm thu mua rất nhiều xương thú, năm kia cho dù Lâm Phàm thu mua cùng Triệu Hàm xử lý cũng không bao nhiêu, nhưng năm trước thì không giống nhau, cho dù phải bận rộn chuẩn bị năm nghìn bình rượu thuốc. Nhưng Lâm Phàm hoàn toàn không ngại vì đã có người hầu xử lý dược liệu cùng xương thú, sừng hươu xương hươu Lâm Phàm liền mua mấy chục bộ ở sơn trấn.

Không cần phải nói xương hổ xương báo cũng có một bộ, mật gấu xương gấu lại có hơn mười bộ, tất cả đều xử lý tốt sau đó cho vào trong rượu Thiệu Hương tốt nhất ủ, đợi đến mùa xuân tìm đủ dược liệu sẽ đem đi ủ thành rượu thuốc.

Lâm Phàm lúc này cũng lu bu công việc, Tuyết nhi chỉ có thể giao cho Ngô a ma cùng Ngô bá chăm sóc, Tử An là cái đuôi nhỏ, Lâm Phàm đi tới nơi nào liền mang theo tới đó, mỗi lần tiểu tử kia nước mắt lưng tròng, Lâm Phàm liền luyến tiếc, không giống Tuyết nhi, bây giờ còn không hiểu gì, chính là thời điểm buổi tối ở bên người hắn là được, còn ban ngày ai chăm sóc cũng không thành vấn đề.

Việc làm ăn của nhà Lâm Phàm so với mùa đông thì kém đi một ít, hơn nữa đa phần bán đi đều là rượu thuốc trợ hứng, Trương Dương đặt hàng cũng chỉ là rượu thuốc cường thân kiện thể, trừ lạnh thì phải chờ đến sáu tháng cuối năm mới có thể dùng.

Cũng may hiện tại việc làm ăn của Lâm Phàm cũng được truyền tới mấy thành gần đây, hoa lâu ở Yến thành, trên cơ bản đều có loại rượu thuốc này, người từng đến Yến thành đi dạo hoa lâu, đều được nếm qua tác dụng của nó, còn nếu biết uống phối hợp sẽ không làm tổn thương cơ thể mà còn có thể cường thân kiện thể.

Đối với người trong Yến thành nó là nhất tuyệt, đương nhiên không thể thiếu sự tuyên truyền của Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương, bọn họ ở Yến thành là nhân sĩ thượng tầng, một khi truyền ra từ miệng bọn họ, nhóm thiếu gia công tử nhà giàu này, cùng liền tin tưởng dùng thử, thử một lần tự nhiên là biết hiệu quả, cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh đã trở thành thịnh hành ở Yến thành.

Hơn nữa Lâm Phàm vẫn luôn giới thiệu hàng hóa từ nam ra bắc, hễ là người đã thử qua cho dù nói không tốt nhưng nhất định sẽ mua về, chính mình không uống cũng không sao, dùng để tặng ngươi ta cũng không phải là lựa chọn tồi, nam nhân nào mà không muốn hùng phong uy chấn, cho nên việc làm ăn của Lâm Phàm cũng không kém so với năm trước lắm. Hơn nữa giá cả so với năm trước còn cao hơn, lợi nhuận so với năm trước còn cao hơn rất nhiều.

Lâm Phàm khoảng mười ngày sẽ đến thăm Triệu Hàm một lần, nhìn Triệu Hàm huấn luyện vất vả như vậy, hắn có chút luyến tiếc, nhưng nhìn thấy Triệu Hàm cười rất vui vẻ, Lâm Phàm sẽ không mở miệng, chỉ là mấy ngày sau đó ánh mắt của Lâm Phàm luôn nhìn theo Triệu Hàm, còn thật sự vui vẻ Triệu Hàm có mị lực vô hạn.

Mà cái đuôi nhỏ Lâm Tử An đi theo Lâm Phàm, mỗi lần đến quân doanh, liền bị đám hán tử kia mang đi chơi, đi bắt cua tìm vỏ sò tìm ốc biển, mới vừa bắt đầu thì nhát gan, đến bây giờ vừa đến bên kia, liền tìm người dẫn nó ra bờ biển chơi, Lâm Phàm nhìn ở trong mắt, vui ở trong lòng, lá gan của tiểu tử này càng ngày càng lớn, nhìn thấy người không động nó liền trốn ở sau lưng người lớn.

Một ngày giữa tháng năm, Lâm Phàm mỗi ngày thức dậy đều rèn luyện, chạy xung quanh sơn trang một vòng, hôm nay hắn vừa chạy qua đại môn sơn trang, liền nhìn thấy một con thuyền nhỏ tới gần.

Nhìn thấy Triệu Hàm đứng ở trên đầu thuyền, ánh mắt Lâm Phàm trừng thật to, tiếp theo liền chạy qua ôm lấy cổ Triệu Hàm, “Triệu Hàm ngươi hôm nay như thế nào lại rảnh trở về," Lâm Phàm nói không tồi, Triệu Hàm hiện tại hận không thể một phút đồng hồ biến thành hai phút, mỗi ngày đa phần đều được an bài huấn luyện, có chút giống con quay không thể ngừng nghỉ.

“Phàm tử ta mang đến một tin tức tốt, ngươi đoán thử xem, đoán đúng sẽ có thưởng." Triệu Hàm nói xong cúi đầu liếm môi Lâm Phàm một chút, giống như là ăn kem, bộ dạng kia thực thỏa mãn, khiến Lâm Phàm nhìn đến miệng khô lưỡi khô, có tin tức gì tốt cũng không có ý định đoán.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại