Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 4
Sắc trời dần tối, Lâm Phàm ăn cơm chiều xong liền đem đứa nhỏ đặt ở trên giường trúc nhỏ trong phòng bếp, có rào chắn ở xung quanh cũng không sợ đứa nhỏ lăn xuống dưới, bắt đầu đi rửa bát, sau đó Lâm Phàm múc một chậu nước lớn tắm ở trong sân, lúc này cả người mới sảng khoái.
Ở cổ đại cái này chính là không tiện, ngay cả buồng vệ sinh cũng không có, xem ra đến khi có tiền sẽ phải làm một cái, ở trong sân tắm rửa như vậy thật là quá phóng khoáng, nếu như bị nữ nhân đi qua thấy được, kia có phải là tai nạn chết người không.
Nghĩ chuyện tình loạn thất bát tao, khi trở lại phòng Lâm Phàm nhìn thấy Lâm Tử An đang ôm chân chính mình chơi, chơi đến thật là hăng say, nước miếng đều chảy đến trong cổ. Nghĩ nên đưa nó đi tắm, cũng không thể để đứa nhỏ cả người dính bẩn được, nhưng mà cho đứa nhỏ tắm nước lạnh, cho dù là mùa hè cũng không thể được, Lâm Phàm đau đầu suy nghĩ, muốn đun nước nhưng hắn chưa học được cách nhóm lửa, hiện tại phải đốt như thế nào.
Cũng may vận khí Lâm Phàm không tồi, khi hắn nhìn thấy ở trên lò đất có đặt một cái nồi, hắn nhớ rõ là Triệu Hàm có bỏ thêm nước vào bên trong nồi, khẳng định là nước còn nóng, liền đi qua thử một chút quả nhiên vẫn còn nóng. Lâm Phàm nhanh chóng hành động, rất nhanh đã chuẩn bị được nửa chậu nước ấm, rồi đi tìm quần áo cho hài tử, rất nhanh Lâm Phàm đã tắm sạch sẽ cho hài tử.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Lâm Phàm tìm không thấy đèn cũng không đốt lửa, chỉ có thể ôm Lâm Tử An ngoan ngoãn đi dạo trọng viện xem sao, đồng thời cầm trong tay một cái quạt hương bồ để đuổi muỗi.
Triệu Hàm đi phía sau núi vô số lần, còn đường này hắn nhắm mắt lại cũng có thể đi qua. Nếu như đi giống như lúc trước, ít nhất phải mất nửa canh giờ mới tới được trấn trên, hơn hết là đường sau núi hắn rất quen thuộc, nên tốc độ đi nhanh hơn rất nhiều, đi mau một chút thì cũng chỉ mất hai khắc cả đi cả về.
Đợi thời điểm Triệu Hàm xách theo lồng đèn đi vào thôn, liền nhìn thấy trong viện tối đen như mực một chút sức sống cũng không có, trong lòng hắn quýnh lên, Lâm Phàm sẽ không ôm con của hắn bỏ đi chứ. Triệu Hàm ba bước cũng thành hai bước nhanh vào trong nhà, mở ra cửa viện liền nhìn thấy Lâm Phàm ôm đứa nhỏ cầm quạt hương bồ đuổi muỗi, trong lòng Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm cầm đèn lồng trở về lập tức vui vẻ nói: “Ngươi đã trở lại, mau mau thắp đèn lên, cảnh tượng tối lửa tắt đèn như thế này quá dọa người đi". Lời Lâm Phàm nói chính là nói thật, nông thôn ở hiện đại cũng có đèn đường, càng đừng nói là ở thành thị tình huống tối đen như mực như thế này rất ít khi xảy ra, nhất là ở trong thôn buổi tối đều không có tiếng động, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có.
Triệu Hàm gỡ gùi xuống, đem đèn lồng cắm ở dưới mái hiên, lúc này mới vào nhà thắp ngọn đèn để ở trên bàn, Lâm Phàm ôm Lâm Tử An ở trên tay cùng Triệu Hàm đi vào nhà, nhìn thấy Triệu Hàm vội vàng như con thoi, hắn cũng không giúp được gì, chỉ có thể không làm phiền hắn đem Lâm Tử An đặt ở trên giường, ngồi ở mép giường miễn cho hài tử bị lăn xuống đất.
Triệu Hàm rất nhanh liền đi ra đóng cửa viện, lúc này mới thổi tắt đèn lồng rồi trở lại phòng ngủ, buổi tối hắn muốn cùng Lâm Phàm nói chuyện cho tốt, có một số việc cần nói rõ ràng.
Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm đi vào có chút khẩn trương, hắn rất muốn hỏi nơi này sao lại thế này, vì sao hắn đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy một người con gái nào, vì sao nam nhân lại có thể lại có thể sinh con, nhưng Lâm Phàm hiểu được hắn không thể nói thẳng ra, mà phải từ từ tìm hiểu mới được, không thể nóng vội, Lâm Phảm nhò giọng nói ở trong lòng.
Triệu Hàm thấy Lâm Phàm có chút khẩn trương, đi đến bên giường mở miệng nói: “Ngươi ôm đứa nhỏ đứng lên một chút, ta buông màn xuống để đuổi muỗi đi".
Lâm Phàm chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, nhìn thấy Triệu Hàm từ trên đỉnh giường kéo xuống một cái gì đó giống như là một cây phất trần, bên trong màn thì được làm từ sợi đay, rất nhanh Triệu Hàm đã buông màn xuống, Triệu Hàm đem muỗi đập chết thả lại đỉnh giường sau đó mở miệng nói: “Vào đi thôi, trên giường không có muỗi, ta đi khép cửa lại".
Mắt thấy Triệu Hàm chuẩn bị đóng cửa, Lâm Phàm lúc này bị dọa sợ, hắn không muốn cùng một nam nhân ngủ trên một cái giường, nếu buổi tối Triệu Hàm phi lễ hắn thì làm sao bây giờ. Lâm Phàm thật sự suy nghĩ nhiều, bây giờ không ngủ trên một cái giường thì phải làm sao, cả nhà này chỉ có một cái giường này ma thôi.
Lâm Phàm thấy Triệu Hàm muốn thổi tắt đèn, vội vàng ngăn cản nói: “Triệu Hàm ngươi từ từ, chúng ta nói chuyện trước, ta mang đứa nhỏ đặt trên giường trước, chúng ta ra bên ngoài nói đi, không cần vội vã lên giường, vẫn còn sớm ta không thể ngủ được". Nếu như là với mấy đứa cùng phòng kia, hắn không để ý cùng bọn họ ngủ trên một cái giường, dù sao tất cả mọi người đều là nam nhân bình thường, cũng không ai có tính hướng đặc thù, nhưng là Lâm Phàm cùng Triệu Hàm nằm trên cùng một cái giường, tâm của Lâm Phàm sẽ không bình tĩnh được, dù sao người ta cũng có thể sinh đứa nhỏ.
Triệu Hàm dừng lại động tác nhìn thoáng qua Lâm Phàm nói: “Ngươi thật sự chưa muốn ngủ, vậy được rồi, ngươi xếp lại giường đi, không thể để muỗi chích nó được, nếu không sẽ nổi lên vết đỏ, chúng ta từ từ nói chuyện". Triệu Hàm liếc mắt một cái bao hàm thâm ý, đang tiếc ngọn đèn buổi tối quá mờ, cộng thêm Lâm Phàm cũng sẽ không nhìn chằm chằm Triệu Hàm, cho nên căn bản không phát hiện dị thường.
Lâm Phàm đem Lâm Tử An đặt vào trong màn, Triệu Hàm cầm một tú cầu bằng bàn tay đưa cho Lâm Tử An, để cho hài tử kia chơi. Bên trong tú cầu có chuông, di chuyển một cái bên trong sẽ phát ra âm thanh, hài tử kia đùa đến bất diệc nhạc hồ, cũng không để ý một mình nằm ở trên giường.
Tâm lý Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra ngồi ở mép giường nói: “Triệu Hàm ngươi có thể trước tiên nói với ta tình huống của nhà chúng ta được hay không? Ta hoàn toàn không nhớ rõ, tựa như người hôm này chạy tới nhà chúng ta lấy củi, ta cũng không biết hắn là ai, đại ca sao, sẽ không phải là vợ của đại ca ta chứ."
Triệu Hàm gật đầu nói: “Ngươi nghĩ đúng rồi, hắn chính là vợ của đại ca ngươi, tên là Tiền Dung, cùng đại ca ngươi lập gia đình được chín năm, năm nay hai mươi bốn tuổi, đại ca ngươi tên Lâm Cảnh Phú, hai mươi lăm tuổi, bọn họ sinh ba hài tử, hai ca nhi, đại kêu Lâm Tiểu Hà tám tuổi, nhỏ kêu Lâm Tiểu Hiểu sáu tuổi, một tiểu tử, năm nay ba tuổi gọi là Lâm Tử Hồng, chính là cháu ngươi ở trong miệng hắn…
Tiếp theo Triệu Hàm lại nói chuyện tình trong nhà hắn, Nhị ca kêu Lâm Cảnh Qúy, cưới Trần Hồng ở thôn bên cạnh, sinh hai tiểu tử, đại kêu Lâm Tử Tường, nhỏ kêu Lâm Tử Thụy, một đứa năm tuổi, một đứa bốn tuổi. Tiểu ca kêu Lâm Hoa đã xuất giá, tiếp theo là ngũ đệ hắn, cùng hắn là song sinh, kêu Lâm Cảnh Thành còn chưa lập gia đình, là đồng sinh hiện nay đang ở nhà bà con vô cùng tốt, đã bái tiên sinh đi học, cuối tháng sáu năm nay sẽ lên thị trấn khảo tú tài, phụ thân Lâm Bằng a mỗ Tiền Lệ….
Lâm Phàm có thể nghe ra trong lời nói của Triệu Hàm có một tia bất đắc dĩ, ở trong hình dung của Triệu Hàm, a cha a mỗ Lâm Phàm bất công vô giới hạn, đặc biệt không thích đứa con này. Bằng không ai sẽ lại giúp đứa con của mình thú một người tái giá, tuổi của Lâm Phàm lại không lớn, lớn lên cũng rất soái, nhưng là trong nhà lại không muốn đưa sính lễ.
Hơn nữa Lâm Phàm theo lời nói của Triệu Hàm biết được thân thể của nguyên chủ rất ốm yếu, cũng không thương yêu vợ con nhà mình. Trong nhà có cái gì tốt mặc kệ là cha mẹ hay đại ca chỉ cần bọn họ mở miệng nguyên chủ sẽ mang đi tặng họ. Đây cũng là nguyên nhân đại ca sao hôm nay chạy đến lấy đồ biểu tình lại đúng lý hợp tình như vậy. Lâm Phàm thật choáng váng vì người này, trong nhà chính mình không có gì, thế nhưng còn giả vờ hào phóng, có đồ vật tốt đều mang đi cho người khác.
Triệu Hàm thấy Lâm Phàm sau khi nghe xong bộ dáng khổ đại cừu thâm*, rốt cuộc quyết định mở miệng nói: “Lâm Phàm những điều ngươi muốn biết ta đều nói cho ngươi, hiện tại đến phiên ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không đem một người không an toàn đặt ở trong nhà, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy không an toàn, nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai".
Lâm Phàm còn chưa phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy bộ dạng Triệu Hàm muốn trở mặt, vội vàng cười ha ha nói: “Ta là ai, ta đương nhiên chính là Lâm Phàm, ta không cẩn thận đụng vào đầu, không phải là đã cùng ngươi nói rồi sao! Ngươi xem cục u của ta còn chưa có tan hết đây này". Lâm Phàm cảm thấy sự tình có sự thay đổi lớn, Triệu Hàm này hình như đã nhìn thấu hắn, làm sao bây giờ, nếu như biết hắn không phải là Lâm Phàm trước đây, có thể hay không bị nghĩ thành yêu quái đem đi thiêu sống.
Triệu Hàm nghe thấy Lâm Phàm phủ nhận, thanh âm của hắn lại truyền tới mang theo nồng đậm hàn khí: “Ngươi không cần phải giả vờ, cuộc sống sau này như thế nào đều phải xem đêm nay, nếu chúng ta đều thẳng thắn với nhau, thì xem như là không có chuyện gì, nếu là người không chịu nói vậy đừng trách ta không khách khí".
Hắn không thể để một người tuy thời có thể thương tổn đứa nhỏ ở bên cạnh được, hiện tại người này nhìn không có uy hiếp gì, nhưng ai biết về sau sẽ như thế nào, Triệu Hàm nghĩ mặc kệ như thế nào tối nay phải đem mọi chuyện giải quyết cho rõ ràng, rốt cuộc là tá thi hoàn hồn, hay là yêu mà quỷ quái quấy phá, hay là một nguyên nhân khác.
Khi Lâm Phàm bị Triệu Hàm bóp cổ, hắn đã biết hôm nay cho dù nói như thế nào Triệu Hàm cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, như vậy mình đã bị nhìn thấu, nghĩ đến đây Lâm Phàm liền cảm thấy hắn thật sự sẽ đi gặp thần thánh, ngay cả một người cổ đại cũn không thể đấu lại. Lâm Phàm gian nan đẩy tay Triệu Hàm nói: “Ta nói, ngươi buông tay, ta sắp bị ngươi bóp chết…. khụ khụ khụ….."
Nghe thấy Lâm Phàm thỏa hiệp, Triệu Hàm đã biết sự tình hôm nay đã thành công, nếu có thể Triệu Hàm cũng không muốn thương tổn đến người này, dù sao có người vẫn đỡ hơn sống một mình, huống chi đứa nhỏ cũng cần một người phụ thân.
Lâm Phàm thấy Triệu Hàm đã quay trở về chỗ ngồi không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao biết được ta là giả, rõ ràng ta cũng không làm ra chuyện gì khác người, chính là đối với đứa nhỏ hiền hòa một chút mà thôi".
Triệu Hàm nhìn thoáng qua Lâm Phàm đang khó hiểu nói: “Những điều này không có liên quan, trước khi ngươi tỉnh lại, Lâm Phàm đã chết, là ta tự tay đặt hắn ở trên mặt đất".
“Ngươi nói cái gì, ngươi giết chồng, ngươi quá độc ác đi, cho dù không thích thì hòa ly cũng được, ngươi cũng không phải là chưa hòa ly qua". Lâm Pham sau khi nghe lời nói của Triệu Hàm thì sợ hãi kêu lên.
Triệu Hàm sau khi nghe lời nói của Lâm Phàm thì lập tức phản bác: “Ngươi thì biết cái gì, ngươi cũng không phải là hắn. Ta cũng không phải cố ý, tình huống lúc ấy phức tạp, đứa nhỏ ở trên giường khóc nháo, ta thấy hắn bóp cổ đứa nhỏ, ta liền tát hắn một cái, kết quả hắn liền đập đầu vào trụ giường, sau đó hắn gục ở trên giường, ta lay hắn cũng không có phản ứng, ta thử một chút, liền phát hiện hắn không còn thở". Triệu Hàm nói xong những lời này liền trầm mặc.
Lâm Phàm nghe xong khó hiểu hỏi: “Nếu hắn đã chết, ngươi như thế nào không hủy thi diệt tích, như thế nào còn đem hắn đặt ở trong phòng".
Triệu Hàm khinh bỉ nhìn Lâm Phàm nói: “Hủy thi diệt tích đâu có dễ dàng như vậy, trong thôn này mọi người đều biết cảm tình giữa ta và Lâm Phàm không tốt, nếu là đem Lâm Phàm đi chôn, khẳng định đoán được là do ta giết. Mà lại nói Lâm Phàm bị ta đánh đụng vào trụ giường mới chết, cũng là do ta tát hắn một cái mới chết, cho nên lúc ấy ta đem hắn đặt ở dưới đất, dưới giường thả một cây côn, ta còn lấy châm dẫm lên nó một chút, như vậy có thể giả dạng là Lâm Phàm đạp phải cây côn không đứng vững mới sinh ra chuyện, có thể nói là ngoài ý muốn."
“Ngươi như thế nào lại nghĩ mọi người sẽ cho rằng là ngoài ý muốn, mà không phải là ngươi giết". Lâm Phàm cảm thấy rất kì quái, người này chính là bị Triệu Hàm hại chết, mà hắn lại xuyên vào một người bị hại chết, hiện tại lại ngồi thảo luận vấn đề hủy thi diệt tích.
Triệu Hàm thở dài nói: “Ta cũng không có biện pháp, đứa nhỏ còn quá nhỏ, ta không thể đền mạng cho hắn, đứa nhỏ sẽ không có ai chiếu cố, chỉ có thể đánh cước với số phận một lần. Huống chi chúng ta tình cảm không được tốt lắm, nhưng là chúng ta cũng chưa bao giờ cãi nhau, ta cũng không có lý do gì giết hắn. Hơn nữa ta rất nhanh dỗ đứa nhỏ ngủ, lập tức đi ra ngoài đốn củi, trên đường có rất nhiều người nhìn thấy, đứa nhỏ khẳng định sẽ tỉnh dậy khi ta trở về, lúc đó Ngô a ma cách vách sẽ làm chứng cho ta. Khi đó tự nhiên chỉ có thể là ngoài ý muốn, hơn nữa bình thường thời điểm hắn ở nhà, thời gian ta đi đốn củi cũng không sai biệt lắm, cũng không có gì cố ý, hẳn là không có người hoài nghi".
Lâm Phàm liếc mắt xem thường: “Ngươi cũng thật ngoan độc, giết người mà còn có thể bình tĩnh như thế, nếu là không có ta, nói không chừng là đã bị ngươi lừa dối qua". Đương nhiên hiện tại điều này không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cần Lâm Phàm không nói với người ngoài hắn xuyên tới đây là được, nếu không bị nghĩ là yêu quái đem đi thiêu sống, mà Triệu Hàm càng không thể nói ra ngoài, giết người chính là phải đền mạng, hiện tại hai người đều có nhược điểm ở trong tay đối phương, vậy là có thể bình an vô sự qua một đoạn thời gian.
Triệu Hàm không có tiếp tục đề tài này, hắn biết Lâm Phàm không phải là yêu quái gì, chính là một linh hồn ở thế giới khác chạy đến chiếm lấy thân thể của Lâm Phàm mà thôi, không có gì đáng sợ. Triệu Hàm ôm lấy Lâm Tử An cho đi tiểu sau đó mở miệng nói: “Ngủ đi, ngươi ngày mai muốn đi trấn trên tính sổ cho người ta, mau lên".
Lâm Phàm nhìn thoáng qua vẻ đương nhiên của Triệu Hàm, lập tức hét lớn: “Không phải, ngươi còn chưa nghe ta nói, ta cũng không phải trượng phu ngươi, như thế nào có thể cùng ngươi ngủ một giường", trong lòng nghĩ nếu là mĩ nhân thì còn có thể chấp nhận được, nếu là nam nhân lài có thể sinh đứa nhỏ vậy thì quên đi, huống chi người này hôm nay vừa mưu sát chồng, nghĩ lại vẫn là chuyện tình rất hung tàn, giết người cư nhiên còn có thể bình tĩnh như thế, nhưng nửa đêm cũng đừng tập kích hắn mới tốt.
Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm liền xem thường một cái: “Trong nhà chỉ có một chiếc giường này, ngươi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu, trên mặt đất sao?"
Lâm Phàm vừa nghe ánh mắt liền sáng ngời: “Vậy cũng được, trong nhà có chiếu không, ta tối hôm nay ngủ trên mặt đất một đêm cũng được, ngày mai mua thêm một chiếc giường nữa là được". Trong lòng nghĩ không cùng người này ngủ chung một giường là được.
Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm lộ vẻ khinh bỉ: “Được, ta đem chiếu cho ngươi trải trên mặt đất, thế nhưng ngươi cũng đừng ngạc nhiên, trên mặt đất có thể có sâu, yên tâm chỉ cần ngươi không động thì chúng sẽ không cắn ngươi".
Lâm Phàm nghe những lời này lập tức kinh hãi nói: “Ngươi, ngươi có ý gì, sâu có sâu gì, ta như thế nào không có nhìn thấy".
“Đèn đang thắp sáng, chúng nó tự nhiên không dám đi ra, mấy con như rết, rắn, bò cạp hiện giờ thì không có, chờ thổi tắt đèn, chúng nó liền có thể đi ra". Bộ dạng Triệu Hàm nói rất thoải mái, kỳ thật sẽ có rết, còn bọ cạp trong nhà sẽ không có, những động vật bình thường sẽ ở trên núi, bất quá dùng để hù dọa Lâm Phàm hẳn là không có vấn đề gì, Triệu Hàm đã từ những lời nói của Lâm Phàm mà nhìn ra được, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn chắc chắn là chưa trải qua khổ cực.
Mà Lâm Phàm càng nghe sắc mặt càng tái, địa phương này như thế nào, con rết và bọ cạp đều là động vật có độc bị nó cắn thì còn mạng nữa sao, vấn đề liên quan đến mạng nhỏ của chính mình trên mặt đất không thể ngủ. Ánh mắt Lâm Phàm nhìn đến trên giường, cùng Triệu Hàm đoạt, người này giết người còn không có nháy mắt, hắn có thể đoạt lại Triệu Hàm sao?.
Ở cổ đại cái này chính là không tiện, ngay cả buồng vệ sinh cũng không có, xem ra đến khi có tiền sẽ phải làm một cái, ở trong sân tắm rửa như vậy thật là quá phóng khoáng, nếu như bị nữ nhân đi qua thấy được, kia có phải là tai nạn chết người không.
Nghĩ chuyện tình loạn thất bát tao, khi trở lại phòng Lâm Phàm nhìn thấy Lâm Tử An đang ôm chân chính mình chơi, chơi đến thật là hăng say, nước miếng đều chảy đến trong cổ. Nghĩ nên đưa nó đi tắm, cũng không thể để đứa nhỏ cả người dính bẩn được, nhưng mà cho đứa nhỏ tắm nước lạnh, cho dù là mùa hè cũng không thể được, Lâm Phàm đau đầu suy nghĩ, muốn đun nước nhưng hắn chưa học được cách nhóm lửa, hiện tại phải đốt như thế nào.
Cũng may vận khí Lâm Phàm không tồi, khi hắn nhìn thấy ở trên lò đất có đặt một cái nồi, hắn nhớ rõ là Triệu Hàm có bỏ thêm nước vào bên trong nồi, khẳng định là nước còn nóng, liền đi qua thử một chút quả nhiên vẫn còn nóng. Lâm Phàm nhanh chóng hành động, rất nhanh đã chuẩn bị được nửa chậu nước ấm, rồi đi tìm quần áo cho hài tử, rất nhanh Lâm Phàm đã tắm sạch sẽ cho hài tử.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Lâm Phàm tìm không thấy đèn cũng không đốt lửa, chỉ có thể ôm Lâm Tử An ngoan ngoãn đi dạo trọng viện xem sao, đồng thời cầm trong tay một cái quạt hương bồ để đuổi muỗi.
Triệu Hàm đi phía sau núi vô số lần, còn đường này hắn nhắm mắt lại cũng có thể đi qua. Nếu như đi giống như lúc trước, ít nhất phải mất nửa canh giờ mới tới được trấn trên, hơn hết là đường sau núi hắn rất quen thuộc, nên tốc độ đi nhanh hơn rất nhiều, đi mau một chút thì cũng chỉ mất hai khắc cả đi cả về.
Đợi thời điểm Triệu Hàm xách theo lồng đèn đi vào thôn, liền nhìn thấy trong viện tối đen như mực một chút sức sống cũng không có, trong lòng hắn quýnh lên, Lâm Phàm sẽ không ôm con của hắn bỏ đi chứ. Triệu Hàm ba bước cũng thành hai bước nhanh vào trong nhà, mở ra cửa viện liền nhìn thấy Lâm Phàm ôm đứa nhỏ cầm quạt hương bồ đuổi muỗi, trong lòng Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm cầm đèn lồng trở về lập tức vui vẻ nói: “Ngươi đã trở lại, mau mau thắp đèn lên, cảnh tượng tối lửa tắt đèn như thế này quá dọa người đi". Lời Lâm Phàm nói chính là nói thật, nông thôn ở hiện đại cũng có đèn đường, càng đừng nói là ở thành thị tình huống tối đen như mực như thế này rất ít khi xảy ra, nhất là ở trong thôn buổi tối đều không có tiếng động, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có.
Triệu Hàm gỡ gùi xuống, đem đèn lồng cắm ở dưới mái hiên, lúc này mới vào nhà thắp ngọn đèn để ở trên bàn, Lâm Phàm ôm Lâm Tử An ở trên tay cùng Triệu Hàm đi vào nhà, nhìn thấy Triệu Hàm vội vàng như con thoi, hắn cũng không giúp được gì, chỉ có thể không làm phiền hắn đem Lâm Tử An đặt ở trên giường, ngồi ở mép giường miễn cho hài tử bị lăn xuống đất.
Triệu Hàm rất nhanh liền đi ra đóng cửa viện, lúc này mới thổi tắt đèn lồng rồi trở lại phòng ngủ, buổi tối hắn muốn cùng Lâm Phàm nói chuyện cho tốt, có một số việc cần nói rõ ràng.
Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm đi vào có chút khẩn trương, hắn rất muốn hỏi nơi này sao lại thế này, vì sao hắn đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy một người con gái nào, vì sao nam nhân lại có thể lại có thể sinh con, nhưng Lâm Phàm hiểu được hắn không thể nói thẳng ra, mà phải từ từ tìm hiểu mới được, không thể nóng vội, Lâm Phảm nhò giọng nói ở trong lòng.
Triệu Hàm thấy Lâm Phàm có chút khẩn trương, đi đến bên giường mở miệng nói: “Ngươi ôm đứa nhỏ đứng lên một chút, ta buông màn xuống để đuổi muỗi đi".
Lâm Phàm chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, nhìn thấy Triệu Hàm từ trên đỉnh giường kéo xuống một cái gì đó giống như là một cây phất trần, bên trong màn thì được làm từ sợi đay, rất nhanh Triệu Hàm đã buông màn xuống, Triệu Hàm đem muỗi đập chết thả lại đỉnh giường sau đó mở miệng nói: “Vào đi thôi, trên giường không có muỗi, ta đi khép cửa lại".
Mắt thấy Triệu Hàm chuẩn bị đóng cửa, Lâm Phàm lúc này bị dọa sợ, hắn không muốn cùng một nam nhân ngủ trên một cái giường, nếu buổi tối Triệu Hàm phi lễ hắn thì làm sao bây giờ. Lâm Phàm thật sự suy nghĩ nhiều, bây giờ không ngủ trên một cái giường thì phải làm sao, cả nhà này chỉ có một cái giường này ma thôi.
Lâm Phàm thấy Triệu Hàm muốn thổi tắt đèn, vội vàng ngăn cản nói: “Triệu Hàm ngươi từ từ, chúng ta nói chuyện trước, ta mang đứa nhỏ đặt trên giường trước, chúng ta ra bên ngoài nói đi, không cần vội vã lên giường, vẫn còn sớm ta không thể ngủ được". Nếu như là với mấy đứa cùng phòng kia, hắn không để ý cùng bọn họ ngủ trên một cái giường, dù sao tất cả mọi người đều là nam nhân bình thường, cũng không ai có tính hướng đặc thù, nhưng là Lâm Phàm cùng Triệu Hàm nằm trên cùng một cái giường, tâm của Lâm Phàm sẽ không bình tĩnh được, dù sao người ta cũng có thể sinh đứa nhỏ.
Triệu Hàm dừng lại động tác nhìn thoáng qua Lâm Phàm nói: “Ngươi thật sự chưa muốn ngủ, vậy được rồi, ngươi xếp lại giường đi, không thể để muỗi chích nó được, nếu không sẽ nổi lên vết đỏ, chúng ta từ từ nói chuyện". Triệu Hàm liếc mắt một cái bao hàm thâm ý, đang tiếc ngọn đèn buổi tối quá mờ, cộng thêm Lâm Phàm cũng sẽ không nhìn chằm chằm Triệu Hàm, cho nên căn bản không phát hiện dị thường.
Lâm Phàm đem Lâm Tử An đặt vào trong màn, Triệu Hàm cầm một tú cầu bằng bàn tay đưa cho Lâm Tử An, để cho hài tử kia chơi. Bên trong tú cầu có chuông, di chuyển một cái bên trong sẽ phát ra âm thanh, hài tử kia đùa đến bất diệc nhạc hồ, cũng không để ý một mình nằm ở trên giường.
Tâm lý Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra ngồi ở mép giường nói: “Triệu Hàm ngươi có thể trước tiên nói với ta tình huống của nhà chúng ta được hay không? Ta hoàn toàn không nhớ rõ, tựa như người hôm này chạy tới nhà chúng ta lấy củi, ta cũng không biết hắn là ai, đại ca sao, sẽ không phải là vợ của đại ca ta chứ."
Triệu Hàm gật đầu nói: “Ngươi nghĩ đúng rồi, hắn chính là vợ của đại ca ngươi, tên là Tiền Dung, cùng đại ca ngươi lập gia đình được chín năm, năm nay hai mươi bốn tuổi, đại ca ngươi tên Lâm Cảnh Phú, hai mươi lăm tuổi, bọn họ sinh ba hài tử, hai ca nhi, đại kêu Lâm Tiểu Hà tám tuổi, nhỏ kêu Lâm Tiểu Hiểu sáu tuổi, một tiểu tử, năm nay ba tuổi gọi là Lâm Tử Hồng, chính là cháu ngươi ở trong miệng hắn…
Tiếp theo Triệu Hàm lại nói chuyện tình trong nhà hắn, Nhị ca kêu Lâm Cảnh Qúy, cưới Trần Hồng ở thôn bên cạnh, sinh hai tiểu tử, đại kêu Lâm Tử Tường, nhỏ kêu Lâm Tử Thụy, một đứa năm tuổi, một đứa bốn tuổi. Tiểu ca kêu Lâm Hoa đã xuất giá, tiếp theo là ngũ đệ hắn, cùng hắn là song sinh, kêu Lâm Cảnh Thành còn chưa lập gia đình, là đồng sinh hiện nay đang ở nhà bà con vô cùng tốt, đã bái tiên sinh đi học, cuối tháng sáu năm nay sẽ lên thị trấn khảo tú tài, phụ thân Lâm Bằng a mỗ Tiền Lệ….
Lâm Phàm có thể nghe ra trong lời nói của Triệu Hàm có một tia bất đắc dĩ, ở trong hình dung của Triệu Hàm, a cha a mỗ Lâm Phàm bất công vô giới hạn, đặc biệt không thích đứa con này. Bằng không ai sẽ lại giúp đứa con của mình thú một người tái giá, tuổi của Lâm Phàm lại không lớn, lớn lên cũng rất soái, nhưng là trong nhà lại không muốn đưa sính lễ.
Hơn nữa Lâm Phàm theo lời nói của Triệu Hàm biết được thân thể của nguyên chủ rất ốm yếu, cũng không thương yêu vợ con nhà mình. Trong nhà có cái gì tốt mặc kệ là cha mẹ hay đại ca chỉ cần bọn họ mở miệng nguyên chủ sẽ mang đi tặng họ. Đây cũng là nguyên nhân đại ca sao hôm nay chạy đến lấy đồ biểu tình lại đúng lý hợp tình như vậy. Lâm Phàm thật choáng váng vì người này, trong nhà chính mình không có gì, thế nhưng còn giả vờ hào phóng, có đồ vật tốt đều mang đi cho người khác.
Triệu Hàm thấy Lâm Phàm sau khi nghe xong bộ dáng khổ đại cừu thâm*, rốt cuộc quyết định mở miệng nói: “Lâm Phàm những điều ngươi muốn biết ta đều nói cho ngươi, hiện tại đến phiên ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không đem một người không an toàn đặt ở trong nhà, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy không an toàn, nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai".
Lâm Phàm còn chưa phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy bộ dạng Triệu Hàm muốn trở mặt, vội vàng cười ha ha nói: “Ta là ai, ta đương nhiên chính là Lâm Phàm, ta không cẩn thận đụng vào đầu, không phải là đã cùng ngươi nói rồi sao! Ngươi xem cục u của ta còn chưa có tan hết đây này". Lâm Phàm cảm thấy sự tình có sự thay đổi lớn, Triệu Hàm này hình như đã nhìn thấu hắn, làm sao bây giờ, nếu như biết hắn không phải là Lâm Phàm trước đây, có thể hay không bị nghĩ thành yêu quái đem đi thiêu sống.
Triệu Hàm nghe thấy Lâm Phàm phủ nhận, thanh âm của hắn lại truyền tới mang theo nồng đậm hàn khí: “Ngươi không cần phải giả vờ, cuộc sống sau này như thế nào đều phải xem đêm nay, nếu chúng ta đều thẳng thắn với nhau, thì xem như là không có chuyện gì, nếu là người không chịu nói vậy đừng trách ta không khách khí".
Hắn không thể để một người tuy thời có thể thương tổn đứa nhỏ ở bên cạnh được, hiện tại người này nhìn không có uy hiếp gì, nhưng ai biết về sau sẽ như thế nào, Triệu Hàm nghĩ mặc kệ như thế nào tối nay phải đem mọi chuyện giải quyết cho rõ ràng, rốt cuộc là tá thi hoàn hồn, hay là yêu mà quỷ quái quấy phá, hay là một nguyên nhân khác.
Khi Lâm Phàm bị Triệu Hàm bóp cổ, hắn đã biết hôm nay cho dù nói như thế nào Triệu Hàm cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, như vậy mình đã bị nhìn thấu, nghĩ đến đây Lâm Phàm liền cảm thấy hắn thật sự sẽ đi gặp thần thánh, ngay cả một người cổ đại cũn không thể đấu lại. Lâm Phàm gian nan đẩy tay Triệu Hàm nói: “Ta nói, ngươi buông tay, ta sắp bị ngươi bóp chết…. khụ khụ khụ….."
Nghe thấy Lâm Phàm thỏa hiệp, Triệu Hàm đã biết sự tình hôm nay đã thành công, nếu có thể Triệu Hàm cũng không muốn thương tổn đến người này, dù sao có người vẫn đỡ hơn sống một mình, huống chi đứa nhỏ cũng cần một người phụ thân.
Lâm Phàm thấy Triệu Hàm đã quay trở về chỗ ngồi không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao biết được ta là giả, rõ ràng ta cũng không làm ra chuyện gì khác người, chính là đối với đứa nhỏ hiền hòa một chút mà thôi".
Triệu Hàm nhìn thoáng qua Lâm Phàm đang khó hiểu nói: “Những điều này không có liên quan, trước khi ngươi tỉnh lại, Lâm Phàm đã chết, là ta tự tay đặt hắn ở trên mặt đất".
“Ngươi nói cái gì, ngươi giết chồng, ngươi quá độc ác đi, cho dù không thích thì hòa ly cũng được, ngươi cũng không phải là chưa hòa ly qua". Lâm Pham sau khi nghe lời nói của Triệu Hàm thì sợ hãi kêu lên.
Triệu Hàm sau khi nghe lời nói của Lâm Phàm thì lập tức phản bác: “Ngươi thì biết cái gì, ngươi cũng không phải là hắn. Ta cũng không phải cố ý, tình huống lúc ấy phức tạp, đứa nhỏ ở trên giường khóc nháo, ta thấy hắn bóp cổ đứa nhỏ, ta liền tát hắn một cái, kết quả hắn liền đập đầu vào trụ giường, sau đó hắn gục ở trên giường, ta lay hắn cũng không có phản ứng, ta thử một chút, liền phát hiện hắn không còn thở". Triệu Hàm nói xong những lời này liền trầm mặc.
Lâm Phàm nghe xong khó hiểu hỏi: “Nếu hắn đã chết, ngươi như thế nào không hủy thi diệt tích, như thế nào còn đem hắn đặt ở trong phòng".
Triệu Hàm khinh bỉ nhìn Lâm Phàm nói: “Hủy thi diệt tích đâu có dễ dàng như vậy, trong thôn này mọi người đều biết cảm tình giữa ta và Lâm Phàm không tốt, nếu là đem Lâm Phàm đi chôn, khẳng định đoán được là do ta giết. Mà lại nói Lâm Phàm bị ta đánh đụng vào trụ giường mới chết, cũng là do ta tát hắn một cái mới chết, cho nên lúc ấy ta đem hắn đặt ở dưới đất, dưới giường thả một cây côn, ta còn lấy châm dẫm lên nó một chút, như vậy có thể giả dạng là Lâm Phàm đạp phải cây côn không đứng vững mới sinh ra chuyện, có thể nói là ngoài ý muốn."
“Ngươi như thế nào lại nghĩ mọi người sẽ cho rằng là ngoài ý muốn, mà không phải là ngươi giết". Lâm Phàm cảm thấy rất kì quái, người này chính là bị Triệu Hàm hại chết, mà hắn lại xuyên vào một người bị hại chết, hiện tại lại ngồi thảo luận vấn đề hủy thi diệt tích.
Triệu Hàm thở dài nói: “Ta cũng không có biện pháp, đứa nhỏ còn quá nhỏ, ta không thể đền mạng cho hắn, đứa nhỏ sẽ không có ai chiếu cố, chỉ có thể đánh cước với số phận một lần. Huống chi chúng ta tình cảm không được tốt lắm, nhưng là chúng ta cũng chưa bao giờ cãi nhau, ta cũng không có lý do gì giết hắn. Hơn nữa ta rất nhanh dỗ đứa nhỏ ngủ, lập tức đi ra ngoài đốn củi, trên đường có rất nhiều người nhìn thấy, đứa nhỏ khẳng định sẽ tỉnh dậy khi ta trở về, lúc đó Ngô a ma cách vách sẽ làm chứng cho ta. Khi đó tự nhiên chỉ có thể là ngoài ý muốn, hơn nữa bình thường thời điểm hắn ở nhà, thời gian ta đi đốn củi cũng không sai biệt lắm, cũng không có gì cố ý, hẳn là không có người hoài nghi".
Lâm Phàm liếc mắt xem thường: “Ngươi cũng thật ngoan độc, giết người mà còn có thể bình tĩnh như thế, nếu là không có ta, nói không chừng là đã bị ngươi lừa dối qua". Đương nhiên hiện tại điều này không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cần Lâm Phàm không nói với người ngoài hắn xuyên tới đây là được, nếu không bị nghĩ là yêu quái đem đi thiêu sống, mà Triệu Hàm càng không thể nói ra ngoài, giết người chính là phải đền mạng, hiện tại hai người đều có nhược điểm ở trong tay đối phương, vậy là có thể bình an vô sự qua một đoạn thời gian.
Triệu Hàm không có tiếp tục đề tài này, hắn biết Lâm Phàm không phải là yêu quái gì, chính là một linh hồn ở thế giới khác chạy đến chiếm lấy thân thể của Lâm Phàm mà thôi, không có gì đáng sợ. Triệu Hàm ôm lấy Lâm Tử An cho đi tiểu sau đó mở miệng nói: “Ngủ đi, ngươi ngày mai muốn đi trấn trên tính sổ cho người ta, mau lên".
Lâm Phàm nhìn thoáng qua vẻ đương nhiên của Triệu Hàm, lập tức hét lớn: “Không phải, ngươi còn chưa nghe ta nói, ta cũng không phải trượng phu ngươi, như thế nào có thể cùng ngươi ngủ một giường", trong lòng nghĩ nếu là mĩ nhân thì còn có thể chấp nhận được, nếu là nam nhân lài có thể sinh đứa nhỏ vậy thì quên đi, huống chi người này hôm nay vừa mưu sát chồng, nghĩ lại vẫn là chuyện tình rất hung tàn, giết người cư nhiên còn có thể bình tĩnh như thế, nhưng nửa đêm cũng đừng tập kích hắn mới tốt.
Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm liền xem thường một cái: “Trong nhà chỉ có một chiếc giường này, ngươi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu, trên mặt đất sao?"
Lâm Phàm vừa nghe ánh mắt liền sáng ngời: “Vậy cũng được, trong nhà có chiếu không, ta tối hôm nay ngủ trên mặt đất một đêm cũng được, ngày mai mua thêm một chiếc giường nữa là được". Trong lòng nghĩ không cùng người này ngủ chung một giường là được.
Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm lộ vẻ khinh bỉ: “Được, ta đem chiếu cho ngươi trải trên mặt đất, thế nhưng ngươi cũng đừng ngạc nhiên, trên mặt đất có thể có sâu, yên tâm chỉ cần ngươi không động thì chúng sẽ không cắn ngươi".
Lâm Phàm nghe những lời này lập tức kinh hãi nói: “Ngươi, ngươi có ý gì, sâu có sâu gì, ta như thế nào không có nhìn thấy".
“Đèn đang thắp sáng, chúng nó tự nhiên không dám đi ra, mấy con như rết, rắn, bò cạp hiện giờ thì không có, chờ thổi tắt đèn, chúng nó liền có thể đi ra". Bộ dạng Triệu Hàm nói rất thoải mái, kỳ thật sẽ có rết, còn bọ cạp trong nhà sẽ không có, những động vật bình thường sẽ ở trên núi, bất quá dùng để hù dọa Lâm Phàm hẳn là không có vấn đề gì, Triệu Hàm đã từ những lời nói của Lâm Phàm mà nhìn ra được, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn chắc chắn là chưa trải qua khổ cực.
Mà Lâm Phàm càng nghe sắc mặt càng tái, địa phương này như thế nào, con rết và bọ cạp đều là động vật có độc bị nó cắn thì còn mạng nữa sao, vấn đề liên quan đến mạng nhỏ của chính mình trên mặt đất không thể ngủ. Ánh mắt Lâm Phàm nhìn đến trên giường, cùng Triệu Hàm đoạt, người này giết người còn không có nháy mắt, hắn có thể đoạt lại Triệu Hàm sao?.
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm