Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 38

Ngô Tử Lâm ngửng cổ lên gọi, Lâm Phàm theo ánh mắt Ngô Tử Lâm nhìn lại, chính là hắn cũng không thấy người kia trả lời, hơn nữa người vừa rồi đứng ở xa xa cũng xoay người rời đi, cũng không đáp lại Ngô Tử Lâm.

“Ngô đại ca sao lại vậy, đại ca ngươi ở nơi nào, những người đó sao lại đi vào." Vẻ mặt Lâm Phàm nghi hoặc nói.

Ngô Tử Lâm nghe Lâm Phàm hỏi liền bớt thời gian trả lời: “Không có ai cả, ca ta không có đi ra, ta hướng thuyền của ca ta gọi thôi, thuyền của ca ta xuất hiện ở trong này, khẳng định là trở về tìm ta…." Nói còn chưa xong, Ngô Tử Lâm liền lớn tiếng gọi, nhưng mà Giang Môn quá rộng, thanh âm của Ngô Tử Lâm dễ dàng bị gió cuốn đi.

Hắn nhìn thuyền con qua lại, hắn nhìn thấy đều là thuyền bình thường, căn bản nhìn không ra có chiếc nào đặc biệt. Lâm Phàm mở miệng hỏi: “Thuyền nào của đại ca ngươi, mau nói cho ta biết, ta cùng với ngươi gọi."

“Là cái kia, cái kia, cái mà đầu thuyền có gắn một chữ vệ, đại ca của ta gọi là Ngô Tử Vệ, tất cả thuyền của đại ca đều có một lá cờ như vậy." Ngô Tử Lâm vừa nói vừa chỉ về chiếc thuyền có chữ Vệ ở xa xa.

Lâm Phàm nhìn thấy một chiếc thuyền so với thuyền cỡ trung lớn hơn rất nhiều, nhưng so với thuyền lớn thì nhỏ hơn một chút, lúc này đang di chuyển về hướng này, người kéo thuyền ở xa xa giống như một điểm nhỏ, chỉ có thể hơi hơi nghe được âm thanh hô lớn ở phía xa.

“Ngô đại ca ngươi gọi như vậy là khẳng định là không được, người kia biết đại ca ngươi ở trong thuyền, nhưng căn bản lại không để ý tới ngươi, Ngô Tử Vệ ngươi lăn ra đây cho ta, lăn ra đây, lăn ra đây…"Lâm Phàm đột nhiên đưa tay lên miệng tạo thành một cái loa, sau đó hướng núi đối diện hô to lên, một âm lại một âm lanh quanh ở trên mặt sông, thanh âm này ít nhất có thể truyền đi năm dặm."

Ban đầu chiếc thuyền kia không để ý đến bên này, nhiều nhất chỉ liếc mắt Ngô Tử Lâm gọi đại ca, tiếp theo thuyền viên tiếp tục viêc trong tay, lúc này nghe được thanh âm Lâm Phàm gọi ầm ĩ, cơ hồ muốn vỡ tổ liền hướng tới lâu thuyền vội chạy đi, đại lão bản bị người mắng, bọn họ phải đi báo cáo.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua Ngô Tử Lâm trợn mắt há hốc mồm nói:  “Ngươi xem, ngươi vừa rồi dùng sức thì có lợi ích gì, ta gọi như vậy, hiện tại bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đi báo cáo với đại ca ngươi."

“Tiểu tử ngươi, thật thông minh, tuy rằng ta không thích ngươi gọi ca ca ta như vậy, nhưng là ca ta thật sự đi ra." Ngô Tử Lâm nhìn thuyền lâu xa xa, lại huy động cánh tay lên, hy vọng ca hắn có thể chú ý tới hắn.

Lại nói, Ngô Tử Vệ vừa rồi ngồi ở trong phòng, quản sự đứng ở bên người hắn, hắn đột nhiên thì thầm nói: “Vừa rồi ta hình như nghe thấy Tử Lâm gọi ca."

“Thiếu gia ngài là quá tưởng niệm, nên minh sinh ra ảo giác, nơi này là ở trên sông, tiểu thiếu gia sao có thể ở tại nơi này gọi ngài?" ngay khi quản sự nói xong bên ngoài liền truyền đến thanh âm quanh quẩn, Ngô Tử Vệ nghe liền sửng sốt, ánh mắt hắn hiện lên vui mừng, vừa rồi nhất định không phải là nghe lầm, đệ đệ nhất định còn sống, đây là thân nhân duy nhất trên thế giới  này của hắn.

Ngay khi trên mặt quản sự xuất hiện kinh hỉ, thuyên viên bên ngoài liền vọt vào, báo cáo ông chủ bên ngoài có người hướng đến thuyền bọn họ gọi loạn, hỏi Ngô Tử Vệ có muốn nhìn hay không?

Lúc này tự nhiên là không cần thuyền viên nói, Ngô Tử Vệ lập tức đứng lên đi ra ngoài, khi hắn đi đến mép thuyền, liền nhìn thấy ở phía xa có người đang phất tay với bọn họ, bởi vì quá xa không thấy rõ dung mạo, nhưng tiếng gọi đại ca quen thuốc tiêu tán trong gió, lại giống như là mật ngọt tiến vào nội tâm, đệ đệ quả thực còn sống.

Một giọt nước mắt bị cơn gió thổi đi, Ngô Tử Vệ lập tức mệnh lệnh nói: “chuyển hướng của thuyền chạy về phía chiếc thuyền đối diện, kêu người chèo thuyền buông tay, trước là vẫn đến thành Nam Tường, không, nói với bọn họ cho gấp đôi tiền vận chuyển, hôm nay những người ở trên thuyền đều cho gấp đôi tiền công, Trần thúc ngươi đi làm đi, đệ đệ thật sự còn sống."

Ngô Tử Vệ sau khi mệnh lệnh xong, lập tức hướng đệ đệ vẫy vẫy một cánh tay, đồng thời gọi: “Tử Lâm ngươi từ từ, đại ca rất nhanh liền đuổi theo ngươi, thật tốt quá thật tốt quá, ngươi thật sự còn sống.

Lúc này Ngô Tử Vệ thực sự là vui mừng mà khóc, đồng thời đối với tiểu tử gọi hắn cũng thực tò mò, thời điểm đệ đệ gọi đại ca trong lòng hắn liền cảm ứng, nhưng là không thể xác định, nhưng khi âm thanh gọi hắn lăn ra đây xuất  hiện, Ngô Tử Vệ nhanh chóng xác định đệ đệ còn sống. Tiểu tử kia thật sự rất thông minh, biết gọi như vậy sẽ khiến mọi người trên thuyền này chú ý, xem ra đệ đệ rốt cục là đã kết giao được một bằng hữu nhân tài. Đối với trước đây đệ đệ kết giao với đám bạn ăn chơi kỳ thật Ngô Tử Vệ có ý kiến rất lớn, nhưng là người đang trong thời kì phản nghịch, Ngô Tử Lâm cho tới bây giờ cũng không nghe lời đại ca hắn nói.

Triệu Hàm ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi bị tiếng gọi của Lâm Phàm làm cho kinh hách, thanh âm của Ngô Tử Lâm gọi Triệu Hàm không thể nhận ra được, nhưng thanh âm của Lâm Phàm vừa ra khỏi miệng Triệu Hàm liền nhận ra được. Bọn họ vừa mới rời khỏi địa phương quen thuộc, Phàm tử nếu đắc tội người khác thì thật phiền toái, dù sao hiện giờ bọn họ vẫn chưa có căn cơ.

Triệu Hàm đưa Tử An cho Ngô bá trông, hắn lập tức từ trong khoang thuyền đi ra, trong lòng cầu nguyện Lâm Phàm ngàn vạn lần đừng gặp rắc rối, đối với Triệu Hàm mà nói, Lâm Phàm giống như đứa nhỏ, trước kia tính tình trẻ con, gần đây thì trưởng thành hơn một chút, nhưng sau khi phát sinh chuyện khủng bố như vậy, Triệu Hàm đối với trạng thái của Lâm Phàm rất là lo lắng.

“Phàm tử các ngươi đang làm cái gì, vừa rôi là ngươi gọi ai,"            Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lầm đứng ở mép thuyền hỏi.

Lâm Phàm nhìn về phía Triệu Hàm lập tức nói: “Ngươi sao lại đi ra, hai  ngày này ngươi cũng mệt mỏi rồi nên nghỉ ngơi nhiều một chút, Ngô đại ca nhìn thấy thuyền của đại ca hắn, ta hỗ trợ gọi một tiếng, thuyền bọn họ phải quay đầu, thế nhưng dòng nước hiện tại rất mạnh hẳn là không có cách nào lên thuyền,  phải chờ tới nơi dòng nước chảy nhẹ nhàng thì mới được."

Ngô Tử Lâm gật gật đầu nói: “Phàm tử nói đúng, Triệu Hàm ngươi đừng lo lắng, có ta ở đây Lâm Phàm sẽ không gặp rắc rối, ngươi an tâm đi nghỉ ngơi đi, đợi đến khi thuyền của đại ta tới đây ta sẽ mang các ngươi sang thuyền của đại ca ta. Đúng rồi Phàm tử ngươi vào khoang thuyền tìm ông chủ cho ta, ta phải cùng bọn họ nói một tiếng."

“Không cần đi, tiếng gọi kia của các ngươi đến là kẻ điếc còn có thể nghe được, đợi đến khu vực an toàn ta sẽ đưa nhóm các người qua, ta đã muốn cùng Ngô lão đại so vài chiêu." Chủ thuyền sau khi nghe động tĩnh cũng liền đi lại nói.

Đại ca Ngô Tử Lâm là Ngô Tử Vệ, Ngô lão đại ở những người kinh doanh đường thủy không ai là không biết, không ai là không hiểu, hắn nghe lời nói của Ngô Tử Lâm cũng nửa tin nửa ngờ, chuẩn bị đưa tiểu tử này đến trước mặt Ngô Tử Vệ, nhưng không nghĩ đến nửa đường đã gặp Ngô Tử Vệ. Có thể cùng Ngô Tử Về có giao tình, đối với việc làm ăn đường thủy của bọn họ rất là có lợi, nếu có thể cắm cờ của Ngô gia trên thuyền, thì rất nhiều hải tặc hoặc cướp biển cũng không dám đụng đến bọn họ.

Không có quá nhiều thuyền hai lầu chạy về xuôi xuống dưới, lúc này Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm đều nhẹ nhàng thở ra, Ngô Tử Lâm là tìm được đại ca, Lâm Phàm cũng có phương hướng, so với mờ mịt dập dềnh trên mặt sông như vậy thì an toàn hơn, nhất là trong người bọn họ có rất nhiều ngân lượng, nghĩ đến đại ca của Ngô Tử Lâm sẽ không đối với ân nhân cứu mạng của đệ đệ mà ra tay.

Mãi đến chạng vạng, thuyền lúc này mới chạy tới khu vực nước an toàn, lúc này thuyền Ngô gia cử đến một chiếc thuyền nhỏ đến đón Ngô Tử Lâm cùng bọn Lâm Phàm.

Ngô Tử Lâm Triệu Hàm Lâm Phàm Ngô bá mấy người đi theo quản sự, dưới sự trợ giúp của thuyền viên, tất cả mọi người đã ngồi trên thuyền nhỏ, mái chèo nhanh chóng xẹt qua mặt nước, thuyền nhỏ di chuyển bình thường hướng đến thuyền của đại ca Ngô Tử Lâm mà đi.

Bọn Lâm Phàm sau khi lên thuyền, Ngô Tử Vệ ở bên kia đã sớm chuẩn bị tốt phòng, ngoài trừ chuẩn bị đồ cho bọn họ rửa mặt, Ngô Tử Vệ còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, ngay cả sữa dê của Tử An cũng đun lên tốt lắm, chờ tiểu tử kia tỉnh ngủ thì sẽ đút cho ăn.

Ngô bá dù sao cũng lớn tuổi, hắn sẽ không cùng Lâm Phàm Triệu Hàm cùng Ngô Tử Vệ nói chuyện, ôm Tử An vào phòng rửa mặt xong, liền lên trên giường đi ngủ.

Lâm Phàm cùng Triệu Hàm vào phòng rửa mặt một phen, mấy ngày hôm trước một mực chạy trốn, Ngô Tử Lâm cũng muốn sớm đi tìm đại ca hắn, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm không có cách nào nghỉ ngơi tốt bởi vì trên người mang theo nhiều của cải, dù sao bọn họ có thể bị cướp bóc bất cứ lúc nào, chỉ có thật sự ổn định họ mới an tâm.

Đợi cho Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đi ra, Ngô Tử Lâm cũng đã nhanh chóng rửa mặt đi ra, ba người nhìn nhau cười, Ngô Tử Lâm lôi kéo Lâm Phàm giới thiệu với đại ca hắn: “Đại ca đây là bằng hữu của ta Phàm tử, đó là ca nhi nhà hắn Triệu Hàm, đại ca lần này ta còn sống đều là nhờ Triệu Hàm, nếu không có Triệu Hàm ta hiện tại không chừng đã bắt đầu bốc mùi rồi.

“Sao lại như vậy, nói với đại ca, các ngươi như thế nào chạy ra thành Nam Dương, cũng không phải là dễ dàng, khi ta biết được tin tức thành Nam Dương đã bị giết hại sạch sẽ, không có một người trốn ra được." Ngô Tử Về nhìn về phía đệ đệ tò mò hỏi, nếu là đệ đệ đêm đó ở tại thành Nam Dương, vậy mọi người đều chết như thế nào lại trốn ra được, như thế nào còn có thể cứu đệ đệ của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.

Ngô Tử Lâm nhìn người hầu trong đại sảnh, chớp chớp ánh mắt một chút đến bên tai đại ca hắn nói vài câu, sau đó Ngô Tử Vệ cho người hầu lui ra ngoài, lại đem Lâm Phàm Triệu Hàm đến sảnh nhỏ ở lầu hai, Ngô Tử Lâm thần thần bí bí đem tất cả cửa sổ đóng lại rồi mới nói tiếp.

Ngô Tử Lâm đem chuyện đêm đó ra kể chấn động lòng người, nói Triệu Hàm quyết định thật nhanh cắn cổ hắn một cái còn cởi áo cho đại ca hắn nhìn miệng vết thương, trên cổ quả nhiên có một dấu răng, lúc này đã kết vảy nhưng  nhìn cũng không đáng sợ như vậy, lúc ấy chỉ là dính máu nên nhìn có chút đáng sợ, tin tưởng sau khi kết vảy sẽ không có vấn đề gì.

Ngô Tử Vệ nhìn về phía Triệu Hàm, hắn thật không thể nghĩ được là một ca nhi lại có lá gan lớn như vậy, cười hướng Triệu Hàm nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu xá đệ, ta cũng tự thấy lá gan mình cũng lớn, nhưng mà so với ngươi thì thực xấu hổ, hiện giờ nhà các ngươi cũng bị đốt cháy, thành Nam Dương khẳng định là không thể trở về, như vậy các ngươi cần giúp đỡ gì cứ mở miệng, chỉ cần là việc liên quan đến tiền ta đều có thể giúp đỡ các ngươi thỏa đáng, các ngươi đã suy nghĩ ở lại nơi nào chưa, ta có thể giúp các ngươi tìm nhà."

Triệu Hàm nghe được lời nói của Ngô Tử Vệ liền lắc đầu cười nói: “Thật ra ngươi không cần cảm tạ ta, Tử Lâm là bằng hữu duy nhất trong thành của Lâm Phàm, chỉ cần gặp được ta nhất định sẽ cứu. Chúng ta hiện tại quả thật là hai bàn tay trắng, cần ngươi giúp đỡ một chút, nhưng không phải bây giờ, phải chờ thời mùa hè thì mới được."

Lâm Phàm cũng gật gật đầu nói: “Ngô đại ca vừa rồi thật thất lễ quá, vì để các ngươi chú ý nên mới gọi như vậy, ngươi đừng để ý."

“Ngươi chính là tiểu tử kêu ta lăn ra đây, quả nhiên tuấn tú lịch sự, đầu óc cũng thực thông minh, Tử Lâm lần này kết giao bằng hữu đúng rồi, nếu không mạng nhỏ của hắn cũng không bảo vệ được, đệ đệ này của ta tuy rằng không ra hồn, nhưng ta rất là yêu thương hắn. Cho nên ngươi cũng theo Tử Lâm gọi ta một tiếng đại ca đi, về sau ta cũng chính là đại ca của hai ngươi, ta sẽ giúp đỡ và chăm sóc cho các ngươi, có việc gì cần cứ mở miệng nói, hiện giờ ta chỉ còn mỗi đệ đệ là người thân." Ngô Tử Vệ thở dài nói.

Thành Nam Dương sau khi bị đồ sát, Ngô Tử Vệ có chút  mờ mịt, may mắn đệ đệ không có việc gì được Triệu Hàm và Lâm Phàm cứu, nếu đệ đệ thực sự xảy ra chuyện, Ngô Tử Vệ cũng không biết hắn cố gắng kiếm thật nhiều tiền như vậy để làm gì, xem ra về sau phải giảm lượng buôn bán lại, chú ý đệ đệ nhiều  một chút, tránh cho xú tiểu tử này lại gây ra tai họa gì rồi đánh mất mạng nhỏ.

“Đại ca ngươi không biết xấu hổ, nói giống như là có nhiều thân nhân lắm, cho dù thành Nam Dương không bị đồ sát, ngươi cũng chỉ có một đệ đệ là ta." Ngô Tử Lâm xem thường nói.

Ngô Tử Vệ nhìn đệ đệ trước mặt vô cùng ngây thơ, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Xú tiểu tử có một số việc trong lòng hiểu là được, không nên nói ra, cũng không thể nói ra."

Lâm Phàm cùng Triệu Hàm hiểu được lời của đại ca Ngô Tử Lâm, hai người đều cười cười nhưng không nói gì, có một số việc quả thật trong lòng rõ là được rồi, không cần nói ra. Chẳng hạn như Ngô Tử Vệ vô cùng yêu thương đệ đệ, cũng không phải là bên ngoài thì lo lắng, trong lòng lại ước gì đệ đệ mau chết đi.

Ngô Tử Vệ phất tay để cho đệ đệ câm miệng, lúc này mới ngượng ngùng cười nói: “Để các ngươi chê cười rồi, tính tình của đệ đệ ta là như vậy, đã bao nhiêu năm cũng không thấy hắn lớn lên. Đúng rồi Lâm Phàm các ngươi muốn ta giúp đỡ, có thể nói cụ thể được không, ta cũng có thể chuẩn bị một chút."

Rất nhanh Lâm Phàm liền đem kế hoạch xây dựng xưởng rượu nói với Ngô Tử Vệ, bon họ hi vọng Ngô Tử Vệ có thể hỗ trợ vận chuyển hàng hóa, hơn nữa phí chuyên chở bọn họ sẽ trả theo giá thị trường, lợi nhuận sẽ chia cho Ngô Tử Lâm một phần.

“Ý tưởng của các ngươi không tồi, thế nhưng cần thời gian mở rộng, đợi đến thời đểm phát triển lớn thì cũng phải mất ba năm, hơn nữa các ngươi không cần đưa lợi nhuận cho Ngô Tử Lâm, ta hiện tại không thiếu nhất chính là tiền, nếu các ngươi thật sự là bằng hữu của Lâm thị, vậy mang theo Tử Lâm đi. Đợi cho các ngươi mở rộng được việc bán rượu, ta liền đem một bộ phận thuyền giao hàng cho Tử Lâm, tiểu tử này cũng nên học trưởng thành." Ngô Tử Vệ cười nói.

Nói chuyện với nhau xong, Ngô Tử Vệ mang mọi người đến nhà ăn ăn cơm, ban đầu đồ ăn trên thuyền cũng sẽ không phong phú, nhưng lúc này trên thuyền của Ngô gia, đồ ăn rất là phong phú mà tay nghề của đầu bếp cũng rất cao, đồ ăn toàn bộ đều có sắc hương vị, khiến cho Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm ăn no căng bụng.

Ăn cơm xong Ngô Tử Lâm lôi kéo Lâm Phàm tìm một gian trà thất, hai người bắt đầu thầm thì, tất cả đều là tình cảnh sinh ý sau này, lại không biết núi này cao còn có núi kia cao hơn, bọn họ còn có rất nhiều gian nan ở phía trước.

Ngô Tử Vệ cùng Triệu Hàm ngồi tại phòng ăn, uống một ngụm trà, Ngô Tử Vệ mở miệng nói: “ Từ miệng đệ đệ không nên thân kia của ta có thể biết được, các ngươi hiện tại gặp phiền phức, trên thuyền tuy rằng đều là người của ta, bọn họ sẽ không nói lung tung, nhưng ta nghĩ các ngươi nên là cẩn thận một chút. Tốt nhất là nên sửa lại tên, như vậy cho dù có bị nghe thấy cũng sẽ không liên tưởng tới các ngươi. Hiện tại các ngươi sẽ không có vấn đề gì, nhưng hai năm sau rượu của các ngươi thành danh, sẽ khiến cho nhiều người chú ý, lại càng không có khả năng cả đời không đi kinh thành được. Ta sẽ cố gắng hết sức giúp các ngươi, cho dù không giúp các ngươi báo thù được, thế nhưng sẽ cố gắng bảo vệ cả nhà các ngươi."

Lời này của Ngô Tử Vệ thật không tồi, cho dù vẻ ngoài của hắn thật sự không kích động, nhưng đệ đệ còn sống, hắn còn có phương hướng để cố gắng sẽ không cảm thấy mờ mịt giữa thế giới rộng lớn này,  hắn thực sự cảm kích Lâm Phàm cùng Triệu Hàm.

Triệu Hàm gật gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi nhắc nhở Ngô đại ca, Ta cùng Phàm tử không trải đời nhiều, có rất nhiều chuyện nghĩ còn chưa sâu. Ngô đại ca nếu thấy có gì không đúng, cứ việc mở miệng nói cho chúng ta biết."

Ngô Tử Vệ gật gật đầu nói: “Tử Lâm cùng Phàm tử tính tình có chút trẻ con, ngươi so với bọn họ trưởng thành hơn, sau này chú ý tới bọn họ một chút, Tử Lâm không có nghe lời người đại ca này nói, hắn hình như rất thích Phàm tử, chắc là có thể nghe lời khuyên của Phàm tử, các ngươi sau này chỉ dẫn hắn nhiều hơn. Còn về chuyện xưởng rượu thuốc ngươi không cần lo lắng, trong lòng ta đều biết, đợi đến nơi ta mang các ngươi đi nhìn một cái, nếu vừa lòng ta sẽ lập tức xây dựng luôn. Thế nhưng có thể nói cho ta một chút về cừu nhân của các ngươi không, để ta còn chuẩn bị sẵn sàng…"

Cuối cùng sau khi Triệu Hàm cùng Lâm Phàm thương lượng, bọn họ quyết định nói cho Ngô Tử Vệ biết chuyện, dù sao kế hoạch sau này của hai người cũng phải nhờ Ngô Tử Vệ mới thực hiện được, hơn nữa Lâm Phàm nhìn người rất chuẩn, hắn cảm thấy có thể quen thân với Ngô Tử Vệ.

Huống chi Ngô Tử Lâm ngu ngốc này, ở trước mặt đại ca hắn cũng không dấu chuyện gì, vừa rồi đã lộ ra nhiều lắm, Ngô Tử Vệ nếu muốn đi thăm dò, rất nhanh có thể điều tra ra chi tiết, như vậy thì không bằng nói ra.

Sau khi Ngô Tử Vệ biết được chuyện của Lâm Phàm liền nở nụ cười, quan trọng là Lâm Phàm không chết, vậy Lâm Cảnh Thành kia chết chắc rồi. Điều khó xử duy nhất là Lâm Phàm muốn có đủ thân phận thì mới trở về kinh thành, hắn nếu giúp hai người, tương lại sẽ không bị thiệt thòi, thậm chí có thể lót một con đường tốt cho đệ  đệ, thế nhưng hắn phải cam đoan là Lâm Phàm có thể đứng vững gót chân ở Trần gia.

Từ sau khi lên thuyền Ngô Tử Vệ, nhóm người Triệu Hàm xem như đã bình tĩnh lại, tuy rằng sắc mặt Ngô bá không tốt lắm, nhưng hắn dù sao cũng trải qua nhiều sóng gió, ngoài trừ mệt mỏi cũng không có vấn đề gì. Ngược lại là Ngô Tử Lâm cùng Phàm tử, hai người sau khi bình tĩnh lại buổi tối hôm đó liền sinh bệnh, nửa đêm Ngô Tử Lâm đột nhiên bị sốt, mà thân thể Lâm Phàm vốn dĩ không tốt, ngủ đến nửa đem cũng kêu lạnh, Triệu Hàm đắp cho hắn hai cái chăn dày cũng không chuyển tốt lên, hắn chỉ có thể tìm Ngô Tử Vệ gọi người tìm thấy thuốc lên thuyền xem bệnh cho Phàm tử.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại