Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 37

“Ta còn chưa tìm bọn họ tình sổ, bọn họ thế nhưng dám tìm người đến giết người diệt khẩu, thật sự là buồn cười…" cả người Lâm Phàm lúc này tức giận đến phát run, hiện tại hận không thể đi tìm cả nhà bọn họ để vạch trần, thật sự quá đáng, thế mà lại xem cả nhà bọn họ là miếng thịt nằm trên thớt, muốn làm như thế nào thì làm như vậy.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm cả người phát run, liền cầm  nhẹ tay Lâm Phàm trấn an nói: “Phàm tử bình tĩnh, trước kia ngươi còn nể mặt Tiền Lệ đã nuôi dưỡng ngươi, hiện giờ cũng tốt, sau này gặp mặt chúng ta cũng không cần có tình cảm gì, nên làm cái gì thì làm cái đó."

Ngô bá nghe thấy lời nói của Triệu Hàm cũng gật đầu nói: “Phàm tử Triệu Hàm nói rất đúng, hiện tại chúng ta đã mất đi tiên cơ, chỉ có thể dựa vào kế hoạch trước kia của ngươi, tuyệt đối không thể xúc động, đánh rắn động cỏ, hoàn toàn không thể cho bọn họ có cơ hội phản kích."

Ngô Tử Lâm nghe hai người nói cũng hiểu được, Lâm Phàm là có cừu nhân khó lường, hắn mở miệng nói: “Phàm tử ta không biết cừu nhân của ngươi là ai, thế nhưng nếu cần giúp đỡ ngươi cứ nói với ta, tuy rằng ta bây giờ cũng không có bản lĩnh gì, thế nhưng ta quyết định, sau hôm nay ta sẽ cố gắng, tranh thủ để có thể giúp đỡ ngươi, cho các ngươi trợ giúp lớn nhất…."

Lâm Phàm hít sâu vài lần, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, hắn nhìn mọi người bên trong mật thất, tiếp theo liền hướng Ngô Tử Lâm nói: “Cảm ơn ngươi Ngô đại ca, từ sau khi ta mở cửa hàng, ngươi liền im lặng giúp đỡ ta, nếu ta cần giúp đỡ sẽ nhờ ngươi. Triệu Hàm Ngô bá các ngươi đừng lo lắng, ta biết chừng mực, hiện tại chúng ta cùng bọn họ chênh lệch quá lớn, ngoại trừ trực tiếp đi tìm người Trần gia, nhưng chúng ta vẫn có lo lắng, ai biết người Trần gia có bằng lòng cho ta trở về hay không. Cho nên chúng ta vẫn là dựa vào kế hoạch trước kia mà làm, một ngày nào đó ta sẽ khiến cho bọn họ thật khó coi.

Thấy cảm xúc của Lâm Phàm đã ổn định, Triệu Hàm cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đem đứa nhỏ trong lòng ngực giao cho Lâm Phàm, Triệu Hàm lúc này mới mở miệng ra nói: “Bây giờ là ban ngày, vừa rồi chúng ta có nghe thấy phản quân đã rời khỏi thành Nam Dương, nhưng buổi sáng chúng ta đi ra ngoài sẽ bị nhìn thấy, vì vậy ta quyết định chờ trời tối sẽ ra ngoài xem xét một chút, sau đó tới nửa đêm chúng ta sẽ rời đi. Phàm tử Ngô bá chúng ta hiện tại thu dọn một chút, Ngô Tử Lâm ngươi tìm bộ quần áo thích hợp, nửa đêm bên ngoài sẽ rất lạnh, đến lúc đó mặc ấm áp một chút, địa điểm đầu tiên chúng ta đi là bến tàu trấn Tiểu Chu của thành Nam Tường…"

Nơi này là Triệu Hàm Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm bàn bạc ra, bọn họ không thể vào thành Nam Tường, bởi vì  lúc trước Lâm Cảnh Thành gặp người Trần gia ở nơi đó, cho nên Triệu Hàm không muốn mạo hiểm vào thành, còn không bằng bọn họ tiến vào trấn Tiểu Chu của thành Nam Tường bọn họ có thể lên thuyền tiến vào nam.

Lựa chọn phía nam bởi vì thuyền lớn vận chuyển hàng của đại ca Ngô Tử Lâm đều tập trung bên đó, theo như Ngô Tử Lâm giới thiệu, bên đó rắn độc sâu độc rất nhiều, cũng đủ cho bọn họ nhưỡng rượu.

Lâm Phàm cũng bắt đầu lo lắng, nhà bọn họ cho đến bây giờ cũng không có nghề nghiệp khác, cho nên nhưỡng rượu thuốc là chủ nghiệp, Triệu Hàm làm đồ ăn là nghề phụ, bọn họ phải dựa vào vận tải đường thủy là giao thông nhanh nhất để xây dựng một xưởng rượu cùng chế biến đồ ăn, tin tưởng chỉ cần làm từng bước, bọn họ rất nhanh có thể kiếm thật nhiều tiền, sau đó bọn họ sẽ tìm người Lâm gia báo thù, về phần Trần gia nên như thế nào thì sẽ như thế đó, Lâm Phàm không có hứng thú làm Vương gia, hắn hiện tại chỉ muốn bảo về cả nhà an toàn mà thôi.

Mọi người trong mật thất đều bận rộn, Lâm Phàm thu dọn áo bông buổi tối hắn phải mặc, lại lữa ra hai bộ nội sam để tắm rửa, lại giúp Tử An thu gom quần áo cùng tã bỏ vào trong thảm cột lại. Triệu Hàm rất nhanh liền giúp Ngô Tử Lâm tìm một cái áo bông, mặc kệ như thế nào buổi tối phải giữ ấm thật tốt.

Lâm Phàm rất nhanh đem những ngân phiếu Triệu hàm lấy ở ngoài cùng ngân phiếu trong nhà cho vào trong tã lót, trăm lượng bạc chia làm ba phần, bọn họ ba người mỗi người một phần, bạc vụn cũng giống nhau chia làm ba phần. Lâm Phàm đột nhiên quay đầu hướng Ngô Tử Lâm nói: “Ngô đại ca ngân phiếu phải giấu cho kỹ không được bỏ lung tung, bạc vụn thì để ở bên ngoài, cho dù bị cướp, có được số bạc đó bọn họ cũng sẽ không giết người diệt khẩu, nếu là số lượng lớn, mạng nhỏ của chúng ta cũng coi như xong."

Ngô Tử Lâm nghe xong gật đầu, hắn lập tức đem ngân phiếu cất vào trong ám túi, liền để lại mười hai lượng bạc vụn ở bên ngoài, nếu thực bị cướp, từng này bạc bị cướp đi cũng đã đủ rồi.

Thổ phỉ sơn tặc ở bên này của bọn họ thời điểm cướp tiểu tiểu thương cũng không giết người, nhưng nếu cướp của đại tiểu thương, nói không chừng có thể bị giết người diệt khẩu, đại khái là sợ bị trả thù, giống mấy tiểu tiểu thương có mấy chục lượng bạc, thế nào cũng không có năng lực trả thù, hơn nữa không giết còn có thể tiếp tục nuôi, về sau còn có cơ hội cướp, chính là thổ phỉ cũng biết đạo lý này.

“Triệu Hàm ngươi đã xong chưa?  Nếu xong rồi thì đi nấu cơm trước, chúng ta ăn xong sau đó nghỉ ngơi, như vậy mới cam đoan buổi tối có sức lực." Lâm Phàm quay đầu hướng Triệu Hàm đang bận rộn nói.

Triệu Hàm gật gật đầu nói: “Ta biết, ta chờ tối một chút thì sẽ làm chút bánh bột mì, tuy rằng ra khỏi thành Nam Dương cũng có thể mua ăn được, thế nhưng chuẩn bị một chút cũng có chỗ dùng, nếu là không mua được chúng ta cũng có cái ăn."

Điều này Lâm Phàm đồng ý, tuy rằng hương vị của bánh bột mì không tốt lắm, nhưng là có thể đỡ đói, chủ yếu là có thể đặt được trên đống lửa nướng ăn, hơn nữa cũng có thể cho vào trong nước đun sôi lên ăn, nếu không mua được, cũng có thể cho vào trong nước đun lên cho Tử An ăn.

Sau khi bận rộn, mọi người trong mật thất đều nghỉ ngơi, Tử An nằm ở trong chăn cũng không buồn ngủ, quay đầu thấy tất cả mọi người đều ngủ, tiểu tử có vẻ đặc biệt nhàm chán liền ngáp một cái, cũng theo a cha a mỗ ngủ.

Triệu Hàm tỉnh lại trong mật thất đã im ắng, lúc này bày trời bên ngoài đã tối đen, Triệu Hàm không có đánh thức người trong mật thất, hắn mặc vào áo bông màu đen thực dày trên lưng đeo một cái gùi không, lúc này mới mang theo một thanh chủy thủ dài ba mươi xăng ti mét rời khỏi mật thất. Có chút đồ vật cũng không cần kiêng dè Ngô Tử Lâm, cho dù Ngô Tử Lâm biết cũng sẽ không nói, nhưng Triệu Hàm vẫn là không muốn Ngô Tử Lâm biết, dù sao người chết vì tiền tài cũng không phải ít.

Đi qua ám hạng im ắng, Triệu Hàm đi vào hoa phố, trong bóng đêm hoa phố giống như một con cự thú muốn nuốt chửng người, đứng ở chỗ tối quan sát thật lâu, Triệu Hàm không có phát hiện nguy hiểm, lúc này mới đi và hoa phố. Đối với nơi này Triệu Hàm tuy rằng không quen thuộc, thế nhưng khả năng cảm nhận phương hướng của hắn cũng không tồi, rất nhanh tìm đến địa phương giấu đồ lúc trước, dựa theo một gian hoa lâu đã bị phá hủy mà phát hiện ra giấu vết tài vật lúc trước, Triệu Hàm đi vào một phòng coi như còn hoàn hảo.

Theo trong phòng bị sụp một nửa, Triệu Hàm đốt một cây đuốc, như vậy cho dù bên ngoài có người, cũng không thể phát hiện tình huống trong này. Triệu Hàm kiểm tra số ngân phiếu một chút, cư nhiên được hơn vạn lượng, đây là điều Triệu Hàm hoàn toàn không ngờ, đem hơn mười tờ ngân phiếu bỏ bao lại trong tã, người bình thường sẽ không tìm kiếm ở trong tã.

Sau đó một túi bạc vụn, tiểu bảo thạch tiểu trang sức cũng được một túi, những vật nhỏ này có thể còn đáng giá hơn bạc, nhất là ánh mắt của Triệu Hàm rất tốt, chọn những đồ vật này đều là thượng phẩm, cũng không phải là nhìn những vật này mà không có đánh giá đã giấu đi.

Triệu Hàm sau khi chuẩn bị tốt liền dậpt tắt đuốc, đem gùi về giấu trong phế tích của ngôi nhà ám hạng, lúc này mới như ẩn như hiện đi dưới ánh trăng tới cửa nam, bên kía là phương hướng ra khỏi cửa thành nhanh nhất, bọn họ có thể từ  nơi này rời đi. Hiện tại Triệu Hàm cần phải tra xét thật tốt, tránh cho đột nhiên gặp phải phản quân lưu lại, hoặc là người không có ý tốt.

Kỳ thật là Triệu Hàm quá đa nghi, thành Nam Dương đã bị phản quân cướp sạch, ngoại trừ phòng ở bị phá sụp, trên cơ bản không có tài sản gì, cho dù người có lá gan lớn cũng không dám vào thành mạo hiểm, nhất là hiện tại trong thành toàn là thi thể, sau khi quân lính thu dọn, người bình thường cũng không dám tiến vào chỗ này mà vài ngày trước nó vẫn còn rất phồn hoa, lúc này thành Nam Dương đã biến thành tử thành.

Triệu Hàm đứng ở trước cửa thành, hắn vòng vo lâu như vậy, ngoại trừ vô tình sẽ giẫm lên một khối thi thể cứng ngắc, không có phát hiện người sống, thế nhưng Triệu Hàm lại gặp phải mấy con chó hoang mắt lóe xanh, nửa đêm nhìn thấy cũng có chút dọa người. Cũng may Triệu Hàm cũng không phải là người lương thiện gì, huống chi hai ngày trước mới giết người, trên người cũng mang theo mùi máu tươi, chó hoang cũng không dám tới gần Triệu Hàm nửa bước, mà khi Triệu Hàm tới gần thì kêu ư ử hai tiếng liền cúp đuôi bỏ chạy.

Triệu Hàm ra khỏi cửa thành dạo một vòng, đi hơn nửa canh giờ, chung quanh vẫn yên lặng như cũ, thôn bên cạnh gần thành Nam Dương nhất cũng giống như dự đoán của Triệu Hàm, đã bị giết sạch không còn một ai, ngoại trừ chó hoang thì không còn lưu lại cái gì.

Trở lại ám hạng Triệu Hàm mang theo gùi mở ra mật thất, tuy rằng bên ngoài rất là lạnh, cũng may là đã không có tuyết rời cùng gió bắc, cũng chính là loại vừa lạnh vừa hanh khô này, dù sao thì cũng rất khô ráo.

Mọi người trong mật thất đã tỉnh lại, Lâm Phàm đã nấu tốt cơm còn có thịt khô hầm củ cải, lần này hầm thịt khô thì rất nhiều còn củ cải thì ít hơn, buổi tối bọn họ phải ăn ngon một chút. Củ cải thật giòn khiến cho Lâm Phàm ăn uống rất ngon, đương nhiên nguyên nhân chính là có thể rời khỏi thành Nam Dương đã trở thành tử thành này.

Ngô Tử Lâm từ từ ăn thịt khô đột nhiên hương Triệu Hàm nói: “Nếu chúng ta đi đêm nay, tuyết bên ngoài vẫn chưa tan, chúng ta rời đi như vậy sẽ lưu lại dấu chân, như vậy có thể xảy ra vấn đề gì không."

“Không cần lo lắng, tuyết bên ngoài đã bắt đầu tan, hơn nữa lúc trước có người giẫm lên, huống chi quân đội của triều đình sắp tới, đến lúc đó giấu chân sẽ bị xóa đi," Triệu Hàm nhìn về phía Ngô Tử Lâm nói, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, thế nhưng bọn họ suốt đêm rời đi, tin tưởng không ai sẽ nghĩ bọn họ còn sống.

“Nói cũng đúng, hy vọng buối sáng ngày mai sẽ có tuyết rơi, như vậy có thể che dấu vết chân cũng không trì hoãn chúng ta chạy đi." Lâm Phàm uống một ngụm canh sau đó thuận miệng nói.

Ngô bá nghiêm khắc mắng: “Ngươi xú tiểu tử, miệng chỉ nói linh tinh, nếu buổi tối trời mưa chúng ta làm sao chạy đi, không bị đông chết mới lạ, tốt nhất là ngày mai chúng ta tìm được chỗ tránh đại tuyết, như vậy dấu vết mới bị che đi hết."

“Ngô bá nói rất đúng, hy vọng ngày mai buổi sáng có thể có tuyết rơi, như vậy mới có thể che đi dấu vết cũng không trì hoãn chúng ta chạy đi." Ngô Tử Lâm cười nói.

Ăn cơm xong trên người đều ấm dạt dào, Ngô bá lúc này mở miệng nói: “Rượu không mang đi thì thật đáng tiếc, trên người chúng ta nên mang theo để trên đường uống chống lạnh, mang theo một bình nhỏ, có thể dùng để đun với bánh bột mì làm thành cháo cho Tử An ăn, chúng ta ngườ lớn ăn không sao cả no bụng là được, nhưng đứa nhỏ không thể qua loa."

Triệu Hàm gật gật đầu, hắn đã dọn dẹp tốt tất cả, trong mật thất ngoại trừ rượu không thể mang đi, những đồ vật khác cũng không mang theo, thế nhưng cũng không sao cả, nếu có cơ hội bọn họ sẽ mang trở về.

“Các ngươi cũng đừng khổ sở, đợi cho thành Nam Dương khôi phục, ta lại mua lại nơi này, đến lúc đó rượu cùng phòng cũng là của các ngươi, không ai có thể mang đi." Ngô Tử Lâm mở miệng đối với mọi người đang lưu luyến nói, thật ra hắn cũng luyến tiếc nơi này, nếu không phải có gian mật thất này, hắn lúc này là đã đi gặp diêm vương.

Triệu Hàm và Lâm Phàm đeo gùi trên lưng, bên trong có ít đồ ăn quần áo cùng một chút rượu, trên lưng Ngô Tử Lâm cùng Ngô bá là chăn bông, này vẫn là công lao của Lâm Phàm, khi Lâm Phàm đi học quân sự gấp chăn vô cùng tốt, lúc này chăn của hai giường đều là Lâm Phàm tự mình gấp, lúc Triệu Hàm bao lại thì vuông như miếng đậu hũ, dùng một cái thảm buộc chặt, lưng Ngô Tử Lâm cùng Ngô bá cúng không phải cố hết sức.

Trong bóng đêm Triệu Hàm ở phía trước dẫn đường, trong tay hắn chỉ có một cái đèn lồng, này cũng phòng ngừa ánh sáng bị người khác phát hiện được, Lâm Phàm khoác thảm cột Tử An ở phía sau, Ngô bá cùng Ngô Tử Lâm hai người đi sau cùng.

Mọi người yên lặng bước đi đến cửa thành, Triệu Hàm lúc trước vì để đánh lừa người khác, hắn đã đi đến tất cả các phòng trong ám hạng, cho dù có người nào đến cũng không để ý sân nhà Lâm Phàm bỏ hoang. Hơn nữa trước khi Triệu Hàm đi ra sân, vẫn là quét dọn dấu vết một chút, cố gắng để người khác không phát hiện ra mật thất nơi này.

Cũng may tuyết trên mặt đất cũng không sâu, cũng vừa vặn không vượt mặt chân, đi đường cũng không trở ngại gì, thế nhưng khí lạnh thở ra quả thật rất lạnh, khi đoàn người rời đi thành Nam Dương khá xa. Ngô bá lập tức mở miệng nói: “Triệu Hàm ngươi ôm Tử An đi, ta lo lắng Phàm tử theo không kịp, hắn đổ mồ hôi, đến lượt ta cầm đèn dẫn đường rồi, Lâm tử ngươi để ý chung quanh."

“Tốt Ngô bá, ta sẽ chú ý tình huống xung quanh." Kỳ thật không phải Ngô Tử Lâm không nghĩ hỗ trợ, hắn biết rõ cũng hiểu được, luận về khí lực hắn và Lâm Phàm cũng không kém bao nhiêu, cho nên hắn cố gắng không tăng thêm phiền toái cho Triệu Hàm cùng Ngô bá, hắn hiện tại không có cách nào khác.

Bọn họ dọc theo đường nhỏ đi tới, đại lộ Triệu Hàm hiện tại không dám đi, chỉ sợ gặp phải quân đội. Khi sắc trời gần sáng, Lâm Phàm đã mệt thở hồng hộc, đã đi được một đoạn thời gian dài, cho dù hiện tại cơ thể hắn tốt lắm nhưng cũng không chịu được, Ngô Tử Lâm so với Lâm Phàm cũng không kém bao nhiêu, người này không phải thân thể không tốt, chẳng qua là kết quả của việc nhiều năm sống an nhàn sung sướng, có thể kiên trì đến bây giờ đã là không tồi.

Trên không trung hắc ám dần xuất hiện ánh sáng, Triệu Hàm nhìn thấy không xa có một lộ lang, lập tức mở miệng nói: “Phía trước có một tòa lộ lang, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút, ăn gì đó rồi lại đi."

“Thật tốt quá, rốt cục cũng được nghỉ ngơi một lát, chân của ta sắp không còn cảm giác." Ngô Tử Lâm tức khắc tiếp lời.

Lâm Phàm cũng gật đầu nói: “Vừa rồi chúng ta đi qua hai cái thôn đều bị giết sạch sẽ, bên này đường nhỏ khó đi, ta nghĩ phản quân sẽ không giết người trên đường đi, có lẽ buổi tối chúng ta có thể ngủ nhờ ở một cái thôn nào đó.

Triệu Hàm nghe xong mở miệng nói: “Phàm tử nói đúng vậy, phản quan sẽ không rời thành Nam Dương quá xa, chúng ta nửa buổi tối đã được khoảng hai mươi dặm, nếu không phải ta thường đi thu dược liệu bên này cũng không biết đường nhỏ này, cho nên ta nghĩ chúng ta hiện tại an toàn, chờ đi được một ngày đường nếu gặp được trấn nhỏ, chúng ta liền nghỉ ngơi một ngày rồi lại đi tiếp. Hy vọng sớm một chút tới thành Nam Tường, như vậy Ngô Tử Lâm có thể hỏi hăn tin tức ở trong thành trước, đến lúc đó đại ca ngươi nếu biết được chuyện tình ở thành Nam Dương sốt ruột chạy về, cũng có thể biết được tin tức, tránh bị bỏ qua."

Mọi người sau khi đi ra khỏi phạm vi của thành Nam Dương, biết có thể nghỉ ngơi, lập tức tỉnh táo tinh thần, nhanh chóng bước tới lộ lang.

Đi vào lộ lang nhìn thấy củi gỗ chất bên trong, Triệu Hàm thật cao hứng, rất nhanh đã đốt một đống lửa, hắn mở miệng nói: “Nghỉ tạm một chút đi, đem hài từ lại đây sưởi ấm, ta nấu một  chút  nước nóng để có canh uống."

Ba người đồng thời vây quanh đống lửa, Lâm Phàm ôm Lâm Tử An đến bên cạnh đống lửa đáng cháy lớn lên, hắn cởi bỏ thảm cho tiểu tử kia đi tiểu, vì không để cho tiểu tử này buồn tiểu, nên tối hôm qua Triệu Hàm cho tiểu tử này ăn cơm, uống một chút nước, nếu không bên ngoài lạnh như vậy, tiểu tử bị tổn thương do giá rét cũng không tốt.

Nồi canh nhỏ rất nhanh liền sôi lên, mỗi người đều cầm nửa bát canh ngồi bên đống lửa nướng bánh bột mì ăn, bên trong nồi còn lại nửa chén canh thịt nhỏ Triệu Hàm bỏ thêm một ít nước vào, cho bánh bột mì vào, nấu một lúc liền đút cho Tử An ăn.

Ba ngày sau bọn Triệu Hàm rốt cục đã đến trấn Tiểu Chu, buổi sáng Ngô Tử Lâm vào thành Nam Tường để lại tin tức cho đại ca hắn, hiện tại bọn họ phải đi thuyền xuống phía nam nơi bến tàu của đại ca Ngô Tử Lâm vận chuyển hàng hóa, đường thủy bên kia rất phát triển, hơn nữa nhiệt độ không khí so với bên này cao hơn rất nhiều, là địa phương ở lại rất tốt.

Bốn người ngồi ở trong phòng của thuyền lớn, mấy ngày này giống như nằm mơ, bọn họ ở trên thuyền nhỏ của trấn Tiểu Chu, sau đó bọn họ từ thuyền nhỏ chuyển sang thuyền lớn, tuy rằng giá cả cao hơn một ít, nhưng mà an toàn hơn nhiều, hơn nữa hoàn cảnh ở lại cũng tốt  hơn. Những việc này đều do Ngô Tử Lâm sắp xếp, có lẽ người ở Trường Giang và Hoàng Hà không biết Ngô Tử Lâm, nhưng biết đại ca Ngô Tử Lâm, Ngô Tử Vệ thì không ít, cho nên biết người trên thuyền này là đệ đệ của Ngô Tử Vệ, ban đầu không có phòng, cũng cứng rằn lấy ra một phòng cho hắn.

Lâm Phàm lúc này  nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích, nhớ lại mấy ngày nay bọn họ chạy đi thật sự là rất mệt mỏi, mệt nhất chính là buổi tối ngày đó. Sau đó bọn họ vào thôn thuê xe, lão hán liền đưa bọn họ đi trấn trên, bọn họ nghỉ ngơi một buổi tối, tiếp theo liền thuê xe ngựa chạy tới bên này, cũng may dọc đường cũng không gặp cướp, điều này khiến cho Lâm Phàm rất cao hứng.

Kỳ thật Lâm Phàm không biết chính là thổ phỉ cùng cường đạo đều phải ăn tết, bọn họ còn ở trong nhà đoàn tụ, người không có nhà thì ở trong núi cuồng hoan, tự nhiên là để cho mấy con dê béo Lâm Phàm trốn thoát được.

“Chúng ta cuối cùng cũng an toàn, rời xa cái nơi nguy hiểm kia, cũng không biết người của triều đình có nhặt xác cho bọn họ không." Ngô Tử Lâm ngồi ở bên mép giường nói.

Lâm Phàm quay đầu hướng Ngô Tử Lâm nói: “Khẳng định là thu dọn, nếu không nhiều thi thể như vậy, một khi tuyết đọng hòa tan khẳng định sẽ xảy ra ôn dịch, bọn họ không dám dọn mới lạ, chúng ta rốt cuộc chạy ra khỏi chỗ đó, buối tối uống rượu, chúng ta buổi tối phải uống rượu chúc mừng một phen.

“Lâm Phàm đừng ngủ, người này trên đường đi đều làm ổ ở trong xe ngựa, chúng ta đi nhìn nước non đi, ta chưa từng có cơ hội ngồi thuyền vào mùa đông, cảm thấy cảnh tuyết bên ngoài nhất định không tồi, uống một ngụm rượu vào rồi chúng ta đi thôi." Ngô Tử Lâm uống hết một ly rượu đầy rồi hướng Lâm Phàm nằm ngay đờ nói.

Lâm Phàm phe phẩy đầu không muốn đi, cầu xin tha thứ: “Ngô đại ca ngươi tha cho ta đi, hai ngày này ngươi không mệt sao, đây toàn là băng thiên tuyết địa có cái gì đẹp mà coi."

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm không chịu rời giường cười nói: “hiện tại bên ngoài tuy là băng thiên tuyết địa nhưng phong cảnh cũng là không tồi, ngươi có thể cùng Ngô Tử Lâm đi nhìn một chút, tùy tiện hoạt động tay chân một chút." Ngồi xe ngựa lâu, Lâm Phàm vừa rồi còn nói chân tê, Triệu Hàm cũng hy vọng Lâm Phàm có thể vận động nhiều một chút, khôi phục khí huyết một chút cũng rất tốt.

Lâm Phàm nghe Triệu Hàm nói như vậy, vì thế ở trên giường đứng lên nói: “Được rồi, cho ta rượu, hôm nay ta liều mình bồi quân tử, liền đi nhìn cảnh tuyết cùng ngươi, hy vọng là không bị đông cứng.

Hai người đi ra thuyền lầu, thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên người ấm dào dạt, Giang môn rộng lớn dòng nước chảy nhanh, thuyền lớn nhỏ lui tới không ít, ngay khi hai người đang ngắm phong cảnh, Ngô Tử Lâm đột nhiên đứng lên hô to, Lâm Phàm ngơ ngác nhìn thấy Ngô Tử Lâm cực kỳ hưng phấn, sẽ không khéo như vậy đi, hai huynh đệ lại gặp mặt ở Trường Giang và Hoàng Hà này.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại