Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 35
Lâm Phàm nhìn thấy có người tập tễnh chạy xuống, hắn liền thò tay ra kéo, ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Phàm nhìn thấy khuôn mặt đối phương đen tuyền liền kinh hách kêu lên: “Ngươi là ai, Ngô bá…"
“Câm miệng đừng kêu, là ta Ngô Tử Lâm,Triệu Hàm ở phía sau ta…" Ngô Tử Lâm lên tiếng đánh gãy lời nói của Lâm Phàm, rất sợ tiếng kêu của Lâm Phàm làm kinh động đến phản quân, hắn tuyệt đối không muốn vừa ra hang sói lại vào động hổ đâu, cũng không phải lần nào cũng gặp được Triệu Hàm hóa giữ thành lành.
Lâm Phàm bị đầu tóc bù xù của Ngô Tử Lâm hù dọa, trên mặt ngoại trừ ánh mắt là không bôi đen, không biết là bôi cái gì mặt mày đen thui, trên cổ máu me nhầy nhụa, nếu không phải Ngô Tử Lâm mở miệng, Lâm Phàm hoàn toàn không nhận ra người này là Ngô Tử Lâm anh tuấn thường ngày.
Triệu Hàm ở phía sau rất nhanh bước xuống dưới, hắn cũng không rảnh đi quản Ngô Tử Lâm, hiện tại tạm thời an toàn, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng mệt mỏi của Lâm Phàm cùng Ngô bá, Triệu Hàm mở miệng nói: “Ngô bá ngươi cùng Phàm tử đều không ngủ sao, hiện tại trời sắp sáng rồi, ta làm đồ ăn sáng cho các ngươi, hai người các ngươi ăn xong liền đi nghỉ. Đúng rồi Phàm tử ngươi lấy một bộ quần áo cho Ngô Tử Lâm thay, quần áo của hắn tất cả đều ướt đẫm, nếu sinh bênh chúng ta cũng không có cách đi mời đại phu."
“Được, Triệu Hàm nấu đại một chút cháo là được, ngươi cũng cả đêm không ngủ, Ngô đại ca ngươi đi theo ta, ta lấy quần áo cho ngươi mặc, đúng rồi ngươi rửa mặt một chút, như vậy rất quá." Lâm Phàm rốt cục trầm tĩnh hướng Ngô Tử Lâm nói.
Lâm Phàm tử trong tiểu đầm nước lấy nửa bình nước, lại đổ một ít nước ấm trên bếp lò, lúc này mới hướng Ngô Tử Lâm nói: “Ngươi rửa mặt trước đi, ta dùng rượu rửa vết thương trên cổ giúp ngươi, sau đó ngươi thay quần áo sạch vào, Triệu Hàm ngươi nấu một chút trà gừng, ta nhớ trong rổ hình như là có một củ".
Triệu Hàm rất nhanh ở trong đầm nước rửa sạch tay, mật thật tuy rằng có dự trữ nước, nhưng ai biết phản quân khi nào thì rời đi, nếu là bị chiếm lĩnh như lời nói, bọn họ không biết khi nào mới có thể ra ngoài, cho nên Triệu Hàm cũng không muốn lãng phí nước, dù sao nếu ra ngoài múc nước cũng rất nguy hiểm.
Đổ một chén gạo cùng nửa nồi nước vào trong chảo sắt, gạo vì tiết kiệm nước nên không có vò qua, một cây củ cải đã được xắt ra từng miếng được cho vào bên trong, thịt khô thái sợ cùng với muối rượu cuối cùng mới cho vào bên trong, vì có khói nên sẽ nhìn không ra nhưng nếu mùi bay ra bên ngoài, bị phản quân đoán được thì lại có chuyện lớn xảy ra, Triệu Hàm đương nhiên là phải ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra.
Ngô Tử Lâm rất nhanh đem bụi bẩn trên mặt lau đi, quần áo ướt đẫm trên người cũng cởi ra toàn bộ, cũng may trên mặt đất có hỏa hoạn, coi như ấm áp, Ngô Tử Lâm cũng không cảm thấy rét lạnh. Tùy ý Lâm Phàm đổ rượu thuốc xoa lên miệng vết thương, Ngô Tử Lâm cắn chặt môi, rượu mạnh xoa lên miệng vết thương trên cổ, liền cảm thấy từng đợt có rút đau đớn.
Lâm Phàm nhìn thấy miệng vết thương đã được rửa sạch, biểu tình cổ quái hỏi: “Ngô đại ca ta nghĩ là ngươi bị tiểu dao chém phải, nhưng nhìn miệng vết thương của ngươi giống như là bị cắn, ai cắn ngươi, phản quân này còn cắn người hay sao." Lâm Phàm kỳ thật là muốn tìm chuyện để xoa dịu không khí, để Ngô Tử Lâm mau chóng thoạt khỏi cảm giác hoảng sợ này.
Ngô Tử Lâm nghe được lời nói của Lâm Phàm, liền nhìn Lâm Phàm một cách xem thường nói: “Ngươi muốn biết, đừng hối hận, là tức phụ ngươi cắn, răng nanh hắn cũng rất là sắc, nói thật là rất đau." Ngô Tử Lâm không sao cả nói, khóe mắt lại quan sát Lâm Phàm, quả nhiên nhìn thấy Lâm Phàm sau khi nghe được lời nói liền biến sắc mặt, thật ra Ngô Tử Lâm nhìn thấy Lâm Phàm, cũng muốn đùa tiểu tử này, nhìn thấy rất đáng yêu.
“Triệu Hàm, ngươi làm cái gì, Ngươi Cư nhiền cắn Ngô tử Lâm, cái tên kia, cái tên kia… Ngươi muốn cắn cũng nên cắn ta mới đúng." Lâm Phàm xù lông lập tức bỏ lại Ngô Tử Lâm chạy đi, hạy chạy tới ôm tay Triệu Hàm, không nghe giải thích liền hôn lên miệng Triệu Hàm, lại gặm lại cắn còn liếm nữa, khiến cho Triệu Hàm dở khóc dở cười.
Tùy ý Lâm Phàm náo loạn một trận, Triệu Hàm mới mở miệng giải thích nói: “Ta là vì cứu Ngô Tử Lâm, bất đắc dĩ mới cắn hắn, được rồi Phàm tử đừng quậy. Gừng ta không có tìm thấy, ngươi đi lấy một chén rượu cho Ngô Tử Lâm uống trừ lạnh nếu không hắn sẽ bị đông lạnh mất.
Ngô Tử Lâm nhìn Triệu Hàm dễ dàng vuốt lông Lâm Phàm, lắc đầu trong lòng nghĩ quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hắn rất nhanh liền mặc xong quần áo sạch sẽ. Giờ khắc này Ngô Tử Lâm mới cảm thấy mình còn sống, tâm tình đang căng thẳng cũng dần buông lỏng, thân thể buộc chặt cùng cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại, lúc này Ngô Tử Lâm mới cảm thấy cả người mệt mỏi bủn rủn, ngay cả sức lực cũng không có.
Lâm Phàm bưng nửa bát rượu lại đây nói: “Trong mật thất không có gừng, nhanh chóng uống hết để trừ lạnh, tuyệt đối là không thể bị bệnh, cổ nhân nói đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc cuối đời, ngươi đừng có sống trốn ra được, nhưng lại chết vì bệnh, như vậy sẽ phí phạm tâm tư của Triệu Hàm đã cứu ngươi ra."
Ngô Tử Lâm đương nhiên là không phản đối, tiếp nhận chén rượu Lâm Phàm đưa tới một ngụm uống cạn, rượu uống vào bụng cảm giác nóng bừng, Ngô Tử Lâm rốt cục cũng xua tan toàn bộ khí lạnh trong cơ thể, trong lòng lại vô cùng cao hứng, sống sót, rốt cục sống sót.
Hơn nữa trong lòng hắn hiểu được, mật thất nơi này so với hoa lâu bí mật hơn, càng quan trọng là…. Triệu Hàm cùng Lâm Phàm rất là thông minh, ai lại nghĩ bên dưới phế tích bị tiêu hủy, lại có một cái mật thất, phản quân căn bản sẽ không chạy tới chỗ phế tích này tìm kiếm, bọn họ đều vội vàng đi hết nhà này đến nhà khác cướp tài vật.
Sau khi Ngô Tử Lâm uống hết rượu, trong mật thất rất là an tĩnh, không khí có chút nặng nề. Lâm Phàm cũng không biết mở miệng như thế nào, Triệu Hàm lần này ra ngoài rất nguy hiểm, hắn thậm chí không dám đi hỏi.
Nhưng Ngô bá nhìn thân ảnh Triệu Hàm bận rộn liền mở miệng hỏi: “Triệu Hàm ngươi đi ra ngoài đã nghe được tin tức gì, phản quân này khi nào thì đi, chờ phản quân đi rồi, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, tránh cho đêm dài lắm mộng." Ngô bá vừa rồi phát hiện Triệu Hàm mang về một bọc nhỏ, Ngô bá đã xem xét cái gói nhỏ đó, có ngân phiếu còn có mấy ngàn lượng, nếu như bị phản quân biết được, bọn họ có thể bị cướp lấy tài sản, giết người diệt khẩu.
“Ta chỉ biết một ít tin tức, cũng có thể không chính xác, phản quân đến thành Nam Dương là bởi vì muốn cướp lương thảo cùng ba mươi vạn lượng bạc trắng của triều đình, chuẩn bị đưa đi bắc cương. Khẳng định là tin tức bị lộ, sau đó liền giết toàn bộ dân chúng trong thành là điều đương nhiên, hai ngàn binh mã dùng để áp giải lương thảo cùng quan ngân, quân trong thành Nam Dương mới năm trăm, những người này thậm chí đều chưa lên chiến trường giết qua địch, buổi chiều ngày hôm qua phản quân còn trà trộn vào thành Nam Dương, nửa đêm bọn họ giết chết chủ thành cùng quan binh rồi mở ra cửa thành, quân lính thủ thành cùng vận chuyển lương thảo ngay cả cơ hội phản kháng đều không có liền bị giết chết." Triệu Hàm thở dài nói, nếu không phải phản quân cùng quân sư quan hệ không tồi, vừa được thổi phồng liền vui vẻ khai ra, Triệu Hàm cũng không nhanh tìm hiểu được tin tức như thế.
Lúc ngày nghe thấy lời nói của Triệu Hàm Lâm Phàm cũng đi tới nói: “Ta thấy không phải là bị lộ tin tức, phản quân có thể nhanh chóng biết được hành động như vậy, nhất định là có nội quỷ.
“Nội quỷ là cái gì," Ngô Tử Lâm cũng đi tới vẻ mặt kỳ quái nhìn Lâm Phàm, đương nhiên lúc này Triệu Hàm cùng Ngô bá cũng giống nhau, đối với từ nội quỷ trong miệng Lâm Phàm hoàn toàn không hiểu là gì.
Lâm Phàm thấy ba người đều nhìn về phía hắn, liền hiểu ra đây là từ hiện đại bọn Triệu Hàm không hiểu được, vì thế ho khan một tiếng giải thích: “Nội quỷ chính là phản đồ, nhất định là trong triều đình có người giúp phản quân, đem tin tức này bán cho phản quân, cho nên phản quân mới biết được lương thảo đang ở đâu, thậm chí còn chính xác đến thành Nam Dương thiết hạ bẫy rập, đáng tiếc một thành đã bị huy do nội quỷ mua đơn."
Mọi người trong mật thất nghe lời nói của Lâm Phàm xong, cho dù bọn hắn cũng không hoàn toàn hiểu được những từ ngữ trong miệng Lâm Phàm, nhưng cũng không gây trở ngại cho bọn họ hiểu được ý tứ trong đó, điều này làm cho tâm tình của bọn họ rất là nặng nề.
Trong mật thất tràn ngập mùi cháo, mọi người cả đêm lo lắng hãi hùng cùng không ngủ, không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng. Triệu Hàm đi đến bên cạnh bếp lò, nhấc lên cái thìa quấy vài cái, tiếp theo liền cho thịt kho thái sợi cùng muối cho vào, quấy thêm vài cái nữa, Triệu Hàm rót một ít rượu gạo, lập tức trong mật thất tràn ngập mùi vị đồ ăn.
“Lại đây uống một chén bổ sung thể lực đi, sau đó chúng ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt, đêm qua kinh hách cũng không ngủ tốt, nếu sinh bịnh thì thực phiền toái." Triệu Hàm vừa nói vừa đem một chén chúc đặt ở trên cầu thang.
Lâm Phàm lúc trước không cảm thấy đói, nhưng khi trong mật thất tràn ngập mùi cháo, bụng liền thầm thì kêu, hắn là người đầu tiên chạy tới bưng cháo lên uống, tuy rằng môi cũng không thấy nóng, nhưng trong lòng Lâm Phàm lại thấy xúc động, may mắn hắn lúc trước quyết định cùng Triệu Hàm một chỗ, nếu không đêm qua đã bị phản quân chém rơi đầu.
Lúc này Lâm Phàm đối với Triệu Hàm hết sức sùng bái, Triệu Hàm thật sự quá lợi hại, chẳng nhưng đem phản quân chạy vào trong nhà xử lý, còn có thể chạy ra bên ngoài tìm hiểu tin tức từ phản quân, thậm chí còn mang bạc trở về, tóm lại Triệu Hàm thật sự quá lợi hại.
Uống xong cháo Lâm Phàm thật sự mệt mỏi, tối hôm qua chịu kinh hách, vì vậy cả buổi tối hôm qua Lâm Phàm luôn cảm thấy khốn đốn, nhưng hiện tại Triệu Hàm đã trở về, thậm chí còn cứu về bằng hữu có quan hệ không tồi.
Hắn cùng Ngô Tử Lâm cũng coi như là bằng hữu đi, nếu không tin tức bắc cương có phản loạn Ngô Tử Lâm cũng sẽ không nói cho hắn. Thậm chí người này có mấy lần đến mua rượu, còn cho nhà hắn đặc sản mà đại ca Ngô Tử Lâm từ ngoài mang về, những thứ này giá trị cũng không nhỏ. Hắn không chịu nhận những thứ đắt tiền đó, tên kia liền uy hiếp không lấy sẽ không đến mua rượu, Lâm Phàm nghĩ không lấy thì không có bạc, lấy thì mới có bạc, vậy thì lấy.
“Triệu Hàm ta phải đi ngủ một giấc, đầu có chút mê mang, ngươi cũng đừng bận rộn nữa nhanh đi nghỉ ngơi, Ngô đại ca ngươi nếu không để ý thì cùng ta ngủ, nếu ngại chật thì có thể đem chăn bông trải lên trên tấm ván mà ngủ, may mắn bên trên có lửa, chúng ta ở trong mật thất cũng không thấy lạnh," Lâm Phàm ngáp một cái hướng giường bọn họ đã chuẩn bị đi tới.
Ngô Tử Lâm nhìn người đi đường loạng choạng, cườ lắc đầu nói: “Ta sẽ không ngủ cùng ngươi, nếu không Triệu Hàm sẽ cắn chết ta, cho ta một tấm thảm là được, ta tựa vào bên cạnh bếp lò là được, cũng không lạnh."
Đối với Lâm Phàm, Ngô Tử Lâm lần đầu tiên nhìn thấy liền thấy thật vừa mắt, rất là vừa mắt, tiểu tử này cũng không phải là công tử thiếu gia, nhưng đối mặt với hắn rất đúng mực, hơn nữa nói chuyện rất thú vị, hắn mỗi lần đều không nhịn được đi chọc Lâm Phàm, thời gian dài nếu không gặp sẽ nhớ đến hắn, vô tình liền xem tiểu tử này như là tiểu đệ mà chiếu cố.
Lại không bao giờ nghĩ được, bởi vì một chút tâm tư này, ở tuyệt cảnh tối hôm qua đã cứu mạng hắn. hắn hoàn toàn không nghi ngờ, nếu hắn chỉ là khách nhân bình thường của Lâm Phàm, lúc này khẳng định đã bị Triệu Hàm giết người diệt khẩu.
Ngô Tử Lâm tiếp nhận thảm cùng chăn Triệu Hàm mang tới, mở miệng hướng Triệu Hàm nói: “Triệu Hàm cảm ơn ngươi đã cứu ta, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây ta sẽ báo đáp ngươi."
Triệu Hàm liếc nhìn Ngô Tử Lâm cười nói: “Trong lòng ngươi chắc là rõ ràng, ta cứu ngươi chính vì ngươi là bằng hữu của Phàm tử, cho nên ngươi không cần cảm kích ta, chỉ cần tiếp tục làm bằng hữu của Phàm tử là tốt rồi, hắn ở đây không có người bằng hữu nào cả."
Ngô Tử Lâm sau khi nghe cũng cười nói: “Ngươi nói đúng, ngươi cứu ta không phải vì muốn ta báo đáp ngươi, thế nhưng hiện tại ta ở đây ngoại trừ Phàm tử cũng không còn bằng hữu nào cả, chắc là đều bị phản quân giết hết rồi. Người của các đại gia tộc, cho dù trốn vào trong mật thất thì cũng sẽ bị bắt ra thôi."
Nghe Ngô Tử Lâm còn có tâm tử nghĩ đến người khác như thế nào, Triệu Hàm nghi hoặc hỏi: “Ngươi không lo lắng cho tình huống trong nhà sao?"
“Có gì mà phải lo lắng, đại ca của ta đi kinh thành còn chưa về, a mỗ trong nhà cũng không phải người sinh ra ta, chỉ có nghĩ như thế nào đòi tiền từ huynh đệ ta. Những người thân này từng làm cho ta cùng đại ca chịu khổ rất nhiều, nếu không phải đại ca ta có bản lĩnh thì chúng ta đã chết đói từ lâu, nơi nào còn có thể biết đến hai người các ngươi. Nhưng đại ca ta lại mềm lòng, nếu không ta đã sớm đuổi những người này ra khỏi nhà, hiện tại rất tốt, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã ha ha ha…" Ngô Tử Lâm đột nhiên cười nói.
Lúc này có thể nhìn ra tâm trạng của Ngô Tử Lâm rất là kỳ quái, giống như là vừa yêu vừa hận, tóm lại rất phức tạp, Triệu Hàm nhìn thấy tình huống này cũng không nói gì, mỗi nhà cũng có một cái khó riêng, ai cũng không dễ dàng gì.
“Người trẻ tuổi đi ngủ sớm một chút đi, dưỡng tinh thần, chỉ cần phản quân vừa đi, chúng ta liền rời đi thành Nam Dương, không cần lãng phí thời gian." Ngô bá nói với Ngô Tử Lâm đang cười quái dị.
Mật thất ngoại trừ tiếng hít thở của mọi người thì không có âm thanh gì, ngọn đèn rõ ràng đã tắt, có thể nhìn ra mọi người đều thực mệt mỏi. Bên ngoài dần dần lộ ra ánh sáng, một bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống, tuyết rời càng ngày càng lớn, cả mặt đất đều là một mảnh trắng xóa, tất cả màu sắc tội ác đều bị vùi lấp dưới lớp tuyết.
Triệu Hàm là bị tiếng khóc của Tử An làm cho bừng tỉnh, hắn lắc đầu vài cái đứng lên từ trên giường, ôm lấy tiểu tử kia dỗ vài cái, đem tã đã thấm nước tiểu đổi, sau đó mặc xong quần áo cho tiểu tử này, múc nửa bát cháo đút cho tiểu tử ăn, cũng may nước chúc đã sệt sệt lại, tiểu tử kia ăn rất là ngon.
Lâm Phàm và Ngô bá ngủ thực an ổn, tiếng hít thở cũng nhẹ, Ngô Tử Lâm nằm ở trên tấm ván trên mặt đất, chăn được lót ở dưới tấm thảm, cũng may bên cạnh có bếp lò, cũng sẽ không lạnh.
Lâm Tử An còn giỡn ở trong ngực Triệu Hàm chốc lát, bị hoàn cảnh tối đen lừa gạt, nó ngáp một cái lui vào trong ngực Lâm Phàm ngủ tiếp một giấc. Triệu Hàm nhìn thấy giọt nước đang chảy vào trong đầm nhỏ ở trong mật thất, chỉ biết bên ngoài có thể là đang mưa. Hắn tính toán thời gian, lúc này chắc là buổi sáng, phản quân trải qua một đêm cuồng hoan, nơi này của hắn hẻo lánh như vậy, hơn nữa bên ngoài rất im lặng, Triệu Hàm chuẩn bị mở ra mật thất để xem bên ngoài trời mưa hay là tuyết rơi.
Nếu là trời mưa vậy thì xem như là có lợi cho hắn, nhưng nếu là tuyết rời, Triệu Hàm cũng sẽ không thể tùy tiện mở mật thất ra, nếu không có một địa phương không có tuyết, thật sự sẽ rất khó coi, Triệu Hàm tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Khi mật thất mở ra, nước chảy gió lạnh bông tuyết dũng mãnh tiến vào, Triệu Hàm lập tức đóng cơ quan lại, tâm tình lập tức trầm xuống, sau khi tuyết rơi hắn sẽ không thể đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, mặc kệ là phía trên mật thất sẽ để lại dấu vết, hay là sẽ để lại dấu chân, Triệu Hàm không dám lấy tính mạng của người nhà ra đùa giỡn.
Triệu Hàm đi trở về giường cởi giầy, Lâm Phàm đưa lưng về phía hắn ngủ, Triệu Hàm liền đem đứa con nhét vào ngực Lâm Phàm, lúc này mới nằm xuống ôm lấy Lâm PHàm, cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân. Chỉ có lúc này trái tim của Triệu Hàm mới được thả lỏng, có thể sống là tốt rồi, cho dù không thể biết được tin tức, cùng lắm thì bọn họ ở trong mật thất lâu mấy ngày, ít nhất hiện tại trong mật thất không thiếu ăn.
“Câm miệng đừng kêu, là ta Ngô Tử Lâm,Triệu Hàm ở phía sau ta…" Ngô Tử Lâm lên tiếng đánh gãy lời nói của Lâm Phàm, rất sợ tiếng kêu của Lâm Phàm làm kinh động đến phản quân, hắn tuyệt đối không muốn vừa ra hang sói lại vào động hổ đâu, cũng không phải lần nào cũng gặp được Triệu Hàm hóa giữ thành lành.
Lâm Phàm bị đầu tóc bù xù của Ngô Tử Lâm hù dọa, trên mặt ngoại trừ ánh mắt là không bôi đen, không biết là bôi cái gì mặt mày đen thui, trên cổ máu me nhầy nhụa, nếu không phải Ngô Tử Lâm mở miệng, Lâm Phàm hoàn toàn không nhận ra người này là Ngô Tử Lâm anh tuấn thường ngày.
Triệu Hàm ở phía sau rất nhanh bước xuống dưới, hắn cũng không rảnh đi quản Ngô Tử Lâm, hiện tại tạm thời an toàn, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng mệt mỏi của Lâm Phàm cùng Ngô bá, Triệu Hàm mở miệng nói: “Ngô bá ngươi cùng Phàm tử đều không ngủ sao, hiện tại trời sắp sáng rồi, ta làm đồ ăn sáng cho các ngươi, hai người các ngươi ăn xong liền đi nghỉ. Đúng rồi Phàm tử ngươi lấy một bộ quần áo cho Ngô Tử Lâm thay, quần áo của hắn tất cả đều ướt đẫm, nếu sinh bênh chúng ta cũng không có cách đi mời đại phu."
“Được, Triệu Hàm nấu đại một chút cháo là được, ngươi cũng cả đêm không ngủ, Ngô đại ca ngươi đi theo ta, ta lấy quần áo cho ngươi mặc, đúng rồi ngươi rửa mặt một chút, như vậy rất quá." Lâm Phàm rốt cục trầm tĩnh hướng Ngô Tử Lâm nói.
Lâm Phàm tử trong tiểu đầm nước lấy nửa bình nước, lại đổ một ít nước ấm trên bếp lò, lúc này mới hướng Ngô Tử Lâm nói: “Ngươi rửa mặt trước đi, ta dùng rượu rửa vết thương trên cổ giúp ngươi, sau đó ngươi thay quần áo sạch vào, Triệu Hàm ngươi nấu một chút trà gừng, ta nhớ trong rổ hình như là có một củ".
Triệu Hàm rất nhanh ở trong đầm nước rửa sạch tay, mật thật tuy rằng có dự trữ nước, nhưng ai biết phản quân khi nào thì rời đi, nếu là bị chiếm lĩnh như lời nói, bọn họ không biết khi nào mới có thể ra ngoài, cho nên Triệu Hàm cũng không muốn lãng phí nước, dù sao nếu ra ngoài múc nước cũng rất nguy hiểm.
Đổ một chén gạo cùng nửa nồi nước vào trong chảo sắt, gạo vì tiết kiệm nước nên không có vò qua, một cây củ cải đã được xắt ra từng miếng được cho vào bên trong, thịt khô thái sợ cùng với muối rượu cuối cùng mới cho vào bên trong, vì có khói nên sẽ nhìn không ra nhưng nếu mùi bay ra bên ngoài, bị phản quân đoán được thì lại có chuyện lớn xảy ra, Triệu Hàm đương nhiên là phải ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra.
Ngô Tử Lâm rất nhanh đem bụi bẩn trên mặt lau đi, quần áo ướt đẫm trên người cũng cởi ra toàn bộ, cũng may trên mặt đất có hỏa hoạn, coi như ấm áp, Ngô Tử Lâm cũng không cảm thấy rét lạnh. Tùy ý Lâm Phàm đổ rượu thuốc xoa lên miệng vết thương, Ngô Tử Lâm cắn chặt môi, rượu mạnh xoa lên miệng vết thương trên cổ, liền cảm thấy từng đợt có rút đau đớn.
Lâm Phàm nhìn thấy miệng vết thương đã được rửa sạch, biểu tình cổ quái hỏi: “Ngô đại ca ta nghĩ là ngươi bị tiểu dao chém phải, nhưng nhìn miệng vết thương của ngươi giống như là bị cắn, ai cắn ngươi, phản quân này còn cắn người hay sao." Lâm Phàm kỳ thật là muốn tìm chuyện để xoa dịu không khí, để Ngô Tử Lâm mau chóng thoạt khỏi cảm giác hoảng sợ này.
Ngô Tử Lâm nghe được lời nói của Lâm Phàm, liền nhìn Lâm Phàm một cách xem thường nói: “Ngươi muốn biết, đừng hối hận, là tức phụ ngươi cắn, răng nanh hắn cũng rất là sắc, nói thật là rất đau." Ngô Tử Lâm không sao cả nói, khóe mắt lại quan sát Lâm Phàm, quả nhiên nhìn thấy Lâm Phàm sau khi nghe được lời nói liền biến sắc mặt, thật ra Ngô Tử Lâm nhìn thấy Lâm Phàm, cũng muốn đùa tiểu tử này, nhìn thấy rất đáng yêu.
“Triệu Hàm, ngươi làm cái gì, Ngươi Cư nhiền cắn Ngô tử Lâm, cái tên kia, cái tên kia… Ngươi muốn cắn cũng nên cắn ta mới đúng." Lâm Phàm xù lông lập tức bỏ lại Ngô Tử Lâm chạy đi, hạy chạy tới ôm tay Triệu Hàm, không nghe giải thích liền hôn lên miệng Triệu Hàm, lại gặm lại cắn còn liếm nữa, khiến cho Triệu Hàm dở khóc dở cười.
Tùy ý Lâm Phàm náo loạn một trận, Triệu Hàm mới mở miệng giải thích nói: “Ta là vì cứu Ngô Tử Lâm, bất đắc dĩ mới cắn hắn, được rồi Phàm tử đừng quậy. Gừng ta không có tìm thấy, ngươi đi lấy một chén rượu cho Ngô Tử Lâm uống trừ lạnh nếu không hắn sẽ bị đông lạnh mất.
Ngô Tử Lâm nhìn Triệu Hàm dễ dàng vuốt lông Lâm Phàm, lắc đầu trong lòng nghĩ quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hắn rất nhanh liền mặc xong quần áo sạch sẽ. Giờ khắc này Ngô Tử Lâm mới cảm thấy mình còn sống, tâm tình đang căng thẳng cũng dần buông lỏng, thân thể buộc chặt cùng cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại, lúc này Ngô Tử Lâm mới cảm thấy cả người mệt mỏi bủn rủn, ngay cả sức lực cũng không có.
Lâm Phàm bưng nửa bát rượu lại đây nói: “Trong mật thất không có gừng, nhanh chóng uống hết để trừ lạnh, tuyệt đối là không thể bị bệnh, cổ nhân nói đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc cuối đời, ngươi đừng có sống trốn ra được, nhưng lại chết vì bệnh, như vậy sẽ phí phạm tâm tư của Triệu Hàm đã cứu ngươi ra."
Ngô Tử Lâm đương nhiên là không phản đối, tiếp nhận chén rượu Lâm Phàm đưa tới một ngụm uống cạn, rượu uống vào bụng cảm giác nóng bừng, Ngô Tử Lâm rốt cục cũng xua tan toàn bộ khí lạnh trong cơ thể, trong lòng lại vô cùng cao hứng, sống sót, rốt cục sống sót.
Hơn nữa trong lòng hắn hiểu được, mật thất nơi này so với hoa lâu bí mật hơn, càng quan trọng là…. Triệu Hàm cùng Lâm Phàm rất là thông minh, ai lại nghĩ bên dưới phế tích bị tiêu hủy, lại có một cái mật thất, phản quân căn bản sẽ không chạy tới chỗ phế tích này tìm kiếm, bọn họ đều vội vàng đi hết nhà này đến nhà khác cướp tài vật.
Sau khi Ngô Tử Lâm uống hết rượu, trong mật thất rất là an tĩnh, không khí có chút nặng nề. Lâm Phàm cũng không biết mở miệng như thế nào, Triệu Hàm lần này ra ngoài rất nguy hiểm, hắn thậm chí không dám đi hỏi.
Nhưng Ngô bá nhìn thân ảnh Triệu Hàm bận rộn liền mở miệng hỏi: “Triệu Hàm ngươi đi ra ngoài đã nghe được tin tức gì, phản quân này khi nào thì đi, chờ phản quân đi rồi, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, tránh cho đêm dài lắm mộng." Ngô bá vừa rồi phát hiện Triệu Hàm mang về một bọc nhỏ, Ngô bá đã xem xét cái gói nhỏ đó, có ngân phiếu còn có mấy ngàn lượng, nếu như bị phản quân biết được, bọn họ có thể bị cướp lấy tài sản, giết người diệt khẩu.
“Ta chỉ biết một ít tin tức, cũng có thể không chính xác, phản quân đến thành Nam Dương là bởi vì muốn cướp lương thảo cùng ba mươi vạn lượng bạc trắng của triều đình, chuẩn bị đưa đi bắc cương. Khẳng định là tin tức bị lộ, sau đó liền giết toàn bộ dân chúng trong thành là điều đương nhiên, hai ngàn binh mã dùng để áp giải lương thảo cùng quan ngân, quân trong thành Nam Dương mới năm trăm, những người này thậm chí đều chưa lên chiến trường giết qua địch, buổi chiều ngày hôm qua phản quân còn trà trộn vào thành Nam Dương, nửa đêm bọn họ giết chết chủ thành cùng quan binh rồi mở ra cửa thành, quân lính thủ thành cùng vận chuyển lương thảo ngay cả cơ hội phản kháng đều không có liền bị giết chết." Triệu Hàm thở dài nói, nếu không phải phản quân cùng quân sư quan hệ không tồi, vừa được thổi phồng liền vui vẻ khai ra, Triệu Hàm cũng không nhanh tìm hiểu được tin tức như thế.
Lúc ngày nghe thấy lời nói của Triệu Hàm Lâm Phàm cũng đi tới nói: “Ta thấy không phải là bị lộ tin tức, phản quân có thể nhanh chóng biết được hành động như vậy, nhất định là có nội quỷ.
“Nội quỷ là cái gì," Ngô Tử Lâm cũng đi tới vẻ mặt kỳ quái nhìn Lâm Phàm, đương nhiên lúc này Triệu Hàm cùng Ngô bá cũng giống nhau, đối với từ nội quỷ trong miệng Lâm Phàm hoàn toàn không hiểu là gì.
Lâm Phàm thấy ba người đều nhìn về phía hắn, liền hiểu ra đây là từ hiện đại bọn Triệu Hàm không hiểu được, vì thế ho khan một tiếng giải thích: “Nội quỷ chính là phản đồ, nhất định là trong triều đình có người giúp phản quân, đem tin tức này bán cho phản quân, cho nên phản quân mới biết được lương thảo đang ở đâu, thậm chí còn chính xác đến thành Nam Dương thiết hạ bẫy rập, đáng tiếc một thành đã bị huy do nội quỷ mua đơn."
Mọi người trong mật thất nghe lời nói của Lâm Phàm xong, cho dù bọn hắn cũng không hoàn toàn hiểu được những từ ngữ trong miệng Lâm Phàm, nhưng cũng không gây trở ngại cho bọn họ hiểu được ý tứ trong đó, điều này làm cho tâm tình của bọn họ rất là nặng nề.
Trong mật thất tràn ngập mùi cháo, mọi người cả đêm lo lắng hãi hùng cùng không ngủ, không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng. Triệu Hàm đi đến bên cạnh bếp lò, nhấc lên cái thìa quấy vài cái, tiếp theo liền cho thịt kho thái sợi cùng muối cho vào, quấy thêm vài cái nữa, Triệu Hàm rót một ít rượu gạo, lập tức trong mật thất tràn ngập mùi vị đồ ăn.
“Lại đây uống một chén bổ sung thể lực đi, sau đó chúng ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt, đêm qua kinh hách cũng không ngủ tốt, nếu sinh bịnh thì thực phiền toái." Triệu Hàm vừa nói vừa đem một chén chúc đặt ở trên cầu thang.
Lâm Phàm lúc trước không cảm thấy đói, nhưng khi trong mật thất tràn ngập mùi cháo, bụng liền thầm thì kêu, hắn là người đầu tiên chạy tới bưng cháo lên uống, tuy rằng môi cũng không thấy nóng, nhưng trong lòng Lâm Phàm lại thấy xúc động, may mắn hắn lúc trước quyết định cùng Triệu Hàm một chỗ, nếu không đêm qua đã bị phản quân chém rơi đầu.
Lúc này Lâm Phàm đối với Triệu Hàm hết sức sùng bái, Triệu Hàm thật sự quá lợi hại, chẳng nhưng đem phản quân chạy vào trong nhà xử lý, còn có thể chạy ra bên ngoài tìm hiểu tin tức từ phản quân, thậm chí còn mang bạc trở về, tóm lại Triệu Hàm thật sự quá lợi hại.
Uống xong cháo Lâm Phàm thật sự mệt mỏi, tối hôm qua chịu kinh hách, vì vậy cả buổi tối hôm qua Lâm Phàm luôn cảm thấy khốn đốn, nhưng hiện tại Triệu Hàm đã trở về, thậm chí còn cứu về bằng hữu có quan hệ không tồi.
Hắn cùng Ngô Tử Lâm cũng coi như là bằng hữu đi, nếu không tin tức bắc cương có phản loạn Ngô Tử Lâm cũng sẽ không nói cho hắn. Thậm chí người này có mấy lần đến mua rượu, còn cho nhà hắn đặc sản mà đại ca Ngô Tử Lâm từ ngoài mang về, những thứ này giá trị cũng không nhỏ. Hắn không chịu nhận những thứ đắt tiền đó, tên kia liền uy hiếp không lấy sẽ không đến mua rượu, Lâm Phàm nghĩ không lấy thì không có bạc, lấy thì mới có bạc, vậy thì lấy.
“Triệu Hàm ta phải đi ngủ một giấc, đầu có chút mê mang, ngươi cũng đừng bận rộn nữa nhanh đi nghỉ ngơi, Ngô đại ca ngươi nếu không để ý thì cùng ta ngủ, nếu ngại chật thì có thể đem chăn bông trải lên trên tấm ván mà ngủ, may mắn bên trên có lửa, chúng ta ở trong mật thất cũng không thấy lạnh," Lâm Phàm ngáp một cái hướng giường bọn họ đã chuẩn bị đi tới.
Ngô Tử Lâm nhìn người đi đường loạng choạng, cườ lắc đầu nói: “Ta sẽ không ngủ cùng ngươi, nếu không Triệu Hàm sẽ cắn chết ta, cho ta một tấm thảm là được, ta tựa vào bên cạnh bếp lò là được, cũng không lạnh."
Đối với Lâm Phàm, Ngô Tử Lâm lần đầu tiên nhìn thấy liền thấy thật vừa mắt, rất là vừa mắt, tiểu tử này cũng không phải là công tử thiếu gia, nhưng đối mặt với hắn rất đúng mực, hơn nữa nói chuyện rất thú vị, hắn mỗi lần đều không nhịn được đi chọc Lâm Phàm, thời gian dài nếu không gặp sẽ nhớ đến hắn, vô tình liền xem tiểu tử này như là tiểu đệ mà chiếu cố.
Lại không bao giờ nghĩ được, bởi vì một chút tâm tư này, ở tuyệt cảnh tối hôm qua đã cứu mạng hắn. hắn hoàn toàn không nghi ngờ, nếu hắn chỉ là khách nhân bình thường của Lâm Phàm, lúc này khẳng định đã bị Triệu Hàm giết người diệt khẩu.
Ngô Tử Lâm tiếp nhận thảm cùng chăn Triệu Hàm mang tới, mở miệng hướng Triệu Hàm nói: “Triệu Hàm cảm ơn ngươi đã cứu ta, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây ta sẽ báo đáp ngươi."
Triệu Hàm liếc nhìn Ngô Tử Lâm cười nói: “Trong lòng ngươi chắc là rõ ràng, ta cứu ngươi chính vì ngươi là bằng hữu của Phàm tử, cho nên ngươi không cần cảm kích ta, chỉ cần tiếp tục làm bằng hữu của Phàm tử là tốt rồi, hắn ở đây không có người bằng hữu nào cả."
Ngô Tử Lâm sau khi nghe cũng cười nói: “Ngươi nói đúng, ngươi cứu ta không phải vì muốn ta báo đáp ngươi, thế nhưng hiện tại ta ở đây ngoại trừ Phàm tử cũng không còn bằng hữu nào cả, chắc là đều bị phản quân giết hết rồi. Người của các đại gia tộc, cho dù trốn vào trong mật thất thì cũng sẽ bị bắt ra thôi."
Nghe Ngô Tử Lâm còn có tâm tử nghĩ đến người khác như thế nào, Triệu Hàm nghi hoặc hỏi: “Ngươi không lo lắng cho tình huống trong nhà sao?"
“Có gì mà phải lo lắng, đại ca của ta đi kinh thành còn chưa về, a mỗ trong nhà cũng không phải người sinh ra ta, chỉ có nghĩ như thế nào đòi tiền từ huynh đệ ta. Những người thân này từng làm cho ta cùng đại ca chịu khổ rất nhiều, nếu không phải đại ca ta có bản lĩnh thì chúng ta đã chết đói từ lâu, nơi nào còn có thể biết đến hai người các ngươi. Nhưng đại ca ta lại mềm lòng, nếu không ta đã sớm đuổi những người này ra khỏi nhà, hiện tại rất tốt, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã ha ha ha…" Ngô Tử Lâm đột nhiên cười nói.
Lúc này có thể nhìn ra tâm trạng của Ngô Tử Lâm rất là kỳ quái, giống như là vừa yêu vừa hận, tóm lại rất phức tạp, Triệu Hàm nhìn thấy tình huống này cũng không nói gì, mỗi nhà cũng có một cái khó riêng, ai cũng không dễ dàng gì.
“Người trẻ tuổi đi ngủ sớm một chút đi, dưỡng tinh thần, chỉ cần phản quân vừa đi, chúng ta liền rời đi thành Nam Dương, không cần lãng phí thời gian." Ngô bá nói với Ngô Tử Lâm đang cười quái dị.
Mật thất ngoại trừ tiếng hít thở của mọi người thì không có âm thanh gì, ngọn đèn rõ ràng đã tắt, có thể nhìn ra mọi người đều thực mệt mỏi. Bên ngoài dần dần lộ ra ánh sáng, một bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống, tuyết rời càng ngày càng lớn, cả mặt đất đều là một mảnh trắng xóa, tất cả màu sắc tội ác đều bị vùi lấp dưới lớp tuyết.
Triệu Hàm là bị tiếng khóc của Tử An làm cho bừng tỉnh, hắn lắc đầu vài cái đứng lên từ trên giường, ôm lấy tiểu tử kia dỗ vài cái, đem tã đã thấm nước tiểu đổi, sau đó mặc xong quần áo cho tiểu tử này, múc nửa bát cháo đút cho tiểu tử ăn, cũng may nước chúc đã sệt sệt lại, tiểu tử kia ăn rất là ngon.
Lâm Phàm và Ngô bá ngủ thực an ổn, tiếng hít thở cũng nhẹ, Ngô Tử Lâm nằm ở trên tấm ván trên mặt đất, chăn được lót ở dưới tấm thảm, cũng may bên cạnh có bếp lò, cũng sẽ không lạnh.
Lâm Tử An còn giỡn ở trong ngực Triệu Hàm chốc lát, bị hoàn cảnh tối đen lừa gạt, nó ngáp một cái lui vào trong ngực Lâm Phàm ngủ tiếp một giấc. Triệu Hàm nhìn thấy giọt nước đang chảy vào trong đầm nhỏ ở trong mật thất, chỉ biết bên ngoài có thể là đang mưa. Hắn tính toán thời gian, lúc này chắc là buổi sáng, phản quân trải qua một đêm cuồng hoan, nơi này của hắn hẻo lánh như vậy, hơn nữa bên ngoài rất im lặng, Triệu Hàm chuẩn bị mở ra mật thất để xem bên ngoài trời mưa hay là tuyết rơi.
Nếu là trời mưa vậy thì xem như là có lợi cho hắn, nhưng nếu là tuyết rời, Triệu Hàm cũng sẽ không thể tùy tiện mở mật thất ra, nếu không có một địa phương không có tuyết, thật sự sẽ rất khó coi, Triệu Hàm tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Khi mật thất mở ra, nước chảy gió lạnh bông tuyết dũng mãnh tiến vào, Triệu Hàm lập tức đóng cơ quan lại, tâm tình lập tức trầm xuống, sau khi tuyết rơi hắn sẽ không thể đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, mặc kệ là phía trên mật thất sẽ để lại dấu vết, hay là sẽ để lại dấu chân, Triệu Hàm không dám lấy tính mạng của người nhà ra đùa giỡn.
Triệu Hàm đi trở về giường cởi giầy, Lâm Phàm đưa lưng về phía hắn ngủ, Triệu Hàm liền đem đứa con nhét vào ngực Lâm Phàm, lúc này mới nằm xuống ôm lấy Lâm PHàm, cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân. Chỉ có lúc này trái tim của Triệu Hàm mới được thả lỏng, có thể sống là tốt rồi, cho dù không thể biết được tin tức, cùng lắm thì bọn họ ở trong mật thất lâu mấy ngày, ít nhất hiện tại trong mật thất không thiếu ăn.
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm