Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 26
Triệu Hàm mang rổ đi ra cửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại đóng cửa lại trở về gọi Lâm Phàm: “Phàm tử ngươi đi chợ mua chút đồ ăn trở về."
“Để cho ta đi, ta không biết nấu ăn nên cũng không biết mua cái gì trở về," Lâm Phàm thật sự không muốn đáp lời, Triệu Hàm đặt cho hắn vấn đề này thật sự khó xử hắn. Khi Lâm Phàm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Triệu Hàm, Triệu Hàm cũng không có động, liền đứng như vậy lẳng lặng chờ Lâm Phàm đi tới trước mặt, sau đó hai má Lâm Phàm có chút hồng lên.
“Ta biết rồi, ta đi mua, nhưng là muốn mua cái gì ngươi phải nói cho ta biết," Lâm Phàm uể oải nói, ánh mắt lại dời đến dấu vết trên cổ Triệu Hàm, rốt cục hiểu được Triệu Hàm vì cái gì không đi ra cửa, cái dạng này đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ, mà đầu sỏ gây nên chính là hắn, cho nên Lâm Phàm kỳ thật rất thẹn thùng.
Triệu Hàm cười cười gật gật đầu, tay nhịn không được ở trên đầu Lâm Phàm sờ vài cái mới nói: “Ngươi mua một chút rau cải thìa, dưa và trái cây, rau cải xanh linh tinh, ngươi thích cái gì thì mua cái đó, trong nhà vẫn còn thịt sẽ không cần."
Lâm Phàn ngoan ngoãn gật đầu mang rổ đi ra ngoài, bóng dáng có vẻ phi thường vô lực, mua đồ ăn không có Triệu Hàm đi theo, Lâm Phàm thật lo lắng chính mình mua không tốt, thật sự đây là lần đầu tiên.
Cũng may vận khí Lâm Phàm tốt vô cùng, sau khi ra cửa trên đường Lâm Phàm gặp Ngô bá, Ngô bá đối với những việc này cũng không phải là lành nghề, thế nhưng tốt xấu gì hắn cũng sống một mình nhiều năm, mua đồ ăn vẫn có chút lòng tin, so với Lâm Phàm tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không nhầm rau hẹ thành hành.
Ngô bá chỉ huy Lâm Phàm đi mua chút đậu, sau đó liền chọn một ít rau cùng hành, tiếp theo chọn hoa quả thì Lâm Phàm rất rành, đời trước hắn ra ngoài ăn cơm đều là đi căn tin hoặc là tiệm ăn, thế nhưng hoa quả vẫn là tự mình chọn, những thứ này hắn vẫn là có thể chọn, liền chọn những thứ mình thích ăn.
Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm đem rổ trở về, cam táo lựu đầy một rổ, có một bó rau xanh duy nhất Lâm Phàm cầm ở trên tay nếu không lúc này sẽ bị đè ép, Triệu Hàm lắc đầu, trông cậy Phàm tử có thể làm tốt việc này, thật là có chút khó khăn.
“Ngô bá nói hiện tại ăn lựu tốt lắm, chúng ta cùng nhau ăn một trái." Lâm Phàm như hiến vật quý đem rổ đưa đến trước mặt Triệu Hàm, Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm liền cười nói: “Ngươi có biết ngụ ý khi ăn lựu không, nhiều con nhiều cháu, ngươi thích ăn ta bóc cho ngươi ăn, lau mồ hôi đi, đi mua đồ ăn không cần phải vội như vậy."
Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm xong cũng không nghĩ nhiều cười nói: “Quản nó có ngụ ý gì, ta thích ăn, cũng lâu lắm rồi không được ăn, ta nói với ngươi trái lượu của chúng ta bên kia đều rất lớn, có trái còn lớn gấp hai ba lần quả này, thực ngọt, trái này chỉ to bằng nắm tay cũng không có hồng như vậy, cũng không biết có ăn được không."
Ngô bá vẫn đi bộ đến gần giữa trưa mới về, Tử An hiện tại thực thích ra ngoài, nhìn thấy người đi trên đường hắn cũng rất hưng phấn, cao hứng hoa chân múa tay vui sướng a a kêu.
Sau cơm chiều Lâm Phàm trông cửa hàng, Tử An ngồi ở trên giường nhỏ chơi với tú cầu, mỗi lần tiểu tử kia muốn gặm tú cầu, sẽ bị Lâm Phàm vô tình cướp đi, tiểu tử kia sẽ kêu to lên, chỉ có thể chảy nước miếng gặm tay chính mình. Triệu Hàm cùng Ngô bá ở trong sân bận rộn, xương hươu đã chương mấy canh giờ, cũng đã rất lạnh, sừng hươu cũng bị cắt thành miếng nhỏ chưng một lần, Ngô bá dạy Triệu Hàm dùng rượu thiệu hưng lâu năm cùng thảo dược nhưỡng rượu, đợi cho sang năm rượu này có thể đem bán.
Ngay tại thời điểm đầu Lâm Phàm hướng tới trong viện nhìn xung quanh, “Ôi, hôm này như thế nào ngươi trông cửa hàng, tối hôm qua ngươi cũng thật lớn mật, đang ban ngày mà ngươi cũng dám hôn vợ ngươi, cửa cũng không đóng ha ha."
“Cười, cười…. có cái gì buồn cười, Ngô Tử Lâm cẩn thận bị sắc đấy…." Lâm Phàm bị thanh niên trêu đùa lập tức thẹn quá thành giận nói, vừa mới bắt đầu hắn cũng không biết người này thì không nói, nhưng từ sau khi quen biết, người này mỗi lần đến đều phải sỉ nhục hắn một phen, gần như là mỗi ngày phải tới báo cáo một lần, đương nhiên hắn mỗi ngày đều thu vào của người này không ít, đây cũng là nguyên nhân đến bây giờ Lâm Phàm không lấy chổi đuổi người này đi, khách hàng là thượng đế.
Lâm Phàm nói còn chưa xong, chỉ thấy Ngô Tử Lâm thật sự bị sặc, tiếp theo còn ho khan, kịch liệt ho khan, cảm giác giống như là không thở nổi. Lâm Phàm thấy đối phương vỗ ngực lại chảy nước mắt, xem như là hiểu được người này hiện tại có bao nhiêu là khó chịu.
Qua một trận ho, đợi đến khi ho khan nhỏ lại, Lâm Phàm liền rót một chén nước đưa cho Ngô Tử Lâm mở miệng nói: “Ngươi chính là lắm miệng, xem đi bị báo ứng, còn không có bị sặc chết, uống miếng nước, ngươi nhìn ta rộng lượng biết bao nhiêu, ngươi cười nhạo ta, ta lại rót nước cho ngươi, ta quả nhiên là người tốt."
Ngô Tử Lâm lúc này làm sao còn khí lực cùng Lâm Phàm cãi cọ, tiếp nhận nước uống xuống, mới cảm thấy tốt hơn một chút liền mở miệng nói: “Ngươi ít vui sướng khi người gặp họa đi, ta chỉ là không cẩn thận bị sặc, cùng không ngươi không có quan hệ lại càng không có chuyện báo ứng linh tinh. Ta không cùng ngươi nhiều lời, ngươi cũng nên kiềm chế bản thân, không suy nghĩ cho chính mình thì cũng phải suy nghĩ cho vợ ngươi, bị ta thấy thì chỉ chê cười ngươi vài câu, nếu bị người ngoài thấy, thanh danh của vợ ngươi có thể bị hủy. Được rồi, nhìn ở quan hệ bằng hữu của chúng ta, ta mới cảnh cáo ngươi một lần, nhanh lấy cho ta hai bình thuốc giống như trước, ta không có thời gian."
Lâm Phàm nhìn bộ dạng Ngô Tử Lâm sốt ruột liền cười nói: “Gấp cái gì, lấy cho ngươi là được," Lâm Phàm đem hai bình thuốc Ngô Tử Lâm thường mua đặt ở trên quầy, khi Ngô Tử Lâm đem bạc trả thì lập tức mở miệng: “Vì ngươi vừa rồi nói câu kia, rượu thuốc hôm nay miễn phí tặng ngươi, không cần bạc của ngươi."
“Gia ta thiếu tiền sao! Cảnh cáo ngươi một câu đó là vì xem ngươi là bằng hữu, lấy cho ta, ngươi cũng không phải là người có tiền giống ca ca ta, thế nhưng nhìn tiểu tử ngươi thuận mắt, rượu thuốc dùng cũng tốt, nếu không ta lười nhắc nhở ngươi!" Ngô Tử Lâm đem bạc vụn để lại trên quầy, bộ dáng khinh bỉ Lâm Phàm, giống như Lâm Phàm miễn phí cho hắn là không đúng, là xem thường hắn.
Lâm Phàm thấy bộ dạng của Ngô Tử Lâm tức giận, liền biết tiểu tử này lại nổi tính thiếu gia. Vì thế cười dỗ nói: “Được, được, được, đại thiếu gia ngươi nói cái gì là cái đó đã được chưa! Ta sẽ chú ý cảm ơn nhắc nhở của ngươi. Đại thiếu gia ta cũng nhắc nhở ngươi một chút, rượu thuốc nhà của ta có tốt, cường thân kiện thể, nhưng loại sự tình này không thể làm nhiều, bằng không thân thể sẽ bị ảnh hưởng lúc về già ngươi sẽ phải chịu hậu quả. Ngươi phối hợp với rượu thuốc nhà của ta, cách mỗi ngày uống rượu thuốc cường thân kiện thể với cơ thể ngươi cũng tốt, chú ý cơ thể ngươi một chút đừng có tuổi còn trẻ mà đã bị tửu sắc mê hoặc."
Lâm Phàm nhắc nhở Ngô Tử Lâm là có nguyên nhân, hắn đến từ thế kỉ hai mươi mốt, ở Trung Quốc ban ngày ban mặt ở trước mặt mọi người hôn môi còn có điểm khác người, nhưng tìm một nơi yên lặng hẹn hò thì vẫn bình thường. Lâm Phàm căn bản không ý thức được chuyện tình tối hôm qua, nếu bị người nhìn thấy thì sẽ xảy ra vấn đề gì. Lúc này nếu như Lâm Phàm nghĩ tới, nếu dáng vẻ hắn ngày hôm qua cùng Triệu Hàm bị người nhìn thấy, hắn mất mặt còn chưa nói, chính là Triệu Hàm về sau sẽ bị người chỉ trỏ, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, may mắn hiện tại Ngô Tử Lâm nhắc nhở hắn, tránh cho ngày sau hắn lại phạm phải sai lầm thường thức này.
“Đã biết, tiểu ngươi có buôn bán hay không, cư nhiên dám nói như vậy, không sợ ta về sau không đến mua sao? Thế nhưng coi như ngươi cũng có lương tâm, rượu thuốc trợ hứng ta sẽ uống ít lại, rượu thuốc cường thân kiện thể ta sẽ thường xuyên uống." Ngô Tử Lâm nói xong liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng. Rượu thuốc này của hắn cũng không phải một mình hắn uống, thường xuyên mua là cho đại ca hắn dùng, đại ca hắn không tiện đến những nơi như thế này, hắn cũng chỉ có thể mặt dày thay đại ca hắn lại đây, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn hào phóng như vậy, có đại ca mua thuốc, hắn cứ việc đi chơi hoa là được, căn bản không để ý đến một chút tiền cho Lâm Phàm này.
Người bên cạnh cũng có thể nhìn ra rượu thuốc của Lâm Phàm rất tốt, hiện tại có thể buôn bán với tầng lớp ở trên, nếu những lọ rượu thuốc này không tốt, Ngô Tử Lâm cũng sẽ không thường xuyên đi mua.
Sinh ý của cửa hàng Lâm Phàm dần dần khởi sắc, không thể nói rượu thuốc trợ hứng bán được hay là rượu cường thân kiện thể bán được, rượu thuốc cường thân kiên thể bình thường cũng bán rất được, bạc tự nhiên cũng không ít, mà lượng của rượu trợ hứng mỗi lần đều rất ít, một bình sứ nhỏ, nhưng số lượng mua cũng rất nhiều, tiền cũng không ít, tính giá trị thì cũng không sai lắm.
Trong nháy mắt đã qua nửa tháng, cửa hàng mỗi ngày buôn bán được hai lượng bạc, người đến mua cũng dần dần nhiều lên, cũng có ca nhi đến mua để bồi bổ thân mình cho nam nhân trong nhà, cũng có sườn phòng nhà giàu mua để được thưởng ân sủng, thế nhưng những chuyện này Lâm Phàm cũng không quản, chỉ cần sinh ý tốt hắn liền cao hứng.
Rượu lộc cốt lần trước cũng đã nhưỡng xong, ba bình lớn, rượu lộc huyết cũng đã mở được một bình nhỏ, Lâm Phàm mỗi ngày sẽ uống một chén nhỏ, không có cách nào hắn buổi tối uống sẽ không ngủ được, thế nhưng thực bổ dưỡng, Lâm Phàm cảm thấy mỗi ngày cả người trần đầy sinh lực, sẽ không có cảm giác mệt mỏi muốn ngủ. Điều duy nhất khiến Lâm Phàm phải suy nghĩ, chính là hắn vẫn như cũ không thể chịu được mùi của thuốc bổ, lão đại phu tuy rằng nói thân thể hắn đã tốt lên một ít, nhưng là vẫn phải điều trị như cũ.
Lâm Phàm không phải thầy thuốc, tuy rằng cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều, nhưng là hắn vẫn tuân theo lời dặn của đại phụ, chính là thân thể càng ngày càng khỏe, nếu không nếu ở thế giới này mà phát sinh bệnh gì, Lâm Phàm cũng không cho rằng điều kiện chữa bệnh ở đây tốt hơn so với thế kỉ hai mươi mốt, cho nên đề cao sức khỏe thân thể là cần thiết, đây là nguyên nhân Lâm Phàm có thể nhịn được mùi của thuốc bổ, hắn hy vọng hắn về sau ít sinh bệnh hoặc là không sinh bệnh.
Đêm khuya Lâm Phàm cầm bút lông trong tay, hắn hiện tại là muốn ghi sổ sách, mỗi ngày bán bao nhiêu bình đều ghi lại trong sổ, tránh cho quên buôn bán lại lộn xộn. Triệu Hàm bưng một chén canh gà đi vào trong cửa hàng mở miệng nói: “Phàm tử ra ăn khuya, giờ này thì nên đóng cửa hàng thôi, vài ngày nữa ta sẽ trở về thôn một chuyến, lúa ở trong nhà có thể là thu hoạch được rồi, gian nhà tranh kia chúng ta còn muốn nữa không? Nếu không thì chúng ta cùng đại ca nói mua lại ngôi nhà đó."
Gần đây rượu thuốc buôn bán rất được, Triệu Hàm mỗi ngày đều đi chợ phía đông thu mua dược liệu, còn có thể mua một ít rắn độc, sâu độc, tê tê, con hươu, hổ báo linh tinh, đương nhiên mấy thứ này rất khó mua được, nhưng hiện tại đã là mua thu, vận khí tốt thì có thể thường xuyên mua được những thứ đó. Hắn cùng Ngô bá hai người cùng nhau ủ, tránh cho sinh ý tốt, tiền kiếm tốt như vậy mà bán hết hàng không còn bán thì cũng không tốt.
Hơn nữa gần đây Lâm Phàm được Triệu Hàm cố gắng bồi bổ, vóc người cao lên cũng không nhìn ra, nhưng trên mặt đã có chút hồng hào, môi cũng dần có huyết sắc hơn, ngay cả hai má ban đầu có chút gầy yếu bây giờ đã có chút thịt, làm cho Triệu Hàm nhịn không được muốn xoa nắn, đương nhiên chỉ là ước muốn trong lòng Triệu Hàm mà thôi, thực tế hành động của Triệu Hàm cũng không có khác người, thế nhưng cũng không thể ngăn cản Triệu Hàm cảm thấy mặt Lâm Phàm mập lên nhất định sẽ giống con trai.
Lâm Phàm uống một ngụm canh, cả người liền thoải mái trong miệng còn lưu mùi thơm, nghe được lời nói của Triệu Hàm mới dừng đũa lại nói: “Nhà cỏ tranh sao, ta không có ý kiến, tuy rằng chúng ta hiện giờ ở trong thành, nhưng là tốt xấu chúng ta cũng đi ra từ nơi đó. Nhà cỏ tranh kia cũng không đáng tiền, chúng ta mua lại cũng không có gì. Nếu rảnh thì có thể sửa lại làm phòng ở, chúng ta cũng có đường lui ở trong thôn, mua một chút đất vườn giữ lại, nếu có một ngày xảy ra chuyện gì chúng ta không thể ở trong thành, thì có thể trở về trong thôn ở."
Lâm Phàm đây là chuẩn bị đường lui, ai cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi nơi này là cổ đại, mặc kệ là hắn nhìn thấy trong TV hay là đọc trong sách sử, sẽ không có triều đại nào mãi mãi an ổn, ở cổ đại này cuộc sống không có gì bảo đảm.
Triệu Hàm cũng có ý tứ này, tuy rằng người trong nhà Lâm Phàm không tốt lắm, nhưng đây là Lâm gia thôn, là thôn của Lâm Phàm, nếu ngày nào đó có chuyện xảy ra, nơi đó chính là nơi trú ẩn tốt nhất của bọn họ. Nếu chuyển đi một cái thôn không quen, một người khác họ, vậy cuộc sống sẽ lâm vào hoàn cảnh gì, Triệu Hàm so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, Triệu gia hiện tại ở thôn bên cạnh trấn Bán Lý, ngày qua phi thường khổ sở, cũng may nhị ca hắn lấy người trong thôn, ngày qua mới đỡ chút, thế nhưng từ sau khi Triệu Hàm gả cho Lâm Phàm, hắn cũng không chú ý, hắn quản không được cũng không muốn quản.
Sáng sớm hôm sau Lâm Phàm còn đang trong mộng, chợt nghe tiếng đập cửa, Lâm Phàm tử trên giường đứng lên, gõ cửa chính là Ngô bá, Lâm Phàm nhu nhu ánh mắt nghi hoặc hỏi Ngô bá: “Ngô bá có chuyện gì." Ngày thường hắn sẽ ngủ đến chín giờ sáng, dù sao buổi tối ngủ trễ, chẳng qua là Triệu Hàm đi ngủ sớm, sau đó sẽ thức dậy làm bữa khuya cho hắn, cho nên hắn ở trong nhà ngủ vài giấc cũng không đủ.
Ngô bá nhìn thoáng qua Lâm Phàm đang mơ hồ mở miệng nói: “Nhanh tỉnh táo lại, đại ca ngươi đi theo lão Lâm đến đây, ngươi nên đi qua xem giải quyết một chút." Ngô bá biết Lâm gia đối với Triệu Hàm cùng Lâm Phàm không tốt, trong lòng hắn không hiểu được, hai người con trai này rất hiếu thuận lại ngoan, lại cố gắng tiến tới, vì cái gì không được a mỗ a cha thích, Ngô bá ở trong lòng thở dài, cũng may mắn như vậy, nếu không hắn hiện tại làm sao có cuộc sống giống như thân tiên được.
“Đại ca của ta đến đây, đại ca của ta sao lại đến đây, hắn biết đường." Lâm Phàm quái lạ nói.
Ngô bá bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Còn chưa có thanh tỉnh! Muốn nói đều là ta sai, nếu không phải ngày đó mang lão Lâm bọn họ về nhà, đại ca ngươi cũng không biết ngươi ở trong này."
“Ngô bá, điều này và ngươi không có quan hệ, bọn họ sớm hay muộn cũng biết ta ở trong này, đúng rồi Ngô bá ngươi cũng chưa nói cho bọn họ biết chuyện của ta đi," Lâm Phàm lập tức dò hỏi, nếu như bị người trong nhà kia biết được mình buôn bán lời nhiều tiền như vậy, lại không có mang trở về, vậy khẳng định là sẽ gây ầm ĩ lên, cũng là chuyện hắn không muốn phát sinh.
Ngô bá lắc đầu nhẹ giọng nói: “Triệu Hàm ở bên kia tiếp đãi đại ca ngươi, ta như thế nào có thể mang chuyện này nói ra, trong lòng ngươi đã chắc chắn, đừng lòi đuôi ra là được rồi."
“Chưa nói ra là tốt rồi, chưa nói ra là tốt rồi, bọn họ còn không biết, Ngô bá về sau ngươi chính là chủ nhân nhà này, ta và Triệu Hàm chính là người làm công cho ngươi, chính là ngươi thuê tới hỗ trợ việc cửa hàng, như vậy chuyện phiền toái có thể giảm đi một ít." Lâm Phàm nhỏ giọng nói với Ngô bá.
Nhìn thấy Ngô bá gật đầu, Lâm Phàm liền đi thay một bộ quần áo chưa bao giờ mặc, bộ quần áo này đều là Lâm Phàm làm cho hắn, loại quần áo này thợ may ngoài cửa hàng tuy rằng có thể may được, nhưng có thể làm tốt so với Triệu Hàm tự mình làm được.
Triệu Hàm liền đứng ở sau cửa cùng đại ca của Lâm Phàm, Lâm Cảnh Phú nói chuyện, đợi cho Ngô bá rời đi xong, Triệu Hàm mới mở miệng nói: “Đại ca các ngươi trước chờ một chút, ta đi nhìn xem Ngô bá dậy chưa, Ngô bá rời giường tính khí có chút nóng nảy, nếu đánh thức Ngô bá sẽ khấu trừ tiền công của ta và Phàm tử."
“Ta hiểu được, ngươi nhanh đi xem đi, cũng nhìn xem Phàm tử đã thức chưa." Lâm Cảnh Phú vội vàng nói tiếp.
Nhìn thấy Triệu Hàm tay chận nhẹ nhàng đi vào trong viện, Lâm Cảnh Phú mới mở miệng nói: “Tứ đệ tìm được công việc cũng không dễ dàng, cư nhiên phải trông cửa hàng đến nửa đêm chắc là rất mệt, cũng không biết bọn họ mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, nếu không phải a mỗ nhất định kêu ta đi tìm tứ đệ hỗ trợ, ta thực cũng không muốn đi, bọn họ đến bây giờ cả phòng ở cũng không có, a mỗ như vậy đã bị người trong thôn nói xấu sau lưng." Kỳ thật Lâm Cảnh Phú cũng không muốn đi làm người ác, nhưng hắn cảm thấy tứ đề sau này có phát đạt, a mỗ làm như vậy cũng có chút quá.
Năm đó hắn và nhị đệ cùng thành thân, a mỗ đều mua phòng ở cùng sân vườn, liền ngay cả tam đệ xuất giá a mỗ liền chuẩn bị không ít đồ cưới, chỉ có duy nhất tứ đệ, a mỗ cái gì cũng không cho, bây giờ lại đi hỏi tiền công của tứ đệ, a mỗ đối với ngũ đệ cũng rất tốt, cố tình lại chỉ có mỗi tứ đệ là không giống, cảm giác giống như không phải là thân sinh.
Phi, phi…. Lâm Cảnh Phú lắc đầu một chút muốn xóa đi những ý nghĩ không tốt trong đầu, tứ đệ cùng ngũ đệ là song sinh, như thế nào lại không phải là con của a mỗ, chính là tứ đệ không được a mỗ yêu thích, Lâm Cảnh Phú nghĩ như vậy.
Nghe lời Lâm Cảnh Phú xong lão Lâm liền tiếp lời: “Tuy rằng phải trông cửa hàng đến nửa đêm, nhưng tiền công cũng không ít đi, ngay cả Triệu Hàm đều lưu lại, bọn họ hẳn là trải qua cũng không tồi. Ngươi còn chưa nhìn thấy bọn họ đâu, quần áo so với chúng ta đều tốt hơn rất nhiều, ta thấy chất vải nhất định là rất tốt."
“Tiền công nhiều một ít cũng tốt, ít nhất tứ đệ có thể trải qua những ngày sau tốt một chút." Lâm Cảnh Phú một lát sau cũng tiếp lời, hắn biết lão Lâm là hâm mộ cả nhà tứ đệ có thể tìm được công việc ở trong thành.
Lâm Phàm mặc xong quần áo, xúc miệng xong liền nhìn thấy Triệu Hàm đi vào trong sân, Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm liền mở miệng nói: “Ngươi dẫn bọn hắn đến tiểu trà lâu bên kia chợ, đừng để bọn họ tiến vào trong nhà, có chút đồ vật thấy được cũng sẽ không giải thích được, ta vừa rồi nói với đại ca là Ngô bá bị đánh thức sẽ thật tức giận, trong nhà kêu đại ca đến đây, ta xem là ngũ đệ ngươi là săp đi thi, trong nhà ngươi hẳn là muốn ngươi đi theo giúp đỡ hắn."
Lâm Phàm gật gật đầu, Triệu Hàm nghĩ như vậy cũng đúng, dù sao cả nhà thì chỉ có hắn là đi làm ở bên ngoài, hơn nữa là nhìn cũng không tệ lắm. Huống chỉ ở trong nhà ngoài ngũ đệ thì chỉ có hắn biết rõ bên ngoài, cũng có chút thể diện, a mỗ còn có thể lấy tiền công tháng này của hắn, vậy chính là trúng số độc đắc.
Về phần Triệu Hàm nghĩ có đúng hay không, hắn đi qua thì sẽ biết, trong mắt Lâm Phàm hiện lên một mảnh hàm quang, nếu là thực thiếu nợ thì thân thể tiền chủ nhân đã sớm trả hết, Lâm Phàm cũng không cho rằng chính mình nợ bọn họ cái gì, chỉ cần người gọi a mỗ a cha kia không có nháo lên, hắn sẽ phụng dưỡng bọn họ, nếu là dám kiếm chuyện tìm hắn gây phiền toái, Lâm Phàm cũng tự nhận hắn cũng không phải là người dễ bắt nạt.
“Để cho ta đi, ta không biết nấu ăn nên cũng không biết mua cái gì trở về," Lâm Phàm thật sự không muốn đáp lời, Triệu Hàm đặt cho hắn vấn đề này thật sự khó xử hắn. Khi Lâm Phàm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Triệu Hàm, Triệu Hàm cũng không có động, liền đứng như vậy lẳng lặng chờ Lâm Phàm đi tới trước mặt, sau đó hai má Lâm Phàm có chút hồng lên.
“Ta biết rồi, ta đi mua, nhưng là muốn mua cái gì ngươi phải nói cho ta biết," Lâm Phàm uể oải nói, ánh mắt lại dời đến dấu vết trên cổ Triệu Hàm, rốt cục hiểu được Triệu Hàm vì cái gì không đi ra cửa, cái dạng này đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ, mà đầu sỏ gây nên chính là hắn, cho nên Lâm Phàm kỳ thật rất thẹn thùng.
Triệu Hàm cười cười gật gật đầu, tay nhịn không được ở trên đầu Lâm Phàm sờ vài cái mới nói: “Ngươi mua một chút rau cải thìa, dưa và trái cây, rau cải xanh linh tinh, ngươi thích cái gì thì mua cái đó, trong nhà vẫn còn thịt sẽ không cần."
Lâm Phàn ngoan ngoãn gật đầu mang rổ đi ra ngoài, bóng dáng có vẻ phi thường vô lực, mua đồ ăn không có Triệu Hàm đi theo, Lâm Phàm thật lo lắng chính mình mua không tốt, thật sự đây là lần đầu tiên.
Cũng may vận khí Lâm Phàm tốt vô cùng, sau khi ra cửa trên đường Lâm Phàm gặp Ngô bá, Ngô bá đối với những việc này cũng không phải là lành nghề, thế nhưng tốt xấu gì hắn cũng sống một mình nhiều năm, mua đồ ăn vẫn có chút lòng tin, so với Lâm Phàm tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không nhầm rau hẹ thành hành.
Ngô bá chỉ huy Lâm Phàm đi mua chút đậu, sau đó liền chọn một ít rau cùng hành, tiếp theo chọn hoa quả thì Lâm Phàm rất rành, đời trước hắn ra ngoài ăn cơm đều là đi căn tin hoặc là tiệm ăn, thế nhưng hoa quả vẫn là tự mình chọn, những thứ này hắn vẫn là có thể chọn, liền chọn những thứ mình thích ăn.
Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm đem rổ trở về, cam táo lựu đầy một rổ, có một bó rau xanh duy nhất Lâm Phàm cầm ở trên tay nếu không lúc này sẽ bị đè ép, Triệu Hàm lắc đầu, trông cậy Phàm tử có thể làm tốt việc này, thật là có chút khó khăn.
“Ngô bá nói hiện tại ăn lựu tốt lắm, chúng ta cùng nhau ăn một trái." Lâm Phàm như hiến vật quý đem rổ đưa đến trước mặt Triệu Hàm, Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm liền cười nói: “Ngươi có biết ngụ ý khi ăn lựu không, nhiều con nhiều cháu, ngươi thích ăn ta bóc cho ngươi ăn, lau mồ hôi đi, đi mua đồ ăn không cần phải vội như vậy."
Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm xong cũng không nghĩ nhiều cười nói: “Quản nó có ngụ ý gì, ta thích ăn, cũng lâu lắm rồi không được ăn, ta nói với ngươi trái lượu của chúng ta bên kia đều rất lớn, có trái còn lớn gấp hai ba lần quả này, thực ngọt, trái này chỉ to bằng nắm tay cũng không có hồng như vậy, cũng không biết có ăn được không."
Ngô bá vẫn đi bộ đến gần giữa trưa mới về, Tử An hiện tại thực thích ra ngoài, nhìn thấy người đi trên đường hắn cũng rất hưng phấn, cao hứng hoa chân múa tay vui sướng a a kêu.
Sau cơm chiều Lâm Phàm trông cửa hàng, Tử An ngồi ở trên giường nhỏ chơi với tú cầu, mỗi lần tiểu tử kia muốn gặm tú cầu, sẽ bị Lâm Phàm vô tình cướp đi, tiểu tử kia sẽ kêu to lên, chỉ có thể chảy nước miếng gặm tay chính mình. Triệu Hàm cùng Ngô bá ở trong sân bận rộn, xương hươu đã chương mấy canh giờ, cũng đã rất lạnh, sừng hươu cũng bị cắt thành miếng nhỏ chưng một lần, Ngô bá dạy Triệu Hàm dùng rượu thiệu hưng lâu năm cùng thảo dược nhưỡng rượu, đợi cho sang năm rượu này có thể đem bán.
Ngay tại thời điểm đầu Lâm Phàm hướng tới trong viện nhìn xung quanh, “Ôi, hôm này như thế nào ngươi trông cửa hàng, tối hôm qua ngươi cũng thật lớn mật, đang ban ngày mà ngươi cũng dám hôn vợ ngươi, cửa cũng không đóng ha ha."
“Cười, cười…. có cái gì buồn cười, Ngô Tử Lâm cẩn thận bị sắc đấy…." Lâm Phàm bị thanh niên trêu đùa lập tức thẹn quá thành giận nói, vừa mới bắt đầu hắn cũng không biết người này thì không nói, nhưng từ sau khi quen biết, người này mỗi lần đến đều phải sỉ nhục hắn một phen, gần như là mỗi ngày phải tới báo cáo một lần, đương nhiên hắn mỗi ngày đều thu vào của người này không ít, đây cũng là nguyên nhân đến bây giờ Lâm Phàm không lấy chổi đuổi người này đi, khách hàng là thượng đế.
Lâm Phàm nói còn chưa xong, chỉ thấy Ngô Tử Lâm thật sự bị sặc, tiếp theo còn ho khan, kịch liệt ho khan, cảm giác giống như là không thở nổi. Lâm Phàm thấy đối phương vỗ ngực lại chảy nước mắt, xem như là hiểu được người này hiện tại có bao nhiêu là khó chịu.
Qua một trận ho, đợi đến khi ho khan nhỏ lại, Lâm Phàm liền rót một chén nước đưa cho Ngô Tử Lâm mở miệng nói: “Ngươi chính là lắm miệng, xem đi bị báo ứng, còn không có bị sặc chết, uống miếng nước, ngươi nhìn ta rộng lượng biết bao nhiêu, ngươi cười nhạo ta, ta lại rót nước cho ngươi, ta quả nhiên là người tốt."
Ngô Tử Lâm lúc này làm sao còn khí lực cùng Lâm Phàm cãi cọ, tiếp nhận nước uống xuống, mới cảm thấy tốt hơn một chút liền mở miệng nói: “Ngươi ít vui sướng khi người gặp họa đi, ta chỉ là không cẩn thận bị sặc, cùng không ngươi không có quan hệ lại càng không có chuyện báo ứng linh tinh. Ta không cùng ngươi nhiều lời, ngươi cũng nên kiềm chế bản thân, không suy nghĩ cho chính mình thì cũng phải suy nghĩ cho vợ ngươi, bị ta thấy thì chỉ chê cười ngươi vài câu, nếu bị người ngoài thấy, thanh danh của vợ ngươi có thể bị hủy. Được rồi, nhìn ở quan hệ bằng hữu của chúng ta, ta mới cảnh cáo ngươi một lần, nhanh lấy cho ta hai bình thuốc giống như trước, ta không có thời gian."
Lâm Phàm nhìn bộ dạng Ngô Tử Lâm sốt ruột liền cười nói: “Gấp cái gì, lấy cho ngươi là được," Lâm Phàm đem hai bình thuốc Ngô Tử Lâm thường mua đặt ở trên quầy, khi Ngô Tử Lâm đem bạc trả thì lập tức mở miệng: “Vì ngươi vừa rồi nói câu kia, rượu thuốc hôm nay miễn phí tặng ngươi, không cần bạc của ngươi."
“Gia ta thiếu tiền sao! Cảnh cáo ngươi một câu đó là vì xem ngươi là bằng hữu, lấy cho ta, ngươi cũng không phải là người có tiền giống ca ca ta, thế nhưng nhìn tiểu tử ngươi thuận mắt, rượu thuốc dùng cũng tốt, nếu không ta lười nhắc nhở ngươi!" Ngô Tử Lâm đem bạc vụn để lại trên quầy, bộ dáng khinh bỉ Lâm Phàm, giống như Lâm Phàm miễn phí cho hắn là không đúng, là xem thường hắn.
Lâm Phàm thấy bộ dạng của Ngô Tử Lâm tức giận, liền biết tiểu tử này lại nổi tính thiếu gia. Vì thế cười dỗ nói: “Được, được, được, đại thiếu gia ngươi nói cái gì là cái đó đã được chưa! Ta sẽ chú ý cảm ơn nhắc nhở của ngươi. Đại thiếu gia ta cũng nhắc nhở ngươi một chút, rượu thuốc nhà của ta có tốt, cường thân kiện thể, nhưng loại sự tình này không thể làm nhiều, bằng không thân thể sẽ bị ảnh hưởng lúc về già ngươi sẽ phải chịu hậu quả. Ngươi phối hợp với rượu thuốc nhà của ta, cách mỗi ngày uống rượu thuốc cường thân kiện thể với cơ thể ngươi cũng tốt, chú ý cơ thể ngươi một chút đừng có tuổi còn trẻ mà đã bị tửu sắc mê hoặc."
Lâm Phàm nhắc nhở Ngô Tử Lâm là có nguyên nhân, hắn đến từ thế kỉ hai mươi mốt, ở Trung Quốc ban ngày ban mặt ở trước mặt mọi người hôn môi còn có điểm khác người, nhưng tìm một nơi yên lặng hẹn hò thì vẫn bình thường. Lâm Phàm căn bản không ý thức được chuyện tình tối hôm qua, nếu bị người nhìn thấy thì sẽ xảy ra vấn đề gì. Lúc này nếu như Lâm Phàm nghĩ tới, nếu dáng vẻ hắn ngày hôm qua cùng Triệu Hàm bị người nhìn thấy, hắn mất mặt còn chưa nói, chính là Triệu Hàm về sau sẽ bị người chỉ trỏ, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, may mắn hiện tại Ngô Tử Lâm nhắc nhở hắn, tránh cho ngày sau hắn lại phạm phải sai lầm thường thức này.
“Đã biết, tiểu ngươi có buôn bán hay không, cư nhiên dám nói như vậy, không sợ ta về sau không đến mua sao? Thế nhưng coi như ngươi cũng có lương tâm, rượu thuốc trợ hứng ta sẽ uống ít lại, rượu thuốc cường thân kiện thể ta sẽ thường xuyên uống." Ngô Tử Lâm nói xong liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng. Rượu thuốc này của hắn cũng không phải một mình hắn uống, thường xuyên mua là cho đại ca hắn dùng, đại ca hắn không tiện đến những nơi như thế này, hắn cũng chỉ có thể mặt dày thay đại ca hắn lại đây, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn hào phóng như vậy, có đại ca mua thuốc, hắn cứ việc đi chơi hoa là được, căn bản không để ý đến một chút tiền cho Lâm Phàm này.
Người bên cạnh cũng có thể nhìn ra rượu thuốc của Lâm Phàm rất tốt, hiện tại có thể buôn bán với tầng lớp ở trên, nếu những lọ rượu thuốc này không tốt, Ngô Tử Lâm cũng sẽ không thường xuyên đi mua.
Sinh ý của cửa hàng Lâm Phàm dần dần khởi sắc, không thể nói rượu thuốc trợ hứng bán được hay là rượu cường thân kiện thể bán được, rượu thuốc cường thân kiên thể bình thường cũng bán rất được, bạc tự nhiên cũng không ít, mà lượng của rượu trợ hứng mỗi lần đều rất ít, một bình sứ nhỏ, nhưng số lượng mua cũng rất nhiều, tiền cũng không ít, tính giá trị thì cũng không sai lắm.
Trong nháy mắt đã qua nửa tháng, cửa hàng mỗi ngày buôn bán được hai lượng bạc, người đến mua cũng dần dần nhiều lên, cũng có ca nhi đến mua để bồi bổ thân mình cho nam nhân trong nhà, cũng có sườn phòng nhà giàu mua để được thưởng ân sủng, thế nhưng những chuyện này Lâm Phàm cũng không quản, chỉ cần sinh ý tốt hắn liền cao hứng.
Rượu lộc cốt lần trước cũng đã nhưỡng xong, ba bình lớn, rượu lộc huyết cũng đã mở được một bình nhỏ, Lâm Phàm mỗi ngày sẽ uống một chén nhỏ, không có cách nào hắn buổi tối uống sẽ không ngủ được, thế nhưng thực bổ dưỡng, Lâm Phàm cảm thấy mỗi ngày cả người trần đầy sinh lực, sẽ không có cảm giác mệt mỏi muốn ngủ. Điều duy nhất khiến Lâm Phàm phải suy nghĩ, chính là hắn vẫn như cũ không thể chịu được mùi của thuốc bổ, lão đại phu tuy rằng nói thân thể hắn đã tốt lên một ít, nhưng là vẫn phải điều trị như cũ.
Lâm Phàm không phải thầy thuốc, tuy rằng cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều, nhưng là hắn vẫn tuân theo lời dặn của đại phụ, chính là thân thể càng ngày càng khỏe, nếu không nếu ở thế giới này mà phát sinh bệnh gì, Lâm Phàm cũng không cho rằng điều kiện chữa bệnh ở đây tốt hơn so với thế kỉ hai mươi mốt, cho nên đề cao sức khỏe thân thể là cần thiết, đây là nguyên nhân Lâm Phàm có thể nhịn được mùi của thuốc bổ, hắn hy vọng hắn về sau ít sinh bệnh hoặc là không sinh bệnh.
Đêm khuya Lâm Phàm cầm bút lông trong tay, hắn hiện tại là muốn ghi sổ sách, mỗi ngày bán bao nhiêu bình đều ghi lại trong sổ, tránh cho quên buôn bán lại lộn xộn. Triệu Hàm bưng một chén canh gà đi vào trong cửa hàng mở miệng nói: “Phàm tử ra ăn khuya, giờ này thì nên đóng cửa hàng thôi, vài ngày nữa ta sẽ trở về thôn một chuyến, lúa ở trong nhà có thể là thu hoạch được rồi, gian nhà tranh kia chúng ta còn muốn nữa không? Nếu không thì chúng ta cùng đại ca nói mua lại ngôi nhà đó."
Gần đây rượu thuốc buôn bán rất được, Triệu Hàm mỗi ngày đều đi chợ phía đông thu mua dược liệu, còn có thể mua một ít rắn độc, sâu độc, tê tê, con hươu, hổ báo linh tinh, đương nhiên mấy thứ này rất khó mua được, nhưng hiện tại đã là mua thu, vận khí tốt thì có thể thường xuyên mua được những thứ đó. Hắn cùng Ngô bá hai người cùng nhau ủ, tránh cho sinh ý tốt, tiền kiếm tốt như vậy mà bán hết hàng không còn bán thì cũng không tốt.
Hơn nữa gần đây Lâm Phàm được Triệu Hàm cố gắng bồi bổ, vóc người cao lên cũng không nhìn ra, nhưng trên mặt đã có chút hồng hào, môi cũng dần có huyết sắc hơn, ngay cả hai má ban đầu có chút gầy yếu bây giờ đã có chút thịt, làm cho Triệu Hàm nhịn không được muốn xoa nắn, đương nhiên chỉ là ước muốn trong lòng Triệu Hàm mà thôi, thực tế hành động của Triệu Hàm cũng không có khác người, thế nhưng cũng không thể ngăn cản Triệu Hàm cảm thấy mặt Lâm Phàm mập lên nhất định sẽ giống con trai.
Lâm Phàm uống một ngụm canh, cả người liền thoải mái trong miệng còn lưu mùi thơm, nghe được lời nói của Triệu Hàm mới dừng đũa lại nói: “Nhà cỏ tranh sao, ta không có ý kiến, tuy rằng chúng ta hiện giờ ở trong thành, nhưng là tốt xấu chúng ta cũng đi ra từ nơi đó. Nhà cỏ tranh kia cũng không đáng tiền, chúng ta mua lại cũng không có gì. Nếu rảnh thì có thể sửa lại làm phòng ở, chúng ta cũng có đường lui ở trong thôn, mua một chút đất vườn giữ lại, nếu có một ngày xảy ra chuyện gì chúng ta không thể ở trong thành, thì có thể trở về trong thôn ở."
Lâm Phàm đây là chuẩn bị đường lui, ai cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi nơi này là cổ đại, mặc kệ là hắn nhìn thấy trong TV hay là đọc trong sách sử, sẽ không có triều đại nào mãi mãi an ổn, ở cổ đại này cuộc sống không có gì bảo đảm.
Triệu Hàm cũng có ý tứ này, tuy rằng người trong nhà Lâm Phàm không tốt lắm, nhưng đây là Lâm gia thôn, là thôn của Lâm Phàm, nếu ngày nào đó có chuyện xảy ra, nơi đó chính là nơi trú ẩn tốt nhất của bọn họ. Nếu chuyển đi một cái thôn không quen, một người khác họ, vậy cuộc sống sẽ lâm vào hoàn cảnh gì, Triệu Hàm so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, Triệu gia hiện tại ở thôn bên cạnh trấn Bán Lý, ngày qua phi thường khổ sở, cũng may nhị ca hắn lấy người trong thôn, ngày qua mới đỡ chút, thế nhưng từ sau khi Triệu Hàm gả cho Lâm Phàm, hắn cũng không chú ý, hắn quản không được cũng không muốn quản.
Sáng sớm hôm sau Lâm Phàm còn đang trong mộng, chợt nghe tiếng đập cửa, Lâm Phàm tử trên giường đứng lên, gõ cửa chính là Ngô bá, Lâm Phàm nhu nhu ánh mắt nghi hoặc hỏi Ngô bá: “Ngô bá có chuyện gì." Ngày thường hắn sẽ ngủ đến chín giờ sáng, dù sao buổi tối ngủ trễ, chẳng qua là Triệu Hàm đi ngủ sớm, sau đó sẽ thức dậy làm bữa khuya cho hắn, cho nên hắn ở trong nhà ngủ vài giấc cũng không đủ.
Ngô bá nhìn thoáng qua Lâm Phàm đang mơ hồ mở miệng nói: “Nhanh tỉnh táo lại, đại ca ngươi đi theo lão Lâm đến đây, ngươi nên đi qua xem giải quyết một chút." Ngô bá biết Lâm gia đối với Triệu Hàm cùng Lâm Phàm không tốt, trong lòng hắn không hiểu được, hai người con trai này rất hiếu thuận lại ngoan, lại cố gắng tiến tới, vì cái gì không được a mỗ a cha thích, Ngô bá ở trong lòng thở dài, cũng may mắn như vậy, nếu không hắn hiện tại làm sao có cuộc sống giống như thân tiên được.
“Đại ca của ta đến đây, đại ca của ta sao lại đến đây, hắn biết đường." Lâm Phàm quái lạ nói.
Ngô bá bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Còn chưa có thanh tỉnh! Muốn nói đều là ta sai, nếu không phải ngày đó mang lão Lâm bọn họ về nhà, đại ca ngươi cũng không biết ngươi ở trong này."
“Ngô bá, điều này và ngươi không có quan hệ, bọn họ sớm hay muộn cũng biết ta ở trong này, đúng rồi Ngô bá ngươi cũng chưa nói cho bọn họ biết chuyện của ta đi," Lâm Phàm lập tức dò hỏi, nếu như bị người trong nhà kia biết được mình buôn bán lời nhiều tiền như vậy, lại không có mang trở về, vậy khẳng định là sẽ gây ầm ĩ lên, cũng là chuyện hắn không muốn phát sinh.
Ngô bá lắc đầu nhẹ giọng nói: “Triệu Hàm ở bên kia tiếp đãi đại ca ngươi, ta như thế nào có thể mang chuyện này nói ra, trong lòng ngươi đã chắc chắn, đừng lòi đuôi ra là được rồi."
“Chưa nói ra là tốt rồi, chưa nói ra là tốt rồi, bọn họ còn không biết, Ngô bá về sau ngươi chính là chủ nhân nhà này, ta và Triệu Hàm chính là người làm công cho ngươi, chính là ngươi thuê tới hỗ trợ việc cửa hàng, như vậy chuyện phiền toái có thể giảm đi một ít." Lâm Phàm nhỏ giọng nói với Ngô bá.
Nhìn thấy Ngô bá gật đầu, Lâm Phàm liền đi thay một bộ quần áo chưa bao giờ mặc, bộ quần áo này đều là Lâm Phàm làm cho hắn, loại quần áo này thợ may ngoài cửa hàng tuy rằng có thể may được, nhưng có thể làm tốt so với Triệu Hàm tự mình làm được.
Triệu Hàm liền đứng ở sau cửa cùng đại ca của Lâm Phàm, Lâm Cảnh Phú nói chuyện, đợi cho Ngô bá rời đi xong, Triệu Hàm mới mở miệng nói: “Đại ca các ngươi trước chờ một chút, ta đi nhìn xem Ngô bá dậy chưa, Ngô bá rời giường tính khí có chút nóng nảy, nếu đánh thức Ngô bá sẽ khấu trừ tiền công của ta và Phàm tử."
“Ta hiểu được, ngươi nhanh đi xem đi, cũng nhìn xem Phàm tử đã thức chưa." Lâm Cảnh Phú vội vàng nói tiếp.
Nhìn thấy Triệu Hàm tay chận nhẹ nhàng đi vào trong viện, Lâm Cảnh Phú mới mở miệng nói: “Tứ đệ tìm được công việc cũng không dễ dàng, cư nhiên phải trông cửa hàng đến nửa đêm chắc là rất mệt, cũng không biết bọn họ mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, nếu không phải a mỗ nhất định kêu ta đi tìm tứ đệ hỗ trợ, ta thực cũng không muốn đi, bọn họ đến bây giờ cả phòng ở cũng không có, a mỗ như vậy đã bị người trong thôn nói xấu sau lưng." Kỳ thật Lâm Cảnh Phú cũng không muốn đi làm người ác, nhưng hắn cảm thấy tứ đề sau này có phát đạt, a mỗ làm như vậy cũng có chút quá.
Năm đó hắn và nhị đệ cùng thành thân, a mỗ đều mua phòng ở cùng sân vườn, liền ngay cả tam đệ xuất giá a mỗ liền chuẩn bị không ít đồ cưới, chỉ có duy nhất tứ đệ, a mỗ cái gì cũng không cho, bây giờ lại đi hỏi tiền công của tứ đệ, a mỗ đối với ngũ đệ cũng rất tốt, cố tình lại chỉ có mỗi tứ đệ là không giống, cảm giác giống như không phải là thân sinh.
Phi, phi…. Lâm Cảnh Phú lắc đầu một chút muốn xóa đi những ý nghĩ không tốt trong đầu, tứ đệ cùng ngũ đệ là song sinh, như thế nào lại không phải là con của a mỗ, chính là tứ đệ không được a mỗ yêu thích, Lâm Cảnh Phú nghĩ như vậy.
Nghe lời Lâm Cảnh Phú xong lão Lâm liền tiếp lời: “Tuy rằng phải trông cửa hàng đến nửa đêm, nhưng tiền công cũng không ít đi, ngay cả Triệu Hàm đều lưu lại, bọn họ hẳn là trải qua cũng không tồi. Ngươi còn chưa nhìn thấy bọn họ đâu, quần áo so với chúng ta đều tốt hơn rất nhiều, ta thấy chất vải nhất định là rất tốt."
“Tiền công nhiều một ít cũng tốt, ít nhất tứ đệ có thể trải qua những ngày sau tốt một chút." Lâm Cảnh Phú một lát sau cũng tiếp lời, hắn biết lão Lâm là hâm mộ cả nhà tứ đệ có thể tìm được công việc ở trong thành.
Lâm Phàm mặc xong quần áo, xúc miệng xong liền nhìn thấy Triệu Hàm đi vào trong sân, Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm liền mở miệng nói: “Ngươi dẫn bọn hắn đến tiểu trà lâu bên kia chợ, đừng để bọn họ tiến vào trong nhà, có chút đồ vật thấy được cũng sẽ không giải thích được, ta vừa rồi nói với đại ca là Ngô bá bị đánh thức sẽ thật tức giận, trong nhà kêu đại ca đến đây, ta xem là ngũ đệ ngươi là săp đi thi, trong nhà ngươi hẳn là muốn ngươi đi theo giúp đỡ hắn."
Lâm Phàm gật gật đầu, Triệu Hàm nghĩ như vậy cũng đúng, dù sao cả nhà thì chỉ có hắn là đi làm ở bên ngoài, hơn nữa là nhìn cũng không tệ lắm. Huống chỉ ở trong nhà ngoài ngũ đệ thì chỉ có hắn biết rõ bên ngoài, cũng có chút thể diện, a mỗ còn có thể lấy tiền công tháng này của hắn, vậy chính là trúng số độc đắc.
Về phần Triệu Hàm nghĩ có đúng hay không, hắn đi qua thì sẽ biết, trong mắt Lâm Phàm hiện lên một mảnh hàm quang, nếu là thực thiếu nợ thì thân thể tiền chủ nhân đã sớm trả hết, Lâm Phàm cũng không cho rằng chính mình nợ bọn họ cái gì, chỉ cần người gọi a mỗ a cha kia không có nháo lên, hắn sẽ phụng dưỡng bọn họ, nếu là dám kiếm chuyện tìm hắn gây phiền toái, Lâm Phàm cũng tự nhận hắn cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm