Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Chương 22

Tuy rằng sắc mặt Triệu Hàm không tốt lắm, thế nhưng cũng không mất đi lý trí chạy đi tìm lung tung, mà ở lại dọn dẹp sân một chút, sau đó đi làm cơm trưa, Ngô bá còn chưa có ăn cơm chưa.

Bận rộn hơn nửa canh giờ, Triệu Hàm làm một ít đồ ăn đơn giản, Ngô bá có thể nhìn ra Triệu Hàm không thích hợp, Triệu Hàm đi ra ngoài thu mua dược liệu nhiều ngày như vậy, không có khả năng một chút dược liệu cũng không tìm được, nhưng Triệu Hàm không nói Ngô bá cũng không có biện pháp hỏi.

Ngay tại lúc Triệu Hàm cùng Ngô bá chuẩn bị ăn cơm         , Lâm Phàm trong tay cầm rổ đẩy cửa đi vào, khi hắn nhìn thấy Triệu Hàm đứng ở trong nhà ăn, vẻ mặt liền kinh hỉ, rổ liền ném xuống mặt đất, Lâm Phàm nhanh chóng chạy vào nhà ăn cao hứng kêu lên: “Triệu Hàm ngươi đã trở lại, làm cái gì ăn ngon đi, ta sắp chết đói rồi."

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm tươi cười, tâm tình đang phẫn nộ liền bình ổn rất nhiều, hắn nhìn thấy Lâm Phàm chuẩn bị múc cơm ăn, Triệu Hàm liền đặt tay lên tay Lâm Phàm mở miệng nói: “Phàm Tử ngươi ngày hôm qua đã đi làm cái gì?"

Lâm Phàm thấy kỳ quái với câu hỏi của Lâm Phàm, thế nhưng cũng không để ý nói: “Ngày hôm qua, ta ngày hôm qua cũng không làm gì cả, nga, đúng rồi, ta đi tìm Trần quản sự uống vài chén trà." Lâm Phàm nói xong đẩy ra tay Lâm Phàm, lập tức gắp rau ăn, hắn thật sự đói bụng lắm, sau khi ăn sáng xong tới bay giờ mới trở về, bụng đã sớm thầm thì kêu.

Ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng ăn, tay Triệu Hàm vỗ tới, chiếc đũa cùng thịt trong tay Lâm Phàm liền rơi xuống, Lâm Phàm bị Triệu Hàm ngăn cản có chút nóng nảy, hắn sốt ruột mở miệng nói: “Triệu Hàm ngươi làm cái gì vậy, làm sao lại dành của ta, không phải bên cạnh có đũa sao? Lại còn không cho ta ăn, ta sắp chết đói rồi."

“Ăn cái gì, trước phải nói rõ ràng rồi mới ăn, đói cũng chịu đựng." Triệu Hàm trầm giọng nói, hắn một đường chạy về gấp, rất sợ nhìn thấy Lâm Phàm rồi không khống chế được tính tình, hoàn hỏa, hiện tại hắn vẫn phi thường tức giận, nhưng cũng khống chế được không động thủ.

Lâm Phàm nghe được ngữ khí của Triệu Hàm, bộ dáng hi hi ha ha ban đầu liền thu hồi, nghe ngữ khí của Triệu Hàm hình như xảy ra chuyện gì, Lâm Phàm nhíu mày nhìn về phía Triệu Hàm dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì, ngươi muốn ta đem chuyện gì nói rõ ràng, trước nói rõ tình huống một chút, ta còn không biết có chuyện gì xảy ra, vậy làm sao ta nói, Triệu Hàm làm ơn nói ngắn gọn."

Triệu Hàm nhìn về phía Lâm Phàm, vẻ mặt Phàm tử lúc này cũng không kỳ quái, nếu là thực đi hoa lâu, vẻ mặt Phàm tử sao có thể bình tĩnh như vậy, hắn cũng không nhìn ra bộ dạng lừa gạt hay dấu diếm gì của Lâm Phàm.

“Phàm tử ngươi ngày hôm qua đi hoa lâu," Triệu Hàm cau mày trực tiếp hỏi, chẳng lẽ Tôn Nhạc lừa hắn, nhưng mà tên kia lừa mình làm gì, đi hoa lâu, Tôn Nhạc rất nhanh sẽ đi thi, bị trong nhà biết sẽ không có quả tốt mà ăn.

Triệu Hàm nghĩ quả thật không sai, Tôn lão bảo vừa mới bắt đầu bị hành động của Triệu Hàm khiến cho giật mình, rất nhanh liền nghĩ lời  nói của đệ đệ không thích hợp, chuyện tình hoa lâu nếu Tôn Nhạc không đi, như thế nào sẽ phát hiện Lâm Phàm đi, cho nên nếu thấy được Lâm Phàm, vậy Tôn Nhạc nhất định cũng chạy tới hoa lâu. Cho nên Tôn Nhạc đáng thương, còn chưa có làm rõ chuyện tình về tiền của Lâm Phàm, hắn đã bị ca ca tức giận mắng một trận còn bị cấm túc, về sau muốn đi thị trấn để tiêu dao rất là khó khăn.

Lâm Phàm nghe được một câu không đầu không đuổi của Triệu Hàm xong, cũng không nghĩ nhiều, liền thuận miệng nói: “Đúng vậy, ta buổi sáng ngày hôm qua có đi hoa phố một chuyến, đem hoa lâu ở hoa phố đi qua một lần, làm sao vậy, có vấn đề…."

“Ngươi đi hoa lâu làm cái gì, vì cái gì  muốn đi địa phương này." Triệu Hàm lúc này nhìn thấy bộ dáng Lâm Phàm bình tĩnh, hắn đột nhiên phát giác mình hình như hiểu lầm cái gì, sẽ không phải là nháo bậy bạ đi.

Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm thì sửng sốt một chút, tiếp theo hình như là phát hiện ra cái gì, đột nhiên cười ha hả: “Ha ha, cười chết ta,Triệu Hàm ngươi sẽ không phải là ghen đi, cho là ta chạy tới hoa lâu chơi đùa. Làm ơn được không, những người ở đó ta làm sao lại có hứng thú, nếu là thích ta sẽ thích ngươi, ngươi chính là vợ danh chính ngôn thuận của ta. Sinh ý của cửa hàng chúng ta mấy ngày này không tốt lắm, ta muốn đi hoa lâu bên kia đề cử một chút, nếu có thể mở ra nguồn tiêu thụ cho cửa hàng, chúng ta sẽ có thêm nhiều tiền."

Nói đến sinh ý, tâm tình Lâm Phàm cũng không tốt đẹp như vậy, ngày hôm qua tuy rằng hắn đi hoa lâu đề cử qua, nhưng hiển nhiên là nhóm a ma của hoa lâu cũng không phản hồi lại cho hắn, sau đó hắn đi một chuyến cũng không nhìn thấy a ma nào, các quản sự trực tiếp nói với hắn nên quay về, tối hôm qua thật ra có một người hầu ở hoa lâu đi mua một lọ chất lượng thường, Lâm Phàm cũng không có quỵt nợ, liền cho thiếu niên kia mười văn tiền, tuy rằng không phải đại sinh ý, thế nhưng có chút ít còn hơn là không có gì.

Nhìn thấy cảm xúc của Lâm Phàm rõ ràng giảm, Triệu Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngươi thật sự là đi đề cử, không có dính vào."

“Đương nhiên ta là ai, như thế nào lại lừa ngươi, rốt cuộc là ai lại chạy tới nói bậy trước mặt ngươi, ngươi nên tin tưởng ta, huống chi ngươi rõ ràng biết ta thích gì, chẳng lẽ lại muốn ta nói dối thì ngươi mới tin." Lâm Phàm nhìn về phía Triệu Hàm chớp mắt vài cái, cười tủm tỉm nói. Nơi này có Ngô bá, cho nên Lâm Phàm mới nói hàm hồ như vậy, thế nhưng hai người đều hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Triệu Hàm trầm mặc một chút rồi nói: “Ăn cơm, ngươi không phải đói bụng sao, ta hôm nay ở lại trong nhà, ngay mai lại đi trấn Lạc Phượng mang rắn độc cùng dược liệu trở về."

Một câu này khiến cho Lâm Phàm ăn được một miếng cớm xém chút nữa phun hết ra ngoài, có ý tứ gì, gian nan nuốt xuống Lâm Phàm mới mở miệng nói: “Triệu Hàm ngươi không phải là đem đồ vật này nọ để lại ở trấn Lạc Phong rồi chạy trở về đấy chứ, ngươi cũng quá là hồ đồ rồi, về sau cũng đừng xúc động như vậy, gặp chuyện gì nhất là chuyện của ta, ngươi thật dễ mất bình tĩnh, ngươi cũng không nghĩ lại hiện tai ta làm sao có tâm tình nghĩ đến những chuyện này."

Triệu Hàm liếc mắt Lâm Phàm một cái không nói gì, trong lòng cũng hiểu được Lâm Phàm nói đúng, hắn như thế nào liền dễ dàng tin tưởng lời của Tôn Nhạc như vậy, Phàm tử cho dù thực đi hoa lâu, vậy cũng sẽ không thực sự đi tìm ca nhi, huống chi Phàm tử vẫn vắt óc suy nghĩ tìm mưu kế để kinh doanh cửa hàng thật tốt.

Nghĩ vậy Triệu Hàm cũng có chút tự trách, hắn khụ một tiếng nói: “Ngươi hôm nay trời chưa sáng đã chạy ra ngoài, để làm chi, đã đói bụng cũng không ở bên ngoài mua đồ ăn ăn, nơi này cũng không phải là thôn của chúng ta, muốn mua cũng không có chỗ nào bán."

Nói đến đây Lâm Phàm không biết xấu hổ liền cười nói: “Lát nữa ta sẽ cùng ngươi nói, miễn cho lại ảnh hưởng tới ngươi ăn uống."

Ngô bá vẫn không mở miệng nói chuyện, hiện tại nghe được rốt cục cởi bỏ được khúc mắc, điều này làm cho hắn thật cao hứng, cho dù thời điểm Lâm Phàm cùng Triệu Hàm nói chuyện có chút quái dị, nhin thấy càng giống bằng hữu không giống phu phu.

Mỹ mãn ăn một bữa cơm chưa, Lâm Phàm sức sống cả người đều trở lại, không giống hai ngày trước cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Triệu Hàm uống một ngụm nước một bên hướng Lâm Phàm dò hỏi: “Ngươi hôm nay sáng sớm đã đi đâu, Ngô bá nói sau khi ăn sáng xong không co nhìn thấy ngươi, vừa rồi ngươi nói ăn cơm xong sẽ nói cho ta biết."

Lâm Phàm gật gật đầu rốt cục ngượng ngùng mở miệng giải thích: “Kỳ thật việc này cũng rất lạ, đêm qua nửa đêm Tử An lại khóc nháo, ta liền đem đứa nhỏ đến ngủ cùng ta. Kết quả nửa đêm ta ngủ mơ, chờ lúc ta tỉnh lại là tiểu tử kia kéo, ta ngượng ngùng để cho Ngô bá biết, cho nên khuya khoắt liền thu dọn quần áo dơ, ta buổi sáng liền đem quần áo ra ngoài thành giặt sạch, chờ giặt xong liền trở về.

Lâm Phàm làm như vậy cũng không còn cách nào, hắn không muốn Ngô bá lớn tuổi như vậy còn phải giặt quần áo cho hắn, hai ngày trước hắn tắm rửa xong liền đem quần áo tùy tiện giặt sạch, kết quả hôm qua hắn dậy trễ, lúc sau lại chạy tới hoa lâu một chuyến, đợi đến khi hắn trở về Ngô bá đã đem quần áo của hắn giặt sạch, điều này làm cho Lâm Phàm phi thường ngượng ngùng.

Cho nên sáng sớm Lâm Phàm liền tỉnh, sớm đưa Tử An đến cho Ngô bá ôm, sau đó hắn liền đem quần áo trộm đi giặt, ban đầu có thể giặt ở trong thành, nhưng Lâm Phàm nhìn thấy người có người ở trong sông giặt đồ, Lâm Phàm lập tức mang rổ quần áo ra dòng suối ngoại thành giặt.

Nói xong Lâm Phàm liền vỗ đầu nói: “Không xong ta quên mất còn chưa có phơi thảm, ta đi lấy nó phơi lên," nói xong Lâm Phàm chạy đến cái làn đem thảm phơi lên.

Triệu Hàm sau khi nghe xong có thể hiểu được trong nhà không có hắn rất là vội, đứa nhỏ cần chăm sóc, buổi tối Lâm Phàm nghỉ ngơi quá muộn, sự tình trong nhà Ngô bá cùng Lâm Phàm cũng không thể làm kịp, cho nên liền rất lộn xộn. Triệu Hàm lắc đầu sau đó cũng không đi quản Lâm Phàm, trực tiếp đi phòng Lâm Phàm, trong phòng coi như là sạch sẽ, nhìn về bên trong giường, tuy rằng nhìn qua là thấy lau rất sạch, nhưng nếu không mang đi giặt sạch một lần, tuyệt đối sẽ không sạch sẽ được.

Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm đem chiếu trên giường hắn chuyển đến trên bàn, nhìn thấy ấn ký trên chiếu, hai người đều không nói lời dư thừa, một người múc nước một người rửa sạch, rất nhanh chiếu đã được giặt sạch sẽ.

“Phàm tử ngươi giặt thêm một lần nữa rồi đi ngủ trưa đi, buổi tối ta thủ cửa hàng, ngươi nghỉ ngơi một ngày trước đi, sắc mặt thật không tốt," Triệu Hàm mang chiếu chuyển tới núi giả phơi nắng sau đó hướng Lâm Phàm nói, thời điểm hắn rời đi mặt Lâm Phàm cũng không được tốt, nhưng cũng không kém như hiện tại, trên mặt không có huyết sắc, môi có chút trắng, khẳng định là ăn uống cùng nghỉ ngơi không tốt, trà sâm cũng  không tiếp tục nấu uống.

Lâm Phàm có chút mệt rã rời, hắn ngáp một cái nói: “Ngươi còn chưa nói dứt lời, ngươi vừa nói ta liền muốn ngủ, ngươi không có nhà mọi thứ rất là lộn xộn. Đúng rồi Triệu Hàm dược liệu ngươi thu mua như thế nào, tuy rằng cửa hàng của chúng ta sinh ý không tốt lắm, nhưng cũng đủ chỉ tiêu của chúng ta, ít nhiều cũng thề kiếm được một ít tiền, Ngô bá nhưỡng không ít rượu, nhưng là chúng ta vẫn như cũ phải chuẩn bị một chút, bằng không những thứ này bán xong, về sau chúng ta cũng không có rượu bán."

“Ngươi yên tâm đi ngủ trưa đi, đi phòng của ta mà ngủ, dược liệu ta lấy được không đủ rồi, toàn bộ đặt ở nhà Ngô bá ở trấn Lạc Phượng, ta ngày mai đi lại đấy lấy, đủ cho chúng ta ủ năm nay, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là sẽ cho chúng ta bán năm sau," Triệu Hàm đối với Lâm Phàm nói, tiếp theo không ngừng thúc dục Lâm Phàm đi nghỉ ngơi, mãi cho đến khi Lâm Phàm đi vào phòng hắn, Triệu Hàm mới quay đầu đi thu thập phòng bếp, việc trong nhà hôm nay cũng đủ cho Triệu Hàm bận cả ngày.

Triệu Hàm bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng dọn dẹp cả nhà sạch sẽ chỉnh tề, nhìn phòng bếp không có đồ ăn dư thừa, Triệu Hàm lại mang rổ đi mua đồ ăn, tuy rằng sắc trời còn chưa có tối, thế nhưng chợ cũng không còn nhiều đồ lắm, chọn lựa một ít đồ ăn mới mẻ, Triệu Hàm nhìn thấy một người bán cá còn bắt được một con ba ba già, thứ này phi thường bổ dưỡng, lại không cần sợ sẽ bổ dưỡng quá, Triệu Hàm lập tức mua.

Đợi cho Lâm Phàm thức dậy, sắc trời cũng đã tối đen, Ngô bá đã mở ra cửa hàng, người đã bắt đầu lục tục đi qua ám hạng.

Triệu Hàm vừa mới rửa bát đũa xong đi vào cửa hàng đối với Ngô bá nói: “Ngô bá ngài cũng mết cả một ngày đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta liền đem dược liệu trở về ngài có thể hướng dẫn cho ta rồi."

“Được, lão nhân liền đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh lực dạy ngươi điều chế dược liệu, Phàm tử đã tỉnh chưa." Ngô bá nhìn Triệu Hàm đến gần nói, đem Tử An trong lòng đã không an phận đưa cho Lâm Phàm ôm, tiểu tử kia mới tỉnh ngủ không bao lâu, lúc này thực thanh tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có.

Triệu Hàm tiếp nhận đứa nhỏ hướng tới trên người hắn cười nói: “Vẫn còn chưa tỉnh, ta để cho hắn hảo hảo ngủ một giấc."

Ngô bá ngẫm lại cũng đúng, vài ngày gần đây Lâm Phàm mệt muốn chết, cả ngày nghĩ như thế nào đem sinh ý cửa hàng làm cho tốt lên, buổi tối phải thủ cửa hàng đến nửa đêm, ban ngày cũng không hảo hảo nghỉ ngơi, người bình thường còn chịu không nổi, huống chi thân thể Lâm Phàm còn không tốt, như thế nào còn có thể chịu đựng.

Ngay khi Ngô bá đi đến cạnh cửa, đột nhiên quay đầu lại hướng Triệu Hàm nói: “Đúng rồi Triệu Hàm, dược của Lâm Phàm cũng uống gần hết rồi, chờ khi nào có thời gian thì kêu hắn đi gặp lão đại phu một chuyến, để cho lão đại phu bắt mạch với bốc thuốc bổ mới cho Lâm Phàm, về sau trước khi hắn ngủ phải kêu hắn uống một chén rượu thuốc cường thân kiện thể mới được, tửu lượng của hắn tuy không tốt, thế nhưng một ly cũng không có vấn đề gì. Ngươi rời đi mấy ngày xú tiểu tử kia tuy rằng không nói, thế nhưng ta thấy hắn rất nhớ ngươi, nói ba câu thì có hai câu nhắc tới ngươi, ngươi tâm sự nhiều với hắn một chút, chuyện giữa phu phu có gì từ từ nói, hắn dù sao cũng là một tiểu tử, nhường hắn một chút, đứa nhỏ này cũng biết phân rõ phải trái…"

Ngô bá chúng quy vẫn có chút lo lắng, nhất là khi Triệu Hàm nghe thấy Lâm Phàm đi hoa lâu phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ sợ Triệu Hàm xúc động, trong lòng hai người có khúc mắc cũng không tốt, cho nên liền nói với Triệu Hàm. Chủ yếu là Ngô bá biết Triệu Hàm lớn hơn Lâm Phàm một tuổi, phu lang tuổi nhỏ, hơn nữa Triệu Hàm từng hòa ly, Ngô bá vẫn cảm thấy những thứ này đối với Triệu Hàm rất bất lợi.

Hơn nữa Ngô bá cảm thấy tiểu tử Lâm Phàm này không tồi, có chí tiến thủ lại cố gắng, đối với Triệu Hàm cùng đứa nhỏ cũng rất tốt, nên lo lắng cũng đã lo lắng tới rồi. Triệu Hàm vẫn là hơi xúc động, đúng ra chuyện này hai người nên trở về phòng từ từ nói chuyện. Thế nhưng lúc đó Triệu Hàm lại không cho Lâm Phàm mặt mũi, làm cho Lâm Phàm ở trước mặt hắn nói ra, theo lý mà nói một tiểu tử còn trẻ tuổi, vợ lại không có nhà chạy đi hoa lâu chơi một hai lần, kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn lắm. Ai cũng có thời điểm trẻ tuổi, Ngô bá lúc còn trẻ không phải là không có đi qua, một ca nhi nếu vì chuyện này mà vô cớ gây sự, phu lang trong nhà sẽ không vui, cũng may tiểu tử Lâm Phàm kia không có sinh khí, đi hoa lâu cũng không phải vì chơi đùa…

Triệu Hàm gật gật đầu nói: “Ngô bá ta hiểu được, chờ ngày một đi, khi đó hắn có thời gian, ta sẽ nói chuyện với hắn."

Ngô bá thấy Triệu Hàm đáp ứng mới rời khỏi cửa hàng, đi vào sân nhìn thấy phòng Lâm Phàm đã thắp đèn, sau đó Ngô bá lại tìm Lâm Phàm nói một chút, đến khi Lâm Phàm cam đoan nói hắn chỉ thích Triệu Hàm, còn nói hắn hiện tại muốn làm cái gì, thân thể cũng không cho phép, Ngô bá lúc này mới cảm thấy mĩ mãn chuẩn bị trở về rửa mặt nghỉ ngơi, vợ chồng son này cảm tình tốt lắm, chuyện tôn tử của hắn cũng sẽ có tin tức.

Lâm Phàm đi nhìn cửa hàng một chút, cùng Triệu Hàm nói vài câu, lúc này mới đi phòng bếp mang đồ ăn ra ăn, canh ba ba trong nồi tỏa ra mùi vị nồng đậm, cơm cũng xốp ngon miệng, so với hắn cùng Ngô bá làm vô cùng tốt, Lâm Phàm ăn no bụng hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc, tới cổ đại này vẫn có thể có lộc ăn như vậy.

Hắn tuy rằng không có đi ăn cơm của nhà người khác, nhưng cảm nhận của thân thể nguyên chủ thì vẫn có, lấy ví dụ a mỗ và đại ca của thân thể này đi, nói thật đồ ăn làm thật khó cho vào miệng, không có cho một chút mắm muối, một chút vị cũng không có, món ăn thôn quê tốt đẹp cũng bị nấu khiến cho người khác không muốn ăn, vẫn là Triệu Hàm tốt, tuy rằng hắn hiện giờ buôn bán lời được ít tiền, nhưng khoảng cách mời được đầu bếp và người hầu còn cách khá xa, cuộc sống trong thành chi tiêu thật sự không nhỏ, liền ngay cả nước cũng phải đi mua để dùng.

Lâm Phàm dù sao cũng là người hiện đại, kêu hắn đi giặt đồ ở sông, kia tuyệt đối không có khả năng, đi gánh nước ở ngoài thành, thì cũng thật sự xa, còn không bằng kêu người ở ngoài thành đưa nước vào, một ngày cũng mất năm sáu văn tiền, nhà bọn họ tuy rằng hiện tại thu vào không nhiều lắm, thế nhưng chút tiền ấy cũng có thể chi ra được.

Đi vào cửa hàng Triệu Hàm đang đưa rượu thuốc cho khách nhân, nhà bọn họ không chỉ có rượu thuốc tráng dương, mấy loại trị liệu cường thân kiện thể cũng có, theo lời Ngô bá thì hiệu quả cũng không tồi, chỉ là người biết đến rất ít, hơn nữa Ngô bá càng thích rượu tráng dương hơn.

Lâm Phàm đi qua ghẹo Tử An đang ngồi trên giường, tiểu tử kia thấy phụ thân cùng hắn chơi đùa, hắn thật cao hứng, hé miệng ra a ba vài cái. Lâm Phàm mang cái ghế qua ngồi xuống, đem tóc của tiểu tử nhua thành môt đoàn mới mở miệng nói: “Này, tiểu tử kêu một tiếng phụ thân, ngươi cũng đã bảy tháng, nên mở miệng nói chuyện…"

Triệu Hàm thu tiền quay đầu cười nói: “Hắn mới được mấy tháng, như thế nào đã có thể nói chuyện, cũng phải chờ đến nửa năm sau mới có thể nói."

“Ngươi nói đúng, kêu phụ thân quả thật hơi khó, nếu kêu ba ba thì dễ dàng hơn nhiều, thế nhưng a mỗ tiểu tử rất nhanh sẽ nói được đi. Đúng rồi Triệu Hàm ngươi có mệt không, ta ngủ trưa một chút, cửa hàng ta trông là được, ngươi cũng mệt mỏi nhiều ngày rồi, đi ngủ một giấc đi." Lâm Phàm đối với Triệu Hàm đang đi đến nói.

“Cũng không mệt, ta mấy ngày nay tuy rằng chạy rất nhiều đường, thế nhưng buổi tối không có đi ra ngoài làm gì, còn có thể ngủ, chúng ta nói chuyện một chút đi, ngươi tới nơi này cũng đã lâu, có cảm giác gì không…." Kế tiếp hai người cùng nhau tâm sự, Triệu Hàm ngồi bên cạnh muốn biết cái nhìn của Lâm Phàm về ca nhi, dù sao thì thẩm mĩ ban đầu không giống, khiến cho Lâm Phàm lập tức chấp nhận cũng rất khó, hắn buổi sáng đầu chính là bị tức giận qua nên mới làm ra chuyện như vậy.

Hai người vẫn câu được câu không nói chuyện tới nửa đêm, sinh ý cửa hàng hôm nay cũng tạm, có được mấy người đến đây, thời điểm đóng cửa Lâm Phàm kiểm tra sổ đại khái cũng được một lượng bạc, xem như cũng tốt lắm, trừ đi tiền vốn bọn họ cũng thu vào được sáu bảy tiễn.

Đừng thấy sau bảy tiển này ít, phải biết rằng đồ ăn vặt trong thành hiện nay cũng hết bốn năm tiễn, cho nên Lâm Phàm lượng thu vào của Lâm Phàm có thể ổn định, vậy coi như có thể ở trong thành ổn định, đương nhiên Lâm Phàm sẽ không cam tâm như vậy, hắn phải làm một phú ông, liền càng phải cố gắng nhiều hơn.

Sáng sớm hôm sau Triệu Hàm liền đến trấn Lạc Phượng lấy dược liệu, về phấn trấn Bán Lý, dược liệu cũng không nhiều nên Triệu Hàm cũng lười đi lấy, với lại Triệu Hàm cũng không thích nhìn thấy Tôn Nhạc, Phàm tử cho dù thực đi hoa  lâu, Tôn Nhạc liền dùng thái độ kinh ngạc như vậy, giống như nhà bọn họ vĩnh viễn không kiếm được tiền, không thể đi những loại địa phương như vậy.

Đem dược liệu cùng rắn độc đều cất vào trong xe ngựa, thời điểm Triệu Hàm trở về đã là giữa trưa, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm còn có người chăn ngựa cùng nhau tháo hàng xuống, những đồ vật này đều để hết ở trong sân nhà.

Trả tiền xe xong Triệu Hàm mở miệng nói: “Phàm tử đem tất cả dược liệu để dưới mái hiên," nói xong hắn nhấc những túi rắn độc đi đến lồng rắn bên kia, đem rắn độc tách ra bỏ đi vào, những con rắn độc này trước phải nuôi cho tốt chờ dược liệu chuẩn bị tốt thì đem đi nhưỡng rượu.

Lâm Phàm từng cái khuông nhỏ để dược liệu bày dưới mái hiên, lúc sau mới đem dược liệu đặt ở trong gùi trúc mở ra, hai người bọn họ liền xử lý sơ sơ, về phần chế biền như thế nào tự nhiên là cần nhờ Ngô bá đến làm.

Tại thời điểm hai người bận rộn, cửa sau truyền tới tiếng vang nhỏ. “Phàm tử lại đây hỗ trợ, xem hôm nay ta thấy được thứ gì tốt," đó là thanh âm của Ngô bá.

“Đến đây, Ngô bá người có cái gì tốt. di, Lão Lâm người như thế nào lại ở đây, đằng sau là cái gì, đây là hươu, hươu sao…." Lâm Phàm giật mình, hươu không phải là hắn chưa nhìn thấy qua, nhưng ở nơi này nhìn thấy thì khá ngạc nhiên, nơi này cư nhiên cũng có hươu.

“Các ngươi biết, mau tới giúp ta mang con hươu này về nhà đi, con hươu này chính là thứ tốt, vừa có thể nhưỡng rượu thịt hươu cũng rất bổ cho thân thể." Ngô bá cười hướng Lâm Phàm nói.

“Phàm tử ngươi cư nhiên làm việc ở đây, xem ra ngươi tìm được một công việc tốt, xem này quần áo này làm bằng lụa đi, ta đời này còn chưa có mặc qua, ngươi vào thành mấy ngày liền buôn bán lời rất nhiều tiền." Lão Lâm khó tin nhìn Lâm Phàm nói, trong lòng hâm mộ không thôi, thế nhưng vận khí của hắn hai ngày nay thật sự rất tốt, thế nhưng ở phía sau núi bắt được một con hươu sống, nếu không phải muốn bán được nhiều tiền chút, cũng không đi vào thành lại không ngờ còn gặp được tiểu tử này.

Ngay tại thời điểm Lâm Phàm muốn mở miệng, Triệu Hàm lập tức chạy ra, có một số việc hắn không muốn bị truyền vào trong thôn, nếu không phiền toái sẽ đến không dứt, những ngày thân mật của bọn họ cũng sẽ bị phá hư.

Triệu Hàm lập tức tiếp lời cười nói: “Là Lâm lão bá, ta cùng Phàm tử ở trong nhà Ngô bá làm công, Phàm tử giúp Ngô bá trông cửa hàng, như thế nào cũng phải có bộ quần áo tốt. Phàm tử ngươi đi vào trong bếp lấy một chén nước ra đây, trời hôm nay rất nóng, xem bọn Lâm bá đã ra một thân mồ hôi." Triệu Hàm hướng Lâm Phàm nói xong lại tiếp lời: “Ngô bá Lâm lão bá là người trong thôn bọn con, có thể để cho bọn họ vào trong sân nghỉ ngơi một chút."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại