Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 18
Hai người rất nhanh về đến cửa nhà, cửa hàng còn đóng kín cửa chờ Lâm Phàm đẩy một phen, cửa lót còn chưa mở ra, xem ra vừa rồi trời mưa nên Ngô bá đã đem cửa đóng lại. Cũng khó trách, mưa vừa rồi rất lớn, nếu không lập tức đóng cửa, trong nhà khẳng định sẽ bị ướt hết.
“Bịch bịch bịch…. Ngô bá chúng ta đã trở lại, mở cửa một chút." Lâm Phàm một bên gõ cửa một bên gọi.
Ngô bá tuy rằng tuổi đã lớn, thế nhưng lỗ tai vẫn cực kỳ thính, điều này cũng có quan hệ tới việc hắn uống rượu thuốc nhiều năm như vậy. “Đến đây…. Đến đây, xú tiểu tử thật sự là không bớt lo, Tử An không dễ dang ngủ được, lúc này lại bị đánh thức." Vẻ mặt Ngô bá bất đắc dĩ, ôm lấy Tử An đã muốn nhắm mắt lại, kết quả bị Lâm Phàm vừa vỗ vừa gọi, lại bừng tỉnh lại.
Trước đây thời gian Tử An ngủ trưa lâu hơn một tí, vừa rồi bị mưa to gió lớn làm tỉnh giấc, lúc sau mưa nhỏ lại, Ngô bá mới vừa dỗ Tử An đang buồn ngủ, lúc này tiểu tử kia đã tỉnh hoàn toàn. Nguyên nhân do đâu thì không cần phải nói, cũng bởi vì tiểu tử nghe được thanh âm của phụ thân, lập tức nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm, nhìn thấy tiểu tử kia tìm không được đang chuẩn bị mếu miệng gào khóc.
Cũng khó trách, mấy ngày này hắn chỉ có thể nhìn thấy Lâm Phàm cùng Triệu Hàm lúc tối muộn và buổi sáng sớm, nhất là không thấy Triệu Hàm, cảm xúc của Tử An còn có chút bất thường, tay nhỏ liền huy động một tí muốn tìm người, Ngô bá rõ ràng hiểu được, thế nhưng Triệu Hàm cùng Lâm Phàm có việc, hắn đành phải cố gắng hết sức dỗ dành. Thế nhưng hôm nay đã là cực hạn, nếu Triệu Hàm còn không ở bên cạnh Tử An, đứa nhỏ này không chừng sẽ không dễ dàng trông nom như vậy.
Ngô bá mở ra cửa viện, không đợi Triệu Hàm cùng Lâm Phàm mở miệng, Tử An ở trong lòng Ngô bá vừa nhìn thấy Triệu Hàm, chính là hai hàng nước mắt liền chảy ra khóc rống lên, lập tức không quan tâm Lâm Phàm hướng tới Triệu Hàm ở bên cạnh giơ tay.
Lâm Phàm sờ sờ mũi, lời vừa muốn nói ra lại nuốt trở về, Triệu Hàm liền ôm lấy đứa con đang ủy khuất, hai ngày này đều vội, hắn xem nhẹ đứa nhỏ, khó trách đứa nhỏ sẽ khóc thảm như vậy.
Triệu Hàm dỗ Tử An đang khóc, Lâm Phàm nhìn thấy tiểu tử kia sẽ không nhanh chóng ngừng khóc được nên mở miệng nói: “Chúng ta đi vào trước, đừng đứng ở cửa, Triệu Hàm chuyện còn lại để ta xử lý, ngươi cứ dỗ Tử An đi, ta cùng Ngô bá sẽ lo chuyện ở đây, thế nhưng ngươi cũng đừng quên thay dầy cùng quần, ướt sũng dán vào người rất khó chịu."
Lâm Phàm nói xong liền đi vào cửa hàng đầu tiên, Ngô bá cũng gật gật đầu đồng ý, tuy rằng bây giờ là cuối hạ, còn chưa vào thu, nhưng là thân thể bị nhiễm lạnh cũng không tốt, sẽ bị bệnh phong thấp. Vì thế Ngô bá cũng mở miệng: “Phàm tử nói rất đúng, Triệu Hàm ngươi đi thay đồ đi, chuyện tình khai trương cửa hàng cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, có ta trợ giúp Lâm Phàm là được, cũng không có việc gì nữa cần bận nữa, cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, hai ngày nay người đều rất bận."
Triệu Hàm gật gật đầu hướng trong viện đi đến, kỳ thật hắn cũng không mệt, cuộc sống trong nhà cũng không khó khăn, hơn nữa tâm tình hắn gần đây rất tốt, cho nên trạng thái tinh thần của hắn còn có thể làm việc được.
Đem kiện hàng được gói cẩn thận đặt ở trên quầy tiền, Lâm Phàm lúc này mới mở kiện hàng ra, bỏ đi lớp cỏ khô mềm mại, liện hiện ra mười cái chén sứ tinh mỹ, cái chén rất nhỏ, lớn nhất thì bằng nắm tay, nhìn cũng rất là nặng, nhỏ nhất nhưng lại tinh mỹ nhất, chỉ có lớn hơn nắm tay Tử An một ít, cũng rót đủ một ngụm rượu là hết.
Ngô bá đã lấy pháo gắn ở trên gậy trúc, hắn cầm cây gậy trúc gắn ở tường bên cạnh cửa, chỉ cần giờ lành đến đốt lên là được.
Lâm Phàm lấy nước rửa mười cái chén, Ngô bá ngẩn đầu nhìn lên phía trên cửa, hắn có chút lo lắng đi vào cửa hướng Lâm Phàm nói: “Phàm tử bảng hiệu tới bây giờ còn chưa có mang tới, có thể hay không là do mưa to gió lớn nên là trì hoãn, nếu như vậy sẽ lỡ giờ lành của chúng ta".
Ngô bá lo lắng cũng không phải không có đạo lý, nếu thời điểm khai trương bảng hiệu không có đưa tới, vậy thật sự là điềm xấu. Đối với người thời đại này mà nói, bảng hiệu giống như là phẩm bài đời sau, rất nhiều người thích mua đồ vật có danh tiếng, mà danh tiếng chính là do bảng hiệu kéo dài, cho nên ở thế giới này người buôn bán phi thường coi trọng bảng hiệu nhà mình.
Lâm Phàm nhìn sắc trời một chút, hắn đối với khái niệm canh giờ vẫn là không mạnh, hiện tại thời gian chính là nửa buổi chiều, bởi vì hắn làm loại sinh ý này, cho nên khai trương đổi thành giờ Bắc Kinh là khoảng là bốn giờ chiều, lúc này chắc còn khoảng hai tiếng nữa mới tới giờ, Lâm Phàm nghĩ bảng hiệu còn chưa có đưa tới chắc là lúc nãy mưa to nên trì hoãn, thế nhưng hiện tại mưa đã tạnh, vậy là bảng hiệu rất nhanh có thể đưa tới.
“Ngô bá đừng lo lắng, giờ lành còn chưa tới, chắc là do trời mưa mà bị hoãn lại, rất nhanh sẽ được đưa tới." Lâm Phàm buông chén đang rửa trong tay hướng Ngô bá đang lo lắng nói.
Lâm Phàm an ủi không có khiến cho Ngô bá bớt lo lắng, thời điểm Lâm Phàm bưng chậu nước đi đổ, Ngô bá ở trong cửa hàng đi qua đi lại vẫn nhịn không được hướng Lâm Phàm nói: “Phàm tử, nếu không ta đi qua đó một chuyến xem sao."
Thấy Ngô bá lo lắng như thế, Lâm Phàm rốt cục mở miệng nói: “Ngô bá để ta đi xem sao, vừa mới mưa xong đường rất trơn, ngài ở nhà đi, dù sao thì giầy và quần của ta cũng chưa kịp thay, không cần lo lắng bị dơ."
Ngô bá gật gật đầu, tuổi cũng đã lớn, ám hạng tuy rằng không lớn nhưng đường cũng được trải đá xanh, bình thường nếu không có mưa thì không có vấn đề gì còn rất bằng phẳng, nhưng một khi trời đổ mưa, mặt đất liền có vẻ rất trơn, nếu mà sơ xảy một tí, khó tránh khỏi sẽ tăng thêm phiền toái cho Lâm Phàm và Triệu Hàm, hai người lúc này đang rất vội, Ngô bá không muốn gây ra chuyện ngoài ý muốn trở thành gánh nặng của hai người.
Lâm Phàm mới vừa đi ra cửa, Ngô bá cầm lấy khăn lau sạch sẽ những giọt nước trên quầy vừa rồi Lâm Phàm rửa chén rơi ra mà vẫn lau chưa khô, liền nhìn thấy người mới vừa đi ra ngoài đã trở lại, còn không chờ Ngô bá mở miệng Lâm Phàm liền cười nói: “Bọn họ đã đưa tới, nhanh chuẩn bị treo lên thôi, Ngô bá ngươi kêu Triệu Hàm cùng đi ra nhìn xem."
Lời nói của Lâm Phàm làm cho Ngô bá vui vẻ, lập tức bỏ lại khăn lau trên quầy, nhanh bước tới trong viện, sau đó ơ sân sau liền nghe thấy thanh âm của Ngô bá.
Lâm Phàm đứng ở cửa chỉ huy hai người học đồ thợ mộc, đem cái bảng hiệu có hồng trù gắn ở phía trên cửa hàng, sau nhiều lần căn chỉnh rốt cuộc bảng hiệu cũng được gắn ngay ngắn, Lâm Phàm cầm ba mươi văn tiền đưa qua cười nói: “Làm phiền hai vị tiểu ca, một chút lòng thành để cho hai vị uống trà."
Hai vị học đồ liếc nhau, bọn họ đi theo sư phó học tập làm mộc, chưa học xong căn bản không có tiền công, còn phải giúp sư phó làm việc vặt, tuy rằng Lâm Phàm cho không nhiều lắm, nhưng vẫn làm cho bọn họ một thân không tiền thật cao hứng, lập tức nhận nói: “Như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy, cảm ơn vị đại ca này, nếu đại ca có việc gì cần cứ tìm tới chúng ta, tỷ như tu sửa cửa sổ vân vân không thành vấn đề, chúng ta sẽ không lầy tiền của đại ca."
Lâm Phàm gật gật đầu khách khí nói: “Không thành vấn đề, nếu có việc ta khẳng định tìm các ngươi."
Nhìn hai vị học đồ thợ mộc rời đi, Lâm Phàm nhìn về phía bảng hiệu có gắn hồng trù vô cùng tự hào, đây là cửa hàng đầu tiên hắn mở ở thế giới này, đây là bước đầu tiên của hắn khi đến với thế giới khác. Triệu Hàm cùng Ngô bá rốt cục đi ra, Lâm Phàm lập tức hướng hai người nói: “Nhìn xem, có phải treo ở chính giữa hay không, ta vừa rồi chi huy hai vị tiểu ca treo lên."
Triệu Hàm ôm Tử An đứng ở cửa, lúc này ở chỗ trên cửa hàng nửa thước có một cái bảng hiệu khoảng hai thước có gắn hồng trù. Triệu Hàm đối với buôn bán thì không biết cái gì, nhưng tâm tinh cũng rất là kích động, càng kích động hơn chính là Ngô bá, rượu thuốc của hắn đã được mang ra bán tại cửa hàng, còn có bảng hiệu chuyên môn.
Ngô bá thời điểm còn trẻ tuổi không phải là không mở cửa hàng bán rượu thuốc, thế nhưng cuối cùng rượu thuốc bán không được nhiều lắm bị lỗ vốn, cuối cùng Ngô bá chỉ có thể bán lại cửa hàng, chuyển đến trấn Lạc Phượng nhưỡng rượu. Khi đó hắn còn không biết đến hổ cốt, cho nên cũng không có rượu hổ cốt, rượu thuốc sang quý nhất chỉ có rượu rắn hổ mang.
Triệu Hàm rất nhanh đã lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Lâm Phàm, vừa lúc ánh mắt Lâm Phàm cũng nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, “xuy" một tiếng đốm lửa văng khắp nơi, Lâm Phàm có chút xấu hổ dời ánh mắt đi, ánh mắt có chút mơ hổ.
Nhìn thấy Lâm Phàm hơi hơi đỏ mặt, Triệu Hàm buồn cười nói: “Phàm tử giờ lành còn một chút nữa mới tới, ngươi nhanh đi thày quần áo cùng giầy đi."
Lâm Phàm cúi đầu nhìn, trên người quả nhiên không ổn, vừa rồi bận rộn nên quên mất, trên ống quần dính đầy bùn đất, giầy cũng ướt một mảnh, Triệu Hàm không nói Lâm Phàm cũng quên, nhưng hiện tại Triệu Hàm vừa nói, Lâm Phàm liền cảm thấy giầy ướt sũng cũng thật khó chịu.
Dến giờ thân, Triệu Hàm ôm Tử An đứng ở ngõ nhỏ xa xa, lễ khai trương tự nhiên là không thể bỏ qua, Lâm Phàm đứng ở bên cạnh dây pháo, Triệu Hàm sợ dọa đến đứa nhỏ, cho nên hắn đi ra bên ngoài.
Cầm hương trong tay, Ngô bá hô một tiếng giờ lành đã đến, Lâm Phàm lập tức cầm hương trong tay châm vào ngòi nổ dây pháo, nhìn thấy ngòi nổ đã cháy Lâm Phàm lập tức lùi về phía sau, đồng thời giữ chặt hồng trù kéo xuống, khi tiếng pháo vang lên Lâm Phàm lập tức lùi lại thật xa, đồng thời hồng trù cũng rớt xuống, trên bảng hiệu mấy chữ màu vàng rượu thuốc Ngô ký tứ thế đại khí lưu sương hiện ra.
Tên cửa hàng là Triệu Hàm cùng Lâm Phàm thương lượng với nhau, đây là rượu của Ngô bá, Ngô bá nguyện ý giúp đỡ bọn họ, bọn họ đã nhận được sự giúp đỡ thật lớn lao, nên tên rượu thuốc của Ngô bá nên được lưu giữ lại, nếu về sau cửa hàng bọn họ làm ăn được, thì hai chữ Ngô ký này vẫn được duy trì.
Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm nhìn mình mỉm cười, hắn che một bên lỗ tai của Tử An, đồng thời đem một lỗ tai khác của Tử An đặt ở trên ngực, miễn cho pháo làm cho đứa nhỏ sợ hãi. Vừa rồi bảng hiệu treo lên Triệu Hàm cảm thấy rất tốt, sau đó kéo xuống hồng trù, lại càng đánh sâu vào lòng Triệu Hàm hơn, trong lòng hắn cũng dân lên một cảm giác tự hào, đây là hắn cùng Lâm Phàm cùng cố gắng tạo nên, không có cảm giác gì so với hiện tại tốt hơn.
Thanh âm của pháo vang lên, người trong ám hạng bình thường cũng đóng chặt cửa nhà lúc này cũng ló đầu ra nhìn, nhìn mấy chữ rượu thuốc Ngô ký sau, bọn họ giống như là không quan tâm, sau đó lại đóng cửa lại. Lâm Phàm tới nơi này cũng được một thời gian, cũng chỉ gặp qua vài người, mọi người đều chỉ để ý đến cuộc sống của chính mình, ai cũng không quan tâm ai, cảm giác này thực khiến cho người ta thấy kỳ quái, thế nhưng Lâm Phàm cũng không để ý, bọn họ là tới buôn bán, nếu có quan hệ tốt với hàng xóm thì tốt, nếu không được, thì nhà nào ở nhà người ấy cũng vô cùng tốt.
Thanh âm của pháo rốt cục cũng an tính, Ngô bá từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy mấy chữ vàng trên bảng hiệu nhất thời muốn rời nước mắt đầy mặt, tâm tình kích động không cần nói cũng biết.
Trong ám hạng lúc này lại khôi phục lại yên tĩnh, Lâm Phàm kích động hướng Ngô bá cùng Triệu Hàm nói: “Như vậy là được rồi, chúng ta buổi tối ăn cơm sớm một chút, Triệu Hàm ngươi sớm nấu cơm một chút, ta đem đèn lồng treo lên, cũng đem bài tử của rượu thuốc treo lên luôn, chỉ cần trời tối xuống, đến lúc đó những người đi qua ám hạng ta cần tiếp đón.
Triệu Hàm nghe thấy lời nói của Lâm Phàm, đột nhiên phát giác có chút không ổn nói: “Vẫn là ta tiếp đón đi, ngươi như vậy, vẫn là không tốt lắm." Triệu Hàm tuy rằng không có nói ra, nhưng là không cần đoán Lâm Phàm cũng biết đây là đang ám chỉ dung mạo của hắn.
“Không được, Triệu Hàm, việc này ngươi giúp không được gì, Ngô bá nhưng thật ra có thể giúp một chút," Lâm Phàm hình như nghĩ ra chuyện gì buồn cười, thế nhưng hắn vẫn nhịn cười nói.
“Tiếp đón khách nhân mà thôi, ta như thế nào không thể giúp được gì, ngươi đi tiếp đón ta còn lo lắng, nếu là bị người ta làm gì thì sẽ không tốt, quên chuyện tình các binh sĩ ở Trần gia rồi sao." Triệu Hàm cau mày nói, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu rõ.
Ngô bá nhìn thoáng qua Lâm Phàm, trong lòng thở dài, được rồi đôi này không thích hợp xem gia chỉ có bộ xương già của ông phải ra trận rồi, một ca nhi không thể tiếp đón khách nhân mua những thứ này, cố tình Lâm Phàm tiểu tử này lớn lên so với ca nhi còn xinh đẹp hơn vài phần, nếu là tiếp đón phải khách nhân háo sắc, không chừng sẽ bị khách nhân đùa giỡn đi.
“Được rồi, Phàm tử ngươi nói cho ta biết phải làm thế nào, ta sẽ làm theo, vợ chồng son các ngươi đều không thích hợp." Ngô bá lời nói thấm thía nói.
Lâm Phàm hiển nhiên sẽ không để một mình Ngô bá tiếp đón khách: “Ta cùng Ngô bá cùng nhau tiếp đón khách nhân, như vậy ngươi sẽ yên tâm đi, hơn nữa ta mặc chính là quần áo nam tử, chỉ cần đầu óc không bị nước vào thì sẽ không đi đùa giỡn nam nhân, những người lính dày dạn không tính, bọn họ nhiều năm đều không có khai trai, thấy heo mẹ đều có thể cho là điêu thuyền, mới có thể không có việc gì đùa giỡn ta. Ngươi là một ca nhi không thể nghênh đón nam tử, nói rượu này tráng dương, rượu này uống vào sẽ giống như kim thương, một đêm bảy lần đi….
Triệu Hàm nghe được lời nói của Lâm Phàm sau, sắc mặt xấu hổ một chút, hắn quả thật không thích hợp làm những cái này, dù sao hắn cũng là một ca nhi nói những lời này thật bất nhã.
Nhìn thấy Triệu Hàm xấu hổ, Ngô bá cũng bị đùa cho nở nụ cười, tiểu tử Lâm Phàm này quả thật cái gì cũng dám nói ở trước mặt ca nhi, may mắn là tính cách của Triệu Hàm sảng khoái sẽ không khó chịu, nếu không những lời này còn không khiến cho ca nhi xấu hổ không có mặt mũi gặp người khác.
“Bịch bịch bịch…. Ngô bá chúng ta đã trở lại, mở cửa một chút." Lâm Phàm một bên gõ cửa một bên gọi.
Ngô bá tuy rằng tuổi đã lớn, thế nhưng lỗ tai vẫn cực kỳ thính, điều này cũng có quan hệ tới việc hắn uống rượu thuốc nhiều năm như vậy. “Đến đây…. Đến đây, xú tiểu tử thật sự là không bớt lo, Tử An không dễ dang ngủ được, lúc này lại bị đánh thức." Vẻ mặt Ngô bá bất đắc dĩ, ôm lấy Tử An đã muốn nhắm mắt lại, kết quả bị Lâm Phàm vừa vỗ vừa gọi, lại bừng tỉnh lại.
Trước đây thời gian Tử An ngủ trưa lâu hơn một tí, vừa rồi bị mưa to gió lớn làm tỉnh giấc, lúc sau mưa nhỏ lại, Ngô bá mới vừa dỗ Tử An đang buồn ngủ, lúc này tiểu tử kia đã tỉnh hoàn toàn. Nguyên nhân do đâu thì không cần phải nói, cũng bởi vì tiểu tử nghe được thanh âm của phụ thân, lập tức nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm, nhìn thấy tiểu tử kia tìm không được đang chuẩn bị mếu miệng gào khóc.
Cũng khó trách, mấy ngày này hắn chỉ có thể nhìn thấy Lâm Phàm cùng Triệu Hàm lúc tối muộn và buổi sáng sớm, nhất là không thấy Triệu Hàm, cảm xúc của Tử An còn có chút bất thường, tay nhỏ liền huy động một tí muốn tìm người, Ngô bá rõ ràng hiểu được, thế nhưng Triệu Hàm cùng Lâm Phàm có việc, hắn đành phải cố gắng hết sức dỗ dành. Thế nhưng hôm nay đã là cực hạn, nếu Triệu Hàm còn không ở bên cạnh Tử An, đứa nhỏ này không chừng sẽ không dễ dàng trông nom như vậy.
Ngô bá mở ra cửa viện, không đợi Triệu Hàm cùng Lâm Phàm mở miệng, Tử An ở trong lòng Ngô bá vừa nhìn thấy Triệu Hàm, chính là hai hàng nước mắt liền chảy ra khóc rống lên, lập tức không quan tâm Lâm Phàm hướng tới Triệu Hàm ở bên cạnh giơ tay.
Lâm Phàm sờ sờ mũi, lời vừa muốn nói ra lại nuốt trở về, Triệu Hàm liền ôm lấy đứa con đang ủy khuất, hai ngày này đều vội, hắn xem nhẹ đứa nhỏ, khó trách đứa nhỏ sẽ khóc thảm như vậy.
Triệu Hàm dỗ Tử An đang khóc, Lâm Phàm nhìn thấy tiểu tử kia sẽ không nhanh chóng ngừng khóc được nên mở miệng nói: “Chúng ta đi vào trước, đừng đứng ở cửa, Triệu Hàm chuyện còn lại để ta xử lý, ngươi cứ dỗ Tử An đi, ta cùng Ngô bá sẽ lo chuyện ở đây, thế nhưng ngươi cũng đừng quên thay dầy cùng quần, ướt sũng dán vào người rất khó chịu."
Lâm Phàm nói xong liền đi vào cửa hàng đầu tiên, Ngô bá cũng gật gật đầu đồng ý, tuy rằng bây giờ là cuối hạ, còn chưa vào thu, nhưng là thân thể bị nhiễm lạnh cũng không tốt, sẽ bị bệnh phong thấp. Vì thế Ngô bá cũng mở miệng: “Phàm tử nói rất đúng, Triệu Hàm ngươi đi thay đồ đi, chuyện tình khai trương cửa hàng cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, có ta trợ giúp Lâm Phàm là được, cũng không có việc gì nữa cần bận nữa, cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, hai ngày nay người đều rất bận."
Triệu Hàm gật gật đầu hướng trong viện đi đến, kỳ thật hắn cũng không mệt, cuộc sống trong nhà cũng không khó khăn, hơn nữa tâm tình hắn gần đây rất tốt, cho nên trạng thái tinh thần của hắn còn có thể làm việc được.
Đem kiện hàng được gói cẩn thận đặt ở trên quầy tiền, Lâm Phàm lúc này mới mở kiện hàng ra, bỏ đi lớp cỏ khô mềm mại, liện hiện ra mười cái chén sứ tinh mỹ, cái chén rất nhỏ, lớn nhất thì bằng nắm tay, nhìn cũng rất là nặng, nhỏ nhất nhưng lại tinh mỹ nhất, chỉ có lớn hơn nắm tay Tử An một ít, cũng rót đủ một ngụm rượu là hết.
Ngô bá đã lấy pháo gắn ở trên gậy trúc, hắn cầm cây gậy trúc gắn ở tường bên cạnh cửa, chỉ cần giờ lành đến đốt lên là được.
Lâm Phàm lấy nước rửa mười cái chén, Ngô bá ngẩn đầu nhìn lên phía trên cửa, hắn có chút lo lắng đi vào cửa hướng Lâm Phàm nói: “Phàm tử bảng hiệu tới bây giờ còn chưa có mang tới, có thể hay không là do mưa to gió lớn nên là trì hoãn, nếu như vậy sẽ lỡ giờ lành của chúng ta".
Ngô bá lo lắng cũng không phải không có đạo lý, nếu thời điểm khai trương bảng hiệu không có đưa tới, vậy thật sự là điềm xấu. Đối với người thời đại này mà nói, bảng hiệu giống như là phẩm bài đời sau, rất nhiều người thích mua đồ vật có danh tiếng, mà danh tiếng chính là do bảng hiệu kéo dài, cho nên ở thế giới này người buôn bán phi thường coi trọng bảng hiệu nhà mình.
Lâm Phàm nhìn sắc trời một chút, hắn đối với khái niệm canh giờ vẫn là không mạnh, hiện tại thời gian chính là nửa buổi chiều, bởi vì hắn làm loại sinh ý này, cho nên khai trương đổi thành giờ Bắc Kinh là khoảng là bốn giờ chiều, lúc này chắc còn khoảng hai tiếng nữa mới tới giờ, Lâm Phàm nghĩ bảng hiệu còn chưa có đưa tới chắc là lúc nãy mưa to nên trì hoãn, thế nhưng hiện tại mưa đã tạnh, vậy là bảng hiệu rất nhanh có thể đưa tới.
“Ngô bá đừng lo lắng, giờ lành còn chưa tới, chắc là do trời mưa mà bị hoãn lại, rất nhanh sẽ được đưa tới." Lâm Phàm buông chén đang rửa trong tay hướng Ngô bá đang lo lắng nói.
Lâm Phàm an ủi không có khiến cho Ngô bá bớt lo lắng, thời điểm Lâm Phàm bưng chậu nước đi đổ, Ngô bá ở trong cửa hàng đi qua đi lại vẫn nhịn không được hướng Lâm Phàm nói: “Phàm tử, nếu không ta đi qua đó một chuyến xem sao."
Thấy Ngô bá lo lắng như thế, Lâm Phàm rốt cục mở miệng nói: “Ngô bá để ta đi xem sao, vừa mới mưa xong đường rất trơn, ngài ở nhà đi, dù sao thì giầy và quần của ta cũng chưa kịp thay, không cần lo lắng bị dơ."
Ngô bá gật gật đầu, tuổi cũng đã lớn, ám hạng tuy rằng không lớn nhưng đường cũng được trải đá xanh, bình thường nếu không có mưa thì không có vấn đề gì còn rất bằng phẳng, nhưng một khi trời đổ mưa, mặt đất liền có vẻ rất trơn, nếu mà sơ xảy một tí, khó tránh khỏi sẽ tăng thêm phiền toái cho Lâm Phàm và Triệu Hàm, hai người lúc này đang rất vội, Ngô bá không muốn gây ra chuyện ngoài ý muốn trở thành gánh nặng của hai người.
Lâm Phàm mới vừa đi ra cửa, Ngô bá cầm lấy khăn lau sạch sẽ những giọt nước trên quầy vừa rồi Lâm Phàm rửa chén rơi ra mà vẫn lau chưa khô, liền nhìn thấy người mới vừa đi ra ngoài đã trở lại, còn không chờ Ngô bá mở miệng Lâm Phàm liền cười nói: “Bọn họ đã đưa tới, nhanh chuẩn bị treo lên thôi, Ngô bá ngươi kêu Triệu Hàm cùng đi ra nhìn xem."
Lời nói của Lâm Phàm làm cho Ngô bá vui vẻ, lập tức bỏ lại khăn lau trên quầy, nhanh bước tới trong viện, sau đó ơ sân sau liền nghe thấy thanh âm của Ngô bá.
Lâm Phàm đứng ở cửa chỉ huy hai người học đồ thợ mộc, đem cái bảng hiệu có hồng trù gắn ở phía trên cửa hàng, sau nhiều lần căn chỉnh rốt cuộc bảng hiệu cũng được gắn ngay ngắn, Lâm Phàm cầm ba mươi văn tiền đưa qua cười nói: “Làm phiền hai vị tiểu ca, một chút lòng thành để cho hai vị uống trà."
Hai vị học đồ liếc nhau, bọn họ đi theo sư phó học tập làm mộc, chưa học xong căn bản không có tiền công, còn phải giúp sư phó làm việc vặt, tuy rằng Lâm Phàm cho không nhiều lắm, nhưng vẫn làm cho bọn họ một thân không tiền thật cao hứng, lập tức nhận nói: “Như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy, cảm ơn vị đại ca này, nếu đại ca có việc gì cần cứ tìm tới chúng ta, tỷ như tu sửa cửa sổ vân vân không thành vấn đề, chúng ta sẽ không lầy tiền của đại ca."
Lâm Phàm gật gật đầu khách khí nói: “Không thành vấn đề, nếu có việc ta khẳng định tìm các ngươi."
Nhìn hai vị học đồ thợ mộc rời đi, Lâm Phàm nhìn về phía bảng hiệu có gắn hồng trù vô cùng tự hào, đây là cửa hàng đầu tiên hắn mở ở thế giới này, đây là bước đầu tiên của hắn khi đến với thế giới khác. Triệu Hàm cùng Ngô bá rốt cục đi ra, Lâm Phàm lập tức hướng hai người nói: “Nhìn xem, có phải treo ở chính giữa hay không, ta vừa rồi chi huy hai vị tiểu ca treo lên."
Triệu Hàm ôm Tử An đứng ở cửa, lúc này ở chỗ trên cửa hàng nửa thước có một cái bảng hiệu khoảng hai thước có gắn hồng trù. Triệu Hàm đối với buôn bán thì không biết cái gì, nhưng tâm tinh cũng rất là kích động, càng kích động hơn chính là Ngô bá, rượu thuốc của hắn đã được mang ra bán tại cửa hàng, còn có bảng hiệu chuyên môn.
Ngô bá thời điểm còn trẻ tuổi không phải là không mở cửa hàng bán rượu thuốc, thế nhưng cuối cùng rượu thuốc bán không được nhiều lắm bị lỗ vốn, cuối cùng Ngô bá chỉ có thể bán lại cửa hàng, chuyển đến trấn Lạc Phượng nhưỡng rượu. Khi đó hắn còn không biết đến hổ cốt, cho nên cũng không có rượu hổ cốt, rượu thuốc sang quý nhất chỉ có rượu rắn hổ mang.
Triệu Hàm rất nhanh đã lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Lâm Phàm, vừa lúc ánh mắt Lâm Phàm cũng nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, “xuy" một tiếng đốm lửa văng khắp nơi, Lâm Phàm có chút xấu hổ dời ánh mắt đi, ánh mắt có chút mơ hổ.
Nhìn thấy Lâm Phàm hơi hơi đỏ mặt, Triệu Hàm buồn cười nói: “Phàm tử giờ lành còn một chút nữa mới tới, ngươi nhanh đi thày quần áo cùng giầy đi."
Lâm Phàm cúi đầu nhìn, trên người quả nhiên không ổn, vừa rồi bận rộn nên quên mất, trên ống quần dính đầy bùn đất, giầy cũng ướt một mảnh, Triệu Hàm không nói Lâm Phàm cũng quên, nhưng hiện tại Triệu Hàm vừa nói, Lâm Phàm liền cảm thấy giầy ướt sũng cũng thật khó chịu.
Dến giờ thân, Triệu Hàm ôm Tử An đứng ở ngõ nhỏ xa xa, lễ khai trương tự nhiên là không thể bỏ qua, Lâm Phàm đứng ở bên cạnh dây pháo, Triệu Hàm sợ dọa đến đứa nhỏ, cho nên hắn đi ra bên ngoài.
Cầm hương trong tay, Ngô bá hô một tiếng giờ lành đã đến, Lâm Phàm lập tức cầm hương trong tay châm vào ngòi nổ dây pháo, nhìn thấy ngòi nổ đã cháy Lâm Phàm lập tức lùi về phía sau, đồng thời giữ chặt hồng trù kéo xuống, khi tiếng pháo vang lên Lâm Phàm lập tức lùi lại thật xa, đồng thời hồng trù cũng rớt xuống, trên bảng hiệu mấy chữ màu vàng rượu thuốc Ngô ký tứ thế đại khí lưu sương hiện ra.
Tên cửa hàng là Triệu Hàm cùng Lâm Phàm thương lượng với nhau, đây là rượu của Ngô bá, Ngô bá nguyện ý giúp đỡ bọn họ, bọn họ đã nhận được sự giúp đỡ thật lớn lao, nên tên rượu thuốc của Ngô bá nên được lưu giữ lại, nếu về sau cửa hàng bọn họ làm ăn được, thì hai chữ Ngô ký này vẫn được duy trì.
Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm nhìn mình mỉm cười, hắn che một bên lỗ tai của Tử An, đồng thời đem một lỗ tai khác của Tử An đặt ở trên ngực, miễn cho pháo làm cho đứa nhỏ sợ hãi. Vừa rồi bảng hiệu treo lên Triệu Hàm cảm thấy rất tốt, sau đó kéo xuống hồng trù, lại càng đánh sâu vào lòng Triệu Hàm hơn, trong lòng hắn cũng dân lên một cảm giác tự hào, đây là hắn cùng Lâm Phàm cùng cố gắng tạo nên, không có cảm giác gì so với hiện tại tốt hơn.
Thanh âm của pháo vang lên, người trong ám hạng bình thường cũng đóng chặt cửa nhà lúc này cũng ló đầu ra nhìn, nhìn mấy chữ rượu thuốc Ngô ký sau, bọn họ giống như là không quan tâm, sau đó lại đóng cửa lại. Lâm Phàm tới nơi này cũng được một thời gian, cũng chỉ gặp qua vài người, mọi người đều chỉ để ý đến cuộc sống của chính mình, ai cũng không quan tâm ai, cảm giác này thực khiến cho người ta thấy kỳ quái, thế nhưng Lâm Phàm cũng không để ý, bọn họ là tới buôn bán, nếu có quan hệ tốt với hàng xóm thì tốt, nếu không được, thì nhà nào ở nhà người ấy cũng vô cùng tốt.
Thanh âm của pháo rốt cục cũng an tính, Ngô bá từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy mấy chữ vàng trên bảng hiệu nhất thời muốn rời nước mắt đầy mặt, tâm tình kích động không cần nói cũng biết.
Trong ám hạng lúc này lại khôi phục lại yên tĩnh, Lâm Phàm kích động hướng Ngô bá cùng Triệu Hàm nói: “Như vậy là được rồi, chúng ta buổi tối ăn cơm sớm một chút, Triệu Hàm ngươi sớm nấu cơm một chút, ta đem đèn lồng treo lên, cũng đem bài tử của rượu thuốc treo lên luôn, chỉ cần trời tối xuống, đến lúc đó những người đi qua ám hạng ta cần tiếp đón.
Triệu Hàm nghe thấy lời nói của Lâm Phàm, đột nhiên phát giác có chút không ổn nói: “Vẫn là ta tiếp đón đi, ngươi như vậy, vẫn là không tốt lắm." Triệu Hàm tuy rằng không có nói ra, nhưng là không cần đoán Lâm Phàm cũng biết đây là đang ám chỉ dung mạo của hắn.
“Không được, Triệu Hàm, việc này ngươi giúp không được gì, Ngô bá nhưng thật ra có thể giúp một chút," Lâm Phàm hình như nghĩ ra chuyện gì buồn cười, thế nhưng hắn vẫn nhịn cười nói.
“Tiếp đón khách nhân mà thôi, ta như thế nào không thể giúp được gì, ngươi đi tiếp đón ta còn lo lắng, nếu là bị người ta làm gì thì sẽ không tốt, quên chuyện tình các binh sĩ ở Trần gia rồi sao." Triệu Hàm cau mày nói, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu rõ.
Ngô bá nhìn thoáng qua Lâm Phàm, trong lòng thở dài, được rồi đôi này không thích hợp xem gia chỉ có bộ xương già của ông phải ra trận rồi, một ca nhi không thể tiếp đón khách nhân mua những thứ này, cố tình Lâm Phàm tiểu tử này lớn lên so với ca nhi còn xinh đẹp hơn vài phần, nếu là tiếp đón phải khách nhân háo sắc, không chừng sẽ bị khách nhân đùa giỡn đi.
“Được rồi, Phàm tử ngươi nói cho ta biết phải làm thế nào, ta sẽ làm theo, vợ chồng son các ngươi đều không thích hợp." Ngô bá lời nói thấm thía nói.
Lâm Phàm hiển nhiên sẽ không để một mình Ngô bá tiếp đón khách: “Ta cùng Ngô bá cùng nhau tiếp đón khách nhân, như vậy ngươi sẽ yên tâm đi, hơn nữa ta mặc chính là quần áo nam tử, chỉ cần đầu óc không bị nước vào thì sẽ không đi đùa giỡn nam nhân, những người lính dày dạn không tính, bọn họ nhiều năm đều không có khai trai, thấy heo mẹ đều có thể cho là điêu thuyền, mới có thể không có việc gì đùa giỡn ta. Ngươi là một ca nhi không thể nghênh đón nam tử, nói rượu này tráng dương, rượu này uống vào sẽ giống như kim thương, một đêm bảy lần đi….
Triệu Hàm nghe được lời nói của Lâm Phàm sau, sắc mặt xấu hổ một chút, hắn quả thật không thích hợp làm những cái này, dù sao hắn cũng là một ca nhi nói những lời này thật bất nhã.
Nhìn thấy Triệu Hàm xấu hổ, Ngô bá cũng bị đùa cho nở nụ cười, tiểu tử Lâm Phàm này quả thật cái gì cũng dám nói ở trước mặt ca nhi, may mắn là tính cách của Triệu Hàm sảng khoái sẽ không khó chịu, nếu không những lời này còn không khiến cho ca nhi xấu hổ không có mặt mũi gặp người khác.
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm