Tuần Thú Đại Minh
Quyển 2 - Chương 181: Đao hạ lưu nhân
Pháp trường tạm thời tại ngã tư đường, trảm thủ thân hình to lớn, thô ác tay rút mạng bài trên cổ Hạ Thịnh, giơ cao quỷ đầu đao, trong lòng yên lặng tự nói:
- Tiểu tử, ta chỉ là người nghe theo lệnh, sau này ta sẽ đốt ba đốt hương cho ngươi, ngươi oan có đầu nợ có chủ, đừng có tới tìm ta.
- Hạ đao lưu nhân!
Lão Lưu mơ hồ nghe thấy có tiếng người hô, ánh mắt y theo ý thức quay đầu lại nhìn Bảo đại nhân, vị đội trưởng nhà lao lông mi đứng thẳng, nghiêm nghị quát:
- Còn ngơ ra làm gì, không mau chém phạm nhân ngay.
Thấy đội trưởng nhà lao quát lớn như vậy, lão Lưu trong lòng mơ hồ, y không chút do dự, một đao chém về phía cổ Hạ Thịnh.
Ánh sáng trắng lóe lên, một thanh âm vang lên, lão Lưu chỉ cảm thấy trên tay bị chấn động, cây đao chưa một lần sai lầm đột nhiên nghiêng qua một bên, tiếng chà sát vang lên chém vào tảng đá rải trên mặt đất, tạo ra vô số đốm lửa. Hai tay bị chấn động, lão Lưu cầm không chắc quỷ đầu đao, không ngờ rời tay ra.
Đội trưởng đại lao nhà lao phủ Dương Châu - Giản Vô Nha đang chăm chú nhìn pháp trường, trong lòng bỗng giật mình, chỉ thấy bên cạnh chân lão Lưu có một cái bát to chỉ thiếu miệng đang ùng ục chuyển động, ánh mắt của y lập tức hướng nhìn về quán rượu nơi đám người Dương Kiếm đang uống rượu.
- To gan.
Giản Vô Nha quét một tiếng rút ra yêu đao, hét lớn một tiếng, y còn chưa hô ra lời đi bắt người, chợt nghe có người ở xa hét lớn một tiếng:
- Đao hạ lưu nhân, thánh chỉ tới! Đao hạ lưu nhân.
Âm thanh như sấm đánh, ầm ầm tới, sau khi Bảo Tinh Bằng nghe thấy tiếng la kia trong lòng kích động, y đứng lên, nhìn lại hướng mà âm thanh truyền tới, những người đứng xem hành hình ở hiện trường dường như cũng nghe thấy tiếng, tất cả đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cửa thành phía Tây bụi đất cuồn cuộn, tiếng bước chân ầm ầm, như là có thiên binh vạn mã đang tiến lên, đằng trước bụi đất, vài người mặc áo vàng thêu kì lân phi ngựa như điên mà lao tới.
- Cẩm Y Vệ.
Bảo Tinh Bằng kinh ngạc, phi ngư phục, loan đới, thêu xuân đao, đây là trang phục của Cẩm Y Vệ, hơn nữa những người đang mặc trang phục phi ngư kia đều là thân cận bên cạnh Hoàng thượng, bọn họ sao lại tới Dương Châu? Không chỉ mang thánh chỉ tới, hơn nữa còn là vì ngăn cản việc hành hình, chẳng nhẽ hôm đó việc lai khách Tô Châu nói là sự thật?
Dân chúng xem xung quanh theo bản năng tránh sang một bên, năm người đám Hoa Minh miệng hét lớn xông vào ngã tư đường. Hoa Minh trước tiên liếc mắt nhìn về phía đám người giữa pháp trường, chỉ thấy trên mặt đất không có máu tươi, ba người đang quỳ song song trên mặt đất, sau lưng họ đã bị bỏ mạng bài viết tên ở trên, Hoa Minh thở phào nhẹ nhõm, hết sức yên lòng. Y vung tay lên, bốn tên thủ hạ nhanh chóng bảo vệ ba người đám Hạ Thịnh, đám người lão Lưu và lao đầu cũng chạy tới bên cạnh.
Hoa Minh giơ cao thánh chỉ, hét lớn:
- Phụng mệnh của khâm sai đại nhân, tạm hoãn hành hình! Ba người này tam thời giải về đãi thẩm.
Bảo Tinh Bằng đi ra phía trước, thi lễ nói:
- Xin hỏi tướng quân, là vị khâm sai đại nhân nào hạ lệnh? Khâm sai đại nhân ở đâu? Nam Trực Lệ chưa từng nghe nói có khâm sai mà?
Hoa Minh quát:
- Nam Trực Lệ tuần phủ khâm sai Đoàn Phi Đoàn đại nhân do Hoàng thượng khâm điểm hiện tại đang trên đường đến Dương Châu! Bổn quan phụng mệnh đến trước để hoãn việc hành hình, Bảo đại nhân ngài muốn xem qua thánh không?
Bảo Tinh Bằng vội nói không dám, gã nhìn ba người Hạ Thịnh, lắc đầu rồi phất tay cho đám nha dịch và trảm thủ lui ra, quay sang nói với Hoa Minh:
- Nếu là mệnh lệnh của khâm sai đại nhân, vậy thì phải tuân chiếu phụng hành rồi. Xin hỏi tôn tính đại danh của tướng quân? Nơi này không tiện nói chuyện, chi bằng áp tải phạm nhân về phủ nha trước đã, hạ quan sẽ thiết yến đón gió tướng quân.
Hoa Minh nói:
- Như thế rất tốt, có lẽ khoảng một canh giờ nữa đại nhân sẽ tới, bổn quan có trách nhiệm bảo vệ khâm sai. Sau khi sắp xếp cho phạm nhân ổn thỏa sẽ lập tức đi đón đại nhân, chuyện phía sau đành giao cho Bảo đại nhân rồi.
Bảo Tinh Bằng đều bằng lòng, gã quay đầu hét lớn lệnh đám nha dịch giải tán bách tính đang vây xem, ánh mắt đột nhiên dừng lại tại một tửu quán nhỏ. Gã do dự một chút, rồi nói với Hoa Minh:
- Hoa đại nhân, trước khi ngài đến trong tửu quán nhỏ này có một người ném một cái bát to ra làm văng đao của trảm thủ, có nên tra hỏi người trong tửu quán kia một chút không?
Lúc này tại tửu quán, Dương Kiếm đã đi rồi, Dương Sâm còn gục trên bàn, Tô Dung ngẩng đầu đi ra, cao giọng nói:
- Không cần tra xét, cái bát to kia là do ta ném ra đấy, xin hỏi tướng quân, ngài nói khâm sai có phải Đoàn Phi Đoàn đại nhân? Ta là Tô Dung, không biết Đoàn đại nhân có nhắc tới ta với tướng quân chưa?
Hoa Minh nhìn Tô Dung hai mắt sáng ngời, trong lòng y thầm khen, nói:
- Hóa ra là Tô cô nương, người như hình với bóng bên cạnh Đoàn đại nhân, Đoàn đại nhân quả thật tính toán chu toàn, nếu không có Tô cô nương ném chiếc bát to này cản trở, ta có lẽ không có mặt mũi nào đi gặp đại nhân, chỉ có thể tự vẫn tạ tội.
Tô Dung cười nói:
- Tướng quân quá lời, xin hỏi tướng quân, Đoàn đại nhân hiện đang ở đâu?
Hoa Minh xoay người xuống ngựa, cung kính thi lễ với Tô Dung, nói:
- Tô cô nương, Đoàn đại nhân chia tay ta ở Kim Sơn, ta thúc ngựa như bay mà tới đây, đại nhân có lẽ mới đi được nửa đường, ngựa Giang Nam mã lực kém, mới đi được nửa đường đã kiệt sức, ta chỉ có thể giữa đường dùng ngân lượng đổi lấy mấy con ngựa của người khác, ngay cả như vậy, vẫn đến muộn một bước, may thay đã có Tô cô nương trấn thủ lúc này.
Bảo Tinh Bằng bị lạnh nhạt, đứng một bên có vẻ khó chịu. Tên Hoa Minh lãnh đạm với y, nhưng lại cẩn thận nhiệt tình với tiểu nha đầu này, thật là buồn cười, y chen lời nói:
- Tướng quân cưỡi quen ngựa phương bắc, ngựa phương nam tất nhiên không chịu nổi roi vọt của tướng quân. Tướng quân, Tô cô nương, thời tiết có vẻ nóng bức, chúng ta hay là trở về nha môn trước rồi nói chuyện.
Hoa Minh nhìn bốn phía, nói:
- Đại nhân lệnh cho ta sau khi tới Dương Châu hội hợp với vài người, ngoài Tô cô nương còn có Dương Sâm, Quách Uy, Hồng Bang, Tưởng Tuấn, không biết bọn họ có ở đây không?
Tô Dung mỉm cười chỉ ngón tay nhỏ nhắn về bốn phía, gật nói:
- Bọn họ đều có mặt, Dương Sâm đang nghỉ ngơi trong tửu quán, Quách Uy và mấy người mau tới đây.
Ba người đám Quách Uy còn đang do dự có nên đi ra gặp mặt hay không, nghe được Tô Dung gọi, bọn họ cuối cùng cũng yên tâm mà xuyên qua đám người, trên mặt lộ vẻ vui mừng, kêu lên:
- Chúng tôi tới đây, Tô cô nương, cô đã tới Tô Châu sao lại không đi tìm chúng tôi, làm chúng tôi lo lắng lâu như vậy, tối hôm qua mấy người chúng tôi lo tới mức còn không chợp mắt.
Tô Dung thở dài:
- Chuyện của các huynh ta biết hết rồi, bỏ ba cái quan tài kia đi, bọn họ không cần vật đó nữa rồi, xử lí xong sự tình, tới phủ Dương Châu hội hợp.
Quách Uy cười nói:
- Còn biện pháp gì tốt hơn nữa, trực tiếp để ông chủ nó mang về, vận đen đó, chúng ta không cần nữa rồi.
Đợi Dương Sâm mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy Quách Uy đang tán gẫu nhiệt tình với một người nào đó không quen, Dương Sâm ngồi dậy, sờ sờ ngực, hỏi:
- Tại sao ta lại ở chỗ này? Ngọc Kỳ Ngọc Lân sao rồi?
Quách Uy quay đầu cười nói với y:
- Bọn họ không sao, đang ở vách bên, Tô cô nương đang kiểm tra cho họ, dặn chúng ta không nên quấy rầy. Người này là Cẩm Y Giáo Úy La Siêu Huy, họ là do Đoàn đại nhân phái tới đấy. Đoàn đại nhân đã phụng chỉ trở thành Nam Trực Lệ Tuần phủ khâm sai, Hồng Bang và Tưởng Tuấn đang đi đón đại nhân, có lẽ sắp trở về rồi.
- Ồ.
Dương Sâm không biết gì sờ sờ đầu, đột nhiên kêu lên:
- Khâm sai? Nam Trực Lệ Tuần phủ khâm sai? Đoàn đại nhân lại được thăng quan.
Quách Uy cười nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên cũng không thể cho là thăng quan. Đoàn đại nhân vẫn nhận bổng lộc Hữu Đô Thiêm Ngự Sử Tứ phẩm của Đô Sát viện, chẳng qua có quyền quyết đoán ở mặt tra án thôi, hơn nữa trước năm mới cần trở về kinh báo cáo công tác giao chỉ, nói cách khác, chức khâm sai này chỉ có thời hạn ba tháng thôi.
La Gia Huy cười nói:
- Chỉ cần Hoàng thượng tiếp tục trọng dụng đại nhân, chức khâm sai có là gì chứ?
Dương Sâm mừng rỡ nói:
- Ha ha, La đại ca nói không sai, Đoàn đại nhân là tuần phủ khâm sai rồi, tuần phủ Nam Trực Lệ, ta chẳng phải đã trở thành đệ nhất Ngỗ tác ở Nam Trực Lệ sao?
Quách Uy đá vào chân y, cười nói:
- Đệ nhất hay không cũng không tới phần tự ngươi phong, ngươi có thực lực sao? Lăn qua một bên mà nằm mơ đi.
Dương Sâm mặc kệ y, ngây ngô sang một bên ảo tưởng, trên thực tế gã đang vểnh tai lắng nghe âm thanh ở vách bên.
Ngay tại căn phòng sát vách, Hạ Thịnh, Ngọc Kỳ Ngọc Lân ngồi song song trên ghế, lưng quay về phía cửa chính. Tô Dung đứng sau lưng họ, thỉnh thoảng hai tay lại đắn đo trên đầu họ, sau đó lại nhíu mày suy tư.
- Tình hình rất khó giải quyết?
Một âm thanh vang ra, Tô Dung không hề kinh ngạc, trong thành Dương Châu người có thể tiếp cận nàng mà thần không biết quỷ không hay hẳn không nhiều lắm, Dương Kiếm là một trong những người nàng biết.
Tô Dung gật gật đầu, nói:
- Huyệt Thông thiên, huyệt lạc lại của bọn họ đều bị người khác đả thương, nội lực âm độc đang xâm nhập vào lão bộ chư huyệt, ta từng thử giúp họ bức ra ngoài. Lúc đầu dường như thuận lợi, nội lực âm độc kia vừa chạm đã lui, cuối cùng lại len vào trong huyệt thông thiên và huyệt lạc lại. Ta không dám tạo áp lực lần nữa, để tránh tạo ra hậu quả khôn lường, một khi ta thu công, nội lực âm độc kia liền tàn sát bừa bãi, không chừng không có biện pháp nào nữa.
- Tiểu tử, ta chỉ là người nghe theo lệnh, sau này ta sẽ đốt ba đốt hương cho ngươi, ngươi oan có đầu nợ có chủ, đừng có tới tìm ta.
- Hạ đao lưu nhân!
Lão Lưu mơ hồ nghe thấy có tiếng người hô, ánh mắt y theo ý thức quay đầu lại nhìn Bảo đại nhân, vị đội trưởng nhà lao lông mi đứng thẳng, nghiêm nghị quát:
- Còn ngơ ra làm gì, không mau chém phạm nhân ngay.
Thấy đội trưởng nhà lao quát lớn như vậy, lão Lưu trong lòng mơ hồ, y không chút do dự, một đao chém về phía cổ Hạ Thịnh.
Ánh sáng trắng lóe lên, một thanh âm vang lên, lão Lưu chỉ cảm thấy trên tay bị chấn động, cây đao chưa một lần sai lầm đột nhiên nghiêng qua một bên, tiếng chà sát vang lên chém vào tảng đá rải trên mặt đất, tạo ra vô số đốm lửa. Hai tay bị chấn động, lão Lưu cầm không chắc quỷ đầu đao, không ngờ rời tay ra.
Đội trưởng đại lao nhà lao phủ Dương Châu - Giản Vô Nha đang chăm chú nhìn pháp trường, trong lòng bỗng giật mình, chỉ thấy bên cạnh chân lão Lưu có một cái bát to chỉ thiếu miệng đang ùng ục chuyển động, ánh mắt của y lập tức hướng nhìn về quán rượu nơi đám người Dương Kiếm đang uống rượu.
- To gan.
Giản Vô Nha quét một tiếng rút ra yêu đao, hét lớn một tiếng, y còn chưa hô ra lời đi bắt người, chợt nghe có người ở xa hét lớn một tiếng:
- Đao hạ lưu nhân, thánh chỉ tới! Đao hạ lưu nhân.
Âm thanh như sấm đánh, ầm ầm tới, sau khi Bảo Tinh Bằng nghe thấy tiếng la kia trong lòng kích động, y đứng lên, nhìn lại hướng mà âm thanh truyền tới, những người đứng xem hành hình ở hiện trường dường như cũng nghe thấy tiếng, tất cả đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cửa thành phía Tây bụi đất cuồn cuộn, tiếng bước chân ầm ầm, như là có thiên binh vạn mã đang tiến lên, đằng trước bụi đất, vài người mặc áo vàng thêu kì lân phi ngựa như điên mà lao tới.
- Cẩm Y Vệ.
Bảo Tinh Bằng kinh ngạc, phi ngư phục, loan đới, thêu xuân đao, đây là trang phục của Cẩm Y Vệ, hơn nữa những người đang mặc trang phục phi ngư kia đều là thân cận bên cạnh Hoàng thượng, bọn họ sao lại tới Dương Châu? Không chỉ mang thánh chỉ tới, hơn nữa còn là vì ngăn cản việc hành hình, chẳng nhẽ hôm đó việc lai khách Tô Châu nói là sự thật?
Dân chúng xem xung quanh theo bản năng tránh sang một bên, năm người đám Hoa Minh miệng hét lớn xông vào ngã tư đường. Hoa Minh trước tiên liếc mắt nhìn về phía đám người giữa pháp trường, chỉ thấy trên mặt đất không có máu tươi, ba người đang quỳ song song trên mặt đất, sau lưng họ đã bị bỏ mạng bài viết tên ở trên, Hoa Minh thở phào nhẹ nhõm, hết sức yên lòng. Y vung tay lên, bốn tên thủ hạ nhanh chóng bảo vệ ba người đám Hạ Thịnh, đám người lão Lưu và lao đầu cũng chạy tới bên cạnh.
Hoa Minh giơ cao thánh chỉ, hét lớn:
- Phụng mệnh của khâm sai đại nhân, tạm hoãn hành hình! Ba người này tam thời giải về đãi thẩm.
Bảo Tinh Bằng đi ra phía trước, thi lễ nói:
- Xin hỏi tướng quân, là vị khâm sai đại nhân nào hạ lệnh? Khâm sai đại nhân ở đâu? Nam Trực Lệ chưa từng nghe nói có khâm sai mà?
Hoa Minh quát:
- Nam Trực Lệ tuần phủ khâm sai Đoàn Phi Đoàn đại nhân do Hoàng thượng khâm điểm hiện tại đang trên đường đến Dương Châu! Bổn quan phụng mệnh đến trước để hoãn việc hành hình, Bảo đại nhân ngài muốn xem qua thánh không?
Bảo Tinh Bằng vội nói không dám, gã nhìn ba người Hạ Thịnh, lắc đầu rồi phất tay cho đám nha dịch và trảm thủ lui ra, quay sang nói với Hoa Minh:
- Nếu là mệnh lệnh của khâm sai đại nhân, vậy thì phải tuân chiếu phụng hành rồi. Xin hỏi tôn tính đại danh của tướng quân? Nơi này không tiện nói chuyện, chi bằng áp tải phạm nhân về phủ nha trước đã, hạ quan sẽ thiết yến đón gió tướng quân.
Hoa Minh nói:
- Như thế rất tốt, có lẽ khoảng một canh giờ nữa đại nhân sẽ tới, bổn quan có trách nhiệm bảo vệ khâm sai. Sau khi sắp xếp cho phạm nhân ổn thỏa sẽ lập tức đi đón đại nhân, chuyện phía sau đành giao cho Bảo đại nhân rồi.
Bảo Tinh Bằng đều bằng lòng, gã quay đầu hét lớn lệnh đám nha dịch giải tán bách tính đang vây xem, ánh mắt đột nhiên dừng lại tại một tửu quán nhỏ. Gã do dự một chút, rồi nói với Hoa Minh:
- Hoa đại nhân, trước khi ngài đến trong tửu quán nhỏ này có một người ném một cái bát to ra làm văng đao của trảm thủ, có nên tra hỏi người trong tửu quán kia một chút không?
Lúc này tại tửu quán, Dương Kiếm đã đi rồi, Dương Sâm còn gục trên bàn, Tô Dung ngẩng đầu đi ra, cao giọng nói:
- Không cần tra xét, cái bát to kia là do ta ném ra đấy, xin hỏi tướng quân, ngài nói khâm sai có phải Đoàn Phi Đoàn đại nhân? Ta là Tô Dung, không biết Đoàn đại nhân có nhắc tới ta với tướng quân chưa?
Hoa Minh nhìn Tô Dung hai mắt sáng ngời, trong lòng y thầm khen, nói:
- Hóa ra là Tô cô nương, người như hình với bóng bên cạnh Đoàn đại nhân, Đoàn đại nhân quả thật tính toán chu toàn, nếu không có Tô cô nương ném chiếc bát to này cản trở, ta có lẽ không có mặt mũi nào đi gặp đại nhân, chỉ có thể tự vẫn tạ tội.
Tô Dung cười nói:
- Tướng quân quá lời, xin hỏi tướng quân, Đoàn đại nhân hiện đang ở đâu?
Hoa Minh xoay người xuống ngựa, cung kính thi lễ với Tô Dung, nói:
- Tô cô nương, Đoàn đại nhân chia tay ta ở Kim Sơn, ta thúc ngựa như bay mà tới đây, đại nhân có lẽ mới đi được nửa đường, ngựa Giang Nam mã lực kém, mới đi được nửa đường đã kiệt sức, ta chỉ có thể giữa đường dùng ngân lượng đổi lấy mấy con ngựa của người khác, ngay cả như vậy, vẫn đến muộn một bước, may thay đã có Tô cô nương trấn thủ lúc này.
Bảo Tinh Bằng bị lạnh nhạt, đứng một bên có vẻ khó chịu. Tên Hoa Minh lãnh đạm với y, nhưng lại cẩn thận nhiệt tình với tiểu nha đầu này, thật là buồn cười, y chen lời nói:
- Tướng quân cưỡi quen ngựa phương bắc, ngựa phương nam tất nhiên không chịu nổi roi vọt của tướng quân. Tướng quân, Tô cô nương, thời tiết có vẻ nóng bức, chúng ta hay là trở về nha môn trước rồi nói chuyện.
Hoa Minh nhìn bốn phía, nói:
- Đại nhân lệnh cho ta sau khi tới Dương Châu hội hợp với vài người, ngoài Tô cô nương còn có Dương Sâm, Quách Uy, Hồng Bang, Tưởng Tuấn, không biết bọn họ có ở đây không?
Tô Dung mỉm cười chỉ ngón tay nhỏ nhắn về bốn phía, gật nói:
- Bọn họ đều có mặt, Dương Sâm đang nghỉ ngơi trong tửu quán, Quách Uy và mấy người mau tới đây.
Ba người đám Quách Uy còn đang do dự có nên đi ra gặp mặt hay không, nghe được Tô Dung gọi, bọn họ cuối cùng cũng yên tâm mà xuyên qua đám người, trên mặt lộ vẻ vui mừng, kêu lên:
- Chúng tôi tới đây, Tô cô nương, cô đã tới Tô Châu sao lại không đi tìm chúng tôi, làm chúng tôi lo lắng lâu như vậy, tối hôm qua mấy người chúng tôi lo tới mức còn không chợp mắt.
Tô Dung thở dài:
- Chuyện của các huynh ta biết hết rồi, bỏ ba cái quan tài kia đi, bọn họ không cần vật đó nữa rồi, xử lí xong sự tình, tới phủ Dương Châu hội hợp.
Quách Uy cười nói:
- Còn biện pháp gì tốt hơn nữa, trực tiếp để ông chủ nó mang về, vận đen đó, chúng ta không cần nữa rồi.
Đợi Dương Sâm mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy Quách Uy đang tán gẫu nhiệt tình với một người nào đó không quen, Dương Sâm ngồi dậy, sờ sờ ngực, hỏi:
- Tại sao ta lại ở chỗ này? Ngọc Kỳ Ngọc Lân sao rồi?
Quách Uy quay đầu cười nói với y:
- Bọn họ không sao, đang ở vách bên, Tô cô nương đang kiểm tra cho họ, dặn chúng ta không nên quấy rầy. Người này là Cẩm Y Giáo Úy La Siêu Huy, họ là do Đoàn đại nhân phái tới đấy. Đoàn đại nhân đã phụng chỉ trở thành Nam Trực Lệ Tuần phủ khâm sai, Hồng Bang và Tưởng Tuấn đang đi đón đại nhân, có lẽ sắp trở về rồi.
- Ồ.
Dương Sâm không biết gì sờ sờ đầu, đột nhiên kêu lên:
- Khâm sai? Nam Trực Lệ Tuần phủ khâm sai? Đoàn đại nhân lại được thăng quan.
Quách Uy cười nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên cũng không thể cho là thăng quan. Đoàn đại nhân vẫn nhận bổng lộc Hữu Đô Thiêm Ngự Sử Tứ phẩm của Đô Sát viện, chẳng qua có quyền quyết đoán ở mặt tra án thôi, hơn nữa trước năm mới cần trở về kinh báo cáo công tác giao chỉ, nói cách khác, chức khâm sai này chỉ có thời hạn ba tháng thôi.
La Gia Huy cười nói:
- Chỉ cần Hoàng thượng tiếp tục trọng dụng đại nhân, chức khâm sai có là gì chứ?
Dương Sâm mừng rỡ nói:
- Ha ha, La đại ca nói không sai, Đoàn đại nhân là tuần phủ khâm sai rồi, tuần phủ Nam Trực Lệ, ta chẳng phải đã trở thành đệ nhất Ngỗ tác ở Nam Trực Lệ sao?
Quách Uy đá vào chân y, cười nói:
- Đệ nhất hay không cũng không tới phần tự ngươi phong, ngươi có thực lực sao? Lăn qua một bên mà nằm mơ đi.
Dương Sâm mặc kệ y, ngây ngô sang một bên ảo tưởng, trên thực tế gã đang vểnh tai lắng nghe âm thanh ở vách bên.
Ngay tại căn phòng sát vách, Hạ Thịnh, Ngọc Kỳ Ngọc Lân ngồi song song trên ghế, lưng quay về phía cửa chính. Tô Dung đứng sau lưng họ, thỉnh thoảng hai tay lại đắn đo trên đầu họ, sau đó lại nhíu mày suy tư.
- Tình hình rất khó giải quyết?
Một âm thanh vang ra, Tô Dung không hề kinh ngạc, trong thành Dương Châu người có thể tiếp cận nàng mà thần không biết quỷ không hay hẳn không nhiều lắm, Dương Kiếm là một trong những người nàng biết.
Tô Dung gật gật đầu, nói:
- Huyệt Thông thiên, huyệt lạc lại của bọn họ đều bị người khác đả thương, nội lực âm độc đang xâm nhập vào lão bộ chư huyệt, ta từng thử giúp họ bức ra ngoài. Lúc đầu dường như thuận lợi, nội lực âm độc kia vừa chạm đã lui, cuối cùng lại len vào trong huyệt thông thiên và huyệt lạc lại. Ta không dám tạo áp lực lần nữa, để tránh tạo ra hậu quả khôn lường, một khi ta thu công, nội lực âm độc kia liền tàn sát bừa bãi, không chừng không có biện pháp nào nữa.
Tác giả :
Thần Đăng