Tuần Thú Đại Minh
Quyển 2 - Chương 109: Như cá gặp nước
Sự cấu kết của quan thương thật đáng sợ!
Tô Dung phe phẩy quạt và kết luận quan hệ của hai người. Đoàn Phi trừng mắt nhìn cô ta nói:
- Ta đâu có lợi dụng chức quyền để giúp hắn kiếm tiền, sao có thể là quan thương cấu kết chứ? Ngươi đừng nói bậy.
Tô Dung cười hì hì nói:
- Vâng, đại nhân nói đúng, tại hạ nhất thời nói bậy, đại nhân đừng trách. Nhưng mà đại nhân, tại hạ thân là sư gia, phải góp phần giải quyết những điều phiền muộn cho đại nhân, đại nhân lẽ nào quên nỗi nhục bị trục xuất khỏi Nam Kinh sao? Tuy nói là nguyên nhân do có người dở trò, nhưng nếu đại nhân không làm việc gì sai trái để bị chúng bắt bẻ, thì bọn chúng đâu dễ được như ý thế chứ? Con đường làm quan của đại nhân đang rộng mở, thì sau này làm việc phải cẩn thận đó.
Đoàn Phi nhìn bộ dạng trịnh trọng của cô ta, bèn cười nói:
- Ừ, quả nhiên có chút phong cách của sư gia, những gì ngươi nói ta cũng từng nghĩ tới, nếu không tại sao không để ông ta mua hết hai mươi ba căn nhà đó chứ? Nếu chuyện này xảy ra vào triều Hồng Vũ, thì e rằng ta đã bị người ta buộc tội bãi quan, thậm chí phải lột da luôn rồi. Theo ta nghĩ thì triều Chính Đức, những chuyện nhỏ nhặt này lại là sự ngụy trang để tự bảo vệ mình, nước hồ quá trong thì không thể có cá, chỉ cần không làm quá, những đồng liêu xung quanh sẽ coi ngươi là người cùng thuyền. Số ngân lượng dùng để trải đường thì không lo gì người ta nghĩ do tham ô mà có được, cho dù có người gặp hoàng thượng kiện tội ta, thì hoàng thượng cũng chỉ mỉm cười mà thôi. Lời đồn rằng tiệm ngân trang Đại Thông đó có bối cảnh hoàng gia, tính cách của đương kim thiên tử các ngươi chắc hiểu được chút ít, hoàng thượng chỉ căm hận những việc lớn, chứ không phải những việc nhỏ nhặt này.
- Đại nhân cao minh, nước hồ quá trong sẽ không cá, Tô Dung xin thụ giáo.
Ánh mắt Tô Dung lóe lên vẻ kinh ngạc, ôm chặt nấm đấm nói với Đoàn Phi với vẻ trịnh trọng:
- Tại sao đại nhân không nói với Tô Dung vấn đế nan giải của đại nhân, để Tô Dung có thể chuẩn bị sớm chứ, để tới ngày mai đột xuất mới làm thì rối tung lên.
- Ừ, Đường tiên sinh các vị cũng giúp tại hạ thảm khảo nhé, tại hạ cũng mù tiệt, nếu có sai sót gì mọi người cứ việc nói thẳng, như là hồi nãy Tô Dung sư gia vậy, phải góp ý thẳng thắn mới là quan tốt chứ!
Đoàn Phi lập tức nói với mọi người vấn đề nan giải hôm nay.
Đường Bá Hổ học rộng biết nhiều, những lời kiến nghị đề ra đại đa số đều đúng.Tô Dung lời nói sắc sảo, mỗi lời nói ra đều tỏ ra rất thông thảo luật lệ Đại Minh và lệ quen quan trường. Hoàng Tố Lương cũng căn cứ những điều gặp được thường ngày mà đề ra những cách không tốt. Ngay cả Thạch Bân và Quách Uy cũng góp ý đôi chỗ, bọn họ nghe bình thư nhiều, biết được những chuyện mà Đoàn Phi không biết. Tâm trạng Đoàn Phi cuối cùng cũng nhẹ nhõm, ba tên thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, giờ hắn có tới năm tên thợ da giúp đỡ, còn phải lo gì nữa chứ?
Sau khi ăn no nê Hoàng Tố Lương mặc cho trời tối, cầm ngân lượng đi mua nhà. Bọn người Đoàn Phi lại bắt đầu chơi song khấu, Đường Bá Hổ dù sao tuổi cũng hơn năm mươi, không bằng những người trai trẻ, hôm nay vừa tới Nam Xương, nghĩ ngơi vẫn quan trọng hơn.
Sáng sớm hôm sau, Đoàn Phi dẫn theo Thạch Bân, Quách Uy và Tô sư gia Tô Dung với dáng vẻ tiểu thư sinh vào nha môn Án Sát Ti. Sau khi Tô Dung hóa trang tỉ mỉ thì trên người không còn hương son phấn, ngay cả làn da cũng đen đi khá nhiều, nhìn như là tiểu thư đồng ốm yếu vậy, thứ cảm giác đẹp tới mê mẩn vào hôm qua mất đi rất nhiều, ngay cả Đoàn Phi cũng gần như không nhận ra cô là nữ nhân.
Hai nha dịch ở cửa gác nhận ra cấp trên mới tới Đoàn Phi này. Bọn họ đến gần bắt chuyện, Đoàn Phi bèn nhét năm lượng bạc vào tay hai nha dịch, tục ngữ có nói Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ phiền phức, số tiền này phải cho hai nha dịch.
- Đây là sư gia Tô Dung ta mới mời đến, mọi người có thể gọi cậu ta là Tô sư gia. Sau này nếu cậu ta ra vào nha môn vì có công vụ, xin mấy vị đừng làm khó dễ cậu ta.
Đoàn Phi giới thiệu với bọn chúng.
- Chào Tô sư gia, Tô sư gia khôi ngô tuấn tú thật đó, Đoàn đại nhân có ánh mắt tốt thật đó!
Hai nha dịch cười hì hì chào hỏi Tô Dung. Sư gia chính là túi khôn của các đại nhân, tuy không phải là quan, những cũng không thể đắc tội. Những nha dịch này tất nhiên hiểu đạo lý này. Cái gọi là có ánh mắt tốt thật ra có ẩn ý, nhìn bộ dạng háo sắc cuả bọn chúng, Đoàn Phi thật muốn thưởng cho chúng hai cái tát tai.
Hắn liếc nhìn Tô Dung, truyền tin tức qua ánh mắt rằng:
- Thấy chưa, chưa gì có người hiểu lầm rồi.
Tô Dung lập tức đáp lại ánh mắt đó:
- Như vậy cũng tốt, chỉ sợ bọn chúng không hiểu lầm thôi.
Tô Dung vì trốn tránh dâm tặc nên miễn cưỡng làm nha hoàn cho Đoàn Phi, nếu bị người ta hiểu lầm tưởng là tiểu tướng công thì cũng xem như là chó ngáp phải ruồi. Đoàn Phi lắc đầu, mặc kệ cô ta, dù sao mình là đàn ông, không hề gì cả.
Sau khi vào nha môn Đoàn Phi vào nhà kho trước để lấy công phục cho mọi người, rồi để bọn nha dịch khiêng hai bộ bàn ghế tới phòng làm việc của hắn. Tô sư gia thì phải làm việc, còn Thạch Bân và Quách Uy, không gì làm thì để bọn chúng ngủ trên bàn vậy.
Đoàn Phi thay quan phục ngũ phẩm, đầu đội ô sa, thân khoác một bộ áo bào màu xanh thêu hoa, trước ngực thêu hình con nhàn trắng, chân đi đôi ủng đen. Một vị đại quan trẻ tuổi tuấn tú với vẻ mặt cười đùa cợt nhả xuất hiện trước mặt mọi người.
- Phi ca, hồi trước sao không nhận ra nhỉ, đại nhân cũng khá khôi ngô đó.
Thạch Bân làm Đoàn Phi vui tới nỗi cái mũ ô sa trên đầu suýt đập cánh bay lên, rồi cười hì hì nói:
- Vượn đội mũ người, có gì đáng khoe chứ.
Tô Dung lóe lên một ánh mắt lạ lùng, không khách sáo đả kích Đoàn Phi, thúc giúc nói:
- Đừng lo khoe khoang nữa, mau đi làm việc đi, người làm quan không được phép lười biếng dù chỉ một ngày.
- Ghen tị hả, ta không để ý đâu.
Đoàn Phi đắc ý nói, rung đùi đắc ý ngồi vào bàn làm việc, nói:
- Đừng nhiều lời, làm việc nào!
Tô Dung trừng mắt nhìn hắn, ôm một chồng công văn bước tới bàn chuyên dụng cho sư gia, mở hồ sơ ra, bắt đầu làm việc.
Tô Dung nói hồi xưa khi phụ thân làm quan cô ta thường đứng bên cạnh xem, nên rất rành việc xử lý công văn này. Đoàn Phi nửa tin nửa ngờ, nhưng mà sự thật chứng minh Tô Dung thích hợp làm việc này hơn hắn. Chỉ thấy cô ta đọc sơ qua một lượt hồ sơ rồi phân chia theo loại bỏ qua một bên, đưa những cái dễ xử lý hơn cho Đoàn Phi, rồi lại ôm một chồng phân loại tiếp, chưa tới một chanh giờ đã đọc xong đống hồ sơ để đầy trên bàn. Đoàn Phi cũng đã xử lý ổn thỏa những hồ sơ dễ xử lý.
Trải qua một đêm bàn bạc với Tô Dung và Đường Bá Hổ, Đoàn Phi cuối cùng cũng đạ hạ quyết tâm. Người làm quan muốn vì dân không thể chỉ nói không thôi, làm quan gì thì có trách nhiệm gì. Nếu giờ đã trở thành quan phán quyết cao nhất của hình ngục một tỉnh, thì hắn phải làm việc thật tốt, chỉ cần xác định không sai thì không cần do dự, vụ án kéo dài càng lâu thì càng ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, chỉ cần không sơ sót, không thẹn với lòng là được rồi.
Tiếp theo là một số vụ án có chỗ khả nghi, như là hình phạt không đúng hoặc có chỗ không ổn. Lúc này Tô Dung bèn phân tích kỹ càng mỗi vụ án với Đoàn Phi, hoặc là tuyên án lại hoặc là xét xử lại, tốc độ xử lý cũng không chậm, chưa tới hai ngày đã xử lý xong những vụ này. Hoàng Tố Lương nhanh chóng mua được ba căn nhà, một trong các căn ở gần nha môn Án Sát Ti, để dành mình xài. Bọn người Đoàn Phi nhanh chóng dọn vào ở. Hai căn còn lại đuổi hết đại đa số nha hoàn, chỉ giữ lại một số người hầu trung thành để làm các việc như canh vườn quét dọn vệ sinh và cắt cỏ.
Vẫn có một số lượng lớn hồ sơ đưa tới Án Sát Ti, nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực xử lý của Đoàn Phi và Tô Dung thì vẫn chưa tạo thành sự tồn đọng mới, có một số quả thực khó phán quyết thì Đoàn Phi đem tới hỏi Ngũ đại nhân, hỏi Kê Phó sứ. Hai người đều nói công việc bận rộn không chịu nhúng tay vào, cuối cùng chỉ còn lại năm vụ án chưa thể giải quyết, nhưng mà dù chọn ra bất cứ một vụ nào trong năm vụ này cũng rất khó xử lý, chỉ cần có chút sơ xuất thì bị cách chức rơi đầu cũng không lạ, lần này quả thật làm khó Đoàn Phi rồi.
Tô Dung phe phẩy quạt và kết luận quan hệ của hai người. Đoàn Phi trừng mắt nhìn cô ta nói:
- Ta đâu có lợi dụng chức quyền để giúp hắn kiếm tiền, sao có thể là quan thương cấu kết chứ? Ngươi đừng nói bậy.
Tô Dung cười hì hì nói:
- Vâng, đại nhân nói đúng, tại hạ nhất thời nói bậy, đại nhân đừng trách. Nhưng mà đại nhân, tại hạ thân là sư gia, phải góp phần giải quyết những điều phiền muộn cho đại nhân, đại nhân lẽ nào quên nỗi nhục bị trục xuất khỏi Nam Kinh sao? Tuy nói là nguyên nhân do có người dở trò, nhưng nếu đại nhân không làm việc gì sai trái để bị chúng bắt bẻ, thì bọn chúng đâu dễ được như ý thế chứ? Con đường làm quan của đại nhân đang rộng mở, thì sau này làm việc phải cẩn thận đó.
Đoàn Phi nhìn bộ dạng trịnh trọng của cô ta, bèn cười nói:
- Ừ, quả nhiên có chút phong cách của sư gia, những gì ngươi nói ta cũng từng nghĩ tới, nếu không tại sao không để ông ta mua hết hai mươi ba căn nhà đó chứ? Nếu chuyện này xảy ra vào triều Hồng Vũ, thì e rằng ta đã bị người ta buộc tội bãi quan, thậm chí phải lột da luôn rồi. Theo ta nghĩ thì triều Chính Đức, những chuyện nhỏ nhặt này lại là sự ngụy trang để tự bảo vệ mình, nước hồ quá trong thì không thể có cá, chỉ cần không làm quá, những đồng liêu xung quanh sẽ coi ngươi là người cùng thuyền. Số ngân lượng dùng để trải đường thì không lo gì người ta nghĩ do tham ô mà có được, cho dù có người gặp hoàng thượng kiện tội ta, thì hoàng thượng cũng chỉ mỉm cười mà thôi. Lời đồn rằng tiệm ngân trang Đại Thông đó có bối cảnh hoàng gia, tính cách của đương kim thiên tử các ngươi chắc hiểu được chút ít, hoàng thượng chỉ căm hận những việc lớn, chứ không phải những việc nhỏ nhặt này.
- Đại nhân cao minh, nước hồ quá trong sẽ không cá, Tô Dung xin thụ giáo.
Ánh mắt Tô Dung lóe lên vẻ kinh ngạc, ôm chặt nấm đấm nói với Đoàn Phi với vẻ trịnh trọng:
- Tại sao đại nhân không nói với Tô Dung vấn đế nan giải của đại nhân, để Tô Dung có thể chuẩn bị sớm chứ, để tới ngày mai đột xuất mới làm thì rối tung lên.
- Ừ, Đường tiên sinh các vị cũng giúp tại hạ thảm khảo nhé, tại hạ cũng mù tiệt, nếu có sai sót gì mọi người cứ việc nói thẳng, như là hồi nãy Tô Dung sư gia vậy, phải góp ý thẳng thắn mới là quan tốt chứ!
Đoàn Phi lập tức nói với mọi người vấn đề nan giải hôm nay.
Đường Bá Hổ học rộng biết nhiều, những lời kiến nghị đề ra đại đa số đều đúng.Tô Dung lời nói sắc sảo, mỗi lời nói ra đều tỏ ra rất thông thảo luật lệ Đại Minh và lệ quen quan trường. Hoàng Tố Lương cũng căn cứ những điều gặp được thường ngày mà đề ra những cách không tốt. Ngay cả Thạch Bân và Quách Uy cũng góp ý đôi chỗ, bọn họ nghe bình thư nhiều, biết được những chuyện mà Đoàn Phi không biết. Tâm trạng Đoàn Phi cuối cùng cũng nhẹ nhõm, ba tên thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, giờ hắn có tới năm tên thợ da giúp đỡ, còn phải lo gì nữa chứ?
Sau khi ăn no nê Hoàng Tố Lương mặc cho trời tối, cầm ngân lượng đi mua nhà. Bọn người Đoàn Phi lại bắt đầu chơi song khấu, Đường Bá Hổ dù sao tuổi cũng hơn năm mươi, không bằng những người trai trẻ, hôm nay vừa tới Nam Xương, nghĩ ngơi vẫn quan trọng hơn.
Sáng sớm hôm sau, Đoàn Phi dẫn theo Thạch Bân, Quách Uy và Tô sư gia Tô Dung với dáng vẻ tiểu thư sinh vào nha môn Án Sát Ti. Sau khi Tô Dung hóa trang tỉ mỉ thì trên người không còn hương son phấn, ngay cả làn da cũng đen đi khá nhiều, nhìn như là tiểu thư đồng ốm yếu vậy, thứ cảm giác đẹp tới mê mẩn vào hôm qua mất đi rất nhiều, ngay cả Đoàn Phi cũng gần như không nhận ra cô là nữ nhân.
Hai nha dịch ở cửa gác nhận ra cấp trên mới tới Đoàn Phi này. Bọn họ đến gần bắt chuyện, Đoàn Phi bèn nhét năm lượng bạc vào tay hai nha dịch, tục ngữ có nói Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ phiền phức, số tiền này phải cho hai nha dịch.
- Đây là sư gia Tô Dung ta mới mời đến, mọi người có thể gọi cậu ta là Tô sư gia. Sau này nếu cậu ta ra vào nha môn vì có công vụ, xin mấy vị đừng làm khó dễ cậu ta.
Đoàn Phi giới thiệu với bọn chúng.
- Chào Tô sư gia, Tô sư gia khôi ngô tuấn tú thật đó, Đoàn đại nhân có ánh mắt tốt thật đó!
Hai nha dịch cười hì hì chào hỏi Tô Dung. Sư gia chính là túi khôn của các đại nhân, tuy không phải là quan, những cũng không thể đắc tội. Những nha dịch này tất nhiên hiểu đạo lý này. Cái gọi là có ánh mắt tốt thật ra có ẩn ý, nhìn bộ dạng háo sắc cuả bọn chúng, Đoàn Phi thật muốn thưởng cho chúng hai cái tát tai.
Hắn liếc nhìn Tô Dung, truyền tin tức qua ánh mắt rằng:
- Thấy chưa, chưa gì có người hiểu lầm rồi.
Tô Dung lập tức đáp lại ánh mắt đó:
- Như vậy cũng tốt, chỉ sợ bọn chúng không hiểu lầm thôi.
Tô Dung vì trốn tránh dâm tặc nên miễn cưỡng làm nha hoàn cho Đoàn Phi, nếu bị người ta hiểu lầm tưởng là tiểu tướng công thì cũng xem như là chó ngáp phải ruồi. Đoàn Phi lắc đầu, mặc kệ cô ta, dù sao mình là đàn ông, không hề gì cả.
Sau khi vào nha môn Đoàn Phi vào nhà kho trước để lấy công phục cho mọi người, rồi để bọn nha dịch khiêng hai bộ bàn ghế tới phòng làm việc của hắn. Tô sư gia thì phải làm việc, còn Thạch Bân và Quách Uy, không gì làm thì để bọn chúng ngủ trên bàn vậy.
Đoàn Phi thay quan phục ngũ phẩm, đầu đội ô sa, thân khoác một bộ áo bào màu xanh thêu hoa, trước ngực thêu hình con nhàn trắng, chân đi đôi ủng đen. Một vị đại quan trẻ tuổi tuấn tú với vẻ mặt cười đùa cợt nhả xuất hiện trước mặt mọi người.
- Phi ca, hồi trước sao không nhận ra nhỉ, đại nhân cũng khá khôi ngô đó.
Thạch Bân làm Đoàn Phi vui tới nỗi cái mũ ô sa trên đầu suýt đập cánh bay lên, rồi cười hì hì nói:
- Vượn đội mũ người, có gì đáng khoe chứ.
Tô Dung lóe lên một ánh mắt lạ lùng, không khách sáo đả kích Đoàn Phi, thúc giúc nói:
- Đừng lo khoe khoang nữa, mau đi làm việc đi, người làm quan không được phép lười biếng dù chỉ một ngày.
- Ghen tị hả, ta không để ý đâu.
Đoàn Phi đắc ý nói, rung đùi đắc ý ngồi vào bàn làm việc, nói:
- Đừng nhiều lời, làm việc nào!
Tô Dung trừng mắt nhìn hắn, ôm một chồng công văn bước tới bàn chuyên dụng cho sư gia, mở hồ sơ ra, bắt đầu làm việc.
Tô Dung nói hồi xưa khi phụ thân làm quan cô ta thường đứng bên cạnh xem, nên rất rành việc xử lý công văn này. Đoàn Phi nửa tin nửa ngờ, nhưng mà sự thật chứng minh Tô Dung thích hợp làm việc này hơn hắn. Chỉ thấy cô ta đọc sơ qua một lượt hồ sơ rồi phân chia theo loại bỏ qua một bên, đưa những cái dễ xử lý hơn cho Đoàn Phi, rồi lại ôm một chồng phân loại tiếp, chưa tới một chanh giờ đã đọc xong đống hồ sơ để đầy trên bàn. Đoàn Phi cũng đã xử lý ổn thỏa những hồ sơ dễ xử lý.
Trải qua một đêm bàn bạc với Tô Dung và Đường Bá Hổ, Đoàn Phi cuối cùng cũng đạ hạ quyết tâm. Người làm quan muốn vì dân không thể chỉ nói không thôi, làm quan gì thì có trách nhiệm gì. Nếu giờ đã trở thành quan phán quyết cao nhất của hình ngục một tỉnh, thì hắn phải làm việc thật tốt, chỉ cần xác định không sai thì không cần do dự, vụ án kéo dài càng lâu thì càng ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, chỉ cần không sơ sót, không thẹn với lòng là được rồi.
Tiếp theo là một số vụ án có chỗ khả nghi, như là hình phạt không đúng hoặc có chỗ không ổn. Lúc này Tô Dung bèn phân tích kỹ càng mỗi vụ án với Đoàn Phi, hoặc là tuyên án lại hoặc là xét xử lại, tốc độ xử lý cũng không chậm, chưa tới hai ngày đã xử lý xong những vụ này. Hoàng Tố Lương nhanh chóng mua được ba căn nhà, một trong các căn ở gần nha môn Án Sát Ti, để dành mình xài. Bọn người Đoàn Phi nhanh chóng dọn vào ở. Hai căn còn lại đuổi hết đại đa số nha hoàn, chỉ giữ lại một số người hầu trung thành để làm các việc như canh vườn quét dọn vệ sinh và cắt cỏ.
Vẫn có một số lượng lớn hồ sơ đưa tới Án Sát Ti, nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực xử lý của Đoàn Phi và Tô Dung thì vẫn chưa tạo thành sự tồn đọng mới, có một số quả thực khó phán quyết thì Đoàn Phi đem tới hỏi Ngũ đại nhân, hỏi Kê Phó sứ. Hai người đều nói công việc bận rộn không chịu nhúng tay vào, cuối cùng chỉ còn lại năm vụ án chưa thể giải quyết, nhưng mà dù chọn ra bất cứ một vụ nào trong năm vụ này cũng rất khó xử lý, chỉ cần có chút sơ xuất thì bị cách chức rơi đầu cũng không lạ, lần này quả thật làm khó Đoàn Phi rồi.
Tác giả :
Thần Đăng