Tựa Như Tình Yêu
Chương 36
Tóm lại với loại người như vậy, chúng ta vốn không nên sử dụng tâm tư của người bình thường để đi suy tính hành vi của hắn ta. Mặc kệ như thế nào, lý trí nói cho Phồn Cẩm biết nên chạy trốn, bằng vào thủ đoạn truy tìm của loại người như Trắc Điền, bọn họ sớm muộn gì cũng bị bại lộ, vì vậy cô lựa chọn vào giữa đêm khuya, khi mà những tiếng bước chân hỗn độn trên đường dần mất hút đi, giữa một mảnh yên lặng, Phồn Cẩm dẫn theo Nhã Trị lén lút từ cửa sau khách sạn đi ra ngoài, thật ra, cô không biết nên đi nơi nào, thiên hạ to lớn, lại không có chốn dung thân, làm sao cũng không thể tránh được chiến hỏa lan tràn, làm sao cũng không thể tránh khỏi những kẻ rắp tâm kia.
Ở đâu cũng tràn ngập dã thú, dã thú điên cuồng.
Cô nắm tay con một đường vội vã, trên con đường sâu thẳm không một bóng người, ngay cả ánh đèn nê ông cũng nhấp nháy chiếu sáng một khung cảnh tả tơi rách nát. Lúc này, trái tim Phồn Cẩm không hiểu sau lại trở nên bàng hoàng căng thẳng, bàn tay cô nắm chặt Nhã Trị lại không ngừng đổ mồ hôi, tựa hồ cậu bé cũng cảm nhận được, bàn tay nho nhỏ đang nắm lấy tay Phồn Cẩm, tay còn lại kia lại nắm lấy góc áo cô, cậu bé tận sức bám chặt lấy, cố gắng nện bước theo, không muốn trở thành gánh nặng của cô.
Đáng tiếc, mặc kệ bọn cô cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần, còn có cả tiếng quát to quen thuộc. Đầu tiên Phồn Cẩm muốn làm như không có việc gì, sau đó, thời diểm khi chắc chắn có thể khẳng định đám hiến binh kia là hướng về phía bọn cô, rốt cục cô cũng không kiên trì được nữa, cúi đầu nói với Nhã Trị một tiếng. Chạy. Sau đó liền kéo con chạy như bay vào một con ngõ nhỏ.
Con ngõ quá tối, bọn cô tựa như thiêu thân mà lao vào (nguyên văn: ruồi bọ mất đầu), bất chấp những va chạm dưới chân, Phồn Cẩm cõng Nhã Trị mà chạy, sau lưng, tiếng bước chân như bùa đòi mạng vẫn cứ vang lên, còn có cả tiếng hít thở khó khăn của chính cô, tiếng thở dốc tựa như bị người ta hung hăng bóp cổ vậy.
‘Pằng’ một tiếng, một tấm biển phía trước bước chân cô chạy khoảng mấy mét rơi xuống, tiếp theo là mấy tiếng nữa.
Bọn họ nổ súng. Cánh tay Phồn Cẩm dồn lực, đem thân mình Nhã Trị bị tuột xuống trong khi chạy nâng lên, lại bất chấp mọi thứ, tăng tốc dưới chân, bây giờ đầu óc của cô là một mảnh hỗn loạn, ngoại trừ trốn, cô không thể nghĩ được cách nào khác.
Bình tĩnh, cô tự nhủ rằng mình nhất định phải bình tĩnh.
Đáng tiếc, khi nhìn thấy bức tường đất tối đen trước mặt, rốt cục cô cũng không còn bình tĩnh nổi, không còn đường lui, mọi việc dường như lại tái diễn, nhưng lần này, không phải là Vũ Dã Thuần Nhất, mãnh thú sau lưng, có lẽ sẽ lấy mạng các cô.
Thân mình cô rốt cục không thể khống chế được mà run rẩy, cô liều mạng dùng một chút sức lực cuối cùng định ném con qua bên kia tường, nhưng đáng tiếc, nó quá cao, cô lực bất tòng tâm, mãi cho đến khi hai gương mặt dữ tợn xuất hiện ở sau lưng, cô vẫn không chịu buông tha cho việc ôm Nhã Trị ném lên trên, nhưng trong nháy mắt, sức lực cạn kiệt, cô ôm con ngồi phịch xuống đất, thì ra, có giãy dụa thế nào, vẫn không thể trốn thoát được.
Chỉ có hai người vây bắt bọn họ, nhưng hai người đàn ông cường tráng này cũng đủ để lấy mạng của mẹ con cô.
Khi hai gã hiến binh nhe hàm răng cười hướng các cô đến gần, Phồn Cẩm tuyệt vọng ôm chặt con lại.
“Chúng tôi… sẽ ngoan ngoãn về với các ngươi, đừng làm bị thương thằng bé." Mắt thấy một gã hiến binh thô lỗ lôi Nhã Trị khỏi lòng cô, Phồn Cẩm dùng hết toàn lực ôm lấy nó, sợ hãi cầu xin. Một lát sau, sợ bọn họ không hiểu, liền dùng tiếng Nhật Bản sứt sẹo của mình lặp lại lần nữa.
Hai gã Nhật Bản nhìn nhau cười. Nụ cười mỉa trên mặt không hề có ý tốt.
Phồn Cẩm nhìn thấy ánh mắt bọn họ lưu chuyển trên người mình, sau lưng liền thấm ra một tần lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, con bị thô lỗ kéo ra khỏi vòng tay cô, bị nặng nề ném vào đám đồ bung bét một bên.
Nhã Trị đau đến ‘á’ lên một tiếng. Thân mình nho nhỏ vì đau đớn mà hơi cuộn lại.
“Nhã Trị!" Phồn Cẩm muốn đứng lên, lại bị đối phương đè bả vai lại, ‘roẹt’ một tiến, bờ vai trắng như tuyết của cô liền lộ ra ngoài không khí. Không đợi cô phản ứng, một gã khác cũng nhào vào, đè cánh tay đang định giãy dụa của Phồn Cẩm lại, lại một tiếng roẹt, áo khoác của Phồn Cẩm đã hóa thành vải rách rơi xuống bên chân.
“Không được!" Phồn Cẩm hoảng sợ kêu to, cánh tay bị đặt lên tường, mùi máu từ người bọn Nhật Bản truyền đến, còn có cả những tiếng cười âm lãnh tràn ra từ lồng ngực.
“Không được…… không được…… Vũ Dã Thuần Nhất nhất định sẽ giết các người!" Cô tuyệt vọng kêu khóc, cô sẽ không chết đi một cách khuất nhục như vậy, nếu như bọn chúng còn một chút kiêng kỵ đối với Vũ Dã Thuần Nhất.
Đáng tiếc, tiếng la của cô lại đưa tới thêm nhiều tiếng cười càn rỡ. Bọn chúng hiển nhiên là nghe hiểu được tiếng Trung. Nhưng động tác trong tay vẫn không dừng lại, cô làm sao có thể quên được, cấp trên của bọn chúng chính là đối thủ một mất một còn của Vũ Dã. Giờ phút này, gã đàn ông bên trái còn nghiêng người dùng tiếng Nhật nói với Nhã Trị ở phía bên kia, “Nhìn cho kỹ vào! Ha ha ha!"
Cơ thể bị mạnh mẽ kéo xuống, sau đó là quần, Phồn Cẩm liều mạng phản kháng, lại bị lãnh những cái tát không chút lưu tình, trên mặt nóng rát đau đớn, trong lúc giằng co, cô giật mình nhìn Nhã Trị cuộn mình nằm một bên, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng. Hiển nhiên đã bị dọa đến choáng váng, nó làm sao có thể thấy qua những cảnh tượng như vậy.
Phồn Cẩm cắn chặt răng, khi một chút che chắn trên người bị xé rách, trong nháy mắt cô hướng tới đằng xa kêu lên, “Đừng nhìn…… đừng nhìn…… Nhã Trị nhắm mắt lại!!!!"
Cô không thể chết được, vì con cô không thể chết được.
Cho dù có phải nhận hết mọi khuất nhục, cho dù……
Cô còn có con, cô phải bảo vệ Nhã Trị, phải bảo vệ Nhã Trị……
Cuối cùng, cô ngừng giãy dụa, nhìn thấy gã đàn ông trước mặt cúi đầu vội vàng cởi quần ra, một đôi tay vươn tới trước ngực cô, thô lỗ xoa bóp. Khi nước mặt vọt ra khỏi hốc, cô cũng cảm nhận được hương vị máu trong miệng mình.
Nhắm mắt lại, trong miệng cô vẫn không ngừng nỉ non, “Đừng nhìn…… Đừng nhìn…… Nhã Trị, nhắm mắt lại đi!"
Vì cái gì……
Vì cái gì… Vũ Dã Thuần Nhất!
‘Pằng’ ‘pằng’, hai tiếng nổ vang lên, gã Nhật Bản nằm trên người cô còn chưa kịp nháy mắt, sau đầu đã phun trào một luồng máu tươi, gã kêu lên một tiếng đau đớn, ngã người xuống. Gã đàn ông bên cạnh cũng chỉ kịp xoay người, trên lưng đã là một mảnh đỏ tươi ngã xuống theo, gã còn sống, lại chỉ có thể nằm sấp mà rên rỉ.
Chuyển biến đột ngột này trong nháy mắt lại khiến Phồn Cẩm dại ra, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, trong màn sương mù trước mắt, cô thoáng nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đứng trước cô, nhẹ run rẩy, mà trong tay nó, là một nòng súng màu đen. Nơi đó, vẫn còn bốc khói.
Nhìn hai người ngã trong vũng máu, khẩu súng ở trong tay cậu bé tuột xuống. ‘Cốp’ một tiếng, rơi trên mặt đất, cậu bé không hề động đậy, đứng yên đó, nhìn chằm chằm hai người nằm trên đất.
Ánh mắt cậu bé dại ra.
Phồn Cẩm tỉnh dậy từ trong hoảng hốt. Cô chật vật đứng lên, liều mạng ôm con vào, cảm nhận được sự run rẩy của Nhã Trị. Cô che mặt cậu bé, “Đừng nhìn, Nhã Trị, đừng nhìn,không sao cả, không sao cả!"
Ôm chặt con, đây là lần đầu tiên, để mặc cho sự sợ hãi cắn nuốt chính mình, Nhã Trị dần dần không chịu nổi mà nức nở, Phồn Cẩm cũng khóc theo, vừa lau nước mắt của mình, vừa lau cho con. Tiếng nấc nghẹn nào của một lớn một nhỏ tại đây trong đêm khuya lạnh lẽo, lại vô cùng thê lương.
Cho những đau khổ mà họ phải trải qua.
Nhã Trị nói cho cô, súng là do ba năm trước đây trước khi rời đi, Vũ Dã Thuần Nhất đã cho cậu, khi Vũ Dã Thuần Nhất đưa khẩu súng cho cậu bé chỉ nói một câu “Hãy bảo vệ mẹ con!" Một câu, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Phồn Cẩm quả thực không thể tưởng tượng nổi, con vốn chín chắn hơn tuổi, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc Vũ Dã Thuần Nhất lại coi nó như một người đàn ông trưởng thành.
Nhã Trị kiên cường, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa trẻ, chỉ sợ, hình ảnh hai gã hiến binh nằm trong vũng máu kia sẽ ám ảnh nó thật lâu. Lâu đến khi đủ để nó học được kiên cường và có thể đối mặt với tất cả huyết tinh.
Sau đêm đó, bọn họ lặn lội đến một vùng nông thôn xa xôi, nơi này chiến hỏa tạm thời còn chưa tràn lớn, cũng là một nơi tạm ổn, người không ít, đa số là dân chạy nạn, hoặc là người bị thương nặng, những ngày sau đó, hai người bọn họ không nhà không cửa, thường ăn ngủ dưới những mái hiên cũ nát.
Bọn cô giống như chim sợ cành cong, hơi có chút gió thổi lay động ngọn cỏ thì thần kinh sẽ trở nên căng thẳng, thật ra, không chỉ bọn họ, ai ai ở nơi đây cũng thế cả. Chiến tranh đã dồn ép thần kinh của bọn họ rơi vào thế sắp sụp đổ, mỗi ngày, không chỉ phải đối mặt với lạnh lẽo đói khổ, mà còn là lo lắng với chết chóc.
Phồn Cẩm cầm tiền trong tay, ở đây, có bao nhiêu tiền cũng bằng thừa.
Quan trọng hơn, là từ sau đêm đó, Nhã Trị thường xuyên giật mình tỉnh lại từ ác mộng, cả người đầy mồ hôi, trong mắt không còn sáng rỡ, chỉ còn lại sự mê mang, thậm chí là hoảng sợ.
Cậu bé không nói gì với cô, nhưng Phồn Cẩm lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự sợ hãi cùng mịt mờ của nó.
Cậu bé vẫn nhu thuận đi bên cạnh cô như trước. Nhưng thường không nói một lời nào.
Mỗi khi cậu bé bừng tỉnh lại từ trong mộng. Phồn Cẩm ôm cậu, ngẩng đầu, chỉ có mái hiên rách nát, còn có những bóng người như du hồn đi lại, trong không khí, tất cả đều là hơi thở tuyệt vọng. Tiếng rên rỉ khi gần kề với cá chết, cứ vang vọng mỗi đêm mỗi ngày.
Ngay cả một chỗ dung thân cô cũng vô pháp mang lại cho con, điều duy nhất cô có thể làm chính là ôm thật chặt con vào thân mình run rẩy của mình.
Vào ngày đó, khi Vũ Dã Nhã Trị lần đầu tiên gọi cô là mẹ, Phồn Cẩm liền hạ một quyết định.
Thật ra phải biết rằng muốn tìm hành tung của Vũ Dã Thuần Nhất một chút cũng không khó, quân Quan Đông là một đội quân xâm lược cực mạnh, mặc kệ có bố trí ra sao, bọn họ vẫn luôn luôn đi đầu trong cuộc chiến.
Phồn Cẩm rất sớm liền ý thức được sức mình yếu ớt, đáng tiếc, trước kia cô luôn ôm tâm lý cầu may, bởi vì cô luyến tiếc con. Cho nên mới lừa mình dối người như vậy.
Sau khi trải qua chuyện này, rốt cục cô cũng ý thức được sự nhỏ bé của bản thân mình, cô không thể không thừa nhận, tại thời thế loạn lạc này, có một người cha cường thế so với một người mẹ hèn mọn tốt hơn nhiều, không kể đến cuộc sống an nhàn, ít nhất, còn có thể bảo trụ được mạng sống.
Nhã Trị đi theo cô, kết cục thảm hại nhất rất có thể là cái chết.
Vì thế cô bắt đầu sợ hãi, mê mang trôi qua, ý niệm trong đầu càng ngày lại càng kiên định.
Ngày đó, là một ngày bình thường như bao ngày, bọn họ chen trong đám dân chạy nạn với ý định tìm chút thức ăn trên vùng đất hoang khô cằn, Nhã Trị không biết là cố ý hay vô tình, gọi cô một tiếng mẹ. Thân mình Phồn Cẩm chấn động, sau khi mừng như điên, nhìn thấy gương mặt con ngây thơ sáng ngời, nháy mắt trong đầu lại hiện lên ý nghĩ, nếu con còn ở bên cạnh cha nó, nếu con vẫn là chúng tinh củng nguyệt [vầng trăng được các vì sao sáng vây quanh]……
Một khi ý niệm này được sinh ra trong đầu, liền không thể gạt đi được.
Còn hơn những người dân chạy nạn khốn cùng, còn hơn những người đang chờ chết, bọn họ còn có đường lui, ít nhất, Nhã Trị có được.
Ngày hôm sau, Phồn Cẩm liền dẫn theo Nhã Trì ra khỏi thôn, thấp thỏm đi vào nhà ga, sau khi xác định được không có hiến binh Nhật Bản mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Chiến sự Thượng Hải báo nguy về, nghe nói toàn bộ quân đội được điều động đến đó.
Không có tàu tốc hành đến Thượng Hải, bởi vì chiến sự hỗn loạn, người không liên can chỉ cần không ngu ngốc thì sẽ không đến đó.
Vì thế cô mua vé xe Thiên Tân, chỉ cần tới gần đó, đến lúc đó sẽ kiếm cách khác đi tiếp.
Xe xóc nảy mấy ngày cuối cùng cũng tới nhà ga Thiên Tân, trên sân bóng người thưa thớt, mỗi người đều rất vội vã. Phồn Cẩm nắm tay Nhã Trị đi trên sân, lo lắng nhìn con lần nữa, dọc đường đi Nhã Trị không nói gì, đối với câu hỏi của cô thì thường gật đầu hoặc lắc đầu, buổi tối không biết lại gặp phải ác mộng gì, cứ ôm chặt lấy cô, giống như sợ cô bỗng nhiên biến mất vậy, khiến trong lòng Phồn Cẩm cảm thấy một trận chua sót.
Ở đâu cũng tràn ngập dã thú, dã thú điên cuồng.
Cô nắm tay con một đường vội vã, trên con đường sâu thẳm không một bóng người, ngay cả ánh đèn nê ông cũng nhấp nháy chiếu sáng một khung cảnh tả tơi rách nát. Lúc này, trái tim Phồn Cẩm không hiểu sau lại trở nên bàng hoàng căng thẳng, bàn tay cô nắm chặt Nhã Trị lại không ngừng đổ mồ hôi, tựa hồ cậu bé cũng cảm nhận được, bàn tay nho nhỏ đang nắm lấy tay Phồn Cẩm, tay còn lại kia lại nắm lấy góc áo cô, cậu bé tận sức bám chặt lấy, cố gắng nện bước theo, không muốn trở thành gánh nặng của cô.
Đáng tiếc, mặc kệ bọn cô cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần, còn có cả tiếng quát to quen thuộc. Đầu tiên Phồn Cẩm muốn làm như không có việc gì, sau đó, thời diểm khi chắc chắn có thể khẳng định đám hiến binh kia là hướng về phía bọn cô, rốt cục cô cũng không kiên trì được nữa, cúi đầu nói với Nhã Trị một tiếng. Chạy. Sau đó liền kéo con chạy như bay vào một con ngõ nhỏ.
Con ngõ quá tối, bọn cô tựa như thiêu thân mà lao vào (nguyên văn: ruồi bọ mất đầu), bất chấp những va chạm dưới chân, Phồn Cẩm cõng Nhã Trị mà chạy, sau lưng, tiếng bước chân như bùa đòi mạng vẫn cứ vang lên, còn có cả tiếng hít thở khó khăn của chính cô, tiếng thở dốc tựa như bị người ta hung hăng bóp cổ vậy.
‘Pằng’ một tiếng, một tấm biển phía trước bước chân cô chạy khoảng mấy mét rơi xuống, tiếp theo là mấy tiếng nữa.
Bọn họ nổ súng. Cánh tay Phồn Cẩm dồn lực, đem thân mình Nhã Trị bị tuột xuống trong khi chạy nâng lên, lại bất chấp mọi thứ, tăng tốc dưới chân, bây giờ đầu óc của cô là một mảnh hỗn loạn, ngoại trừ trốn, cô không thể nghĩ được cách nào khác.
Bình tĩnh, cô tự nhủ rằng mình nhất định phải bình tĩnh.
Đáng tiếc, khi nhìn thấy bức tường đất tối đen trước mặt, rốt cục cô cũng không còn bình tĩnh nổi, không còn đường lui, mọi việc dường như lại tái diễn, nhưng lần này, không phải là Vũ Dã Thuần Nhất, mãnh thú sau lưng, có lẽ sẽ lấy mạng các cô.
Thân mình cô rốt cục không thể khống chế được mà run rẩy, cô liều mạng dùng một chút sức lực cuối cùng định ném con qua bên kia tường, nhưng đáng tiếc, nó quá cao, cô lực bất tòng tâm, mãi cho đến khi hai gương mặt dữ tợn xuất hiện ở sau lưng, cô vẫn không chịu buông tha cho việc ôm Nhã Trị ném lên trên, nhưng trong nháy mắt, sức lực cạn kiệt, cô ôm con ngồi phịch xuống đất, thì ra, có giãy dụa thế nào, vẫn không thể trốn thoát được.
Chỉ có hai người vây bắt bọn họ, nhưng hai người đàn ông cường tráng này cũng đủ để lấy mạng của mẹ con cô.
Khi hai gã hiến binh nhe hàm răng cười hướng các cô đến gần, Phồn Cẩm tuyệt vọng ôm chặt con lại.
“Chúng tôi… sẽ ngoan ngoãn về với các ngươi, đừng làm bị thương thằng bé." Mắt thấy một gã hiến binh thô lỗ lôi Nhã Trị khỏi lòng cô, Phồn Cẩm dùng hết toàn lực ôm lấy nó, sợ hãi cầu xin. Một lát sau, sợ bọn họ không hiểu, liền dùng tiếng Nhật Bản sứt sẹo của mình lặp lại lần nữa.
Hai gã Nhật Bản nhìn nhau cười. Nụ cười mỉa trên mặt không hề có ý tốt.
Phồn Cẩm nhìn thấy ánh mắt bọn họ lưu chuyển trên người mình, sau lưng liền thấm ra một tần lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, con bị thô lỗ kéo ra khỏi vòng tay cô, bị nặng nề ném vào đám đồ bung bét một bên.
Nhã Trị đau đến ‘á’ lên một tiếng. Thân mình nho nhỏ vì đau đớn mà hơi cuộn lại.
“Nhã Trị!" Phồn Cẩm muốn đứng lên, lại bị đối phương đè bả vai lại, ‘roẹt’ một tiến, bờ vai trắng như tuyết của cô liền lộ ra ngoài không khí. Không đợi cô phản ứng, một gã khác cũng nhào vào, đè cánh tay đang định giãy dụa của Phồn Cẩm lại, lại một tiếng roẹt, áo khoác của Phồn Cẩm đã hóa thành vải rách rơi xuống bên chân.
“Không được!" Phồn Cẩm hoảng sợ kêu to, cánh tay bị đặt lên tường, mùi máu từ người bọn Nhật Bản truyền đến, còn có cả những tiếng cười âm lãnh tràn ra từ lồng ngực.
“Không được…… không được…… Vũ Dã Thuần Nhất nhất định sẽ giết các người!" Cô tuyệt vọng kêu khóc, cô sẽ không chết đi một cách khuất nhục như vậy, nếu như bọn chúng còn một chút kiêng kỵ đối với Vũ Dã Thuần Nhất.
Đáng tiếc, tiếng la của cô lại đưa tới thêm nhiều tiếng cười càn rỡ. Bọn chúng hiển nhiên là nghe hiểu được tiếng Trung. Nhưng động tác trong tay vẫn không dừng lại, cô làm sao có thể quên được, cấp trên của bọn chúng chính là đối thủ một mất một còn của Vũ Dã. Giờ phút này, gã đàn ông bên trái còn nghiêng người dùng tiếng Nhật nói với Nhã Trị ở phía bên kia, “Nhìn cho kỹ vào! Ha ha ha!"
Cơ thể bị mạnh mẽ kéo xuống, sau đó là quần, Phồn Cẩm liều mạng phản kháng, lại bị lãnh những cái tát không chút lưu tình, trên mặt nóng rát đau đớn, trong lúc giằng co, cô giật mình nhìn Nhã Trị cuộn mình nằm một bên, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng. Hiển nhiên đã bị dọa đến choáng váng, nó làm sao có thể thấy qua những cảnh tượng như vậy.
Phồn Cẩm cắn chặt răng, khi một chút che chắn trên người bị xé rách, trong nháy mắt cô hướng tới đằng xa kêu lên, “Đừng nhìn…… đừng nhìn…… Nhã Trị nhắm mắt lại!!!!"
Cô không thể chết được, vì con cô không thể chết được.
Cho dù có phải nhận hết mọi khuất nhục, cho dù……
Cô còn có con, cô phải bảo vệ Nhã Trị, phải bảo vệ Nhã Trị……
Cuối cùng, cô ngừng giãy dụa, nhìn thấy gã đàn ông trước mặt cúi đầu vội vàng cởi quần ra, một đôi tay vươn tới trước ngực cô, thô lỗ xoa bóp. Khi nước mặt vọt ra khỏi hốc, cô cũng cảm nhận được hương vị máu trong miệng mình.
Nhắm mắt lại, trong miệng cô vẫn không ngừng nỉ non, “Đừng nhìn…… Đừng nhìn…… Nhã Trị, nhắm mắt lại đi!"
Vì cái gì……
Vì cái gì… Vũ Dã Thuần Nhất!
‘Pằng’ ‘pằng’, hai tiếng nổ vang lên, gã Nhật Bản nằm trên người cô còn chưa kịp nháy mắt, sau đầu đã phun trào một luồng máu tươi, gã kêu lên một tiếng đau đớn, ngã người xuống. Gã đàn ông bên cạnh cũng chỉ kịp xoay người, trên lưng đã là một mảnh đỏ tươi ngã xuống theo, gã còn sống, lại chỉ có thể nằm sấp mà rên rỉ.
Chuyển biến đột ngột này trong nháy mắt lại khiến Phồn Cẩm dại ra, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, trong màn sương mù trước mắt, cô thoáng nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đứng trước cô, nhẹ run rẩy, mà trong tay nó, là một nòng súng màu đen. Nơi đó, vẫn còn bốc khói.
Nhìn hai người ngã trong vũng máu, khẩu súng ở trong tay cậu bé tuột xuống. ‘Cốp’ một tiếng, rơi trên mặt đất, cậu bé không hề động đậy, đứng yên đó, nhìn chằm chằm hai người nằm trên đất.
Ánh mắt cậu bé dại ra.
Phồn Cẩm tỉnh dậy từ trong hoảng hốt. Cô chật vật đứng lên, liều mạng ôm con vào, cảm nhận được sự run rẩy của Nhã Trị. Cô che mặt cậu bé, “Đừng nhìn, Nhã Trị, đừng nhìn,không sao cả, không sao cả!"
Ôm chặt con, đây là lần đầu tiên, để mặc cho sự sợ hãi cắn nuốt chính mình, Nhã Trị dần dần không chịu nổi mà nức nở, Phồn Cẩm cũng khóc theo, vừa lau nước mắt của mình, vừa lau cho con. Tiếng nấc nghẹn nào của một lớn một nhỏ tại đây trong đêm khuya lạnh lẽo, lại vô cùng thê lương.
Cho những đau khổ mà họ phải trải qua.
Nhã Trị nói cho cô, súng là do ba năm trước đây trước khi rời đi, Vũ Dã Thuần Nhất đã cho cậu, khi Vũ Dã Thuần Nhất đưa khẩu súng cho cậu bé chỉ nói một câu “Hãy bảo vệ mẹ con!" Một câu, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Phồn Cẩm quả thực không thể tưởng tượng nổi, con vốn chín chắn hơn tuổi, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc Vũ Dã Thuần Nhất lại coi nó như một người đàn ông trưởng thành.
Nhã Trị kiên cường, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa trẻ, chỉ sợ, hình ảnh hai gã hiến binh nằm trong vũng máu kia sẽ ám ảnh nó thật lâu. Lâu đến khi đủ để nó học được kiên cường và có thể đối mặt với tất cả huyết tinh.
Sau đêm đó, bọn họ lặn lội đến một vùng nông thôn xa xôi, nơi này chiến hỏa tạm thời còn chưa tràn lớn, cũng là một nơi tạm ổn, người không ít, đa số là dân chạy nạn, hoặc là người bị thương nặng, những ngày sau đó, hai người bọn họ không nhà không cửa, thường ăn ngủ dưới những mái hiên cũ nát.
Bọn cô giống như chim sợ cành cong, hơi có chút gió thổi lay động ngọn cỏ thì thần kinh sẽ trở nên căng thẳng, thật ra, không chỉ bọn họ, ai ai ở nơi đây cũng thế cả. Chiến tranh đã dồn ép thần kinh của bọn họ rơi vào thế sắp sụp đổ, mỗi ngày, không chỉ phải đối mặt với lạnh lẽo đói khổ, mà còn là lo lắng với chết chóc.
Phồn Cẩm cầm tiền trong tay, ở đây, có bao nhiêu tiền cũng bằng thừa.
Quan trọng hơn, là từ sau đêm đó, Nhã Trị thường xuyên giật mình tỉnh lại từ ác mộng, cả người đầy mồ hôi, trong mắt không còn sáng rỡ, chỉ còn lại sự mê mang, thậm chí là hoảng sợ.
Cậu bé không nói gì với cô, nhưng Phồn Cẩm lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự sợ hãi cùng mịt mờ của nó.
Cậu bé vẫn nhu thuận đi bên cạnh cô như trước. Nhưng thường không nói một lời nào.
Mỗi khi cậu bé bừng tỉnh lại từ trong mộng. Phồn Cẩm ôm cậu, ngẩng đầu, chỉ có mái hiên rách nát, còn có những bóng người như du hồn đi lại, trong không khí, tất cả đều là hơi thở tuyệt vọng. Tiếng rên rỉ khi gần kề với cá chết, cứ vang vọng mỗi đêm mỗi ngày.
Ngay cả một chỗ dung thân cô cũng vô pháp mang lại cho con, điều duy nhất cô có thể làm chính là ôm thật chặt con vào thân mình run rẩy của mình.
Vào ngày đó, khi Vũ Dã Nhã Trị lần đầu tiên gọi cô là mẹ, Phồn Cẩm liền hạ một quyết định.
Thật ra phải biết rằng muốn tìm hành tung của Vũ Dã Thuần Nhất một chút cũng không khó, quân Quan Đông là một đội quân xâm lược cực mạnh, mặc kệ có bố trí ra sao, bọn họ vẫn luôn luôn đi đầu trong cuộc chiến.
Phồn Cẩm rất sớm liền ý thức được sức mình yếu ớt, đáng tiếc, trước kia cô luôn ôm tâm lý cầu may, bởi vì cô luyến tiếc con. Cho nên mới lừa mình dối người như vậy.
Sau khi trải qua chuyện này, rốt cục cô cũng ý thức được sự nhỏ bé của bản thân mình, cô không thể không thừa nhận, tại thời thế loạn lạc này, có một người cha cường thế so với một người mẹ hèn mọn tốt hơn nhiều, không kể đến cuộc sống an nhàn, ít nhất, còn có thể bảo trụ được mạng sống.
Nhã Trị đi theo cô, kết cục thảm hại nhất rất có thể là cái chết.
Vì thế cô bắt đầu sợ hãi, mê mang trôi qua, ý niệm trong đầu càng ngày lại càng kiên định.
Ngày đó, là một ngày bình thường như bao ngày, bọn họ chen trong đám dân chạy nạn với ý định tìm chút thức ăn trên vùng đất hoang khô cằn, Nhã Trị không biết là cố ý hay vô tình, gọi cô một tiếng mẹ. Thân mình Phồn Cẩm chấn động, sau khi mừng như điên, nhìn thấy gương mặt con ngây thơ sáng ngời, nháy mắt trong đầu lại hiện lên ý nghĩ, nếu con còn ở bên cạnh cha nó, nếu con vẫn là chúng tinh củng nguyệt [vầng trăng được các vì sao sáng vây quanh]……
Một khi ý niệm này được sinh ra trong đầu, liền không thể gạt đi được.
Còn hơn những người dân chạy nạn khốn cùng, còn hơn những người đang chờ chết, bọn họ còn có đường lui, ít nhất, Nhã Trị có được.
Ngày hôm sau, Phồn Cẩm liền dẫn theo Nhã Trì ra khỏi thôn, thấp thỏm đi vào nhà ga, sau khi xác định được không có hiến binh Nhật Bản mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Chiến sự Thượng Hải báo nguy về, nghe nói toàn bộ quân đội được điều động đến đó.
Không có tàu tốc hành đến Thượng Hải, bởi vì chiến sự hỗn loạn, người không liên can chỉ cần không ngu ngốc thì sẽ không đến đó.
Vì thế cô mua vé xe Thiên Tân, chỉ cần tới gần đó, đến lúc đó sẽ kiếm cách khác đi tiếp.
Xe xóc nảy mấy ngày cuối cùng cũng tới nhà ga Thiên Tân, trên sân bóng người thưa thớt, mỗi người đều rất vội vã. Phồn Cẩm nắm tay Nhã Trị đi trên sân, lo lắng nhìn con lần nữa, dọc đường đi Nhã Trị không nói gì, đối với câu hỏi của cô thì thường gật đầu hoặc lắc đầu, buổi tối không biết lại gặp phải ác mộng gì, cứ ôm chặt lấy cô, giống như sợ cô bỗng nhiên biến mất vậy, khiến trong lòng Phồn Cẩm cảm thấy một trận chua sót.
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi