Tựa Như Tình Yêu
Chương 16
Lòng bàn tay truyền đến ấm áp, không hiểu sao lòng lại thoáng rung động, Vũ Dã Thuần Nhất chợt hốt hoảng, nhìn người con gái trước mặt, trong lòng lại chua sót khôn kể.
Mí mắt Phồn Cẩm không động dù chỉ một chút, từ lúc hắn bước vào cửa, ánh mắt không có tiêu cự cứ rũ xuống như vậy, bàn tay trắng nõn buông thõng một bên, Vũ Dã nghiêng qua, cầm lên, có chút lạnh lẽo, hắn chậm chạp chà xát, mãi cho đến khi có một chút ấm áp, mới nắm lại, cô không phản kháng, hắn làm cái gì, bây giờ cô cũng sẽ không phản kháng, lại càng không đáp lại.
Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy vô lực, khiến cho hắn cảm thụ được sự tuyệt vọng của cô.
Thầy thuốc nói, nếu Phồn Cẩm cứ tiếp tục như vậy, tâm tình buồn rầu nhất định sẽ ảnh hưởng đến thai khí, hậu quả lúc đó sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà, hắn phải làm cái gì bây giờ?
Cho cô hy vọng?
Sau đó lại khiến chính mình phải tuyệt vọng?
Buồn cười lắc đầu, trước mắt có chút chuếnh choáng mơ hồ, có lẽ là uống hơi nhiều, hắn cởi quần áo, nằm lên giường, bên cạnh, Phồn Cẩm không nhúc nhích, hắn nằm sát vào cô, nắm lấy tay cô, si ngốc nhìn cô, sau đó thở dài một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Người bên cạnh không có động tĩnh, tiếng hít thở trong không khí nguyên bản rối loạn cũng dần dần trở nên đều đặn. Phồn Cẩm giật giật ngón tay, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, hắn nằm trên giường không hề động đậy, lúc này, ánh trăng mông lung xuyên qua rèm, chiếu lên giường, lên ngũ quan tinh tế của Vũ Dã Thuần Nhất, tạo nên một quầng sáng, hiển hiện lên đôi mắt thị huyết đang nhắm lại của hắn, ngăn cản tất cả lệ khí bên ngoài, lúc này trông hắn điềm tĩnh hiếm lạ, nhưng……
Phồn Cẩm nhìn chằm chằm Vũ Dã Thuần Nhất trước mắt, yên lặng thật lâu, sau đó mới lẳng lặng xuống giường, không tiếng động bước đi.
Đó là một chiếc hộp, chiếc hộp của bà cô, mở ra, bên trong, chiếc khăn màu trắng bọc lấy một thứ gì đó, dài dài, lật nó ra, thanh dao găm đột ngột làm cho cô cảm thấy hoảng mắt, lúc này, trong mắt cô thoáng hiện sự sự điên cuồng chưa từng có, thậm chí có chút bệnh trạng cố chấp, cô nắm dao găm bước đến gần Vũ Dã, thân thể của cô thậm chí không hề run rẩy, chỉ là sức lực nắm thanh dao găm lại càng tăng thêm.
Đứng phía trên Vũ Dã, ánh trăng kéo bóng cô thật dài lên vách tường, tựa như một bóng ma quỷ dị, rốt cục Phồn Cẩm cũng cảm giác được hơi thở mình đang dồn dập, cô nắm chặt dao găm, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực, dưới mắt cô, khuôn mặt khi ngủ của Vũ Dã Thuần Nhất vẫn bình tĩnh như trước, có lẽ, trong nháy mắt cô đã mềm lòng, chính là khuôn mặt luôn tra tấn cô trong mộng kia lại thoáng hiện ta, kêu gào, giết hắn, giết hắn……
Lấy hết dũng khí toàn thân, Phồn Cẩm thở sâu, nhắm mắt lại, giơ tay lên, hung hăng đâm xuống……
Không có tiếng thét chói tai, không có va chạm, trong không khí lại nháy mắt truyền đến mùi máu tươi.
Phồn Cẩm cảm giác được con dao găm trong tay đâm sâu xuống, mở mạnh mắt ra, lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng ở trước mắt, cô dời mắt xuống một chút, thân mình liền chấn động.
Giờ phút này, thân dao đã bị Vũ Dã Thuần Nhất sống chết nắm trong tay, lưỡi dao sắc bén cắt vào tay hắn, máu đỏ sẫm chảy ra lan tràn, dọc theo duôi dao nhỏ xuống, trong nháy mắt đỏ cả mặt giường, nhưng hắn ngay cả chân mày cũng không động một chút, lại càng không thả thân dao ra, cứ để máu tươi chảy ra ồ ồ, chỉ có một đôi mắt gắt gao nhìn Phồn Cẩm trước mặt.
Không có khiếp sợ, không có bi thương, thậm chí không có cả phẫn nộ.
Cứ mãi nhìn nhìn chằm chằm như vậy, ánh sáng trong đôi mắt từng chút một rút đi, dần tối, dần tối, cuối cùng hóa thành một mảnh u tối.
U tối tựa như cái chết.
Một lúc lâu sau, hắn mới khàn khàn phun ra ba chữ, “Vì cái gì?"
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Giờ khắc này, Vũ Dã Thuần Nhất chỉ cảm thấy thật châm chọc, trong lòng đau đớn như bị xát muối, loại đau đớn này không có cách nào để hình dung được, hắn vẫn biết, từ một khắc khi cô bắt đầu đứng dậy kia, hắn vẫn còn chấp nhất một chút may mắn, hắn đang cược, nhưng cuối cùng hắn đã thua, thua hoàn toàn.
Hoàn toàn rồi. Cô muốn giết hắn.
Hắn đã bức cô đến nông nỗi này sao? Cô muốn giết hắn.
Giết hắn, giết người đàn ông của mình? Giết cha của con mình?
Cỡ nào là buồn cười, cỡ nào là buồn cười chứ!!!!!
Hắn muốn cười, chết tiệt, hắn muốn cười, nhưng là vì cái vì, vì cái gì hắn lại cười không nổi……
Hai năm trước, cô biết rõ người mình cứu mạng là người Nhật Bản, nhưng cô không giết hắn, hai năm sau, hắn đối đãi với cô như vậy, moi móc cả tim gan của mình ra, cô lại muốn giết hắn?!!!!!!
Vì cái gì, vì cái gì?!!!!!!!
Trước mặt Phồn Cẩm cũng buồn bã cười, buông tay ra, tay cô cũng dính máu hắn, trên thân người, trên chân, cũng là máu của hắn, cô cứ đứng như vậy, nhìn hắn, cười.
Giống như câu hỏi của hắn, cỡ nào là buồn cười vậy.
Cô giận dữ nhìn về phía hắn, “Chuyện mà tôi hối hận nhất đời này vì đã làm chính là năm đó nhất thời mềm lòng mà cứu anh, cứu anh, tôi đổi lấy được cái gì? Đổi lấy sự bắt buộc của anh, đổi lấy uy hiếp của anh, đổi lấy bức bách của anh, đổi lấy một thân nợ máu! Anh muốn tôi làm sao tiêu tan được, anh muốn tôi làm sao có thể yên tâm thoải mái mà nằm trong lòng anh cho được!"
“Vũ Dã Thuần Nhất, một thân nợ máu này anh muốn tôi làm sao mà trả cho hết đây, làm sao mà trả đây!"
“Anh muốn cái gì? Được, tôi cho anh!!!!" Phồn Cẩm khinh miệt cười, hơi ngừng lại, đối mặt với đôi mắt đang híp lại của Vũ Dã Thuần Nhất, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng, “Thù nước nợ nhà!!!!!"
‘Xoảng!’ Vũ Dã Thuần Nhất giận dữ cầm con dao trong tay quăng ra xa, máu vẫn còn đang chảy, lộ ra vết cắt ghê người trên bàn tay hắn, thậm chí, còn nhìn rõ cả xương trắng.
Thật sâu, thật sâu, một vết sẹo thật sâu, cũng không bằng một chút đau đớn trong lòng hắn.
Một dao này rõ ràng không phải cắt da thịt hắn, mà rõ ràng là đâm vào trái tim hắn.
Hắn cứ như vậy đối mặt với Phồn Cẩm, đối mặt.
Rồi, hắn nở nụ cười, cười cô hay là cười bản thân mình, hắn cũng không biết nữa.
Trong khoảng khắc cuối cùng, hắn dùng hết sức lực bản thân, gằn , “Triệu Phồn Cẩm, ngoan ngoãn sinh con ra, như vậy, tôi sẽ thả cô được tự do!!!!!!!!!"
Nói xong câu đó, một ngọn lửa cuối cùng ở trong lòng hắn cũng bị dập tắt, ngọn lửa vì cô mà cháy lan ra thiêu đốt cả đồng cỏ, cuối cùng…. cũng bị dập tắt.
Dập tắt!!!!!!!!!
Kết thúc rồi.
Kết thúc rồi!!!!!!
Mí mắt Phồn Cẩm không động dù chỉ một chút, từ lúc hắn bước vào cửa, ánh mắt không có tiêu cự cứ rũ xuống như vậy, bàn tay trắng nõn buông thõng một bên, Vũ Dã nghiêng qua, cầm lên, có chút lạnh lẽo, hắn chậm chạp chà xát, mãi cho đến khi có một chút ấm áp, mới nắm lại, cô không phản kháng, hắn làm cái gì, bây giờ cô cũng sẽ không phản kháng, lại càng không đáp lại.
Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy vô lực, khiến cho hắn cảm thụ được sự tuyệt vọng của cô.
Thầy thuốc nói, nếu Phồn Cẩm cứ tiếp tục như vậy, tâm tình buồn rầu nhất định sẽ ảnh hưởng đến thai khí, hậu quả lúc đó sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà, hắn phải làm cái gì bây giờ?
Cho cô hy vọng?
Sau đó lại khiến chính mình phải tuyệt vọng?
Buồn cười lắc đầu, trước mắt có chút chuếnh choáng mơ hồ, có lẽ là uống hơi nhiều, hắn cởi quần áo, nằm lên giường, bên cạnh, Phồn Cẩm không nhúc nhích, hắn nằm sát vào cô, nắm lấy tay cô, si ngốc nhìn cô, sau đó thở dài một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Người bên cạnh không có động tĩnh, tiếng hít thở trong không khí nguyên bản rối loạn cũng dần dần trở nên đều đặn. Phồn Cẩm giật giật ngón tay, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, hắn nằm trên giường không hề động đậy, lúc này, ánh trăng mông lung xuyên qua rèm, chiếu lên giường, lên ngũ quan tinh tế của Vũ Dã Thuần Nhất, tạo nên một quầng sáng, hiển hiện lên đôi mắt thị huyết đang nhắm lại của hắn, ngăn cản tất cả lệ khí bên ngoài, lúc này trông hắn điềm tĩnh hiếm lạ, nhưng……
Phồn Cẩm nhìn chằm chằm Vũ Dã Thuần Nhất trước mắt, yên lặng thật lâu, sau đó mới lẳng lặng xuống giường, không tiếng động bước đi.
Đó là một chiếc hộp, chiếc hộp của bà cô, mở ra, bên trong, chiếc khăn màu trắng bọc lấy một thứ gì đó, dài dài, lật nó ra, thanh dao găm đột ngột làm cho cô cảm thấy hoảng mắt, lúc này, trong mắt cô thoáng hiện sự sự điên cuồng chưa từng có, thậm chí có chút bệnh trạng cố chấp, cô nắm dao găm bước đến gần Vũ Dã, thân thể của cô thậm chí không hề run rẩy, chỉ là sức lực nắm thanh dao găm lại càng tăng thêm.
Đứng phía trên Vũ Dã, ánh trăng kéo bóng cô thật dài lên vách tường, tựa như một bóng ma quỷ dị, rốt cục Phồn Cẩm cũng cảm giác được hơi thở mình đang dồn dập, cô nắm chặt dao găm, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực, dưới mắt cô, khuôn mặt khi ngủ của Vũ Dã Thuần Nhất vẫn bình tĩnh như trước, có lẽ, trong nháy mắt cô đã mềm lòng, chính là khuôn mặt luôn tra tấn cô trong mộng kia lại thoáng hiện ta, kêu gào, giết hắn, giết hắn……
Lấy hết dũng khí toàn thân, Phồn Cẩm thở sâu, nhắm mắt lại, giơ tay lên, hung hăng đâm xuống……
Không có tiếng thét chói tai, không có va chạm, trong không khí lại nháy mắt truyền đến mùi máu tươi.
Phồn Cẩm cảm giác được con dao găm trong tay đâm sâu xuống, mở mạnh mắt ra, lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng ở trước mắt, cô dời mắt xuống một chút, thân mình liền chấn động.
Giờ phút này, thân dao đã bị Vũ Dã Thuần Nhất sống chết nắm trong tay, lưỡi dao sắc bén cắt vào tay hắn, máu đỏ sẫm chảy ra lan tràn, dọc theo duôi dao nhỏ xuống, trong nháy mắt đỏ cả mặt giường, nhưng hắn ngay cả chân mày cũng không động một chút, lại càng không thả thân dao ra, cứ để máu tươi chảy ra ồ ồ, chỉ có một đôi mắt gắt gao nhìn Phồn Cẩm trước mặt.
Không có khiếp sợ, không có bi thương, thậm chí không có cả phẫn nộ.
Cứ mãi nhìn nhìn chằm chằm như vậy, ánh sáng trong đôi mắt từng chút một rút đi, dần tối, dần tối, cuối cùng hóa thành một mảnh u tối.
U tối tựa như cái chết.
Một lúc lâu sau, hắn mới khàn khàn phun ra ba chữ, “Vì cái gì?"
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Giờ khắc này, Vũ Dã Thuần Nhất chỉ cảm thấy thật châm chọc, trong lòng đau đớn như bị xát muối, loại đau đớn này không có cách nào để hình dung được, hắn vẫn biết, từ một khắc khi cô bắt đầu đứng dậy kia, hắn vẫn còn chấp nhất một chút may mắn, hắn đang cược, nhưng cuối cùng hắn đã thua, thua hoàn toàn.
Hoàn toàn rồi. Cô muốn giết hắn.
Hắn đã bức cô đến nông nỗi này sao? Cô muốn giết hắn.
Giết hắn, giết người đàn ông của mình? Giết cha của con mình?
Cỡ nào là buồn cười, cỡ nào là buồn cười chứ!!!!!
Hắn muốn cười, chết tiệt, hắn muốn cười, nhưng là vì cái vì, vì cái gì hắn lại cười không nổi……
Hai năm trước, cô biết rõ người mình cứu mạng là người Nhật Bản, nhưng cô không giết hắn, hai năm sau, hắn đối đãi với cô như vậy, moi móc cả tim gan của mình ra, cô lại muốn giết hắn?!!!!!!
Vì cái gì, vì cái gì?!!!!!!!
Trước mặt Phồn Cẩm cũng buồn bã cười, buông tay ra, tay cô cũng dính máu hắn, trên thân người, trên chân, cũng là máu của hắn, cô cứ đứng như vậy, nhìn hắn, cười.
Giống như câu hỏi của hắn, cỡ nào là buồn cười vậy.
Cô giận dữ nhìn về phía hắn, “Chuyện mà tôi hối hận nhất đời này vì đã làm chính là năm đó nhất thời mềm lòng mà cứu anh, cứu anh, tôi đổi lấy được cái gì? Đổi lấy sự bắt buộc của anh, đổi lấy uy hiếp của anh, đổi lấy bức bách của anh, đổi lấy một thân nợ máu! Anh muốn tôi làm sao tiêu tan được, anh muốn tôi làm sao có thể yên tâm thoải mái mà nằm trong lòng anh cho được!"
“Vũ Dã Thuần Nhất, một thân nợ máu này anh muốn tôi làm sao mà trả cho hết đây, làm sao mà trả đây!"
“Anh muốn cái gì? Được, tôi cho anh!!!!" Phồn Cẩm khinh miệt cười, hơi ngừng lại, đối mặt với đôi mắt đang híp lại của Vũ Dã Thuần Nhất, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng, “Thù nước nợ nhà!!!!!"
‘Xoảng!’ Vũ Dã Thuần Nhất giận dữ cầm con dao trong tay quăng ra xa, máu vẫn còn đang chảy, lộ ra vết cắt ghê người trên bàn tay hắn, thậm chí, còn nhìn rõ cả xương trắng.
Thật sâu, thật sâu, một vết sẹo thật sâu, cũng không bằng một chút đau đớn trong lòng hắn.
Một dao này rõ ràng không phải cắt da thịt hắn, mà rõ ràng là đâm vào trái tim hắn.
Hắn cứ như vậy đối mặt với Phồn Cẩm, đối mặt.
Rồi, hắn nở nụ cười, cười cô hay là cười bản thân mình, hắn cũng không biết nữa.
Trong khoảng khắc cuối cùng, hắn dùng hết sức lực bản thân, gằn , “Triệu Phồn Cẩm, ngoan ngoãn sinh con ra, như vậy, tôi sẽ thả cô được tự do!!!!!!!!!"
Nói xong câu đó, một ngọn lửa cuối cùng ở trong lòng hắn cũng bị dập tắt, ngọn lửa vì cô mà cháy lan ra thiêu đốt cả đồng cỏ, cuối cùng…. cũng bị dập tắt.
Dập tắt!!!!!!!!!
Kết thúc rồi.
Kết thúc rồi!!!!!!
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi