Tựa Như Tình Yêu
Chương 12
Hai người nới rộng khoảng cách, nặng nề thở. Tay hắn vẫn để cho đầu cô gối lên, tay còn lại ôm vai cô, hiện tại Phồn Cẩm thực mệt mỏi, ánh mắt hỗn loạn, sương mù mênh mông, cô nghe thấy hình như có người đang nói, chiến tranh kết thúc, theo anh quay về Nhật Bản đi! Trầm như vậy, thấp như vậy, đến nỗi không thể nghe thấy, cô nghĩ, đó nhất định là ảo giác!
Tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, mặt trời đã nhô lên cao, Vũ Dã Thuần Nhất đã rời đi, cô bước xuống lầu, lúc này Kim Bích đã mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tía ngồi trong phòng khách, mà bên cạnh cô ta……
Ngay lúc Phồn Cẩm theo bản năng muốn xoay người trở về, sau lưng lại vang lên một tiếng gọi, “Triệu tiểu thư!"
Phồn Cẩm kiên nhẫn xoay người, nhìn thấy Kim Bích cười đến dịu dàng đáng yêu, còn người đàn ông bên cạnh cô ta khuôn mặt lạnh lẽo, con mắt dài nhỏ lướt nhanh qua cô. Chỉ trong nháy mắt, trên người ông ta toát ra lệ khí, khiến người ta không rét mà run.
Vũ Dã Thuần Nhất lãnh huyết, ít nhất cô có thể hiểu được tính nết của hắn, nhưng cha của hắn, cô lại hoàn toàn không biết gì cả, cảm thụ duy nhất chính là địch ý mà ông ta dành cho cô trong một khắc kia.
Đúng vậy, là địch ý.
Giống như hiện tại, biểu tình lạnh như băng trên mặt ông ta lại như cũ, không che giấu được chán ghét cùng khinh miệt đối với cô.
Phồn Cẩm cảm thấy thật bất lực, nhưng vẫn chậm rãi bước xuống lầu, không liếc mắt nhìn Vũ Dã Chiêu Hùng một cái.
Mà đối phương, sau khi nặng nề đạp giày quân đội, mặt vô biểu tình, phẩy tay áo rời đi, lúc ấy trong đầu Phồn Cẩm liền toát ra những từ này, không phải nói tư thế kia của ông ta có bao nhiêu phong nhã, mà là động tác phất tay áo kia biểu đạt sự tức giận, nhìn một cái không sót gì cả.
Cô không buồn nói lời nào, nhìn thấy người đàn ông thái độ đối mình căm ghét rời đi, Kim Bích bên cạnh cũng cười cười rồi đuổi theo. Phồn Cẩm nặng nề mà thở dài, rõ ràng như vậy, Vũ Dã Thuần Nhất cũng sẽ nhìn thấy, hắn sẽ làm như thế nào đây?
Ít nhất Phồn Cẩm cũng cho rằng, lần này tan rã trong không vui, vậy nên cách ít ngày nữa hãy gặp lại đi. Lúc buổi chiều, cô lại nhìn thấy họ, bất đồng của lần này chính là, lúc này cô đang ở sân sau tòa nhà, mà Vũ Dã Chiêu Hùng cùng Kim Bích lại đang ở phía trước mặt, ngăn cách giữa bọn họ là một bụi hoa cao, che khuất tầm mắt nhau, nếu không phải Phồn Cẩm nghe thấy tiếng nói chuyện, cô cũng không biết là sau lưng mình còn có người khác. Ngay lập tức, cô đứng ở nơi đó, đi cũng không được, mà lên tiếng thì cũng không phải.
Bên kia chợt nghe thấy có tiếng người nói.
“Quả thực là vô liêm sỉ, bây giờ càng ngày càng không coi ai ra gì rồi, cư nhiên lại dẫn con đàn bà hèn mọn kia tới trước mặt của tôi là gì chứ? Vũ Dã Chiêu Hùng tôi sẽ không chấp nhận đứa trẻ do thứ đàn bà thấp hèn này sinh ra làm cháu của mình, bọn dân tộc thấp hèn này đừng có mà vọng tưởng!"
“Thật ra tư lệnh cũng không tất phải tức giận đến vậy, Vũ Dã thiếu tướng đều có tính toán của anh ấy, làm sao có thể vì một người đàn bà râu ria mà làm bậy được cơ chứ?" Tiếng nói của Kim Bích sắc nhọn, mang theo chút nghiền ngẫm.
Nhưng những tiếng động sau đó lại khiến cho Phồn Cẩm cảm thấy có chút nan kham, cô xoay người, đem những tiếng nức nở vứt bỏ đằng sau tai, bên kia, lại truyền đến tiếng nói tinh tế, “Nhưng thật ra ngược lại, Vũ Dã, anh phải giúp em một chuyện."
“Ồ?"
“Em muốn anh làm người bảo hộ cho em!"
“Người bảo hộ? Ha ha ha, em là thập tứ cách cách, còn có người dám bắt nạt em sao?"
“Không có, nhưng mà em không muốn những người đàn ông nhàm chán kia cứ đến quấy rầy em! Anh có biết, thời gian của mỗi người đều rất quý giá, đặt biệt là phụ nữ!"
“Ồ — đúng, anh đồng ý, nhưng anh cũng là một người đàn ông nhàm chán!" Tiếng cười mỉa từ phía bên kia khiến Phồn Cẩm cảm thấy ghê tởm. Cô nắm chặt tay nghe Kim Bích nói tiếp, “Vậy nên em muốn nhận anh là cha nuôi. Trung Quốc rất rối loạn, một cô gái như em……"
“Anh từ chối!" Âm điệu của Vũ Dã Chiêu Hùng bất chợt cao lên một chút, ông ta chậm rãi nói, “Bởi vì giữa ‘cha và con gái’, nếu có chút quá phận sẽ bị gọi là…… loạn luân!"
“Anh luôn quan sát em thật lâu, cũng không rõ, một cô gái của hoàng triều Mãn Thanh cùng một cô gái bình thường có gì khác nhau nữa?"
“Không có, đều có bộ ngực, một cái miệng… nhưng mà, mục đích sinh tồn của phụ nữ không phải là để làm cho đàn ông vui vẻ sao?"
“Ha ha ha ha……"
Những tiếng động sau đó thật khó nghe, rốt cục Phồn Cẩm không thể nghe được nữa, cô bịt tai, lùi thân mình thật sâu vào trong góc……
Phía trước truyền đến tiếng bước chân dần đi xa, Phồn Cẩm mệt mỏi đứng thẳng người dậy, chua sót cười, đây thật sự là cái thế giới chướng khí mịt mù, trong không khí đều tràn ngập hơi thở khiến người ta phải buồn nôn, mỗi một lần hít vào đều dơ bẩn như vậy, thật khó thở!
Cô không ngờ, khi thẩn thờ trở về phòng, đã có một người chờ ở đó.
Nhíu mày, không nhịn được cảm thán người này thật nhanh chân, mới một khắc trước vẫn cuồng vọng chinh phục người đàn ông kia, còn bây giờ, lại thản nhiên chờ ở đây.
“Triệu tiểu thư định sẽ sinh đứa bé này ra sao?" Cô ta nghiền ngẫm liếc cô, thong dong, thản nhiên như vậy.
“Thì ra Kim tiểu thư lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này sao?"
“Đó là tự nhiên, nếu Triệu tiểu thư đủ tỉnh táo thì nên hiểu được những lời kia của Vũ Dã Chiêu Hùng là có ý gì!"
Những lời kia?! Trong khoảng khắc, Phồn Cẩm cảm thấy sợ hãi, cô gái này, biết rõ mình ở sau bọn họ, lại có thể thản nhiên làm hết thảy những chuyện kia.
Thật buồn cười, thật ra các cô làm sao mà không giống nhau cho được, mặc cho Phồn Cẩm không muốn thừa nhận đến nào đi nữa, nhưng các cô, đều làm đàn bà cho người Nhật Bản, chung quy thì bản chất là giống nhau.
Phồn Cẩm trầm mặc, mệt mỏi không có ý định phản bác, cô thản nhiên nói, “Mặc kệ là có ý gì, đứa bé này, ngay cả chính tôi, cũng không đến ‘Triệu Phồn Cẩm’ làm chủ!"
“Nhưng, không phải là ngoài ý muốn luôn không tránh được không phải sao?" Kim Bích nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, “Nơi này vẫn có một lời đồn, không biết Triệu tiểu thư có nghe qua hay chưa?"
“…… Xin chăm chú lắng nghe." Phồn Cẩm trả lời.
“Vũ Dã Thuần Nhất không phải con của Vũ Dã Chiêu Hùng!"
Thân mình Phồn Cẩm chấn động, nhìn thẳng vào Kim Bích, người kia cười liếc cô một cái, “Địa vị của Vũ Dã Chiêu Hùng ở Nhật Bản rất cao quý, chuyện tình như vậy Vũ Dã Chiêu Hùng cũng nén giận không làm gì, là vì cha ruột của Vũ Dã Thuần Nhất đã chiếm giữ địa vị thống trị cao nhất Nhật Bản. Tôi nghĩ nói bấy nhiêu đại để cô cũng hiểu được, nếu đứa bé được sinh ra, nó nhất định sẽ bị mang về Nhật Bản, bọn họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho huyết mạch cao quý của mình bị ô uế, có thể nói, vào thời khắc đứa bé này được sinh ra, cô liền mất đi tư cách làm ‘mẹ’ rồi!"
“Hơn nữa, điều kiện đầu tiên chính là cô đủ kiên cường hoài thai mười tháng để sinh hạ nó, Vũ Dã Chiêu Hùng tuyệt không từ bỏ ý đồ, Triệu tiểu thư xác định thể chất của cô không thành vấn đề hay không? Có thể thoát khỏi bị tính kế hay không?"
“Đương nhiên, nếu Triệu tiểu thư có thể coi thường hết tất cả, khiến cục thịt trong thân thể kia rớt ra, thì mọi chuyện chả là vấn đề gì cả!"
Phồn Cẩm nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới xì cười, một chút buồn bã hiện lên đáy mắt, đúng vậy, cô làm sao có thể máu lạnh như đám người Nhật Bản kia chứ, cô có thể xem giọt máu trong bụng này như một chuyện ngoài ý muốn, xem nó như một cục thịt được không? Có thể được không?
Đáp án cô rõ ràng, Kim Bích lại càng rõ ràng.
“Cho nên, vì đứa bé này, đau dài không bằng đau ngắn đi!"
Đau dài không bằng đau ngắn, đây là ý tốt sao? Một lý do đường hoàng đến cỡ nào, giống như cô ta, có thể ngã đầu vào lòng bọn người Nhật Bản hay sao?
“Đây là điều kiện của ‘cha nuôi’ cô đi?" Một hồi lâu, Phồn Cẩm mới mở miệng, trong mắt tràn đầy châm chọc. Nhìn thấy Kim Bích ở trước mặt chậm rãi nheo mắt lại, trên mặt vẫn như trước, không chút thay đổi. Bình thản.
“Đây là điều kiện để cô có được một cái cảng tránh gió trong thời thế loạn lạc này? Giết chết đứa bé này sao?"
“Kim tiểu thư, tôi cũng không phải là người phụ nữ có dã tâm, tôi chỉ muốn được yên ổn, cô không cần phải đến thuyết phục tôi, trên người tôi, không có gì đáng giá cả. Mặc khác, ‘Mạng của tôi cũng không thuộc về tôi’, nhiều lời vô ích, tôi cái loại vai diễn cỏn con này, trong cuộc đấu đá của các người, tự nhiên sẽ không có tác dụng gì cả!"
“Nhưng mà, tôi không cần, cũng không có nghĩa ngu ngốc để cho người ta lợi dụng." Biểu lộ lập trường, Phồn Cẩm vô tình nói xong, xoay người ngồi xuống ghế dài bên cạnh giường, một hồi lâu, cô nghe thấy phía sau có tiếng người lạnh lùng nói, “Có đôi khi, phụ nữ ngu ngốc chút vẫn tốt hơn…… Xem nhẹ bản thân, đại biểu ‘tầm quan trọng’ của cô cũng sẽ biến mất!"
Sau đó lại là những tiếng gót giày theo quy luật đạp trên sàn, hài lòng, thản nhiên.
Phồn Cẩm lạnh lùng cười, giờ khắc này, cô thật sự có một lỗi giác, có phải trái tim mình đã chết lặng rồi hay không? Vì cái gì, lại không – cảm giác thấy một chút đau đớn?!
Tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, mặt trời đã nhô lên cao, Vũ Dã Thuần Nhất đã rời đi, cô bước xuống lầu, lúc này Kim Bích đã mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tía ngồi trong phòng khách, mà bên cạnh cô ta……
Ngay lúc Phồn Cẩm theo bản năng muốn xoay người trở về, sau lưng lại vang lên một tiếng gọi, “Triệu tiểu thư!"
Phồn Cẩm kiên nhẫn xoay người, nhìn thấy Kim Bích cười đến dịu dàng đáng yêu, còn người đàn ông bên cạnh cô ta khuôn mặt lạnh lẽo, con mắt dài nhỏ lướt nhanh qua cô. Chỉ trong nháy mắt, trên người ông ta toát ra lệ khí, khiến người ta không rét mà run.
Vũ Dã Thuần Nhất lãnh huyết, ít nhất cô có thể hiểu được tính nết của hắn, nhưng cha của hắn, cô lại hoàn toàn không biết gì cả, cảm thụ duy nhất chính là địch ý mà ông ta dành cho cô trong một khắc kia.
Đúng vậy, là địch ý.
Giống như hiện tại, biểu tình lạnh như băng trên mặt ông ta lại như cũ, không che giấu được chán ghét cùng khinh miệt đối với cô.
Phồn Cẩm cảm thấy thật bất lực, nhưng vẫn chậm rãi bước xuống lầu, không liếc mắt nhìn Vũ Dã Chiêu Hùng một cái.
Mà đối phương, sau khi nặng nề đạp giày quân đội, mặt vô biểu tình, phẩy tay áo rời đi, lúc ấy trong đầu Phồn Cẩm liền toát ra những từ này, không phải nói tư thế kia của ông ta có bao nhiêu phong nhã, mà là động tác phất tay áo kia biểu đạt sự tức giận, nhìn một cái không sót gì cả.
Cô không buồn nói lời nào, nhìn thấy người đàn ông thái độ đối mình căm ghét rời đi, Kim Bích bên cạnh cũng cười cười rồi đuổi theo. Phồn Cẩm nặng nề mà thở dài, rõ ràng như vậy, Vũ Dã Thuần Nhất cũng sẽ nhìn thấy, hắn sẽ làm như thế nào đây?
Ít nhất Phồn Cẩm cũng cho rằng, lần này tan rã trong không vui, vậy nên cách ít ngày nữa hãy gặp lại đi. Lúc buổi chiều, cô lại nhìn thấy họ, bất đồng của lần này chính là, lúc này cô đang ở sân sau tòa nhà, mà Vũ Dã Chiêu Hùng cùng Kim Bích lại đang ở phía trước mặt, ngăn cách giữa bọn họ là một bụi hoa cao, che khuất tầm mắt nhau, nếu không phải Phồn Cẩm nghe thấy tiếng nói chuyện, cô cũng không biết là sau lưng mình còn có người khác. Ngay lập tức, cô đứng ở nơi đó, đi cũng không được, mà lên tiếng thì cũng không phải.
Bên kia chợt nghe thấy có tiếng người nói.
“Quả thực là vô liêm sỉ, bây giờ càng ngày càng không coi ai ra gì rồi, cư nhiên lại dẫn con đàn bà hèn mọn kia tới trước mặt của tôi là gì chứ? Vũ Dã Chiêu Hùng tôi sẽ không chấp nhận đứa trẻ do thứ đàn bà thấp hèn này sinh ra làm cháu của mình, bọn dân tộc thấp hèn này đừng có mà vọng tưởng!"
“Thật ra tư lệnh cũng không tất phải tức giận đến vậy, Vũ Dã thiếu tướng đều có tính toán của anh ấy, làm sao có thể vì một người đàn bà râu ria mà làm bậy được cơ chứ?" Tiếng nói của Kim Bích sắc nhọn, mang theo chút nghiền ngẫm.
Nhưng những tiếng động sau đó lại khiến cho Phồn Cẩm cảm thấy có chút nan kham, cô xoay người, đem những tiếng nức nở vứt bỏ đằng sau tai, bên kia, lại truyền đến tiếng nói tinh tế, “Nhưng thật ra ngược lại, Vũ Dã, anh phải giúp em một chuyện."
“Ồ?"
“Em muốn anh làm người bảo hộ cho em!"
“Người bảo hộ? Ha ha ha, em là thập tứ cách cách, còn có người dám bắt nạt em sao?"
“Không có, nhưng mà em không muốn những người đàn ông nhàm chán kia cứ đến quấy rầy em! Anh có biết, thời gian của mỗi người đều rất quý giá, đặt biệt là phụ nữ!"
“Ồ — đúng, anh đồng ý, nhưng anh cũng là một người đàn ông nhàm chán!" Tiếng cười mỉa từ phía bên kia khiến Phồn Cẩm cảm thấy ghê tởm. Cô nắm chặt tay nghe Kim Bích nói tiếp, “Vậy nên em muốn nhận anh là cha nuôi. Trung Quốc rất rối loạn, một cô gái như em……"
“Anh từ chối!" Âm điệu của Vũ Dã Chiêu Hùng bất chợt cao lên một chút, ông ta chậm rãi nói, “Bởi vì giữa ‘cha và con gái’, nếu có chút quá phận sẽ bị gọi là…… loạn luân!"
“Anh luôn quan sát em thật lâu, cũng không rõ, một cô gái của hoàng triều Mãn Thanh cùng một cô gái bình thường có gì khác nhau nữa?"
“Không có, đều có bộ ngực, một cái miệng… nhưng mà, mục đích sinh tồn của phụ nữ không phải là để làm cho đàn ông vui vẻ sao?"
“Ha ha ha ha……"
Những tiếng động sau đó thật khó nghe, rốt cục Phồn Cẩm không thể nghe được nữa, cô bịt tai, lùi thân mình thật sâu vào trong góc……
Phía trước truyền đến tiếng bước chân dần đi xa, Phồn Cẩm mệt mỏi đứng thẳng người dậy, chua sót cười, đây thật sự là cái thế giới chướng khí mịt mù, trong không khí đều tràn ngập hơi thở khiến người ta phải buồn nôn, mỗi một lần hít vào đều dơ bẩn như vậy, thật khó thở!
Cô không ngờ, khi thẩn thờ trở về phòng, đã có một người chờ ở đó.
Nhíu mày, không nhịn được cảm thán người này thật nhanh chân, mới một khắc trước vẫn cuồng vọng chinh phục người đàn ông kia, còn bây giờ, lại thản nhiên chờ ở đây.
“Triệu tiểu thư định sẽ sinh đứa bé này ra sao?" Cô ta nghiền ngẫm liếc cô, thong dong, thản nhiên như vậy.
“Thì ra Kim tiểu thư lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này sao?"
“Đó là tự nhiên, nếu Triệu tiểu thư đủ tỉnh táo thì nên hiểu được những lời kia của Vũ Dã Chiêu Hùng là có ý gì!"
Những lời kia?! Trong khoảng khắc, Phồn Cẩm cảm thấy sợ hãi, cô gái này, biết rõ mình ở sau bọn họ, lại có thể thản nhiên làm hết thảy những chuyện kia.
Thật buồn cười, thật ra các cô làm sao mà không giống nhau cho được, mặc cho Phồn Cẩm không muốn thừa nhận đến nào đi nữa, nhưng các cô, đều làm đàn bà cho người Nhật Bản, chung quy thì bản chất là giống nhau.
Phồn Cẩm trầm mặc, mệt mỏi không có ý định phản bác, cô thản nhiên nói, “Mặc kệ là có ý gì, đứa bé này, ngay cả chính tôi, cũng không đến ‘Triệu Phồn Cẩm’ làm chủ!"
“Nhưng, không phải là ngoài ý muốn luôn không tránh được không phải sao?" Kim Bích nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, “Nơi này vẫn có một lời đồn, không biết Triệu tiểu thư có nghe qua hay chưa?"
“…… Xin chăm chú lắng nghe." Phồn Cẩm trả lời.
“Vũ Dã Thuần Nhất không phải con của Vũ Dã Chiêu Hùng!"
Thân mình Phồn Cẩm chấn động, nhìn thẳng vào Kim Bích, người kia cười liếc cô một cái, “Địa vị của Vũ Dã Chiêu Hùng ở Nhật Bản rất cao quý, chuyện tình như vậy Vũ Dã Chiêu Hùng cũng nén giận không làm gì, là vì cha ruột của Vũ Dã Thuần Nhất đã chiếm giữ địa vị thống trị cao nhất Nhật Bản. Tôi nghĩ nói bấy nhiêu đại để cô cũng hiểu được, nếu đứa bé được sinh ra, nó nhất định sẽ bị mang về Nhật Bản, bọn họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho huyết mạch cao quý của mình bị ô uế, có thể nói, vào thời khắc đứa bé này được sinh ra, cô liền mất đi tư cách làm ‘mẹ’ rồi!"
“Hơn nữa, điều kiện đầu tiên chính là cô đủ kiên cường hoài thai mười tháng để sinh hạ nó, Vũ Dã Chiêu Hùng tuyệt không từ bỏ ý đồ, Triệu tiểu thư xác định thể chất của cô không thành vấn đề hay không? Có thể thoát khỏi bị tính kế hay không?"
“Đương nhiên, nếu Triệu tiểu thư có thể coi thường hết tất cả, khiến cục thịt trong thân thể kia rớt ra, thì mọi chuyện chả là vấn đề gì cả!"
Phồn Cẩm nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới xì cười, một chút buồn bã hiện lên đáy mắt, đúng vậy, cô làm sao có thể máu lạnh như đám người Nhật Bản kia chứ, cô có thể xem giọt máu trong bụng này như một chuyện ngoài ý muốn, xem nó như một cục thịt được không? Có thể được không?
Đáp án cô rõ ràng, Kim Bích lại càng rõ ràng.
“Cho nên, vì đứa bé này, đau dài không bằng đau ngắn đi!"
Đau dài không bằng đau ngắn, đây là ý tốt sao? Một lý do đường hoàng đến cỡ nào, giống như cô ta, có thể ngã đầu vào lòng bọn người Nhật Bản hay sao?
“Đây là điều kiện của ‘cha nuôi’ cô đi?" Một hồi lâu, Phồn Cẩm mới mở miệng, trong mắt tràn đầy châm chọc. Nhìn thấy Kim Bích ở trước mặt chậm rãi nheo mắt lại, trên mặt vẫn như trước, không chút thay đổi. Bình thản.
“Đây là điều kiện để cô có được một cái cảng tránh gió trong thời thế loạn lạc này? Giết chết đứa bé này sao?"
“Kim tiểu thư, tôi cũng không phải là người phụ nữ có dã tâm, tôi chỉ muốn được yên ổn, cô không cần phải đến thuyết phục tôi, trên người tôi, không có gì đáng giá cả. Mặc khác, ‘Mạng của tôi cũng không thuộc về tôi’, nhiều lời vô ích, tôi cái loại vai diễn cỏn con này, trong cuộc đấu đá của các người, tự nhiên sẽ không có tác dụng gì cả!"
“Nhưng mà, tôi không cần, cũng không có nghĩa ngu ngốc để cho người ta lợi dụng." Biểu lộ lập trường, Phồn Cẩm vô tình nói xong, xoay người ngồi xuống ghế dài bên cạnh giường, một hồi lâu, cô nghe thấy phía sau có tiếng người lạnh lùng nói, “Có đôi khi, phụ nữ ngu ngốc chút vẫn tốt hơn…… Xem nhẹ bản thân, đại biểu ‘tầm quan trọng’ của cô cũng sẽ biến mất!"
Sau đó lại là những tiếng gót giày theo quy luật đạp trên sàn, hài lòng, thản nhiên.
Phồn Cẩm lạnh lùng cười, giờ khắc này, cô thật sự có một lỗi giác, có phải trái tim mình đã chết lặng rồi hay không? Vì cái gì, lại không – cảm giác thấy một chút đau đớn?!
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi