Tù Yêu
Chương 167: Cứu vãn dư âm
Thấy ba mình kích động nhảy lên chỉ vào mũi Hùng Thần Giai mà tức miệng mắng to, trán Tang Vãn Cách lại xuất hiện thêm ba bốn vạch đen nữa. Cô vừa định mở miệng nói chuyện, Hùng Thần Giai đã dắt tay cô đi tới.
Cô không biết hắn muốn làm cái gì, vợ chồng Tang Gia cũng không biết, nhưng khổ người đầu gấu này thật sự là quá lớn. Cho dù hắn có ý tốt, nhưng cả người đều là bắp thịt chằng chịt mà mặt mày lại còn lộ ra vẻ hung thần ác sát nữa, cho nên lòng ba Tang vẫn luôn tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm hắn. trong đôi mắt quả thật còn có khả năng có thể bắn ra đạn. Thế mà Hùng Thần Giai da dày thịt béo lại lơ đễnh không để ý, ông chỉ thấy hắn dắt Tang Vãn Cách đi, nhưng cố ý đi chậm lại để phối hợp bước chân của cô. Cuối cùng đi tới trước mặt hai vợ chồng Tang gia, lông mày cau lại, ba Tang lập tức làm ra tư thế phòng bị —— khi còn trẻ trong bộ đội ông nổi danh là cao thủ tấn công, một con gấu như vậy ông còn không để ở trong mắt.
Nhưng ông đâu biết người ta không phải muốn cùng ông đánh nhau, mà là —— trực tiếp quỳ xuống!
Cái quỳ này xem như đã thành công đem ba Tang và mọi người dọa đến sững sờ hốt quãng, trong đó đặc biệt là ba Tang. Ông là người bị rung động lớn nhất. Ông đã làm xong công tác chuẩn bị tác chiến hết rồi, thế nhưng kết quả là cái tên dáng dấp mặt mũi như đại ca xã hội đen này lại quỳ xuống trước mặt hắn sao?! Từ trước đến giờ mặt ông luôn nghiêm túc bình tĩnh nhưng bây giờ lại không tự chủ được để lộ ra thần sắc kinh ngạc. Mà, bề ngoài hung ác của Hùng Thần Giai lại càng làm cho mẹ Tang hút một hơi khí tức, tay phải vỗ vỗ lồng ngực của mình để bình ổn bản thân vì tức quá mức mà nhịp tim đập thật kịch liệt. Ánh mắt liếc lên người con gái đang bị người đàn ông này nắm. Trong nháy mắt bà quên cả sợ, duỗi tay ra, thừa dịp Hùng Thần Giai cùng Tang Vãn Cách không chú ý, đem con gái kéo đến bên cạnh. Sau khi giữ lấy thật chặt, bà nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai giống như là nhìn chằm chằm một quả bom hẹn giờ. "Anh đang muốn làm cái gì hả?!"
Hắn muốn làm cái gì ư?!
Hùng Thần Giai cười khổ —— hắn cho là hắn đã biểu hiện ra vô cùng rõ ràng rồi chứ! "Mẹ ——"
"Anh đừng gọi tôi là mẹ." Mẹ Tang lập tức cắt đứt lời hắn, "Tôi không có con trai lớn như vậy!"
"... Mẹ vợ." Hùng Thần Giai phục tùng nghe theo bà, thay đổi cách xưng hô. Toét miệng rộng ra cười, hàm răng sáng trắng bày ra trong lúc nháy mắt tìm kiếm ánh mắt Tang Vãn Cách, "Con tên là Hùng Thần Giai, là ——"
"Tôi biết rõ anh là ai rồi!" Mẹ Tang lại cắt lời hắn lần nữa. Bà lại nắm tay con gái chặt hơn, giống như là chỉ sợ con gái sẽ bị cướp đi vậy, "Anh là tên tội phạm cưỡng gian bảy năm trước, làm sao anh có thể thoát ra được hả? Anh không phải đã chết rồi sao?!" Đối với kẻ có thể nói là phá hủy cả đời con gái mình này, mẹ Tang đối với hắn tuyệt đối là hận thấu xương tận tủy. Bình thường bà là người dịu dàng dễ nói chuyện, nhưng lúc đối mặt với kẻ làm thương tổn con gái mình thì bà cũng có loại hận ý muốn đem hắn đi róc xương lóc thịt.
"Con ——"
Hắn còn chưa nói kịp, giọng nói của ba Tang uy nghiêm lạnh như băng cũng đã truyền tới. Chỉ là, lời kia không phải nói với hắn mà là nói với Tang Vãn Cách: "Cách Cách, con đừng nói cho ta với mẹ con biết, đứa bé là của tên tội phạm cường gian này đấy!" Ông giận tới cực điểm nhưng ngược lại không gầm thét, từng lời nói ra thế mà đều có khí phách, giống như một chùy thủ nặng ngàn cân nện vào lòng Tang Vãn Cách vậy.
"... Vâng" cô im lặng một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai vợ chồng Tang Gia nhất thời lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Mẹ Tang càng thêm nóng lòng trực tiếp lôi kéo tay Tang Vãn Cách hỏi: "Là người này lại tới dây dưa với con đúng không? Cách Cách con không muốn, mà là do con bị hắn hiếp bách đúng không?" Nếu đúng thật như vậy, lần này coi như liều mạng trên danh dự nhà họ Tang, bà cũng không buông tha cho người đàn ông này!
Tang Vãn Cách quay đầu nhìn mẹ Tang một cái, sau đó lại dùng ánh mắt ẩn chứa hơi nước dời về phía ba. Cô thấy mặc dù ông đang nghiêm mặt, nhưng trong mắt vẫn là tràn đầy mong đợi. Trong lòng cô không khỏi đau xót, sau đó cúi đầu, nước mắt "lộp bộp" một tiếng nhỏ xuống sàn nhà: "Không phải. Con... Con..." Cô cứ "Con" thật lâu, mà cái gì cũng không nói ra được.
Nhưng thái độ phủ nhận này của cô cũng đã đủ để cho một người thông minh như ba Tang thấu hiểu hàm ý ẩn dấu trong đó. Ông khàn giọng hỏi: "Người đàn ông trong lòng mà hôm qua Cách Cách đề cập với ba, chính là cái tên này sao?"
Tay nhỏ bé rụt lại hạ xuống, Tang Vãn Cách từ từ nâng đầu lên. Nhìn về phía Hùng Thần Giai, thấy hắn đang nhìn mình, sau đó cô mới chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, ba."
"Cách Cách... Con có biết con đang nói gì không?" Ba Tang thở dài một cái. Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, chỉ cần là điều con gái cùng vợ thích, ông dù có ghét hay nhìn lại không vừa mắt đi nữa cũng sẽ miễn cưỡng cố gắng tiếp nhận. Con gấu trước mắt này ——à không là người này dáng dấp so với cọng lông chân của Trình Cảnh Khu cũng không bằng, rõ ràng hắn ta còn là một tên tội phạm nữa chứ! Con gái của ông, thế mà không muốn lựa chọn một người đàn ông khắp mọi mặt đều ưu tú tuyệt luân như Trình Cảnh Khu, lại muốn nhảy vào lòng một con gấu. Tên đầu gấu này còn là kẻ đã từng gây cho cô tổn thương sâu nhất nữa chứ! Coi như là cô thích, cô nguyện ý đi nữa, nhưng còn người làm cha mẹ thì sao? Muốn họ chấp nhận cái tên từng để cho con gái mình chịu nỗi khổ giam cầm này là chuyện không thể nào!
"Người này là tội phạm! Ta không biết hắn làm thế nào để trốn ra khỏi tù, nhưng còn sau này thì sao? Hai người sống qua ngày thế nào? Chẳng lẽ muốn cả đời phải lo lắng sợ hãi sao? Hắn có thể cho con một cuộc hôn nhân mỹ mãn tốt đẹp sao? Cách Cách, tình yêu không phải là tất cả." Ông khó khăn nói ra. Ông cũng chỉ mong đợi có thể làm cho con gái hồi tâm chuyển ý.
Mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, Tang Vãn Cách đang chuẩn bị trả lời, Hùng Thần Giai đã nhanh hơn cô một bước —— khuôn mặt tục tằng phóng khoáng hiếm khi thấy được vẻ mặt đầy nghiêm túc trầm ổn như lúc này, hoàn toàn không giống như là hắn thường ngày: "Ba vợ, có thể để cho con nói mấy câu không ạ?"
Ba Tang liếc hắn một cái, vừa định cự tuyệt, nhưng thấy con gái mở to mắt cầu xin nhìn mình, tâm cứng rắn trong nháy mắt cũng liền mềm nhũn: "Nói đi."
"Chuyện bảy năm trước chính xác là con không đúng, con đã hiểu rõ con sai rồi." Hùng Thần Giai thẳng lưng quỳ trên mặt đất, ngũ quang tục tằng lại cho thấy một loại hào khí ngập trời. Loại hào khí này làm cho ba Tang vốn đang dùng ánh mắt miệt thị nhìn hắn cũng đột nhiên trở nên thâm trầm và tràn đầy ý muốn tìm hiểu. "Trước kia là do con quá ngây thơ. Con thích công chúa, rồi lại tự ti mình không xứng với cô ấy, muốn lấy can đảm thổ lộ với cô ấy nhưng lại sợ bị cự tuyệt sẽ không chịu nổi. Con lại thấy Trình Cảnh Khu đối với cô ấy tốt như vậy, cho nên mới phạm vào sai lầm lớn đó. Nhưng hiện tại không giống với trước đây!" Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén của ba Tang, thần sắc trên mặt lại vô cùng kiên định nói: "Con có tự tin có thể cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc yên đẹp, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy phải chịu một chút khổ sở nào! Về phần thân phận của con bây giờ, cũng xin ngài yên tâm, đã không sao rồi. Sẽ không có ai có thể tới bắt con bỏ tù nữa đâu. Mặc dù con thật sự đã phạm sai lầm, nhưng mà..." Hắn từ từ nhìn về phía Tang Vãn Cách, "Con yêu cô ấy, cho nên con không thể chết được." Hắn muốn sống cùng công chúa của hắn, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản được hắn.
"Gấu." Tang Vãn Cách lẩm bẩm hô tên Hùng Thần Giai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt lại lóe nước mắt.
Đây là một người đàn ông có thể gánh vác!
Ba Tang nheo mắt lại, hỏi: "Tôi hỏi cậu mấy vấn đề, cậu phải trả lời cho tôi hài lòng, chuyện này mới coi như có thể cứu vãn được, có thể không?"
Hùng Thần Giai thẳng người đáp: "Có thể."
"Vấn đề thứ nhất." Ba Tang bước đi thong thả đến bên giường ngồi xuống, "Bảy năm trước cậu là người gọi điện thoại cho Cảnh Khu, muốn hắn đến đón Cách Cách về nhà, đúng chứ?"
"Đúng ạ."
"Tại sao vậy?"Ánh mắt ba Tang sắc bén giống như có thể nhìn thấu tất cả. "Không phải là cậu vô cùng thích Cách Cách sao? Tại sao muốn thả cho nó đi?"
"Bởi vì cô ấy tuyệt không muốn ở chung một chỗ với con." Hùng Thần Giai từ từ đáp lời, "Nếu như con cứ giam cô ấy lại, cô ấy sẽ chết."
"Vậy thì tại sao một năm sau cậu mới thả nó đi?"Ba Tang liếc mắt nhìn con gái, thấy cô căng thẳng nhìn Hùng Thần Giai chăm chú, nhưng lại hoàn toàn chưa nhìn tới ba mình dù là một con mắt. Trong lòng ông nhất thời đối với Hùng Thần Giai càng có thêm nhiều khó chịu. "Một năm đó chẳng lẽ cậu cũng không có ý thức được con bé không thích ở chung một chỗ với cậu sao? Hay là nói —— những thứ này đều là do cậu lấy cớ?"
Ông hỏi quá sắc bén, sắc bén đến mức Tang Vãn Cách cũng cảm thấy bất mãn mà liếc mắt tới nhìn.
Bear: anh gấu đang năn nỉ ba mẹ vợ nên mình để ảnh xưng ‘con’ cho nhỏ nhẹ nha các cô ^^ còn khi lấy dc vợ rồi anh có lòi bản chất thô lỗ mà xưng hô khác là chuyện khác nha các cô.
Cô không biết hắn muốn làm cái gì, vợ chồng Tang Gia cũng không biết, nhưng khổ người đầu gấu này thật sự là quá lớn. Cho dù hắn có ý tốt, nhưng cả người đều là bắp thịt chằng chịt mà mặt mày lại còn lộ ra vẻ hung thần ác sát nữa, cho nên lòng ba Tang vẫn luôn tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm hắn. trong đôi mắt quả thật còn có khả năng có thể bắn ra đạn. Thế mà Hùng Thần Giai da dày thịt béo lại lơ đễnh không để ý, ông chỉ thấy hắn dắt Tang Vãn Cách đi, nhưng cố ý đi chậm lại để phối hợp bước chân của cô. Cuối cùng đi tới trước mặt hai vợ chồng Tang gia, lông mày cau lại, ba Tang lập tức làm ra tư thế phòng bị —— khi còn trẻ trong bộ đội ông nổi danh là cao thủ tấn công, một con gấu như vậy ông còn không để ở trong mắt.
Nhưng ông đâu biết người ta không phải muốn cùng ông đánh nhau, mà là —— trực tiếp quỳ xuống!
Cái quỳ này xem như đã thành công đem ba Tang và mọi người dọa đến sững sờ hốt quãng, trong đó đặc biệt là ba Tang. Ông là người bị rung động lớn nhất. Ông đã làm xong công tác chuẩn bị tác chiến hết rồi, thế nhưng kết quả là cái tên dáng dấp mặt mũi như đại ca xã hội đen này lại quỳ xuống trước mặt hắn sao?! Từ trước đến giờ mặt ông luôn nghiêm túc bình tĩnh nhưng bây giờ lại không tự chủ được để lộ ra thần sắc kinh ngạc. Mà, bề ngoài hung ác của Hùng Thần Giai lại càng làm cho mẹ Tang hút một hơi khí tức, tay phải vỗ vỗ lồng ngực của mình để bình ổn bản thân vì tức quá mức mà nhịp tim đập thật kịch liệt. Ánh mắt liếc lên người con gái đang bị người đàn ông này nắm. Trong nháy mắt bà quên cả sợ, duỗi tay ra, thừa dịp Hùng Thần Giai cùng Tang Vãn Cách không chú ý, đem con gái kéo đến bên cạnh. Sau khi giữ lấy thật chặt, bà nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai giống như là nhìn chằm chằm một quả bom hẹn giờ. "Anh đang muốn làm cái gì hả?!"
Hắn muốn làm cái gì ư?!
Hùng Thần Giai cười khổ —— hắn cho là hắn đã biểu hiện ra vô cùng rõ ràng rồi chứ! "Mẹ ——"
"Anh đừng gọi tôi là mẹ." Mẹ Tang lập tức cắt đứt lời hắn, "Tôi không có con trai lớn như vậy!"
"... Mẹ vợ." Hùng Thần Giai phục tùng nghe theo bà, thay đổi cách xưng hô. Toét miệng rộng ra cười, hàm răng sáng trắng bày ra trong lúc nháy mắt tìm kiếm ánh mắt Tang Vãn Cách, "Con tên là Hùng Thần Giai, là ——"
"Tôi biết rõ anh là ai rồi!" Mẹ Tang lại cắt lời hắn lần nữa. Bà lại nắm tay con gái chặt hơn, giống như là chỉ sợ con gái sẽ bị cướp đi vậy, "Anh là tên tội phạm cưỡng gian bảy năm trước, làm sao anh có thể thoát ra được hả? Anh không phải đã chết rồi sao?!" Đối với kẻ có thể nói là phá hủy cả đời con gái mình này, mẹ Tang đối với hắn tuyệt đối là hận thấu xương tận tủy. Bình thường bà là người dịu dàng dễ nói chuyện, nhưng lúc đối mặt với kẻ làm thương tổn con gái mình thì bà cũng có loại hận ý muốn đem hắn đi róc xương lóc thịt.
"Con ——"
Hắn còn chưa nói kịp, giọng nói của ba Tang uy nghiêm lạnh như băng cũng đã truyền tới. Chỉ là, lời kia không phải nói với hắn mà là nói với Tang Vãn Cách: "Cách Cách, con đừng nói cho ta với mẹ con biết, đứa bé là của tên tội phạm cường gian này đấy!" Ông giận tới cực điểm nhưng ngược lại không gầm thét, từng lời nói ra thế mà đều có khí phách, giống như một chùy thủ nặng ngàn cân nện vào lòng Tang Vãn Cách vậy.
"... Vâng" cô im lặng một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai vợ chồng Tang Gia nhất thời lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Mẹ Tang càng thêm nóng lòng trực tiếp lôi kéo tay Tang Vãn Cách hỏi: "Là người này lại tới dây dưa với con đúng không? Cách Cách con không muốn, mà là do con bị hắn hiếp bách đúng không?" Nếu đúng thật như vậy, lần này coi như liều mạng trên danh dự nhà họ Tang, bà cũng không buông tha cho người đàn ông này!
Tang Vãn Cách quay đầu nhìn mẹ Tang một cái, sau đó lại dùng ánh mắt ẩn chứa hơi nước dời về phía ba. Cô thấy mặc dù ông đang nghiêm mặt, nhưng trong mắt vẫn là tràn đầy mong đợi. Trong lòng cô không khỏi đau xót, sau đó cúi đầu, nước mắt "lộp bộp" một tiếng nhỏ xuống sàn nhà: "Không phải. Con... Con..." Cô cứ "Con" thật lâu, mà cái gì cũng không nói ra được.
Nhưng thái độ phủ nhận này của cô cũng đã đủ để cho một người thông minh như ba Tang thấu hiểu hàm ý ẩn dấu trong đó. Ông khàn giọng hỏi: "Người đàn ông trong lòng mà hôm qua Cách Cách đề cập với ba, chính là cái tên này sao?"
Tay nhỏ bé rụt lại hạ xuống, Tang Vãn Cách từ từ nâng đầu lên. Nhìn về phía Hùng Thần Giai, thấy hắn đang nhìn mình, sau đó cô mới chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, ba."
"Cách Cách... Con có biết con đang nói gì không?" Ba Tang thở dài một cái. Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, chỉ cần là điều con gái cùng vợ thích, ông dù có ghét hay nhìn lại không vừa mắt đi nữa cũng sẽ miễn cưỡng cố gắng tiếp nhận. Con gấu trước mắt này ——à không là người này dáng dấp so với cọng lông chân của Trình Cảnh Khu cũng không bằng, rõ ràng hắn ta còn là một tên tội phạm nữa chứ! Con gái của ông, thế mà không muốn lựa chọn một người đàn ông khắp mọi mặt đều ưu tú tuyệt luân như Trình Cảnh Khu, lại muốn nhảy vào lòng một con gấu. Tên đầu gấu này còn là kẻ đã từng gây cho cô tổn thương sâu nhất nữa chứ! Coi như là cô thích, cô nguyện ý đi nữa, nhưng còn người làm cha mẹ thì sao? Muốn họ chấp nhận cái tên từng để cho con gái mình chịu nỗi khổ giam cầm này là chuyện không thể nào!
"Người này là tội phạm! Ta không biết hắn làm thế nào để trốn ra khỏi tù, nhưng còn sau này thì sao? Hai người sống qua ngày thế nào? Chẳng lẽ muốn cả đời phải lo lắng sợ hãi sao? Hắn có thể cho con một cuộc hôn nhân mỹ mãn tốt đẹp sao? Cách Cách, tình yêu không phải là tất cả." Ông khó khăn nói ra. Ông cũng chỉ mong đợi có thể làm cho con gái hồi tâm chuyển ý.
Mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, Tang Vãn Cách đang chuẩn bị trả lời, Hùng Thần Giai đã nhanh hơn cô một bước —— khuôn mặt tục tằng phóng khoáng hiếm khi thấy được vẻ mặt đầy nghiêm túc trầm ổn như lúc này, hoàn toàn không giống như là hắn thường ngày: "Ba vợ, có thể để cho con nói mấy câu không ạ?"
Ba Tang liếc hắn một cái, vừa định cự tuyệt, nhưng thấy con gái mở to mắt cầu xin nhìn mình, tâm cứng rắn trong nháy mắt cũng liền mềm nhũn: "Nói đi."
"Chuyện bảy năm trước chính xác là con không đúng, con đã hiểu rõ con sai rồi." Hùng Thần Giai thẳng lưng quỳ trên mặt đất, ngũ quang tục tằng lại cho thấy một loại hào khí ngập trời. Loại hào khí này làm cho ba Tang vốn đang dùng ánh mắt miệt thị nhìn hắn cũng đột nhiên trở nên thâm trầm và tràn đầy ý muốn tìm hiểu. "Trước kia là do con quá ngây thơ. Con thích công chúa, rồi lại tự ti mình không xứng với cô ấy, muốn lấy can đảm thổ lộ với cô ấy nhưng lại sợ bị cự tuyệt sẽ không chịu nổi. Con lại thấy Trình Cảnh Khu đối với cô ấy tốt như vậy, cho nên mới phạm vào sai lầm lớn đó. Nhưng hiện tại không giống với trước đây!" Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén của ba Tang, thần sắc trên mặt lại vô cùng kiên định nói: "Con có tự tin có thể cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc yên đẹp, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy phải chịu một chút khổ sở nào! Về phần thân phận của con bây giờ, cũng xin ngài yên tâm, đã không sao rồi. Sẽ không có ai có thể tới bắt con bỏ tù nữa đâu. Mặc dù con thật sự đã phạm sai lầm, nhưng mà..." Hắn từ từ nhìn về phía Tang Vãn Cách, "Con yêu cô ấy, cho nên con không thể chết được." Hắn muốn sống cùng công chúa của hắn, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản được hắn.
"Gấu." Tang Vãn Cách lẩm bẩm hô tên Hùng Thần Giai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt lại lóe nước mắt.
Đây là một người đàn ông có thể gánh vác!
Ba Tang nheo mắt lại, hỏi: "Tôi hỏi cậu mấy vấn đề, cậu phải trả lời cho tôi hài lòng, chuyện này mới coi như có thể cứu vãn được, có thể không?"
Hùng Thần Giai thẳng người đáp: "Có thể."
"Vấn đề thứ nhất." Ba Tang bước đi thong thả đến bên giường ngồi xuống, "Bảy năm trước cậu là người gọi điện thoại cho Cảnh Khu, muốn hắn đến đón Cách Cách về nhà, đúng chứ?"
"Đúng ạ."
"Tại sao vậy?"Ánh mắt ba Tang sắc bén giống như có thể nhìn thấu tất cả. "Không phải là cậu vô cùng thích Cách Cách sao? Tại sao muốn thả cho nó đi?"
"Bởi vì cô ấy tuyệt không muốn ở chung một chỗ với con." Hùng Thần Giai từ từ đáp lời, "Nếu như con cứ giam cô ấy lại, cô ấy sẽ chết."
"Vậy thì tại sao một năm sau cậu mới thả nó đi?"Ba Tang liếc mắt nhìn con gái, thấy cô căng thẳng nhìn Hùng Thần Giai chăm chú, nhưng lại hoàn toàn chưa nhìn tới ba mình dù là một con mắt. Trong lòng ông nhất thời đối với Hùng Thần Giai càng có thêm nhiều khó chịu. "Một năm đó chẳng lẽ cậu cũng không có ý thức được con bé không thích ở chung một chỗ với cậu sao? Hay là nói —— những thứ này đều là do cậu lấy cớ?"
Ông hỏi quá sắc bén, sắc bén đến mức Tang Vãn Cách cũng cảm thấy bất mãn mà liếc mắt tới nhìn.
Bear: anh gấu đang năn nỉ ba mẹ vợ nên mình để ảnh xưng ‘con’ cho nhỏ nhẹ nha các cô ^^ còn khi lấy dc vợ rồi anh có lòi bản chất thô lỗ mà xưng hô khác là chuyện khác nha các cô.
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm