Tù Yêu
Chương 150: Anh rất nhớ em
Sáng sớm ngày thứ hai, Tang Vãn Cách mang theo đôi mắt y như gấu mèo 0.0 xuất hiện trong phòng khách. Mặc dù trong lòng cảm thấy muôn vàn không muốn, cô vẫn phải đứng lên làm bữa ăn sáng. Tuy qua nhiều năm như vậy, cô và Trình Cảnh Khu cơ hồ không còn giống như khi bé cùng nhau ăn điểm tâm nữa, nhưng cô vẫn nhớ hắn yêu thích gì.
Bưng lên ít cháo bắp cùng mấy món ăn sáng, lại đi chiên mấy cái trứng hồng đào, Tang Vãn Cách đem cháo đặt ở chỗ Trình Cảnh Khu ngày thường hay ngồi. Sau khi dọn xong đũa, cô ngồi ở một chỗ ngơ ngác chờ. Đôi mắt to vô hồn tràn đầy mệt mỏi cùng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm phía trước nhưng không chú tâm vào một nơi nào. Sau đó ít lâu là tiếng bước chân vang lên, Trình Cảnh Khu đúng lúc từ trong phòng ngủ đi ra. Áo sơ mi trắng cùng áo vest màu đen, là loại quần áo công sở nhân viên văn phòng thường mặc, nhưng khi mặc ở trên người hắn lại càng thêm mê người.
Tang Vãn Cách có chút há hốc mồm. Cô thầm nghĩ rằng Trình Cảnh Khu coi như không có mất ngủ, nhưng đêm qua hẳn cũng chẳng phải ngủ quá ngon, thế mà bây giờ vừa nhìn hắn cô lại thấy sợ. Trên mặt Trình Cảnh Khu chẳng những không có vẻ gì gọi là ảo não hay buồn bực khó chịu, thậm chí tinh thần hắn phải nói là sảng khoái cùng khí chất tựa ngọc nho nhã ấy chứ! Mắt to có chút ngờ nghệch chớp chớp, nhìn người đàn ông tuấn mỹ mỉm cười lên tiếng chào hỏi, lại hôn khẽ lên trên trán mình một cái, ngay sau đó cô giương mắt nhìn hắn đem caravat đặt lên tay mình: "Giúp anh"
Tang Vãn Cách hoàn toàn không kịp phản ứng với chuyện đang diễn ra, trong lòng lại không dám cự tuyệt. Thế nên cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn giúp hắn thắt caravat. Sau đó cô lại nhận được một nụ hôn khẽ dịu dàng tán thưởng nữa từ hắn. Tiếp đến bàn tay nhỏ bé liền bị Trình Cảnh Khu nắm trong tay, dắt cô đến bên cạnh bàn ngồi xuống, giọng nói trầm thấp từ tính mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Thức dậy sớm như vậy, có mệt không?"
Cô ngơ ngác lắc đầu.
Trình Cảnh Khu nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngây ngốc của cô, trong lòng càng thêm thích, không nhịn được liền đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tang Vãn Cách. Hắn lấy đôi đũa đặt vào trong tay cô, cười nói: "Về sau chúng ta kết hôn, em ngày ngày phải làm cho anh ăn. Không đúng, em bây giờ thoạt nhìn cũng đã rất giống như cô vợ bé nhỏ của anh rồi." Nói xong hắn liền gắp một chút thức ăn đưa vào trong miệng, không nhìn đến dáng vẻ cứng ngắc của Tang Vãn Cách mà tự mình đắc ý ăn tiếp một cách thật ưu nhã.
Lông mi thật dài chớp chớp, Tang Vãn Cách có chút cảm giác như rơi vào trong sương mù, nhưng cô muốn tránh ánh mắt của Trình Cảnh Khu nên nhanh chóng cùng ăn theo hắn.
Sau khi ăn xong Trình Cảnh Khu vẫn như cũ không cho phép cô rửa chén, cũng không cho phép cô đi làm. Hắn vô cùng dịu dàng và cũng vô cùng cường ngạnh nói cho cô biết hắn đã giúp cô từ chức, về sau cô chỉ phải ngoan ngoãn đi theo hắn là tốt rồi. Tang Vãn Cách vừa tức vừa không thể khiếu nại, nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Ở trước mặt Trình Cảnh Khu, cô giống như là một con thỏ trắng nhu nhược chỉ biết nằm yên dưới móng vuốt của con cọp mặc nó trêu chọc chơi đùa. Dù trong lòng không tình nguyện, cô cũng không còn biện pháp chạy trốn. Để sinh tồn, là phải nhẫn nhịn.
Trình Cảnh Khu từ trước đến giờ không thích tự lái xe, nhưng bởi vì bây giờ Tang Vãn Cách cùng hắn ở chung một chỗ cho nên hắn lựa chọn tự mình lái xe mang cô đi làm, nhưng vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ cũng không thiếu. Hắn không sợ chết, điều hắn sợ ấy là cái gã giống con gấu kia sẽ thừa cơ cướp Tiểu Cách từ bên cạnh hắn đi. Cẩn thận một chút, ngàn vạn lần cũng không thừa. Vì bảo vệ người phụ nữ của mình, hắn quyết sẽ không mềm lòng với bất kỳ người nào. Hùng Thần Giai không xuất hiện thì thôi, nếu như Hùng Thần Giai không biết sống chết dám xuất hiện, vậy hắn cũng sẽ không xuống tay lưu tình!
Nhưng quá đáng tiếc chính là dọc đường đi đều gió êm sóng lặng, không hề mảy may dao động.
Các nhân viên thấy BOSS đột nhiên tự lái xe đi làm, mỗi một người đều cả kinh mở mắt thật lớn. Người nào mà không biết boss lớn của Trình thị ghét nhất là lái xe, nhưng ngay khi bọn họ kinh ngạc không còn lời nào để nói, thì lại có một chuyện càng làm cho người ta kinh ngạc hơn xảy ra! Đại BOSS sau khi xuống xe lại đặc biệt không trực tiếp đi vào thang máy riêng, mà là đi tới ghế lái phụ, mở cửa ra, dắt ra một cô gái không thấy rõ dung mạo!
Trái tim của đông đảo nhân viên nữ cũng lập tức bể thành từng mảnh, họ vừa ghen tỵ vừa phẫn hận nhìn bộ mặt BOSS nhu tình dắt cô gái kia đi vào. Các cô gái liền bắt đầu lập tức xoay người trang điểm soi gương lại, sợ mình có chỗ nào bẩn hay phấn trang điểm không đủ, vậy sẽ ngượng chết rồi!
Nhưng Trình Cảnh Khu lại trước sau như một, chỉ lễ phép đối với họ cười nhẹ một tiếng. Ánh mắt hắn căn bản cũng không có nhìn về phía các cô ấy. Hắn chính là một người đàn ông như vậy. Người bình thường có thể cho là hắn dịu dàng thanh nhã nên khi bắt gặp được ánh mắt của hắn thì tim liền đập loạn hoặc là kích động cực kỳ, nhưng chỉ có Tang Vãn Cách đang bị hắn cầm tay dắt đi mới biết được. Bề ngoài ôn hòa của hắn là giả dối, cô quá rõ lòng của Trình Cảnh Khu có thể vô tình nguội lạnh đến cỡ nào!
Bàn tay nhỏ bé không tự chủ được nắm chặt lại. Tang Vãn Cách mím môi, mắt to lơ đãng hướng ánh nhìn về phía đại sảnh. Thấy trên cửa sổ giăng đầy những sợi dây thừng lớn để công nhân vệ sinh đu lên quét dọn, thế nhưng mấy dáng người kia loáng thoáng có mấy phần quen thuộc làm cho cô nghi ngờ nheo mắt lại. Vừa định nhìn lại cẩn thận một chút, Trình Cảnh Khu đã lên tiếng: "Sao vậy?"
Cô vội vã lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là nhìn ánh mặt trời bên ngoài một chút thôi."
Nghe vậy, Trình Cảnh Khu cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ cưng chiều sờ sờ cái mũi thon nhỏ của cô, cười nói: "Vậy thì đến lầu cao nhất đi, trong phòng nghỉ sẽ có thể phơi nắng. Nhưng bây giờ là mùa hè, Tiểu Cách không sợ nóng sao?"
Tang Vãn Cách vội vàng lắc đầu một cái: "Không có, tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi."
Tròng mắt đen khẽ xẹt qua nụ cười dịu dàng, Trình Cảnh Khu véo nhẹ một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Anh cũng không nói không cho em nhìn, muốn nhìn thì nhìn đi. Chúng ta đi lên lầu." Bàn tay bỗng đưa tới nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tang Vãn Cách, mang theo cô đi hướng về phía thang máy chuyên dụng cho tổng tài. Cử chỉ đầy nhu tình mật ý làm biết bao người đứng ngoài ao ước cùng ghen tỵ. Điều này dẫn đến việc một đám nhân viên rối rít bàn luận xôn xao, chủ đề đang thảo luận không gì khác ngoài việc đại BOSS của họ thật đẹp trai dịu dàng, cùng với chuyện cô gái được hắn coi trọng kia có quá nhiều may mắn tốt đẹp gì đó….
Nhưng Tang Vãn Cách càng nghĩ càng thấy lạ, bong người mới vừa rồi xem ra thật sự có mấy phần quen thuộc! Trên mặt người kia mang khẩu trang, lại mặc đồng phục làm việc cỡ lớn, thậm chí ngay cả mắt cũng không liếc qua cô, nhưng cô lại dám cảm thấy người kia tựa như đã gặp qua ở nơi nào rồi a. Phải biết là khả năng nhớ mặt người khác của cô rất kém, người có thể để cho cô có ấn tượng trên thế giới này còn chưa đến mười người, nhưng...
Rốt cuộc là thấy qua ở đâu rồi nhỉ?!
Càng cố gắng nhớ thì lại càng không nhớ ra, cuối cùng Tang Vãn Cách vẫn đành bỏ qua.
Trình Cảnh Khu mang theo cô đến phòng làm việc sau đó liền đi họp, chuyến đi này ít nhất phải đi hai giờ.
Nói cách khác, cô có ít nhất hai giờ thời gian tự do. Nhưng có cửa an toàn cùng thư ký, bất luận như thế nào thì cô cũng vẫn không có biện pháp trốn đi, chỉ có thể ở trong phòng làm việc ngẩn người. Có lẽ là vì đề phòng cô và Gấu liên lạc với nhau, một phòng làm việc to lớn như vậy nhưng ngay cả đường dây điện thoại riêng cũng bị rút, Computer thì không thể lên mạng, chỉ còn có cái TV LCD để chiếu phim thần tượng nhưng Tang Vãn Cách căn bản không có tâm tình để coi.
Hiện tại không trốn thì lúc nào mới trốn được a? Khó có được cơ hội Trình Cảnh Khu không có ở đây canh chừng cô! Nhưng mà —— nếu trốn, thì phải trốn thế nào đây?! Tang Vãn Cách vừa vội vừa sợ, lại chỉ có thể ở tại chỗ không ngừng đi tới đi lui, một chút biện pháp cũng không có.
Đột nhiên, một âm thanh lạ nhẹ nhàng vang lên ở đâu đó làm cho cô chú ý. Mắt to nhìn bốn phía, lại thấy có một người bám vào như Spiderman trên những ô cửa kính sát trần!
Tay nhỏ bé theo bản năng che cái miệng nhỏ nhắn ngăn cản tiếng thét chói tai sắp bật ra, chỉ vì… Spiderman này thật sự là quá quen thuộc!!
Cô vội vã nhào qua nhấn nút mở cửa sổ, một nam nhân viên vệ sinh cao lớn liền nhảy vào, sau đó một tay kéo cô ôm vào trong ngực.
Bưng lên ít cháo bắp cùng mấy món ăn sáng, lại đi chiên mấy cái trứng hồng đào, Tang Vãn Cách đem cháo đặt ở chỗ Trình Cảnh Khu ngày thường hay ngồi. Sau khi dọn xong đũa, cô ngồi ở một chỗ ngơ ngác chờ. Đôi mắt to vô hồn tràn đầy mệt mỏi cùng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm phía trước nhưng không chú tâm vào một nơi nào. Sau đó ít lâu là tiếng bước chân vang lên, Trình Cảnh Khu đúng lúc từ trong phòng ngủ đi ra. Áo sơ mi trắng cùng áo vest màu đen, là loại quần áo công sở nhân viên văn phòng thường mặc, nhưng khi mặc ở trên người hắn lại càng thêm mê người.
Tang Vãn Cách có chút há hốc mồm. Cô thầm nghĩ rằng Trình Cảnh Khu coi như không có mất ngủ, nhưng đêm qua hẳn cũng chẳng phải ngủ quá ngon, thế mà bây giờ vừa nhìn hắn cô lại thấy sợ. Trên mặt Trình Cảnh Khu chẳng những không có vẻ gì gọi là ảo não hay buồn bực khó chịu, thậm chí tinh thần hắn phải nói là sảng khoái cùng khí chất tựa ngọc nho nhã ấy chứ! Mắt to có chút ngờ nghệch chớp chớp, nhìn người đàn ông tuấn mỹ mỉm cười lên tiếng chào hỏi, lại hôn khẽ lên trên trán mình một cái, ngay sau đó cô giương mắt nhìn hắn đem caravat đặt lên tay mình: "Giúp anh"
Tang Vãn Cách hoàn toàn không kịp phản ứng với chuyện đang diễn ra, trong lòng lại không dám cự tuyệt. Thế nên cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn giúp hắn thắt caravat. Sau đó cô lại nhận được một nụ hôn khẽ dịu dàng tán thưởng nữa từ hắn. Tiếp đến bàn tay nhỏ bé liền bị Trình Cảnh Khu nắm trong tay, dắt cô đến bên cạnh bàn ngồi xuống, giọng nói trầm thấp từ tính mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Thức dậy sớm như vậy, có mệt không?"
Cô ngơ ngác lắc đầu.
Trình Cảnh Khu nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngây ngốc của cô, trong lòng càng thêm thích, không nhịn được liền đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tang Vãn Cách. Hắn lấy đôi đũa đặt vào trong tay cô, cười nói: "Về sau chúng ta kết hôn, em ngày ngày phải làm cho anh ăn. Không đúng, em bây giờ thoạt nhìn cũng đã rất giống như cô vợ bé nhỏ của anh rồi." Nói xong hắn liền gắp một chút thức ăn đưa vào trong miệng, không nhìn đến dáng vẻ cứng ngắc của Tang Vãn Cách mà tự mình đắc ý ăn tiếp một cách thật ưu nhã.
Lông mi thật dài chớp chớp, Tang Vãn Cách có chút cảm giác như rơi vào trong sương mù, nhưng cô muốn tránh ánh mắt của Trình Cảnh Khu nên nhanh chóng cùng ăn theo hắn.
Sau khi ăn xong Trình Cảnh Khu vẫn như cũ không cho phép cô rửa chén, cũng không cho phép cô đi làm. Hắn vô cùng dịu dàng và cũng vô cùng cường ngạnh nói cho cô biết hắn đã giúp cô từ chức, về sau cô chỉ phải ngoan ngoãn đi theo hắn là tốt rồi. Tang Vãn Cách vừa tức vừa không thể khiếu nại, nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Ở trước mặt Trình Cảnh Khu, cô giống như là một con thỏ trắng nhu nhược chỉ biết nằm yên dưới móng vuốt của con cọp mặc nó trêu chọc chơi đùa. Dù trong lòng không tình nguyện, cô cũng không còn biện pháp chạy trốn. Để sinh tồn, là phải nhẫn nhịn.
Trình Cảnh Khu từ trước đến giờ không thích tự lái xe, nhưng bởi vì bây giờ Tang Vãn Cách cùng hắn ở chung một chỗ cho nên hắn lựa chọn tự mình lái xe mang cô đi làm, nhưng vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ cũng không thiếu. Hắn không sợ chết, điều hắn sợ ấy là cái gã giống con gấu kia sẽ thừa cơ cướp Tiểu Cách từ bên cạnh hắn đi. Cẩn thận một chút, ngàn vạn lần cũng không thừa. Vì bảo vệ người phụ nữ của mình, hắn quyết sẽ không mềm lòng với bất kỳ người nào. Hùng Thần Giai không xuất hiện thì thôi, nếu như Hùng Thần Giai không biết sống chết dám xuất hiện, vậy hắn cũng sẽ không xuống tay lưu tình!
Nhưng quá đáng tiếc chính là dọc đường đi đều gió êm sóng lặng, không hề mảy may dao động.
Các nhân viên thấy BOSS đột nhiên tự lái xe đi làm, mỗi một người đều cả kinh mở mắt thật lớn. Người nào mà không biết boss lớn của Trình thị ghét nhất là lái xe, nhưng ngay khi bọn họ kinh ngạc không còn lời nào để nói, thì lại có một chuyện càng làm cho người ta kinh ngạc hơn xảy ra! Đại BOSS sau khi xuống xe lại đặc biệt không trực tiếp đi vào thang máy riêng, mà là đi tới ghế lái phụ, mở cửa ra, dắt ra một cô gái không thấy rõ dung mạo!
Trái tim của đông đảo nhân viên nữ cũng lập tức bể thành từng mảnh, họ vừa ghen tỵ vừa phẫn hận nhìn bộ mặt BOSS nhu tình dắt cô gái kia đi vào. Các cô gái liền bắt đầu lập tức xoay người trang điểm soi gương lại, sợ mình có chỗ nào bẩn hay phấn trang điểm không đủ, vậy sẽ ngượng chết rồi!
Nhưng Trình Cảnh Khu lại trước sau như một, chỉ lễ phép đối với họ cười nhẹ một tiếng. Ánh mắt hắn căn bản cũng không có nhìn về phía các cô ấy. Hắn chính là một người đàn ông như vậy. Người bình thường có thể cho là hắn dịu dàng thanh nhã nên khi bắt gặp được ánh mắt của hắn thì tim liền đập loạn hoặc là kích động cực kỳ, nhưng chỉ có Tang Vãn Cách đang bị hắn cầm tay dắt đi mới biết được. Bề ngoài ôn hòa của hắn là giả dối, cô quá rõ lòng của Trình Cảnh Khu có thể vô tình nguội lạnh đến cỡ nào!
Bàn tay nhỏ bé không tự chủ được nắm chặt lại. Tang Vãn Cách mím môi, mắt to lơ đãng hướng ánh nhìn về phía đại sảnh. Thấy trên cửa sổ giăng đầy những sợi dây thừng lớn để công nhân vệ sinh đu lên quét dọn, thế nhưng mấy dáng người kia loáng thoáng có mấy phần quen thuộc làm cho cô nghi ngờ nheo mắt lại. Vừa định nhìn lại cẩn thận một chút, Trình Cảnh Khu đã lên tiếng: "Sao vậy?"
Cô vội vã lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là nhìn ánh mặt trời bên ngoài một chút thôi."
Nghe vậy, Trình Cảnh Khu cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ cưng chiều sờ sờ cái mũi thon nhỏ của cô, cười nói: "Vậy thì đến lầu cao nhất đi, trong phòng nghỉ sẽ có thể phơi nắng. Nhưng bây giờ là mùa hè, Tiểu Cách không sợ nóng sao?"
Tang Vãn Cách vội vàng lắc đầu một cái: "Không có, tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi."
Tròng mắt đen khẽ xẹt qua nụ cười dịu dàng, Trình Cảnh Khu véo nhẹ một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Anh cũng không nói không cho em nhìn, muốn nhìn thì nhìn đi. Chúng ta đi lên lầu." Bàn tay bỗng đưa tới nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tang Vãn Cách, mang theo cô đi hướng về phía thang máy chuyên dụng cho tổng tài. Cử chỉ đầy nhu tình mật ý làm biết bao người đứng ngoài ao ước cùng ghen tỵ. Điều này dẫn đến việc một đám nhân viên rối rít bàn luận xôn xao, chủ đề đang thảo luận không gì khác ngoài việc đại BOSS của họ thật đẹp trai dịu dàng, cùng với chuyện cô gái được hắn coi trọng kia có quá nhiều may mắn tốt đẹp gì đó….
Nhưng Tang Vãn Cách càng nghĩ càng thấy lạ, bong người mới vừa rồi xem ra thật sự có mấy phần quen thuộc! Trên mặt người kia mang khẩu trang, lại mặc đồng phục làm việc cỡ lớn, thậm chí ngay cả mắt cũng không liếc qua cô, nhưng cô lại dám cảm thấy người kia tựa như đã gặp qua ở nơi nào rồi a. Phải biết là khả năng nhớ mặt người khác của cô rất kém, người có thể để cho cô có ấn tượng trên thế giới này còn chưa đến mười người, nhưng...
Rốt cuộc là thấy qua ở đâu rồi nhỉ?!
Càng cố gắng nhớ thì lại càng không nhớ ra, cuối cùng Tang Vãn Cách vẫn đành bỏ qua.
Trình Cảnh Khu mang theo cô đến phòng làm việc sau đó liền đi họp, chuyến đi này ít nhất phải đi hai giờ.
Nói cách khác, cô có ít nhất hai giờ thời gian tự do. Nhưng có cửa an toàn cùng thư ký, bất luận như thế nào thì cô cũng vẫn không có biện pháp trốn đi, chỉ có thể ở trong phòng làm việc ngẩn người. Có lẽ là vì đề phòng cô và Gấu liên lạc với nhau, một phòng làm việc to lớn như vậy nhưng ngay cả đường dây điện thoại riêng cũng bị rút, Computer thì không thể lên mạng, chỉ còn có cái TV LCD để chiếu phim thần tượng nhưng Tang Vãn Cách căn bản không có tâm tình để coi.
Hiện tại không trốn thì lúc nào mới trốn được a? Khó có được cơ hội Trình Cảnh Khu không có ở đây canh chừng cô! Nhưng mà —— nếu trốn, thì phải trốn thế nào đây?! Tang Vãn Cách vừa vội vừa sợ, lại chỉ có thể ở tại chỗ không ngừng đi tới đi lui, một chút biện pháp cũng không có.
Đột nhiên, một âm thanh lạ nhẹ nhàng vang lên ở đâu đó làm cho cô chú ý. Mắt to nhìn bốn phía, lại thấy có một người bám vào như Spiderman trên những ô cửa kính sát trần!
Tay nhỏ bé theo bản năng che cái miệng nhỏ nhắn ngăn cản tiếng thét chói tai sắp bật ra, chỉ vì… Spiderman này thật sự là quá quen thuộc!!
Cô vội vã nhào qua nhấn nút mở cửa sổ, một nam nhân viên vệ sinh cao lớn liền nhảy vào, sau đó một tay kéo cô ôm vào trong ngực.
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm