Tử Vong Khai Đoan
Quyển 2 - Chương 7-5: Thời khắc sinh tử! (5)
Khác biệt duy nhất giữa Bùi Kiêu và linh hồn bình thường, tránh thoát giả, cao đẳng tránh thoát giả, chính là trong cơ thể hắn có hai văn tự ký hiệu kỳ dị, kỳ thật lúc đầu chỉ có một ký hiệu thôi, cái còn lại là do hắn tự chế tạo, lấy chấp niệm bản thân tổ hợp mà thành.
Ký hiệu lôi điện này vô cùng kỳ diệu, có thể tự chuyển đổi năng lượng tiêu chuẩn thành lôi điện chi lực, hơn nữa tuy rằng lôi điện chi lực này mang tính hủy diệt cực mạnh đối với quỷ quái, nhưng đối với bản thân Bùi Kiêu mà nói lại phảng phất như năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể. Vừa có thể tích trữ, vừa có thể sử dụng, thậm chí khiến cho tốc độ di chuyển của hắn tăng lên rất nhiều, đủ loại thần kỳ diệu dụng, chính nhờ vậy hắn mới có thể sống sót trong Địa Ngục khủng bố.
Tính cách Bùi Kiêu rất cứng cỏi, nhưng hắn cũng là người vô cùng cẩn thận, chỉ cần là chuyện liên quan đến tính mạng của mình, như vậy hắn sẽ lập tức trốn tránh, mai danh ẩn tích, che tên giấu tuổi, người ngoài căn bản là ngay cả chút xíu tin tức về hắn cũng sẽ không thấy. Chính vì thế cho nên từ khi trở về Dương thế đến nay hắn vẫn che giấu những chuyện mình đã trải qua, không nhắc gì đến những khủng bố tại Địa Ngục, cũng không hề đề cập tới ký hiệu lôi điện trong cơ thể. Những điều này đều là chuyện khác thường, tính cách cẩn thận khiến hắn một mực không hé răng, tuy rằng làm như vậy có thể dẫn đến hậu quả là nhân loại không biết được Địa Ngục khủng bố tới mức nào, cũng sẽ sinh ra áy náy đối với Cung Diệp Vũ, nhưng mà rốt cuộc giang sơn dễ đổi, còn bản tính thì khó dời.
Thẳng đến giờ khắc này, Bùi Kiêu mới sử dụng Lôi điện thiêu đốt trước mặt người khác, biến thành người khổng lồ cao mười hai mười ba mét, đây vốn là lực lượng ẩn giấu cuối cùng của hắn, vốn không có khả năng sử dụng trước mặt người khác, bởi vì chiêu thức này rõ ràng là khiến cho người khác sợ hãi quá mức, hơn nữa căn bản nhìn không hề giống như thuộc tính hoặc kỹ năng của Thiên Sinh Vũ Khí.
Thế nhưng thời điểm hiện tại lại khác, thứ nhất là Cung Diệp Vũ cũng sử dụng lực lượng tiềm ẩn, tuy rằng không biến thành người khổng lồ khoa trương giống như hắn, nhưng mà vẫn có thể mượn điều đó để nói rằng Thiên Sinh Vũ Khí hẳn là có thuộc tính bí ẩn, chỉ là do tránh thoát giả bình thường không thể sử dụng mà thôi. Thứ hai là do giờ phút này, tình huống thật sự khẩn cấp đến mức cực đỉnh, bốn mươi giây sẽ quyết định hắn sống hay là chết, mà nếu như chết thì có giữ lại lực lượng tiềm ẩn cũng chẳng để làm gì!
Bùi Kiêu hóa thân thành người khổng lồ cao mười mấy mét, nhấc chân lên sau đó đạp xuống đầu con khô lâu đỏ đang bị tơ băng tuyết quấn quanh, một cước này mang theo uy lực vạn quân, lôi điện sáng chói bao quanh. Đừng nói là khô lâu đỏ cao một hai mét, cho dù là một con voi cũng nhất định sẽ bị đạp chết, theo một cước của Bùi Kiêu đạp xuống, một khu vực có đường kính tầm hai mét trên mặt đất trực tiếp lõm vào, ép cả khô lâu đỏ vào sâu trong lòng đất!
Chỉ là mặc dù nhìn qua có vẻ rất uy lực, nhưng cảm giác dưới chân của Bùi Kiêu lại nói cho hắn biết, uy lực của một cước này không hề khủng bố như những gì nhìn thấy, ít nhất là không tạo ra được uy hiếp hay đả kích quá lớn đối với khô lâu đỏ. Dưới chân hắn có cảm giác như đang đạp lên một khối sắt thép vô cùng cứng rắn, hoàn toàn khác biệt với cảm giác khi đạp xuống đất.
Quả nhiên, khi Bùi Kiêu nhấc chân lên, con khô lâu đỏ vẫn đang nằm dưới vết lõm, không bị tiêu tán giống như quỷ quái bình thường, chỉ là trên người nó có ánh chớp vờn quanh, khung xương dường như cũng có vài vết nứt, xem ra một cước vừa rồi cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng gì, ít ra vẫn tạo nên được một chút thương tổn.
Giờ phút này tốc độ suy nghĩ của Bùi Kiêu cực kỳ nhanh, chỉ nhìn thoáng qua một chút, hắn đã thấy được vết nứt trên người con khô lâu đỏ, trong lòng Bùi Kiêu lập tức mừng rỡ, hắn cũng không dám lơi lỏng, lập tức lại nhấc chân đạp liên tục xuống dưới. Hắn đã minh bạch một điểm, không thể làm thương tổn con khô lâu đỏ chân ma cấp này chỉ với man lực, chung quy lúc trước hắn dùng Anh dũng súng chém một nhát lên xương cổ nó, cường độ lực một đơn vị diện tích gánh chịu đã vượt xa so với từng cước như hiện tại. Tuy vậy một chém đó lại căn bản không hề làm nó bị thương, mà giờ phút này dưới mỗi một cước, hắn đều có thể cảm giác được thân thể khô lâu đỏ đang tan vỡ từng chút một, rất rõ ràng rồi, thứ có thể xúc phạm tới khô lâu đỏ chính là lôi điện chi lực lóe ra dưới lòng bàn chân hắn!
Quả nhiên! Hiện tại nghĩ lại, mỗi đòn của Cung Diệp Vũ đều có tử quang chớp lóe, bất cứ quỷ quái nào cũng là nhất đao lưỡng đoạn, như vậy hẳn là cũng nhờ vào tử lôi!
Giữa thời khắc sinh tử, trong lòng Bùi Kiêu bỗng nhiên hiểu ra một điều như vậy, có điều chuyện đó cũng không gây trở ngại đến việc hắn tiếp tục đạp xuống dưới, liên tục mười mấy phát như vậy, thời gian đã trôi qua gần mười giây, con khô lâu màu đỏ phía xa đã càng lúc càng tiếp cận mọi người, tâm tình của Bùi Kiêu cũng càng trở nên nôn nóng. Mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, giống như người bình thường mất máu quá nhiều mà rơi vào trạng thái yếu ớt vậy, thân hình của hắn cũng thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được... Đúng vậy, hắn đã không thể duy trì được trạng thái thiêu đốt chấp niệm!
- Aaa!
Tình huống như thế không đơn giản là khiến cho mấy người phía xa sợ tới mức hồn bay phách lạc, ngay cả bản thân Bùi Kiêu cũng bị dọa đến kinh hồn táng đảm, giờ phút này hắn là hi vọng duy nhất của mọi người, nếu hắn không giải quyết được con khô lâu đỏ trước mắt, như vậy khi con khô lâu đỏ phía sau chạy đến nơi, tất cả mọi người sẽ chết chắc!
Vốn mọi người cũng gần như đã tuyệt vọng, bởi vì Bùi Kiêu không sử dụng Đạn lôi điện, ngược lại xông lên phía trước cận chiến với khô lâu đỏ, thế nhưng ai ngờ sau đó Bùi Kiêu lại biến thành người khổng lồ toàn thân là lôi điện vòng quanh, đạp một cước khiến con khô lâu đỏ lún vào sâu trong lòng đất. Những người còn lại đều không phải là newbie như Bùi Kiêu, bọn họ tự nhiên biết đối với quỷ quái chân ma cấp cần phải dùng năng lượng tiêu chuẩn mới có thể tạo nên thương tổn, nhìn Bùi Kiêu đại phát thần uy liên tục đạp xuống từng phát một, ba người còn lại đều trợn hết cả mắt lên, chỉ hy vọng nhìn thấy năng lượng tiêu chuẩn trào ra dưới chân Bùi Kiêu, khi đó sẽ đại biểu cho khô lâu đỏ bị tiêu diệt!
Có điều năng lượng tiêu chuẩn thì không thấy đâu, cái bọn họ thấy được lại là thân hình Bùi Kiêu bắt đầu thu nhỏ lại, cả ba người đều vô cùng sợ hãi, nhưng bọn họ còn chưa kịp có phản ứng gì, đột nhiên Bùi Kiêu lại hét lớn một tiếng, toàn bộ lôi điện xung quanh thân thể hắn dần hội tụ vào trong lòng bàn tay trái. Giờ phút này Bùi Kiêu vẫn cao tầm bảy tám mét, bàn tay trái cũng lớn gần nửa mét, toàn bộ lôi điện đều được hội tụ lại vào lòng bàn tay hắn, có điều không giống như Cung Diệp Vũ, lôi điện của Cung Diệp Vũ là màu tím, còn lôi điện của Bùi Kiêu là màu trắng bạc chói sáng, giống như thứ nằm trong tay hắn là một mặt trời nhỏ vậy. Tiếp đó mọi người chỉ thấy hắn ép mạnh tay trái về phía mặt đất, một tiếng nổ mạnh vang lên, ánh sáng kịch liệt cũng bộc phát, tất cả mọi người chỉ kịp nhắm chặt mắt lại, vài giây sau khi bọn họ mở mắt ra, khu vực phía trước đã bị phủ đầy tro bụi.
- Hành động!
Dương Húc Quang phản ứng nhanh nhất, sau khi mở mắt ra, hắn lập tức tập trung cảm nhận khu vực phía trước, quả nhiên, luồng khí tức âm hàn lạnh lẽo đã biến mất, hắn vội vàng quay đầu lại nói một câu với hai người phía sau, tiếp đó dẫn đầu lao vào khu vực tro bụi mờ mịt.
Hai người Nhậm Trăn và Lưu Vân cũng theo sát Dương Húc Quang, sau khi chạy hết tốc lực vài giây ba người đã nhìn thấy một hố sâu đường kính khoảng mười mét, bên trong hố là Bùi Kiêu đang nằm im không hề động đậy.
Giờ phút này hình tượng của Bùi Kiêu quả thực là thảm hại đến cực điểm, một chân hắn đã tiêu tán từ phần bắp chân trở xuống, toàn bộ tay trái cũng đã biến mất. Tuy hắn còn chưa ngất đi hoặc là hồn phi phách tán, nhưng vẫn không còn chút sức chiến đấu cùng khả năng hành động nào, hiện tại hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn ba người Dương Húc Quang chạy đến gần, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói nổi, hoàn toàn giống như người sắp chết.
Tình hình lúc này của Bùi Kiêu thật sự là rất không xong, năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể đã tiêu hao mất 60%, chấp niệm bản thân cũng rơi vào chấn động kịch liệt, phảng phất như tùy thời đều có khả năng triệt để tiêu tán, thống khổ còn gấp cả chục lần so với khi linh hồn bị xé rách.
Dương Húc Quang vọt tới bên cạnh Bùi Kiêu, vác hắn lên vai sau đó lập tức hét lớn:
- Lưu Vân! Tìm kiếm phần chấp niệm bị thoát phá của Bùi Kiêu! Nhậm Trăn, đi lấy Thiên Sinh Vũ Khí! Cho các ngươi mười giây!
Nói xong, hắn liền xoay người chạy ra xa, vừa chạy hắn cũng vừa nói với Bùi Kiêu:
- Ta hiểu ngươi đề phòng cùng hoài nghi đối với chúng ta, nhưng mà ta cũng không cách nào chấp nhận hậu quả ngươi gây ra, hi vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng... Mặt khác, cảm tạ ngươi đã cứu chúng ta một mạng, nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ báo đáp!
Lúc này Bùi Kiêu đã thống khổ đến mức muốn chết luôn cho xong, sao còn đủ tinh lực nghĩ đến lần thứ nhất lần thứ hai cái gì, trong khi hắn đang cắn răng chịu đựng thống khổ cực độ, Nhậm Trăn và Lưu Vân cũng đã chạy tới sau lưng Dương Húc Quang. Ba người lập tức điên cuồng thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về phía trước, mà phía sau, con khô lâu màu đỏ đã chỉ còn cách mọi người tối đa năm trăm mét. Dưới trạng thái toàn lực chạy trốn của mọi người, cự ly giữa hai bên bắt đầu được kéo dãn ra, ước chừng mấy phút đồng hồ sau, khí tức của khô lâu đỏ rốt cuộc triệt để biến mất.
Ký hiệu lôi điện này vô cùng kỳ diệu, có thể tự chuyển đổi năng lượng tiêu chuẩn thành lôi điện chi lực, hơn nữa tuy rằng lôi điện chi lực này mang tính hủy diệt cực mạnh đối với quỷ quái, nhưng đối với bản thân Bùi Kiêu mà nói lại phảng phất như năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể. Vừa có thể tích trữ, vừa có thể sử dụng, thậm chí khiến cho tốc độ di chuyển của hắn tăng lên rất nhiều, đủ loại thần kỳ diệu dụng, chính nhờ vậy hắn mới có thể sống sót trong Địa Ngục khủng bố.
Tính cách Bùi Kiêu rất cứng cỏi, nhưng hắn cũng là người vô cùng cẩn thận, chỉ cần là chuyện liên quan đến tính mạng của mình, như vậy hắn sẽ lập tức trốn tránh, mai danh ẩn tích, che tên giấu tuổi, người ngoài căn bản là ngay cả chút xíu tin tức về hắn cũng sẽ không thấy. Chính vì thế cho nên từ khi trở về Dương thế đến nay hắn vẫn che giấu những chuyện mình đã trải qua, không nhắc gì đến những khủng bố tại Địa Ngục, cũng không hề đề cập tới ký hiệu lôi điện trong cơ thể. Những điều này đều là chuyện khác thường, tính cách cẩn thận khiến hắn một mực không hé răng, tuy rằng làm như vậy có thể dẫn đến hậu quả là nhân loại không biết được Địa Ngục khủng bố tới mức nào, cũng sẽ sinh ra áy náy đối với Cung Diệp Vũ, nhưng mà rốt cuộc giang sơn dễ đổi, còn bản tính thì khó dời.
Thẳng đến giờ khắc này, Bùi Kiêu mới sử dụng Lôi điện thiêu đốt trước mặt người khác, biến thành người khổng lồ cao mười hai mười ba mét, đây vốn là lực lượng ẩn giấu cuối cùng của hắn, vốn không có khả năng sử dụng trước mặt người khác, bởi vì chiêu thức này rõ ràng là khiến cho người khác sợ hãi quá mức, hơn nữa căn bản nhìn không hề giống như thuộc tính hoặc kỹ năng của Thiên Sinh Vũ Khí.
Thế nhưng thời điểm hiện tại lại khác, thứ nhất là Cung Diệp Vũ cũng sử dụng lực lượng tiềm ẩn, tuy rằng không biến thành người khổng lồ khoa trương giống như hắn, nhưng mà vẫn có thể mượn điều đó để nói rằng Thiên Sinh Vũ Khí hẳn là có thuộc tính bí ẩn, chỉ là do tránh thoát giả bình thường không thể sử dụng mà thôi. Thứ hai là do giờ phút này, tình huống thật sự khẩn cấp đến mức cực đỉnh, bốn mươi giây sẽ quyết định hắn sống hay là chết, mà nếu như chết thì có giữ lại lực lượng tiềm ẩn cũng chẳng để làm gì!
Bùi Kiêu hóa thân thành người khổng lồ cao mười mấy mét, nhấc chân lên sau đó đạp xuống đầu con khô lâu đỏ đang bị tơ băng tuyết quấn quanh, một cước này mang theo uy lực vạn quân, lôi điện sáng chói bao quanh. Đừng nói là khô lâu đỏ cao một hai mét, cho dù là một con voi cũng nhất định sẽ bị đạp chết, theo một cước của Bùi Kiêu đạp xuống, một khu vực có đường kính tầm hai mét trên mặt đất trực tiếp lõm vào, ép cả khô lâu đỏ vào sâu trong lòng đất!
Chỉ là mặc dù nhìn qua có vẻ rất uy lực, nhưng cảm giác dưới chân của Bùi Kiêu lại nói cho hắn biết, uy lực của một cước này không hề khủng bố như những gì nhìn thấy, ít nhất là không tạo ra được uy hiếp hay đả kích quá lớn đối với khô lâu đỏ. Dưới chân hắn có cảm giác như đang đạp lên một khối sắt thép vô cùng cứng rắn, hoàn toàn khác biệt với cảm giác khi đạp xuống đất.
Quả nhiên, khi Bùi Kiêu nhấc chân lên, con khô lâu đỏ vẫn đang nằm dưới vết lõm, không bị tiêu tán giống như quỷ quái bình thường, chỉ là trên người nó có ánh chớp vờn quanh, khung xương dường như cũng có vài vết nứt, xem ra một cước vừa rồi cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng gì, ít ra vẫn tạo nên được một chút thương tổn.
Giờ phút này tốc độ suy nghĩ của Bùi Kiêu cực kỳ nhanh, chỉ nhìn thoáng qua một chút, hắn đã thấy được vết nứt trên người con khô lâu đỏ, trong lòng Bùi Kiêu lập tức mừng rỡ, hắn cũng không dám lơi lỏng, lập tức lại nhấc chân đạp liên tục xuống dưới. Hắn đã minh bạch một điểm, không thể làm thương tổn con khô lâu đỏ chân ma cấp này chỉ với man lực, chung quy lúc trước hắn dùng Anh dũng súng chém một nhát lên xương cổ nó, cường độ lực một đơn vị diện tích gánh chịu đã vượt xa so với từng cước như hiện tại. Tuy vậy một chém đó lại căn bản không hề làm nó bị thương, mà giờ phút này dưới mỗi một cước, hắn đều có thể cảm giác được thân thể khô lâu đỏ đang tan vỡ từng chút một, rất rõ ràng rồi, thứ có thể xúc phạm tới khô lâu đỏ chính là lôi điện chi lực lóe ra dưới lòng bàn chân hắn!
Quả nhiên! Hiện tại nghĩ lại, mỗi đòn của Cung Diệp Vũ đều có tử quang chớp lóe, bất cứ quỷ quái nào cũng là nhất đao lưỡng đoạn, như vậy hẳn là cũng nhờ vào tử lôi!
Giữa thời khắc sinh tử, trong lòng Bùi Kiêu bỗng nhiên hiểu ra một điều như vậy, có điều chuyện đó cũng không gây trở ngại đến việc hắn tiếp tục đạp xuống dưới, liên tục mười mấy phát như vậy, thời gian đã trôi qua gần mười giây, con khô lâu màu đỏ phía xa đã càng lúc càng tiếp cận mọi người, tâm tình của Bùi Kiêu cũng càng trở nên nôn nóng. Mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, giống như người bình thường mất máu quá nhiều mà rơi vào trạng thái yếu ớt vậy, thân hình của hắn cũng thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được... Đúng vậy, hắn đã không thể duy trì được trạng thái thiêu đốt chấp niệm!
- Aaa!
Tình huống như thế không đơn giản là khiến cho mấy người phía xa sợ tới mức hồn bay phách lạc, ngay cả bản thân Bùi Kiêu cũng bị dọa đến kinh hồn táng đảm, giờ phút này hắn là hi vọng duy nhất của mọi người, nếu hắn không giải quyết được con khô lâu đỏ trước mắt, như vậy khi con khô lâu đỏ phía sau chạy đến nơi, tất cả mọi người sẽ chết chắc!
Vốn mọi người cũng gần như đã tuyệt vọng, bởi vì Bùi Kiêu không sử dụng Đạn lôi điện, ngược lại xông lên phía trước cận chiến với khô lâu đỏ, thế nhưng ai ngờ sau đó Bùi Kiêu lại biến thành người khổng lồ toàn thân là lôi điện vòng quanh, đạp một cước khiến con khô lâu đỏ lún vào sâu trong lòng đất. Những người còn lại đều không phải là newbie như Bùi Kiêu, bọn họ tự nhiên biết đối với quỷ quái chân ma cấp cần phải dùng năng lượng tiêu chuẩn mới có thể tạo nên thương tổn, nhìn Bùi Kiêu đại phát thần uy liên tục đạp xuống từng phát một, ba người còn lại đều trợn hết cả mắt lên, chỉ hy vọng nhìn thấy năng lượng tiêu chuẩn trào ra dưới chân Bùi Kiêu, khi đó sẽ đại biểu cho khô lâu đỏ bị tiêu diệt!
Có điều năng lượng tiêu chuẩn thì không thấy đâu, cái bọn họ thấy được lại là thân hình Bùi Kiêu bắt đầu thu nhỏ lại, cả ba người đều vô cùng sợ hãi, nhưng bọn họ còn chưa kịp có phản ứng gì, đột nhiên Bùi Kiêu lại hét lớn một tiếng, toàn bộ lôi điện xung quanh thân thể hắn dần hội tụ vào trong lòng bàn tay trái. Giờ phút này Bùi Kiêu vẫn cao tầm bảy tám mét, bàn tay trái cũng lớn gần nửa mét, toàn bộ lôi điện đều được hội tụ lại vào lòng bàn tay hắn, có điều không giống như Cung Diệp Vũ, lôi điện của Cung Diệp Vũ là màu tím, còn lôi điện của Bùi Kiêu là màu trắng bạc chói sáng, giống như thứ nằm trong tay hắn là một mặt trời nhỏ vậy. Tiếp đó mọi người chỉ thấy hắn ép mạnh tay trái về phía mặt đất, một tiếng nổ mạnh vang lên, ánh sáng kịch liệt cũng bộc phát, tất cả mọi người chỉ kịp nhắm chặt mắt lại, vài giây sau khi bọn họ mở mắt ra, khu vực phía trước đã bị phủ đầy tro bụi.
- Hành động!
Dương Húc Quang phản ứng nhanh nhất, sau khi mở mắt ra, hắn lập tức tập trung cảm nhận khu vực phía trước, quả nhiên, luồng khí tức âm hàn lạnh lẽo đã biến mất, hắn vội vàng quay đầu lại nói một câu với hai người phía sau, tiếp đó dẫn đầu lao vào khu vực tro bụi mờ mịt.
Hai người Nhậm Trăn và Lưu Vân cũng theo sát Dương Húc Quang, sau khi chạy hết tốc lực vài giây ba người đã nhìn thấy một hố sâu đường kính khoảng mười mét, bên trong hố là Bùi Kiêu đang nằm im không hề động đậy.
Giờ phút này hình tượng của Bùi Kiêu quả thực là thảm hại đến cực điểm, một chân hắn đã tiêu tán từ phần bắp chân trở xuống, toàn bộ tay trái cũng đã biến mất. Tuy hắn còn chưa ngất đi hoặc là hồn phi phách tán, nhưng vẫn không còn chút sức chiến đấu cùng khả năng hành động nào, hiện tại hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn ba người Dương Húc Quang chạy đến gần, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói nổi, hoàn toàn giống như người sắp chết.
Tình hình lúc này của Bùi Kiêu thật sự là rất không xong, năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể đã tiêu hao mất 60%, chấp niệm bản thân cũng rơi vào chấn động kịch liệt, phảng phất như tùy thời đều có khả năng triệt để tiêu tán, thống khổ còn gấp cả chục lần so với khi linh hồn bị xé rách.
Dương Húc Quang vọt tới bên cạnh Bùi Kiêu, vác hắn lên vai sau đó lập tức hét lớn:
- Lưu Vân! Tìm kiếm phần chấp niệm bị thoát phá của Bùi Kiêu! Nhậm Trăn, đi lấy Thiên Sinh Vũ Khí! Cho các ngươi mười giây!
Nói xong, hắn liền xoay người chạy ra xa, vừa chạy hắn cũng vừa nói với Bùi Kiêu:
- Ta hiểu ngươi đề phòng cùng hoài nghi đối với chúng ta, nhưng mà ta cũng không cách nào chấp nhận hậu quả ngươi gây ra, hi vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng... Mặt khác, cảm tạ ngươi đã cứu chúng ta một mạng, nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ báo đáp!
Lúc này Bùi Kiêu đã thống khổ đến mức muốn chết luôn cho xong, sao còn đủ tinh lực nghĩ đến lần thứ nhất lần thứ hai cái gì, trong khi hắn đang cắn răng chịu đựng thống khổ cực độ, Nhậm Trăn và Lưu Vân cũng đã chạy tới sau lưng Dương Húc Quang. Ba người lập tức điên cuồng thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về phía trước, mà phía sau, con khô lâu màu đỏ đã chỉ còn cách mọi người tối đa năm trăm mét. Dưới trạng thái toàn lực chạy trốn của mọi người, cự ly giữa hai bên bắt đầu được kéo dãn ra, ước chừng mấy phút đồng hồ sau, khí tức của khô lâu đỏ rốt cuộc triệt để biến mất.
Tác giả :
Zhttty