Tử Vong Cấm Chú
Quyển 2 - Chương 9
Hàn Khải vươn tay ra được nửa chừng thì dừng lại rồi rụt tay về.
Trước mặt cậu là một Mã Duyệt xa lạ.
Cậu chưa từng nghe ai nói Mã Duyệt có anh trai, thật ra suy nghĩ lại một chút, ngoại trừ công việc của Mã Duyệt ra thì bản thân cậu hoàn toàn không biết gì về hắn, bao gồm cả việc vì sao hắn lại có một thức thần lợi hại như ‘Liệt’, cái gọi là ‘Mã gia’ rốt cuộc đại diện cho cái gì? Nhà của hắn… ở đâu? Trong nhà có những ai? Tất cả Hàn Khải đều không biết. Hàn Khải tự giễu, rõ là, cái gì cũng không biết mà lại đi tin tưởng hắn như thế.
Hàn Khải im lặng đứng bên cạnh, suy đi tính lại vốn không phải là tính cách của Hàn Khải, nếu đã xác định thì thích chính là thích, còn lo hắn là thần tiên hạ phàm hay sứ giả địa ngục cái gì chứ, cậu tin rằng người này sẽ không làm hại mình, mà ngược lại sẽ liều mạng bảo vệ mình, chỉ vậy là đủ, mặc dù cậu không muốn trở thành đối tượng được bảo vệ.
Lúc này, toàn bộ tâm tư của Mã Duyệt đều được đặt vào tờ giấy, hắn đã quyết định, cho dù Bạch Thập Tam có nói như thế nào đi nữa, hắn cũng nhất định phải đến chỗ chú Nguyên một chuyến, có một số việc hắn không an tâm khi nghe người ngoài nói.
Bạch Thập Tam giống như đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, trong phòng im lặng.
Lâu sau, Bạch Thập Tam chậm rãi bước đến chiếc ghế salon đơn duy nhất trong phòng, ngồi xuống.
“Chuyện năm đó, rốt cuộc ngươi còn nhớ được bao nhiêu?" Bạch Thập Tam hỏi.
“Tôi không hiểu ý…" Mã Duyệt theo bản năng không muốn nhớ lại toàn bộ câu chuyện.
“Có lẽ là khi đó ngươi còn quá nhỏ. Ta nhớ năm đó, anh ngươi cũng chỉ 17 tuổi, với một người mới 10 tuổi đã được thức thần Huyền Vũ công nhận là thiếu niên thiên tài mà nói, khi đó, con đường của cậu ta hẳn là vừa bắt đầu."
“Đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe những chuyện đó." Mã Duyệt quay đầu, không nhìn Bạch Thập Tam nữa.
Bạch Thập Tam như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nhớ lại: “Mã Thiên… Thật sự là một thiên tài. Tiếc rằng lại mất khi còn là thiếu niên."
“Tôi bảo ông đừng nói nữa."
“Cậu ta… vì bảo vệ cậu lúc mười hai tuổi nên mới bị ác quỷ trốn khỏi địa ngục đâm xuyên tim mà chết."
“ĐỦ RỒI!"
Mã Duyệt không chịu đựng được nữa, nắm đấm tay thật chặt, đánh tới chỗ Bạch Thập Tam.
“Mã… Duyệt…" Lần đầu tiên Hàn Khải nhìn thấy Mã Duyệt như vậy, lo sợ như vậy, bất lực như vậy, so với người dù phải đối mặt với bất kì chuyện gì đều giữ được tự tin, hoàn toàn khác nhau, Hàn Khải không nhịn được nữa, đi đến bên cạnh Mã Duyệt, vươn tay ra ôm lấy hắn.
Bạch Thập Tam bị đánh ngã vào ghế salon.
Mã Duyệt cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong phòng chỉ còn lại im lặng.
Im lặng một cách quái dị.
Cảm nhận được Hàn Khải đang lo lắng, Mã Duyệt dần dần bình tĩnh lại, đã bao nhiêu năm rồi? Hắn cũng chẳng còn nhớ rõ nữa, năm đó, cả ngọn núi rực lửa đầy trời bao vây toàn bộ Mã gia, bốn mươi chín ác quỷ trốn khỏi địa ngục bị người khác sai khiến tụ tập lại, muốn san bằng Mã gia lão trạch, tuy sau khi nhận được tin nhắn, tất cả mọi người đều quay về, nhưng vẫn khó tránh khỏi thương vong. Mã Duyệt còn nhớ rõ bầu trời phản chiếu lửa đỏ khi ấy, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ của ác quỷ thật, sứ giả bóng tối bò ra khỏi địa ngục, lúc nhìn nó nhào tới, Mã Duyệt hoàn toàn không thể phản kháng, là anh trai hắn đang chiến đấu bên kia phát hiện ra hắn bị bao vây, lập tức chạy đến chỗ hắn, lúc đầu tất cả đều thuận lợi, nhưng khi Mã Thiên định ôm Mã Duyệt chạy… Đột nhiên một thanh xương nhọn đâm vào lưng Mã Thiên, xuyên qua lồng ngực, đâm tới Mã Duyệt đang nằm trong lòng Mã Thiên.
“Anh…" Mã Duyệt chỉ nhớ lúc đó mình hét lên một tiếng đau thương đến xé ruột xé gan rồi cũng chìm vào hôn mê.
Thanh xương nhọn ấy không chỉ là vũ khí, mà còn được ngâm độc thi, Mã Duyệt chỉ bị cắt ngang một lớp da mà đã phải nằm suốt một tháng mới tỉnh lại thì cũng đủ để biết kết quả của Mã Thiên. Tiếng gọi đầu tiên mà Mã Duyệt nói sau khi tỉnh lại là “anh hai", nhưng hắn lập tức hiểu rõ, người kia sẽ không về được nữa.
Đè nén nỗi nhớ đã tuôn trào, giờ khắc này Mã Duyệt mới hiểu được, chuyện mình vẫn cho rằng sắp quên, hoá ra lại in sâu vào trong linh hồn mình như thế, trừ khi chết đi, còn không thì chẳng thể nào xoá bỏ.
Vì thế, sau khi hắn được Liệt chấp nhận vào lễ trưởng thành, hắn dứt khoát rời khỏi Mã gia lão trạch.
Cho nên, nhiều năm như vậy vẫn không dám trở về.
Cho nên, Mã Duyệt oán hận cha mình nhiều năm như thế mới nhận ra, thật sự hắn căm giận chính mình nhiều hơn.
Cha nói không sai, nếu như không phải do hắn, anh hai sẽ không chết.
Nhưng việc đã đến mức này, phải làm thế nào đây?
Năm đó anh hai vì bảo vệ mình mà tình nguyện trả giá bằng tính mạng, bây giờ, mình cũng có người muốn bảo vệ.
Mã Duyệt nắm chặt cánh tay đang ôm hông mình, khẽ nói: “Đừng lo, tôi không sao."
Hàn Khải buông hắn ra, vẫn lo lắng nhìn Mã Duyệt, nhưng không nói ra được một lời an ủi nào, đó là Mã Duyệt mà cậu không hề quen biết, và cũng là thế giới mà cậu không hiểu rõ.
Mãi cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, Hàn Khải mới rút bàn tay của mình đang nằm trong tay Mã Duyệt về, đi tới trước máy tính trừng Thanh, chờ đến khi Thanh rời khỏi cái bàn mới tiếp tục làm việc với máy tính, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, trời biết lúc nãy cậu suýt chút nữa…không khống chế được.
Mã Duyệt nhìn Hàn Khải rời khỏi mình, trong lòng có chút mất mát.
Bạch Thập Tam ở bên cạnh có hơi bất đắc dĩ: “Đừng trách ta nhắc lại chuyện đó, bởi vì nếu không nói đến nó, ta không có cách để nói tiếp."
Mã Duyệt từ từ đi đến trước mặt Bạch Thập Tam: “Nói đi."
“Ngươi cũng biết, năm đó anh trai ngươi được Huyền Vũ thừa nhận khi chỉ mới mười tuổi là bởi vì cậu ta tự sáng tạo ra một chú thuật có khả năng trói buộc Huyền Vũ trước khi nó chấp nhận. Thành thật mà nói, cho tới bây giờ ta vẫn cảm thấy sợ cái chú thuật đó, ta chưa từng gặp bất kì ai có thể vận dụng hoàn toàn thiên phú của mình một cách tự nhiên bình thường như thế, huống chi năm ấy cậu ta chỉ 10 tuổi. Nhưng ta nghĩ có một việc ngươi vẫn chưa biết, trong khoảng thời gian ngươi hôn mê suốt một tháng năm đó, Mã Thần đã ra lệnh cho tất cả mọi người không được nhắc đến một chuyện với ngươi."
“Nếu là bí mật của Mã gia, vậy tại sao ông lại biết."
Bạch Thập Tam nở nụ cười: “Bởi vì bọn ta đã điều tra chuyện đó, ta biết ngươi muốn hỏi ta điều tra làm gì. Đó là vì lúc Mã gia đánh kẻ thù cũng có thông báo cho bọn ta, ngoại trừ ác quỷ bị Mã gia đánh tan bảy hồn ra, những thứ khác đều phải bắt về âm phủ, bao gồm cả một vài hồn phách của đồ đệ lẫn người của Mã gia trong trận chiến được tiện đường mang về, số lượng không tính là ít, vì chuyện này ít nhiều gì thì âm phủ cũng có chút trách nhiệm nên bọn ta vì bồi thường Mã gia, sắp xếp trước việc đầu thai cho bọn họ, lựa chọn những gia đình không phú thì quý. Nhưng sau khi xử lý xong tất cả mọi thứ, bọn ta mới chợt phát hiện ra thiếu một hồn phách."
Mã Duyệt ngẩn người, hắn đã hiểu vì sao Bạch Thập Tam muốn nói đến những chuyện đó.
“Ý của ông là, hồn phách mất tích đó là… anh tôi?"
Sắc mặt Bạch Thập Tam cũng trở nên nặng nề, gật đầu: “Không sai, cho đến bây giờ bọn ta vẫn chưa tìm ra."
Trong lòng Mã Duyệt có chút lo lắng, nhưng vẫn cố đè nén để giữ bình tĩnh, hắn nhìn Bạch Thập Tam, lạnh lùng hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến tờ giấy ông đưa cho tôi?"
Bạch Thập Tam nhìn Thanh: “Chuyện tiếp theo, để Thanh nói cho ngươi biết."
Thanh bay tới gật đầu, nhìn Mã Duyệt, nói tiếp: “Cậu còn nhớ chuyện có vài người nhảy lầu trong công ty cậu không? Lúc đang điều tra, không phải các cậu thấy ta xuất hiện trong máy tính sao, thật ra khi đó, ta có tìm được một vài thứ."
Thanh lại lấy ra thêm bốn tờ giấy đưa cho Mã Duyệt, Mã Duyệt xem một chút rồi nhíu mày.
“Cậu cũng nhận ra rồi?" Thanh nở nụ cười lạnh lùng, “Những hình vẽ trên tờ giấy này thật ra chính là một phần hình vẽ trên tờ giấy lúc nãy ta đưa cho cậu. Vết mộc trên giấy bây giờ đã không còn tác dụng gì, nhưng lúc ta tìm được chúng trong máy tính, chúng còn sót lại một ít linh lực, suýt chút nữa ngay cả ta cũng bị kéo vào ảo cảnh, nhưng nếu ta có nhảy xuống thật thì cũng chẳng có thương tổn gì."
“Ý của cô là, những mảng hình vẽ này xuất hiện trong máy tính, bên trong có linh lực tác dụng lên tâm lý con người, khiến bọn họ không tự chủ được nhảy lầu?"
“Cậu có thể hiểu như vậy." Cái loại từ ngữ ám chỉ trong lòng này, nói thật ra, Thanh không hiểu lắm về nó, nhưng cô cũng không muốn người khác nhận ra mình không hiểu.
Mã Duyệt lặng lẽ cúi đầu không nói gì, bằng cái đầu của hắn, làm sao không nghĩ ra được mọi chuyện? Đầu tiên là dẫn dắt đến chuyện thương vong năm đó của Mã gia, sau đó là chuyện hồn phách anh trai bị bắt đi, hơn nữa còn rất rõ ràng rằng có người đứng sau thao túng chuyện năm đó. Mà bây giờ đột nhiên xuất hiện những hình vẽ kỳ lạ, còn có cả câu chú ngữ không biết thật giả trên tờ giấy kia.
“Các người sẽ không nghi ngờ tất cả đều do anh tôi làm đấy chứ?" Mã Duyệt nở nụ cười giễu cợt.
“Không," Bạch Thập Tam nghiêm mặt nói, “Bọn ta chỉ lo lắng mà thôi, không biết người kia muốn lợi dụng hồn phách của anh ngươi để làm gì, dù sao hồn phách của cậu ta… cũng là vạn năm hiếm thấy… là vật báu cho việc tu luyện."
Thấy Mã Duyệt hung dữ trừng mình, Bạch Thập Tam ho khan hai tiếng: “Ta cũng không muốn nói vậy, nhưng mà, với cái gì đó mà nói, hồn phách của cậu ta thật sự rất có sức hấp dẫn."
“Được rồi, vậy vì sao các người lại đến tìm tôi? Tôi không cảm thấy mình mạnh hơn anh hai."
Bạch Thập Tam lắc đầu: “Chuyện đó đương nhiên ta biết rõ, tìm ngươi không phải để đối phó với anh ngươi. Chỉ mong ngươi có thể sử dụng tất cả sức lực của mình tìm ra hồn phách của anh ngươi, ngươi cũng mong cậu ta sớm được đầu thai làm người mà."
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng có một vấn đề Mã Duyệt vẫn cảm thấy nhất định phải hỏi: “Vì sao các người lại cảm thấy… hồn phách của anh tôi vẫn còn?" Trên đời này có rất nhiều cách khiến cho hồn phi phách tán.
“Khoảng thời gian trước, bọn ta đã cảm ứng được hồn phách của cậu ta một lần, thật ra cũng không phải chúng ta cảm ứng, mà là Huyền Vũ. Lúc đó đột nhiên Huyền Vũ nổi loạn chạy khắp nơi tìm kiếm, nhưng thời gian quá ít, hoàn toàn không đủ để bọn ta có bất kì phản ứng nào."
“Những chuyện đó cha tôi đều biết?"
“Đúng vậy."
Mã Duyệt suy nghĩ cả nửa buổi mới chậm rãi đáp: “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để tìm ra anh tôi, hơn nữa, tôi tuyệt đối không tha cho kẻ đã trộm hồn phách của anh ấy."
Trước mặt cậu là một Mã Duyệt xa lạ.
Cậu chưa từng nghe ai nói Mã Duyệt có anh trai, thật ra suy nghĩ lại một chút, ngoại trừ công việc của Mã Duyệt ra thì bản thân cậu hoàn toàn không biết gì về hắn, bao gồm cả việc vì sao hắn lại có một thức thần lợi hại như ‘Liệt’, cái gọi là ‘Mã gia’ rốt cuộc đại diện cho cái gì? Nhà của hắn… ở đâu? Trong nhà có những ai? Tất cả Hàn Khải đều không biết. Hàn Khải tự giễu, rõ là, cái gì cũng không biết mà lại đi tin tưởng hắn như thế.
Hàn Khải im lặng đứng bên cạnh, suy đi tính lại vốn không phải là tính cách của Hàn Khải, nếu đã xác định thì thích chính là thích, còn lo hắn là thần tiên hạ phàm hay sứ giả địa ngục cái gì chứ, cậu tin rằng người này sẽ không làm hại mình, mà ngược lại sẽ liều mạng bảo vệ mình, chỉ vậy là đủ, mặc dù cậu không muốn trở thành đối tượng được bảo vệ.
Lúc này, toàn bộ tâm tư của Mã Duyệt đều được đặt vào tờ giấy, hắn đã quyết định, cho dù Bạch Thập Tam có nói như thế nào đi nữa, hắn cũng nhất định phải đến chỗ chú Nguyên một chuyến, có một số việc hắn không an tâm khi nghe người ngoài nói.
Bạch Thập Tam giống như đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, trong phòng im lặng.
Lâu sau, Bạch Thập Tam chậm rãi bước đến chiếc ghế salon đơn duy nhất trong phòng, ngồi xuống.
“Chuyện năm đó, rốt cuộc ngươi còn nhớ được bao nhiêu?" Bạch Thập Tam hỏi.
“Tôi không hiểu ý…" Mã Duyệt theo bản năng không muốn nhớ lại toàn bộ câu chuyện.
“Có lẽ là khi đó ngươi còn quá nhỏ. Ta nhớ năm đó, anh ngươi cũng chỉ 17 tuổi, với một người mới 10 tuổi đã được thức thần Huyền Vũ công nhận là thiếu niên thiên tài mà nói, khi đó, con đường của cậu ta hẳn là vừa bắt đầu."
“Đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe những chuyện đó." Mã Duyệt quay đầu, không nhìn Bạch Thập Tam nữa.
Bạch Thập Tam như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nhớ lại: “Mã Thiên… Thật sự là một thiên tài. Tiếc rằng lại mất khi còn là thiếu niên."
“Tôi bảo ông đừng nói nữa."
“Cậu ta… vì bảo vệ cậu lúc mười hai tuổi nên mới bị ác quỷ trốn khỏi địa ngục đâm xuyên tim mà chết."
“ĐỦ RỒI!"
Mã Duyệt không chịu đựng được nữa, nắm đấm tay thật chặt, đánh tới chỗ Bạch Thập Tam.
“Mã… Duyệt…" Lần đầu tiên Hàn Khải nhìn thấy Mã Duyệt như vậy, lo sợ như vậy, bất lực như vậy, so với người dù phải đối mặt với bất kì chuyện gì đều giữ được tự tin, hoàn toàn khác nhau, Hàn Khải không nhịn được nữa, đi đến bên cạnh Mã Duyệt, vươn tay ra ôm lấy hắn.
Bạch Thập Tam bị đánh ngã vào ghế salon.
Mã Duyệt cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong phòng chỉ còn lại im lặng.
Im lặng một cách quái dị.
Cảm nhận được Hàn Khải đang lo lắng, Mã Duyệt dần dần bình tĩnh lại, đã bao nhiêu năm rồi? Hắn cũng chẳng còn nhớ rõ nữa, năm đó, cả ngọn núi rực lửa đầy trời bao vây toàn bộ Mã gia, bốn mươi chín ác quỷ trốn khỏi địa ngục bị người khác sai khiến tụ tập lại, muốn san bằng Mã gia lão trạch, tuy sau khi nhận được tin nhắn, tất cả mọi người đều quay về, nhưng vẫn khó tránh khỏi thương vong. Mã Duyệt còn nhớ rõ bầu trời phản chiếu lửa đỏ khi ấy, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ của ác quỷ thật, sứ giả bóng tối bò ra khỏi địa ngục, lúc nhìn nó nhào tới, Mã Duyệt hoàn toàn không thể phản kháng, là anh trai hắn đang chiến đấu bên kia phát hiện ra hắn bị bao vây, lập tức chạy đến chỗ hắn, lúc đầu tất cả đều thuận lợi, nhưng khi Mã Thiên định ôm Mã Duyệt chạy… Đột nhiên một thanh xương nhọn đâm vào lưng Mã Thiên, xuyên qua lồng ngực, đâm tới Mã Duyệt đang nằm trong lòng Mã Thiên.
“Anh…" Mã Duyệt chỉ nhớ lúc đó mình hét lên một tiếng đau thương đến xé ruột xé gan rồi cũng chìm vào hôn mê.
Thanh xương nhọn ấy không chỉ là vũ khí, mà còn được ngâm độc thi, Mã Duyệt chỉ bị cắt ngang một lớp da mà đã phải nằm suốt một tháng mới tỉnh lại thì cũng đủ để biết kết quả của Mã Thiên. Tiếng gọi đầu tiên mà Mã Duyệt nói sau khi tỉnh lại là “anh hai", nhưng hắn lập tức hiểu rõ, người kia sẽ không về được nữa.
Đè nén nỗi nhớ đã tuôn trào, giờ khắc này Mã Duyệt mới hiểu được, chuyện mình vẫn cho rằng sắp quên, hoá ra lại in sâu vào trong linh hồn mình như thế, trừ khi chết đi, còn không thì chẳng thể nào xoá bỏ.
Vì thế, sau khi hắn được Liệt chấp nhận vào lễ trưởng thành, hắn dứt khoát rời khỏi Mã gia lão trạch.
Cho nên, nhiều năm như vậy vẫn không dám trở về.
Cho nên, Mã Duyệt oán hận cha mình nhiều năm như thế mới nhận ra, thật sự hắn căm giận chính mình nhiều hơn.
Cha nói không sai, nếu như không phải do hắn, anh hai sẽ không chết.
Nhưng việc đã đến mức này, phải làm thế nào đây?
Năm đó anh hai vì bảo vệ mình mà tình nguyện trả giá bằng tính mạng, bây giờ, mình cũng có người muốn bảo vệ.
Mã Duyệt nắm chặt cánh tay đang ôm hông mình, khẽ nói: “Đừng lo, tôi không sao."
Hàn Khải buông hắn ra, vẫn lo lắng nhìn Mã Duyệt, nhưng không nói ra được một lời an ủi nào, đó là Mã Duyệt mà cậu không hề quen biết, và cũng là thế giới mà cậu không hiểu rõ.
Mãi cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, Hàn Khải mới rút bàn tay của mình đang nằm trong tay Mã Duyệt về, đi tới trước máy tính trừng Thanh, chờ đến khi Thanh rời khỏi cái bàn mới tiếp tục làm việc với máy tính, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, trời biết lúc nãy cậu suýt chút nữa…không khống chế được.
Mã Duyệt nhìn Hàn Khải rời khỏi mình, trong lòng có chút mất mát.
Bạch Thập Tam ở bên cạnh có hơi bất đắc dĩ: “Đừng trách ta nhắc lại chuyện đó, bởi vì nếu không nói đến nó, ta không có cách để nói tiếp."
Mã Duyệt từ từ đi đến trước mặt Bạch Thập Tam: “Nói đi."
“Ngươi cũng biết, năm đó anh trai ngươi được Huyền Vũ thừa nhận khi chỉ mới mười tuổi là bởi vì cậu ta tự sáng tạo ra một chú thuật có khả năng trói buộc Huyền Vũ trước khi nó chấp nhận. Thành thật mà nói, cho tới bây giờ ta vẫn cảm thấy sợ cái chú thuật đó, ta chưa từng gặp bất kì ai có thể vận dụng hoàn toàn thiên phú của mình một cách tự nhiên bình thường như thế, huống chi năm ấy cậu ta chỉ 10 tuổi. Nhưng ta nghĩ có một việc ngươi vẫn chưa biết, trong khoảng thời gian ngươi hôn mê suốt một tháng năm đó, Mã Thần đã ra lệnh cho tất cả mọi người không được nhắc đến một chuyện với ngươi."
“Nếu là bí mật của Mã gia, vậy tại sao ông lại biết."
Bạch Thập Tam nở nụ cười: “Bởi vì bọn ta đã điều tra chuyện đó, ta biết ngươi muốn hỏi ta điều tra làm gì. Đó là vì lúc Mã gia đánh kẻ thù cũng có thông báo cho bọn ta, ngoại trừ ác quỷ bị Mã gia đánh tan bảy hồn ra, những thứ khác đều phải bắt về âm phủ, bao gồm cả một vài hồn phách của đồ đệ lẫn người của Mã gia trong trận chiến được tiện đường mang về, số lượng không tính là ít, vì chuyện này ít nhiều gì thì âm phủ cũng có chút trách nhiệm nên bọn ta vì bồi thường Mã gia, sắp xếp trước việc đầu thai cho bọn họ, lựa chọn những gia đình không phú thì quý. Nhưng sau khi xử lý xong tất cả mọi thứ, bọn ta mới chợt phát hiện ra thiếu một hồn phách."
Mã Duyệt ngẩn người, hắn đã hiểu vì sao Bạch Thập Tam muốn nói đến những chuyện đó.
“Ý của ông là, hồn phách mất tích đó là… anh tôi?"
Sắc mặt Bạch Thập Tam cũng trở nên nặng nề, gật đầu: “Không sai, cho đến bây giờ bọn ta vẫn chưa tìm ra."
Trong lòng Mã Duyệt có chút lo lắng, nhưng vẫn cố đè nén để giữ bình tĩnh, hắn nhìn Bạch Thập Tam, lạnh lùng hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến tờ giấy ông đưa cho tôi?"
Bạch Thập Tam nhìn Thanh: “Chuyện tiếp theo, để Thanh nói cho ngươi biết."
Thanh bay tới gật đầu, nhìn Mã Duyệt, nói tiếp: “Cậu còn nhớ chuyện có vài người nhảy lầu trong công ty cậu không? Lúc đang điều tra, không phải các cậu thấy ta xuất hiện trong máy tính sao, thật ra khi đó, ta có tìm được một vài thứ."
Thanh lại lấy ra thêm bốn tờ giấy đưa cho Mã Duyệt, Mã Duyệt xem một chút rồi nhíu mày.
“Cậu cũng nhận ra rồi?" Thanh nở nụ cười lạnh lùng, “Những hình vẽ trên tờ giấy này thật ra chính là một phần hình vẽ trên tờ giấy lúc nãy ta đưa cho cậu. Vết mộc trên giấy bây giờ đã không còn tác dụng gì, nhưng lúc ta tìm được chúng trong máy tính, chúng còn sót lại một ít linh lực, suýt chút nữa ngay cả ta cũng bị kéo vào ảo cảnh, nhưng nếu ta có nhảy xuống thật thì cũng chẳng có thương tổn gì."
“Ý của cô là, những mảng hình vẽ này xuất hiện trong máy tính, bên trong có linh lực tác dụng lên tâm lý con người, khiến bọn họ không tự chủ được nhảy lầu?"
“Cậu có thể hiểu như vậy." Cái loại từ ngữ ám chỉ trong lòng này, nói thật ra, Thanh không hiểu lắm về nó, nhưng cô cũng không muốn người khác nhận ra mình không hiểu.
Mã Duyệt lặng lẽ cúi đầu không nói gì, bằng cái đầu của hắn, làm sao không nghĩ ra được mọi chuyện? Đầu tiên là dẫn dắt đến chuyện thương vong năm đó của Mã gia, sau đó là chuyện hồn phách anh trai bị bắt đi, hơn nữa còn rất rõ ràng rằng có người đứng sau thao túng chuyện năm đó. Mà bây giờ đột nhiên xuất hiện những hình vẽ kỳ lạ, còn có cả câu chú ngữ không biết thật giả trên tờ giấy kia.
“Các người sẽ không nghi ngờ tất cả đều do anh tôi làm đấy chứ?" Mã Duyệt nở nụ cười giễu cợt.
“Không," Bạch Thập Tam nghiêm mặt nói, “Bọn ta chỉ lo lắng mà thôi, không biết người kia muốn lợi dụng hồn phách của anh ngươi để làm gì, dù sao hồn phách của cậu ta… cũng là vạn năm hiếm thấy… là vật báu cho việc tu luyện."
Thấy Mã Duyệt hung dữ trừng mình, Bạch Thập Tam ho khan hai tiếng: “Ta cũng không muốn nói vậy, nhưng mà, với cái gì đó mà nói, hồn phách của cậu ta thật sự rất có sức hấp dẫn."
“Được rồi, vậy vì sao các người lại đến tìm tôi? Tôi không cảm thấy mình mạnh hơn anh hai."
Bạch Thập Tam lắc đầu: “Chuyện đó đương nhiên ta biết rõ, tìm ngươi không phải để đối phó với anh ngươi. Chỉ mong ngươi có thể sử dụng tất cả sức lực của mình tìm ra hồn phách của anh ngươi, ngươi cũng mong cậu ta sớm được đầu thai làm người mà."
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng có một vấn đề Mã Duyệt vẫn cảm thấy nhất định phải hỏi: “Vì sao các người lại cảm thấy… hồn phách của anh tôi vẫn còn?" Trên đời này có rất nhiều cách khiến cho hồn phi phách tán.
“Khoảng thời gian trước, bọn ta đã cảm ứng được hồn phách của cậu ta một lần, thật ra cũng không phải chúng ta cảm ứng, mà là Huyền Vũ. Lúc đó đột nhiên Huyền Vũ nổi loạn chạy khắp nơi tìm kiếm, nhưng thời gian quá ít, hoàn toàn không đủ để bọn ta có bất kì phản ứng nào."
“Những chuyện đó cha tôi đều biết?"
“Đúng vậy."
Mã Duyệt suy nghĩ cả nửa buổi mới chậm rãi đáp: “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để tìm ra anh tôi, hơn nữa, tôi tuyệt đối không tha cho kẻ đã trộm hồn phách của anh ấy."
Tác giả :
Bách Luyện Thành Miêu