Từ Từ, Tôi Mới Là Công !
Chương 17 2 Chúng ta còn rất nhiều thời gian
Trong mắt Lâm Miểu lóe lên ánh cười. Tiếc rằng Triển Thiệu đang cúi đầu, không nhìn thấy cảnh này. Anh có chút tự mãn nói:
" Anh không sao. Nhưng làm 1 cũng rất vất vả, phải giữ được tiết tấu ra vào thật tốt, thỉnh thoảng làm chậm lại xem đối phương đau không, rồi còn trấn an đối phương, em… em…. em cứ thả lòng trước đã, không cần vội vàng…. Ưm? “
Lâm Miểu không cho anh cơ hội nói nhiều, trực tiếp dùng miệng chặn miệng anh.
Đồng thời, tay Lâm Miểu cũng bắt đầu sờ khắp người anh.
Ngón tay Lâm Miểu thon dài, khớp xương rõ ràng, không những thế…. cảm giác lúc sờ cũng rất tốt. Rất nhanh đã sờ đến ngực Triển Thiệu, bắt đầu xoa nắn núʍ ѵú nhô lên của anh.
Tất nhiên, một chút động chạm đấy không đủ để Triển Thiệu " phản ứng " lại.
Cho dù sắp bị đè, cho dù biết bản thân chưa từng làm O, anh cũng không định cứ thế nằm im ở đấy không làm gì, mà không ngừng giúp Lâm Miểu cởϊ qυầи áo, tranh thủ sờ soạng cơ bụng Lâm Miểu, cuối cùng cũng chạm đến ƈôи ŧɦịŧ thô dài đang cương cứng của cậu.
Cho đến khi quần áo hai đều đã được cởi sạch, ánh mắt Lâm Miểu nhìn anh như hổ rình mồi, khiến Triển Thiệu có chút chột dạ liếc mắt sang chỗ khác, mở miệng muốn kéo dài thời gian:
" Từ từ, tắm…. Đi tắm trước đã…. “
Lâm Miểu khẽ cười một tiếng, khiêng Triển Thiệu lên vai, bước vào phòng tắm.
Triển Thiệu chống tay lên gạch sứ bóng loáng, vặn mở nước ấm.
Anh cố gắng toát ra thần thái giống lúc đóng phim, giọng nói có chút ra lệnh:
" Đưa bôi trơn cho anh. “
Lâm Miểu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của anh, nhẹ nhàng nói:
" Triển Thiệu…. Anh, anh không cần…. Cố gắng như vậy. Cứ giao cho em. “
Triển Thiệu định nói, anh cố gắng chỗ nào, nhưng chỉ có thể " A " một tiếng ngắn ngủi, bởi vì Lâm Miểu giữ chặt hông anh, không nặng không nhẹ kéo về phía sau, làm thành tư thế một tay chống tường, mông thì nhếch lên.
Đương nhiên Triển Thiệu biết, tư thế này nhìn qua không khác gì tư thế cầu thao. Anh quay đầu, kháng nghị:
" Cho dù là O, anh cũng có thể….! A! “
Dầu bôi trơn ướt đầy ngón tay cậu, đang chầm chậm đi vào.
" A…. Ưm…. " Triển Thiệu cố gắng thả lỏng, giúp cho ngón tay kia đi vào sâu hơn.
Sau đó, ngón tay thứ hai cũng được cho vào, linh hoạt quấy loạn bên trong hậu huyệt.
Không chỉ thế, Lâm Miểu rất nhanh đã ấn tới tuyến tiền liệt của anh, nhẹ nhàng chậm rãi cọ cọ nơi đó.
" Ha a…. " Tuyến tiền liệt được âu yếm chăm sóc như vậy, kɦoáı ƈảʍ thật sự rất mãnh liệt. Triển Thiệu vừa mới không tự chủ được một chút, tiếng rêи ɾỉ đã bắt đầu thoát ra.
" Không được, xấu hổ quá! " Anh thầm mắng trong lòng, vùi mặt vào cánh tay đang chống trên tường.
Không ngờ rằng, Lâm Miểu lại nghiêng người, nói thầm vào tai anh:
" Anh rên…. Thật là dễ nghe. “
Triển Thiệu nghe xong càng xấu hổ, không dám ngẩng đầu. Từ trước đến nay, rên không phải công việc của anh. Lâm Miểu vươn lưỡi, liếm vành tai Triển Thiệu:
" Anh rên nhiều lên được không? Em rất thích. “
Cậu vừa nói, vừa di chuyển ngón tay, không ngừng thọc vào rút ra bên trong hậu huyệt, khiến cho Triển Thiệu run rẩy một trận.
Triển Thiệu vội trốn theo bản năng, nhưng phía trước chỉ là gạch men sứ lạnh băng, làm gì có chỗ cho anh trốn? Dù anh quay đầu về phía nào, Lâm Miểu cũng sẽ quay đầu về phía đấy, mút vành tai, nói nhỏ vào tai anh:
“ Đừng trốn…… Đừng thẹn thùng…… Rất êm tai…… "
Triển Thiệu cắn răng nói:
" Anh…. Anh không thẹn thùng! Rên cũng không êm tai…. A….. A! “
Anh vừa cãi lại, Lâm Miểu đã cho thêm một ngón, hậu huyết mềm đi không ít, rất dễ ra vào.
" Dễ nghe. Rất êm tai, anh muốn em ghi âm lại cho anh nghe không? " Giọng Lâm Miểu như không chịu được nữa, tìиɦ ɖu͙ƈ quần quận trong người, không thể nào dịu xuống.
" A…. Ưm…. Ha…. Ha….. “
Triển Thiệu không nhịn được, nhắm mắt, dứt khoát sa ngã vào du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, rêи ɾỉ đứt quãng.
" Ưm…. Mềm như này, đi vào được rồi đúng không? " Lâm Miểu rút tay, lễ phép hỏi.
" Nhưng…. Được…. A…. " Triển Thiệu tự động mở chân ra.
Giây sau, anh cảm nhận thấy, ƈôи ŧɦịŧ Lâm Miểu đang đặt ngay trước hậu huyệt, hơi cọ cọ.
" Vậy, em bắt đầu nhé? " Lâm Miểu hỏi ý kiến anh.
“ Chờ…… Từ từ! " Triển Thiệu cũng không biết, tại sao bản thân vẫn chưa bắt đầu.
Nhưng Lâm Miểu thật sự dừng lại, tay vòng về phía trước Triển Thiệu, từ từ vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ anh, giống như không hề để ý công việc đang bỏ dở.
" Đi vào từ phía sau ngay từ lần đầu tiên thì sâu quá. Chúng ta, chúng ta lên giường. " Triển Thiệu cúi đầu, cảm thấy bản thân yêu cầu quá nhiều.
Nhưng Lâm Miểu vẫn ngoan ngoãn bế anh lên, dùng khăn tắm bọc người anh lại, sau đó cẩn thận đặt lên giường.
Triển Thiệu nhìn đầu tóc ướt sũng của Lâm Miểu, mấy giọt nước chạy dọc theo cơ thể, khẽ cắn môi, mở rộng chân ra, sau đó ôm gối, nhỏ giọng nói:
" Bây giờ vào đi. “
Lâm Miểu quỳ giữa hai chân anh, nhẹ nhàng hôn mắt, hôn môi, sau đó, không chút do dự, mạnh mẽ tiến vào.
“ Ha a a…… " Trong nháy mắt, qυყ đầυ đã nhét vào một nửa.
Đây có lẽ là bước khó chịu nhất. Triển Thiệu cau mày, thở dốc, cố gắng thả lỏng hạ thân, tay đặt lên lưng Lâm Miểu, như ra hiệu:
“ Mau tiến vào. "
Lâm Miểu hít một hơi thật sâu, động thân một cái, đem toàn bộ ƈôи ŧɦịŧ lấp đầy hậu huyệt.
“ A…… A…… Ưm…… " Bây giờ Triển Thiệu không còn rảnh để lo xấu hổ hay không xấu hổ nữa. Anh chỉ có thể dựa vào bản năng, thở hổn hển, rên nhẹ.
" Triển Thiệu…. Anh nóng quá…. Vừa chặt, vừa nóng…. Thật thoải mái…. " Lâm Miểu giống như say rượu khen ngợi anh, eo chậm rãi chuyển động, ƈôи ŧɦịŧ nhẹ nhàng thọc vào rút ra.
" Ưm…. A…. Em, em thật lớn….. A…. " Triển Thiệu buột miệng rên lên. Sau đó, anh đã hối hận, phát hiện ƈôи ŧɦịŧ trong cơ thể anh lại to ra một chút.
" Thật không…. " Lâm Miểu dùng giọng mũi trả lời, chống tay sang hai bên cạnh sườn Triển Thiệu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mông, qυყ đầυ đâm vào chỗ mẫn cảm nhất đang nhô lên trong hậu huyệt.
“ Ưm…… A…… Đừng…… Đừng to ra nữa…… Ha…… A…… A…… Nơi đó…… "
Có lẽ là do đâm vào đúng chỗ, hoặc là tâm lý đã được thả lòng, có khi…. Lâm Miểu trời sinh đã có kỹ thuật tốt, cảm giác khó chịu vì lần đầu bị cắm của anh, rất mau đã biến mất. Chỉ còn lại từng đợt kɦoáı ƈảʍ, không ngừng tích lũy theo tiết tấu của Lâm Miểu.
Thoải mái quá……
Triển Thiệu có chút say mê, không nhịn được co ngón chân lại, vô thức rướn cổ, tạo ra độ cong tuyệt đẹp.
" Thoải mái? " Lâm Miểu cúi đầu liếm khóe miệng Triển Thiệu.
“ Ưm…… Thoải mái…… Ha…… Rất thoải mái…… "
Sau khi thích nghi với vai trò của mình, Triển Thiệu cũng không xấu hổ thừa nhận kɦoáı ƈảʍ của bản thân.
" Vậy, em có thể nhanh lên một chút không? " Có vẻ Lâm Miểu cũng rất vất vả nhẫn nhịn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
" Có thể…. Nhanh một chút…. Nhanh một chút…. Thao anh….. " Triển Thiệu nâng mông về phía trước.
" Được thôi. " Lâm Miểu đặt đôi chân thon dài rắn chắc của Triển Thiệu lên eo, híp mắt, mãnh liệt thao, thọc vào rút ra.
“ A…… Ha…… A…… Nhanh…… Ưm…… "
Triển Thiệu gắt gao quấn lấy Lâm Miểu, bàn chân chạm vào eo cậu, mông không ngừng nghênh hợp tiến về phía trước, thậm chí thỉnh thoảng còn vặn vẹo, làm Lâm Miểu thở dốc, " hừ " một tiếng.
" A…. Xem ra cho dù anh có nằm dưới, kỹ thuật cũng rất tốt…. " Triển Thiệu sướng không chịu được, vừa nghĩ vừa nói.
" ….. Anh còn có tâm tư thất thần? “
Đáng tiếc, Triển Thiệu không đắc ý được lâu.
Lâm Miểu nhận thấy cậu vẫn còn chưa mệt, đổi tư thế, kéo chân, xoay người anh, nhấc eo, nhấc mông, lộ ra hậu huyệt đang bị nhồi đầy. Sau đó, cậu rút ƈôи ŧɦịŧ, ngồi trước mông Triển Thiệu, không quan tâm Triển Thiệu sợ hãi kêu lên, một phát thao vào.
“ A a! "
Lần này, thao vào rất sâu.
Mọi suy nghĩ của Triển Thiệu hoàn toàn bị đánh bay, tất cả cảm giác trên cơ thể, đều tập trung xuống hạ thân, chỗ đang bị va chạm, không ngừng bị nghiền nát.
" Đã đủ sâu? Đủ thô chưa? Hửm? " Lâm Miểu thở dồn dập, thúc như đóng cọc, một lần rồi lại một lần, liên tục thúc vào thật mạnh.
“ Quá…… Quá sâu…… A…… Lâm Miểu…… Không…… Không…… A! "
Tuyến tiền liệt bị mãnh liệt va chạm, khiến cho Triển Thiệu muốn bắn hơn bao giờ hết. Anh không thể nhịn được nữa, cũng không thể kháng cự….
“ Lâm Miểu…… Anh…… Anh muốn…… Bắn…… Ha! A! "
Anh cào lưng Lâm Miểu, ngón chân gắt gao co quắp vào nhau, cơ thể không kiềm chế được căng lên.
Lâm Miểu vươn tay, nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ trướng đau của Triển Thiệu, thành thục vuốt ve.
Mới vuốt được hai phát, Triển Thiệu đã rên lên, bắn ra.
Trong quá trình bắn tinh, ƈôи ŧɦịŧ Lâm Miểu không hề di chuyển, mà liên tục đè nát chỗ nhô lên, cố gắng gia tăng kɦoáı ƈảʍ cho anh.
Cứ như vậy tầm mười mấy giây, não Triển Thiệu hoàn toàn trống rỗng, đổ mồ hôi đầm đìa, nằm trên giường thở dốc.
Lúc này, Lâm Miểu chu đáo rút ƈôи ŧɦịŧ ra, tự dùng tay tuốt lộng, bắn lên bụng Triển Thiệu.
Triển Thiệu im lặng mười mấy giây, mệt mỏi nắm tay Lâm Miểu, nhẹ nhàng nói: " Lần sau, lần sau bắn vào bên trong cũng được. “
Lâm Miểu nhịn xuống vui sướng trong lòng, nghiêng người hôn con người đáng yêu này, nói:
“ Được. “
Sau đó, Triển Thiệu nhắm chặt hai mắt, cứ thế mà ngủ.
Lâm Miểu ngồi dậy, lấy một chiếc chăn đơn, đắp lên người anh.
Cậu trần trụi xuống giường, đi ra ngoài.
Hừm, bây giờ làm cơm trưa. Chuẩn bị trước nguyên liệu bữa tối cũng được….
Cậu yên lặng tính toán trong lòng.
Đối với cậu và Triển Thiệu mà nói, ăn uống đơn giản, dắt tay ôm ấp, là chìa khóa để tiếp tục duy trì mối quan hệ này.
Còn sự thật về cậu, đợi thêm một chút thời gian, có lẽ cậu sẽ có đủ dũng khí để nói cho Triển Thiệu, nhưng không phải bây giờ, tại vì Triển Thiệu còn chưa yêu cậu.
" Anh không sao. Nhưng làm 1 cũng rất vất vả, phải giữ được tiết tấu ra vào thật tốt, thỉnh thoảng làm chậm lại xem đối phương đau không, rồi còn trấn an đối phương, em… em…. em cứ thả lòng trước đã, không cần vội vàng…. Ưm? “
Lâm Miểu không cho anh cơ hội nói nhiều, trực tiếp dùng miệng chặn miệng anh.
Đồng thời, tay Lâm Miểu cũng bắt đầu sờ khắp người anh.
Ngón tay Lâm Miểu thon dài, khớp xương rõ ràng, không những thế…. cảm giác lúc sờ cũng rất tốt. Rất nhanh đã sờ đến ngực Triển Thiệu, bắt đầu xoa nắn núʍ ѵú nhô lên của anh.
Tất nhiên, một chút động chạm đấy không đủ để Triển Thiệu " phản ứng " lại.
Cho dù sắp bị đè, cho dù biết bản thân chưa từng làm O, anh cũng không định cứ thế nằm im ở đấy không làm gì, mà không ngừng giúp Lâm Miểu cởϊ qυầи áo, tranh thủ sờ soạng cơ bụng Lâm Miểu, cuối cùng cũng chạm đến ƈôи ŧɦịŧ thô dài đang cương cứng của cậu.
Cho đến khi quần áo hai đều đã được cởi sạch, ánh mắt Lâm Miểu nhìn anh như hổ rình mồi, khiến Triển Thiệu có chút chột dạ liếc mắt sang chỗ khác, mở miệng muốn kéo dài thời gian:
" Từ từ, tắm…. Đi tắm trước đã…. “
Lâm Miểu khẽ cười một tiếng, khiêng Triển Thiệu lên vai, bước vào phòng tắm.
Triển Thiệu chống tay lên gạch sứ bóng loáng, vặn mở nước ấm.
Anh cố gắng toát ra thần thái giống lúc đóng phim, giọng nói có chút ra lệnh:
" Đưa bôi trơn cho anh. “
Lâm Miểu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của anh, nhẹ nhàng nói:
" Triển Thiệu…. Anh, anh không cần…. Cố gắng như vậy. Cứ giao cho em. “
Triển Thiệu định nói, anh cố gắng chỗ nào, nhưng chỉ có thể " A " một tiếng ngắn ngủi, bởi vì Lâm Miểu giữ chặt hông anh, không nặng không nhẹ kéo về phía sau, làm thành tư thế một tay chống tường, mông thì nhếch lên.
Đương nhiên Triển Thiệu biết, tư thế này nhìn qua không khác gì tư thế cầu thao. Anh quay đầu, kháng nghị:
" Cho dù là O, anh cũng có thể….! A! “
Dầu bôi trơn ướt đầy ngón tay cậu, đang chầm chậm đi vào.
" A…. Ưm…. " Triển Thiệu cố gắng thả lỏng, giúp cho ngón tay kia đi vào sâu hơn.
Sau đó, ngón tay thứ hai cũng được cho vào, linh hoạt quấy loạn bên trong hậu huyệt.
Không chỉ thế, Lâm Miểu rất nhanh đã ấn tới tuyến tiền liệt của anh, nhẹ nhàng chậm rãi cọ cọ nơi đó.
" Ha a…. " Tuyến tiền liệt được âu yếm chăm sóc như vậy, kɦoáı ƈảʍ thật sự rất mãnh liệt. Triển Thiệu vừa mới không tự chủ được một chút, tiếng rêи ɾỉ đã bắt đầu thoát ra.
" Không được, xấu hổ quá! " Anh thầm mắng trong lòng, vùi mặt vào cánh tay đang chống trên tường.
Không ngờ rằng, Lâm Miểu lại nghiêng người, nói thầm vào tai anh:
" Anh rên…. Thật là dễ nghe. “
Triển Thiệu nghe xong càng xấu hổ, không dám ngẩng đầu. Từ trước đến nay, rên không phải công việc của anh. Lâm Miểu vươn lưỡi, liếm vành tai Triển Thiệu:
" Anh rên nhiều lên được không? Em rất thích. “
Cậu vừa nói, vừa di chuyển ngón tay, không ngừng thọc vào rút ra bên trong hậu huyệt, khiến cho Triển Thiệu run rẩy một trận.
Triển Thiệu vội trốn theo bản năng, nhưng phía trước chỉ là gạch men sứ lạnh băng, làm gì có chỗ cho anh trốn? Dù anh quay đầu về phía nào, Lâm Miểu cũng sẽ quay đầu về phía đấy, mút vành tai, nói nhỏ vào tai anh:
“ Đừng trốn…… Đừng thẹn thùng…… Rất êm tai…… "
Triển Thiệu cắn răng nói:
" Anh…. Anh không thẹn thùng! Rên cũng không êm tai…. A….. A! “
Anh vừa cãi lại, Lâm Miểu đã cho thêm một ngón, hậu huyết mềm đi không ít, rất dễ ra vào.
" Dễ nghe. Rất êm tai, anh muốn em ghi âm lại cho anh nghe không? " Giọng Lâm Miểu như không chịu được nữa, tìиɦ ɖu͙ƈ quần quận trong người, không thể nào dịu xuống.
" A…. Ưm…. Ha…. Ha….. “
Triển Thiệu không nhịn được, nhắm mắt, dứt khoát sa ngã vào du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, rêи ɾỉ đứt quãng.
" Ưm…. Mềm như này, đi vào được rồi đúng không? " Lâm Miểu rút tay, lễ phép hỏi.
" Nhưng…. Được…. A…. " Triển Thiệu tự động mở chân ra.
Giây sau, anh cảm nhận thấy, ƈôи ŧɦịŧ Lâm Miểu đang đặt ngay trước hậu huyệt, hơi cọ cọ.
" Vậy, em bắt đầu nhé? " Lâm Miểu hỏi ý kiến anh.
“ Chờ…… Từ từ! " Triển Thiệu cũng không biết, tại sao bản thân vẫn chưa bắt đầu.
Nhưng Lâm Miểu thật sự dừng lại, tay vòng về phía trước Triển Thiệu, từ từ vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ anh, giống như không hề để ý công việc đang bỏ dở.
" Đi vào từ phía sau ngay từ lần đầu tiên thì sâu quá. Chúng ta, chúng ta lên giường. " Triển Thiệu cúi đầu, cảm thấy bản thân yêu cầu quá nhiều.
Nhưng Lâm Miểu vẫn ngoan ngoãn bế anh lên, dùng khăn tắm bọc người anh lại, sau đó cẩn thận đặt lên giường.
Triển Thiệu nhìn đầu tóc ướt sũng của Lâm Miểu, mấy giọt nước chạy dọc theo cơ thể, khẽ cắn môi, mở rộng chân ra, sau đó ôm gối, nhỏ giọng nói:
" Bây giờ vào đi. “
Lâm Miểu quỳ giữa hai chân anh, nhẹ nhàng hôn mắt, hôn môi, sau đó, không chút do dự, mạnh mẽ tiến vào.
“ Ha a a…… " Trong nháy mắt, qυყ đầυ đã nhét vào một nửa.
Đây có lẽ là bước khó chịu nhất. Triển Thiệu cau mày, thở dốc, cố gắng thả lỏng hạ thân, tay đặt lên lưng Lâm Miểu, như ra hiệu:
“ Mau tiến vào. "
Lâm Miểu hít một hơi thật sâu, động thân một cái, đem toàn bộ ƈôи ŧɦịŧ lấp đầy hậu huyệt.
“ A…… A…… Ưm…… " Bây giờ Triển Thiệu không còn rảnh để lo xấu hổ hay không xấu hổ nữa. Anh chỉ có thể dựa vào bản năng, thở hổn hển, rên nhẹ.
" Triển Thiệu…. Anh nóng quá…. Vừa chặt, vừa nóng…. Thật thoải mái…. " Lâm Miểu giống như say rượu khen ngợi anh, eo chậm rãi chuyển động, ƈôи ŧɦịŧ nhẹ nhàng thọc vào rút ra.
" Ưm…. A…. Em, em thật lớn….. A…. " Triển Thiệu buột miệng rên lên. Sau đó, anh đã hối hận, phát hiện ƈôи ŧɦịŧ trong cơ thể anh lại to ra một chút.
" Thật không…. " Lâm Miểu dùng giọng mũi trả lời, chống tay sang hai bên cạnh sườn Triển Thiệu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mông, qυყ đầυ đâm vào chỗ mẫn cảm nhất đang nhô lên trong hậu huyệt.
“ Ưm…… A…… Đừng…… Đừng to ra nữa…… Ha…… A…… A…… Nơi đó…… "
Có lẽ là do đâm vào đúng chỗ, hoặc là tâm lý đã được thả lòng, có khi…. Lâm Miểu trời sinh đã có kỹ thuật tốt, cảm giác khó chịu vì lần đầu bị cắm của anh, rất mau đã biến mất. Chỉ còn lại từng đợt kɦoáı ƈảʍ, không ngừng tích lũy theo tiết tấu của Lâm Miểu.
Thoải mái quá……
Triển Thiệu có chút say mê, không nhịn được co ngón chân lại, vô thức rướn cổ, tạo ra độ cong tuyệt đẹp.
" Thoải mái? " Lâm Miểu cúi đầu liếm khóe miệng Triển Thiệu.
“ Ưm…… Thoải mái…… Ha…… Rất thoải mái…… "
Sau khi thích nghi với vai trò của mình, Triển Thiệu cũng không xấu hổ thừa nhận kɦoáı ƈảʍ của bản thân.
" Vậy, em có thể nhanh lên một chút không? " Có vẻ Lâm Miểu cũng rất vất vả nhẫn nhịn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
" Có thể…. Nhanh một chút…. Nhanh một chút…. Thao anh….. " Triển Thiệu nâng mông về phía trước.
" Được thôi. " Lâm Miểu đặt đôi chân thon dài rắn chắc của Triển Thiệu lên eo, híp mắt, mãnh liệt thao, thọc vào rút ra.
“ A…… Ha…… A…… Nhanh…… Ưm…… "
Triển Thiệu gắt gao quấn lấy Lâm Miểu, bàn chân chạm vào eo cậu, mông không ngừng nghênh hợp tiến về phía trước, thậm chí thỉnh thoảng còn vặn vẹo, làm Lâm Miểu thở dốc, " hừ " một tiếng.
" A…. Xem ra cho dù anh có nằm dưới, kỹ thuật cũng rất tốt…. " Triển Thiệu sướng không chịu được, vừa nghĩ vừa nói.
" ….. Anh còn có tâm tư thất thần? “
Đáng tiếc, Triển Thiệu không đắc ý được lâu.
Lâm Miểu nhận thấy cậu vẫn còn chưa mệt, đổi tư thế, kéo chân, xoay người anh, nhấc eo, nhấc mông, lộ ra hậu huyệt đang bị nhồi đầy. Sau đó, cậu rút ƈôи ŧɦịŧ, ngồi trước mông Triển Thiệu, không quan tâm Triển Thiệu sợ hãi kêu lên, một phát thao vào.
“ A a! "
Lần này, thao vào rất sâu.
Mọi suy nghĩ của Triển Thiệu hoàn toàn bị đánh bay, tất cả cảm giác trên cơ thể, đều tập trung xuống hạ thân, chỗ đang bị va chạm, không ngừng bị nghiền nát.
" Đã đủ sâu? Đủ thô chưa? Hửm? " Lâm Miểu thở dồn dập, thúc như đóng cọc, một lần rồi lại một lần, liên tục thúc vào thật mạnh.
“ Quá…… Quá sâu…… A…… Lâm Miểu…… Không…… Không…… A! "
Tuyến tiền liệt bị mãnh liệt va chạm, khiến cho Triển Thiệu muốn bắn hơn bao giờ hết. Anh không thể nhịn được nữa, cũng không thể kháng cự….
“ Lâm Miểu…… Anh…… Anh muốn…… Bắn…… Ha! A! "
Anh cào lưng Lâm Miểu, ngón chân gắt gao co quắp vào nhau, cơ thể không kiềm chế được căng lên.
Lâm Miểu vươn tay, nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ trướng đau của Triển Thiệu, thành thục vuốt ve.
Mới vuốt được hai phát, Triển Thiệu đã rên lên, bắn ra.
Trong quá trình bắn tinh, ƈôи ŧɦịŧ Lâm Miểu không hề di chuyển, mà liên tục đè nát chỗ nhô lên, cố gắng gia tăng kɦoáı ƈảʍ cho anh.
Cứ như vậy tầm mười mấy giây, não Triển Thiệu hoàn toàn trống rỗng, đổ mồ hôi đầm đìa, nằm trên giường thở dốc.
Lúc này, Lâm Miểu chu đáo rút ƈôи ŧɦịŧ ra, tự dùng tay tuốt lộng, bắn lên bụng Triển Thiệu.
Triển Thiệu im lặng mười mấy giây, mệt mỏi nắm tay Lâm Miểu, nhẹ nhàng nói: " Lần sau, lần sau bắn vào bên trong cũng được. “
Lâm Miểu nhịn xuống vui sướng trong lòng, nghiêng người hôn con người đáng yêu này, nói:
“ Được. “
Sau đó, Triển Thiệu nhắm chặt hai mắt, cứ thế mà ngủ.
Lâm Miểu ngồi dậy, lấy một chiếc chăn đơn, đắp lên người anh.
Cậu trần trụi xuống giường, đi ra ngoài.
Hừm, bây giờ làm cơm trưa. Chuẩn bị trước nguyên liệu bữa tối cũng được….
Cậu yên lặng tính toán trong lòng.
Đối với cậu và Triển Thiệu mà nói, ăn uống đơn giản, dắt tay ôm ấp, là chìa khóa để tiếp tục duy trì mối quan hệ này.
Còn sự thật về cậu, đợi thêm một chút thời gian, có lẽ cậu sẽ có đủ dũng khí để nói cho Triển Thiệu, nhưng không phải bây giờ, tại vì Triển Thiệu còn chưa yêu cậu.
Tác giả :
Nhất Oa Đôn Bất Hạ