Từ Từ, Tôi Mới Là Công !

Chương 15

Sáng sớm.

Triển Thiệu mơ mơ màng màng, cảm thấy ƈôи ŧɦịŧ được bao lại bởi cái gì đó vừa ấm áp vừa ẩm ướt, kɦoáı ƈảʍ quen thuộc bò dọc theo sống lưng anh.

" Ưm…. " Anh vô thức kêu lên. Sau tiếng rên nhẹ, thứ bao lấy ƈôи ŧɦịŧ di chuyển càng lúc càng nhanh.

Giống như có bàn chải nhỏ nhỏ mềm mềm, liếm liếm cọ xát lỗ nhỏ trên ƈôи ŧɦịŧ anh. Mà mỗi một chỗ trên ƈôи ŧɦịŧ, đều được vỗ về chơi đùa rất chu đáo.

Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt như vậy, kiểu gì cũng không giống mộng xuân vào buổi sáng. Anh dần dần nhớ ra, đúng rồi, hôm qua anh đã đến căn hộ do studio thuê để quay phim, ở chung nhà với Lâm Miểu, còn đóng giả làm người yêu cậu ấy…..

A!

Anh đột nhiên mở to mắt, hơi ngẩng đầu nhìn xuống dưới hạ thân: Lâm Miểu thuần khiết, dễ đỏ mặt, không có kinh nghiệm giường chiếu –  đang ghé vào giữa hai chân anh, trong miệng ngậm cây ƈôи ŧɦịŧ thô to không ngừng phun ra nuốt vào, khóe mắt hơi đỏ lên.

" Lâm Miểu! " Phản ứng đầu tiên của Triển Thiệu là đẩy người Lâm Miểu ra.

Không ngờ, Lâm Miểu chỉ ngừng thở, đưa ƈôи ŧɦịŧ vào sâu bên trong, khiến cho qυყ đầυ trực tiếp đụng vào yết hầu mềm mại.

" Ưm! " Lâm Miểu khẽ cau mày, đôi mắt ướŧ áŧ, xuân tình vô hạn nhìn Triển Thiệu.

Triển Thiệu thề chưa bao giờ gặp ai, vừa thanh thuần lại vừa dâʍ đãиɠ như này, thần thái cấm dục và khiêu khích như được dung hợp hoàn mỹ vào nhau.

Trong nháy mắt, eo Triển Thiệu tê rần, cảm giác cấm kỵ không nói nên lời, hình ảnh trước mắt trông quá tình sắc, làm kɦoáı ƈảʍ tăng lên gấp bội, như điện chạy rần rần trong người.

" Không…. Đừng…. Bẩn…. " Giọng anh run rẩy, giãy giũa trong vô vọng.

Nhưng Lâm Miểu chỉ cong cong khóe mắt, nhắm mắt lại, như si mê ngậm mút ƈôи ŧɦịŧ anh.

Trong lúc nhất thời, xung quanh chỉ toàn tiếng nước lép nhép, đầu lưỡi liếʍ ʍúŧ côn ŧɦịŧ tạo ra tiếng tạch tạch, hòa quyện với tiếng kìm nén thở dốc của Triển Thiệu.

“ A…… Ưm…… "

Nếu là hồi trước, anh sẽ xoa đầu đối phương, sau đó khích lệ, nói đối phương liếm rất tốt.

Nhưng hiện tại, anh chỉ có thể chóng mặt nhức đầu, nằm yên một chỗ, cố gắng nghe theo lý trí, còn cơ thể lại vô thức đẩy côn ŧɦịŧ vào miệng Lâm Miểu.

" Sao mình lại dâʍ đãиɠ như vậy? " Anh không chịu được vừa thầm mắng bản thân, vừa khẽ lắc eo, làm khoải cảm càng lúc càng mãnh liệt.

Bị mút vào…. Thật sự…. Rất là thoải mái…..

Không được…… Ưm……

Một tay anh nắm lấy đầu gối, một tay khác nắm tay Lâm Miểu, mười ngón giao nhau.

“ Buông ra…… Nhanh…… Muốn bắn…… Ưm…… "

Giọng Triển Thiệu như sắp không nhịn được nữa.

Nhưng Lâm Miểu không có ý định đứng dậy, ngược lại còn mút nhanh và mạnh hơn trước.

" A! " Triển Thiệu dùng giọng mũi hừ nhẹ một tiếng, eo run lên, căng đùi, bắn vào miệng Lâm Miểu.

Triển Thiệu thở hổn hển một lúc, lập tức ngồi dậy, kéo Lâm Miểu lên, vẻ mặt sốt ruột:

“ Nhổ ra! "

Lâm Miểu chậm rãi hé miệng, thè đầu lưỡi đỏ tươi cho anh nhìn:

" Em nuốt mất rồi. “

Mặt cậu như chưa thoát khỏi " cơn đê mê " sau khi nuốt vào, còn nói thêm một câu:

“ Hương vị thật đậm đà. "

Theo lý thuyết, đây là lời thoại thường dùng trong GV, nhưng lần này, Triển Thiệu đỏ mặt, quên mất đang có máy quay hướng về phía bọn họ, ngập ngừng nói:

“ Em…… Em…… "

Lâm Miểu rướn về phía trước, dán vào người Triển Thiệu, mang theo chút si mê:

" Em đã muốn làm vậy từ lâu. “

Triển Thiệu nhìn đôi môi đỏ hồng, khóe mắt ướŧ áŧ, gương mặt đỏ ửng của Lâm Miểu, anh không nghĩ gì nhiều, đẩy cậu xuống giường, vô cùng thuần thục sờ xuống hạ thân cậu.

Không ngờ, Lâm Miểu vội nắm chặt cổ tay anh – không nghĩ rằng, Lâm Miểu lại khỏe như vậy.

" Thầy Triển, anh rời giường trước đi, không phải hôm nay chúng ta hẹn hò sao? “

Dù tay đang nắm chặt, nhưng giọng nói Lâm Miểu vẫn nhẹ nhàng ấm áp như vậy.

“ Hẹn hò? " Triển Thiệu ngu ngơ hỏi lại.

" Dạ, không phải đã nói trước rồi sao? Chúng ta đi ngắm hồng diệp. " Lâm Miểu trả lời tự nhiên, giống như chuyện này được viết vào ký sự của hai người.

" Ủa…. Hôm nay em không phải đền lớp sao? " Triển Thiệu cảm thấy mọi chuyện đến quá bất ngờ.

Chẳng lẽ phim này còn có cảnh quay ở ngoài? Lâm Miểu nghiêng người, xuống giường, xoay người cởϊ qυầи áo ngủ, lộ ra đường cong hoàn mỹ mê người, bước vào phòng tắm.

Cậu vừa đi vừa nói:

" Hôm nay không có lớp, em chỉ cần về trường lấy tư liệu thôi. Dù sao em cũng không muốn trì hoãn buổi ngắm hồng diệp ở đại học D với anh. “

" Hả? Đại học D? “

Triển Thiệu hoàn toàn ngây người.

Đến trường để quay phim người lỡn, có vẻ….. Không thích hợp cho lắm….

Hay là tất cả cảnh quay liên quan tới trường học sẽ được biên tập cắt ghép lại?

Triển Thiệu lắc đầu, đi vào một phòng tắm khác thông với phòng khách.

Một tiếng sau, hai người nắm tay, đứng trong khuôn viên trường đại học D.

Phần lớn các tòa nhà ở đại học D đều hơn trăm năm lịch sử, bây giờ, bức tường gạch màu đen được dây thường xuân màu đỏ bao quanh, hai màu đối chiếu nhau, trông rất là đẹp.

Tuy nhiên, tâm trí Triển Thiệu không ở trên mấy cây hồng diệp.

Toàn bộ tinh thần anh, đều tập trung vào bàn tay đang bị Lâm Miểu nắm lấy.

Nắm tay như vậy đi quanh trường sẽ bị mọi người nhìn thấy! Sau này Lâm Miểu sẽ giải thích với mọi người sao đây?

Triển Thiệu bất an nghĩ.

Nhưng Lâm Miểu không hề để ý, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ chỗ này, nhận xét chỗ kia, còn rất tự nhiên chụp ảnh chung của hai người.

“ Lâm Miểu?! " Giọng nữ tràn đầy vui sướng vang lên.

Triển Thiệu phản xạ có điều kiện thả tay Lâm Miểu ra, lại bị cậu nắm chặt lại, rõ ràng là muốn công khai.

" Hôm nay cậu tới trường sao? " Cô gái với mái tóc xoăn ngắn, đang nhảy chân sáo tới chỗ hai người.

" Ừm, tớ trở về lấy sách. " Lâm Miểu lễ phép trả lời.

" Ừm? Đây là…..? " Cô gái cúi đầu nhìn tay hai người, rồi lại ngẩng đầu, giọng điệu sặc mùi bà tám.

" Đây là bạn trai tớ. " Lâm Miểu cười rạng rỡ, giọng nói rất tự nhiên.

Triển Thiệu nổ bùm một cái trong lòng.

Bạn, bạn, bạn trai?

Đây là lời thoại, là lời thoại đúng không? À chắc chắn là lời thoại rồi!

Nhưng máy quay phim ở đâu? Ở trên cúc áo à? Chắc chắn là máy quay giả trang cúc áo!

" Ái chà chà! Anh đẹp trai thế! " Cô gái hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Triển Thiệu, " Hửm, Trông…. anh quen quen, có phải anh từng đóng phim gì không? Hay là minh tinh? “

Không không, cô gái, em định thừa nhận trước công chúng rằng em đã từng xem kiểu phim đấy sao?

Triển Thiệu nhìn cô gái vẫn ở độ tuổi ngây thơ, xấu hổ nghĩ.

" Này, nếu cậu còn nhìn chằm chằm anh ấy, tớ sẽ ghen đấy. " Lâm Miểu nói.

" Hì hì, xin lỗi, thực sự xin lỗi, em đi trước đây, tạm biệt hai người! " Cô gái cười hì hì, thoải mái vẫy vẫy tay rời đi.

Chờ cho cô gái đi xa, Triển Thiệu quay đầu, nhìn Lâm Miểu, mấp máy môi, cuối cũng vẫn không nói gì.

Sau khi đi quanh trường nửa vòng, Lâm Miểu một tay kẹp quyển sách tiếng Anh, một tay nắm lấy Triển Thiệu đi về nhà.

" Trưa nay chúng ta ăn cơm rang với tôm bóc vỏ nhé? Sau đó buổi chiều em viết báo cáo, buổi tối cho anh làm…. Ừm, cá đù vàng ngâm với canh sườn khoai tây được không? " Lâm Miểu cười hỏi.

Triển Thiệu trong lòng trầm xuống. Anh miễn cưỡng đồng ý, thầm đưa ra quyết định trong lòng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại