Từ Từ, Tôi Mới Là Công !
Chương 14 Không dám nói sự thật
Lâm Miểu nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ.
Cậu vào phòng làm việc, không bật đèn, ngồi xuống bàn, mở laptop lên.
Trong laptop, là tất cả video được quay lại từ khi Triển Thiệu bước vào nhà.
Thật ra trong nhà có mạng camera, chẳng qua " mạng " ở đây là mạng bị phong bế. Tất cả những gì ghi được đều chuyển qua chiếc laptop này, không có khả năng bị rò rỉ ra ngoài. *1
Nhìn biểu cảm phong phú của Triển Thiệu trong video, khóe miệng Lâm Miểu hơi cong lên, cầm lấy ly nước, uống một ngụm.
Sau khi xác nhận video rõ nét và không có vấn đề gì, cậu mã hóa video lại, khóa vào trong laptop.
Tiếp theo, cậu mở một ứng dụng khác.
Có 19 mục thư chưa đọc trong hòm thư.
Trong đó có 8 mục là bản sao, cậu đọc lướt qua, nộp đơn; 10 mục là ông chủ gửi đến, cậu trả lại 7 mục, còn 3 mục giữ lại tính sau.
Mục cuối cùng, là của luật sư Trần.
Từng câu từng chữ bên trong có thể nhận ra người viết là một người rất cẩn trọng, không có chút tật xấu, thậm chí không thể biết được người đó thực sự đang ở trình độ nào.
Nhưng Lâm Miểu xem qua đã hiểu – thằng anh trai rác rưởi của cậu vừa thuê luật sư, chuẩn bị khởi kiện.
Ha ha.
Cậu đeo tai nghe Bluetooth, ấn số điện thoại luật sư Trần.
Có những việc không thể trao đổi qua hòm thư.
Quả nhiên, tên anh trai bị Lâm Miểu lừa đến Mỹ, đang không có cách nào để về nước, sau khi biết bản thân không nhận được một chút tiền thừa kế, liền nổi trận lôi đình, nhất quyết tìm luật sư tốt nhất để chứng minh di chúc là giả.
" Kệ hắn đi. " Lâm Miểu nhẹ nhàng nói: " Lúc ba tôi viết di chúc vẫn còn tỉnh táo, lại thêm hai luật sư, hai bác sĩ, cùng với hai công chứng viên ở đấy nữa, xem hắn muốn chứng minh như thế nào. “
" Nhưng mà. " Giọng cậu trầm xuống, " Tại sao Lâm Diễm có tiền thuê luật sư? " Dựa vào tính cách của Lâm Diễm, tài khoản ngân hàng đã sớm bị hắn tiêu hết rồi chứ?
" Tại vì hắn đã kết giao với nhà họ Trương và nhà họ Tống ở thành phố C. Con cháu hai gia đình đấy có quan hệ rất tốt với hắn ta, nên bọn họ sẵn sàng trả tiền cho hắn thuê luật sư. " Luật sư Trần giải thích.
" Ha ha. " Lâm Miểu biết, luật sư Trần không nói chi tiết. Trương gia và Tống gia đồng ý giúp Lâm Diễm, không phải vì có tình anh em với hắn, mà là vì nếu để một người ngốc nghếch như Lâm Miểu đứng đầu Lâm gia, thì toàn bộ Lâm gia sẽ giống như con thịt dê béo bở, có thể bị người khác xâu xé bất cứ lúc nào.
" Luật sư Trần, phiền anh đem mấy bức ảnh chụp hình Lâm Diễm thân mật với người đang đi xuống ngựa, gửi cho Trương gia và Tống gia, không cần giải thích gì cả. “
Luật sư Trần vừa nghe đã hiểu, nói thêm vài câu, cúp điện thoại.
Lâm Miểu dựa xuống ghế, hai tay đan vào nhau, trong ánh mặt hiện lên hình ảnh mèo vờn chuột tàn nhẫn.
Mấy năm này, nếu muốn an ổn kiếm thêm tiền, thì tuyệt đối không được động vào một số người.
Chỉ cần hai đứa con của Trương gia và Tống gia không ngốc đến mức thấy bức ảnh này mà vẫn không hiểu, thì chắc chắn sẽ biết tự khó mà lui.
Như vậy, anh trai cậu sẽ thật sự đạn tận lương tuyệt. *2
Còn việc Lâm Diễm sẽ sống sót ra sao ở nước Mỹ? Lâm Miểu không quan tâm. Cho dù cuối cùng hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ đến nỗi tự nguyện bán mông kiếm sống, cậu cũng sẽ không có chút cảm xúc nào.
Tại vì, người đã sai mấy tên côn đồ bắt cóc và hãm hiếp cậu hồi đó chính là hắn – anh trai tốt của cậu – Lâm Diễm.
Không những thế, Lâm Diễm sợ cảnh sát phát hiện hắn là kẻ đứng sau, nên đã dùng tiền mua chuộc một đám người, khai rằng không xảy ra chuyện cưỡиɠ ɦϊếp gì ở đây, chỉ có mấy người gây loạn rồi đánh nhau mà thôi.
Tất nhiên, cậu thiếu niên đến cứu cậu năm đó không hề tồn tại. Không có bất kì hồ sơ nào ghi tên cậu thiếu niên đấy cả.
Còn nguyên nhân cậu thiếu niên bị gãy xương? Từ trong miệng đám người được mua chuộc, đã đổi thành " Đánh nhau với mấy tên côn đồ. “
Đối với việc học sinh sắp thi đại học còn đi đánh nhau, tất nhiên nhà trường không đồng ý, càng sẽ không đồng ý cho học sinh đấy học lại, mà chỉ nghĩ cách đuổi ra khỏi trường càng sớm càng tốt, không lại dạy hư học sinh khác.
Lâm Miểu liên tục tìm kiếm cậu thiếu niên năm đó. Bản thân cậu cũng không biến thành cậu nhóc trầm tính đa nghi, chỉ dùng vài câu đã có thể lấy được toàn bộ tin tưởng từ ba mình, thành công trở thành người đứng đầu Lâm gia. Tháng trước, cậu cuối cùng cũng có thể tìm được danh tính " thiên sứ " cứu cậu năm nào từ người bạn thân của Lâm Diễm.
Nhưng, thiên sứ đã cứu cậu thoát khỏi đêm dài thăm thẳm, trời xui đất khiến kiểu gì, lại biến thành diễn viên chuyên đóng phim người lớn.
Nhìn Triển Thiệu giọng nói ôn nhu, ôm ấp hôn hít với người khác trong phim, mọi hối hận và phẫn nộ, như dời non lấp biển bao phủ lấy cậu. Nếu không phải do năm đó cứu mình…. Nếu năm đó anh ấy tham gia thi đại học….
Nếu như, mình có thể tìm được anh ấy sớm hơn một chút, để anh ấy không đến mức không thể trả nổi tiền thuốc men, vậy anh ấy nhất định, nhất định…..
Lâm Miểu cau mày, đau lòng nhắm mắt lại.
Tiếc là, anh ấy của hiện tại, sau khi phải lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đã không còn có thể chia sẻ nỗi lòng của mình cho người khác được nữa.
Cậu thật sự rất sợ.
Sợ Triển Thiệu sẽ oán trách cậu, thù hận cậu, rời xa cậu.
Thế nên, cậu đã mua lại công ty GSTAR, nhưng cũng không dám kể sự thật cho Triển Thiệu nghe.
Cậu chỉ muốn đem tất cả những gì đáng lẽ thuộc về Triển Thiệu, trả lại cho anh.
Không chỉ thế…. Bản thân cậu, cũng nên thuộc về Triển Thiệu.
Cậu vào phòng làm việc, không bật đèn, ngồi xuống bàn, mở laptop lên.
Trong laptop, là tất cả video được quay lại từ khi Triển Thiệu bước vào nhà.
Thật ra trong nhà có mạng camera, chẳng qua " mạng " ở đây là mạng bị phong bế. Tất cả những gì ghi được đều chuyển qua chiếc laptop này, không có khả năng bị rò rỉ ra ngoài. *1
Nhìn biểu cảm phong phú của Triển Thiệu trong video, khóe miệng Lâm Miểu hơi cong lên, cầm lấy ly nước, uống một ngụm.
Sau khi xác nhận video rõ nét và không có vấn đề gì, cậu mã hóa video lại, khóa vào trong laptop.
Tiếp theo, cậu mở một ứng dụng khác.
Có 19 mục thư chưa đọc trong hòm thư.
Trong đó có 8 mục là bản sao, cậu đọc lướt qua, nộp đơn; 10 mục là ông chủ gửi đến, cậu trả lại 7 mục, còn 3 mục giữ lại tính sau.
Mục cuối cùng, là của luật sư Trần.
Từng câu từng chữ bên trong có thể nhận ra người viết là một người rất cẩn trọng, không có chút tật xấu, thậm chí không thể biết được người đó thực sự đang ở trình độ nào.
Nhưng Lâm Miểu xem qua đã hiểu – thằng anh trai rác rưởi của cậu vừa thuê luật sư, chuẩn bị khởi kiện.
Ha ha.
Cậu đeo tai nghe Bluetooth, ấn số điện thoại luật sư Trần.
Có những việc không thể trao đổi qua hòm thư.
Quả nhiên, tên anh trai bị Lâm Miểu lừa đến Mỹ, đang không có cách nào để về nước, sau khi biết bản thân không nhận được một chút tiền thừa kế, liền nổi trận lôi đình, nhất quyết tìm luật sư tốt nhất để chứng minh di chúc là giả.
" Kệ hắn đi. " Lâm Miểu nhẹ nhàng nói: " Lúc ba tôi viết di chúc vẫn còn tỉnh táo, lại thêm hai luật sư, hai bác sĩ, cùng với hai công chứng viên ở đấy nữa, xem hắn muốn chứng minh như thế nào. “
" Nhưng mà. " Giọng cậu trầm xuống, " Tại sao Lâm Diễm có tiền thuê luật sư? " Dựa vào tính cách của Lâm Diễm, tài khoản ngân hàng đã sớm bị hắn tiêu hết rồi chứ?
" Tại vì hắn đã kết giao với nhà họ Trương và nhà họ Tống ở thành phố C. Con cháu hai gia đình đấy có quan hệ rất tốt với hắn ta, nên bọn họ sẵn sàng trả tiền cho hắn thuê luật sư. " Luật sư Trần giải thích.
" Ha ha. " Lâm Miểu biết, luật sư Trần không nói chi tiết. Trương gia và Tống gia đồng ý giúp Lâm Diễm, không phải vì có tình anh em với hắn, mà là vì nếu để một người ngốc nghếch như Lâm Miểu đứng đầu Lâm gia, thì toàn bộ Lâm gia sẽ giống như con thịt dê béo bở, có thể bị người khác xâu xé bất cứ lúc nào.
" Luật sư Trần, phiền anh đem mấy bức ảnh chụp hình Lâm Diễm thân mật với người đang đi xuống ngựa, gửi cho Trương gia và Tống gia, không cần giải thích gì cả. “
Luật sư Trần vừa nghe đã hiểu, nói thêm vài câu, cúp điện thoại.
Lâm Miểu dựa xuống ghế, hai tay đan vào nhau, trong ánh mặt hiện lên hình ảnh mèo vờn chuột tàn nhẫn.
Mấy năm này, nếu muốn an ổn kiếm thêm tiền, thì tuyệt đối không được động vào một số người.
Chỉ cần hai đứa con của Trương gia và Tống gia không ngốc đến mức thấy bức ảnh này mà vẫn không hiểu, thì chắc chắn sẽ biết tự khó mà lui.
Như vậy, anh trai cậu sẽ thật sự đạn tận lương tuyệt. *2
Còn việc Lâm Diễm sẽ sống sót ra sao ở nước Mỹ? Lâm Miểu không quan tâm. Cho dù cuối cùng hắn phải lưu lạc đầu đường xó chợ đến nỗi tự nguyện bán mông kiếm sống, cậu cũng sẽ không có chút cảm xúc nào.
Tại vì, người đã sai mấy tên côn đồ bắt cóc và hãm hiếp cậu hồi đó chính là hắn – anh trai tốt của cậu – Lâm Diễm.
Không những thế, Lâm Diễm sợ cảnh sát phát hiện hắn là kẻ đứng sau, nên đã dùng tiền mua chuộc một đám người, khai rằng không xảy ra chuyện cưỡиɠ ɦϊếp gì ở đây, chỉ có mấy người gây loạn rồi đánh nhau mà thôi.
Tất nhiên, cậu thiếu niên đến cứu cậu năm đó không hề tồn tại. Không có bất kì hồ sơ nào ghi tên cậu thiếu niên đấy cả.
Còn nguyên nhân cậu thiếu niên bị gãy xương? Từ trong miệng đám người được mua chuộc, đã đổi thành " Đánh nhau với mấy tên côn đồ. “
Đối với việc học sinh sắp thi đại học còn đi đánh nhau, tất nhiên nhà trường không đồng ý, càng sẽ không đồng ý cho học sinh đấy học lại, mà chỉ nghĩ cách đuổi ra khỏi trường càng sớm càng tốt, không lại dạy hư học sinh khác.
Lâm Miểu liên tục tìm kiếm cậu thiếu niên năm đó. Bản thân cậu cũng không biến thành cậu nhóc trầm tính đa nghi, chỉ dùng vài câu đã có thể lấy được toàn bộ tin tưởng từ ba mình, thành công trở thành người đứng đầu Lâm gia. Tháng trước, cậu cuối cùng cũng có thể tìm được danh tính " thiên sứ " cứu cậu năm nào từ người bạn thân của Lâm Diễm.
Nhưng, thiên sứ đã cứu cậu thoát khỏi đêm dài thăm thẳm, trời xui đất khiến kiểu gì, lại biến thành diễn viên chuyên đóng phim người lớn.
Nhìn Triển Thiệu giọng nói ôn nhu, ôm ấp hôn hít với người khác trong phim, mọi hối hận và phẫn nộ, như dời non lấp biển bao phủ lấy cậu. Nếu không phải do năm đó cứu mình…. Nếu năm đó anh ấy tham gia thi đại học….
Nếu như, mình có thể tìm được anh ấy sớm hơn một chút, để anh ấy không đến mức không thể trả nổi tiền thuốc men, vậy anh ấy nhất định, nhất định…..
Lâm Miểu cau mày, đau lòng nhắm mắt lại.
Tiếc là, anh ấy của hiện tại, sau khi phải lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đã không còn có thể chia sẻ nỗi lòng của mình cho người khác được nữa.
Cậu thật sự rất sợ.
Sợ Triển Thiệu sẽ oán trách cậu, thù hận cậu, rời xa cậu.
Thế nên, cậu đã mua lại công ty GSTAR, nhưng cũng không dám kể sự thật cho Triển Thiệu nghe.
Cậu chỉ muốn đem tất cả những gì đáng lẽ thuộc về Triển Thiệu, trả lại cho anh.
Không chỉ thế…. Bản thân cậu, cũng nên thuộc về Triển Thiệu.
Tác giả :
Nhất Oa Đôn Bất Hạ