Từ Từ, Tôi Mới Là Công !
Chương 12 Tân hôn - 1
Triển Thiệu mở tài liệu trợ lý gửi đến, ngơ người.
Chuyện này sẽ có kết quả sao?
Cả " kịch bản " không có lấy một câu thoại, chỉ ghi địa điểm quay như chung cư, trong xe ô tô, khách sạn suối nước nóng.
Ở dưới " kịch bản " có thêm mấy dòng chú thích:
" Nội dung chính của phim: Tân hôn. Miêu tả cuộc sống hàng ngày của đôi chồng chồng mới cưới. “
" Phim không có kịch bản tình tiết cố định, muốn diễn như nào cũng được. “
" Không giới hạn số lần diễn cảnh giường chiếu, xin thầy Triển phối hợp thật tốt với người mới. “
" Để tạo ra những thước phim chân thật nhất, studio quyết định đặt máy quay tự động ở địa điểm quay phim, đạo diễn sẽ chỉ đạo từ xa. “
" Tái bút.1: Để có thể tạo không gian riêng tư cho diễn viên, máy quay có ánh sáng đỏ là đang quay, chuyển sang ánh sáng đen là dừng quay. “
" Tái bút.2: Xin diễn viên có mặt đúng sáu giờ chiều mai tại chung cư để bắt đầu quay. “
Triển Thiệu phóng to chữ, tỉ mỉ đọc lại lần nữa, cuối cùng kết luận như sau:
Hình như đạo diễn muốn thử quay theo kiểu phim tài liệu? *1
Anh lập tức gọi điện cho đạo diễn, muốn hỏi rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng đạo diễn lại không bắt máy.
Thôi, tính tới đâu hay tới đó.
Anh buông điện thọai, lấy một miếng ức gà trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng, làm qua loa cho xong bữa tối.
" Đồ ăn em ấy nấu đúng là ngon thật. " Triển Thiệu vừa nhấm nháp miếng thịt luộc vô vị, vừa nhớ lại đồ ăn Lâm Miểu nấu tối qua.
Nếu em ấy thật sự thích mình, lại còn làm bạn trai mình….
Vậy, ngày nào Lâm Miểu cũng sẽ cười tủm tỉm nói với mình:
" Ra ngồi sô pha đợi chút đi, cơm sắp xong rồi. “
Triển Thiệu cho hết thịt vào mồm, uống nước, lắc đầu:
" Mình đang nghĩ gì thế này? Đứa trẻ tốt như vậy, nên học thật chăm chỉ ở trường, rồi tìm một người xứng đáng để hẹn hò, người như mình sao có thể xứng đôi với em ấy. “
Sau một buổi tối ngồi ngẩn ngơ trong nhà, Triển Thiệu dựa vào địa chỉ trong " kịch bản “, đến căn hộ chung cư sang trọng do studio thuê.
Không biết có phải trùng hợp hay không, chung cư này cách đại học D không xa, Triển Thiệu đi bộ nửa tiếng đã tới nơi.
Anh lấy thẻ ra vào mới nhận được hôm nay rồi tự mình quẹt thẻ.
Số nhà là 1901, y hệt số nhà của Triển Thiệu.
" Không ngờ studio thích con số này như vậy? “
Triển Thiệu vừa bấm chuông, vừa nói thầm.
Chuông cửa mới vang lên, cánh cửa mở ra. Triển Thiệu nghĩ Lâm Miểu sẽ xấu hổ sau khi gặp lại anh, nhưng không, lúc cậu mở cửa ra, khuôn mặt không có chút vui sướng hay thích thú nào.
" Anh về rồi à? Anh quên mang chìa khóa này. " Lâm Miểu vừa đưa dép lên cho anh, vừa cười hỏi.
" À…. Ừ…. " Triển Thiệu có chút giật mình. Nhưng anh cũng rất mau tiến vào trạng thái diễn:
Ừm, chủ đề là tân hôn, câu " Anh về rồi à " chỉ là một câu thoại rất bình thường, còn về câu " Quên mang chìa khóa " có thể giải thích việc tại sao anh lại gõ cửa, không tồi không tồi, Lâm Miểu phản ứng rất nhanh.
Nghĩ đến đây, Triển Thiệu liền nở nụ cười tiêu chuẩn:
" Ừ, anh về rồi. “
Nhưng sau khi nhìn thấy Triển Thiệu mỉm cười, Lâm Miểu không những không vui mà còn sửng sốt, nụ cười bắt đầu tắt nắng, hỏi tiếp:
" Thay quần áo rồi ăn cơm. “
Triển Thiệu vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Anh không nhịn được hít lấy hít để:
" Đây là…. Canh củ sen…. hầm sườn? “
Lâm Miểu liên tục gật đầu:
" Đúng vậy, món anh thích nhất, canh củ sen hầm sườn. “
Triển Thiệu sửng sốt: Anh thích nhất là ăn canh, nhưng chưa bao giờ kể với cậu về vấn đề này, thậm chí đã rất lâu rồi anh không nói chuyện với ai về việc này cả, làm sao Lâm Miểu biết được?
Nhưng đây cũng không phải đồ ăn hiếm có khó tìm, món canh này cũng là món canh phổ biến vào mùa thu, có lẽ Lâm Miểu chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Triển Thiệu cười nhạo bản thân vì nghĩ quá nhiều, đi đến phòng ngủ thông với phòng khách, mở tủ, thay sang quần áo ở nhà.
" Hả? " Sau khi thay đồ xong, Triển Thiệu mới phát hiện căn hộ ở chung cư này y hệt căn hộ của anh. Vị trí tủ quần áo, thậm chí cách gấp và sắp xếp quần áo giống nhau như đúc.
" Xem ra hai chung cư này cùng một công ty, tất cả mọi thứ trong căn hộ đều giống nhau. " Triển Thiệu tìm một lý do nghe hợp lý và thực tế, sau đó đi rửa tay theo thói quen, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn cơm.
Chuyện này sẽ có kết quả sao?
Cả " kịch bản " không có lấy một câu thoại, chỉ ghi địa điểm quay như chung cư, trong xe ô tô, khách sạn suối nước nóng.
Ở dưới " kịch bản " có thêm mấy dòng chú thích:
" Nội dung chính của phim: Tân hôn. Miêu tả cuộc sống hàng ngày của đôi chồng chồng mới cưới. “
" Phim không có kịch bản tình tiết cố định, muốn diễn như nào cũng được. “
" Không giới hạn số lần diễn cảnh giường chiếu, xin thầy Triển phối hợp thật tốt với người mới. “
" Để tạo ra những thước phim chân thật nhất, studio quyết định đặt máy quay tự động ở địa điểm quay phim, đạo diễn sẽ chỉ đạo từ xa. “
" Tái bút.1: Để có thể tạo không gian riêng tư cho diễn viên, máy quay có ánh sáng đỏ là đang quay, chuyển sang ánh sáng đen là dừng quay. “
" Tái bút.2: Xin diễn viên có mặt đúng sáu giờ chiều mai tại chung cư để bắt đầu quay. “
Triển Thiệu phóng to chữ, tỉ mỉ đọc lại lần nữa, cuối cùng kết luận như sau:
Hình như đạo diễn muốn thử quay theo kiểu phim tài liệu? *1
Anh lập tức gọi điện cho đạo diễn, muốn hỏi rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng đạo diễn lại không bắt máy.
Thôi, tính tới đâu hay tới đó.
Anh buông điện thọai, lấy một miếng ức gà trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng, làm qua loa cho xong bữa tối.
" Đồ ăn em ấy nấu đúng là ngon thật. " Triển Thiệu vừa nhấm nháp miếng thịt luộc vô vị, vừa nhớ lại đồ ăn Lâm Miểu nấu tối qua.
Nếu em ấy thật sự thích mình, lại còn làm bạn trai mình….
Vậy, ngày nào Lâm Miểu cũng sẽ cười tủm tỉm nói với mình:
" Ra ngồi sô pha đợi chút đi, cơm sắp xong rồi. “
Triển Thiệu cho hết thịt vào mồm, uống nước, lắc đầu:
" Mình đang nghĩ gì thế này? Đứa trẻ tốt như vậy, nên học thật chăm chỉ ở trường, rồi tìm một người xứng đáng để hẹn hò, người như mình sao có thể xứng đôi với em ấy. “
Sau một buổi tối ngồi ngẩn ngơ trong nhà, Triển Thiệu dựa vào địa chỉ trong " kịch bản “, đến căn hộ chung cư sang trọng do studio thuê.
Không biết có phải trùng hợp hay không, chung cư này cách đại học D không xa, Triển Thiệu đi bộ nửa tiếng đã tới nơi.
Anh lấy thẻ ra vào mới nhận được hôm nay rồi tự mình quẹt thẻ.
Số nhà là 1901, y hệt số nhà của Triển Thiệu.
" Không ngờ studio thích con số này như vậy? “
Triển Thiệu vừa bấm chuông, vừa nói thầm.
Chuông cửa mới vang lên, cánh cửa mở ra. Triển Thiệu nghĩ Lâm Miểu sẽ xấu hổ sau khi gặp lại anh, nhưng không, lúc cậu mở cửa ra, khuôn mặt không có chút vui sướng hay thích thú nào.
" Anh về rồi à? Anh quên mang chìa khóa này. " Lâm Miểu vừa đưa dép lên cho anh, vừa cười hỏi.
" À…. Ừ…. " Triển Thiệu có chút giật mình. Nhưng anh cũng rất mau tiến vào trạng thái diễn:
Ừm, chủ đề là tân hôn, câu " Anh về rồi à " chỉ là một câu thoại rất bình thường, còn về câu " Quên mang chìa khóa " có thể giải thích việc tại sao anh lại gõ cửa, không tồi không tồi, Lâm Miểu phản ứng rất nhanh.
Nghĩ đến đây, Triển Thiệu liền nở nụ cười tiêu chuẩn:
" Ừ, anh về rồi. “
Nhưng sau khi nhìn thấy Triển Thiệu mỉm cười, Lâm Miểu không những không vui mà còn sửng sốt, nụ cười bắt đầu tắt nắng, hỏi tiếp:
" Thay quần áo rồi ăn cơm. “
Triển Thiệu vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Anh không nhịn được hít lấy hít để:
" Đây là…. Canh củ sen…. hầm sườn? “
Lâm Miểu liên tục gật đầu:
" Đúng vậy, món anh thích nhất, canh củ sen hầm sườn. “
Triển Thiệu sửng sốt: Anh thích nhất là ăn canh, nhưng chưa bao giờ kể với cậu về vấn đề này, thậm chí đã rất lâu rồi anh không nói chuyện với ai về việc này cả, làm sao Lâm Miểu biết được?
Nhưng đây cũng không phải đồ ăn hiếm có khó tìm, món canh này cũng là món canh phổ biến vào mùa thu, có lẽ Lâm Miểu chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Triển Thiệu cười nhạo bản thân vì nghĩ quá nhiều, đi đến phòng ngủ thông với phòng khách, mở tủ, thay sang quần áo ở nhà.
" Hả? " Sau khi thay đồ xong, Triển Thiệu mới phát hiện căn hộ ở chung cư này y hệt căn hộ của anh. Vị trí tủ quần áo, thậm chí cách gấp và sắp xếp quần áo giống nhau như đúc.
" Xem ra hai chung cư này cùng một công ty, tất cả mọi thứ trong căn hộ đều giống nhau. " Triển Thiệu tìm một lý do nghe hợp lý và thực tế, sau đó đi rửa tay theo thói quen, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn cơm.
Tác giả :
Nhất Oa Đôn Bất Hạ